Nhà chính của họ Sở là một căn biệt thự cực kì đồ sộ, kiến trúc cổ kín theo phong cách phương Tây, tựa như một tòa lâu đài thời Trung cổ. Lúc Sở Trường An nhìn thấy nó cũng hết sức giật mình. Nhà chính của gia tộc thượng lưu, không phải nên đậm chất phương Đông sao? Cửa giấy, sàn gỗ, đồ dùng bằng gỗ gì đó...
Ai nha ~ Ngại quá, cốt truyện trùng sinh báo thù không có miêu tả nhà chính họ Sở xây theo phong cách gì, cô chỉ theo quán tính mà tưởng tượng ra một tòa cổ trạch phương Đông thôi...
Con lên phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi một lát đi. Cha đã cho người làm đưa hành lý lên phòng các con rồi, bữa tối nhớ xuống cùng ăn cơm... nhớ bảo cả Tình Tình xuống nữa Sở Minh Đức nói với Sở Hàn như thế, lại quay sang Sở Tuyên, Con cũng lên phòng đi.
Hai người được điểm danh lên tiếng đáp ứng. Trước khi đi, Sở Tuyên âm thầm liếc Sở Trường An một cái, ánh mắt hàm súc không kém cô lúc ngoài cổng.
Người đẹp An An ngạo kiều không để ý.
Chờ khi chỉ còn lại hai bác cháu, Sở Minh Đức mới hỏi: Có có mệt lắm không?
Sở Trường An lắc lắc đầu, nói: Con không mệt, con muốn gặp ông nội hơn.
Sở Minh Đức xoa xoa đầu cô, dẫn cô đến chỗ ông cụ Sở.
....
Trước khi về hưu, ông cụ Sở là tay lão luyện trong giới thương nhân, đây là điều không thể nghi ngờ. Nhớ trước kia, Sở thị lúc vào tay cụ thì vẫn là một công ty nhỏ không tiếng không tâm, nhưng hiện tại, cả nước Z có ai không biết Sở thị? Cho nên muốn ứng đối một cách chu toàn với ông cụ Sở là việc vô cùng khó khăn.
Sở Trường An đi sau lưng Sở Minh Đức, âm thầm ôm tim.
Vốn phòng của người trong nhà đều ở tầng ba, nhưng vì lão gia nhà họ gần đây đi đứng bất tiện nên phòng của cụ được dời xuống tầng một, là phòng ngủ cũng là phòng đọc sách. Đến trước cửa thư phòng, Sở Minh Đức vừa giải thích với cô như vậy vừa gõ cửa.
Vào đi. Bên trong truyền ra giọng nói già nua.
Bên trong thư phòng cũng là một phong cách bài trí đó, ông cụ Sở ngồi trên xe lăn trước cửa sổ, quay lưng lại với cô.
Cha.
Ông nội.
Ừ. Minh Đức, con ra ngoài một lát, ta muốn nói chuyện riêng với tiểu An.
Ông cụ Sở ấn điều khiển cho xe lăn xoay lại. Lúc này Sở Trường An mới chân chính nhìn rõ diện mạo của cụ. Mái tóc bạc trắng, gương mặt già nua đầy vết nhăn, đôi mắt trầm lặng như giếng sâu, lắng đọng những buồn vui trong đời người. Ánh mắt ấy, tựa như nhìn thấu hết thảy trên thế gian...
Đợi cho Sở Minh Đức ra khỏi phòng, ông cụ Sở lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trong phòng một trận trầm mặc.
Sở Trường An chú ý khung hình trong tay ông cụ, giống như cụ đã cầm trong tay rất lâu rồi. Cô lặng lẽ đến gần, mới phát hiện, hóa ra người trong ảnh là Sở Minh Tịnh lúc nhỏ. Trước khi rời nước A, cô từng trở về nhà bên đó một lần, những tin tức hữu ích đều được cô thu thập, bao gồm album ảnh.
Đây là cha con lúc nhỏ? Cô nhẹ giọng hỏi.
Ông cụ gật gật đầu, lộ ra nụ cười ôn hòa, đuôi mắt nheo lại như đang hoài niệm gì đó.
Minh Tịnh... nó là đứa con đáng tự hào nhất của ông!
... Nhất thời, cô cũng không biết nên nói gì nữa.
EQ của Sở Trường An thấp đến dọa người. Kiếp trước, khi đã hai mươi mấy tuổi, cô từng tham gia một đợt kiểm tra EQ, kết quả... chỉ số cô nhận được chỉ bằng một nửa chỉ số trung bình của người bình thường! Đó tuyệt đối là đoạn lịch sử u ám nhất trong đời cô! Mà hiện tại, hay lắm, gặp vấn đề yêu cầu EQ cao để giải quyết rồi, cô biết làm sao đây?
Hệ thống [Cứu thế] thân ái không có chức năng cường hóa cho EQ ah ~
Cũng may không đợi cô rối rắm lâu lắm, ông cụ Sở lại tiếp tục câu chuyện rồi.
Lúc nó còn nhỏ... Cụ bắt đầu đem đoạn lịch sử tuổi thơ của cha cô ra giảng giải, người đẹp An An ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng phát biểu chút cảm xúc để chứng tỏ cô vẫn tập trung.
Đợi đến lúc Sở Trường An ra khỏi thư phòng thì đã sắp đến giờ ăn tối mất rồi. Sở Minh Đức đã đi đâu đó từ sớm, cô đành một mình tìm kiếm phòng ngủ theo sự chỉ dẫn lúc trước. Trên đường đi gặp vài người làm, ai nấy đều cúi đầu kính cẩn chào hỏi, vì đang tập trung suy nghĩ nên cô cũng chỉ gật đầu cho có lệ.
Thật không nghĩ lại qua cửa dễ dàng như vậy...
Lúc nãy trò chuyện với ông nội, cô cảm thấy từ nhỏ đến lớn cha và ông luôn 'phụ từ tử hiếu', có thể nói là thân thiết nhất trong nhà. Vậy, lí do gì để cha cô đoạn tuyệt quan hệ với ông, còn bỏ ra hải ngoại? Nếu không phải Sở Minh Đức khuyên can đủ điều, có lẽ cả đời này cha cũng không về đây. Đáng tiếc là ông nội không kể rõ lí do cho cô biết, chỉ nói qua loa là lỗi do chính ông thôi.
Cô vừa than ngắn thở dài vừa bước lên cầu thang đi tầng ba, ai ngờ một chân vừa đặt lên nấc thang, trên hành lang đã vọng đến tiếng cãi vả rất nhỏ. Tuy rằng tiếng khá nhỏ, nhưng thính lực đã qua cường hóa của cô vẫn nghe rất rõ ràng. Sau đó cô nhìn thấy, một dáng người nhỏ nhắn đang ngồi xổm trên cầu thang, nghe lén.
[Tính danh lúc trước: Giang Hạ.
Tính danh hiện tại: Giang Nguyệt Hạ.
Tuổi sinh lý: 15.
Lưu ý: Linh hồn xuyên không.]
Chân phải vừa bước lên trước lại rụt trở về, trên mặt Sở Trường An treo một nụ cười tinh quái. Ồ, người phía trước không phải nữ phụ xuyên không xui xẻo sao? Cô nhớ sinh nhật của Giang Nguyệt Hạ là vào cuối năm, cho nên tính ra bây giờ cô nàng cũng chỉ mười lăm tuổi thôi.
Sở Tuyên, đừng nghĩ cô đặt được chân vào nhà này rồi thì cô chính là tiểu thư ở đây! Không ai thừa nhận cô đâu, đừng tự thếp vàng lên mặt. Ghê tởm! Đây là giọng của Sở Thiên Tình.
Ai không thừa nhận? Chị à? Chị có tư cách gì chứ? Cha đưa tôi về nhà, ông nội cũng đồng ý nhận tôi là cháu gái rồi. Dù chị có không chịu chấp nhận sự thật thì cũng không thay đổi được gì đâu, chị gái thân yêu! Đây là giọng của Sở Tuyên.
Đừng có không biết xấu hổ! Cô tự cho mình là người nhà này, nhưng xem cô đã làm chuyện ghê tởm gì? Có đứa em gái nào đi ve vãn chồng sắp cưới của chị mình chứ?
Aigoo... Đỗ Nguyên Khang à? Con mắt nào của chị nhìn thấy tôi ve vãn anh ta? Chính anh ta chủ động ôm tôi vào lòng ấy chứ. Người của mình còn không biết giữ, có tư cách gì oán trách người khác?
Hai người cãi vả vô cùng căng thẳng, cả người Giang Nguyệt Hạ cũng căng thẳng theo... vì hưng phấn...
Oa ah ah ~ Tiết mục Tiểu thư cao quý ngây thơ Vs Con gái riêng âm hiểm thủ đoạn đây sao? Dã thú nhỏ trong lòng Giang Nguyệt Hạ kêu gào không thôi, cô nàng mím chặt môi, bình ổn nhịp tim, tiếp tục nghe lén.
Cô... cô... Sở Thiên Tình lấp lửng nửa ngày, tức đến mức không nói nên lời.
Cô gì mà cô? Sở Tuyên khinh thường Xuy một tiếng, Không có bản lĩnh thì trốn trong góc phòng mà khóc đi. Phí thời gian!
Sở Trường An cẩn thận lắng nghe, phát hiện Sở Tuyên nói xong thì phía trên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ. Cô trao cho Giang Nguyệt Hạ một ánh mắt đáng thương, nhẹ nhàng rút lui vào góc tối dưới cầu thang.
[Nhiệm vụ hiện tại:
Trong vòng 1 phút, giúp đỡ Giang Nguyệt Hạ không bị Sở Tuyên phát hiện. Trong thời gian hạn định không thể hoàn thành yêu cầu, Ký chủ bị trừ 50 điểm khí vận. Hoàn thành yêu cầu trong thời gian hạn định, thưởng cho 50 điểm khí vận.
Lưu ý: Nếu điểm tích lũy khí vận bị âm, vận khí của ký chủ sẽ bị ảnh hưởng. Điểm tích lũy khí vận âm hơn 10000, Ký chủ sẽ gặp phải tai nạn nguy hiểm.
Trong thời gian hoàn thành nhiệm vụ, mọi thay đổi của cốt truyện do Ký chủ gây ra đều không được thưởng cho điểm nhân quả. Điểm khí vận và điểm nhân quả có giá trị tương đương nhau.]
Đệch!
....
Giang Nguyệt Hạ đang nghe đến nhập tâm, đột nhiên phía trên lại không truyền đến âm thanh nào, không khỏi nghi hoặc, muốn đứng lên xem xét tình hình. Chỉ là vừa đứng thẳng người, phía sau lại có một bàn tay nắm lấy tay cô. Nữ phụ - chan giật nảy mình, muốn kinh hô ra tiếng. Người kia dường như đã đoán trước, giây tiếp theo một bàn tay khác nhanh chóng chặn miệng cô lại, không để cô phát ra tiếng động nào.
Người phía trên đang xuống!
Nữ phụ - chan cứng đờ người.
Người kia lại nhanh chóng kéo cô xuống lầu hai, nấp vào gầm cầu thang. Trong quá trình đó Giang Nguyệt Hạ rất phối hợp, nhẹ tay nhẹ chân, không dám phát ra tiếng động nào.
Đợi một lát, quả nhiên trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân. Sở Tuyên đi rất nhẹ, nhưng tiếng bước chân truyền vào tai Giang Nguyệt Hạ lại vô cùng trầm trọng. Từng bước từng bước như nện vào lòng ngực cô, khiến con tim yếu đuối của nữ phụ - chan run rẩy.
Đợi cho tiếng bước chân xa dần, Giang Nguyệt Hạ định ló đầu ra xem tình hình bên ngoài. Ai ngờ còn chưa làm gì, người phía sau nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên cất lời: Chậc, thật ngốc!
Giọng nói của thiếu nữ vốn trong trẻo ngọt ngào, khi đè thấp giọng sẽ không trầm khàn như nam giới mà rất nhẹ nhàng mềm mại. Có một phong vị rất khác, mềm mềm nhẹ nhẹ, tựa như vải nhung...
Giang Nguyệt Hạ ngẩn ngơ tại chỗ.
[Yêu cầu được thỏa mãn, nhiệm vụ hoàn thành trong thời gian hạn định. Ký chủ nhận được 50 điểm khí vận]
Biết là nhiệm vụ đã hoàn thành, người đẹp An An ung dung bước ra khỏi góc tối, nhưng quay đầu lại thấy Giang Nguyệt Hạ còn ngẩn người, đành phải gọi tỉnh cô nàng: Em không định ăn tối à? Hay muốn làm bữa tối cho muỗi?
À... ÔI! Thanh khống như nữ phụ - chan vừa thoát khỏi trạng thấy ngây người, phục hồi tinh thần lại nhìn rõ diện mạo của người kia xong thì tiếp tục ngẩn ngơ lần hai.
Thiếu nữ trước mặt cô có ngũ quan hết sức hoàn hảo, làn da trắng noãn tựa như gốm sứ, trên người mặc bộ váy cố điển tối màu. Hình tượng đó kết hợp với hoàn cảnh biệt thự họ Sở, trông chẳng khác nào một công chúa của hoàng gia Trung đại.
...
Mẹ ơi con muốn chơi Bách hợp!! ~
Ai nha ~ Ngại quá, cốt truyện trùng sinh báo thù không có miêu tả nhà chính họ Sở xây theo phong cách gì, cô chỉ theo quán tính mà tưởng tượng ra một tòa cổ trạch phương Đông thôi...
Con lên phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi một lát đi. Cha đã cho người làm đưa hành lý lên phòng các con rồi, bữa tối nhớ xuống cùng ăn cơm... nhớ bảo cả Tình Tình xuống nữa Sở Minh Đức nói với Sở Hàn như thế, lại quay sang Sở Tuyên, Con cũng lên phòng đi.
Hai người được điểm danh lên tiếng đáp ứng. Trước khi đi, Sở Tuyên âm thầm liếc Sở Trường An một cái, ánh mắt hàm súc không kém cô lúc ngoài cổng.
Người đẹp An An ngạo kiều không để ý.
Chờ khi chỉ còn lại hai bác cháu, Sở Minh Đức mới hỏi: Có có mệt lắm không?
Sở Trường An lắc lắc đầu, nói: Con không mệt, con muốn gặp ông nội hơn.
Sở Minh Đức xoa xoa đầu cô, dẫn cô đến chỗ ông cụ Sở.
....
Trước khi về hưu, ông cụ Sở là tay lão luyện trong giới thương nhân, đây là điều không thể nghi ngờ. Nhớ trước kia, Sở thị lúc vào tay cụ thì vẫn là một công ty nhỏ không tiếng không tâm, nhưng hiện tại, cả nước Z có ai không biết Sở thị? Cho nên muốn ứng đối một cách chu toàn với ông cụ Sở là việc vô cùng khó khăn.
Sở Trường An đi sau lưng Sở Minh Đức, âm thầm ôm tim.
Vốn phòng của người trong nhà đều ở tầng ba, nhưng vì lão gia nhà họ gần đây đi đứng bất tiện nên phòng của cụ được dời xuống tầng một, là phòng ngủ cũng là phòng đọc sách. Đến trước cửa thư phòng, Sở Minh Đức vừa giải thích với cô như vậy vừa gõ cửa.
Vào đi. Bên trong truyền ra giọng nói già nua.
Bên trong thư phòng cũng là một phong cách bài trí đó, ông cụ Sở ngồi trên xe lăn trước cửa sổ, quay lưng lại với cô.
Cha.
Ông nội.
Ừ. Minh Đức, con ra ngoài một lát, ta muốn nói chuyện riêng với tiểu An.
Ông cụ Sở ấn điều khiển cho xe lăn xoay lại. Lúc này Sở Trường An mới chân chính nhìn rõ diện mạo của cụ. Mái tóc bạc trắng, gương mặt già nua đầy vết nhăn, đôi mắt trầm lặng như giếng sâu, lắng đọng những buồn vui trong đời người. Ánh mắt ấy, tựa như nhìn thấu hết thảy trên thế gian...
Đợi cho Sở Minh Đức ra khỏi phòng, ông cụ Sở lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trong phòng một trận trầm mặc.
Sở Trường An chú ý khung hình trong tay ông cụ, giống như cụ đã cầm trong tay rất lâu rồi. Cô lặng lẽ đến gần, mới phát hiện, hóa ra người trong ảnh là Sở Minh Tịnh lúc nhỏ. Trước khi rời nước A, cô từng trở về nhà bên đó một lần, những tin tức hữu ích đều được cô thu thập, bao gồm album ảnh.
Đây là cha con lúc nhỏ? Cô nhẹ giọng hỏi.
Ông cụ gật gật đầu, lộ ra nụ cười ôn hòa, đuôi mắt nheo lại như đang hoài niệm gì đó.
Minh Tịnh... nó là đứa con đáng tự hào nhất của ông!
... Nhất thời, cô cũng không biết nên nói gì nữa.
EQ của Sở Trường An thấp đến dọa người. Kiếp trước, khi đã hai mươi mấy tuổi, cô từng tham gia một đợt kiểm tra EQ, kết quả... chỉ số cô nhận được chỉ bằng một nửa chỉ số trung bình của người bình thường! Đó tuyệt đối là đoạn lịch sử u ám nhất trong đời cô! Mà hiện tại, hay lắm, gặp vấn đề yêu cầu EQ cao để giải quyết rồi, cô biết làm sao đây?
Hệ thống [Cứu thế] thân ái không có chức năng cường hóa cho EQ ah ~
Cũng may không đợi cô rối rắm lâu lắm, ông cụ Sở lại tiếp tục câu chuyện rồi.
Lúc nó còn nhỏ... Cụ bắt đầu đem đoạn lịch sử tuổi thơ của cha cô ra giảng giải, người đẹp An An ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng phát biểu chút cảm xúc để chứng tỏ cô vẫn tập trung.
Đợi đến lúc Sở Trường An ra khỏi thư phòng thì đã sắp đến giờ ăn tối mất rồi. Sở Minh Đức đã đi đâu đó từ sớm, cô đành một mình tìm kiếm phòng ngủ theo sự chỉ dẫn lúc trước. Trên đường đi gặp vài người làm, ai nấy đều cúi đầu kính cẩn chào hỏi, vì đang tập trung suy nghĩ nên cô cũng chỉ gật đầu cho có lệ.
Thật không nghĩ lại qua cửa dễ dàng như vậy...
Lúc nãy trò chuyện với ông nội, cô cảm thấy từ nhỏ đến lớn cha và ông luôn 'phụ từ tử hiếu', có thể nói là thân thiết nhất trong nhà. Vậy, lí do gì để cha cô đoạn tuyệt quan hệ với ông, còn bỏ ra hải ngoại? Nếu không phải Sở Minh Đức khuyên can đủ điều, có lẽ cả đời này cha cũng không về đây. Đáng tiếc là ông nội không kể rõ lí do cho cô biết, chỉ nói qua loa là lỗi do chính ông thôi.
Cô vừa than ngắn thở dài vừa bước lên cầu thang đi tầng ba, ai ngờ một chân vừa đặt lên nấc thang, trên hành lang đã vọng đến tiếng cãi vả rất nhỏ. Tuy rằng tiếng khá nhỏ, nhưng thính lực đã qua cường hóa của cô vẫn nghe rất rõ ràng. Sau đó cô nhìn thấy, một dáng người nhỏ nhắn đang ngồi xổm trên cầu thang, nghe lén.
[Tính danh lúc trước: Giang Hạ.
Tính danh hiện tại: Giang Nguyệt Hạ.
Tuổi sinh lý: 15.
Lưu ý: Linh hồn xuyên không.]
Chân phải vừa bước lên trước lại rụt trở về, trên mặt Sở Trường An treo một nụ cười tinh quái. Ồ, người phía trước không phải nữ phụ xuyên không xui xẻo sao? Cô nhớ sinh nhật của Giang Nguyệt Hạ là vào cuối năm, cho nên tính ra bây giờ cô nàng cũng chỉ mười lăm tuổi thôi.
Sở Tuyên, đừng nghĩ cô đặt được chân vào nhà này rồi thì cô chính là tiểu thư ở đây! Không ai thừa nhận cô đâu, đừng tự thếp vàng lên mặt. Ghê tởm! Đây là giọng của Sở Thiên Tình.
Ai không thừa nhận? Chị à? Chị có tư cách gì chứ? Cha đưa tôi về nhà, ông nội cũng đồng ý nhận tôi là cháu gái rồi. Dù chị có không chịu chấp nhận sự thật thì cũng không thay đổi được gì đâu, chị gái thân yêu! Đây là giọng của Sở Tuyên.
Đừng có không biết xấu hổ! Cô tự cho mình là người nhà này, nhưng xem cô đã làm chuyện ghê tởm gì? Có đứa em gái nào đi ve vãn chồng sắp cưới của chị mình chứ?
Aigoo... Đỗ Nguyên Khang à? Con mắt nào của chị nhìn thấy tôi ve vãn anh ta? Chính anh ta chủ động ôm tôi vào lòng ấy chứ. Người của mình còn không biết giữ, có tư cách gì oán trách người khác?
Hai người cãi vả vô cùng căng thẳng, cả người Giang Nguyệt Hạ cũng căng thẳng theo... vì hưng phấn...
Oa ah ah ~ Tiết mục Tiểu thư cao quý ngây thơ Vs Con gái riêng âm hiểm thủ đoạn đây sao? Dã thú nhỏ trong lòng Giang Nguyệt Hạ kêu gào không thôi, cô nàng mím chặt môi, bình ổn nhịp tim, tiếp tục nghe lén.
Cô... cô... Sở Thiên Tình lấp lửng nửa ngày, tức đến mức không nói nên lời.
Cô gì mà cô? Sở Tuyên khinh thường Xuy một tiếng, Không có bản lĩnh thì trốn trong góc phòng mà khóc đi. Phí thời gian!
Sở Trường An cẩn thận lắng nghe, phát hiện Sở Tuyên nói xong thì phía trên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ. Cô trao cho Giang Nguyệt Hạ một ánh mắt đáng thương, nhẹ nhàng rút lui vào góc tối dưới cầu thang.
[Nhiệm vụ hiện tại:
Trong vòng 1 phút, giúp đỡ Giang Nguyệt Hạ không bị Sở Tuyên phát hiện. Trong thời gian hạn định không thể hoàn thành yêu cầu, Ký chủ bị trừ 50 điểm khí vận. Hoàn thành yêu cầu trong thời gian hạn định, thưởng cho 50 điểm khí vận.
Lưu ý: Nếu điểm tích lũy khí vận bị âm, vận khí của ký chủ sẽ bị ảnh hưởng. Điểm tích lũy khí vận âm hơn 10000, Ký chủ sẽ gặp phải tai nạn nguy hiểm.
Trong thời gian hoàn thành nhiệm vụ, mọi thay đổi của cốt truyện do Ký chủ gây ra đều không được thưởng cho điểm nhân quả. Điểm khí vận và điểm nhân quả có giá trị tương đương nhau.]
Đệch!
....
Giang Nguyệt Hạ đang nghe đến nhập tâm, đột nhiên phía trên lại không truyền đến âm thanh nào, không khỏi nghi hoặc, muốn đứng lên xem xét tình hình. Chỉ là vừa đứng thẳng người, phía sau lại có một bàn tay nắm lấy tay cô. Nữ phụ - chan giật nảy mình, muốn kinh hô ra tiếng. Người kia dường như đã đoán trước, giây tiếp theo một bàn tay khác nhanh chóng chặn miệng cô lại, không để cô phát ra tiếng động nào.
Người phía trên đang xuống!
Nữ phụ - chan cứng đờ người.
Người kia lại nhanh chóng kéo cô xuống lầu hai, nấp vào gầm cầu thang. Trong quá trình đó Giang Nguyệt Hạ rất phối hợp, nhẹ tay nhẹ chân, không dám phát ra tiếng động nào.
Đợi một lát, quả nhiên trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân. Sở Tuyên đi rất nhẹ, nhưng tiếng bước chân truyền vào tai Giang Nguyệt Hạ lại vô cùng trầm trọng. Từng bước từng bước như nện vào lòng ngực cô, khiến con tim yếu đuối của nữ phụ - chan run rẩy.
Đợi cho tiếng bước chân xa dần, Giang Nguyệt Hạ định ló đầu ra xem tình hình bên ngoài. Ai ngờ còn chưa làm gì, người phía sau nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên cất lời: Chậc, thật ngốc!
Giọng nói của thiếu nữ vốn trong trẻo ngọt ngào, khi đè thấp giọng sẽ không trầm khàn như nam giới mà rất nhẹ nhàng mềm mại. Có một phong vị rất khác, mềm mềm nhẹ nhẹ, tựa như vải nhung...
Giang Nguyệt Hạ ngẩn ngơ tại chỗ.
[Yêu cầu được thỏa mãn, nhiệm vụ hoàn thành trong thời gian hạn định. Ký chủ nhận được 50 điểm khí vận]
Biết là nhiệm vụ đã hoàn thành, người đẹp An An ung dung bước ra khỏi góc tối, nhưng quay đầu lại thấy Giang Nguyệt Hạ còn ngẩn người, đành phải gọi tỉnh cô nàng: Em không định ăn tối à? Hay muốn làm bữa tối cho muỗi?
À... ÔI! Thanh khống như nữ phụ - chan vừa thoát khỏi trạng thấy ngây người, phục hồi tinh thần lại nhìn rõ diện mạo của người kia xong thì tiếp tục ngẩn ngơ lần hai.
Thiếu nữ trước mặt cô có ngũ quan hết sức hoàn hảo, làn da trắng noãn tựa như gốm sứ, trên người mặc bộ váy cố điển tối màu. Hình tượng đó kết hợp với hoàn cảnh biệt thự họ Sở, trông chẳng khác nào một công chúa của hoàng gia Trung đại.
...
Mẹ ơi con muốn chơi Bách hợp!! ~
/12
|