Anh không thích ăn ngọt.
Lãnh Tử Mặc trực tiếp đem dĩa nhỏ của mình đặt trước mặt cô, anh rất hiểu cô, biết cô vì sao không ăn bít tết, bộ dáng trông mong nhìn dĩa bít tết của cô anh nhìn thấy được, lòng anh đầy đau đớn lại không tiện vạch trần, món điểm tâm ngọt vừa đưa lên, anh lập tức đưa cho cô ăn.
Cám ơn!
Miệng Lạc Tiểu Thiến há to ăn bánh ngọt, quay sang cười với anh.
Khéo như vậy, tôi cũng không thích ăn ngọt!
Tiêu Dương cười, sau đó cũng đem dĩa của mình đưa đến trước mặt Lạc Tiểu Thiến.
Lạc Tiểu Thiến đâm lao phải theo lao, bây giờ nói không thích ăn bánh ngọt, dấu vết nói láo rất rõ ràng, rơi vào đường cùng, cô cũng chỉ có thể nói lời cảm ơn hắn.
Ăn từng miếng từng miếng một...
Thời điểm ăn khối bánh ngọt thứ nhất, là hưởng thụ.
Thời điểm ăn khối bánh ngọt của Lãnh Tử Mặc, vẫn như trước xem như hưởng thụ.
Đợi đến khi ăn khối kia của Tiêu Dương, cái bụng nhỏ của cô đã rất no, còn phải từng miếng từng miếng nuốt xuống, thật sự là một loại tra tấn.
Ăn một nửa, cô thật sự ăn không vào nữa.
“Nửa miếng này, tôi có thể gói mang về không?” Cô quay sang hỏi Tiêu Dương.
“Em định ra khỏi cửa, đem tâm ý của tôi vứt bỏ sao?” Tiêu Dương cau mày, vẻ mặt đáng thương hỏi.
“Làm sao có thể…” Bị hắn nói trúng, Lạc Tiểu Thiến chột dạ, quay mặt lại, dùng thìa múc lên một miếng bánh, không chần chờ đưa vào miệng nhưng một bàn tay to ấm áp đưa tới trước một bước, đoạt đi dĩa có chứa nửa miếng bánh trước mặt cô.
Nhìn em ăn ngon như vậy, anh cũng nếm thử xem.
Lãnh Tử Mặc trực tiếp để dĩa nhỏ trước mặt mình, mấy miếng to đã giải quyết hết bánh ngọt.
Lạc Tiểu Thiến nhíu mi nhìn anh, trong lòng tràn đầy không đành lòng.
Ở cùng anh lâu như vậy, cô chưa bao giờ thấy anh ăn đồ ngọt, từ trước đến nay ngay cả uống cà phê anh cũng không bao giờ bỏ đường, mặc dù không biết nguyên nhân nhưng cô biết anh thật sự không thích đồ ngọt.
Cũng may, bữa cơm cũng kết thúc.
Lạc Tiểu Thiến gọi phục vụ để trả tiền, vì thế, cuộc chiến vừa mới lắng xuống lại một lần nữa bắt đầu, hai tấm thẻ vàng đồng thời đưa tới giữa không trung.
Bất quá lúc này, Lạc Tiểu Thiến đã kịp chuẩn bị.
“Lần này, tôi trả, nếu ai tranh với tôi, về sau cũng đừng mời tôi đi ăn cơm!”
Từ trên ghế đứng lên, cô rút tấm thẻ Lãnh Tử Mặc cho ở trong ví tiền, đưa cho nhân viên phục vụ.
Lãnh Tử Mặc thu hồi thẻ của mình, Tiêu Dương nhún vai, tay cầm thẻ cũng buông xuống.
Thanh toán xong, ba người cùng nhau vào thang máy xuống bãi xe, Lạc Tiểu Thiến chủ động đứng bên cạnh Lãnh Tử Mặc, vẫy tay chào Tiêu Dương.
“Tôi còn muốn về công ty với Lãnh tổng, Tiêu tổng, tạm biệt!”
Tạm biệt! Tiêu Dương vẫy vẫy tay chào cô, xoay người đi về chiếc Martha của mình, một đường đem xe lái tới, thời điểm đi ngang qua hai người, hắn vẫn còn không quên dừng xe, hướng Lạc Tiểu Thiến đá lông nheo, Tiểu Thiến, chớ quên, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ chính thức bắt đầu theo đuổi em!
Hướng hai người vẫy vẫy tay, hắn đạp lên chân ga, nghênh ngang rời đi.
Nhìn chiếc xe thể thao khoe khoang cũng giống y như chủ nhân của nó biến mất ở cửa, Tiểu Thiến thở phào nhẹ nhõm, Lãnh Tử Mặc xoay người đi qua mở chìa khóa xe.
Đi thôi!
Một đường chạy về Thế Giới Thành, Lạc Tiểu Thiến lén lút nhìn sắc mặt của anh.
“Tử Mặc, xin lỗi, sự tình hôm nay đều tại em, lúc hắn đưa bó hoa trên thiệp không có ký tên, chỉ viết “không gặp không về”, em tưởng anh đưa, kết quả lại biến thành như vậy.”
Lãnh Tử Mặc trực tiếp đem dĩa nhỏ của mình đặt trước mặt cô, anh rất hiểu cô, biết cô vì sao không ăn bít tết, bộ dáng trông mong nhìn dĩa bít tết của cô anh nhìn thấy được, lòng anh đầy đau đớn lại không tiện vạch trần, món điểm tâm ngọt vừa đưa lên, anh lập tức đưa cho cô ăn.
Cám ơn!
Miệng Lạc Tiểu Thiến há to ăn bánh ngọt, quay sang cười với anh.
Khéo như vậy, tôi cũng không thích ăn ngọt!
Tiêu Dương cười, sau đó cũng đem dĩa của mình đưa đến trước mặt Lạc Tiểu Thiến.
Lạc Tiểu Thiến đâm lao phải theo lao, bây giờ nói không thích ăn bánh ngọt, dấu vết nói láo rất rõ ràng, rơi vào đường cùng, cô cũng chỉ có thể nói lời cảm ơn hắn.
Ăn từng miếng từng miếng một...
Thời điểm ăn khối bánh ngọt thứ nhất, là hưởng thụ.
Thời điểm ăn khối bánh ngọt của Lãnh Tử Mặc, vẫn như trước xem như hưởng thụ.
Đợi đến khi ăn khối kia của Tiêu Dương, cái bụng nhỏ của cô đã rất no, còn phải từng miếng từng miếng nuốt xuống, thật sự là một loại tra tấn.
Ăn một nửa, cô thật sự ăn không vào nữa.
“Nửa miếng này, tôi có thể gói mang về không?” Cô quay sang hỏi Tiêu Dương.
“Em định ra khỏi cửa, đem tâm ý của tôi vứt bỏ sao?” Tiêu Dương cau mày, vẻ mặt đáng thương hỏi.
“Làm sao có thể…” Bị hắn nói trúng, Lạc Tiểu Thiến chột dạ, quay mặt lại, dùng thìa múc lên một miếng bánh, không chần chờ đưa vào miệng nhưng một bàn tay to ấm áp đưa tới trước một bước, đoạt đi dĩa có chứa nửa miếng bánh trước mặt cô.
Nhìn em ăn ngon như vậy, anh cũng nếm thử xem.
Lãnh Tử Mặc trực tiếp để dĩa nhỏ trước mặt mình, mấy miếng to đã giải quyết hết bánh ngọt.
Lạc Tiểu Thiến nhíu mi nhìn anh, trong lòng tràn đầy không đành lòng.
Ở cùng anh lâu như vậy, cô chưa bao giờ thấy anh ăn đồ ngọt, từ trước đến nay ngay cả uống cà phê anh cũng không bao giờ bỏ đường, mặc dù không biết nguyên nhân nhưng cô biết anh thật sự không thích đồ ngọt.
Cũng may, bữa cơm cũng kết thúc.
Lạc Tiểu Thiến gọi phục vụ để trả tiền, vì thế, cuộc chiến vừa mới lắng xuống lại một lần nữa bắt đầu, hai tấm thẻ vàng đồng thời đưa tới giữa không trung.
Bất quá lúc này, Lạc Tiểu Thiến đã kịp chuẩn bị.
“Lần này, tôi trả, nếu ai tranh với tôi, về sau cũng đừng mời tôi đi ăn cơm!”
Từ trên ghế đứng lên, cô rút tấm thẻ Lãnh Tử Mặc cho ở trong ví tiền, đưa cho nhân viên phục vụ.
Lãnh Tử Mặc thu hồi thẻ của mình, Tiêu Dương nhún vai, tay cầm thẻ cũng buông xuống.
Thanh toán xong, ba người cùng nhau vào thang máy xuống bãi xe, Lạc Tiểu Thiến chủ động đứng bên cạnh Lãnh Tử Mặc, vẫy tay chào Tiêu Dương.
“Tôi còn muốn về công ty với Lãnh tổng, Tiêu tổng, tạm biệt!”
Tạm biệt! Tiêu Dương vẫy vẫy tay chào cô, xoay người đi về chiếc Martha của mình, một đường đem xe lái tới, thời điểm đi ngang qua hai người, hắn vẫn còn không quên dừng xe, hướng Lạc Tiểu Thiến đá lông nheo, Tiểu Thiến, chớ quên, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ chính thức bắt đầu theo đuổi em!
Hướng hai người vẫy vẫy tay, hắn đạp lên chân ga, nghênh ngang rời đi.
Nhìn chiếc xe thể thao khoe khoang cũng giống y như chủ nhân của nó biến mất ở cửa, Tiểu Thiến thở phào nhẹ nhõm, Lãnh Tử Mặc xoay người đi qua mở chìa khóa xe.
Đi thôi!
Một đường chạy về Thế Giới Thành, Lạc Tiểu Thiến lén lút nhìn sắc mặt của anh.
“Tử Mặc, xin lỗi, sự tình hôm nay đều tại em, lúc hắn đưa bó hoa trên thiệp không có ký tên, chỉ viết “không gặp không về”, em tưởng anh đưa, kết quả lại biến thành như vậy.”
/374
|