Nghe thấy chữ Đàm, Lục Hạo càng tức giận hơn.
Vốn dĩ, hắn đã lừa được trái tim của người đẹp,chuẩn bị cùng Đàm Tinh Tinh đi gặp người lớn hai bên.
Đàm gia tại Bắc Kinh, vô cùng có thế lực, chỉ cần hắn kết hôn cùng cô ta, dù hát hay không cũng không quan trọng.
Ai ngờ, lúc hắn đang vui vẻ cầm lễ vật đã chuẩn bi kỹ càng đi gặp cô ta, vừa vào cửa đã chứng kiến biểu hiện lạnh lùng của cô ta, hắn đã mấy lần cố gắng phân trần, nhưng Đàm Tinh Tinh lại cho hắn một cái tát cùng một sấp ảnh.
Trong tấm ảnh, chính là hắn đang thân mật cùng mấy người phụ nữ khác nhau.
Lục Hạo nghĩ nát óc, cũng không thể nào nghĩ ra là hắn đã đắc tội với người nào, có thể nghĩ đến, chỉ có một người chính là Lạc Tiểu Thiến, vì thế hắn tự nhiên suy đoán rằng, chuyện này là do cô làm ra.
Hắn tiến lên, nâng tay ấn cô vào tường, Lạc Tiểu Thiến, cô cố tình có phải không, có phải cô muốn tôi gặp chuyện không may, hận tôi đến mức mong tôi chết đi có phải không?
Không sai! Lạc Tiểu Thiến nâng tay đẩy hắn ra, Tôi hận anh đó, anh là loại cặn bã, không xứng đáng!
Cô làm sao có thể biết ý hắn là gì, chẳng qua tức giận thuận miệng nói thế thôi.
Từ trên mặt đất nhặt điện thoại của mình lên, cô đứng thẳng muốn đi.
Đồ kỹ nữ thối tha, đứng lại cho tao! Lục Hạo đi lên, giữ chặt lấy cô, Tao cảnh cáo mày, nếu mày còn dám xen vào việc của tao một lần nữa, tao sẽ không khách khí nữa đâu, mày cẩn thận đấy!
Cô có bệnh mới đi quản chuyện của hắn!
Anh lặp lại lần nữa cho tôi, Lục Hạo, anh nghe tôi nói rõ đây, bây giờ, anh trong mắt tôi chỉ là một đống phân thôi, đến nhìn tôi còn thấy kinh tởm! cô nâng tay,chỉ về một phía, Ngay lập tức cút đi, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu!
Không khách khí? Lục Hạo cười lạnh, Lạc Tiểu Thiến, đừng tưởng mày ngủ qua mấy đêm với đàn ông có thực lực một tý là mày nghĩ có thể từ cây ngô bay cao lên thành phượng hoàng nhé, tao nói cho mày biết, tao có biện pháp đánh mày trở về với hình dạng ban đầu đó!
Anh là đồ khốn khiếp... Đột nhiên Lạc Tiểu Thiến nâng tay, muốn đánh về phía mặt hắn.
Chính là, làm sao cô có thể là đối thủ của hắn chứ, hắn nhanh chóng đã giữ lấy tay cô.
Dám đánh tao? Lục Hạo đẩy cô ngã xuống đất, Lạc Tiểu Thiến, mày chờ đấy, tao sẽ cho mày hối hận!
Lạc Tiểu Thiến ngã xuống đất, nhìn thân ảnh của hắn đi xa, cô cố hết sức ngồi xuống, cắn môi, cố gắng kiềm chế để nước mắt không rơi xuống.
Trước giờ, không thích không sinh hận!
Nếu như không phải đã từng quan tâm như vậy, sao cô có thể đau như thế này chứ?
Trước mặt, một đôi chân dài từ từ đi tới, chân đeo một đôi giày da cao cấp mang theo gió bụi từ Paris về.
Lạc Tiểu Thiến ngửa mặt lên.
Ánh sáng chiếu xuống, khuôn mặt Lãnh Tử Mặc tái mét, nhíu mày nhìn cô.
Đã xảy ra chuyện gì!
Vì cái gì, mỗi lần cô nhếch nhát nhất đều bị anh bắt gặp vậy? !
Tôi không cẩn thận bị té ngã thôi!
Cô cúi mặt thấp xuống, nâng taylau nước mắt đi, cố chịu vết thương trên đùi, từ trên mặt đất đứng lên.
Lãnh Tử Mặc khom người xuống, ôm ngang người cô lên, nhanh chân đi đến ven hè.
Tài xế đã sớm giúp anh mở cửa xe, ôm cô ngồi ghế sau, ánh mắt anh nhìn vào nước mắt của cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi, Là Lục Hạo làm?
Lạc Tiểu Thiến không lên tiếng, không tự chủ nước mắt rơi xuống.
Lại là tên đó, đáng chết, cô là của anh, sao có thể khóc vì một tên con trai khác? !
Không cho khóc!
Anh gầm lên giận dữ, bàn tay xoa khuôn mặt cô, lau hết nước mắt của cô, làm khuôn mặt cô cảm thấy hơi đau.
Anh nghĩ là tôi muốn sao, tôi không muốn khóc, là chúng nó tự mình đi ra ! Lạc Tiểu Thiến khàn giọng nói.
Lãnh Tử Mặc nhăn lại, tay nắm lấy cằm cô, bá đạo hôn xuống.
...
...
Vốn dĩ, hắn đã lừa được trái tim của người đẹp,chuẩn bị cùng Đàm Tinh Tinh đi gặp người lớn hai bên.
Đàm gia tại Bắc Kinh, vô cùng có thế lực, chỉ cần hắn kết hôn cùng cô ta, dù hát hay không cũng không quan trọng.
Ai ngờ, lúc hắn đang vui vẻ cầm lễ vật đã chuẩn bi kỹ càng đi gặp cô ta, vừa vào cửa đã chứng kiến biểu hiện lạnh lùng của cô ta, hắn đã mấy lần cố gắng phân trần, nhưng Đàm Tinh Tinh lại cho hắn một cái tát cùng một sấp ảnh.
Trong tấm ảnh, chính là hắn đang thân mật cùng mấy người phụ nữ khác nhau.
Lục Hạo nghĩ nát óc, cũng không thể nào nghĩ ra là hắn đã đắc tội với người nào, có thể nghĩ đến, chỉ có một người chính là Lạc Tiểu Thiến, vì thế hắn tự nhiên suy đoán rằng, chuyện này là do cô làm ra.
Hắn tiến lên, nâng tay ấn cô vào tường, Lạc Tiểu Thiến, cô cố tình có phải không, có phải cô muốn tôi gặp chuyện không may, hận tôi đến mức mong tôi chết đi có phải không?
Không sai! Lạc Tiểu Thiến nâng tay đẩy hắn ra, Tôi hận anh đó, anh là loại cặn bã, không xứng đáng!
Cô làm sao có thể biết ý hắn là gì, chẳng qua tức giận thuận miệng nói thế thôi.
Từ trên mặt đất nhặt điện thoại của mình lên, cô đứng thẳng muốn đi.
Đồ kỹ nữ thối tha, đứng lại cho tao! Lục Hạo đi lên, giữ chặt lấy cô, Tao cảnh cáo mày, nếu mày còn dám xen vào việc của tao một lần nữa, tao sẽ không khách khí nữa đâu, mày cẩn thận đấy!
Cô có bệnh mới đi quản chuyện của hắn!
Anh lặp lại lần nữa cho tôi, Lục Hạo, anh nghe tôi nói rõ đây, bây giờ, anh trong mắt tôi chỉ là một đống phân thôi, đến nhìn tôi còn thấy kinh tởm! cô nâng tay,chỉ về một phía, Ngay lập tức cút đi, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu!
Không khách khí? Lục Hạo cười lạnh, Lạc Tiểu Thiến, đừng tưởng mày ngủ qua mấy đêm với đàn ông có thực lực một tý là mày nghĩ có thể từ cây ngô bay cao lên thành phượng hoàng nhé, tao nói cho mày biết, tao có biện pháp đánh mày trở về với hình dạng ban đầu đó!
Anh là đồ khốn khiếp... Đột nhiên Lạc Tiểu Thiến nâng tay, muốn đánh về phía mặt hắn.
Chính là, làm sao cô có thể là đối thủ của hắn chứ, hắn nhanh chóng đã giữ lấy tay cô.
Dám đánh tao? Lục Hạo đẩy cô ngã xuống đất, Lạc Tiểu Thiến, mày chờ đấy, tao sẽ cho mày hối hận!
Lạc Tiểu Thiến ngã xuống đất, nhìn thân ảnh của hắn đi xa, cô cố hết sức ngồi xuống, cắn môi, cố gắng kiềm chế để nước mắt không rơi xuống.
Trước giờ, không thích không sinh hận!
Nếu như không phải đã từng quan tâm như vậy, sao cô có thể đau như thế này chứ?
Trước mặt, một đôi chân dài từ từ đi tới, chân đeo một đôi giày da cao cấp mang theo gió bụi từ Paris về.
Lạc Tiểu Thiến ngửa mặt lên.
Ánh sáng chiếu xuống, khuôn mặt Lãnh Tử Mặc tái mét, nhíu mày nhìn cô.
Đã xảy ra chuyện gì!
Vì cái gì, mỗi lần cô nhếch nhát nhất đều bị anh bắt gặp vậy? !
Tôi không cẩn thận bị té ngã thôi!
Cô cúi mặt thấp xuống, nâng taylau nước mắt đi, cố chịu vết thương trên đùi, từ trên mặt đất đứng lên.
Lãnh Tử Mặc khom người xuống, ôm ngang người cô lên, nhanh chân đi đến ven hè.
Tài xế đã sớm giúp anh mở cửa xe, ôm cô ngồi ghế sau, ánh mắt anh nhìn vào nước mắt của cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi, Là Lục Hạo làm?
Lạc Tiểu Thiến không lên tiếng, không tự chủ nước mắt rơi xuống.
Lại là tên đó, đáng chết, cô là của anh, sao có thể khóc vì một tên con trai khác? !
Không cho khóc!
Anh gầm lên giận dữ, bàn tay xoa khuôn mặt cô, lau hết nước mắt của cô, làm khuôn mặt cô cảm thấy hơi đau.
Anh nghĩ là tôi muốn sao, tôi không muốn khóc, là chúng nó tự mình đi ra ! Lạc Tiểu Thiến khàn giọng nói.
Lãnh Tử Mặc nhăn lại, tay nắm lấy cằm cô, bá đạo hôn xuống.
...
...
/374
|