Nói tạm biệt với Hứa Hạ, Lạc Tiểu Thiến vội vàng xuống xe buýt, từ đây về chỗ cô trọ không xa, Hứa Hạ biết cô phải về nhà, cũng không để ý, chỉ nhắc cô đi đường cẩn thận, ngày mai đừng đến trễ.
Xuống xe, Lạc Tiểu Thiến kéo nón áo khoác trùm lên cao hết mức, nhanh chóng băng qua đường, đi một mạch trở về tiểu khu mình thuê.
Lên lầu hai, thấy cửa phòng mình chỉ hép khờ, cô nghi ngờ đẩy cửa ra, liền thấy bà chủ nhà đang sốt ruột đi qua đi lại trong phòng khách nhỏ, thấy cô, bà lập tức tiến đến, Bà cô của tôi ơi, cuối cùng cô cũng về, tôi ở đây chờ cô đã mấy tiếng đồng hồ rồi!
Thật xin lỗi, hôm nay cháu bận chút việc, dì à, có chuyện gì gấp sao? Lạc Tiểu Thiến cười hỏi.
Tiểu Thiến à, là thế này, con gái của dì, nghỉ hè sẽ từ Mỹ trở về, cho nên căn phòng này dì phải lấy lại! Chủ nhà lấy từ trong giỏ ra một xấp tiền, Đây là tiền thuê nhà dì trả lại cho cháu, cháu tranh thủ trong vòng hai ngày tìm nơi khác chuyển đi đi.
Nhưng mà... Vẻ mặt Lạc Tiểu Thiến bất đắc dĩ/không biết phải làm sao, Dì à, dì có thể hoãn cho cháu thêm hai ngày nữa không, hơn nữa, không phải chúng ta đã cam kết rồi sao, cháu đã đóng tiền thuê ba tháng, giờ mới ở chưa tới một tháng!
Sắc mặt bà chủ nhà không tốt, đứng lên, Dì nói cháu nghe nè cô gái nhỏ, tiền không phải dì đã trả lại cho cháu sao, con gái dì sáu tháng cuối năm phải về, phòng này phải trang hoàng lại, trang hoàng xong rồi còn phải để thông gió cho tốt, ít nhất phải mấy tháng mới có thể tan hết fomanđêhít, chẳng lẽ, cháu muốn để con gái dì trở về phải hít khí độc mà thở à...
Con gái bà là người, bộ cô không phải là người sao?
Trong lòng Lạc Tiểu Thiến tức giận, trên mặt lại cố bày ra vẻ tươi cười, Cháu biết, dì là lo lắng cho con gái mình, nhưng dì cũng nên nghĩ cho cháu một chút, dì nói xem, gấp như vậy cháu biết đi đâu tìm chỗ trọ mới chứ?
Dì lười chẳng muốn nói với cháu, tóm lại một câu, trong vòng ba ngày, cháu lập tức rời đi cho dì! Cũng không để Lạc Tiểu Thiến có cơ hội mở miệng, bà chủ nhà đã xoay người đi ra cửa.
Ba ngày, Bắc Kinh lớn như vậy, tìm phòng ở không phải dễ dàng, huống hồ cô còn phải tham gia thi vòng bán kết.
Dì ơi! Lạc Tiểu Thiến đuổi theo ra cửa, chủ nhà đã xuống lầu, nghe tiếng bước chân bà xa dần, cô thật sự tức giận đến dậm chân, Có một căn nhà rách là giỏi lắm sao, nói cho bà biết, ngày mai tôi liền chuyển đến Thành Thế!
Dĩ nhiên, đây là cô nói bừa.
Tuy rằng Lãnh Tử Mặc đã nói muốn cô đến Thành Thế ở, nhưng cô vẫn hi vọng, ở Bắc Kinh có một nơi thật sự thuộc về mình, không ngại chật hẹp chỉ cần có thể chứa đủ một cái giường là được rồi.
Ít nhất, nơi đó thật sự là của cô, ở đó cô có thể ngủ một cách thoải mái, yên tâm.
Lạc Tiểu Thiến, đi, tới Thành Thế đi!
Bất ngờ, tiếng nói không rõ ràng của Lục Hạo vang lên.
Lạc Tiểu Thiến ngẩng mặt, chỉ thấy Lục Hạo cầm một lon bia từ trên lầu đi xuống, cúc áo anh ta rời rạc, tóc rối bời, đi lảo đảo, cả mặt đầy vẻ say khướt, hình như đã uống không ít.
Nhìn bộ dạng tiều tụy suy sút của anh, Lạc Tiểu Thiến nhíu mày, xoay người đi trở vào trong cửa, định nhanh chóng đóng cửa lại, kết quả, một chân Lục Hạo cũng đã kịp với vào chặn lại.
Cô dùng sức muốn nhanh đóng cửa lại, nhưng làm sao là đối thủ của anh được, cuối cùng cửa bị anh đẩy ra, cô lùi liền mấy bước, suýt ngã.
Rốt cục anh muốn gì ? Vịn vào tường đứng thẳng người lại, cô nhíu mày gào lên.
Muốn thế nào? Lục Hạo ba một tiếng ném lon bia trong tay xuống đất ngay dưới chân cô, Người nên hỏi câu đó là anh mới phải, Lạc Tiểu Thiến, trước kia không nhìn ra, em tàn nhẫn như vậy, trách không được, mọi người đều nói trên đời này độc nhất là lòng dạ đàn bà, mẹ kiếp, thật đúng chẳng sai mà...
Xuống xe, Lạc Tiểu Thiến kéo nón áo khoác trùm lên cao hết mức, nhanh chóng băng qua đường, đi một mạch trở về tiểu khu mình thuê.
Lên lầu hai, thấy cửa phòng mình chỉ hép khờ, cô nghi ngờ đẩy cửa ra, liền thấy bà chủ nhà đang sốt ruột đi qua đi lại trong phòng khách nhỏ, thấy cô, bà lập tức tiến đến, Bà cô của tôi ơi, cuối cùng cô cũng về, tôi ở đây chờ cô đã mấy tiếng đồng hồ rồi!
Thật xin lỗi, hôm nay cháu bận chút việc, dì à, có chuyện gì gấp sao? Lạc Tiểu Thiến cười hỏi.
Tiểu Thiến à, là thế này, con gái của dì, nghỉ hè sẽ từ Mỹ trở về, cho nên căn phòng này dì phải lấy lại! Chủ nhà lấy từ trong giỏ ra một xấp tiền, Đây là tiền thuê nhà dì trả lại cho cháu, cháu tranh thủ trong vòng hai ngày tìm nơi khác chuyển đi đi.
Nhưng mà... Vẻ mặt Lạc Tiểu Thiến bất đắc dĩ/không biết phải làm sao, Dì à, dì có thể hoãn cho cháu thêm hai ngày nữa không, hơn nữa, không phải chúng ta đã cam kết rồi sao, cháu đã đóng tiền thuê ba tháng, giờ mới ở chưa tới một tháng!
Sắc mặt bà chủ nhà không tốt, đứng lên, Dì nói cháu nghe nè cô gái nhỏ, tiền không phải dì đã trả lại cho cháu sao, con gái dì sáu tháng cuối năm phải về, phòng này phải trang hoàng lại, trang hoàng xong rồi còn phải để thông gió cho tốt, ít nhất phải mấy tháng mới có thể tan hết fomanđêhít, chẳng lẽ, cháu muốn để con gái dì trở về phải hít khí độc mà thở à...
Con gái bà là người, bộ cô không phải là người sao?
Trong lòng Lạc Tiểu Thiến tức giận, trên mặt lại cố bày ra vẻ tươi cười, Cháu biết, dì là lo lắng cho con gái mình, nhưng dì cũng nên nghĩ cho cháu một chút, dì nói xem, gấp như vậy cháu biết đi đâu tìm chỗ trọ mới chứ?
Dì lười chẳng muốn nói với cháu, tóm lại một câu, trong vòng ba ngày, cháu lập tức rời đi cho dì! Cũng không để Lạc Tiểu Thiến có cơ hội mở miệng, bà chủ nhà đã xoay người đi ra cửa.
Ba ngày, Bắc Kinh lớn như vậy, tìm phòng ở không phải dễ dàng, huống hồ cô còn phải tham gia thi vòng bán kết.
Dì ơi! Lạc Tiểu Thiến đuổi theo ra cửa, chủ nhà đã xuống lầu, nghe tiếng bước chân bà xa dần, cô thật sự tức giận đến dậm chân, Có một căn nhà rách là giỏi lắm sao, nói cho bà biết, ngày mai tôi liền chuyển đến Thành Thế!
Dĩ nhiên, đây là cô nói bừa.
Tuy rằng Lãnh Tử Mặc đã nói muốn cô đến Thành Thế ở, nhưng cô vẫn hi vọng, ở Bắc Kinh có một nơi thật sự thuộc về mình, không ngại chật hẹp chỉ cần có thể chứa đủ một cái giường là được rồi.
Ít nhất, nơi đó thật sự là của cô, ở đó cô có thể ngủ một cách thoải mái, yên tâm.
Lạc Tiểu Thiến, đi, tới Thành Thế đi!
Bất ngờ, tiếng nói không rõ ràng của Lục Hạo vang lên.
Lạc Tiểu Thiến ngẩng mặt, chỉ thấy Lục Hạo cầm một lon bia từ trên lầu đi xuống, cúc áo anh ta rời rạc, tóc rối bời, đi lảo đảo, cả mặt đầy vẻ say khướt, hình như đã uống không ít.
Nhìn bộ dạng tiều tụy suy sút của anh, Lạc Tiểu Thiến nhíu mày, xoay người đi trở vào trong cửa, định nhanh chóng đóng cửa lại, kết quả, một chân Lục Hạo cũng đã kịp với vào chặn lại.
Cô dùng sức muốn nhanh đóng cửa lại, nhưng làm sao là đối thủ của anh được, cuối cùng cửa bị anh đẩy ra, cô lùi liền mấy bước, suýt ngã.
Rốt cục anh muốn gì ? Vịn vào tường đứng thẳng người lại, cô nhíu mày gào lên.
Muốn thế nào? Lục Hạo ba một tiếng ném lon bia trong tay xuống đất ngay dưới chân cô, Người nên hỏi câu đó là anh mới phải, Lạc Tiểu Thiến, trước kia không nhìn ra, em tàn nhẫn như vậy, trách không được, mọi người đều nói trên đời này độc nhất là lòng dạ đàn bà, mẹ kiếp, thật đúng chẳng sai mà...
/374
|