Chương 14. Thoáng chút động lòng
Khoảnh khắc đối diện với gương mặt Lưu Tử Anh, Triệu Phi Linh mới cảm thấy đôi mắt ôn noãn đầy mị hoặc của hắn có sức trấn áp lạ thường. Nàng ngông cuồng, bướng bỉnh, tức giận, thậm chí có lúc bi thương, cuối cùng lại bị nhãn quang kia nhìn thấu, rồi từ từ bị hắn thuần phục.
Dung mạo của hắn còn đẹp tuyệt mỹ, ngũ quan hoàn hảo và nét cười đủ làm tan chảy mọi băng giá. Triệu Phi Linh không phủ nhận mình bị mê hoặc bởi vẻ ngoài hoàn mĩ của hắn. Nhưng hắn hôm nay thật khác lạ, chính khí chất của hắn mới là thứ khuấy động tâm can nàng. Nàng có cảm giác như đây mới thực sự là Lưu Tử Anh mà lần đầu tiên nàng gặp gỡ, soái ca trên bến cảng. Nụ cười ôn nhu của hắn, cách mà hắn giúp đỡ nàng, hay cách mà hắn nhìn nàng vẫn y nguyên như khoảnh khắc đó. Thật sự điều này gây bất ngờ cho nàng, bởi sự khác biệt quá lớn giữa Lưu Tử Anh của lúc này và Lưu Tử Anh trong lễ thành thân hay đêm tân hôn. Hắn thay đổi cả vẻ mặt, tính cách, thậm chí cả khí chất.
Nàng có sự thắc mắc, nhưng chỉ là một chút thoáng qua, còn hiện tại, nàng đang chìm đắm trong soái khí ngời ngời của hắn. Rốt cuộc, dù có sống trong thân xác nào thì Triệu Phi Linh vẫn là kẻ mê trai đẹp và nàng càng dám khẳng định, nữ nhân nào gặp Lưu Tử Anh lúc này cũng có thể vì hắn mà hồn xiêu phách lạc.
Đang ngây ngất trong nhan sắc của nam thần soái ca thì bỗng nhiên nàng thấy đầu óc tối sầm lại, dạ dày biểu tình kêu thành tiếng “òng ọc”
Lưu Tử Anh soái ca đang nghiêm túc nhìn nàng cũng vì thế mà cười phá lên:
-Haha! Hóa ra nàng vì như thế này mà đánh không lại đám tiểu nhân kia!
Triệu Phi Linh chưa bao giờ thấy hắn cười sảng khoái như vậy, hắn làm cho nàng thấy thẹn, chỉ muốn tìm một cái lỗ nào mà chui xuống. Mà hắn càng cười thì bao tử của nàng càng lên tiếng biểu tình, thật là quá mất mặt.
-Thôi đi nào, ta sẽ cho nàng ăn cơm! _ Hắn không nhịn được cười bèn kéo nàng đi, nàng cứ thế mà bị hắn lôi đi không đường phản kháng.
Phi Linh cứ ngỡ hắn sẽ đưa nàng về thẳng hoàng cung để tiếp tục dùng những bữa cao lương mĩ vị dành cho bậc đế vương. Nhưng không, hắn đưa nàng đến một tiểu điếm nằm tại con hẻm nhỏ trong kinh thành. Tiểu điếm trông thô xơ, khách không nhiều nhưng sạch sẽ ngăn nắp, bên ngoài cửa để tấm bảng gỗ cũ kĩ đề dòng chữ : “ Mì Dương Xuân – Lão Tứ”
-Tĩnh vương phi, ta biết nàng là cành vàng lá ngọc vốn đã quen với sơn hào hải vị. Nhưng chắc vì vậy phần nào đó làm nàng cảm thấy chán ghét hoàng cung, chi bằng nàng dùng thử món này cho thay đổi khẩu vị. Đến Bắc Triều không thể không biết đến mì Dương Xuân. _ Hắn ôn nhu nhìn nàng nói.
Triệu Phi Linh đang đói đến nẫu ruột gan nào còn để ý gì đến cao lương mỹ vị hay mì Dương Xuân. Hơn nữa ở thời hiện đại, nàng vốn chẳng lạ gì món này nên cũng không ngần ngại cùng hắn ăn một bữa.
-Lão Tứ! Cho hai tô mì! _ Hắn gọi
-Hảo! Có ngay đây Tiểu Soái! _ Tiếng chủ tiệm từ bên trong vọng ra đáp lời.
-Tĩnh vương, lão bản gọi ngài là Tiểu Soái sao? _ Nàng thấy lạ
-Khẽ thôi! Ở ngoài đừng gọi ta là vương gia. _ Hắn ra hiệu cho nàng khi lão Tứ bưng mì đến.
Lão Tứ đặt hai tô mì thơm phức trên mặt bàn, không quên nhìn Triệu Phi Linh, trong lòng có chút tò mò nhưng đầy sự cảm thán.
-Cuối cùng Tiểu Soái cũng ra mắt ý trung nhân. Vị cô nương này…Tuy mặc nam trang nhưng mà xinh đẹp tuyệt mĩ, thần thái lẫn khí chất không thể nhầm lẫn được. Quả là xứng đôi, một cặp trời sinh với Tiểu Soái! Tiểu Soái, khi nào thành thân? Thành thân nhất định mời lão Tứ này nhé!
-Được, được! Khi nào thành thân nhất định mời lão Tứ! _ Hắn cười ngượng ngùng.
-Hảo! vậy hai vị ăn ngon miệng, lão Tứ không làm phiền nữa.
-Chẳng phải chúng ta đã thành thân rồi sao? Haha! _ Nàng nhìn hắn và cảm thấy vẻ bối rối của hắn thật thú vị, thật đáng yêu. _ Tiểu Soái a, tên khá hợp với người, nhưng đáng lẽ phải gọi ngài là Đại Đại Soái mới đúng (*1). Mà ngài và lão Tứ có quen biết nhau sao?
-Quen biết! Ta đã ăn mì Dương Xuân ở đây từ ngày còn nhỏ, lúc thân phụ và thân mẫu của lão Tứ vẫn còn. Lão Tứ vốn không biết ta là hoàng tử, cái tên Tiểu Soái này cũng là hắn tự đặt cho ta, cứ quen gọi như vậy cho đến tận bây giờ.
Triệu Phi Linh không thể ngờ được rằng, Lưu Tử Anh đường đường là một thân vương tôn quý, dưới một người mà trên vạn người đầy cao ngạo lại có lúc gần gũi và dân dã như thế này. Và chắc chắn hắn đã đối xử với mọi người rất tốt, rất ôn hòa nên lão Tứ mới nhiệt tình và quý trọng hắn đến như vậy. Hắn mang đến cho nàng cảm giác thân thiện và ấm áp, khác hẳn khoảng thời gian ở trong hoàng cung.
Nàng nếm thử tô mì Dương Xuân của lão Tứ, quả thực hương vị rất đặc biệt mà trong đời nàng chưa từng được nếm qua, cũng khác hẳn với mì Dương Xuân nàng biết ở thế giới hiện đại. Sợi mì nhỏ và dai, nước canh ngọt vị củ cải. So với ngự thiện hoàng cung, hương vị đầy chất dân dã này tạo cảm giác bình dị và ấm áp, có lẽ Tiểu Soái yêu thích và gắn bó với món ăn cũng như tiểu điếm này vì những điều giản đơn như thế.
Khi dùng xong món mì Dương Xuân của Bắc Triều thì trời đã xẩm tối, khắp phố phường đèn lồng sáng rực, nhà nhà thắp nến, cảnh tượng thật lung linh rực rỡ.
Triệu Phi Linh thực sự muốn dạo chơi khám phá thành Kim Lăng nhiều hơn nữa, thế giới phồn hoa bên ngoài này thực có sức hấp dẫn nàng hơn hoàng cung tù túng. Dường như Tiểu Soái vương gia cũng thấu hiểu tâm trạng nàng, hắn không định bắt nàng trở về ngay, trái lại còn gợi ý đưa nàng đến một số nơi trong kinh thành.
-Tĩnh vương phi! _ Hắn nói _ Đã mất công trốn khỏi hoàng cung, vậy dạo chơi một vài vòng đi, chỉ cần nàng không cố trốn thoát khỏi tay ta, ta sẽ hộ tống nàng đến những nơi thú vị.
-Vâng, một bước cũng không rời xa! Phu quân đi đâu thê tử theo đó!
Gương mặt nàng ánh lên vẻ hạnh phúc, nàng cũng lập tức tùy tiện mà bám vào cánh tay hắn, khiến hắn bất giác giật mình. Hắn thoáng lộ vẻ bối rối nhưng sau đó nhanh chóng trở lại biểu cảm ôn nhu điềm tĩnh thường thấy. Kẻ mê trai đẹp như Triệu Phi Linh, được ở cạnh nam thần soái ca, lại dịu dàng biết chăm sóc, thấu hiểu tâm lý như hắn thì lẽ nào muốn rời xa. Chỉ lo hắn lại tự tìm cách xa lánh nàng giống như khi ở trong hoàng cung thôi.
Bắc Triều hoàng tử đang dẫn Triệu quốc công chúa đi tham thú những nơi phồn hoa náo nhiệt trong kinh thành. Hắn đưa nàng qua các khu chợ hay khu thương hội của người Tây phương xem hàng hóa, khi lại cùng nàng hòa nhập vào đám người nhảy múa hát ca trên phố và đi qua các phường tạp kỹ, gánh hát trong kinh thành. Dường như hắn tường tận mọi ngõ hẻm, ngóc ngách trong Kim Lăng thành, hơn nữa lại rất có tâm huyết cũng như kiên nhẫn để dẫn dắt kẻ hiếu kỳ như nàng.
-Đa tạ ngài Tĩnh vương gia! _ Nàng có chút cảm động với những gì hắn dành cho nàng ngày hôm nay.
-Vì điều gì? _ Hắn không mấy bận tâm nhưng vẫn đáp lại.
-Vì sự xuất hiện của ngài!
Hắn không nói gì thêm, chỉ thoáng mỉm cười, vẫn ung dung bước đi trên phố và không ai có thể đoán được trong lòng hắn nghĩ gì.
Đi được một quãng, bất chợt Tiểu Soái nhìn lên bầu trời trăng sáng và dường như nhớ ra điều gì đó. Hắn vội rảo bước nhanh hơn, hướng về phía đám đông đang tụ tập xung quanh Kim Lăng hồ trong kinh thành.
Nguyên lai hôm nay trùng hợp là ngày rằm. Người dân Bắc Triều thường có lệ cứ đến ngày trăng tròn hàng tháng sẽ ra sông, hồ thả đèn hoa đăng để cầu nguyện, mong ước những điều tốt đẹp cho bản thân và gia đình. Vì vậy hồ Kim Lăng tối nay là tâm điểm của kinh thành.
Kim Lăng hồ là một trong những thắng cảnh đẹp của kinh đô. Giữa lòng hồ là dải đất nhỏ có tọa lạc một cổ tự, là nơi đền thờ cầu nguyện phúc lành, nhất là cầu đường nhân duyên của mọi người. Từ bờ đến cổ tự được nối tiếp bởi cầu Vọng Nguyệt, là nơi các cặp tình nhân thường đến đó hẹn hò, trao lời thề ước.
-Hôm nay là ngày nguyệt viên, mọi người thường thả đèn hoa đăng ước nguyện, nàng cũng thử đi! _ Tiểu Soái đưa cho Phi Linh chiếc đèn hình hoa sen và một mảnh giấy nhỏ. _ Nàng hãy viết nguyện vọng của mình vào đây!
Nàng cầm mảnh giấy nhưng không viết gì, chỉ gấp lại rồi đặt vào tâm đèn, thả xuống lòng hồ.
-Sao nàng không viết gì? Không có ước nguyện gì sao?
-Thiếp có rất nhiều mong ước, mảnh giấy nhỏ này không đủ viết. Nhưng thiếp nghĩ, bản thân nhất định sẽ cố gắng thực hiện được những mong muốn ấy. Nếu đã thực hiện được rồi thì cần gì phải ước nữa! _ Nàng cười, vô tư mà trả lời hắn.
Hắn khá bất ngờ bởi câu trả lời của nàng, không ngờ nàng lại tự tin đến như vậy. Nhưng điều nàng nói hoàng toàn đúng, mọi cái đạt được thực sự đều phải dựa vào bản thân mình, nếu như không có sự nỗ lực thì mọi cái mãi mãi chỉ là điều ước. Chính hắn, để đi được đến ngày hôm nay cũng là do tự thân làm chủ, vì vậy lời nói của nàng đương nhiên hợp ý hắn.
-Vậy vương gia, ước nguyện của ngài là gì?
-Không có ước nguyện, ta cảm thấy hài lòng về tất cả những gì mình đang có. _ Nói rồi hắn cũng nhét mảnh giấy trắng vào trong đèn rồi thả xuống Kim Lăng hồ.
Thực ra trong lòng hắn cũng có vô vàn ước nguyện, và căn bản cảm thấy cuộc đời này đối với hắn cực kì bất công, hắn không còn lòng tin vào thần thánh cũng như ước nguyện nữa. Hắn tự nhủ, thà không có kỳ vọng, cứ theo lý trí mà hành động, cố gắng hết sức, ắt biết được kết quả.
-Vậy nghĩa là, ngài đang rất hài lòng về hôn sự của chúng ta cũng như có một vương phi như thiếp? _ Nàng cũng hồn nhiên vô tư mà hỏi đùa, khuấy động dòng suy nghĩ trong hắn.
Hắn quay lại nhìn nàng bằng một ánh mắt hỗn tạp, phảng phất đôi chút ưu phiền lẫn nuối tiếc, rồi chợt đưa tay nắm lấy bờ vai nhỏ bé của nàng, khẽ thở dài:
-Tĩnh vương phi, chúng ta có thể không làm một đôi phu thê ân ái nhưng nhất định làm bằng hữu tốt của nhau có được không?
Triệu Phi Linh có cảm giác như một tia sét chạy ngang não mình sau khi nghe hắn nói như vậy. Hắn có ý gì đây? Nàng chưa kịp tỏ tình mà đã bị hắn ngầm ý từ chối sao? Nàng đang có chút cảm tình với hắn, và suy nghĩ nếu sau này phải sống cả đời trong thân xác thê tử của hắn kể cũng không tồi, vậy mà Tiểu Soái liền dập tắt ngay điều này từ trong trứng nước.
Nhưng nghĩ lại, thà chung sống với hắn trong hòa bình tốt hơn là cảnh bị hắn lạnh nhạt rồi mang tiếng vương phi thất sủng. Tương lai hắn còn đăng cơ hoàng đế, nắm giữ trong tay cả thiên hạ, vậy làm bạn của hắn tất nhiên vẫn lợi nhiều hơn hại. Nàng tuy bị hắn làm cho cảm thấy mất mặt nhưng cũng đành gượng cười vỗ vai hắn.
-Được! Sẽ làm bạn tốt của ngài.
Trên cây cầu Vọng Nguyệt, dưới màn đêm trăng sao rực rỡ và giữa dàn tình nhân đang hẹn hò trao nhau lời thề ước, có một cặp nam thanh nữ tú đẹp tựa trong tranh, chàng hoàng tử cao sang, nàng công chúa tôn quý, nhìn rất xứng đôi, nhưng lại nhận nhau là hảo bằng hữu cùng thưởng nguyệt ngắm đèn hoa đăng….
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
(*1) Tiểu Soái (小帅) : Lão Tứ đặt cho hắn cái tên này do lão nhiều tuổi hơn hắn và quen biết hắn từ khi còn nhỏ. Tiểu soái nghĩa là “ Cậu bé đẹp trai”, ngoài ra “ Tiểu” cũng có nghĩa là nhỏ, bé, ít . Còn ý của Triệu Phi Linh ngưỡng mộ vẻ đẹp của hắn nên phải đặt là “ Đại Đại Soái” (大 大帅) nghĩa là “ Cực kì đẹp trai”
Khoảnh khắc đối diện với gương mặt Lưu Tử Anh, Triệu Phi Linh mới cảm thấy đôi mắt ôn noãn đầy mị hoặc của hắn có sức trấn áp lạ thường. Nàng ngông cuồng, bướng bỉnh, tức giận, thậm chí có lúc bi thương, cuối cùng lại bị nhãn quang kia nhìn thấu, rồi từ từ bị hắn thuần phục.
Dung mạo của hắn còn đẹp tuyệt mỹ, ngũ quan hoàn hảo và nét cười đủ làm tan chảy mọi băng giá. Triệu Phi Linh không phủ nhận mình bị mê hoặc bởi vẻ ngoài hoàn mĩ của hắn. Nhưng hắn hôm nay thật khác lạ, chính khí chất của hắn mới là thứ khuấy động tâm can nàng. Nàng có cảm giác như đây mới thực sự là Lưu Tử Anh mà lần đầu tiên nàng gặp gỡ, soái ca trên bến cảng. Nụ cười ôn nhu của hắn, cách mà hắn giúp đỡ nàng, hay cách mà hắn nhìn nàng vẫn y nguyên như khoảnh khắc đó. Thật sự điều này gây bất ngờ cho nàng, bởi sự khác biệt quá lớn giữa Lưu Tử Anh của lúc này và Lưu Tử Anh trong lễ thành thân hay đêm tân hôn. Hắn thay đổi cả vẻ mặt, tính cách, thậm chí cả khí chất.
Nàng có sự thắc mắc, nhưng chỉ là một chút thoáng qua, còn hiện tại, nàng đang chìm đắm trong soái khí ngời ngời của hắn. Rốt cuộc, dù có sống trong thân xác nào thì Triệu Phi Linh vẫn là kẻ mê trai đẹp và nàng càng dám khẳng định, nữ nhân nào gặp Lưu Tử Anh lúc này cũng có thể vì hắn mà hồn xiêu phách lạc.
Đang ngây ngất trong nhan sắc của nam thần soái ca thì bỗng nhiên nàng thấy đầu óc tối sầm lại, dạ dày biểu tình kêu thành tiếng “òng ọc”
Lưu Tử Anh soái ca đang nghiêm túc nhìn nàng cũng vì thế mà cười phá lên:
-Haha! Hóa ra nàng vì như thế này mà đánh không lại đám tiểu nhân kia!
Triệu Phi Linh chưa bao giờ thấy hắn cười sảng khoái như vậy, hắn làm cho nàng thấy thẹn, chỉ muốn tìm một cái lỗ nào mà chui xuống. Mà hắn càng cười thì bao tử của nàng càng lên tiếng biểu tình, thật là quá mất mặt.
-Thôi đi nào, ta sẽ cho nàng ăn cơm! _ Hắn không nhịn được cười bèn kéo nàng đi, nàng cứ thế mà bị hắn lôi đi không đường phản kháng.
Phi Linh cứ ngỡ hắn sẽ đưa nàng về thẳng hoàng cung để tiếp tục dùng những bữa cao lương mĩ vị dành cho bậc đế vương. Nhưng không, hắn đưa nàng đến một tiểu điếm nằm tại con hẻm nhỏ trong kinh thành. Tiểu điếm trông thô xơ, khách không nhiều nhưng sạch sẽ ngăn nắp, bên ngoài cửa để tấm bảng gỗ cũ kĩ đề dòng chữ : “ Mì Dương Xuân – Lão Tứ”
-Tĩnh vương phi, ta biết nàng là cành vàng lá ngọc vốn đã quen với sơn hào hải vị. Nhưng chắc vì vậy phần nào đó làm nàng cảm thấy chán ghét hoàng cung, chi bằng nàng dùng thử món này cho thay đổi khẩu vị. Đến Bắc Triều không thể không biết đến mì Dương Xuân. _ Hắn ôn nhu nhìn nàng nói.
Triệu Phi Linh đang đói đến nẫu ruột gan nào còn để ý gì đến cao lương mỹ vị hay mì Dương Xuân. Hơn nữa ở thời hiện đại, nàng vốn chẳng lạ gì món này nên cũng không ngần ngại cùng hắn ăn một bữa.
-Lão Tứ! Cho hai tô mì! _ Hắn gọi
-Hảo! Có ngay đây Tiểu Soái! _ Tiếng chủ tiệm từ bên trong vọng ra đáp lời.
-Tĩnh vương, lão bản gọi ngài là Tiểu Soái sao? _ Nàng thấy lạ
-Khẽ thôi! Ở ngoài đừng gọi ta là vương gia. _ Hắn ra hiệu cho nàng khi lão Tứ bưng mì đến.
Lão Tứ đặt hai tô mì thơm phức trên mặt bàn, không quên nhìn Triệu Phi Linh, trong lòng có chút tò mò nhưng đầy sự cảm thán.
-Cuối cùng Tiểu Soái cũng ra mắt ý trung nhân. Vị cô nương này…Tuy mặc nam trang nhưng mà xinh đẹp tuyệt mĩ, thần thái lẫn khí chất không thể nhầm lẫn được. Quả là xứng đôi, một cặp trời sinh với Tiểu Soái! Tiểu Soái, khi nào thành thân? Thành thân nhất định mời lão Tứ này nhé!
-Được, được! Khi nào thành thân nhất định mời lão Tứ! _ Hắn cười ngượng ngùng.
-Hảo! vậy hai vị ăn ngon miệng, lão Tứ không làm phiền nữa.
-Chẳng phải chúng ta đã thành thân rồi sao? Haha! _ Nàng nhìn hắn và cảm thấy vẻ bối rối của hắn thật thú vị, thật đáng yêu. _ Tiểu Soái a, tên khá hợp với người, nhưng đáng lẽ phải gọi ngài là Đại Đại Soái mới đúng (*1). Mà ngài và lão Tứ có quen biết nhau sao?
-Quen biết! Ta đã ăn mì Dương Xuân ở đây từ ngày còn nhỏ, lúc thân phụ và thân mẫu của lão Tứ vẫn còn. Lão Tứ vốn không biết ta là hoàng tử, cái tên Tiểu Soái này cũng là hắn tự đặt cho ta, cứ quen gọi như vậy cho đến tận bây giờ.
Triệu Phi Linh không thể ngờ được rằng, Lưu Tử Anh đường đường là một thân vương tôn quý, dưới một người mà trên vạn người đầy cao ngạo lại có lúc gần gũi và dân dã như thế này. Và chắc chắn hắn đã đối xử với mọi người rất tốt, rất ôn hòa nên lão Tứ mới nhiệt tình và quý trọng hắn đến như vậy. Hắn mang đến cho nàng cảm giác thân thiện và ấm áp, khác hẳn khoảng thời gian ở trong hoàng cung.
Nàng nếm thử tô mì Dương Xuân của lão Tứ, quả thực hương vị rất đặc biệt mà trong đời nàng chưa từng được nếm qua, cũng khác hẳn với mì Dương Xuân nàng biết ở thế giới hiện đại. Sợi mì nhỏ và dai, nước canh ngọt vị củ cải. So với ngự thiện hoàng cung, hương vị đầy chất dân dã này tạo cảm giác bình dị và ấm áp, có lẽ Tiểu Soái yêu thích và gắn bó với món ăn cũng như tiểu điếm này vì những điều giản đơn như thế.
Khi dùng xong món mì Dương Xuân của Bắc Triều thì trời đã xẩm tối, khắp phố phường đèn lồng sáng rực, nhà nhà thắp nến, cảnh tượng thật lung linh rực rỡ.
Triệu Phi Linh thực sự muốn dạo chơi khám phá thành Kim Lăng nhiều hơn nữa, thế giới phồn hoa bên ngoài này thực có sức hấp dẫn nàng hơn hoàng cung tù túng. Dường như Tiểu Soái vương gia cũng thấu hiểu tâm trạng nàng, hắn không định bắt nàng trở về ngay, trái lại còn gợi ý đưa nàng đến một số nơi trong kinh thành.
-Tĩnh vương phi! _ Hắn nói _ Đã mất công trốn khỏi hoàng cung, vậy dạo chơi một vài vòng đi, chỉ cần nàng không cố trốn thoát khỏi tay ta, ta sẽ hộ tống nàng đến những nơi thú vị.
-Vâng, một bước cũng không rời xa! Phu quân đi đâu thê tử theo đó!
Gương mặt nàng ánh lên vẻ hạnh phúc, nàng cũng lập tức tùy tiện mà bám vào cánh tay hắn, khiến hắn bất giác giật mình. Hắn thoáng lộ vẻ bối rối nhưng sau đó nhanh chóng trở lại biểu cảm ôn nhu điềm tĩnh thường thấy. Kẻ mê trai đẹp như Triệu Phi Linh, được ở cạnh nam thần soái ca, lại dịu dàng biết chăm sóc, thấu hiểu tâm lý như hắn thì lẽ nào muốn rời xa. Chỉ lo hắn lại tự tìm cách xa lánh nàng giống như khi ở trong hoàng cung thôi.
Bắc Triều hoàng tử đang dẫn Triệu quốc công chúa đi tham thú những nơi phồn hoa náo nhiệt trong kinh thành. Hắn đưa nàng qua các khu chợ hay khu thương hội của người Tây phương xem hàng hóa, khi lại cùng nàng hòa nhập vào đám người nhảy múa hát ca trên phố và đi qua các phường tạp kỹ, gánh hát trong kinh thành. Dường như hắn tường tận mọi ngõ hẻm, ngóc ngách trong Kim Lăng thành, hơn nữa lại rất có tâm huyết cũng như kiên nhẫn để dẫn dắt kẻ hiếu kỳ như nàng.
-Đa tạ ngài Tĩnh vương gia! _ Nàng có chút cảm động với những gì hắn dành cho nàng ngày hôm nay.
-Vì điều gì? _ Hắn không mấy bận tâm nhưng vẫn đáp lại.
-Vì sự xuất hiện của ngài!
Hắn không nói gì thêm, chỉ thoáng mỉm cười, vẫn ung dung bước đi trên phố và không ai có thể đoán được trong lòng hắn nghĩ gì.
Đi được một quãng, bất chợt Tiểu Soái nhìn lên bầu trời trăng sáng và dường như nhớ ra điều gì đó. Hắn vội rảo bước nhanh hơn, hướng về phía đám đông đang tụ tập xung quanh Kim Lăng hồ trong kinh thành.
Nguyên lai hôm nay trùng hợp là ngày rằm. Người dân Bắc Triều thường có lệ cứ đến ngày trăng tròn hàng tháng sẽ ra sông, hồ thả đèn hoa đăng để cầu nguyện, mong ước những điều tốt đẹp cho bản thân và gia đình. Vì vậy hồ Kim Lăng tối nay là tâm điểm của kinh thành.
Kim Lăng hồ là một trong những thắng cảnh đẹp của kinh đô. Giữa lòng hồ là dải đất nhỏ có tọa lạc một cổ tự, là nơi đền thờ cầu nguyện phúc lành, nhất là cầu đường nhân duyên của mọi người. Từ bờ đến cổ tự được nối tiếp bởi cầu Vọng Nguyệt, là nơi các cặp tình nhân thường đến đó hẹn hò, trao lời thề ước.
-Hôm nay là ngày nguyệt viên, mọi người thường thả đèn hoa đăng ước nguyện, nàng cũng thử đi! _ Tiểu Soái đưa cho Phi Linh chiếc đèn hình hoa sen và một mảnh giấy nhỏ. _ Nàng hãy viết nguyện vọng của mình vào đây!
Nàng cầm mảnh giấy nhưng không viết gì, chỉ gấp lại rồi đặt vào tâm đèn, thả xuống lòng hồ.
-Sao nàng không viết gì? Không có ước nguyện gì sao?
-Thiếp có rất nhiều mong ước, mảnh giấy nhỏ này không đủ viết. Nhưng thiếp nghĩ, bản thân nhất định sẽ cố gắng thực hiện được những mong muốn ấy. Nếu đã thực hiện được rồi thì cần gì phải ước nữa! _ Nàng cười, vô tư mà trả lời hắn.
Hắn khá bất ngờ bởi câu trả lời của nàng, không ngờ nàng lại tự tin đến như vậy. Nhưng điều nàng nói hoàng toàn đúng, mọi cái đạt được thực sự đều phải dựa vào bản thân mình, nếu như không có sự nỗ lực thì mọi cái mãi mãi chỉ là điều ước. Chính hắn, để đi được đến ngày hôm nay cũng là do tự thân làm chủ, vì vậy lời nói của nàng đương nhiên hợp ý hắn.
-Vậy vương gia, ước nguyện của ngài là gì?
-Không có ước nguyện, ta cảm thấy hài lòng về tất cả những gì mình đang có. _ Nói rồi hắn cũng nhét mảnh giấy trắng vào trong đèn rồi thả xuống Kim Lăng hồ.
Thực ra trong lòng hắn cũng có vô vàn ước nguyện, và căn bản cảm thấy cuộc đời này đối với hắn cực kì bất công, hắn không còn lòng tin vào thần thánh cũng như ước nguyện nữa. Hắn tự nhủ, thà không có kỳ vọng, cứ theo lý trí mà hành động, cố gắng hết sức, ắt biết được kết quả.
-Vậy nghĩa là, ngài đang rất hài lòng về hôn sự của chúng ta cũng như có một vương phi như thiếp? _ Nàng cũng hồn nhiên vô tư mà hỏi đùa, khuấy động dòng suy nghĩ trong hắn.
Hắn quay lại nhìn nàng bằng một ánh mắt hỗn tạp, phảng phất đôi chút ưu phiền lẫn nuối tiếc, rồi chợt đưa tay nắm lấy bờ vai nhỏ bé của nàng, khẽ thở dài:
-Tĩnh vương phi, chúng ta có thể không làm một đôi phu thê ân ái nhưng nhất định làm bằng hữu tốt của nhau có được không?
Triệu Phi Linh có cảm giác như một tia sét chạy ngang não mình sau khi nghe hắn nói như vậy. Hắn có ý gì đây? Nàng chưa kịp tỏ tình mà đã bị hắn ngầm ý từ chối sao? Nàng đang có chút cảm tình với hắn, và suy nghĩ nếu sau này phải sống cả đời trong thân xác thê tử của hắn kể cũng không tồi, vậy mà Tiểu Soái liền dập tắt ngay điều này từ trong trứng nước.
Nhưng nghĩ lại, thà chung sống với hắn trong hòa bình tốt hơn là cảnh bị hắn lạnh nhạt rồi mang tiếng vương phi thất sủng. Tương lai hắn còn đăng cơ hoàng đế, nắm giữ trong tay cả thiên hạ, vậy làm bạn của hắn tất nhiên vẫn lợi nhiều hơn hại. Nàng tuy bị hắn làm cho cảm thấy mất mặt nhưng cũng đành gượng cười vỗ vai hắn.
-Được! Sẽ làm bạn tốt của ngài.
Trên cây cầu Vọng Nguyệt, dưới màn đêm trăng sao rực rỡ và giữa dàn tình nhân đang hẹn hò trao nhau lời thề ước, có một cặp nam thanh nữ tú đẹp tựa trong tranh, chàng hoàng tử cao sang, nàng công chúa tôn quý, nhìn rất xứng đôi, nhưng lại nhận nhau là hảo bằng hữu cùng thưởng nguyệt ngắm đèn hoa đăng….
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
(*1) Tiểu Soái (小帅) : Lão Tứ đặt cho hắn cái tên này do lão nhiều tuổi hơn hắn và quen biết hắn từ khi còn nhỏ. Tiểu soái nghĩa là “ Cậu bé đẹp trai”, ngoài ra “ Tiểu” cũng có nghĩa là nhỏ, bé, ít . Còn ý của Triệu Phi Linh ngưỡng mộ vẻ đẹp của hắn nên phải đặt là “ Đại Đại Soái” (大 大帅) nghĩa là “ Cực kì đẹp trai”
/19
|