Biết đây là những tin nhắn anh gửi tới lúc cô đang ký tặng, trong lòng Lạc Tiểu Thiến cảm thấy rất ấm áp, lập tức trả lời tin nhắn của anh.
Sau khi trả lời tin nhắn của anh xong, cô lại gửi đi một tin nhắn cho Tiêu Dương.
“Phỏng vấn rất thuận lợi, cảm ơn anh đã chỉ bảo.”
Trở về khách sạn, cùng nhân viên trong đoàn ăn cơm, vừa ăn cơm Vu Đồng vừa nói qua về nội dung công việc tiếp theo với Lạc Tiểu Thiến.
Sau khi ăn cơm xong, Vu Đồng và Lạc Tiểu Thiến đi tới đài phát thanh Thượng Hải, tham gia chương trình ca nhạc thu âm trực tiếp [Kính vạn hoa âm nhạc] của đài Thượng Hải, còn những nhân viên khác trong đoàn đi xe đến thành phố Tô Châu trước, chuẩn bị cho hoạt động ngày mai.
Tới thời gian nghỉ giữa giờ của chương trình trực tiếp, Lãnh Tử Mặc gọi điện thoại tới.
“Em đang chuẩn bị ghi hình cho tiết mục của chương trình ca nhạc trực tiếp của đài, tất cả đều rất thuận lợi, anh không cần phải lo lắng.” Lạc Tiểu Thiến đi đến hành lang, “Anh ăn cơm chưa?”
Đầu kia điện thoại, Lãnh Tử Mặc đang đi vào thang máy.
“Vừa mới họp xong.”
“Tiểu Thiến, sắp bắt đầu rồi.” Giọng nói của Vu Đồng từ xa truyền tới.
“Em phải làm việc rồi, anh nhớ ăn cơm thật đúng giờ, không được ngủ quá khuya.” Lạc Tiểu Thiến dặn dò anh mấy câu, vội vã cúp điện thoại liền vào phòng thu âm chương trình phát sóng trực tiếp.
Lãnh Tử Mặc cúp điện thoại xong, đi thẳng tới bãi đỗ xe, lên xe, anh cũng chưa lái xe rời đi, mà mở radio trên xe, điều chỉnh sóng phát thanh tìm được chương tình âm nhạc của đài Thượng Hải, quả nhiên nghe được âm thanh quen thuộc của Lạc Tiểu Thiến từ đài phát ra.
“Tôi là Lạc Tiểu Thiến, rất vui vì hôm nay được ở đây chia sẻ sở thích âm nhạc với mọi người, hôm nay tôi xin gửi đến mọi người ca khúc do Lãnh Tử Mặc sáng tác, bài hát [dũng cảm]...”
Suốt hai giờ đồng hồ, từ 19 giờ đến 21 giờ, Lãnh Tử Mặc nghe hết từ đầu đến cuối chương trình, nghe Lạc Tiểu Thiến giới thiệu ca khúc của anh, anh càng hiểu rõ thêm về cô.
Tận đến khi quảng cáo, Lãnh Tử Mặc mới khởi động xe, chậm rãi rời khỏi bãi đỗ.
Khi anh đang ở trên đường, Lạc Tiểu Thiến lại gọi điện thoại tới lần nữa.
“Vừa rồi vội quá, chưa kịp nói tạm biệt với anh, Tử Mặc, anh thông cảm nhé.” Giọng nói của cô tràn đầy sự áy náy.
“Em trở về khách sạn rồi à?” Lãnh Tử Mặc vừa lái xe vừa hỏi.
Nếu như có người ngoài ở đấy, cô chắc chắn sẽ không gọi tên anh.
“Vâng, em vừa mới vào phòng.” Đưa thân mình mệt mỏi ngã lên trên giường, Lạc Tiểu Thiến nhìn thời gian trên màn hình điện thoại di động, lấy tai nghe điện thoại cắm vào máy, Anh đang làm gì vậy?
Lái xe.
Chưa ăn cơm ư?
Vẫn chưa.
sao lại thế? Đã hai tiếng trôi qua rồi, anh vẫn tiếp tục làm việc sao, dạ dày của anh không tốt, phải ăn cơm đúng giờ, không thể tùy ý cho qua được. Cô lật người, xoa xoa chiếc bụng xẹp lép, Em đã ăn cơm từ chiều, giờ cũng thấy hơi đói!
Vậy thì nhanh đi ăn đi, không, em gọi đồ ăn bên ngoài đi, muộn như thế này rồi, em đừng đi ra ngoài, không an toàn. Lãnh Tử Mặc hơi nhíu mày, Cúp điện thoại rồi đi gọi đồ ăn đi.
Anh không phải cũng không ăn sao? ánh mắt Lạc Tiểu Thiến liền lóe lên, Hay là, chúng ta cùng nhau ăn cơm?
Cùng nhau ăn cơm, ở hai nơi xa cách, ăn thế nào?
Lãnh Tử Mặc có chút nghi ngờ.
Em gọi đồ ăn bên ngoài, anh đi mua ở nhà hàng, sau đó, chúng ta cùng nhau ăn, được không? Cô cười hỏi.
Được! Lãnh Tử Mặc cười đáp ứng.
Hai người cứ như vậy trò chuyện, sau đó Lạc Tiểu Thiến dùng điện thoại gọi đồ ăn bên ngoài, Lãnh Tử Mặc thì dừng xe ở một nhà hàng ăn gần đó.
Hai người giống như một cặp tình nhân đang ăn cơm cùng nhau, thảo luận xem ăn cái gì, sau đó cùng nhau gọi món.
Chương 310: Nhớ thương là một điều gì đó rất kì diệu
Editor: duyenktn1
Cuối cùng, Lạc Tiểu Thiến cũng gọi được đồ ăn bên ngoài, Lãnh Tử Mặc tùy ý nhìn thoáng qua ven đường, thấy một nhà hàng ăn gần đó, liền dừng xe lại.
Đến lúc anh ngồi xuống bàn ăn, món ăn được đưa lên. Bên kia, đồ ăn Lạc Tiểu Thiến gọi cũng được đưa đến.
Mở facetime, đầu tiên Lạc Tiểu Thiến cho anh xem đồ ăn của mình một chút, sau đó đưa điện thoại di động đặt trước mặt bàn, quay vị trí của mình, cầm lên một cái chân gà đưa đến trước webcam.
“Lần này cho em ăn!” Bên kia điện thoại, Lãnh Tử Mặc nhìn một chiếc cánh gà hiện ra trước màn hình, chỉ cười khẽ một tiếng, sau đó lại tràn đầy yêu thương, “Về sau, không bao giờ được ăn những thức ăn nhanh này nữa, không tốt cho sức khỏe.”
Vâng! Lạc Tiểu Thiến cầm lại chân gà, Cho em xem một chút anh ăn cái gì, em nhìn không rõ.
Lãnh Tử Mặc quay cameras đến cái khay của mình, anh gọi món rất đơn giản chỉ có mỳ Ý và coffee.
Lạc Tiểu Thiến bĩu môi, Lại là coffee, thật ra anh có thể thử nước trái cây hoặc sữa bò.
“Lần sau anh sẽ thử!” Lãnh Tử Mặc nhìn mặt cô trên màn hình, cười cười lấy cái dĩa, “Có thể ăn được chưa?”
“Nghe khẩu hiệu của em, 3, 2, 1, bắt đầu!”
Lạc Tiểu Thiến hô một tiếng, hai người đều bắt đầu ăn.
Thỉnh thoảng, bình luận vài câu.
Chân gà có chút mặn , mì Ý nấu hơi kỹ... Cho đến khi hai người cùng ăn xong phần ăn của mình.
Khi ngồi lại vào trong xe, Lãnh Tử Mặc nhìn đồng hồ một chút, “Không còn sớm nữa, ngày mai em còn phải làm việc, đi ngủ sớm đi!”
“Vâng!” Lạc Tiểu Thiến nhỏ miệng đáp ứng, nhìn gò má của anh ở trong điện thoại, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói, “Anh đem điện thoại để gần mặt một chút.”
Lãnh Tử Mặc không trả lời, nhưng động tác của anh lại làm theo lời cô nói.
“Chúc ngủ ngon!”
Điện thoại bên này, Lạc Tiểu Thiến dí môi vào màn hình điện thoại hôn nhanh một cái, mặt đỏ lên lập tức cúp điện thoại.
Lãnh Tử Mặc nghe thấy bên trong điện thoại truyền đến một tiếng hôn nhẹ, cúi xuống lấy tay tắt điện thoại, cười cười, sau đó vào hộp tin nhắn, gửi cho cô một tin nhắn.
“Chúc ngủ ngon, cảm ơn em đã hiểu ca khúc của anh!”
Bên này điện thoại, Lạc Tiểu Thiến đọc xong tin nhắn, đầu tiên không hiểu, sau đó mới giật mình hiểu ra.
Anh nhất định đã nghe chương trình phát thanh của cô, nghe đến phần cô giới thiệu ca khúc của anh, cho nên mới nói như vậy.
Hóa ra, anh chưa ăn cơm, chính là vì nghe chương trình phát thanh của cô.
Lãnh Tử Mặc này!
Ôm điện thoại di động, nằm úp sấp trên giường, Lạc Tiểu Thiến giơ tay lên gãi gãi đầu.
Thật kỳ quái, rõ ràng mới không gặp nhau có một ngày một đêm, lại vừa mới cùng nhau trò chuyện facetime, vì cái gì bây giờ, đột nhiên lại cảm thấy rất nhớ anh?
Khi còn yêu đương với Lục Hạo, tuy rằng mọi chuyện đều suy nghĩ cho anh ta, cũng không có cảm giác như vậy.
Chẳng lẽ, đây mới là tình yêu thật sự sao?
Nằm trên một chiếc giường xa lạ, Lạc Tiểu Thiến mất ngủ .
Lãnh Tử Mặc trở lại tòa nhà Thế Giới, tắm rửa, nằm trên giường, rõ ràng rất mỏi mệt lại không muốn đi ngủ.
Trong không khí, giường như còn có hương vị của cô, anh quay mặt, nhìn chỗ bên cạnh trống trải, trong đầu liền hiện lên một mớ hỗn độn.
“Nha đầu thối!”
Chán nản thở dài một câu, anh đứng dậy, xuống dưới lầu lấy laptop của mình lên, bắt đầu làm việc.
Rõ ràng là đang xem báo, nhưng hình ảnh hiện lên lại là hình ảnh cô đang mút ngón tay khi ăn, Lãnh Tử Mặc xoa xoa thái dương, thuận tay cầm lấy điện thoại trên bàn, tìm đến dãy số của cô, lại cầm điện thoại di động ném sang một bên.
Vào giờ này, chắc cô đã đi ngủ rồi.
Điện thoại di động lại đột nhiên sáng lên, thấy tên của cô hiện lên trên điện thoại, anh lập tức nhận điện thoại.
Sau khi trả lời tin nhắn của anh xong, cô lại gửi đi một tin nhắn cho Tiêu Dương.
“Phỏng vấn rất thuận lợi, cảm ơn anh đã chỉ bảo.”
Trở về khách sạn, cùng nhân viên trong đoàn ăn cơm, vừa ăn cơm Vu Đồng vừa nói qua về nội dung công việc tiếp theo với Lạc Tiểu Thiến.
Sau khi ăn cơm xong, Vu Đồng và Lạc Tiểu Thiến đi tới đài phát thanh Thượng Hải, tham gia chương trình ca nhạc thu âm trực tiếp [Kính vạn hoa âm nhạc] của đài Thượng Hải, còn những nhân viên khác trong đoàn đi xe đến thành phố Tô Châu trước, chuẩn bị cho hoạt động ngày mai.
Tới thời gian nghỉ giữa giờ của chương trình trực tiếp, Lãnh Tử Mặc gọi điện thoại tới.
“Em đang chuẩn bị ghi hình cho tiết mục của chương trình ca nhạc trực tiếp của đài, tất cả đều rất thuận lợi, anh không cần phải lo lắng.” Lạc Tiểu Thiến đi đến hành lang, “Anh ăn cơm chưa?”
Đầu kia điện thoại, Lãnh Tử Mặc đang đi vào thang máy.
“Vừa mới họp xong.”
“Tiểu Thiến, sắp bắt đầu rồi.” Giọng nói của Vu Đồng từ xa truyền tới.
“Em phải làm việc rồi, anh nhớ ăn cơm thật đúng giờ, không được ngủ quá khuya.” Lạc Tiểu Thiến dặn dò anh mấy câu, vội vã cúp điện thoại liền vào phòng thu âm chương trình phát sóng trực tiếp.
Lãnh Tử Mặc cúp điện thoại xong, đi thẳng tới bãi đỗ xe, lên xe, anh cũng chưa lái xe rời đi, mà mở radio trên xe, điều chỉnh sóng phát thanh tìm được chương tình âm nhạc của đài Thượng Hải, quả nhiên nghe được âm thanh quen thuộc của Lạc Tiểu Thiến từ đài phát ra.
“Tôi là Lạc Tiểu Thiến, rất vui vì hôm nay được ở đây chia sẻ sở thích âm nhạc với mọi người, hôm nay tôi xin gửi đến mọi người ca khúc do Lãnh Tử Mặc sáng tác, bài hát [dũng cảm]...”
Suốt hai giờ đồng hồ, từ 19 giờ đến 21 giờ, Lãnh Tử Mặc nghe hết từ đầu đến cuối chương trình, nghe Lạc Tiểu Thiến giới thiệu ca khúc của anh, anh càng hiểu rõ thêm về cô.
Tận đến khi quảng cáo, Lãnh Tử Mặc mới khởi động xe, chậm rãi rời khỏi bãi đỗ.
Khi anh đang ở trên đường, Lạc Tiểu Thiến lại gọi điện thoại tới lần nữa.
“Vừa rồi vội quá, chưa kịp nói tạm biệt với anh, Tử Mặc, anh thông cảm nhé.” Giọng nói của cô tràn đầy sự áy náy.
“Em trở về khách sạn rồi à?” Lãnh Tử Mặc vừa lái xe vừa hỏi.
Nếu như có người ngoài ở đấy, cô chắc chắn sẽ không gọi tên anh.
“Vâng, em vừa mới vào phòng.” Đưa thân mình mệt mỏi ngã lên trên giường, Lạc Tiểu Thiến nhìn thời gian trên màn hình điện thoại di động, lấy tai nghe điện thoại cắm vào máy, Anh đang làm gì vậy?
Lái xe.
Chưa ăn cơm ư?
Vẫn chưa.
sao lại thế? Đã hai tiếng trôi qua rồi, anh vẫn tiếp tục làm việc sao, dạ dày của anh không tốt, phải ăn cơm đúng giờ, không thể tùy ý cho qua được. Cô lật người, xoa xoa chiếc bụng xẹp lép, Em đã ăn cơm từ chiều, giờ cũng thấy hơi đói!
Vậy thì nhanh đi ăn đi, không, em gọi đồ ăn bên ngoài đi, muộn như thế này rồi, em đừng đi ra ngoài, không an toàn. Lãnh Tử Mặc hơi nhíu mày, Cúp điện thoại rồi đi gọi đồ ăn đi.
Anh không phải cũng không ăn sao? ánh mắt Lạc Tiểu Thiến liền lóe lên, Hay là, chúng ta cùng nhau ăn cơm?
Cùng nhau ăn cơm, ở hai nơi xa cách, ăn thế nào?
Lãnh Tử Mặc có chút nghi ngờ.
Em gọi đồ ăn bên ngoài, anh đi mua ở nhà hàng, sau đó, chúng ta cùng nhau ăn, được không? Cô cười hỏi.
Được! Lãnh Tử Mặc cười đáp ứng.
Hai người cứ như vậy trò chuyện, sau đó Lạc Tiểu Thiến dùng điện thoại gọi đồ ăn bên ngoài, Lãnh Tử Mặc thì dừng xe ở một nhà hàng ăn gần đó.
Hai người giống như một cặp tình nhân đang ăn cơm cùng nhau, thảo luận xem ăn cái gì, sau đó cùng nhau gọi món.
Chương 310: Nhớ thương là một điều gì đó rất kì diệu
Editor: duyenktn1
Cuối cùng, Lạc Tiểu Thiến cũng gọi được đồ ăn bên ngoài, Lãnh Tử Mặc tùy ý nhìn thoáng qua ven đường, thấy một nhà hàng ăn gần đó, liền dừng xe lại.
Đến lúc anh ngồi xuống bàn ăn, món ăn được đưa lên. Bên kia, đồ ăn Lạc Tiểu Thiến gọi cũng được đưa đến.
Mở facetime, đầu tiên Lạc Tiểu Thiến cho anh xem đồ ăn của mình một chút, sau đó đưa điện thoại di động đặt trước mặt bàn, quay vị trí của mình, cầm lên một cái chân gà đưa đến trước webcam.
“Lần này cho em ăn!” Bên kia điện thoại, Lãnh Tử Mặc nhìn một chiếc cánh gà hiện ra trước màn hình, chỉ cười khẽ một tiếng, sau đó lại tràn đầy yêu thương, “Về sau, không bao giờ được ăn những thức ăn nhanh này nữa, không tốt cho sức khỏe.”
Vâng! Lạc Tiểu Thiến cầm lại chân gà, Cho em xem một chút anh ăn cái gì, em nhìn không rõ.
Lãnh Tử Mặc quay cameras đến cái khay của mình, anh gọi món rất đơn giản chỉ có mỳ Ý và coffee.
Lạc Tiểu Thiến bĩu môi, Lại là coffee, thật ra anh có thể thử nước trái cây hoặc sữa bò.
“Lần sau anh sẽ thử!” Lãnh Tử Mặc nhìn mặt cô trên màn hình, cười cười lấy cái dĩa, “Có thể ăn được chưa?”
“Nghe khẩu hiệu của em, 3, 2, 1, bắt đầu!”
Lạc Tiểu Thiến hô một tiếng, hai người đều bắt đầu ăn.
Thỉnh thoảng, bình luận vài câu.
Chân gà có chút mặn , mì Ý nấu hơi kỹ... Cho đến khi hai người cùng ăn xong phần ăn của mình.
Khi ngồi lại vào trong xe, Lãnh Tử Mặc nhìn đồng hồ một chút, “Không còn sớm nữa, ngày mai em còn phải làm việc, đi ngủ sớm đi!”
“Vâng!” Lạc Tiểu Thiến nhỏ miệng đáp ứng, nhìn gò má của anh ở trong điện thoại, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói, “Anh đem điện thoại để gần mặt một chút.”
Lãnh Tử Mặc không trả lời, nhưng động tác của anh lại làm theo lời cô nói.
“Chúc ngủ ngon!”
Điện thoại bên này, Lạc Tiểu Thiến dí môi vào màn hình điện thoại hôn nhanh một cái, mặt đỏ lên lập tức cúp điện thoại.
Lãnh Tử Mặc nghe thấy bên trong điện thoại truyền đến một tiếng hôn nhẹ, cúi xuống lấy tay tắt điện thoại, cười cười, sau đó vào hộp tin nhắn, gửi cho cô một tin nhắn.
“Chúc ngủ ngon, cảm ơn em đã hiểu ca khúc của anh!”
Bên này điện thoại, Lạc Tiểu Thiến đọc xong tin nhắn, đầu tiên không hiểu, sau đó mới giật mình hiểu ra.
Anh nhất định đã nghe chương trình phát thanh của cô, nghe đến phần cô giới thiệu ca khúc của anh, cho nên mới nói như vậy.
Hóa ra, anh chưa ăn cơm, chính là vì nghe chương trình phát thanh của cô.
Lãnh Tử Mặc này!
Ôm điện thoại di động, nằm úp sấp trên giường, Lạc Tiểu Thiến giơ tay lên gãi gãi đầu.
Thật kỳ quái, rõ ràng mới không gặp nhau có một ngày một đêm, lại vừa mới cùng nhau trò chuyện facetime, vì cái gì bây giờ, đột nhiên lại cảm thấy rất nhớ anh?
Khi còn yêu đương với Lục Hạo, tuy rằng mọi chuyện đều suy nghĩ cho anh ta, cũng không có cảm giác như vậy.
Chẳng lẽ, đây mới là tình yêu thật sự sao?
Nằm trên một chiếc giường xa lạ, Lạc Tiểu Thiến mất ngủ .
Lãnh Tử Mặc trở lại tòa nhà Thế Giới, tắm rửa, nằm trên giường, rõ ràng rất mỏi mệt lại không muốn đi ngủ.
Trong không khí, giường như còn có hương vị của cô, anh quay mặt, nhìn chỗ bên cạnh trống trải, trong đầu liền hiện lên một mớ hỗn độn.
“Nha đầu thối!”
Chán nản thở dài một câu, anh đứng dậy, xuống dưới lầu lấy laptop của mình lên, bắt đầu làm việc.
Rõ ràng là đang xem báo, nhưng hình ảnh hiện lên lại là hình ảnh cô đang mút ngón tay khi ăn, Lãnh Tử Mặc xoa xoa thái dương, thuận tay cầm lấy điện thoại trên bàn, tìm đến dãy số của cô, lại cầm điện thoại di động ném sang một bên.
Vào giờ này, chắc cô đã đi ngủ rồi.
Điện thoại di động lại đột nhiên sáng lên, thấy tên của cô hiện lên trên điện thoại, anh lập tức nhận điện thoại.
/374
|