Chương 3. Triệu Phi Linh
Triệu Huyên đang ở trong chiếc thuyền rồng tuyệt đẹp với thân phận Triệu quốc công chúa Triệu Phi Linh. Nàng được đám tỳ nữ hầu hạ tắm rửa và chỉnh tề lại trang phục, đầu tóc. Đứng trước chiếc gương đồng phản chiếu hình ảnh của mình, nàng không khỏi bất ngờ. Vẫn là gương mặt của nàng, nét mặt của nàng nhưng nàng lúc này xinh đẹp hơn gấp bội phần.
Triệu Huyên ở thời hiện đại đã 25 tuổi,có làn da rám nắng, thân hình gầy nhưng săn chắc do chăm chỉ tập gym và có mái tóc chớm vai có phần xơ cứng lúc nào cũng được buộc cao gọn gàng. Còn công chúa triệu Phi Linh trước mắt đẹp tựa trong tranh với gương mặt tươi tắn, làn da trắng hồng mịn màng như tơ lụa của lứa tuổi trăng tròn, suối tóc óng mượt tựa nhung huyền trải dài xuống bờ eo thon duyên dáng. Nàng công chúa này chính xác là một đại mỹ nhân đẹp không tỳ vết.
Khi đã điểm trang và chỉnh tề y phục, nàng được đám tỳ nữ và bốn thị vệ của soái ca kè kè bên cạnh, tháp tùng nàng rời khỏi thuyền. Chắc chắn bọn họ đã đề phòng nàng sẽ gây chuyện nên mới đề cao cảnh giác như vậy. Triệu Huyên cũng tự nhủ lòng mình, đã đến nước này thì cứ bình tĩnh đóng nốt vai trò của Triệu quốc công chúa xem sự thể ra sao.
Phía dưới cầu cảng, soái ca cùng đoàn người nghiêm túc phía sau vẫn kiên nhẫn chờ đợi nàng. Thấy sự xuất hiện trở lại xinh đẹp của nàng, soái ca cũng không quên mỉm cười một cách đầy mãn ý.
Nàng vừa bước vài bước đến phía soái ca thì sau lưng nàng, một loạt người từ cung nữ, thị vệ đến quan lại đều nhất cử quỳ sụp xuống, đồng thanh :
- Chúng thần xin cung tiễn công chúa từ đây. Chúc công chúa hạnh phúc, bách niên giai lão!
Đây là lời tiễn biệt của con dân Triệu quốc dành cho công chúa xuất giá sang quốc gia khác. Họ cứ giữ nguyên tư thế dập đầu bái tạ trong khi toàn bộ các cung nữ phía sau ai nấy đều thổn thức như thể không nỡ rời xa. Có vẻ như công chúa của nước họ đã làm một điều gì đó cực kì lớn lao mới khiến cho họ cung kính và xúc động như vậy. Triệu Huyên không hiểu điều này, nàng chỉ biết mình được ra hiệu đi theo soái ca công tử, bên mình chỉ có duy nhất tiểu cung nữ vừa khóc lóc ôm chân nàng và một sứ thần được phép đi theo. Tiểu cung nữ nọ vẫn cứ rơm rớm nước mắt trong khi gương mặt nàng đầy vẻ dửng dưng lãnh đạm, mỗi bước đi là mỗi bước cẩn trọng không hề ngoái đầu.
Nàng được rước lên chiếc xe ngựa lớn màu đỏ rực kết đầy hoa có bốn ngựa kéo mà dẫn đầu là soái ca cùng đám kị binh hộ tống. Phía sau xe là các cung nữ, thái giám và binh lính xếp hàng theo sát. Trên xe chỉ có mình nàng và tiểu cung nữ khóc nhè kề bên.
Khi đã yên vị trên tấm nệm nhung êm ái mà tiểu cung nữ vẫn cứ rưng rưng hai hàng lệ khiến Triệu Huyên không khỏi bực dọc.
- Im đi, ta vẫn chưa chết, khóc gì dữ vậy!!
Tiểu cung nữ bị nàng mắng liền im bặt, cố nuốt nước mắt vào trong, mặt cúi gằm, vội vàng quỳ xuống. Trông bộ dạng của tiểu nha đầu vừa đáng thương vừa mắc cười.
- Này nhóc! Ngươi tên gì vậy? _ Nàng hỏi.
- Công chúa, đến nô tỳ Hạ Vũ người cũng quên rồi sao? Nô tỳ theo hầu hạ người từ khi còn nhỏ, nay lại có diễm phúc được theo người sang Bắc Triều quốc. _ Khóe mắt tiểu cung nữ Hạ Vũ lại bắt đầu rơm rớm.
- Được rồi ! Được rồi! Nín ngay!. Ta đã quên hết tất cả mọi chuyện rồi, nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra với công chúa….à với ta?
-Công chúa được đưa sang Bắc Triều để hòa thân với nhị hoàng tử. Khi thuyền rồng cập bến cảng, chúng nô tỳ đã vô cùng hoảng loạn khi không thấy người đâu, chỉ thấy trên mạn thuyền người để lại y phục, hài và hai phong thư này.
Hạ Vũ đưa cho nàng hai phong thư, trong đó có một phong đã được bóc ra, đại thể là bức thư tuyệt mệnh gửi lời xin lỗi đến hoàng đế và muôn dân Triệu quốc. Chắc chắn nàng công chúa này đã trẫm mình xuống biển tự vẫn vì không muốn hòa thân. Phong thư còn lại vẫn được đóng kín trên đó đề tên Lục Kì Phong.
-Lục Kì Phong là ai vậy?
- - Người ngay cả Lục công tử cũng quên mất sao ? Lục đại công tử nhà tể tướng Triệu quốc chính là thanh mai trúc mã của công chúa. Hai người đã sớm có đính ước, chỉ tiếc hữu duyên vô phận, công chúa người phải đem gả cho Bắc Triều hòa thân.
« Ra là tình lang ở quê nhà của công chúa ». Triệu Huyên vội vàng bóc phong thư ra, biết việc xem trộm thư tín của người khác là xấu, nhưng đây chính là thứ giúp nàng hy vọng sẽ tìm hiểu được chuyện gì đã xảy ra với nàng. Chữ viết trong phong thư rất đẹp đẽ, uốn lượn hoa mỹ, câu từ ý thơ dạt dào, tuy nhiên có quá nhiều chữ cổ mà người hiện đại như Triệu Huyên không thể đọc nổi. Nàng yêu cầu cung nữ Hạ Vũ đọc giúp.Tiểu cung nữ chắc chắn cũng thấy kì quái khi thư của chính công chúa người viết ra lại không biết đọc.
« Tu trăm năm mới có duyên gặp gỡ.
Tu ngàn kiếp mới được chung gối chăn.
Tiếc rằng duyên số chưa đủ được cùng chàng bách niên giai lão. Thế sự thay đổi vô thường, chỉ có năm tháng được sánh đôi cùng Lục lang mới khắc sâu vào tâm can thiếp. Đời này kiếp này thiếp chỉ thuộc về một mình chàng. Nếu kiếp này không được làm chim liền cánh, cây liền cành thì nguyện kiếp sau được cùng chàng sánh đôi. »
Dòng thư chỉ xoay quanh vấn đề than trách duyên phận không đến được với nhau và thề nguyện hẹn ước của công chúa với người yêu, ngoài ra không còn thông tin hữu ích nào khác. Triệu Huyên chỉ biết rằng, nàng công chúa Triệu quốc này,ngoại trừ viết chữ đẹp, văn thơ sến xẩm ra còn là người khá lụy tình, suy nghĩ thiển cận. Nàng ta rõ ràng gánh trách nhiệm lớn lao của quốc gia đi thành thân xứ người chẳng phải vì bốn chữ « Quốc thái dân an » ấy vậy mà chỉ vì tư tình cá nhân nỡ rũ bỏ bổn phận. Lại còn trẫm mình xuống đại hải, hại bản thân chết mất xác làm mồi cho cá nơi xứ người. Nếu người tên Lục Kì Phong kia thực sự yêu nàng nhất định sẽ rất đau khổ, chưa kể mối họa mà hắn phải gánh chịu sau này nếu bức thư được truyền đến Triệu quốc hoàng đế.
Triệu Huyên nàng không suy nghĩ nhiều, lập tức vò nát hai phong thư, xé gọn ra và vứt khỏi xe ngựa.
- Hạ Vũ nghe này, quên hai bức thư này đi và câu chuyện ngày hôm nay coi như nó chưa từng xảy ra, phải biết giữ mồm giữ miệng. _ Nàng dùng ánh mắt uy hiếp và ngữ khí lạnh lùng khiến nô tỳ Hạ Vũ vạn vạn không dám không nghe.
Triệu Huyên hé mở cánh cửa sổ xe ngựa ngăm nhìn xung quanh, khung cảnh Bắc Triều hiện ra trong mắt. Ở thời hiện đại, nàng có đọc qua tài liệu về Bắc Triều, các nhà sử học vẫn còn đang nghiên cứu về tính xác thực của quốc gia này. Tất cả chỉ là giả thuyết dựa trên những câu chuyện được truyền miệng về một thời đại tồn tại khoảng những thế kỷ đầu sau công nguyên. Nay Bắc Triều đang hiển hiện trước mặt mà nàng lại có cơ hội sống trong chính triều đại này, một nhân chứng sống. Ngày sau có cơ hội trở về thời hiện đại, trải nghiệm này đối với sự nghiệp của nàng vô cùng có lợi. Nàng quyết định sẽ thay thế Triệu quốc công chúa trở thành Triệu Phi Linh, dùng thân xác này của nàng ta để khám phá thời đại Bắc Triều.
Triệu Huyên đang ở trong chiếc thuyền rồng tuyệt đẹp với thân phận Triệu quốc công chúa Triệu Phi Linh. Nàng được đám tỳ nữ hầu hạ tắm rửa và chỉnh tề lại trang phục, đầu tóc. Đứng trước chiếc gương đồng phản chiếu hình ảnh của mình, nàng không khỏi bất ngờ. Vẫn là gương mặt của nàng, nét mặt của nàng nhưng nàng lúc này xinh đẹp hơn gấp bội phần.
Triệu Huyên ở thời hiện đại đã 25 tuổi,có làn da rám nắng, thân hình gầy nhưng săn chắc do chăm chỉ tập gym và có mái tóc chớm vai có phần xơ cứng lúc nào cũng được buộc cao gọn gàng. Còn công chúa triệu Phi Linh trước mắt đẹp tựa trong tranh với gương mặt tươi tắn, làn da trắng hồng mịn màng như tơ lụa của lứa tuổi trăng tròn, suối tóc óng mượt tựa nhung huyền trải dài xuống bờ eo thon duyên dáng. Nàng công chúa này chính xác là một đại mỹ nhân đẹp không tỳ vết.
Khi đã điểm trang và chỉnh tề y phục, nàng được đám tỳ nữ và bốn thị vệ của soái ca kè kè bên cạnh, tháp tùng nàng rời khỏi thuyền. Chắc chắn bọn họ đã đề phòng nàng sẽ gây chuyện nên mới đề cao cảnh giác như vậy. Triệu Huyên cũng tự nhủ lòng mình, đã đến nước này thì cứ bình tĩnh đóng nốt vai trò của Triệu quốc công chúa xem sự thể ra sao.
Phía dưới cầu cảng, soái ca cùng đoàn người nghiêm túc phía sau vẫn kiên nhẫn chờ đợi nàng. Thấy sự xuất hiện trở lại xinh đẹp của nàng, soái ca cũng không quên mỉm cười một cách đầy mãn ý.
Nàng vừa bước vài bước đến phía soái ca thì sau lưng nàng, một loạt người từ cung nữ, thị vệ đến quan lại đều nhất cử quỳ sụp xuống, đồng thanh :
- Chúng thần xin cung tiễn công chúa từ đây. Chúc công chúa hạnh phúc, bách niên giai lão!
Đây là lời tiễn biệt của con dân Triệu quốc dành cho công chúa xuất giá sang quốc gia khác. Họ cứ giữ nguyên tư thế dập đầu bái tạ trong khi toàn bộ các cung nữ phía sau ai nấy đều thổn thức như thể không nỡ rời xa. Có vẻ như công chúa của nước họ đã làm một điều gì đó cực kì lớn lao mới khiến cho họ cung kính và xúc động như vậy. Triệu Huyên không hiểu điều này, nàng chỉ biết mình được ra hiệu đi theo soái ca công tử, bên mình chỉ có duy nhất tiểu cung nữ vừa khóc lóc ôm chân nàng và một sứ thần được phép đi theo. Tiểu cung nữ nọ vẫn cứ rơm rớm nước mắt trong khi gương mặt nàng đầy vẻ dửng dưng lãnh đạm, mỗi bước đi là mỗi bước cẩn trọng không hề ngoái đầu.
Nàng được rước lên chiếc xe ngựa lớn màu đỏ rực kết đầy hoa có bốn ngựa kéo mà dẫn đầu là soái ca cùng đám kị binh hộ tống. Phía sau xe là các cung nữ, thái giám và binh lính xếp hàng theo sát. Trên xe chỉ có mình nàng và tiểu cung nữ khóc nhè kề bên.
Khi đã yên vị trên tấm nệm nhung êm ái mà tiểu cung nữ vẫn cứ rưng rưng hai hàng lệ khiến Triệu Huyên không khỏi bực dọc.
- Im đi, ta vẫn chưa chết, khóc gì dữ vậy!!
Tiểu cung nữ bị nàng mắng liền im bặt, cố nuốt nước mắt vào trong, mặt cúi gằm, vội vàng quỳ xuống. Trông bộ dạng của tiểu nha đầu vừa đáng thương vừa mắc cười.
- Này nhóc! Ngươi tên gì vậy? _ Nàng hỏi.
- Công chúa, đến nô tỳ Hạ Vũ người cũng quên rồi sao? Nô tỳ theo hầu hạ người từ khi còn nhỏ, nay lại có diễm phúc được theo người sang Bắc Triều quốc. _ Khóe mắt tiểu cung nữ Hạ Vũ lại bắt đầu rơm rớm.
- Được rồi ! Được rồi! Nín ngay!. Ta đã quên hết tất cả mọi chuyện rồi, nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra với công chúa….à với ta?
-Công chúa được đưa sang Bắc Triều để hòa thân với nhị hoàng tử. Khi thuyền rồng cập bến cảng, chúng nô tỳ đã vô cùng hoảng loạn khi không thấy người đâu, chỉ thấy trên mạn thuyền người để lại y phục, hài và hai phong thư này.
Hạ Vũ đưa cho nàng hai phong thư, trong đó có một phong đã được bóc ra, đại thể là bức thư tuyệt mệnh gửi lời xin lỗi đến hoàng đế và muôn dân Triệu quốc. Chắc chắn nàng công chúa này đã trẫm mình xuống biển tự vẫn vì không muốn hòa thân. Phong thư còn lại vẫn được đóng kín trên đó đề tên Lục Kì Phong.
-Lục Kì Phong là ai vậy?
- - Người ngay cả Lục công tử cũng quên mất sao ? Lục đại công tử nhà tể tướng Triệu quốc chính là thanh mai trúc mã của công chúa. Hai người đã sớm có đính ước, chỉ tiếc hữu duyên vô phận, công chúa người phải đem gả cho Bắc Triều hòa thân.
« Ra là tình lang ở quê nhà của công chúa ». Triệu Huyên vội vàng bóc phong thư ra, biết việc xem trộm thư tín của người khác là xấu, nhưng đây chính là thứ giúp nàng hy vọng sẽ tìm hiểu được chuyện gì đã xảy ra với nàng. Chữ viết trong phong thư rất đẹp đẽ, uốn lượn hoa mỹ, câu từ ý thơ dạt dào, tuy nhiên có quá nhiều chữ cổ mà người hiện đại như Triệu Huyên không thể đọc nổi. Nàng yêu cầu cung nữ Hạ Vũ đọc giúp.Tiểu cung nữ chắc chắn cũng thấy kì quái khi thư của chính công chúa người viết ra lại không biết đọc.
« Tu trăm năm mới có duyên gặp gỡ.
Tu ngàn kiếp mới được chung gối chăn.
Tiếc rằng duyên số chưa đủ được cùng chàng bách niên giai lão. Thế sự thay đổi vô thường, chỉ có năm tháng được sánh đôi cùng Lục lang mới khắc sâu vào tâm can thiếp. Đời này kiếp này thiếp chỉ thuộc về một mình chàng. Nếu kiếp này không được làm chim liền cánh, cây liền cành thì nguyện kiếp sau được cùng chàng sánh đôi. »
Dòng thư chỉ xoay quanh vấn đề than trách duyên phận không đến được với nhau và thề nguyện hẹn ước của công chúa với người yêu, ngoài ra không còn thông tin hữu ích nào khác. Triệu Huyên chỉ biết rằng, nàng công chúa Triệu quốc này,ngoại trừ viết chữ đẹp, văn thơ sến xẩm ra còn là người khá lụy tình, suy nghĩ thiển cận. Nàng ta rõ ràng gánh trách nhiệm lớn lao của quốc gia đi thành thân xứ người chẳng phải vì bốn chữ « Quốc thái dân an » ấy vậy mà chỉ vì tư tình cá nhân nỡ rũ bỏ bổn phận. Lại còn trẫm mình xuống đại hải, hại bản thân chết mất xác làm mồi cho cá nơi xứ người. Nếu người tên Lục Kì Phong kia thực sự yêu nàng nhất định sẽ rất đau khổ, chưa kể mối họa mà hắn phải gánh chịu sau này nếu bức thư được truyền đến Triệu quốc hoàng đế.
Triệu Huyên nàng không suy nghĩ nhiều, lập tức vò nát hai phong thư, xé gọn ra và vứt khỏi xe ngựa.
- Hạ Vũ nghe này, quên hai bức thư này đi và câu chuyện ngày hôm nay coi như nó chưa từng xảy ra, phải biết giữ mồm giữ miệng. _ Nàng dùng ánh mắt uy hiếp và ngữ khí lạnh lùng khiến nô tỳ Hạ Vũ vạn vạn không dám không nghe.
Triệu Huyên hé mở cánh cửa sổ xe ngựa ngăm nhìn xung quanh, khung cảnh Bắc Triều hiện ra trong mắt. Ở thời hiện đại, nàng có đọc qua tài liệu về Bắc Triều, các nhà sử học vẫn còn đang nghiên cứu về tính xác thực của quốc gia này. Tất cả chỉ là giả thuyết dựa trên những câu chuyện được truyền miệng về một thời đại tồn tại khoảng những thế kỷ đầu sau công nguyên. Nay Bắc Triều đang hiển hiện trước mặt mà nàng lại có cơ hội sống trong chính triều đại này, một nhân chứng sống. Ngày sau có cơ hội trở về thời hiện đại, trải nghiệm này đối với sự nghiệp của nàng vô cùng có lợi. Nàng quyết định sẽ thay thế Triệu quốc công chúa trở thành Triệu Phi Linh, dùng thân xác này của nàng ta để khám phá thời đại Bắc Triều.
/19
|