Ngồi trên taxi, Lạc Tiểu Thiến cẩn thận mở túi CD, lấy viết trong túi muốn ký tên, nghĩ một chút rồi nghiêm túc ở khoảng trắng viết xuống vài chữ, xong rồi mới ký tên ở cuối.
Thổi cho mực mau khô, chú ý thấy ven đường có một tiệm lưu niệm, cô nhờ tài xế dừng xe, đi vào tiệm mua một tờ giấy màu xanh xinh đẹp có họa tiết chấm bi gói đĩa CD.
Nơi này cách nhà hàng không xa nên cô cầm đĩa CD đã được gói kỹ đi tới nhà hàng.
Đây là đĩa đơn đầu tiên của cô, không có Lãnh Tử Mặc cũng không có đĩa CD này, hơn nữa trong đó có bài “Ánh trăng bạc” được biên soạn lại từ ca khúc cũ của anh, album này có ý nghĩa vô cùng lớn đối với cô cho nên cô muốn tự mình mua rồi tặng anh.
Đi vào thang máy, Lạc Tiểu Thiến nhĩn đĩa CD trong tay rồi cười, cẩn thận đem túi đựng đĩa cất vào ba lô.
Anh cho cô nhiều kinh hỉ, lúc này đây, cô nhất định cũng hồi đáp cho anh một lần kinh hỉ.
Vào nhà hàng, Lạc Tiểu Thiến nhìn xung quanh bốn phía cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lãnh Tử Mặc.
Nhân viên của nhà hàng nhìn cô, mỉm cười đi tới, “Xin chào cô, xin hỏi cô dùng cơm hay tìm người?”
“À, tôi có một người bạn đã đặt bàn ở đây.” Lạc Tiểu Thiến cười giải thích.
Vậy xin hỏi người bạn của cô họ gì? Là nam hay nữ? Đối phương hỏi.
Họ Lãnh, ông Lãnh.
Được, mời cô theo tôi lại đây, tôi giúp cô tra một chút.
Hai người cùng đi đến bàn tiếp tân, nhân viên kia lướt chuột tra nhật ký đặt bàn.
Một lát, cô ngẩng mặt lên cười nói, “Rất xin lỗi, tôi không phát hiện ông Lãnh có đặt bàn tại đây.”
Lãnh Tử Mặc bận rộn, bình thường đều là Eileen giúp anh giải quyết, có lẽ là Eileen đặt.
Lạc Tiểu Thiến chau chau mày, Vậy... cô Ngả thì sao?
Nữ nhân viên liếc nhìn màn hình, khách khí nhắc nhở, Cũng không có, có phải hay không, cô nhớ lầm nhà ăn hoặc thời gian?
Cô lầm lẫn?
“Cô chờ một chút!” Lạc Tiểu Thiến lấy bó hoa cùng tấm thiệp trong ba lô đưa cho nhân viên xem, “Địa chỉ trên đây, đúng là nhà hàng các cô phải không?”
Nhân viên tiếp nhận tấm thiệp của cô rồi xem, “Đây đúng là địa chỉ của nhà hàng chúng tôi, vậy… có thể cô nhầm đối tượng hay không?”
Cô đoán sai người?
Lạc Tiểu Thiến cầm tấm thiệp đối phương trả về, nhìn trên đó bốn chữ Không gặp không về .
Chẳng lẽ, không phải Lãnh Tử Mặc.
Nhưng không phải anh thì ai? Ở Bắc Kinh, bạn bè của cô cũng chỉ có Lãnh Tử Mặc và Hứa Hạ, không phải Lãnh Tử Mặc, Hứa Hạ đang ở nước ngoài, vậy đây là người nào?
Nói cám ơn, Lạc Tiểu Thiến đi ra nhà hàng, trong tay nắm tấm thiệp kia, sau đó liền lấy điện thoại ra gọi cho Lãnh Tử Mặc.
Mặc dù đã xác định không phải Lãnh Tử Mặc nhưng cô vẫn quyết định xác nhận một chút, cô không muốn cùng Lãnh Tử Mặc có gì đó hiểu lầm.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, nghe được thanh câm của Lãnh Tử Mặc, Lạc Tiểu Thiến lập tức hỏi, “Tử Mặc, anh đang ở đâu?”
Trên xe. Lãnh Tử Mặc nghe được là thanh âm của cô, ngữ khí tự nhiên trở nên dịu dàng, Anh lập tức đến nhà.
Lập tức đến nhà?
Nói như vậy đặt nhà hàng đích thực không phải anh!
Lạc Tiểu Thiến trong lòng làm mặt 囧.
Anh hiện tại đến chỗ nào rồi? Lạc Tiểu Thiến vội vàng hỏi.
Em 15 phút sau xuống lầu là tốt rồi...
Bên kia điện thoại lời của Lãnh Tử Mặc vừa nói được phân nửa, một bóng người đã muốn chắn ở trước mặt cô.
Thổi cho mực mau khô, chú ý thấy ven đường có một tiệm lưu niệm, cô nhờ tài xế dừng xe, đi vào tiệm mua một tờ giấy màu xanh xinh đẹp có họa tiết chấm bi gói đĩa CD.
Nơi này cách nhà hàng không xa nên cô cầm đĩa CD đã được gói kỹ đi tới nhà hàng.
Đây là đĩa đơn đầu tiên của cô, không có Lãnh Tử Mặc cũng không có đĩa CD này, hơn nữa trong đó có bài “Ánh trăng bạc” được biên soạn lại từ ca khúc cũ của anh, album này có ý nghĩa vô cùng lớn đối với cô cho nên cô muốn tự mình mua rồi tặng anh.
Đi vào thang máy, Lạc Tiểu Thiến nhĩn đĩa CD trong tay rồi cười, cẩn thận đem túi đựng đĩa cất vào ba lô.
Anh cho cô nhiều kinh hỉ, lúc này đây, cô nhất định cũng hồi đáp cho anh một lần kinh hỉ.
Vào nhà hàng, Lạc Tiểu Thiến nhìn xung quanh bốn phía cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lãnh Tử Mặc.
Nhân viên của nhà hàng nhìn cô, mỉm cười đi tới, “Xin chào cô, xin hỏi cô dùng cơm hay tìm người?”
“À, tôi có một người bạn đã đặt bàn ở đây.” Lạc Tiểu Thiến cười giải thích.
Vậy xin hỏi người bạn của cô họ gì? Là nam hay nữ? Đối phương hỏi.
Họ Lãnh, ông Lãnh.
Được, mời cô theo tôi lại đây, tôi giúp cô tra một chút.
Hai người cùng đi đến bàn tiếp tân, nhân viên kia lướt chuột tra nhật ký đặt bàn.
Một lát, cô ngẩng mặt lên cười nói, “Rất xin lỗi, tôi không phát hiện ông Lãnh có đặt bàn tại đây.”
Lãnh Tử Mặc bận rộn, bình thường đều là Eileen giúp anh giải quyết, có lẽ là Eileen đặt.
Lạc Tiểu Thiến chau chau mày, Vậy... cô Ngả thì sao?
Nữ nhân viên liếc nhìn màn hình, khách khí nhắc nhở, Cũng không có, có phải hay không, cô nhớ lầm nhà ăn hoặc thời gian?
Cô lầm lẫn?
“Cô chờ một chút!” Lạc Tiểu Thiến lấy bó hoa cùng tấm thiệp trong ba lô đưa cho nhân viên xem, “Địa chỉ trên đây, đúng là nhà hàng các cô phải không?”
Nhân viên tiếp nhận tấm thiệp của cô rồi xem, “Đây đúng là địa chỉ của nhà hàng chúng tôi, vậy… có thể cô nhầm đối tượng hay không?”
Cô đoán sai người?
Lạc Tiểu Thiến cầm tấm thiệp đối phương trả về, nhìn trên đó bốn chữ Không gặp không về .
Chẳng lẽ, không phải Lãnh Tử Mặc.
Nhưng không phải anh thì ai? Ở Bắc Kinh, bạn bè của cô cũng chỉ có Lãnh Tử Mặc và Hứa Hạ, không phải Lãnh Tử Mặc, Hứa Hạ đang ở nước ngoài, vậy đây là người nào?
Nói cám ơn, Lạc Tiểu Thiến đi ra nhà hàng, trong tay nắm tấm thiệp kia, sau đó liền lấy điện thoại ra gọi cho Lãnh Tử Mặc.
Mặc dù đã xác định không phải Lãnh Tử Mặc nhưng cô vẫn quyết định xác nhận một chút, cô không muốn cùng Lãnh Tử Mặc có gì đó hiểu lầm.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, nghe được thanh câm của Lãnh Tử Mặc, Lạc Tiểu Thiến lập tức hỏi, “Tử Mặc, anh đang ở đâu?”
Trên xe. Lãnh Tử Mặc nghe được là thanh âm của cô, ngữ khí tự nhiên trở nên dịu dàng, Anh lập tức đến nhà.
Lập tức đến nhà?
Nói như vậy đặt nhà hàng đích thực không phải anh!
Lạc Tiểu Thiến trong lòng làm mặt 囧.
Anh hiện tại đến chỗ nào rồi? Lạc Tiểu Thiến vội vàng hỏi.
Em 15 phút sau xuống lầu là tốt rồi...
Bên kia điện thoại lời của Lãnh Tử Mặc vừa nói được phân nửa, một bóng người đã muốn chắn ở trước mặt cô.
/374
|