Buổi chiều tan ca, sau khi lượn một vòng quanh chợ để tìm những thứ cần phải mua, Cao Cường mang theo bọc lớn bọc nhỏ đồ vật đông tây trở về tới khu trọ.
Hiện tại đã bước vào Luyện Khí kỳ, thời hạn 2 năm Bạch Lãnh đề ra chỉ còn vài tháng. Trong khí đó lại có thêm quá nhiều thứ mới mẻ cần phải mau chóng nắm giữ.
Vì thế Cao Cường cần phải cân đối điều chỉnh lại thời khoá biểu của mình.
Đầu tiên, thay vì tan ca trở về liền nấu ăn rồi đi ngủ, thì hắn sẽ thức để kết hợp làm những việc gồm tập luyện hoạ vẽ phù lục, toạ thiền hấp thu linh khí …
Đến 11 giờ khuya thì lên giường đi ngủ tới 2 giờ sáng, sau đó chạy ra khu vườn tu luyện võ kỹ khoảng 1 tiếng, rồi trở về chuẩn bị các thứ và lái xe đi làm.
Có thể thấy thời gian hơi eo hẹp một chút, đã thế còn mất tới nửa ngày vướng bận chuyện đi làm. Thế nhưng Cao Cường cũng đâu thể làm gì khác được.
Mạnh mẽ hơn thường nhân nhiều thật đấy, xong hắn vẫn cần ngủ vài tiếng mỗi ngày.
Mạnh mẽ hơn thường nhân nhiều thật đấy, nhưng không đi làm thì lấy gì ra mà hốc vào mồm? Chẳng lẽ cậy mạnh để mà đi trộm cướp? Không được, làm thế là quá hạ thấp giá trị bản thân đấy.
Vả lại hiện giờ bài tẩy bảo mệnh còn quá ít, chưa tiện để hắn trở lại trung tâm thành phố Tân Long, mà Cao Cường cũng không nắm chắc sẽ kiếm được công việc có mức lương cao hơn hiện tại.
Nhất là hắn còn đang ẩn nhẫn để chờ đợi tin tức từ một người..
Thả mấy túi đồ xuống sàn, Cao Cường bật mở Laptop để kiểm tra hòm thư.
Có thư mới chuyển tới, nội dung là một bảng danh sách gồm rất nhiều cái tên đi kèm với chú dẫn giới thiệu tỉ mỉ. Cuối thư vỏn vẹn một dòng hắn sớm đã quen thuộc: “cần thêm thời gian để điều tra”
Không cần hồi âm đáp trả, Cao Cường đóng tắt Laptop rồi cất vào trong tủ.
Lúc này hắn mới bắt đầu đem đống đồ vật mới mua về, đổ hết ra sàn rồi kiếm tra lại một lượt.
Nếu để người quen nhìn thấy những thứ này chắc hẳn sẽ chỉ vào mặt mà mắng chửi hắn dở hơi mất thôi.
Nào là một tá bút lông cùng với các loại giấy vàng giấy trắng, rồi thì chu sa, mực tàu, bột phấn xanh đỏ tím vàng tùm lum tùm la.
Nhìn qua thôi là biết Cao Cường chuẩn bị để luyện tập hoạ vẽ phù lục.
Thế nhưng trong mắt người thường thì cái thao tác này gọi là vẽ bùa chú nha. Mà bùa chú từ trước tới nay vẫn là thương hiệu của đám ba que lừa đảo là chính nha.
Gạt bỏ những suy nghĩ ngoài lề, Cao Cường bắt tay xếp đặt đống đồ đạc này gọn gàng vào một chiếc rương.
Hắn chỉ giữ lại một cây bút lông, một khối mực tàu cùng với tập giấy trắng.
Mới tập luyện đã dùng giấy vàng với chu sa các thứ thì quá hao tiền tốn của.
Đã thế đây còn là lần đầu tiên hắn cầm bút lông, vẽ giun loằng ngoằn còn được, chứ đòi hoạ phù thì..
Cao Cường cảm thấy tốt hơn hết, trước tiên nên dùng mực tàu để tập vẽ nháp trên giấy trắng, sau một thời gian quen tay rồi thì sẽ tính tiếp.
Thực tế đã chứng minh hắn quyết định không sai chút nào.
Riêng cái việc dựa vào hình ảnh trong đầu để phác hoạ Độ Âm Phù ra giấy, đã tiêu tốn của hắn nửa giờ.
Mà xong xuôi nhìn lại để so sánh thì ôi thôi.. khác nhau tới chín ngàn tám trăm dặm.
Chăm chú chỉnh sửa từng li từng tí một cũng mất tới 2 giờ mới trông ra hình ra dáng một chút.
Nói chung vẽ bằng bút lông cái món này là quá khó chơi.
Nhìn hoạ tiết đồ án đã qua chỉnh sửa cẩn thận rồi mà trông vẫn còn quằn quại y như một đám giun đất bị dày xéo, hắn không khỏi bật cười ra thành tiếng.
Đám thần tiên cũng quá không chịu đổi mới đi.
Bọn họ mà dùng bút bi hay bút chì để hoạ vẽ phù lục, có phải là tốt rồi không?
Chê bai người ta cổ hủ vậy thôi, chứ Cao Cường hiểu tu hành cái trò chơi này nhiều phiền toái lắm, muốn dùng đồ vật hiện đại để thay thế vào là không có được.
Hắn đành chăm chỉ mà luyện tập dùng bút lông đi vậy.
Quanh đi quẩn lại, hắn ngồi vẽ vời đến tận 9 giờ tối, giấy trắng mực đen ném khắp phòng.
Tinh thần tập trung cao độ suốt mấy giờ khiến Cao Cường thấy hơi mệt mỏi, chẳng thiết ăn uống nữa, vừa dừng tay là hắn ngay lập tức leo lên giường mà ngồi tu luyện.
---
Liên tiếp mấy ngày sau đó, kể cả khi đi làm ở chợ, chỉ cần có thời gian rảnh là Cao Cường lại tranh thủ cầm bút lông hoạ vẽ Độ Âm Phù lên giấy.
Hành vi này đương nhiên không tránh khỏi bị Bình thúc cũng như đám đồng nghiệp nhìn thấy.
Cao Cường càng không thiếu bị bọn họ chê cười cho một trận vì cái tội rỗi hơi ăn no rửng mỡ này nọ.
Bình thúc thậm chí còn hỏi thẳng một câu:
“Tiểu tử ngươi muốn chuyển nghề ra cổng chùa ngồi bán bùa giấy?”
Cao Cường đã sớm nghĩ tới lý do nên đáp lại rằng:
“Ta đây là luyện tập viết thư hoạ, Tết đến ra cổng trường viết câu đối, kiếm ối tiền”
Bình thúc tất nhiên là biết tỏng Cao Cường đang chém gió nói bậy.
Nhưng thích nghịch ngợm cái gì là quyền của hắn, cũng chẳng phạm pháp hay ảnh hưởng tới công việc, Bình thúc vì thế mặc kệ, tuỳ hắn muốn chơi sao thì chơi.
Mà chăm chỉ luyện tập đúng là không phí công vô ích chút nào.
Chỉ vài ngày thôi mà Độ Âm Phù hắn hoạ ra đã phi thường giống với hình ảnh lưu trong đầu.
Cao Cường cũng phi thường hoài nghi thiên phú sử dụng bút lông của hắn rơi vào hàng ngũ siêu cấp.
Chứ nếu không thì đừng mơ có mấy ngày đã hoạ vẽ chuẩn không phải chỉnh thế này được. Từng đường thẳng, từng nét móc, từng hoa văn.. xem đi xem lại mà hắn đắc ý phải biết.
Vòng quay đã vào guồng, Cao Cường tất nhiên tính đến chuyện nếm thử chính thức hoạ vẽ phù lục.
Hắn chưa quên lời hứa sẽ đốt chục lá Độ Âm Phù cho Hổ lão dưới suối vàng đâu.
Buổi chiều vừa về tới phòng trọ, Cao Cường ngay lập tức mở rương lấy ra đồ vật cần dùng tới.
Trong đó có một xấp giấy vàng, một khối chu sa, một chiếc bát sứ, một chiếc bút lông mới.
Và đặc biệt là Âm Hồn Thảo đã được nghiền thành bột phấn. Để mua cái thứ này Cao Cường vất vả lượn khắp các tiệm thuốc đông y mới có thể mua được hàng thật, giá cũng không hề rẻ chút nào.
Một lạng bột phấn Âm Hồn Thảo có giá tới một ngàn bạc.
May mà một lạng có thể dùng trong thời gian dài, chứ nếu không thì Cao Cường chưa chắc sẽ nỡ chi ra số tiền bằng nửa tháng lương để mà mua về thế này đâu.
Trước tiên hắn thả khối chu sa vào bát sứ, nghiền kỹ càng đến khi thành bột mịn thì mới thêm vào một nhúm bột Âm Hồn Thảo.
Trộn đều chu sa và bột Âm Hồn Thảo xong, hắn mới thêm một chút nước ấm vào rồi bắt đầu khuấy.
Khuấy cho đến khi sánh mịn thì Cao Cường cho nguyên liệu cuối cùng vào. Thứ nguyên liệu này thì không cần phải mua, là đồ của nhà trồng được.
Cũng không phải thứ gì khác, mà chính là một giọt máu của hắn.
Cứ nghĩ đến cảnh mỗi lần pha chế chu sa là lại phải chích ra một giọt máu, không hiểu sao hắn cảm thấy mình giống như là một kẻ quái đản vậy đó.
Mà theo hướng dẫn ghi chép thì giọt máu gia tăng tỉ lệ lớn cho sự thành công khi luyện chế phù lục, thành ra hắn chỉ có thể chấp nhận thương đau thôi.
Cũng may mỗi lần chỉ phải chích ra có một giọt, nên Cao Cường không lăn tăn gì mấy.
Chứ mà phải hiến ra tận mấy trăm CC thì.. thôi nghỉ chơi.
Vừa nhỏ giọt máu vào còn chưa kịp khuấy, bát chu sa trông đã long lanh hơn hẳn.
Sau khi khuấy liền trở thành một thứ dịch lỏng màu đỏ tươi mịn màng lấp lánh, khác một trời một vực so với khi chưa cho máu của hắn vào.
Biến đổi này là do trong máu của tu sĩ chứa đựng chân khí nên mới vậy. Chứ cho máu gà máu chó như trong tiểu thuyết thì chỉ là ăn tục nói phét mà thôi.
Đặt một tờ giấy vàng ngay ngắn trước mặt, rồi cầm bút nhúng vào chu sa.
Nét mặt hắn lúc này phi thường nghiêm túc.
Hít một hơi thật sâu để xua tan đi sự hồi hộp, Cao Cường đưa tay chậm rãi hoạ vẽ đường nét đầu tiên lên trên giấy vàng.
Mặc dù đã rất cẩn thận, nhưng mới chỉ đi được đến nét thứ hai thì báo hỏng vì hoạ hơi bị lệch.
“Àiii..” – Cao Cường lắc đầu thở dài tiếc nuối, gạt bỏ tờ bị hỏng rồi thay thế bằng giấy vàng mới.
Liên tiếp 6 7 tờ, hắn cứ hoạ được vài nét thì lại hỏng.
Liên tục vẽ hỏng để tâm trạng của hắn không được tốt cho lắm, vì thế Cao Cường liền buông bỏ bút rồi ngay tại chỗ ngồi nhẩm niệm Độ Tâm Kinh.
Sau mười năm phút, hắn mở mắt và lần nữa cầm bút lên.
Trông hắn lúc này khác hẳn cái vẻ lo lắng bồn chồn ban nãy, có thể nói là bình tĩnh thong dong vô cùng.
Sau đó nối tiếp vẫn là những lần liên tục vẽ hỏng. Thế nhưng hắn cũng không có tỏ ra vẻ nôn nóng sốt ruột cái gì cả.
Thong thả chậm rãi vẽ hết tờ này đến tờ khác, số lượng những tờ giấy vàng bị vứt bỏ sau khi vẽ hỏng cũng lên tới con số 20.
Mặc dù đều báo hỏng, nhưng được cái số lượng đường nét mà hắn hoạ vẽ chuẩn xác trên mỗi tờ cũng gia tăng lên khá nhiều.
Hoạ vẽ lên tờ giấy vàng thứ 40, linh văn đồ án của Độ Âm Phù đã xem như hoàn chỉnh. Chỉ còn đậm nhạt vài chỗ chưa đều.
Và phải tới tờ giấy vàng thứ 50, Cao Cường mới có thể hài lòng thả bút xuống.
Đồ án linh văn, Ngưu đầu Mã diện, thuyền độc mộc, dòng sông, cây cầu gỗ cổ kính..
Những thứ này được thể hiện dưới dạng hoạ tiết đồ đằng, lại thêm mang sắc đỏ óng ánh nổi bật trên nền giấy vàng, có thể nói giống như một bức tranh dân gian theo trường phái cách điệu vậy.
Vuốt ve ngắm nhìn Độ Âm Phù trong tay, hắn chỉ có thể dùng hai từ siêu cấp để mà miêu tả trình độ hoạ vẽ phù lục của chính mình.
Điểm tiếc nuối duy nhất chỉ là do bút lông hơi lởm, trong quá trình hoạ vẽ không thể quán thâu quá nhiều chân khí, thành ra lá Độ Âm Phù này cũng chỉ có thể chấm điểm 7 trên 10 mà thôi.
Hiện tại đã bước vào Luyện Khí kỳ, thời hạn 2 năm Bạch Lãnh đề ra chỉ còn vài tháng. Trong khí đó lại có thêm quá nhiều thứ mới mẻ cần phải mau chóng nắm giữ.
Vì thế Cao Cường cần phải cân đối điều chỉnh lại thời khoá biểu của mình.
Đầu tiên, thay vì tan ca trở về liền nấu ăn rồi đi ngủ, thì hắn sẽ thức để kết hợp làm những việc gồm tập luyện hoạ vẽ phù lục, toạ thiền hấp thu linh khí …
Đến 11 giờ khuya thì lên giường đi ngủ tới 2 giờ sáng, sau đó chạy ra khu vườn tu luyện võ kỹ khoảng 1 tiếng, rồi trở về chuẩn bị các thứ và lái xe đi làm.
Có thể thấy thời gian hơi eo hẹp một chút, đã thế còn mất tới nửa ngày vướng bận chuyện đi làm. Thế nhưng Cao Cường cũng đâu thể làm gì khác được.
Mạnh mẽ hơn thường nhân nhiều thật đấy, xong hắn vẫn cần ngủ vài tiếng mỗi ngày.
Mạnh mẽ hơn thường nhân nhiều thật đấy, nhưng không đi làm thì lấy gì ra mà hốc vào mồm? Chẳng lẽ cậy mạnh để mà đi trộm cướp? Không được, làm thế là quá hạ thấp giá trị bản thân đấy.
Vả lại hiện giờ bài tẩy bảo mệnh còn quá ít, chưa tiện để hắn trở lại trung tâm thành phố Tân Long, mà Cao Cường cũng không nắm chắc sẽ kiếm được công việc có mức lương cao hơn hiện tại.
Nhất là hắn còn đang ẩn nhẫn để chờ đợi tin tức từ một người..
Thả mấy túi đồ xuống sàn, Cao Cường bật mở Laptop để kiểm tra hòm thư.
Có thư mới chuyển tới, nội dung là một bảng danh sách gồm rất nhiều cái tên đi kèm với chú dẫn giới thiệu tỉ mỉ. Cuối thư vỏn vẹn một dòng hắn sớm đã quen thuộc: “cần thêm thời gian để điều tra”
Không cần hồi âm đáp trả, Cao Cường đóng tắt Laptop rồi cất vào trong tủ.
Lúc này hắn mới bắt đầu đem đống đồ vật mới mua về, đổ hết ra sàn rồi kiếm tra lại một lượt.
Nếu để người quen nhìn thấy những thứ này chắc hẳn sẽ chỉ vào mặt mà mắng chửi hắn dở hơi mất thôi.
Nào là một tá bút lông cùng với các loại giấy vàng giấy trắng, rồi thì chu sa, mực tàu, bột phấn xanh đỏ tím vàng tùm lum tùm la.
Nhìn qua thôi là biết Cao Cường chuẩn bị để luyện tập hoạ vẽ phù lục.
Thế nhưng trong mắt người thường thì cái thao tác này gọi là vẽ bùa chú nha. Mà bùa chú từ trước tới nay vẫn là thương hiệu của đám ba que lừa đảo là chính nha.
Gạt bỏ những suy nghĩ ngoài lề, Cao Cường bắt tay xếp đặt đống đồ đạc này gọn gàng vào một chiếc rương.
Hắn chỉ giữ lại một cây bút lông, một khối mực tàu cùng với tập giấy trắng.
Mới tập luyện đã dùng giấy vàng với chu sa các thứ thì quá hao tiền tốn của.
Đã thế đây còn là lần đầu tiên hắn cầm bút lông, vẽ giun loằng ngoằn còn được, chứ đòi hoạ phù thì..
Cao Cường cảm thấy tốt hơn hết, trước tiên nên dùng mực tàu để tập vẽ nháp trên giấy trắng, sau một thời gian quen tay rồi thì sẽ tính tiếp.
Thực tế đã chứng minh hắn quyết định không sai chút nào.
Riêng cái việc dựa vào hình ảnh trong đầu để phác hoạ Độ Âm Phù ra giấy, đã tiêu tốn của hắn nửa giờ.
Mà xong xuôi nhìn lại để so sánh thì ôi thôi.. khác nhau tới chín ngàn tám trăm dặm.
Chăm chú chỉnh sửa từng li từng tí một cũng mất tới 2 giờ mới trông ra hình ra dáng một chút.
Nói chung vẽ bằng bút lông cái món này là quá khó chơi.
Nhìn hoạ tiết đồ án đã qua chỉnh sửa cẩn thận rồi mà trông vẫn còn quằn quại y như một đám giun đất bị dày xéo, hắn không khỏi bật cười ra thành tiếng.
Đám thần tiên cũng quá không chịu đổi mới đi.
Bọn họ mà dùng bút bi hay bút chì để hoạ vẽ phù lục, có phải là tốt rồi không?
Chê bai người ta cổ hủ vậy thôi, chứ Cao Cường hiểu tu hành cái trò chơi này nhiều phiền toái lắm, muốn dùng đồ vật hiện đại để thay thế vào là không có được.
Hắn đành chăm chỉ mà luyện tập dùng bút lông đi vậy.
Quanh đi quẩn lại, hắn ngồi vẽ vời đến tận 9 giờ tối, giấy trắng mực đen ném khắp phòng.
Tinh thần tập trung cao độ suốt mấy giờ khiến Cao Cường thấy hơi mệt mỏi, chẳng thiết ăn uống nữa, vừa dừng tay là hắn ngay lập tức leo lên giường mà ngồi tu luyện.
---
Liên tiếp mấy ngày sau đó, kể cả khi đi làm ở chợ, chỉ cần có thời gian rảnh là Cao Cường lại tranh thủ cầm bút lông hoạ vẽ Độ Âm Phù lên giấy.
Hành vi này đương nhiên không tránh khỏi bị Bình thúc cũng như đám đồng nghiệp nhìn thấy.
Cao Cường càng không thiếu bị bọn họ chê cười cho một trận vì cái tội rỗi hơi ăn no rửng mỡ này nọ.
Bình thúc thậm chí còn hỏi thẳng một câu:
“Tiểu tử ngươi muốn chuyển nghề ra cổng chùa ngồi bán bùa giấy?”
Cao Cường đã sớm nghĩ tới lý do nên đáp lại rằng:
“Ta đây là luyện tập viết thư hoạ, Tết đến ra cổng trường viết câu đối, kiếm ối tiền”
Bình thúc tất nhiên là biết tỏng Cao Cường đang chém gió nói bậy.
Nhưng thích nghịch ngợm cái gì là quyền của hắn, cũng chẳng phạm pháp hay ảnh hưởng tới công việc, Bình thúc vì thế mặc kệ, tuỳ hắn muốn chơi sao thì chơi.
Mà chăm chỉ luyện tập đúng là không phí công vô ích chút nào.
Chỉ vài ngày thôi mà Độ Âm Phù hắn hoạ ra đã phi thường giống với hình ảnh lưu trong đầu.
Cao Cường cũng phi thường hoài nghi thiên phú sử dụng bút lông của hắn rơi vào hàng ngũ siêu cấp.
Chứ nếu không thì đừng mơ có mấy ngày đã hoạ vẽ chuẩn không phải chỉnh thế này được. Từng đường thẳng, từng nét móc, từng hoa văn.. xem đi xem lại mà hắn đắc ý phải biết.
Vòng quay đã vào guồng, Cao Cường tất nhiên tính đến chuyện nếm thử chính thức hoạ vẽ phù lục.
Hắn chưa quên lời hứa sẽ đốt chục lá Độ Âm Phù cho Hổ lão dưới suối vàng đâu.
Buổi chiều vừa về tới phòng trọ, Cao Cường ngay lập tức mở rương lấy ra đồ vật cần dùng tới.
Trong đó có một xấp giấy vàng, một khối chu sa, một chiếc bát sứ, một chiếc bút lông mới.
Và đặc biệt là Âm Hồn Thảo đã được nghiền thành bột phấn. Để mua cái thứ này Cao Cường vất vả lượn khắp các tiệm thuốc đông y mới có thể mua được hàng thật, giá cũng không hề rẻ chút nào.
Một lạng bột phấn Âm Hồn Thảo có giá tới một ngàn bạc.
May mà một lạng có thể dùng trong thời gian dài, chứ nếu không thì Cao Cường chưa chắc sẽ nỡ chi ra số tiền bằng nửa tháng lương để mà mua về thế này đâu.
Trước tiên hắn thả khối chu sa vào bát sứ, nghiền kỹ càng đến khi thành bột mịn thì mới thêm vào một nhúm bột Âm Hồn Thảo.
Trộn đều chu sa và bột Âm Hồn Thảo xong, hắn mới thêm một chút nước ấm vào rồi bắt đầu khuấy.
Khuấy cho đến khi sánh mịn thì Cao Cường cho nguyên liệu cuối cùng vào. Thứ nguyên liệu này thì không cần phải mua, là đồ của nhà trồng được.
Cũng không phải thứ gì khác, mà chính là một giọt máu của hắn.
Cứ nghĩ đến cảnh mỗi lần pha chế chu sa là lại phải chích ra một giọt máu, không hiểu sao hắn cảm thấy mình giống như là một kẻ quái đản vậy đó.
Mà theo hướng dẫn ghi chép thì giọt máu gia tăng tỉ lệ lớn cho sự thành công khi luyện chế phù lục, thành ra hắn chỉ có thể chấp nhận thương đau thôi.
Cũng may mỗi lần chỉ phải chích ra có một giọt, nên Cao Cường không lăn tăn gì mấy.
Chứ mà phải hiến ra tận mấy trăm CC thì.. thôi nghỉ chơi.
Vừa nhỏ giọt máu vào còn chưa kịp khuấy, bát chu sa trông đã long lanh hơn hẳn.
Sau khi khuấy liền trở thành một thứ dịch lỏng màu đỏ tươi mịn màng lấp lánh, khác một trời một vực so với khi chưa cho máu của hắn vào.
Biến đổi này là do trong máu của tu sĩ chứa đựng chân khí nên mới vậy. Chứ cho máu gà máu chó như trong tiểu thuyết thì chỉ là ăn tục nói phét mà thôi.
Đặt một tờ giấy vàng ngay ngắn trước mặt, rồi cầm bút nhúng vào chu sa.
Nét mặt hắn lúc này phi thường nghiêm túc.
Hít một hơi thật sâu để xua tan đi sự hồi hộp, Cao Cường đưa tay chậm rãi hoạ vẽ đường nét đầu tiên lên trên giấy vàng.
Mặc dù đã rất cẩn thận, nhưng mới chỉ đi được đến nét thứ hai thì báo hỏng vì hoạ hơi bị lệch.
“Àiii..” – Cao Cường lắc đầu thở dài tiếc nuối, gạt bỏ tờ bị hỏng rồi thay thế bằng giấy vàng mới.
Liên tiếp 6 7 tờ, hắn cứ hoạ được vài nét thì lại hỏng.
Liên tục vẽ hỏng để tâm trạng của hắn không được tốt cho lắm, vì thế Cao Cường liền buông bỏ bút rồi ngay tại chỗ ngồi nhẩm niệm Độ Tâm Kinh.
Sau mười năm phút, hắn mở mắt và lần nữa cầm bút lên.
Trông hắn lúc này khác hẳn cái vẻ lo lắng bồn chồn ban nãy, có thể nói là bình tĩnh thong dong vô cùng.
Sau đó nối tiếp vẫn là những lần liên tục vẽ hỏng. Thế nhưng hắn cũng không có tỏ ra vẻ nôn nóng sốt ruột cái gì cả.
Thong thả chậm rãi vẽ hết tờ này đến tờ khác, số lượng những tờ giấy vàng bị vứt bỏ sau khi vẽ hỏng cũng lên tới con số 20.
Mặc dù đều báo hỏng, nhưng được cái số lượng đường nét mà hắn hoạ vẽ chuẩn xác trên mỗi tờ cũng gia tăng lên khá nhiều.
Hoạ vẽ lên tờ giấy vàng thứ 40, linh văn đồ án của Độ Âm Phù đã xem như hoàn chỉnh. Chỉ còn đậm nhạt vài chỗ chưa đều.
Và phải tới tờ giấy vàng thứ 50, Cao Cường mới có thể hài lòng thả bút xuống.
Đồ án linh văn, Ngưu đầu Mã diện, thuyền độc mộc, dòng sông, cây cầu gỗ cổ kính..
Những thứ này được thể hiện dưới dạng hoạ tiết đồ đằng, lại thêm mang sắc đỏ óng ánh nổi bật trên nền giấy vàng, có thể nói giống như một bức tranh dân gian theo trường phái cách điệu vậy.
Vuốt ve ngắm nhìn Độ Âm Phù trong tay, hắn chỉ có thể dùng hai từ siêu cấp để mà miêu tả trình độ hoạ vẽ phù lục của chính mình.
Điểm tiếc nuối duy nhất chỉ là do bút lông hơi lởm, trong quá trình hoạ vẽ không thể quán thâu quá nhiều chân khí, thành ra lá Độ Âm Phù này cũng chỉ có thể chấm điểm 7 trên 10 mà thôi.
/451
|