Ý Như: Đây là quá trình chai mặt đi truy trai siêu mặt dày của chệ gái nhà mình, tớ thấy rất zui, tớ nghĩ nếu chấp nhận các cậu sẽ thích và thương anh Dục Bắc lắm cơ ♥
Dạo gần đây Trình Dục Bắc phát hiện cho dù anh ở đâu thì cuối cùng vẫn tình cờ gặp cô. Tan học, các bạn khác đã về hết, anh cũng chẳng làm gì. Bóng dáng ngoài phòng học quen đến không thể quen hơn, anh lắc đầu, bắt đầu gom dọn vở. Sách vở vừa bỏ vào túi, bóng dáng quen thuộc kia đã ngồi kế bên anh, “Trưa rồi, ăn cơm thôi nào.”
Trình Dục Bắc liếc cô, im thin thít, đứng lên chuẩn bị đi.
Tây Thuần phồng má, “Buổi chiều anh đâu có giờ lên lớp, định đi làm thêm hở? Làm thêm sẽ việc rất tốn sức, anh phải ăn cho no mới được.”
Trình Dục Bắc ngẩn người, “Cảm ơn đã quan tâm.”
Nghe tiếng anh nói, Tây Thuần cảm thấy như được cổ vũ, vui ra mặt, “Biết anh đang vội, nên em đã chuẩn bị cơm hộp cho anh này.”
Giống hệt như một đứa trẻ thích được khen, Tây Thuần nhanh tay đặt hộp cơm trên bàn. Trình Dục Bắc chau mày, giọng vẫn như mọi ngày: “Cô làm?”
Tây Thuần xấu hổ trong 1 giây, “Tiệm ăn ngoài kia bán, ăn ngon nhất đó, em phải xếp cả hàng dài đó.”
Mắt Trình Dục Bắc xoáy sâu, là cô gái thành thật. Anh cười, “Cám ơn cô quan tâm, không cần đâu.”
Anh không bao giờ vô duyên vô cớ mà tiếp nhận ý tốt của người khác, dù rất hiểu tâm tư của cô gái này, nhưng anh không muốn nghĩ theo cách này. Hơn nữa điều các cô muốn, anh không cho nổi. Anh liếc mắt nhìn cô, cô gái như cô phải được nâng niu chở che trong ngực, nhưng cả điều giản đơn này anh cũng không cho cô ấy nổi. Anh biết mình là ai, vị trí của mình ở đâu, vậy nên anh không nhận những thứ không thuộc về mình.
Ở bãi xe tình cờ gặp, ở căn tin tình cờ gặp, ra khỏi trường cũng tình cờ gặp nốt, anh biết ý nghĩa của những lần tình cờ này, chỉ là không vạch trần ra thôi, cứ lạnh lùng cho êm chuyện.
Nụ cười Tây Thuần cứng đờ, khóe môi co quắp, “Anh đã cứu em mà, nên e muốn báo đáp. Anh đừng có lạnh lùng vậy mà!”
“Bây giờ tôi không có đói.”
Tây Thuần nhìn thoáng qua anh, cảm giác thất bại len lõi khắp người, “Giỏi lắm, cái cớ rất hay. Không phải tại vì em mua nên mới không ăn sao? Anh không ăn thì em nắm áo anh, dù sao em cũng làm rồi.”
Trình Dục Bắc thở dài, hay nói con gái hay tùy hứng, giờ anh đã được lĩnh giáo triệt để. Xoay người lại, cầm hộp cơm, “Cám ơn ý tốt của em, nếu tôi ăn có phải sau này em sẽ thôi áy náy vì tôi đã cứu em không?”
Tây Thuần gật đầu cái rụp.
Thực tế chứng minh, không nên tin những gì con gái nói. Anh vốn tưởng nếu cô đã gật đầu đồng ý, vậy hẳn sẽ không tiếp tục kiếm cớ xuất hiện gần anh nữa, rõ ràng chỉ có mỗi anh cho là vậy.
Giờ lên lớp số lượng sinh viên rất đông, anh vừa vào lớp là đã nghe thấy giọng nói quen tai, “Chỗ này chỗ này.”
Trình Dục Bắc đỡ trán, anh có nên làm như chẳng hề quen biết cô?
Rất hiển nhiên, không thể. Mấy bạn nam trong lớp cười đẩy đầu anh , “Sướng nhĩ, đâu giống tụi mình phải tới thật sớm để giành chỗ, sao không qua nhanh đi.”
Trình Dục Bắc thở dài, cam chịu qua đó ngồi.
Tây Thuần cười hí hửng, “ Em đến từ sớm để giành chỗ. Lớp các anh sao mà ai cũng chăm học thế, em tới sớm vậy mà hàng thứ hai cũng bị chiếm nốt rồi. Lần sau em sẽ ráng hơn nữa, giúp anh được ngồi hàng hai.”
Trình Dục Bắc lấy sách vở ra, giọng không lạnh không nhạt, “Có vẻ cô không cần học môn này?”
Chẳng biết nghe có hiểu không hay đang giả ngu đây nữa, “Thầy bọn em nói, học nhiều là tốt. Chả nhẽ giáo viên bọn anh chưa dự thính* cho bọn anh à?”
*Dự thính: là tham gia hội nghị nhưng không được phát biểu ý kiến.
Khóe môi Trình Dục Bắc giật giật, hết biết đỡ thế nào.
Tây Thuần nằm gục đầu xuống bàn. Nhìn nửa bên mặt khi anh lắng nghe giảng bài. Anh thật sự là kiểu càng nhìn càng thấy đẹp, nét nào trên mặt cũng đều xuất chúng, người đâu mà điển trai thế này, nếu say này có cãi nhau với anh, cũng có thể coi anh như cảnh đẹp để mà ngắm!
Trình Dục Bắc không cần nhìn cũng biết cô ấy đang dòm ngó mình, thở dài, tiếp tục ghi ghi chép.
Giáo viên dạy môn này không chỉ đích danh, chỉ hay gọi người ngủ lên làm bài, đây là cội nguồn của thành tích. Mà lúc này đây, cái người đang thong thong đi dạo thì tóc giả rớt xuống, quả đầu bóng loáng dưới ánh sáng nên được các sinh viên đặt cho biệt danh thầy Địa Trung Hải, đang đứng trên bục giảng, nhìn xuống đám học trò bên dưới, “Em nào lên đây giải đề này?”
Chẳng ma nào xung phong, Địa Trung Hải giương mắt nhìn, “Bạn nữ áo vàng nhạt, em lên đi!”
Tay Trình Dục Bắc kéo nhẹ áo Tây Thuần.
“Anh làm gì thế?”, Tây Thuần bực bội.
Giọng Trình Dục Bắc vô cùng tĩnh, “Thầy gọi cô lên làm bài.”
Tây Thuần hoảng hồn đứng dậy, hơi luống cuống, “Em?”
Địa Trung Hải cười nói: “Cô bé, lên làm thử đi, xem hiểu bài tới đâu.”
Tây Thuần lê từng bước từng bước rầu rĩ bước lên bục giảng, “Thưa thầy, em không được hiểu cho lắm…”
“Không sao đâu, hiểu bao nhiêu làm bấy nhiêu.”
Tây Thuần rầu không kể siết, cầm phấn lại chẳng viết ra được chữ nào. Lần này thật là xấu mặt hết cỡ, dưới bục giảng đã có vài người cười ra tiếng. Tây Thuần cảm thấy giờ phút này mình hệt như chú hề. Cô xoay người nhìn Trình Dục Bắc ngồi ở dưới, anh cũng nhìn cô, bỗng thấy tủi thân vô cùng.
Địa Trung Hải lắc đầu, “Đã không giải được bài, lúc thầy giảng bài thì chỉ lo nhìn ai đó bên cạnh, thầy biết ai đó mặt đẹp hơn thầy rất nhiều lần. Chao ôi, thầy vẫn chưa già lắm, sao chưa gì học trò đã chán thầy hết rồi.”
Đám người phía dưới lại càng cười rầm rộ thêm, Tây Thuần xấu hổ đỏ mặt đến không còn hình dáng.
Cô cúi đầu về chỗ, ngồi kế Trình Dục Bắc, oán trách, “Anh cũng chẳng giúp em tẹo nào, đúng là tàn nhẫn.”
Trình Dục Bắc cau mày, “Ai bảo cô cứ lo nhìn tôi.”
“Có liên quan đến nhau sao?”
Khóe môi Trình Dục Bắc giật giật, nhưng vẫn lặng im. Anh chỉ là người bình thường, bị người ta nhìn chú tâm chứ vậy, vẫn có thể ghi chép lại là đã hay lắm rồi, biết gì đâu mà chỉ bài cho cô chứ.
Tây Thuần làm mặt buồn khổ, kì kèo lôi kéo anh một phen, “Không biết đâu, anh sai hết mà, hại em xấu mặt. Em xấu hổ không dám đi học nữa.”
“Không phải chỉ…” Trình Dục Bắc bất đắc dĩ nhìn bộ mặt tủi hờn của cô, “Được được, cô muốn bồi thường thế nào đây?”
Thoáng cái Tây Thuần đã bật cười hớn hở, “Mời em ăn đi, em muốn ăn tiệm cơm đối diện trường.”
Thật sự trở mặt còn nhanh hơn trẻ con nữa, Trình Dục Bắc suy nghĩ, vẫn có thể tiết kiệm được chút ít, “Còn chưa chịu ngồi dậy?”
Tây Thuần lon ton bắt kịp anh, mặt cười tủm tỉm.
Hiếm khi Trình Dục Bắc một mình ăn cơm với nữ sinh, có chăng nữa thì phần lớn đó là do việc có liên quan đến hội sinh viên, hoặc là trao đổi chuyện học. Thế nên khi các bạn học thấy Tây Thuần và Trình Dục Bắc cùng nhau ăn cơm, đều không kiềm được ngoảnh đầu nhìn hai người họ.
Tây Thuần nhíu mày, “Bọn họ nhìn em mãi thế, chả nhẽ giờ ai cũng biết chuyện xấu hổ của em?”
Trình Dục Bắc xoa trán, “Tiểu thư à, cô chẳng nổi tiếng đến độ đó đâu.”
“Thế nghĩa là anh vô cùng nổi tiếng?”
“Tôi chỉ là người bình thường thôi, đâu phải minh tinh, làm gì mà nổi tiếng hay khôn nổi tiếng.”
Tây Thuần quan sát anh một lượt từ đầu đến chân, “Anh mà gia nhập làng giải trí chắc chắn sẽ tỏa sáng tột đỉnh.
Trình Dục Bắc đen mặt, “Nói chuyện sẽ no bụng à?”
Rất rõ, anh đã xem thường da mặt dày của cô, “Người xưa nói, sắc đẹp có thể thay cơm.”
Trình Dục Bắc khó tránh trận sặc.
Người này hệt như âm hồn bất tán đi theo anh, từ phòng học đến phòng tự học, anh bực dọc, “Không thể ngừng đi theo tôi ư?”
“Phong tự học đâu có viết tên anh trên đó đâu?”
Anh không đấu lại cô, quay đầu tránh chỗ khác. Anh không đến phòng tự học nữa, đến giờ học mới xuất hiện.
Hôm nay anh vừa đến quán cafe thay đồng phục nhân viên, đã nghe thấy tên người nào đó, “Hi!”
Trình Dục Bắc cảm giác mặt mình rất khó coi, bởi mặt Tây Thuần không hớn hở như mọi hôm, chỉ nâng tách cafe lên uống.
Anh liếc mắt nhìn cô, cảm thấy mình cần phải nói rõ ràng với cô: ‘Đừng đi theo anh nữa, vô ích thôi.”
Tây Thuần bĩu môi, im lặng.
Mãi đến khi hết giờ làm, Tây Thuần cũng vẫn yên lặng ngồi đó. Trái lại Trình Dục Bắc hơi hiếu kì, ít khi cô yên lặng thế kia, như thể kiếp trước cô là người câm điếc ấy, nên kiếp này cứ líu lo mãi. Bây giờ cô yên lặng lại thêm phần điềm tĩnh cùng thanh lịch, khó trách có nhiều nam sinh đổ xô đến hoa hậu giảng đường khoa quản trị.
Anh đi đổi đồ, vừa mới bước ra, Tây Thuần đã đi theo phía sau anh. Cô vẫn yên lặng, Trình Dục Bắc cũng chẳng biết cô đang nghĩ gì, cứ yên lặng bước về phía trước.
“Anh rất ghét em ư?” Tây Thuần vắt óc, cuối cùng cũng mở miệng.
Trình Dục Bắc sững sờ, “Không ghét.”
“Vậy sao anh không chấp nhận em?”
Đôi mắt lộ ra vẻ ranh ma linh hoạt, suýt chút anh nhìn đến ngây ngốc, “Không ghét không có nghĩa là thích.”
Sắc mặt Tây Thuần tốt lên đôi chút, “Chẳng phải bây giờ anh cũng chưa có bạn gái à? Sao không thử một lần?”
Trình Dục Bắc cảm thấy cô gái này rất khó đối phó, “Cô không phải kiểu người tôi thích.”
Rất tổn thương người khác nha. Tây Thuần trừng mắt liếc anh, “Vậy anh thích cô gái thế nào, không phải anh chưa có bạn gái sao? Vậy là anh vẫn chưa tìm được mẫu người đó. Nói cái gì mà mẫu người mình thích, vốn dĩ đâu hề có trên đời này, anh chưa thử thì sao biết kiểu người đó thế nào. Biết đâu rồi anh sẽ thấy, anh thích kiểu người như em.”
Cũng chẳng phải lần đầu bị nữ sinh tỏ tình, nhưng cách nói này là lần đầu tiên.
“Trước khi ăn anh sẽ phải lựa món mình thích đúng không, nhưng chưa nếm thử sao biết mình muốn ăn gì chứ.”
Tây Thuần thở dốc, “Anh là tên đầu gỗ. Em có chỗ nào không tốt đâu, đúng là em có hơi hư một chút. Em đã cố đến mức này rồi mà anh vẫn cứ thờ ơ thôi.” Kêu la vậy còn chưa đủ, Tây Thuần còn chỉ vào tim anh, “Em thấy anh chính là người có trái tim sắc đá, chà đạp tình cảm của em.”
Trình Dục Bắc thở phào môt hơi, “Biết tôi đây không tốt thì đừng có tâm tư gì nữa.”
Trình Dục Bắc thở phào môt hơi, “Biết tôi đây không tốt thì đừng có tâm tư gì nữa.”
Giọng Tây Thuần vẫn chắc nịch, “Nếu anh đã chà đạp em rồi thôi thì chà đạp tới cùng luôn đi. Em đã trêu chọc anh rồi thì lí nào lại bỏ dở giữa chừng chứ.”
Trình Dục Bắc, “…”
Dạo gần đây Trình Dục Bắc phát hiện cho dù anh ở đâu thì cuối cùng vẫn tình cờ gặp cô. Tan học, các bạn khác đã về hết, anh cũng chẳng làm gì. Bóng dáng ngoài phòng học quen đến không thể quen hơn, anh lắc đầu, bắt đầu gom dọn vở. Sách vở vừa bỏ vào túi, bóng dáng quen thuộc kia đã ngồi kế bên anh, “Trưa rồi, ăn cơm thôi nào.”
Trình Dục Bắc liếc cô, im thin thít, đứng lên chuẩn bị đi.
Tây Thuần phồng má, “Buổi chiều anh đâu có giờ lên lớp, định đi làm thêm hở? Làm thêm sẽ việc rất tốn sức, anh phải ăn cho no mới được.”
Trình Dục Bắc ngẩn người, “Cảm ơn đã quan tâm.”
Nghe tiếng anh nói, Tây Thuần cảm thấy như được cổ vũ, vui ra mặt, “Biết anh đang vội, nên em đã chuẩn bị cơm hộp cho anh này.”
Giống hệt như một đứa trẻ thích được khen, Tây Thuần nhanh tay đặt hộp cơm trên bàn. Trình Dục Bắc chau mày, giọng vẫn như mọi ngày: “Cô làm?”
Tây Thuần xấu hổ trong 1 giây, “Tiệm ăn ngoài kia bán, ăn ngon nhất đó, em phải xếp cả hàng dài đó.”
Mắt Trình Dục Bắc xoáy sâu, là cô gái thành thật. Anh cười, “Cám ơn cô quan tâm, không cần đâu.”
Anh không bao giờ vô duyên vô cớ mà tiếp nhận ý tốt của người khác, dù rất hiểu tâm tư của cô gái này, nhưng anh không muốn nghĩ theo cách này. Hơn nữa điều các cô muốn, anh không cho nổi. Anh liếc mắt nhìn cô, cô gái như cô phải được nâng niu chở che trong ngực, nhưng cả điều giản đơn này anh cũng không cho cô ấy nổi. Anh biết mình là ai, vị trí của mình ở đâu, vậy nên anh không nhận những thứ không thuộc về mình.
Ở bãi xe tình cờ gặp, ở căn tin tình cờ gặp, ra khỏi trường cũng tình cờ gặp nốt, anh biết ý nghĩa của những lần tình cờ này, chỉ là không vạch trần ra thôi, cứ lạnh lùng cho êm chuyện.
Nụ cười Tây Thuần cứng đờ, khóe môi co quắp, “Anh đã cứu em mà, nên e muốn báo đáp. Anh đừng có lạnh lùng vậy mà!”
“Bây giờ tôi không có đói.”
Tây Thuần nhìn thoáng qua anh, cảm giác thất bại len lõi khắp người, “Giỏi lắm, cái cớ rất hay. Không phải tại vì em mua nên mới không ăn sao? Anh không ăn thì em nắm áo anh, dù sao em cũng làm rồi.”
Trình Dục Bắc thở dài, hay nói con gái hay tùy hứng, giờ anh đã được lĩnh giáo triệt để. Xoay người lại, cầm hộp cơm, “Cám ơn ý tốt của em, nếu tôi ăn có phải sau này em sẽ thôi áy náy vì tôi đã cứu em không?”
Tây Thuần gật đầu cái rụp.
Thực tế chứng minh, không nên tin những gì con gái nói. Anh vốn tưởng nếu cô đã gật đầu đồng ý, vậy hẳn sẽ không tiếp tục kiếm cớ xuất hiện gần anh nữa, rõ ràng chỉ có mỗi anh cho là vậy.
Giờ lên lớp số lượng sinh viên rất đông, anh vừa vào lớp là đã nghe thấy giọng nói quen tai, “Chỗ này chỗ này.”
Trình Dục Bắc đỡ trán, anh có nên làm như chẳng hề quen biết cô?
Rất hiển nhiên, không thể. Mấy bạn nam trong lớp cười đẩy đầu anh , “Sướng nhĩ, đâu giống tụi mình phải tới thật sớm để giành chỗ, sao không qua nhanh đi.”
Trình Dục Bắc thở dài, cam chịu qua đó ngồi.
Tây Thuần cười hí hửng, “ Em đến từ sớm để giành chỗ. Lớp các anh sao mà ai cũng chăm học thế, em tới sớm vậy mà hàng thứ hai cũng bị chiếm nốt rồi. Lần sau em sẽ ráng hơn nữa, giúp anh được ngồi hàng hai.”
Trình Dục Bắc lấy sách vở ra, giọng không lạnh không nhạt, “Có vẻ cô không cần học môn này?”
Chẳng biết nghe có hiểu không hay đang giả ngu đây nữa, “Thầy bọn em nói, học nhiều là tốt. Chả nhẽ giáo viên bọn anh chưa dự thính* cho bọn anh à?”
*Dự thính: là tham gia hội nghị nhưng không được phát biểu ý kiến.
Khóe môi Trình Dục Bắc giật giật, hết biết đỡ thế nào.
Tây Thuần nằm gục đầu xuống bàn. Nhìn nửa bên mặt khi anh lắng nghe giảng bài. Anh thật sự là kiểu càng nhìn càng thấy đẹp, nét nào trên mặt cũng đều xuất chúng, người đâu mà điển trai thế này, nếu say này có cãi nhau với anh, cũng có thể coi anh như cảnh đẹp để mà ngắm!
Trình Dục Bắc không cần nhìn cũng biết cô ấy đang dòm ngó mình, thở dài, tiếp tục ghi ghi chép.
Giáo viên dạy môn này không chỉ đích danh, chỉ hay gọi người ngủ lên làm bài, đây là cội nguồn của thành tích. Mà lúc này đây, cái người đang thong thong đi dạo thì tóc giả rớt xuống, quả đầu bóng loáng dưới ánh sáng nên được các sinh viên đặt cho biệt danh thầy Địa Trung Hải, đang đứng trên bục giảng, nhìn xuống đám học trò bên dưới, “Em nào lên đây giải đề này?”
Chẳng ma nào xung phong, Địa Trung Hải giương mắt nhìn, “Bạn nữ áo vàng nhạt, em lên đi!”
Tay Trình Dục Bắc kéo nhẹ áo Tây Thuần.
“Anh làm gì thế?”, Tây Thuần bực bội.
Giọng Trình Dục Bắc vô cùng tĩnh, “Thầy gọi cô lên làm bài.”
Tây Thuần hoảng hồn đứng dậy, hơi luống cuống, “Em?”
Địa Trung Hải cười nói: “Cô bé, lên làm thử đi, xem hiểu bài tới đâu.”
Tây Thuần lê từng bước từng bước rầu rĩ bước lên bục giảng, “Thưa thầy, em không được hiểu cho lắm…”
“Không sao đâu, hiểu bao nhiêu làm bấy nhiêu.”
Tây Thuần rầu không kể siết, cầm phấn lại chẳng viết ra được chữ nào. Lần này thật là xấu mặt hết cỡ, dưới bục giảng đã có vài người cười ra tiếng. Tây Thuần cảm thấy giờ phút này mình hệt như chú hề. Cô xoay người nhìn Trình Dục Bắc ngồi ở dưới, anh cũng nhìn cô, bỗng thấy tủi thân vô cùng.
Địa Trung Hải lắc đầu, “Đã không giải được bài, lúc thầy giảng bài thì chỉ lo nhìn ai đó bên cạnh, thầy biết ai đó mặt đẹp hơn thầy rất nhiều lần. Chao ôi, thầy vẫn chưa già lắm, sao chưa gì học trò đã chán thầy hết rồi.”
Đám người phía dưới lại càng cười rầm rộ thêm, Tây Thuần xấu hổ đỏ mặt đến không còn hình dáng.
Cô cúi đầu về chỗ, ngồi kế Trình Dục Bắc, oán trách, “Anh cũng chẳng giúp em tẹo nào, đúng là tàn nhẫn.”
Trình Dục Bắc cau mày, “Ai bảo cô cứ lo nhìn tôi.”
“Có liên quan đến nhau sao?”
Khóe môi Trình Dục Bắc giật giật, nhưng vẫn lặng im. Anh chỉ là người bình thường, bị người ta nhìn chú tâm chứ vậy, vẫn có thể ghi chép lại là đã hay lắm rồi, biết gì đâu mà chỉ bài cho cô chứ.
Tây Thuần làm mặt buồn khổ, kì kèo lôi kéo anh một phen, “Không biết đâu, anh sai hết mà, hại em xấu mặt. Em xấu hổ không dám đi học nữa.”
“Không phải chỉ…” Trình Dục Bắc bất đắc dĩ nhìn bộ mặt tủi hờn của cô, “Được được, cô muốn bồi thường thế nào đây?”
Thoáng cái Tây Thuần đã bật cười hớn hở, “Mời em ăn đi, em muốn ăn tiệm cơm đối diện trường.”
Thật sự trở mặt còn nhanh hơn trẻ con nữa, Trình Dục Bắc suy nghĩ, vẫn có thể tiết kiệm được chút ít, “Còn chưa chịu ngồi dậy?”
Tây Thuần lon ton bắt kịp anh, mặt cười tủm tỉm.
Hiếm khi Trình Dục Bắc một mình ăn cơm với nữ sinh, có chăng nữa thì phần lớn đó là do việc có liên quan đến hội sinh viên, hoặc là trao đổi chuyện học. Thế nên khi các bạn học thấy Tây Thuần và Trình Dục Bắc cùng nhau ăn cơm, đều không kiềm được ngoảnh đầu nhìn hai người họ.
Tây Thuần nhíu mày, “Bọn họ nhìn em mãi thế, chả nhẽ giờ ai cũng biết chuyện xấu hổ của em?”
Trình Dục Bắc xoa trán, “Tiểu thư à, cô chẳng nổi tiếng đến độ đó đâu.”
“Thế nghĩa là anh vô cùng nổi tiếng?”
“Tôi chỉ là người bình thường thôi, đâu phải minh tinh, làm gì mà nổi tiếng hay khôn nổi tiếng.”
Tây Thuần quan sát anh một lượt từ đầu đến chân, “Anh mà gia nhập làng giải trí chắc chắn sẽ tỏa sáng tột đỉnh.
Trình Dục Bắc đen mặt, “Nói chuyện sẽ no bụng à?”
Rất rõ, anh đã xem thường da mặt dày của cô, “Người xưa nói, sắc đẹp có thể thay cơm.”
Trình Dục Bắc khó tránh trận sặc.
Người này hệt như âm hồn bất tán đi theo anh, từ phòng học đến phòng tự học, anh bực dọc, “Không thể ngừng đi theo tôi ư?”
“Phong tự học đâu có viết tên anh trên đó đâu?”
Anh không đấu lại cô, quay đầu tránh chỗ khác. Anh không đến phòng tự học nữa, đến giờ học mới xuất hiện.
Hôm nay anh vừa đến quán cafe thay đồng phục nhân viên, đã nghe thấy tên người nào đó, “Hi!”
Trình Dục Bắc cảm giác mặt mình rất khó coi, bởi mặt Tây Thuần không hớn hở như mọi hôm, chỉ nâng tách cafe lên uống.
Anh liếc mắt nhìn cô, cảm thấy mình cần phải nói rõ ràng với cô: ‘Đừng đi theo anh nữa, vô ích thôi.”
Tây Thuần bĩu môi, im lặng.
Mãi đến khi hết giờ làm, Tây Thuần cũng vẫn yên lặng ngồi đó. Trái lại Trình Dục Bắc hơi hiếu kì, ít khi cô yên lặng thế kia, như thể kiếp trước cô là người câm điếc ấy, nên kiếp này cứ líu lo mãi. Bây giờ cô yên lặng lại thêm phần điềm tĩnh cùng thanh lịch, khó trách có nhiều nam sinh đổ xô đến hoa hậu giảng đường khoa quản trị.
Anh đi đổi đồ, vừa mới bước ra, Tây Thuần đã đi theo phía sau anh. Cô vẫn yên lặng, Trình Dục Bắc cũng chẳng biết cô đang nghĩ gì, cứ yên lặng bước về phía trước.
“Anh rất ghét em ư?” Tây Thuần vắt óc, cuối cùng cũng mở miệng.
Trình Dục Bắc sững sờ, “Không ghét.”
“Vậy sao anh không chấp nhận em?”
Đôi mắt lộ ra vẻ ranh ma linh hoạt, suýt chút anh nhìn đến ngây ngốc, “Không ghét không có nghĩa là thích.”
Sắc mặt Tây Thuần tốt lên đôi chút, “Chẳng phải bây giờ anh cũng chưa có bạn gái à? Sao không thử một lần?”
Trình Dục Bắc cảm thấy cô gái này rất khó đối phó, “Cô không phải kiểu người tôi thích.”
Rất tổn thương người khác nha. Tây Thuần trừng mắt liếc anh, “Vậy anh thích cô gái thế nào, không phải anh chưa có bạn gái sao? Vậy là anh vẫn chưa tìm được mẫu người đó. Nói cái gì mà mẫu người mình thích, vốn dĩ đâu hề có trên đời này, anh chưa thử thì sao biết kiểu người đó thế nào. Biết đâu rồi anh sẽ thấy, anh thích kiểu người như em.”
Cũng chẳng phải lần đầu bị nữ sinh tỏ tình, nhưng cách nói này là lần đầu tiên.
“Trước khi ăn anh sẽ phải lựa món mình thích đúng không, nhưng chưa nếm thử sao biết mình muốn ăn gì chứ.”
Tây Thuần thở dốc, “Anh là tên đầu gỗ. Em có chỗ nào không tốt đâu, đúng là em có hơi hư một chút. Em đã cố đến mức này rồi mà anh vẫn cứ thờ ơ thôi.” Kêu la vậy còn chưa đủ, Tây Thuần còn chỉ vào tim anh, “Em thấy anh chính là người có trái tim sắc đá, chà đạp tình cảm của em.”
Trình Dục Bắc thở phào môt hơi, “Biết tôi đây không tốt thì đừng có tâm tư gì nữa.”
Trình Dục Bắc thở phào môt hơi, “Biết tôi đây không tốt thì đừng có tâm tư gì nữa.”
Giọng Tây Thuần vẫn chắc nịch, “Nếu anh đã chà đạp em rồi thôi thì chà đạp tới cùng luôn đi. Em đã trêu chọc anh rồi thì lí nào lại bỏ dở giữa chừng chứ.”
Trình Dục Bắc, “…”
/83
|