Hang động thông đạo tối đen như mực, âm khí dày đặc hơn bên ngoài gấp không biết bao nhiêu lần. Ngay đến Nhàn Vân Lão Nhân khi tiến vào mà còn cảm nhận thấy cái lạnh lẽo đến cắt da cắt thịt.
Chỉ riêng điểm này là đủ minh chứng cho sự tồn tại đã nhiều năm của thông đạo.
Mà với bề mặt đất đá trải qua năm tháng hao mòn đến nhẵn nhụi, lại càng có thể khẳng định chắc chắn nơi đây đã được sớm đào móc tạo thành từ đời nảo đời nao rồi a.
Tuy nhiên, có phải do đám cương thi đào móc hay không thì Nhàn Vân Lão Nhân chẳng buồn suy đoán. Lão nhân gia mới lười bận tâm đến vấn đề không quan trọng này.
Cơ mà tối om om có hơi gây khó chịu tầm mắt.
Lại thêm Cấm Quân đằng sau thắp đuốc cháy khét nhức cả mũi.
Bất đắc dĩ lão nhân gia đành lấy ra một đống quang đăng rồi gắn lên tường thông đạo. Cứ cách 20 mét liền gắn một khối, thông đạo cũng theo đó mà sáng trưng trưng.
Thấy vậy Đàm lão mới phất tay ra hiệu cho tắt đuốc.
Sau đó đẩy nhanh tốc độ đuổi kịp Nhàn Vân Lão Nhân và tránh móc:
“Nhàn lão đầu, có đồ tốt không sớm lấy ra. Mà thứ này kỳ diệu a, thấy ấm áp hơn hẳn”
“Ngớ ngẩn” – Nhàn Vân Lão Nhân không chừa cho chút mặt mũi, bĩu môi đáp: “Đồ chơi này nửa xu nhiệt lượng cũng không có, lấy đâu ra ấm áp?”
“Kỳ quái” - Con ngươi đảo như rang lạc, Đàm lão ngại ngùng cười duyên nói: “Thứ này lão đầu ngươi có vẻ nhiều, tặng cho Cấm Quân một chút? Có thứ này rồi chúng ta tác chiến tại hoàn cảnh địa hình tối tăm sẽ phần nào giảm bớt gian nan vất vả a”
Nâng cao bàn tay trái với ngón chỏ bật lên lắc lắc, Nhàn Vân Lão Nhân cười nhạt đáp:
“Không có bữa tiệc nào miễn phí, muốn quang đăng liền cấp ra đồ vật trao đổi. Như vậy đi, cứ một tấn phàm thiết đổi lấy 100 khối quang đăng. Đồng ý thì trở về thu xếp, còn không nghỉ khoẻ”
Tưởng gì chứ phàm thiết đối với Cấm Quân chỉ là muỗi, Đàm lão sảng khoái gật đầu:
“Thành giao, trở về lão tử cho người khênh đến Nhàn Vân Các trăm tấn đè chết lão bất tử ngươi”
Quăng cho ánh mắt trào phúng rồi ngoảnh mặt không thèm đếm xỉa. Nhàn Vân Lão Nhân cứ thế tăng nhanh bước chân mà tiến thẳng về phía đằng trước.
Thông đạo cũng khá dài, cỡ khoảng cả ngàn mét theo hình xoắn ốc hướng sâu xuống dưới lòng đất.
Có điều Nhàn Vân Lão Nhân sớm đã thông qua thần thức tra xét đo đạc. Chính xác thì điểm cuối của thông đạo nằm cách mặt đất có khoảng 300 mét thôi.
Chỉ sau vài phút, đoàn người rốt cuộc đi xuống tới nơi mà Đàm lão luôn gọi là trước cửa của lăng mộ.
Là một khoảng không gian được đào rỗng hình thành hang động, có diện tích tương đương gian phòng 50 mét vuông, khá nhỏ hẹp nếu phát sinh chiến đấu.
Lạnh lẽo và tanh hôi, là hai thứ gây nên ấn tượng đậm nét nhất trong lòng mỗi người.
Đàm lão cùng với Cấm Quân thành viên, dù đã xuống lần thứ hai mà vẫn thấy hết sức khó chịu.
Búng tay bắn vài khối quang đăng gắn lên bốn vách tường hang động, Nhàn Vân Lão Nhân tranh thủ thi triển ánh mắt “nhìn kẻ ngu” liếc qua Đàm lão một cái.
Nhận thấy ánh mắt này rất không lễ phép, Đàm lão tức thì cau mày chất vấn:
“Nhàn lão đầu, ngươi làm gì dùng ánh mắt bẩn thỉu đó nhìn lão tử?”
Đưa tay chỉ hướng “cửa lăng mộ”, Nhàn Vân Lão Nhân chép miệng ngán ngẩm:
“Có kẻ ngớ ngẩn nào đi dùng gỗ làm cửa lăng mộ? Đàm lão đầu, ngươi sống quá uổng kiếp người”
Đó là chưa tính những điểm khác lạ như khung cửa rộng lớn quá đáng. Rồi tới hai nắm tay cầm tạo hình đầu sư tử chế tác từ chất liệu đồng thau gắn trên hai cánh cửa.
Sau cùng là bậc thềm tam cấp tại ngay trước hiên cửa.
Tóm lại nhìn kiểu gì cũng thấy đây rõ ràng là dạng cánh cổng của một toà trang viện thời xưa.
Hơn nữa thông qua thần thức, Nhàn Vân Lão Nhân đã sớm biết được đây không phải lăng mộ. Và còn phát hiện bị đất đá che lấp ngay tại phía trên cánh cổng là tấm bảng có đề bốn chữ [Thư Kiếm Sơn Trang]
Nghe hai lão nhân đối thoại, Đàm Văn Giác nhìn cánh cổng một hồi rồi cũng nói:
“Cha, này đúng thật là không giống với cửa lăng mộ”
Cái này nhi tử ngốc như heo, Đàm lão hận không thể quất cho cái bạt tai vang dội.
Lão tử dù gì cũng là Địa Khí cảnh tu sĩ, thần thức đã mở. Lần trước cuống cuồng mới chưa kịp dò xét, chứ hiện giờ đã nhìn ra vài điểm gốc dạ của cánh cổng rồi a.
Đang tính bẻ lái chủ đề để còn tránh bị mất mặt, nào ngờ nhi tử lại lắm mồm nói xen vào. Thật đúng với câu không sợ quân địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Có điều đúng lúc này từ hướng cánh cổng phát ra từng tiếng kẽo kẹt. Qua đó thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, ngay cả Đàm lão cũng quên mất vừa xấu mặt.
“Kẹt.. kẹt.. kẹt..”
Rốt cuộc cánh cổng cũng mở ra, xong chỉ là mở he hé, đủ để hai thân ảnh lông lá đen xì lách ra ngoài. Sau đó liền nghe “rầm” một tiếng, cánh cổng khép chặt trở lại.
Chứng kiến hai thân ảnh này đi ra, Đàm lão cùng toàn thể Cấm Quân thành viên vô thức lùi về phía sau. Có thể thấy bọn họ trong tâm trí lưu lại ám ảnh quá là sâu đi.
Dưới ánh sáng dìu dịu từ quang đăng chiếu rọi.
Nhàn Vân Lão Nhân đầy hứng thú đứng quan sát hai đầu cương thi vừa đi ra.
Nói thật lão nhân gia trong đời không thiếu lần chạm trán cương thi. Nhưng để so sánh thì cấp bậc thua kém quá xa với hai đầu cương thi đang đứng trước mặt này.
Chúng toàn thân phủ kín bởi bộ lông mềm mại đen bóng, dáng đứng hơi gù. Cặp mắt đỏ quạch cùng với khoé miệng lòi ra hai chiếc răng nanh trắng nhởn sắc nhọn.
Mặc dù hình thể chỉ tương đương một người trưởng thành bình thường, cũng không dài ra móng vuốt sắc bén như những móc câu. Nhưng từ chúng toả ra thứ khí tức thì đầu cương thi mà Cao Cường với nhóm Tiêu Diễm Phượng tiêu diệt là không đủ tuổi để so sánh với.
Lạnh lẽo băng hàn cứ như thể muốn đem không khí nơi đây ngưng kết lại luôn vậy đó.
Trắng, xám, bạc, đỏ, đen.
Đây là bảng màu sắc bộ lông, đại diện cấp bậc của cương thi lần lượt từ thấp đến cao.
Dựa vào chiến lực để so sánh thì tương đương với tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh và sau cùng là Hoá Thần kỳ.
Ngửi thấy mùi vị âm mưu hiểm ác, Nhàn Vân Lão Nhân ngoái lại đối Đàm lão cười hỏi:
“Đàm lão đầu, Cấm Quân các ngươi có biết màu sắc cương thi đại diện cho điều gì không?”
“Giờ là lúc nào rồi còn hỏi dư thừa” – Đàm lão tức giận nghiến răng ken két mà đáp: “Biết là có liên quan cấp bậc của chúng, nhưng không nắm cụ thể rõ ràng”
“Hắc” – Nhếch miệng khẽ cười, Nhàn Vân Lão Nhân chỉ tay hướng hai đầu cương thi và nói: “Màu đen chiến lực tương đương Hoá Thần tu sĩ. Có thể nói việc các ngươi chạy thoát không đơn giản là kỳ tích, dám chắc bọn chúng nhận lệnh thả cho các ngươi đi”
“Hoá Thần?”
Ngay tức thì bầu không khí liền nhốn nháo bởi hàng loạt âm thanh kinh hô sợ hãi.
Nên nhớ Đàm lão tu vi Địa Khí cảnh, tương đương Nguyên Anh kỳ. Nếu lão chủ tâm muốn giết thì có thể làm gỏi cả đám một cách dễ dàng.
Giờ biết được hai đầu cương thi kia tu vi còn cao hơn Đàm lão hẳn một tầng thứ, thú thật là cái tin tức này rất dễ hù chết người luôn đấy.
Quá đáng sợ, hết thẩy mặt mũi trắng nhợt như chết trôi, hơn nữa còn là chết trôi cỡ một tuần lễ.
Đứng tận cuối cùng hàng ngũ, tuy rằng sợ hãi gần chết, xong Diên Lộc nãy giờ chưa từng rời mắt khỏi hai đầu cương thi. Bởi phát hiện điểm kỳ lạ, hắn liền nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Kỳ quái, bọn chúng sao cứ cứng nhắc đứng đó?”
Vẫn luôn kè kè bên cạnh bảo hộ cháu trai, phó thống lĩnh Diên Khánh nghe vậy liền đưa mắt nhìn xem. Hắn ngay lập tức xác nhận đúng như những gì tiểu tử Diên Lộc vừa nói ra.
Hai đồ quỷ này lần trước vừa ra liền nhào tới giết người. Lần này đứng im như pho tượng?
Nhất định là do Nhàn lão thi triển định thân thuật.
Mặc dù Diên Lộc chỉ lẩm bẩm trong miệng, nhưng với không gian kín thế này, chẳng khó để những người còn lại nghe thấy. Và bọn họ cũng đã nhìn ra hai đầu cương thi là bị khoá cứng một chỗ rồi.
Cái này bực nào bản lãnh mới làm được a?
Không ai bảo ai, đồng loạt quay hướng nhìn tới Nhàn lão.
Vải nâu y phục với guốc mộc xỏ chân thì đã sao? Thực lực cường đại thì trông lại càng phong cách đấy. Cái này hình ảnh đậm nét bản sắc dân tộc, khiến trong lòng ai nấy đều ngập tràn cảm giác tự hào.
Không hiểu Nhàn Vân Lão Nhân mà biết được suy nghĩ của bọn họ thì sẽ có cảm tưởng như thế nào?
Chắc hẳn sẽ cười thật duyên và nói:
“Tự hào cái tiên sư nhà các ngươi. Lão phu quê tại hải vực”
Trở lại với diễn biến chính, sau khi xác định hai đầu cương thi thực sự bị khoá chặt, Đàm lão tò mò liền tiến lại gần Nhàn Vân Lão Nhân dò hỏi:
“Lão thất phu, khoá chúng lại làm chi? Tính đem về nghiên cứu?”
Thay cho câu trả lời, Nhàn Vân Lão Nhân đơn giản là búng tay “toách” một cái.
“Phừng.. Phừng..” – Động tĩnh hoả diễm bốc cháy vang lên.
Hai đầu cương thi theo đó biến thành hai bó đuốc cháy hừng hực. Giây lát ánh sáng hoả hồng chiếu rọi mọi ngóc ngách không gian nơi đây. Và tất nhiên không thể thiếu đó là nhiệt độ tăng lên nhanh chóng, chẳng mấy chốc ai nấy đều nhễ nhại mồ hôi.
Có điều bọn họ cũng không phải chịu đựng nhiệt độ cao với thời gian quá dài.
Theo cảm nhận thì hoả diễm chỉ tồn tại có mười giây là cùng. Sau đó hai đầu cương thi đen xì xì được thay thế bởi hai đống tro tàn xám xịt tại mặt đất.
Cái này tình tiết không được hoành tráng cho lắm.
Khiến trong lòng team hóng hớt có chút hụt hẫng và thất vọng.
“Nhàn lão đầu” – Với ánh mắt thật sâu nghi ngờ, Đàm lão nhìn chằm chằm Nhàn Vân Lão Nhân và nói: “Thế nào dễ diệt quá vậy? Không phải ngươi phét lác đấy chứ?”
Cảm nhận thấy xung quanh có không ít ánh mắt thất vọng.
Nhàn Vân Lão Nhân không khỏi đưa tay lên nhay nhay huyệt thái dương.
Nét mặt nhăn nhó ra điều cảm thấy khó nghĩ, sau đó lão nhân gia thở dài hướng bọn họ thoả hiệp:
“Thế này nhé, chốc nữa ta liền giảm cấp độ chiến đấu thấp xuống chút. Cái gì mà chưởng như vũ bão, cái gì mà một quyền huỷ thiên diệt địa. Các ngươi xem như vậy đã được chưa?”
Chỉ riêng điểm này là đủ minh chứng cho sự tồn tại đã nhiều năm của thông đạo.
Mà với bề mặt đất đá trải qua năm tháng hao mòn đến nhẵn nhụi, lại càng có thể khẳng định chắc chắn nơi đây đã được sớm đào móc tạo thành từ đời nảo đời nao rồi a.
Tuy nhiên, có phải do đám cương thi đào móc hay không thì Nhàn Vân Lão Nhân chẳng buồn suy đoán. Lão nhân gia mới lười bận tâm đến vấn đề không quan trọng này.
Cơ mà tối om om có hơi gây khó chịu tầm mắt.
Lại thêm Cấm Quân đằng sau thắp đuốc cháy khét nhức cả mũi.
Bất đắc dĩ lão nhân gia đành lấy ra một đống quang đăng rồi gắn lên tường thông đạo. Cứ cách 20 mét liền gắn một khối, thông đạo cũng theo đó mà sáng trưng trưng.
Thấy vậy Đàm lão mới phất tay ra hiệu cho tắt đuốc.
Sau đó đẩy nhanh tốc độ đuổi kịp Nhàn Vân Lão Nhân và tránh móc:
“Nhàn lão đầu, có đồ tốt không sớm lấy ra. Mà thứ này kỳ diệu a, thấy ấm áp hơn hẳn”
“Ngớ ngẩn” – Nhàn Vân Lão Nhân không chừa cho chút mặt mũi, bĩu môi đáp: “Đồ chơi này nửa xu nhiệt lượng cũng không có, lấy đâu ra ấm áp?”
“Kỳ quái” - Con ngươi đảo như rang lạc, Đàm lão ngại ngùng cười duyên nói: “Thứ này lão đầu ngươi có vẻ nhiều, tặng cho Cấm Quân một chút? Có thứ này rồi chúng ta tác chiến tại hoàn cảnh địa hình tối tăm sẽ phần nào giảm bớt gian nan vất vả a”
Nâng cao bàn tay trái với ngón chỏ bật lên lắc lắc, Nhàn Vân Lão Nhân cười nhạt đáp:
“Không có bữa tiệc nào miễn phí, muốn quang đăng liền cấp ra đồ vật trao đổi. Như vậy đi, cứ một tấn phàm thiết đổi lấy 100 khối quang đăng. Đồng ý thì trở về thu xếp, còn không nghỉ khoẻ”
Tưởng gì chứ phàm thiết đối với Cấm Quân chỉ là muỗi, Đàm lão sảng khoái gật đầu:
“Thành giao, trở về lão tử cho người khênh đến Nhàn Vân Các trăm tấn đè chết lão bất tử ngươi”
Quăng cho ánh mắt trào phúng rồi ngoảnh mặt không thèm đếm xỉa. Nhàn Vân Lão Nhân cứ thế tăng nhanh bước chân mà tiến thẳng về phía đằng trước.
Thông đạo cũng khá dài, cỡ khoảng cả ngàn mét theo hình xoắn ốc hướng sâu xuống dưới lòng đất.
Có điều Nhàn Vân Lão Nhân sớm đã thông qua thần thức tra xét đo đạc. Chính xác thì điểm cuối của thông đạo nằm cách mặt đất có khoảng 300 mét thôi.
Chỉ sau vài phút, đoàn người rốt cuộc đi xuống tới nơi mà Đàm lão luôn gọi là trước cửa của lăng mộ.
Là một khoảng không gian được đào rỗng hình thành hang động, có diện tích tương đương gian phòng 50 mét vuông, khá nhỏ hẹp nếu phát sinh chiến đấu.
Lạnh lẽo và tanh hôi, là hai thứ gây nên ấn tượng đậm nét nhất trong lòng mỗi người.
Đàm lão cùng với Cấm Quân thành viên, dù đã xuống lần thứ hai mà vẫn thấy hết sức khó chịu.
Búng tay bắn vài khối quang đăng gắn lên bốn vách tường hang động, Nhàn Vân Lão Nhân tranh thủ thi triển ánh mắt “nhìn kẻ ngu” liếc qua Đàm lão một cái.
Nhận thấy ánh mắt này rất không lễ phép, Đàm lão tức thì cau mày chất vấn:
“Nhàn lão đầu, ngươi làm gì dùng ánh mắt bẩn thỉu đó nhìn lão tử?”
Đưa tay chỉ hướng “cửa lăng mộ”, Nhàn Vân Lão Nhân chép miệng ngán ngẩm:
“Có kẻ ngớ ngẩn nào đi dùng gỗ làm cửa lăng mộ? Đàm lão đầu, ngươi sống quá uổng kiếp người”
Đó là chưa tính những điểm khác lạ như khung cửa rộng lớn quá đáng. Rồi tới hai nắm tay cầm tạo hình đầu sư tử chế tác từ chất liệu đồng thau gắn trên hai cánh cửa.
Sau cùng là bậc thềm tam cấp tại ngay trước hiên cửa.
Tóm lại nhìn kiểu gì cũng thấy đây rõ ràng là dạng cánh cổng của một toà trang viện thời xưa.
Hơn nữa thông qua thần thức, Nhàn Vân Lão Nhân đã sớm biết được đây không phải lăng mộ. Và còn phát hiện bị đất đá che lấp ngay tại phía trên cánh cổng là tấm bảng có đề bốn chữ [Thư Kiếm Sơn Trang]
Nghe hai lão nhân đối thoại, Đàm Văn Giác nhìn cánh cổng một hồi rồi cũng nói:
“Cha, này đúng thật là không giống với cửa lăng mộ”
Cái này nhi tử ngốc như heo, Đàm lão hận không thể quất cho cái bạt tai vang dội.
Lão tử dù gì cũng là Địa Khí cảnh tu sĩ, thần thức đã mở. Lần trước cuống cuồng mới chưa kịp dò xét, chứ hiện giờ đã nhìn ra vài điểm gốc dạ của cánh cổng rồi a.
Đang tính bẻ lái chủ đề để còn tránh bị mất mặt, nào ngờ nhi tử lại lắm mồm nói xen vào. Thật đúng với câu không sợ quân địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Có điều đúng lúc này từ hướng cánh cổng phát ra từng tiếng kẽo kẹt. Qua đó thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, ngay cả Đàm lão cũng quên mất vừa xấu mặt.
“Kẹt.. kẹt.. kẹt..”
Rốt cuộc cánh cổng cũng mở ra, xong chỉ là mở he hé, đủ để hai thân ảnh lông lá đen xì lách ra ngoài. Sau đó liền nghe “rầm” một tiếng, cánh cổng khép chặt trở lại.
Chứng kiến hai thân ảnh này đi ra, Đàm lão cùng toàn thể Cấm Quân thành viên vô thức lùi về phía sau. Có thể thấy bọn họ trong tâm trí lưu lại ám ảnh quá là sâu đi.
Dưới ánh sáng dìu dịu từ quang đăng chiếu rọi.
Nhàn Vân Lão Nhân đầy hứng thú đứng quan sát hai đầu cương thi vừa đi ra.
Nói thật lão nhân gia trong đời không thiếu lần chạm trán cương thi. Nhưng để so sánh thì cấp bậc thua kém quá xa với hai đầu cương thi đang đứng trước mặt này.
Chúng toàn thân phủ kín bởi bộ lông mềm mại đen bóng, dáng đứng hơi gù. Cặp mắt đỏ quạch cùng với khoé miệng lòi ra hai chiếc răng nanh trắng nhởn sắc nhọn.
Mặc dù hình thể chỉ tương đương một người trưởng thành bình thường, cũng không dài ra móng vuốt sắc bén như những móc câu. Nhưng từ chúng toả ra thứ khí tức thì đầu cương thi mà Cao Cường với nhóm Tiêu Diễm Phượng tiêu diệt là không đủ tuổi để so sánh với.
Lạnh lẽo băng hàn cứ như thể muốn đem không khí nơi đây ngưng kết lại luôn vậy đó.
Trắng, xám, bạc, đỏ, đen.
Đây là bảng màu sắc bộ lông, đại diện cấp bậc của cương thi lần lượt từ thấp đến cao.
Dựa vào chiến lực để so sánh thì tương đương với tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh và sau cùng là Hoá Thần kỳ.
Ngửi thấy mùi vị âm mưu hiểm ác, Nhàn Vân Lão Nhân ngoái lại đối Đàm lão cười hỏi:
“Đàm lão đầu, Cấm Quân các ngươi có biết màu sắc cương thi đại diện cho điều gì không?”
“Giờ là lúc nào rồi còn hỏi dư thừa” – Đàm lão tức giận nghiến răng ken két mà đáp: “Biết là có liên quan cấp bậc của chúng, nhưng không nắm cụ thể rõ ràng”
“Hắc” – Nhếch miệng khẽ cười, Nhàn Vân Lão Nhân chỉ tay hướng hai đầu cương thi và nói: “Màu đen chiến lực tương đương Hoá Thần tu sĩ. Có thể nói việc các ngươi chạy thoát không đơn giản là kỳ tích, dám chắc bọn chúng nhận lệnh thả cho các ngươi đi”
“Hoá Thần?”
Ngay tức thì bầu không khí liền nhốn nháo bởi hàng loạt âm thanh kinh hô sợ hãi.
Nên nhớ Đàm lão tu vi Địa Khí cảnh, tương đương Nguyên Anh kỳ. Nếu lão chủ tâm muốn giết thì có thể làm gỏi cả đám một cách dễ dàng.
Giờ biết được hai đầu cương thi kia tu vi còn cao hơn Đàm lão hẳn một tầng thứ, thú thật là cái tin tức này rất dễ hù chết người luôn đấy.
Quá đáng sợ, hết thẩy mặt mũi trắng nhợt như chết trôi, hơn nữa còn là chết trôi cỡ một tuần lễ.
Đứng tận cuối cùng hàng ngũ, tuy rằng sợ hãi gần chết, xong Diên Lộc nãy giờ chưa từng rời mắt khỏi hai đầu cương thi. Bởi phát hiện điểm kỳ lạ, hắn liền nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Kỳ quái, bọn chúng sao cứ cứng nhắc đứng đó?”
Vẫn luôn kè kè bên cạnh bảo hộ cháu trai, phó thống lĩnh Diên Khánh nghe vậy liền đưa mắt nhìn xem. Hắn ngay lập tức xác nhận đúng như những gì tiểu tử Diên Lộc vừa nói ra.
Hai đồ quỷ này lần trước vừa ra liền nhào tới giết người. Lần này đứng im như pho tượng?
Nhất định là do Nhàn lão thi triển định thân thuật.
Mặc dù Diên Lộc chỉ lẩm bẩm trong miệng, nhưng với không gian kín thế này, chẳng khó để những người còn lại nghe thấy. Và bọn họ cũng đã nhìn ra hai đầu cương thi là bị khoá cứng một chỗ rồi.
Cái này bực nào bản lãnh mới làm được a?
Không ai bảo ai, đồng loạt quay hướng nhìn tới Nhàn lão.
Vải nâu y phục với guốc mộc xỏ chân thì đã sao? Thực lực cường đại thì trông lại càng phong cách đấy. Cái này hình ảnh đậm nét bản sắc dân tộc, khiến trong lòng ai nấy đều ngập tràn cảm giác tự hào.
Không hiểu Nhàn Vân Lão Nhân mà biết được suy nghĩ của bọn họ thì sẽ có cảm tưởng như thế nào?
Chắc hẳn sẽ cười thật duyên và nói:
“Tự hào cái tiên sư nhà các ngươi. Lão phu quê tại hải vực”
Trở lại với diễn biến chính, sau khi xác định hai đầu cương thi thực sự bị khoá chặt, Đàm lão tò mò liền tiến lại gần Nhàn Vân Lão Nhân dò hỏi:
“Lão thất phu, khoá chúng lại làm chi? Tính đem về nghiên cứu?”
Thay cho câu trả lời, Nhàn Vân Lão Nhân đơn giản là búng tay “toách” một cái.
“Phừng.. Phừng..” – Động tĩnh hoả diễm bốc cháy vang lên.
Hai đầu cương thi theo đó biến thành hai bó đuốc cháy hừng hực. Giây lát ánh sáng hoả hồng chiếu rọi mọi ngóc ngách không gian nơi đây. Và tất nhiên không thể thiếu đó là nhiệt độ tăng lên nhanh chóng, chẳng mấy chốc ai nấy đều nhễ nhại mồ hôi.
Có điều bọn họ cũng không phải chịu đựng nhiệt độ cao với thời gian quá dài.
Theo cảm nhận thì hoả diễm chỉ tồn tại có mười giây là cùng. Sau đó hai đầu cương thi đen xì xì được thay thế bởi hai đống tro tàn xám xịt tại mặt đất.
Cái này tình tiết không được hoành tráng cho lắm.
Khiến trong lòng team hóng hớt có chút hụt hẫng và thất vọng.
“Nhàn lão đầu” – Với ánh mắt thật sâu nghi ngờ, Đàm lão nhìn chằm chằm Nhàn Vân Lão Nhân và nói: “Thế nào dễ diệt quá vậy? Không phải ngươi phét lác đấy chứ?”
Cảm nhận thấy xung quanh có không ít ánh mắt thất vọng.
Nhàn Vân Lão Nhân không khỏi đưa tay lên nhay nhay huyệt thái dương.
Nét mặt nhăn nhó ra điều cảm thấy khó nghĩ, sau đó lão nhân gia thở dài hướng bọn họ thoả hiệp:
“Thế này nhé, chốc nữa ta liền giảm cấp độ chiến đấu thấp xuống chút. Cái gì mà chưởng như vũ bão, cái gì mà một quyền huỷ thiên diệt địa. Các ngươi xem như vậy đã được chưa?”
/451
|