Vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn thấy cái tên “Đại ngốc” trên màn hình di động, cô vội vàng nhấn phím nhận.
“Em đang ở đâu?”
“Anh đang ở đâu?”
Ở hai đầu điện thoại, hai người cùng đồng thanh hỏi.
“Anh đoán thử xem?”
Lạc Tiểu Thiến cười cướp lời, nói trước, trong giọng nói có vài phần đắc ý rõ ràng.
Hừ hừ, người này, nhất định đoán không ra cô đang ở trong nhà chờ anh.
“Khách sạn?” – Lãnh Tử Mặc ở bên kia hỏi.
“Không đúng!” – Lạc Tiểu Thiến dựa vào khung cửa, “Đoán lại!”
“Không phải còn đang làm việc chứ?” – Trong giọng nói của Lãnh Tử Mặc có chút không vui.
Lạc Tiểu Thiến cười khẽ một tiếng, Không đúng, đoán lại!
Lãnh Tử Mặc ở đầu kia điện thoại trầm mặc một lát, trong giọng nói có hơi tức giận, Em có phải là không nghe lời của anh, đi dạo lung tung ở bên ngoài đúng không? Không phải là đã nói cho em biết, nơi đó, an ninh không tốt, không nên chạy lung tung sao? Chẳng may…
“Không có!” Lạc Tiểu Thiến không muốn tiếp tục đùa anh, “Em không đi chơi, em đang ở “thế giới thành””
“Em đang ở “thế giới thành”?” Trong giọng nói của Lãnh Tử Mặc đầy ngạc nhiên như cô dự đoán.
“Đúng vậy, công việc hoàn thanh sớm nên chúng em trở về sớm một ngày, có phải cảm thấy kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) hay không?”
Đầu kia điện thoại im lặng một lát, “Được rồi, anh lập tức quay về.”
Lạc Tiểu Thiến khom người đổi dép, “Anh ăn tối chưa? Trước khi đi em có bỏ bọc sủi cảo ở trong tủ lạnh, là tự tay em gói đó…”
“Em tự mình ăn đi, ăn xong cứ đi ngủ trước, có thể tối nay anh về rất trễ!”
Ở bên kia điện thoại, mặt của Lãnh Tử Mặc có chút bất đắc dĩ.
“Thưa anh, xin hỏi anh muốn đặt vé máy bay đi đâu?” Nhân viên sau quầy nho nhã, lễ độ cười hỏi.
“Bắc Kinh” Lãnh Tử Mặc đưa thẻ tín dụng cùng chứng minh thư ra.
“Rốt cuộc anh đang ở đâu, không phải nói anh đã về Bắc Kinh à, tại sao còn mua vé máy bay?” Lạc Tiểu Thiến nghe thấy loáng thoáng thanh âm bên kia, vẻ mặt kinh ngạc dừng bước.
Lãnh Tử Mặc cười khẽ một tiếng, “Vốn muốn cho em một ngạc nhiên, kết quả, em lại cho anh vui mừng!”
“Anh…anh ở Ô Lỗ Mộc Tế?” Di động Lạc Tiểu Thiến thiếu chút nữa rớt xuống đất.
“Lúc trước nhắn tin cho em là thời điểm anh vừa xuống máy bay. Biết em còn đang ở Tân Cương cho nên anh mua vé đến đấy.”
“Thật xin lỗi!” Lạc Tiểu Thiến hối hận muốn hộc máu, “Em không biết, em còn nghĩ muốn cho anh một sự ngạc nhiên…”
Nếu lúc ấy cô trả lời tin nhắn của anh, cũng sẽ không tạo ra sai lầm như vậy, làm hại anh không công chạy một chuyến đến Tân Cương, qua lại mấy giờ bay, anh không phải mệt chết sao?
“Được rồi, ăn chút gì rồi ngủ một giấc thật ngon, không cần chờ anh, anh đang chuẩn bị làm thủ tục lên máy bay!”
Đầu kia điện thoại, Lãnh Tử Mặc tiếp nhận vé máy bay, xoay người đi về hướng cửa đăng kí.
May mắn là còn một chuyến bay tối nay, bằng không có khả năng anh phải ngồi đợi ở sân bay mấy tiếng đồng hồ.
Nghe thấy thanh âm huyên náo của sân bay ở bên kia, Lạc Tiểu Thiến áy náy: “Tử Mặc, thật sự xin lỗi!”
“Không phải lỗi của em, anh phải tắt điện thoại, không cho phép em chờ anh, trước ăn một chút gì đi, rồi ngủ một giấc thật ngon.”
Nghe đến âm thanh tu…tu… của điện thoại, cô mới rũ tay xuống tắt cuộc gọi, Lạc Tiểu Thiến chỉ hận không thể tự đánh mình một trận.
Lạc Tiểu Thiến, ngươi cho đây là kinh hỉ, rõ ràng chính là kinh hách?
Bất quá nghĩ đến hai chữ “kinh hỉ”, cô đột nhiên ngẩn ra, người kia đi thẳng đến Tân Cương tìm cô, không phải là cấp cho cô kinh hỉ sao?
Lạc Tiểu Thiến, ngươi thật là ngốc! Càng làm càng hỏng.
Nhìn thời gian trên di động, cô chỉ biết bất đắc dĩ thở dài.
------------------
“Em đang ở đâu?”
“Anh đang ở đâu?”
Ở hai đầu điện thoại, hai người cùng đồng thanh hỏi.
“Anh đoán thử xem?”
Lạc Tiểu Thiến cười cướp lời, nói trước, trong giọng nói có vài phần đắc ý rõ ràng.
Hừ hừ, người này, nhất định đoán không ra cô đang ở trong nhà chờ anh.
“Khách sạn?” – Lãnh Tử Mặc ở bên kia hỏi.
“Không đúng!” – Lạc Tiểu Thiến dựa vào khung cửa, “Đoán lại!”
“Không phải còn đang làm việc chứ?” – Trong giọng nói của Lãnh Tử Mặc có chút không vui.
Lạc Tiểu Thiến cười khẽ một tiếng, Không đúng, đoán lại!
Lãnh Tử Mặc ở đầu kia điện thoại trầm mặc một lát, trong giọng nói có hơi tức giận, Em có phải là không nghe lời của anh, đi dạo lung tung ở bên ngoài đúng không? Không phải là đã nói cho em biết, nơi đó, an ninh không tốt, không nên chạy lung tung sao? Chẳng may…
“Không có!” Lạc Tiểu Thiến không muốn tiếp tục đùa anh, “Em không đi chơi, em đang ở “thế giới thành””
“Em đang ở “thế giới thành”?” Trong giọng nói của Lãnh Tử Mặc đầy ngạc nhiên như cô dự đoán.
“Đúng vậy, công việc hoàn thanh sớm nên chúng em trở về sớm một ngày, có phải cảm thấy kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) hay không?”
Đầu kia điện thoại im lặng một lát, “Được rồi, anh lập tức quay về.”
Lạc Tiểu Thiến khom người đổi dép, “Anh ăn tối chưa? Trước khi đi em có bỏ bọc sủi cảo ở trong tủ lạnh, là tự tay em gói đó…”
“Em tự mình ăn đi, ăn xong cứ đi ngủ trước, có thể tối nay anh về rất trễ!”
Ở bên kia điện thoại, mặt của Lãnh Tử Mặc có chút bất đắc dĩ.
“Thưa anh, xin hỏi anh muốn đặt vé máy bay đi đâu?” Nhân viên sau quầy nho nhã, lễ độ cười hỏi.
“Bắc Kinh” Lãnh Tử Mặc đưa thẻ tín dụng cùng chứng minh thư ra.
“Rốt cuộc anh đang ở đâu, không phải nói anh đã về Bắc Kinh à, tại sao còn mua vé máy bay?” Lạc Tiểu Thiến nghe thấy loáng thoáng thanh âm bên kia, vẻ mặt kinh ngạc dừng bước.
Lãnh Tử Mặc cười khẽ một tiếng, “Vốn muốn cho em một ngạc nhiên, kết quả, em lại cho anh vui mừng!”
“Anh…anh ở Ô Lỗ Mộc Tế?” Di động Lạc Tiểu Thiến thiếu chút nữa rớt xuống đất.
“Lúc trước nhắn tin cho em là thời điểm anh vừa xuống máy bay. Biết em còn đang ở Tân Cương cho nên anh mua vé đến đấy.”
“Thật xin lỗi!” Lạc Tiểu Thiến hối hận muốn hộc máu, “Em không biết, em còn nghĩ muốn cho anh một sự ngạc nhiên…”
Nếu lúc ấy cô trả lời tin nhắn của anh, cũng sẽ không tạo ra sai lầm như vậy, làm hại anh không công chạy một chuyến đến Tân Cương, qua lại mấy giờ bay, anh không phải mệt chết sao?
“Được rồi, ăn chút gì rồi ngủ một giấc thật ngon, không cần chờ anh, anh đang chuẩn bị làm thủ tục lên máy bay!”
Đầu kia điện thoại, Lãnh Tử Mặc tiếp nhận vé máy bay, xoay người đi về hướng cửa đăng kí.
May mắn là còn một chuyến bay tối nay, bằng không có khả năng anh phải ngồi đợi ở sân bay mấy tiếng đồng hồ.
Nghe thấy thanh âm huyên náo của sân bay ở bên kia, Lạc Tiểu Thiến áy náy: “Tử Mặc, thật sự xin lỗi!”
“Không phải lỗi của em, anh phải tắt điện thoại, không cho phép em chờ anh, trước ăn một chút gì đi, rồi ngủ một giấc thật ngon.”
Nghe đến âm thanh tu…tu… của điện thoại, cô mới rũ tay xuống tắt cuộc gọi, Lạc Tiểu Thiến chỉ hận không thể tự đánh mình một trận.
Lạc Tiểu Thiến, ngươi cho đây là kinh hỉ, rõ ràng chính là kinh hách?
Bất quá nghĩ đến hai chữ “kinh hỉ”, cô đột nhiên ngẩn ra, người kia đi thẳng đến Tân Cương tìm cô, không phải là cấp cho cô kinh hỉ sao?
Lạc Tiểu Thiến, ngươi thật là ngốc! Càng làm càng hỏng.
Nhìn thời gian trên di động, cô chỉ biết bất đắc dĩ thở dài.
------------------
/374
|