Tôi không phải không quan tâm đến cuộc thi, tôi thật sự là do tình huống bắt buộc! Lạc Tiểu Thiến ngẩng mặt lên, đối diện với ánh mắt của Lâm Lạc Thi, trong giọng nói đã không còn sự nhượng bộ trước đó, Đến trễ là lỗi của tôi, tôi sẵn lòng chịu phạt, nhưng mà tổng giám đốc Lâm, cô không có tư cách không cho tôi tham gia thi đấu!
Cô cho tới giờ cũng không phải người thật sự yếu đuối, chỉ có điều cô không muốn rước lấy phiền phức mà thôi.
Đối phương thách thức giới hạn của cô, tinh thần phản kháng của cô sẽ lập tức bộc phát.
Vì tham gia cuộc thi này, cô đã phải trả giá bao nhiêu, mấy ngày nay vì vòng bán kết, cô luyện tập không quản ngày đêm, đã nỗ lực biết dường nào?
Dựa vào cái gì, Lâm Lạc Thi không cho cô thi đấu.
Ai nói tôi không có tư cách? Lâm Lạc Thi lạnh giọng hỏi lại.
Tôi!
Chỉ đơn giản một chữ, lại lộ ra khí thế mạnh mẽ kiên định khiến người khác không thể nghi ngờ.
Lâm Lạc Thi xoay sang đầu tiên, nhìn về hướng tiếng nói truyền đến, muốn xem xem lá gan ai lớn đến mức dám nói như vậy với mình, những người khác cũng đồng loạt dời ánh mắt, nhìn về phía người tới.
Chỉ riêng Lạc Tiểu Thiến là đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích.
Vì cô không cần quay đầu lại, cũng biết người đến là ai, tuy rằng anh chỉ nói một chữ, cô cũng đã nhận ra anh ------ Lãnh Tử Mặc.
Lãnh Tử Mặc một tay bỏ trong túi quần, không nhanh không chậm từ hành lang sân khẩu đi xuống, dừng lại bên cạnh Lạc Tiểu Thiến.
Lãnh tổng, anh đến rồi? Lâm Lạc Thi có chút lúng túng cười nói, Anh hiểu lầm rồi, tôi cũng không phải thực sự muốn đuổi cô ấy...
Thật lòng mà nói, khu vực thi Bắc Kinh, ngoài Thẩm Tâm Di ra, Lạc Tiểu Thiến nhất định là người có thực lực nhất, Lâm Lạc Thi cũng biết, cô là mầm non tốt của công ty, tất nhiên sẽ không thật sự đuổi cô đi, chẳng qua chỉ là muốn dọa cô mà thôi.
Cô có thể đi rồi! Lãnh Tử Mặc nói.
Được rồi, tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước! Lâm Lạc Thi tươi cười một cái, xoay người định rời khỏi.
Không cần! Lãnh Tử Mặc nhẹ giọng nói, Ngải Lâm sẽ lập tức tới đây, cô chuẩn bị một chút, tiến hành bàn giao công tác, sau đó đến bộ phận tài vụ thực hiện thanh toán tiền lương!
Mặt Lâm Lạc Thi lập tức trở nên trắng bệch, Lãnh tổng, anh không thể làm vậy, tôi chỉ là...
Thân là tổng giám đốc âm nhạc, lại muốn đuổi việc ca sĩ công ty tuyển chọn, tôi không cho rằng, cô còn tư cách tiếp tục ở lại làm việc cho mình!
Trong giọng nói của Lãnh Tử Mặc cũng không có bao nhiêu tức giận, thậm chí có thể nói không có cảm xúc gì, hoàn toàn là dáng vẻ giải quyết việc công.
Trên thực tế, anh đúng là đang giải quyết việc công.
Đối với công việc, anh luôn luôn yêu cầu khắt khe, dù hôm nay người Lâm Lạc Thi làm khó không phải Lạc Tiểu Thiến, mà là người nào đó khác, anh cũng nhất định sẽ đuổi việc cô ta.
Thành lập Đế Thị, trong vòng mấy năm ngắn ngủi, dẫn dắt Đế Thị phát triển thành một công ty có tầm ảnh hưởng trên toàn Châu Á, thậm chí mở rộng thương hiệu sang Âu Mĩ, Lãnh Tử Mặc hoàn toàn không chỉ dựa vào gương mặt xuất chúng của mình, ngoài thiên phú và tư duy nhạy bén, tính cách thưởng phạt rõ ràng cũng nhất định là một trong số những yếu tố quyết định.
Ở một bên, các học viên cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ tỏa ra từ người đàn ông này, trong lòng đều căng thẳng.
Quả đúng như lời đồn, vị Lãnh đế này, hoàn toàn chẳng phải có tiếng không có miếng.
Em theo tôi ra ngoài một lát!
Căn dặn Lạc Tiểu Thiến đang đứng cạnh một câu, Lãnh Tử Mặc xoay người đi về phía cửa.
Không dám chậm trễ, Lạc Tiểu Thiến một mạch chạy đuổi theo bước chân dài của anh, theo anh đi ra ngoài.
Cảm ơn anh!
Anh đuổi việc cô ta, không phải vì em!
Lãnh Tử Mặc đưa tay qua chỗ cô, trong tay anh là điện thoại của cô.
Cô cho tới giờ cũng không phải người thật sự yếu đuối, chỉ có điều cô không muốn rước lấy phiền phức mà thôi.
Đối phương thách thức giới hạn của cô, tinh thần phản kháng của cô sẽ lập tức bộc phát.
Vì tham gia cuộc thi này, cô đã phải trả giá bao nhiêu, mấy ngày nay vì vòng bán kết, cô luyện tập không quản ngày đêm, đã nỗ lực biết dường nào?
Dựa vào cái gì, Lâm Lạc Thi không cho cô thi đấu.
Ai nói tôi không có tư cách? Lâm Lạc Thi lạnh giọng hỏi lại.
Tôi!
Chỉ đơn giản một chữ, lại lộ ra khí thế mạnh mẽ kiên định khiến người khác không thể nghi ngờ.
Lâm Lạc Thi xoay sang đầu tiên, nhìn về hướng tiếng nói truyền đến, muốn xem xem lá gan ai lớn đến mức dám nói như vậy với mình, những người khác cũng đồng loạt dời ánh mắt, nhìn về phía người tới.
Chỉ riêng Lạc Tiểu Thiến là đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích.
Vì cô không cần quay đầu lại, cũng biết người đến là ai, tuy rằng anh chỉ nói một chữ, cô cũng đã nhận ra anh ------ Lãnh Tử Mặc.
Lãnh Tử Mặc một tay bỏ trong túi quần, không nhanh không chậm từ hành lang sân khẩu đi xuống, dừng lại bên cạnh Lạc Tiểu Thiến.
Lãnh tổng, anh đến rồi? Lâm Lạc Thi có chút lúng túng cười nói, Anh hiểu lầm rồi, tôi cũng không phải thực sự muốn đuổi cô ấy...
Thật lòng mà nói, khu vực thi Bắc Kinh, ngoài Thẩm Tâm Di ra, Lạc Tiểu Thiến nhất định là người có thực lực nhất, Lâm Lạc Thi cũng biết, cô là mầm non tốt của công ty, tất nhiên sẽ không thật sự đuổi cô đi, chẳng qua chỉ là muốn dọa cô mà thôi.
Cô có thể đi rồi! Lãnh Tử Mặc nói.
Được rồi, tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước! Lâm Lạc Thi tươi cười một cái, xoay người định rời khỏi.
Không cần! Lãnh Tử Mặc nhẹ giọng nói, Ngải Lâm sẽ lập tức tới đây, cô chuẩn bị một chút, tiến hành bàn giao công tác, sau đó đến bộ phận tài vụ thực hiện thanh toán tiền lương!
Mặt Lâm Lạc Thi lập tức trở nên trắng bệch, Lãnh tổng, anh không thể làm vậy, tôi chỉ là...
Thân là tổng giám đốc âm nhạc, lại muốn đuổi việc ca sĩ công ty tuyển chọn, tôi không cho rằng, cô còn tư cách tiếp tục ở lại làm việc cho mình!
Trong giọng nói của Lãnh Tử Mặc cũng không có bao nhiêu tức giận, thậm chí có thể nói không có cảm xúc gì, hoàn toàn là dáng vẻ giải quyết việc công.
Trên thực tế, anh đúng là đang giải quyết việc công.
Đối với công việc, anh luôn luôn yêu cầu khắt khe, dù hôm nay người Lâm Lạc Thi làm khó không phải Lạc Tiểu Thiến, mà là người nào đó khác, anh cũng nhất định sẽ đuổi việc cô ta.
Thành lập Đế Thị, trong vòng mấy năm ngắn ngủi, dẫn dắt Đế Thị phát triển thành một công ty có tầm ảnh hưởng trên toàn Châu Á, thậm chí mở rộng thương hiệu sang Âu Mĩ, Lãnh Tử Mặc hoàn toàn không chỉ dựa vào gương mặt xuất chúng của mình, ngoài thiên phú và tư duy nhạy bén, tính cách thưởng phạt rõ ràng cũng nhất định là một trong số những yếu tố quyết định.
Ở một bên, các học viên cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ tỏa ra từ người đàn ông này, trong lòng đều căng thẳng.
Quả đúng như lời đồn, vị Lãnh đế này, hoàn toàn chẳng phải có tiếng không có miếng.
Em theo tôi ra ngoài một lát!
Căn dặn Lạc Tiểu Thiến đang đứng cạnh một câu, Lãnh Tử Mặc xoay người đi về phía cửa.
Không dám chậm trễ, Lạc Tiểu Thiến một mạch chạy đuổi theo bước chân dài của anh, theo anh đi ra ngoài.
Cảm ơn anh!
Anh đuổi việc cô ta, không phải vì em!
Lãnh Tử Mặc đưa tay qua chỗ cô, trong tay anh là điện thoại của cô.
/374
|