Editor: Duyenktn1
Sáng sớm hôm sau.
Lãnh Tử Mặc đã chuẩn bị xong bữa sáng, đi đến bên giường, lúc này Lạc Tiểu Thiến vẫn còn vùi đầu ở trong chăn.
Tiểu ngu ngốc, dậy thôi!
anh khom người xoa xoa chóp mũi của cô.
Ngủ thêm một chút nữa... cô lại rụt đầu vào trong chăn.
Lãnh Tử Mặc nhíu mày, sáng nay, cô đã nói câu này lần thứ năm.
Nhìn đồng hồ trên tay, lần này anh không thỏa hiệp nữa, cúi người xuống, trực tiếp hôn lên môi cô, hôn đến khi cô tỉnh lại, Lạc Tiểu Thiến thở gấp mở mắt, ánh mắt vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, “anh làm gì vậy?”
“Em đã đồng ý đi Hồng Kông với anh.” anh xoa xoa mặt cô, nhắc nhở.
Ừm, đúng... Lạc Tiểu Thiến đột nhiên trợn trừng mắt, bật người ngồi dậy.
May mắn Lãnh Tử Mặc phản ứng nhanh, bằng không, đầu hai người đã đập vào nhau.
Kéo áo ngủ của cô lên qua vai, anh xoa xoa bộ tóc rối tung của cô, “đi rửa mặt trước.”
Lạc Tiểu Thiến nhẹ giọng đáp ứng, ngáp ngắn ngáp dài bò dậy, nhìn thấy bộ quần áo thể thao anh đang mặc trên người, cô nghi ngờ tới gần, “Bộ quần áo này, trước đây anh đã từng mặc?”
Lãnh Tử Mặc giơ tay lên đập nhẹ vào trán cô, “Em cố ý hay vẫn chưa tỉnh ngủ thật, đây không phải quần áo em mua cho anh sao?”
cô mua cho anh?!
Lạc Tiểu Thiến nháy mắt mấy cái, cẩn thận nhìn kỹ quần áo trên người anh.
Ba giây sau, cô ngạc nhiên há to mồm.
“không... Quần áo này... không phải... anh... anh tìm thấy ở chỗ nào?!”
Lãnh Tử Mặc dù bận rộn nhưng vẫn thong thả phun ra bốn chữ, “Túi bên giường.”
Lạc Tiểu Thiến rất muốn đập đầu vào gối mà chết cho rồi.
cô làm sao lại quên việc này, cái trí nhớ chết tiệt của cô! Xong rồi, xong rồi!
Lạc Tiểu Thiến khóc không ra nước mắt.
thật ra bộ quần áo này là của Tiêu Dương cho cô mượn mặc mấy ngày trước, tối hôm trước cô còn cố ý đặt ở đầu giường, muốn sáng sớm hôm sau sẽ mang theo, gọi chuyển phát nhanh gửi cho Tiêu Dương, khi ấy còn cố ý viết địa chỉ của Tiêu Dương cho vào trong túi áo.
Bởi vì nhất thời gấp gáp, liền quên mất việc này, đâu ngờ Lãnh Tử Mặc nhìn thấy, kết quả liền cho bộ quần áo này là quà tặng của cô dành cho anh, cuối cùng còn trực tiếp mặc lên trên người.
“Xong rồi?” Lãnh Tử Mặc cúi mặt, cười tít mắt, vuốt nhẹ khuôn mặt của cô, “anh rất ngạc nhiên, rất thích.”
Lúc thức dậy phát hiện có một túi quần áo, anh cho là cô chuẩn bị một niềm vui nhỏ cho anh, quần áo cho dù là kiểu dáng đến màu sắc đều là loại anh thích, để cho cô vui vẻ, anh quyết định mặc luôn quần áo vào người.
Nghe cô nói xong rồi, anh chỉ cho là cô nghĩ không gây được ngạc nhiên cho anh, liền cảm thấy mất hứng.
“Rất thích?”
Lạc Tiểu Thiến ngửa mặt lên, nhìn anh.
“Ừ, quần áo thể thao thương hiệu này anh cũng có vài bộ, màu sắc này anh cũng rất thích.” Lãnh Tử Mặc nghiêm túc nói.
Lạc Tiểu Thiến âm thầm cắn răng, trưng lên bộ mặt tươi cười với anh, “ Thích là tốt rồi!”
sự tình đã chuyển biến đến trình độ này, nếu như cô nói cho anh biết nguồn gốc của bộ quần áo này, người này nhất định sẽ tức điên!
Lâm vào đường cùng, cô chỉ có thể thuận theo suy nghĩ của anh.
Về phần bộ quần áo, cùng lắm, cô sẽ mua một bộ quần áo giống y như vậy trả cho Tiêu Dương là được.
“đi rửa mặt, anh ở dưới nhà chờ em ăn bữa sáng, không cần thu xếp hành lý, sang bên kia mua cũng được.”
“Vâng!”
Lạc Tiểu Thiến vâng lời gật đầu.
Lãnh Tử Mặc liền xoay người ra cửa, nhìn thấy anh cho tay vào túi áo, cô đột nhiên nhớ ra tờ giấy, nhất thời thét chói tai.
“không được!”
Xoay người lại, Lãnh Tử Mặc nghi ngờ nhìn cô, “không muốn cái gì!”
Sáng sớm hôm sau.
Lãnh Tử Mặc đã chuẩn bị xong bữa sáng, đi đến bên giường, lúc này Lạc Tiểu Thiến vẫn còn vùi đầu ở trong chăn.
Tiểu ngu ngốc, dậy thôi!
anh khom người xoa xoa chóp mũi của cô.
Ngủ thêm một chút nữa... cô lại rụt đầu vào trong chăn.
Lãnh Tử Mặc nhíu mày, sáng nay, cô đã nói câu này lần thứ năm.
Nhìn đồng hồ trên tay, lần này anh không thỏa hiệp nữa, cúi người xuống, trực tiếp hôn lên môi cô, hôn đến khi cô tỉnh lại, Lạc Tiểu Thiến thở gấp mở mắt, ánh mắt vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, “anh làm gì vậy?”
“Em đã đồng ý đi Hồng Kông với anh.” anh xoa xoa mặt cô, nhắc nhở.
Ừm, đúng... Lạc Tiểu Thiến đột nhiên trợn trừng mắt, bật người ngồi dậy.
May mắn Lãnh Tử Mặc phản ứng nhanh, bằng không, đầu hai người đã đập vào nhau.
Kéo áo ngủ của cô lên qua vai, anh xoa xoa bộ tóc rối tung của cô, “đi rửa mặt trước.”
Lạc Tiểu Thiến nhẹ giọng đáp ứng, ngáp ngắn ngáp dài bò dậy, nhìn thấy bộ quần áo thể thao anh đang mặc trên người, cô nghi ngờ tới gần, “Bộ quần áo này, trước đây anh đã từng mặc?”
Lãnh Tử Mặc giơ tay lên đập nhẹ vào trán cô, “Em cố ý hay vẫn chưa tỉnh ngủ thật, đây không phải quần áo em mua cho anh sao?”
cô mua cho anh?!
Lạc Tiểu Thiến nháy mắt mấy cái, cẩn thận nhìn kỹ quần áo trên người anh.
Ba giây sau, cô ngạc nhiên há to mồm.
“không... Quần áo này... không phải... anh... anh tìm thấy ở chỗ nào?!”
Lãnh Tử Mặc dù bận rộn nhưng vẫn thong thả phun ra bốn chữ, “Túi bên giường.”
Lạc Tiểu Thiến rất muốn đập đầu vào gối mà chết cho rồi.
cô làm sao lại quên việc này, cái trí nhớ chết tiệt của cô! Xong rồi, xong rồi!
Lạc Tiểu Thiến khóc không ra nước mắt.
thật ra bộ quần áo này là của Tiêu Dương cho cô mượn mặc mấy ngày trước, tối hôm trước cô còn cố ý đặt ở đầu giường, muốn sáng sớm hôm sau sẽ mang theo, gọi chuyển phát nhanh gửi cho Tiêu Dương, khi ấy còn cố ý viết địa chỉ của Tiêu Dương cho vào trong túi áo.
Bởi vì nhất thời gấp gáp, liền quên mất việc này, đâu ngờ Lãnh Tử Mặc nhìn thấy, kết quả liền cho bộ quần áo này là quà tặng của cô dành cho anh, cuối cùng còn trực tiếp mặc lên trên người.
“Xong rồi?” Lãnh Tử Mặc cúi mặt, cười tít mắt, vuốt nhẹ khuôn mặt của cô, “anh rất ngạc nhiên, rất thích.”
Lúc thức dậy phát hiện có một túi quần áo, anh cho là cô chuẩn bị một niềm vui nhỏ cho anh, quần áo cho dù là kiểu dáng đến màu sắc đều là loại anh thích, để cho cô vui vẻ, anh quyết định mặc luôn quần áo vào người.
Nghe cô nói xong rồi, anh chỉ cho là cô nghĩ không gây được ngạc nhiên cho anh, liền cảm thấy mất hứng.
“Rất thích?”
Lạc Tiểu Thiến ngửa mặt lên, nhìn anh.
“Ừ, quần áo thể thao thương hiệu này anh cũng có vài bộ, màu sắc này anh cũng rất thích.” Lãnh Tử Mặc nghiêm túc nói.
Lạc Tiểu Thiến âm thầm cắn răng, trưng lên bộ mặt tươi cười với anh, “ Thích là tốt rồi!”
sự tình đã chuyển biến đến trình độ này, nếu như cô nói cho anh biết nguồn gốc của bộ quần áo này, người này nhất định sẽ tức điên!
Lâm vào đường cùng, cô chỉ có thể thuận theo suy nghĩ của anh.
Về phần bộ quần áo, cùng lắm, cô sẽ mua một bộ quần áo giống y như vậy trả cho Tiêu Dương là được.
“đi rửa mặt, anh ở dưới nhà chờ em ăn bữa sáng, không cần thu xếp hành lý, sang bên kia mua cũng được.”
“Vâng!”
Lạc Tiểu Thiến vâng lời gật đầu.
Lãnh Tử Mặc liền xoay người ra cửa, nhìn thấy anh cho tay vào túi áo, cô đột nhiên nhớ ra tờ giấy, nhất thời thét chói tai.
“không được!”
Xoay người lại, Lãnh Tử Mặc nghi ngờ nhìn cô, “không muốn cái gì!”
/374
|