Chương 17. Song sinh – Lưỡng nhân nhất diện
Tiếng quát chói tai với thanh âm rất quen thuộc từ phía sau kia khiến Triệu Phi Linh không tránh khỏi giật mình. Nàng đầy nghi hoặc, ngoái nhìn, rồi lại quay về phía người đang đứng trước mặt, bối rối đến cực độ. Không thể tin vào mắt mình, nhìn tới nhìn lui chỉ thêm phần hoảng hốt, kinh hãi, như thể thấy yêu ma quỷ quái.
Phía trước mặt nàng và cả phía sau Phi Linh là hai người có gương mặt giống nhau y đúc, đều là gương mặt đẹp tuyệt mỹ của Lưu Tử Anh.
“ Không! Mình có lẽ bị bộ mặt của tên hoàng tử này ám ảnh đến mức nhìn một thành hai rồi! Chuyện gì thế này?....”
Triệu Phi Linh hoang mang, rối bời, liên tục lấy tay vuốt vuốt hai hàng mi vì nghĩ rằng mình bị hoa mắt, nhưng dù có làm tới làm lui thì kết quả vẫn là hai người sở hữu cùng một gương mặt.
Nam nhân đối diện Phi Linh không khỏi nực cười vì sự ngây ngốc của nàng, nàng rốt cuộc vẫn chưa chịu nhận ra hắn vốn không phải phu quân của nàng. Hắn nhìn nàng, khẽ cười ôn nhu, vừa mang điệu khiến trách.
-Tĩnh vương phi! Nhị hoàng tẩu không cần phải hoài nghi đâu, vì ta thực sự không phải là Tĩnh vương gia.
-Phải ta đây mới là Tĩnh vương, phu quân của nàng! _ Nam nhân phía sau liền thêm lời và vẫn giữ nguyên thái độ giận dữ cùng gương mặt lạnh lùng.
-Chuyện…chuyện gì thế này…? _ Triệu Phi Linh bối rối, có phần mông lung như vẫn chưa hiểu chuyện.
Nam nhân đối diện lúc này mới có cơ hội giải thích, hắn vẫn vui vẻ rạng rỡ, đối lập hẳn với kẻ lãnh khốc phía sau kia
-Chưa có cơ hội được giới thiệu với nhị hoàng tẩu, ta là Tương vương Lưu Vệ Anh, là hoàng đệ song sinh của Tĩnh vương.
Triệu Phi Linh lúc này mới vỡ lẽ ra mọi vấn đề và tự nhận thấy từ khi xuyên không, bản thân cứ ngơ ngơ ngác ngác như thể dùng chung não với Triệu quốc công chúa thật sự nên mới hời hợt kém nhạy bén như vậy.
Nàng biết Lưu Tử Anh còn có một hoàng đệ cùng được hoàng hậu sinh thành nhưng quả thực không ngờ bọn họ là song thai. Càng kinh ngạc hơn nữa là họ có gương mặt giống nhau đến mức không thể phân biệt. Triệu Phi Linh không lạ gì các cặp song sinh, đó không phải là điều gì quá bất thường, tuy nhiên cặp song sinh mà giống nhau đến từng chi tiết, từ vóc dáng cho đến đường nét trên gương mặt, chỉ số khác biệt bằng không và giống đến cả thanh âm giọng nói thì quả là kì quan của tạo hóa. Đến giờ nàng mới hiểu tại sao luôn có cảm giác không giống nhau mỗi lần gặp gỡ gương mặt này. Nàng cho rằng mình đã diện kiến kẻ đa nhân cách, tâm trạng thất thường, nhưng thực tế đó là hai con người khác biệt, có ngoại hình giống nhau như hai giọt nước nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược. Sâu chuỗi lại tất cả liền biết rằng, người mà nàng gặp trên bến cảng, người cùng nàng dạo chơi thành Kim Lăng, ăn mì Dương Xuân là Lưu Vệ Anh, còn người thành thân cùng nàng, ngang ngược xé áo nàng trong đêm tân hôn và hất bay bánh Lý ngư mới chính là Lưu Tử Anh.
Nghĩ đến đây Triệu Phi Linh cũng không khỏi giận dữ cho rằng mình bị chơi xỏ, liền đẩy mạnh Lưu Vệ Anh ra xa mình, miệng lầm bầm:
-Tương vương! Ngài dám lừa ta!
-Tại tẩu tẩu đâu có cho ta cơ hội giải thích! _ Vệ Anh lại đưa ra bộ dáng bỡn cợt.
Phía bên kia, Lưu Vệ Anh nhìn hoàng đệ và vương phi của mình càng thêm phần tức khí. Hắn vốn định đi tìm Phi Linh để xin lỗi vì đã không kiềm chế được cảm xúc mà vô cớ cáu giận với nàng ban sáng. Nhưng khi thấy nàng, lại gặp cảnh tượng nàng thân mật tay trong tay với nam nhân khác, còn nam nhân kia cũng dám vô tư cùng nàng cười nói đùa giỡn không câu nệ vai vế. Tử Anh vốn đã không hài lòng với vương phi kia lại được thể nàng cùng kết hợp với Vệ Anh khiến hắn không khỏi nóng mắt.
-Giữa thanh thiên thiên bạch nhật, các người dám vô phép vô tắc làm chuyện xằng bậy! _ Lưu Tử Anh quát.
-Hoàng huynh bớt giận, hoàng tẩu cũng không có làm gì xằng bậy, chỉ là chưa quen nên chưa phân biệt được hai chúng ta thôi! _ Vệ Anh lập tức đỡ lời cho Phi Linh
-Đúng vậy, đến thái tử, huynh đệ ruột thịt còn nhầm lẫn giữa các ngài, huống hồ ta mới đến Bắc Triều không lâu. _ Nàng nói.
-Không, thái tử không có nhầm! Cả hoàng cung này chỉ có mình Tĩnh vương phi tẩu tẩu nhầm lẫn giữa hai bọn ta thôi! _ Vệ Anh lại để khóe cười ngầm ý chỉ trích nàng ngốc nghếch.
“Là ta nói ngươi vô phép tắc đó Lưu Vệ Anh! “ _ Tử Anh không cần biết đến ba chữ “giữ thể diện” cho hoàng đệ của mình, trong mắt hắn chỉ có sự tức giận và tức giận, hắn cũng không ngần ngại chỉ tay thẳng mặt và buông lời đe dọa : “ Từ nay tránh xa vương phi của ta ra, nếu không đừng trách bổn vương không nể mặt.”
Tử Anh cũng ngay lập tức kéo tay Triệu Phi Linh lôi đi, miệng lầm bầm : “ Còn nàng! Đi về ngay cho ta.”
Tĩnh vương cứ thế lôi Phi Linh đi như thể nàng là cún con còn hắn là chủ nhân, không cần biết việc nàng có muốn hay không, không để cho nàng hay Vệ Anh có cơ hội nói thêm một câu nào. Hắn kéo nàng đi nhanh đến nỗi, nàng chỉ còn kịp nhìn thấy Vệ Anh phía xa đang vẫy vẫy tay chào nàng.
Tất cả sự tức giận của Lưu Tử Anh dường như đều truyền đến lực của bàn tay, còn cổ tay của Triệu Phi Linh chính là thứ gánh chịu hậu quả. Nội lực của hắn dồn vào khiến tay nàng đau nhói và thâm tím, nàng không chịu được, luôn tìm cách giằng ra nhưng không tài nào thoát khỏi. Cứ như vậy, nàng bị hắn thô bạo lôi thẳng về tẩm cung.
Về đến tẩm cung, Lưu Tử Anh không biết thương hoa tiếc ngọc liền đẩy mạnh Phi Linh ngã xuống giường, toan định một lần nữa xé y phục của nàng. Đôi mắt hắn lúc này giống như mãnh thú vồ mồi, muốn ăn tươi nuốt sống nàng, muốn dùng bản năng của người đàn ông và uy quyền của đấng trượng phu dạy dỗ nàng trên giường cho thỏa tức khí.
Nhưng rồi đột nhiên hắn dừng lại, hắn cố kiềm chế khoảnh khắc thú tính, bởi thực chất hắn vốn không phải kẻ thô bạo trong chuyện nam nữ, hơn nữa nữ nhân trước mặt hắn lại càng không phải người mà hắn mong muốn chiếm hữu. Lưu Tử Anh liền quay đi, dồn hết sức mạnh của một nam nhân và đem tất cả tức khí đó đấm thẳng vào cây cột đỡ nhà khiến bàn tay hắn tóe máu trong khi cây mộc trụ lõm sâu một mảng.
Triệu Phi Linh cảm thấy Lưu Tử Anh hành động giống như kẻ dở hơi nên trong lòng cũng không khỏi khó chịu, nàng không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu kể từ khi xuyên không nàng muốn ra tay với Tử Anh và cũng từng ấy lần tự bảo mình phải kiềm chế để tránh hậu quả xấu có thể xảy đến, nhưng bức quá không dùng tay chân được thì buộc phải phát ra bằng miệng, nàng quát hắn.
-Tĩnh vương gia! Đồ điên, ngài có cần thiết phải kích động đến như vậy không!
Nàng chửi hắn là đồ điên nhưng có vẻ Lưu Tử Anh lúc này cũng chẳng thèm bận tâm nữa, hắn không đáp lời, chỉ im lặng ngồi xuống như đang cố kìm hãm mọi cảm xúc lại.
Phi Linh nhìn thấy trong mắt Tử Anh đầy vẻ bi thương giống y như lúc hắn nhìn thấy những chiếc bánh lý ngư. Nàng không hiểu được hắn chất chứa điều gì trong lòng, bởi vì sự nhầm lẫn của nàng không đáng để hắn phải vừa giận dữ vừa bi ai như vậy. Chắc chắn hắn có lý do khác cho những cảm xúc này. Phi Linh rất muốn biết nội tình trong đó nên cũng tự nén cơn giận dữ lại, tự động ôn nhu đến bên hắn, lấy chiếc khăn lụa, nâng niu bàn tay hắn rồi băng bó vết thương lại.
-Thiếp đã sai khi không phân biệt rõ được ngài và tam vương gia, xin lỗi ngài! Nhưng ngài không chỉ tức giận vì điều này có phải không? Còn điều gì khác khiến ngài không hài lòng?
-Ta không giận nàng! _ Tử Anh bắt đầu chuyển dần về trạng thái nguội lạnh, gương mặt lại về vẻ tê liệt, không cảm xúc như vốn có.
Lưu Tử Anh thực lòng không trách tội sự nhầm lẫn của Phi Linh, bởi vì hắn biết mình và Vệ Anh có gương mặt giống nhau như đúc, đến hoàng hậu mẫu thân đôi khi còn nhầm lẫn giữa hai bọn họ, khó trách được người mới đến Bắc Triều và ít tiếp xúc với phu quân như nàng khó phân biệt. Cái khiến hắn bất mãn cũng chính là vì sự giống nhau như tạc này của hai huynh đệ hắn và người khiến hắn giận chính là Lưu Vệ Anh. Tử Anh không những ghét bỏ đệ đệ ruột của mình, thậm chí còn căm hận Vệ Anh đến tận xương tủy, mối hận mà cả đời này hắn không bao giờ quên.
-Nếu vương gia không cho thiếp cơ hội thấu hiểu ngài thì những ngày sau này, thiếp thật không biết phải làm thế nào mới khiến ngài không cảm thấy khó chịu. _ Phi Linh cũng tự nhận thấy mình là kẻ thay đổi thái độ nhanh chóng không kém khi mà một bên băng bó vết thương cho hắn, một bên ôn nhu đối đáp hắn.
-Không cần nghĩ nhiều, chỉ cần sau này tránh ra, đừng dây dưa với Lưu Vệ Anh là được. _ Hắn dứt khoát ngăn cản nàng.
-Có phải ngài đang ăn giấm chua không ? _ Nàng bật cười khi nghĩ đến việc hắn có thể ghen tuông.
- Nàng nói linh tinh cái gì vậy, ta không hiểu ăn giấm chua(*1) nghĩa là ý gì, nhưng nàng cần phải biết, nữ nhân nào ở cạnh Lưu Vệ Anh thì đều không có kết cục tốt đẹp.
-Sao lại như vậy? Chẳng lẽ ngài ấy đã từng làm chuyện gì rất xấu?
-Phải, hắn là kẻ xấu xa, bỉ ổi, lãnh khốc và vô tình. _ Nhắc đến Vệ Anh dường như lại làm Tử Anh thêm kích động khiến hắn không tiếc lời thóa mạ đệ đệ của mình.
Nếu nói về khoản lãnh khốc, vô tình thì có vẻ bộ mặt của Lưu Tử Anh thích hợp dành tặng những từ ngữ này hơn. Triệu Phi Linh chưa hiểu nhiều về cặp huynh đệ song sinh này, nhưng những lần tiếp xúc qua thì nhận thấy rõ ràng Lưu Vệ Anh cử chỉ ôn nhu dịu dàng, gây thiện cảm hơn hẳn, không hề có cảm giác hắn là kẻ bỉ ổi, xấu xa như Tĩnh vương nói.
-Thiếp thấy tam vương gia rất dịu dàng ôn hòa, có khi nào ngài đã quá khắt khe với hoàng đệ của mình không?
Lưu Tử Anh nhìn nàng khẽ thở dài, hắn rất không hài lòng với thê tử này của mình, nàng ta hỏi qua nhiều mà không hề có biểu hiện thái độ sẽ nghe lời trượng phu. Hắn e rằng, càng nói thì sẽ càng phải trả lời thêm nhiều những câu hỏi khác của nàng. Hơn nữa Lưu Vệ Anh vốn là một kẻ rất khôn khéo, dễ dàng bày ra các màn kịch để che mắt hay dụ dỗ lòng người, vậy nên để Tĩnh vương phi này tin lời phu quân của mình vốn không phải việc chỉ nói là đủ. Nhưng Tử Anh vẫn mong muốn Phi Linh sẽ suy nghĩ và cân nhắc, vậy nên hắn quyết định nói ra việc hắn mà hắn vốn muốn giấu kín.
-Lưu Vệ Anh là kẻ lãnh khốc, vô tình bậc nhất. Chính ta đã tận mắt chứng kiến hắn cướp đi sinh mạng của người mà ta yêu thương….
……………………………………………………………………………………………………………
Chú thích:
(1*) Ăn dấm chua : Tiếng lóng chỉ sự ghen tuông trong chuyện tình cảm.
Ăn giấm chua dựa theo điển tích về người vợ của Tể Tướng Phòng Huyền Linh thời Đường(618-907). Phòng Huyền Linh có vợ là Lư Thị. Ông một niềm yêu mến vợ vô cùng nên không lấy một tì thiếp nào cả. Người ngoài thấy thế cho rằng ông sợ vợ ghen.
Vua Đường Thái Tông muốn thử Lư phu nhân, một hôm cho hoàng hậu gọi nàng vào và bảo:
- Theo phép thường, các quan to vẫn có tì thiếp. Quan nhà ta tuổi đã cao, vua muốn ban cho một người mỹ nhân.
Lư Thị nhất quyết không bằng lòng. Vua nổi giận, gắt:
- Nhà ngươi không ghen thì sống, ghen thì chết.
Đoạn sai người đưa cho một chén giấm, giả làm chén thuốc độc, phán rằng:
- Nếu vậy thì phải uống chén thuốc độc này.
Lư Thị không ngần ngại chút nào, cầm chén uống ngay.
Vua thấy thế, nói:
- Ta cũng phải sợ, huống chi là Huyền Linh.
Vì vậy từ đó người ta dùng “ ăn giấm chua” để chỉ sự ghen tuông. Trong truyện Lưu Tử Anh không biết “ăn giấm chua” nghĩa là gì bởi vì phải đến khoảng 500 năm sau vào thời Đường mới xuất hiện điển tích này.
Tiếng quát chói tai với thanh âm rất quen thuộc từ phía sau kia khiến Triệu Phi Linh không tránh khỏi giật mình. Nàng đầy nghi hoặc, ngoái nhìn, rồi lại quay về phía người đang đứng trước mặt, bối rối đến cực độ. Không thể tin vào mắt mình, nhìn tới nhìn lui chỉ thêm phần hoảng hốt, kinh hãi, như thể thấy yêu ma quỷ quái.
Phía trước mặt nàng và cả phía sau Phi Linh là hai người có gương mặt giống nhau y đúc, đều là gương mặt đẹp tuyệt mỹ của Lưu Tử Anh.
“ Không! Mình có lẽ bị bộ mặt của tên hoàng tử này ám ảnh đến mức nhìn một thành hai rồi! Chuyện gì thế này?....”
Triệu Phi Linh hoang mang, rối bời, liên tục lấy tay vuốt vuốt hai hàng mi vì nghĩ rằng mình bị hoa mắt, nhưng dù có làm tới làm lui thì kết quả vẫn là hai người sở hữu cùng một gương mặt.
Nam nhân đối diện Phi Linh không khỏi nực cười vì sự ngây ngốc của nàng, nàng rốt cuộc vẫn chưa chịu nhận ra hắn vốn không phải phu quân của nàng. Hắn nhìn nàng, khẽ cười ôn nhu, vừa mang điệu khiến trách.
-Tĩnh vương phi! Nhị hoàng tẩu không cần phải hoài nghi đâu, vì ta thực sự không phải là Tĩnh vương gia.
-Phải ta đây mới là Tĩnh vương, phu quân của nàng! _ Nam nhân phía sau liền thêm lời và vẫn giữ nguyên thái độ giận dữ cùng gương mặt lạnh lùng.
-Chuyện…chuyện gì thế này…? _ Triệu Phi Linh bối rối, có phần mông lung như vẫn chưa hiểu chuyện.
Nam nhân đối diện lúc này mới có cơ hội giải thích, hắn vẫn vui vẻ rạng rỡ, đối lập hẳn với kẻ lãnh khốc phía sau kia
-Chưa có cơ hội được giới thiệu với nhị hoàng tẩu, ta là Tương vương Lưu Vệ Anh, là hoàng đệ song sinh của Tĩnh vương.
Triệu Phi Linh lúc này mới vỡ lẽ ra mọi vấn đề và tự nhận thấy từ khi xuyên không, bản thân cứ ngơ ngơ ngác ngác như thể dùng chung não với Triệu quốc công chúa thật sự nên mới hời hợt kém nhạy bén như vậy.
Nàng biết Lưu Tử Anh còn có một hoàng đệ cùng được hoàng hậu sinh thành nhưng quả thực không ngờ bọn họ là song thai. Càng kinh ngạc hơn nữa là họ có gương mặt giống nhau đến mức không thể phân biệt. Triệu Phi Linh không lạ gì các cặp song sinh, đó không phải là điều gì quá bất thường, tuy nhiên cặp song sinh mà giống nhau đến từng chi tiết, từ vóc dáng cho đến đường nét trên gương mặt, chỉ số khác biệt bằng không và giống đến cả thanh âm giọng nói thì quả là kì quan của tạo hóa. Đến giờ nàng mới hiểu tại sao luôn có cảm giác không giống nhau mỗi lần gặp gỡ gương mặt này. Nàng cho rằng mình đã diện kiến kẻ đa nhân cách, tâm trạng thất thường, nhưng thực tế đó là hai con người khác biệt, có ngoại hình giống nhau như hai giọt nước nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược. Sâu chuỗi lại tất cả liền biết rằng, người mà nàng gặp trên bến cảng, người cùng nàng dạo chơi thành Kim Lăng, ăn mì Dương Xuân là Lưu Vệ Anh, còn người thành thân cùng nàng, ngang ngược xé áo nàng trong đêm tân hôn và hất bay bánh Lý ngư mới chính là Lưu Tử Anh.
Nghĩ đến đây Triệu Phi Linh cũng không khỏi giận dữ cho rằng mình bị chơi xỏ, liền đẩy mạnh Lưu Vệ Anh ra xa mình, miệng lầm bầm:
-Tương vương! Ngài dám lừa ta!
-Tại tẩu tẩu đâu có cho ta cơ hội giải thích! _ Vệ Anh lại đưa ra bộ dáng bỡn cợt.
Phía bên kia, Lưu Vệ Anh nhìn hoàng đệ và vương phi của mình càng thêm phần tức khí. Hắn vốn định đi tìm Phi Linh để xin lỗi vì đã không kiềm chế được cảm xúc mà vô cớ cáu giận với nàng ban sáng. Nhưng khi thấy nàng, lại gặp cảnh tượng nàng thân mật tay trong tay với nam nhân khác, còn nam nhân kia cũng dám vô tư cùng nàng cười nói đùa giỡn không câu nệ vai vế. Tử Anh vốn đã không hài lòng với vương phi kia lại được thể nàng cùng kết hợp với Vệ Anh khiến hắn không khỏi nóng mắt.
-Giữa thanh thiên thiên bạch nhật, các người dám vô phép vô tắc làm chuyện xằng bậy! _ Lưu Tử Anh quát.
-Hoàng huynh bớt giận, hoàng tẩu cũng không có làm gì xằng bậy, chỉ là chưa quen nên chưa phân biệt được hai chúng ta thôi! _ Vệ Anh lập tức đỡ lời cho Phi Linh
-Đúng vậy, đến thái tử, huynh đệ ruột thịt còn nhầm lẫn giữa các ngài, huống hồ ta mới đến Bắc Triều không lâu. _ Nàng nói.
-Không, thái tử không có nhầm! Cả hoàng cung này chỉ có mình Tĩnh vương phi tẩu tẩu nhầm lẫn giữa hai bọn ta thôi! _ Vệ Anh lại để khóe cười ngầm ý chỉ trích nàng ngốc nghếch.
“Là ta nói ngươi vô phép tắc đó Lưu Vệ Anh! “ _ Tử Anh không cần biết đến ba chữ “giữ thể diện” cho hoàng đệ của mình, trong mắt hắn chỉ có sự tức giận và tức giận, hắn cũng không ngần ngại chỉ tay thẳng mặt và buông lời đe dọa : “ Từ nay tránh xa vương phi của ta ra, nếu không đừng trách bổn vương không nể mặt.”
Tử Anh cũng ngay lập tức kéo tay Triệu Phi Linh lôi đi, miệng lầm bầm : “ Còn nàng! Đi về ngay cho ta.”
Tĩnh vương cứ thế lôi Phi Linh đi như thể nàng là cún con còn hắn là chủ nhân, không cần biết việc nàng có muốn hay không, không để cho nàng hay Vệ Anh có cơ hội nói thêm một câu nào. Hắn kéo nàng đi nhanh đến nỗi, nàng chỉ còn kịp nhìn thấy Vệ Anh phía xa đang vẫy vẫy tay chào nàng.
Tất cả sự tức giận của Lưu Tử Anh dường như đều truyền đến lực của bàn tay, còn cổ tay của Triệu Phi Linh chính là thứ gánh chịu hậu quả. Nội lực của hắn dồn vào khiến tay nàng đau nhói và thâm tím, nàng không chịu được, luôn tìm cách giằng ra nhưng không tài nào thoát khỏi. Cứ như vậy, nàng bị hắn thô bạo lôi thẳng về tẩm cung.
Về đến tẩm cung, Lưu Tử Anh không biết thương hoa tiếc ngọc liền đẩy mạnh Phi Linh ngã xuống giường, toan định một lần nữa xé y phục của nàng. Đôi mắt hắn lúc này giống như mãnh thú vồ mồi, muốn ăn tươi nuốt sống nàng, muốn dùng bản năng của người đàn ông và uy quyền của đấng trượng phu dạy dỗ nàng trên giường cho thỏa tức khí.
Nhưng rồi đột nhiên hắn dừng lại, hắn cố kiềm chế khoảnh khắc thú tính, bởi thực chất hắn vốn không phải kẻ thô bạo trong chuyện nam nữ, hơn nữa nữ nhân trước mặt hắn lại càng không phải người mà hắn mong muốn chiếm hữu. Lưu Tử Anh liền quay đi, dồn hết sức mạnh của một nam nhân và đem tất cả tức khí đó đấm thẳng vào cây cột đỡ nhà khiến bàn tay hắn tóe máu trong khi cây mộc trụ lõm sâu một mảng.
Triệu Phi Linh cảm thấy Lưu Tử Anh hành động giống như kẻ dở hơi nên trong lòng cũng không khỏi khó chịu, nàng không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu kể từ khi xuyên không nàng muốn ra tay với Tử Anh và cũng từng ấy lần tự bảo mình phải kiềm chế để tránh hậu quả xấu có thể xảy đến, nhưng bức quá không dùng tay chân được thì buộc phải phát ra bằng miệng, nàng quát hắn.
-Tĩnh vương gia! Đồ điên, ngài có cần thiết phải kích động đến như vậy không!
Nàng chửi hắn là đồ điên nhưng có vẻ Lưu Tử Anh lúc này cũng chẳng thèm bận tâm nữa, hắn không đáp lời, chỉ im lặng ngồi xuống như đang cố kìm hãm mọi cảm xúc lại.
Phi Linh nhìn thấy trong mắt Tử Anh đầy vẻ bi thương giống y như lúc hắn nhìn thấy những chiếc bánh lý ngư. Nàng không hiểu được hắn chất chứa điều gì trong lòng, bởi vì sự nhầm lẫn của nàng không đáng để hắn phải vừa giận dữ vừa bi ai như vậy. Chắc chắn hắn có lý do khác cho những cảm xúc này. Phi Linh rất muốn biết nội tình trong đó nên cũng tự nén cơn giận dữ lại, tự động ôn nhu đến bên hắn, lấy chiếc khăn lụa, nâng niu bàn tay hắn rồi băng bó vết thương lại.
-Thiếp đã sai khi không phân biệt rõ được ngài và tam vương gia, xin lỗi ngài! Nhưng ngài không chỉ tức giận vì điều này có phải không? Còn điều gì khác khiến ngài không hài lòng?
-Ta không giận nàng! _ Tử Anh bắt đầu chuyển dần về trạng thái nguội lạnh, gương mặt lại về vẻ tê liệt, không cảm xúc như vốn có.
Lưu Tử Anh thực lòng không trách tội sự nhầm lẫn của Phi Linh, bởi vì hắn biết mình và Vệ Anh có gương mặt giống nhau như đúc, đến hoàng hậu mẫu thân đôi khi còn nhầm lẫn giữa hai bọn họ, khó trách được người mới đến Bắc Triều và ít tiếp xúc với phu quân như nàng khó phân biệt. Cái khiến hắn bất mãn cũng chính là vì sự giống nhau như tạc này của hai huynh đệ hắn và người khiến hắn giận chính là Lưu Vệ Anh. Tử Anh không những ghét bỏ đệ đệ ruột của mình, thậm chí còn căm hận Vệ Anh đến tận xương tủy, mối hận mà cả đời này hắn không bao giờ quên.
-Nếu vương gia không cho thiếp cơ hội thấu hiểu ngài thì những ngày sau này, thiếp thật không biết phải làm thế nào mới khiến ngài không cảm thấy khó chịu. _ Phi Linh cũng tự nhận thấy mình là kẻ thay đổi thái độ nhanh chóng không kém khi mà một bên băng bó vết thương cho hắn, một bên ôn nhu đối đáp hắn.
-Không cần nghĩ nhiều, chỉ cần sau này tránh ra, đừng dây dưa với Lưu Vệ Anh là được. _ Hắn dứt khoát ngăn cản nàng.
-Có phải ngài đang ăn giấm chua không ? _ Nàng bật cười khi nghĩ đến việc hắn có thể ghen tuông.
- Nàng nói linh tinh cái gì vậy, ta không hiểu ăn giấm chua(*1) nghĩa là ý gì, nhưng nàng cần phải biết, nữ nhân nào ở cạnh Lưu Vệ Anh thì đều không có kết cục tốt đẹp.
-Sao lại như vậy? Chẳng lẽ ngài ấy đã từng làm chuyện gì rất xấu?
-Phải, hắn là kẻ xấu xa, bỉ ổi, lãnh khốc và vô tình. _ Nhắc đến Vệ Anh dường như lại làm Tử Anh thêm kích động khiến hắn không tiếc lời thóa mạ đệ đệ của mình.
Nếu nói về khoản lãnh khốc, vô tình thì có vẻ bộ mặt của Lưu Tử Anh thích hợp dành tặng những từ ngữ này hơn. Triệu Phi Linh chưa hiểu nhiều về cặp huynh đệ song sinh này, nhưng những lần tiếp xúc qua thì nhận thấy rõ ràng Lưu Vệ Anh cử chỉ ôn nhu dịu dàng, gây thiện cảm hơn hẳn, không hề có cảm giác hắn là kẻ bỉ ổi, xấu xa như Tĩnh vương nói.
-Thiếp thấy tam vương gia rất dịu dàng ôn hòa, có khi nào ngài đã quá khắt khe với hoàng đệ của mình không?
Lưu Tử Anh nhìn nàng khẽ thở dài, hắn rất không hài lòng với thê tử này của mình, nàng ta hỏi qua nhiều mà không hề có biểu hiện thái độ sẽ nghe lời trượng phu. Hắn e rằng, càng nói thì sẽ càng phải trả lời thêm nhiều những câu hỏi khác của nàng. Hơn nữa Lưu Vệ Anh vốn là một kẻ rất khôn khéo, dễ dàng bày ra các màn kịch để che mắt hay dụ dỗ lòng người, vậy nên để Tĩnh vương phi này tin lời phu quân của mình vốn không phải việc chỉ nói là đủ. Nhưng Tử Anh vẫn mong muốn Phi Linh sẽ suy nghĩ và cân nhắc, vậy nên hắn quyết định nói ra việc hắn mà hắn vốn muốn giấu kín.
-Lưu Vệ Anh là kẻ lãnh khốc, vô tình bậc nhất. Chính ta đã tận mắt chứng kiến hắn cướp đi sinh mạng của người mà ta yêu thương….
……………………………………………………………………………………………………………
Chú thích:
(1*) Ăn dấm chua : Tiếng lóng chỉ sự ghen tuông trong chuyện tình cảm.
Ăn giấm chua dựa theo điển tích về người vợ của Tể Tướng Phòng Huyền Linh thời Đường(618-907). Phòng Huyền Linh có vợ là Lư Thị. Ông một niềm yêu mến vợ vô cùng nên không lấy một tì thiếp nào cả. Người ngoài thấy thế cho rằng ông sợ vợ ghen.
Vua Đường Thái Tông muốn thử Lư phu nhân, một hôm cho hoàng hậu gọi nàng vào và bảo:
- Theo phép thường, các quan to vẫn có tì thiếp. Quan nhà ta tuổi đã cao, vua muốn ban cho một người mỹ nhân.
Lư Thị nhất quyết không bằng lòng. Vua nổi giận, gắt:
- Nhà ngươi không ghen thì sống, ghen thì chết.
Đoạn sai người đưa cho một chén giấm, giả làm chén thuốc độc, phán rằng:
- Nếu vậy thì phải uống chén thuốc độc này.
Lư Thị không ngần ngại chút nào, cầm chén uống ngay.
Vua thấy thế, nói:
- Ta cũng phải sợ, huống chi là Huyền Linh.
Vì vậy từ đó người ta dùng “ ăn giấm chua” để chỉ sự ghen tuông. Trong truyện Lưu Tử Anh không biết “ăn giấm chua” nghĩa là gì bởi vì phải đến khoảng 500 năm sau vào thời Đường mới xuất hiện điển tích này.
/19
|