CHƯƠNG 23
by Fangsui Fan
☆ NGUỴ QUÂN TỬ
________________________________________
Trước khi tới chủ thành Thông Phương của Việt Châu, để hoà nhập một chút, cũng để thỏa mãn chấp nhất thay đổi phục sức của Vân Hương, đoàn người Chu Đường nán lại Câu Lương để mua xiêm y.
Chu Đường chọn một bộ trường bào màu xanh mực thêu chỉ bạc, hoa văn trên vạt áo vừa đẹp đẽ, vừa quý phái, lại không quá lộ liễu, càng tôn lên khuôn mặt tuấn tú của y. Y thiếu niên phong độ, cưỡi ngựa đi chầm chậm, rạng rỡ ngời sáng nhìn quanh, khiến cho các khuê tú (con gái nhà quyền thế) trên lầu đều phải len lén liếc nhìn, có người còn bạo dạn bước xuống, thẳng thắn đánh rơi một chiếc khăn thơm.
Nhưng Chu Đường tựa như không nhìn thấy chiếc khăn đang nhẹ nhàng sà xuống, trong mắt của y, giờ phút này chỉ có duy nhất hình ảnh tiểu phu tử mặc vào phục sức quê nhà — suýt thì y chẳng nhận ra tiểu phu tử nữa.
Xem ra Vân Hương nói đúng, nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân (khí hậu ra sao thì người như thế), chỉ có nam nhi lớn lên tại Câu Lương mới có thể mặc xiêm y của Câu Lương đẹp tới vậy. Bộ áo bào mỏng bằng vải dệt màu xanh lam kia, thật sự vô cùng hợp với hắn. Mái tóc đen dài buộc gọn sau đầu rất đơn giản, cực kỳ nhẹ nhàng và thanh tú, tuyệt không cứng nhắc như ngày thường, thậm chí còn mang theo vài phần phong tình nơi đất khách.
Lúc này Lạc Bình đang ở phía sau y, im lặng cưỡi ngựa của mình, Chu Đường thỉnh thoảng ngoái lại nhìn hắn.
Lạc Bình thấy vậy, ra hiệu cho y chú ý nhìn đường, được vài lần, hắn bực mình đuổi lên quở trách, “Sao ngồi không yên thân? Đừng có ỷ mình cưỡi ngựa giỏi, không để ý mà ngã xuống, có khi còn nứt xương đó.”
Chu Đường ngồi ngay ngắn lại, ai oán thở dài, ài, quả nhiên, bất luận vẻ ngoài thay đổi thế nào, người này từ đầu chí cuối vẫn là tiểu phu tử ưa quản giáo y mà. Nhưng… quản giáo như thế cũng làm y vui vẻ lắm nha…
Đi tiếp, đi tiếp.
Chu Đường chợt nhớ ra điều gì, nhích nhích thân mình đến bên người tiểu phu tử, ra sức ngửi ngửi. Lạc Bình sợ y té xuống, vội vàng tiến lại gần y, “Lại sao nữa thế?”
“Tiểu phu tử không đeo túi hương à?” Chu Đường nói, “Ta thấy ngươi mặc bộ này thì nên đeo thêm nó, thế mới gọi là hoàn mỹ.”
Lạc Bình lắc đầu, “Đó là tâm ý của mẹ ta, ta giữ là được, không nhất thiết ngày nào cũng phải đeo.”
“Ừ.” Chu Đường không hỏi nhiều, y nhìn ra được, tiểu phu tử quả thật có khúc mắc rất lớn với chiếc túi hương kia. Y còn nhớ rõ lời Lạc Bình nói đêm đó, nhưng y không thể hiểu tại sao tiểu phu tử cứ thích đi vào ngõ cụt như vậy.
________________________________________
Chặng đường rất yên bình. Vì an toàn, Lạc Bình không để Chu Đường đến Việt Châu từ phía Đông Nam, mà đi theo hướng Bắc.
Từ hướng Bắc đến Thông Phương phải đi đường vòng rất xa, còn phải băng qua một con sông lớn, cực kỳ phiền toái, nhưng hắn tình nguyện đi nhiều hơn mấy chục dặm đường, thay vì mạo hiểm để Chu Đường gặp phải bọn đạo phỉ.
Tới cổng thành Thông Phương, thủ quan và binh lính cẩn thận nghiệm chứng công văn cùng tỳ ấn của bọn họ, sau khi xác nhận thân phận, lập tức hoả tốc phái người đi thông báo cho Tri châu đại nhân.
Ai ngờ bọn họ đợi nửa nén nhang, ngay cả bóng người cũng chưa nhìn thấy.
Bọn họ tới không báo trước, đúng là có chút vội vàng, nhưng Tri châu này chậm chạp không ra nghênh đón, để mặc bọn họ đứng ở cổng thành đón gió Tây Bắc, hiển nhiên là không để “Việt Vương” vào mắt.
Tới khi tất cả bắt đầu mất kiên nhẫn, một tiểu tư (chân sai vặt) từ xa xa chạy tới, nói là Tri châu đại nhân sự vụ bận rộn không thể phân thân ra được, phái hắn tới dẫn đường cho bọn họ, cùng đi gặp Tri châu.
Nghe xong lời này, chân mày Lạc Bình cau lại.
Chu Đường hừ lạnh một tiếng, “Nếu Tri châu đại nhân không rảnh, bổn vương cũng không dám đến phủ quấy rầy. Chi bằng cứ đưa bổn vương đến Vương phủ trạch đi, gặp mặt thì để ngày mai.”
Tiểu tư do dự một chút mới khom người nói, “Dạ, nô tài tuân mệnh.”
Theo gã tiểu tư rẽ ngang rẽ dọc trong thành, Lạc Bình vỗ nhẹ lên vai Chu Đường, “Người này là Tri châu phái đến ra oai phủ đầu ngươi, ngươi đáp lễ như thế là rất đúng rồi, không cần bực bội vì hắn nữa.”
“Tiểu phu tử, ta không bực bội, ta đã sớm đoán được sẽ như vậy. Hơn nữa ta nghĩ Tri châu đại nhân chỉ sợ cũng không phải chiến đấu một mình, chắc chắn hắn đã mời chào không ít quan viên địa phương để làm cho Vương gia ta thành vô dụng.”
“Đúng vậy, đó cũng là điều ta lo lắng nhất.”
“Ngươi đừng lo, ta sẽ nghĩ biện pháp thu phục hết bọn chúng.” Chu Đường nghiêng đầu cười sáng lạn với hắn.
Nhìn nụ cười của y, trong lòng Lạc Bình có chút ngũ vị tạp trần. (hỗn loạn)
Tiểu Đường của hắn thật sự trưởng thành rồi, y đã học được cách đoán lòng người trước một bước, cũng học được cách tính kế đối phương.
________________________________________
Tuy nói là đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi bọn họ bước vào “Vương phủ”, ai nấy đều cảm thấy kinh hoàng.
Vân Hương nhịn không được mới hỏi gã tiểu tư, “Này, có phải ngươi nhầm chỗ rồi hay không?”
Gã tiểu tư trả lời, “Đâu có, đúng là nơi này mà.”
Nói xong, hắn nâng một tấm bảng hiệu dựng bên tường cho bọn họ xem, “Đây, bên trên có viết Việt Vương phủ nè.”
Sắc mặt Chu Đường cực kỳ xấu.
Lệnh sắc phong của Hoàng thượng đã truyền đi từ mấy tháng trước, thời gian dài như vậy, chỉ đủ để bọn hắn chuẩn bị cho y cái nơi ở rách nát không chịu nổi thế này? Ngay cả bảng hiệu cũng kết đầy mạng nhện, nói không chừng chính là từ đời Việt Vương trước lưu lại.
Tốt xấu gì y cũng là một Hoàng tử, bị đối đãi như vậy, làm sao y có thể nuốt xuống mối nhục này!
Y nghiêm mặt, đẩy cánh cổng lớn ra.
Âm thanh kẽo kẹt vang lên, cánh cửa mới vừa hé một chút, đã bị kẻ nào đó từ bên trong kéo giật lấy.
Chu Đường giật mình, lảo đảo suýt ngã nhào về phía trước.
Lạc Bình vội vàng chạy tới định đỡ y, ai ngờ lại có vài người đột nhiên lao đến, hắn bị húc cho đứng không vững, ngược lại còn phải nhờ Chu Đường đỡ dậy.
“Chuyện gì thế này?” Chu Đường hét lớn một tiếng, các thị vệ lập tức vây quanh những người nọ.
________________________________________
Lúc này trời đã xế chiều, đao kiếm của thị vệ phản xạ ánh nắng loang loáng, khiến cho mấy người kia phải cuống quít lấy tay che mặt. Có kẻ hai chân còn run lên, quỳ xuống ngay tại trận.
Chu Đường vốn đang nổi giận, thình lình lại bị mấy người lai lịch không rõ này làm cho giật mình, giận càng thêm giận, y quát lớn, “Các ngươi từ đâu tới? Xưng tên ra!”
Lạc Bình thấy bọn họ tóc tai bù rối, quần áo tả tơi, hơn nữa ai ai cũng gầy như que củi, cũng đã hiểu được phần nào. Hắn tiến lên ngăn Chu Đường gây sự, “Bọn họ chỉ là người lang thang đến đây tá túc thôi, đừng làm khó họ, bảo thị vệ buông đao xuống đi.”
Chu Đường nhìn kỹ lại, quả thật là như thế. Toà nhà này bỏ hoang đã lâu, chẳng có người trông coi, chắc là những kẻ không có nhà để về liền đến nơi đây nghỉ ngơi sinh sống.
Tiểu phu tử đã cầu tình, Chu Đường sao dám không nghe, y phất tay thả cho bọn họ đi, coi như nhắm mắt làm ngơ. Chỉ có điều lửa giận trong lòng không tắt được, mặt mũi y đỏ lựng, ***g ngực kịch liệt phập phồng.
“Được rồi được rồi, đừng giận nữa. Quét tước xong là có thể ở mà. Để mấy ngày tới ta tìm người sửa chữa lại một chút, cam đoan sẽ cho ngươi một Vương phủ xinh đẹp khí phái, được không?” Lạc Bình biết y ấm ức, hạ giọng dịu dàng nói.
“Tiểu phu tử! Bọn họ khinh người quá đáng!”
“Ừ, ta biết, nhưng hiện tại chúng ta chỉ có thể nhịn.” Lạc Bình xoa đầu y, “Tất cả rồi sẽ khá hơn, bọn họ sẽ vì chậm trễ và khinh thị hôm nay mà trả giá lớn.”
Phó tòng và thị vệ đều không dám thở mạnh, bọn họ biết, mỗi khi chủ tử đại phát giận dữ kiểu này, chỉ có nam nhân tên gọi Lạc Bình mới có thể dẹp loạn, bất luận kẻ nào xen mồm vào đều là muốn bị ăn đập.
Lạc Bình vất vả trấn an Chu Đường xong, đang muốn đi vào trong, phía sau cánh cửa lại nhào ra thêm một người.
Chu Đường thấy vậy, điên tiết đẩy người nọ một cái, “Vẫn còn chưa hết à? Ngươi xem phủ đệ của bổn vương là nhà vệ sinh đó hả? Lê la làm gì nữa? Cút mau! Cút!”
Vóc dáng người nọ rất thấp bé, hình như chỉ là một tiểu thiếu niên gầy yếu, bị y đẩy liền ngã nhào ra đất.
Chu Đường còn muốn đuổi, nhưng Lạc Bình lại can ngăn, “Tiểu Đường, không được náo loạn! Ngươi không thấy nó đi đứng bất tiện sao?”
Chu Đường ngẩn người, nhìn thiếu niên kia gian nan đứng dậy, kéo lê một chân đi tới phía trước, y biết mình hơi quá đáng, nên cũng không làm khó nó thêm nữa.
Nhưng y thấy Lạc Bình vì một đứa như vậy mà giáo huấn y, ngữ khí còn quá nặng nề, liền sầm mặt mất hứng.
Phất tay áo đi vào trong, y lệnh cho mấy phó tòng nội trong hôm nay phải quét dọn phủ đệ thật sạch sẽ.
Nhân lúc y đang ngồi dưới tàng cây trong sân mà giận dỗi, Lạc Bình một lần nữa giao nhiệm vụ cho mấy hạ nhân, “Đêm nay chỉ cần dọn dẹp vài căn phòng, đủ để ở là được rồi.”
“Nhưng mà Vương gia nói…”
“Không sao, nếu y hỏi, ta sẽ giải thích. Các ngươi cứ làm chuyện của mình đi, tâm trạng Vương gia không tốt, đừng đi qua đi lại trước mặt y.”
“Dạ.” Có hắn đảm bảo, mấy phó tòng yên tâm hẳn lên.
________________________________________
Đêm đó, hạ nhân thu dọn một gian phòng chính nằm giữa hai phòng con, còn có mấy chiếc giường chung, Vân Hương đi mua chút đồ ăn về, đoàn người cứ như vậy mà ở lại.
Buổi tối khi đi ngủ, Chu Đường vẫn còn giận, hiếm khi không muốn ngủ cùng Lạc Bình, y tự về phòng mình nằm riêng.
Lạc Bình biết y chỉ uất ức một lúc, bao giờ nghĩ thông là tốt rồi, hắn lắc đầu, cũng quay về phòng ngủ.
________________________________________
—- Tiểu phu tử, ngươi đã đồng ý viết chiếu thư cho ta, sao còn chưa lại đây?
—- Tiểu phu tử, ngươi đến gần đây được không? Lại đây đi, chỗ đó toàn là lửa, góc áo của ngươi cháy rồi kìa.
—- Lạc Mộ Quyền! Lúc trước ta đã nhìn lầm ngươi rồi!
—- Nịnh thần!
—- Khi ấy còn trẻ không biết sầu, gặp được Vua, tựa như đồng vân xuất tụ(mây chiều rời khe núi). Không ngờ, hiện giờ chỉ còn biết trút giận vào chén rượu, lửa cháy đêm ngày, thiêu lên mối thù vong quốc!
Trong mơ, ngọn lửa bén vào góc áo hắn, tầng tầng lớp lớp, mang theo mùi cháy khét khó chịu, nhiệt khí bốc hơi, hoà tan những áy náy cùng hối hận trong đôi mắt hắn.
Nóng quá…
Lạc Bình giãy giụa bừng tỉnh, vừa mở mắt, hắn cho rằng mình vẫn còn đang mơ.
Xung quanh là ánh lửa ngút trời, căn phòng gỗ bị hoả thiêu phát ra những tiếng kêu lốp bốp.
Lạc Bình lập tức ngồi dậy, hít phải vài ngụm khói. Hắn khom lưng, nhón chân chạy ra ngoài, miệng hét lớn, “Tỉnh dậy! Cháy! Mau cứu hoả! Cứu hoả! Tiểu Đường! Tiểu Đường!”
Bất chấp mọi thứ, chạy đến phòng Chu Đường, hắn nghe thấy tiếng tim mình nổi trống.
May sao, vừa đến cửa, hắn đã gặp Chu Đường quấn chăn bông từ bên trong lao ra.
“Ta ở trong này!” Chu Đường chui vào lòng Lạc Bình, “Tiểu phu tử, ta không sao, không có chuyện gì.”
“Ừ, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Lạc Bình giờ mới thoáng an tâm.
“Ngươi thì sao, có bị thương không?”
“Không, ta cũng không sao.”
Không biết trận hỏa hoạn này từ đâu mà tới, ai cũng vội vàng đi dập lửa, nhưng mấy gian phòng tại chính điện đều không giữ được, vì an toàn, chỉ đành để mặc đó.
Chu Đường biết đã hết hy vọng cứu hoả, y bỏ thùng nước định chạy ra ngoài, đột nhiên phát hiện Lạc Bình luôn ở bên cạnh lại không thấy đâu.
“Tiểu phu tử đâu rồi? Tiểu phu tử đâu?” Y kéo lấy một người, hét lớn.
Thời điểm này rất hỗn loạn, không ai biết Lạc Bình đi đâu.
Chu Đường gấp đến phát điên, vọt qua đám thị vệ, định lao vào tìm người, lúc này mới thấy Lạc Bình từ bên trong chạy ra.
Trong tay Lạc Bình ôm gì đó, góc áo hắn bén lửa, rất nhiều tóc cũng cháy quăn lại, trên mặt là bụi tro đen sì, hình như còn có cả máu tươi.
“Tiểu phu tử, ngươi đi đâu vậy?!”
“Ta đi cứu người,” Lạc Bình thở hổn hển, buông thứ trong tay ra, “Đứa nhỏ này không có chỗ đi, nên lại trở về lén ngủ dưới mái hiên, nó đi đứng không tiện, bị lửa vây quanh không dám động đậy, nên ta…”
Chu Đường tập trung nhìn, nguyên lai đúng là thằng què bị y đẩy lúc trước. Đảo mắt thấy tiểu phu tử cả người chật vật, hai gò má còn ướt sũng máu tươi, y lập tức phát rồ, “Chỉ vì cái đồ tạp nham này, tính mạng mình ngươi cũng không thiết nữa sao?!”
Lạc Bình nhíu mày, “Tạp nham? Đây là mạng người đó, sao ngươi có thể nói như vậy?”
“Không phải ngươi đã hứa với ta sao? Ngươi là tiểu phu tử của ta! Tốt với kẻ khác như vậy làm cái gì? Nếu ngươi xảy ra chuyện thì ta biết làm sao bây giờ? Chỉ vì cái thằng què này, ngươi không định ở bên ta nữa à?”
“Tiểu Đường, ngươi đừng gây sự nữa! Đứa nhỏ này vô tội, làm người ai cũng có lòng từ bi, chẳng lẽ không nên cứu nó sao?”
Chu Đường tức giận đến ăn nói mất kiểm soát, y cười gằn một tiếng, “Lòng từ bi? Ngươi mà cũng biết từ bi à? Giờ còn giả vờ lương thiện nữa, lúc ở Đại Lý Tự, oan hồn chết dưới tay ngươi còn ít sao?”
Khuôn mặt Lạc Bình lập tức trắng bệch, đôi môi run rẩy, vung tay muốn tát y một cái.
Nhưng cái tát này cuối cùng vẫn không thể giáng xuống.
Hắn chậm rãi buông thõng cánh tay, quay đầu nói với mọi người, “Ta đi tìm đại phu.” Sau đó kéo đứa nhỏ đang sợ run trên mặt đất, bước vội ra khỏi cổng.
“Tiểu phu tử, ta…”
Ngay khoảnh khắc nói ra những lời đó, Chu Đường đã hối hận rồi, nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, y lại càng biết mình sai lầm hơn.
Y hiểu chứ, tiểu phu tử ở Đại Lý Tự chỉ là thân bất do kỷ, đại đa số án kiện, hắn đều xử lý theo lẽ công bằng, cho nên mặc dù có người nói hắn vô tình, nhưng không ai có thể phán xét hắn. Kể cả thật sự có oan án, đầu sỏ gây nên cũng không phải là hắn.
Nhưng mà y… chỉ là y thấy tiểu phu tử đối tốt với người khác nên mới sợ hãi. Y sợ bảo vật trân quý nhất của mình bị kẻ khác đoạt đi.
Y muốn tiểu phu tử chỉ quan tâm đến mình y mà thôi, những đố kỵ và ghen ghét mãnh liệt hoàn toàn thiêu hủy lý trí của y.
Nhìn bóng dáng Lạc Bình biến mất tại ngã rẽ, trong lòng y đau xót lắm, vội vội vàng vàng đuổi theo, nhưng y không dám mở lời, chỉ đành lặng lẽ đi phía sau hắn.
Mà Lạc Bình tựa như cũng không biết có y ở đó, hắn chỉ chăm chú dìu đứa bé kia đi tìm một hiệu thuốc.
Chu Đường mím môi.
Đúng vậy, tiểu phu tử giận rồi. Nhưng không sao, y sẽ khiến cho hắn nguôi giận, y sẽ không để hắn thất vọng, y sẽ không làm hắn buồn lòng, y sẽ cướp tiểu phu tử trở về! Đăng bởi: admin
by Fangsui Fan
☆ NGUỴ QUÂN TỬ
________________________________________
Trước khi tới chủ thành Thông Phương của Việt Châu, để hoà nhập một chút, cũng để thỏa mãn chấp nhất thay đổi phục sức của Vân Hương, đoàn người Chu Đường nán lại Câu Lương để mua xiêm y.
Chu Đường chọn một bộ trường bào màu xanh mực thêu chỉ bạc, hoa văn trên vạt áo vừa đẹp đẽ, vừa quý phái, lại không quá lộ liễu, càng tôn lên khuôn mặt tuấn tú của y. Y thiếu niên phong độ, cưỡi ngựa đi chầm chậm, rạng rỡ ngời sáng nhìn quanh, khiến cho các khuê tú (con gái nhà quyền thế) trên lầu đều phải len lén liếc nhìn, có người còn bạo dạn bước xuống, thẳng thắn đánh rơi một chiếc khăn thơm.
Nhưng Chu Đường tựa như không nhìn thấy chiếc khăn đang nhẹ nhàng sà xuống, trong mắt của y, giờ phút này chỉ có duy nhất hình ảnh tiểu phu tử mặc vào phục sức quê nhà — suýt thì y chẳng nhận ra tiểu phu tử nữa.
Xem ra Vân Hương nói đúng, nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân (khí hậu ra sao thì người như thế), chỉ có nam nhi lớn lên tại Câu Lương mới có thể mặc xiêm y của Câu Lương đẹp tới vậy. Bộ áo bào mỏng bằng vải dệt màu xanh lam kia, thật sự vô cùng hợp với hắn. Mái tóc đen dài buộc gọn sau đầu rất đơn giản, cực kỳ nhẹ nhàng và thanh tú, tuyệt không cứng nhắc như ngày thường, thậm chí còn mang theo vài phần phong tình nơi đất khách.
Lúc này Lạc Bình đang ở phía sau y, im lặng cưỡi ngựa của mình, Chu Đường thỉnh thoảng ngoái lại nhìn hắn.
Lạc Bình thấy vậy, ra hiệu cho y chú ý nhìn đường, được vài lần, hắn bực mình đuổi lên quở trách, “Sao ngồi không yên thân? Đừng có ỷ mình cưỡi ngựa giỏi, không để ý mà ngã xuống, có khi còn nứt xương đó.”
Chu Đường ngồi ngay ngắn lại, ai oán thở dài, ài, quả nhiên, bất luận vẻ ngoài thay đổi thế nào, người này từ đầu chí cuối vẫn là tiểu phu tử ưa quản giáo y mà. Nhưng… quản giáo như thế cũng làm y vui vẻ lắm nha…
Đi tiếp, đi tiếp.
Chu Đường chợt nhớ ra điều gì, nhích nhích thân mình đến bên người tiểu phu tử, ra sức ngửi ngửi. Lạc Bình sợ y té xuống, vội vàng tiến lại gần y, “Lại sao nữa thế?”
“Tiểu phu tử không đeo túi hương à?” Chu Đường nói, “Ta thấy ngươi mặc bộ này thì nên đeo thêm nó, thế mới gọi là hoàn mỹ.”
Lạc Bình lắc đầu, “Đó là tâm ý của mẹ ta, ta giữ là được, không nhất thiết ngày nào cũng phải đeo.”
“Ừ.” Chu Đường không hỏi nhiều, y nhìn ra được, tiểu phu tử quả thật có khúc mắc rất lớn với chiếc túi hương kia. Y còn nhớ rõ lời Lạc Bình nói đêm đó, nhưng y không thể hiểu tại sao tiểu phu tử cứ thích đi vào ngõ cụt như vậy.
________________________________________
Chặng đường rất yên bình. Vì an toàn, Lạc Bình không để Chu Đường đến Việt Châu từ phía Đông Nam, mà đi theo hướng Bắc.
Từ hướng Bắc đến Thông Phương phải đi đường vòng rất xa, còn phải băng qua một con sông lớn, cực kỳ phiền toái, nhưng hắn tình nguyện đi nhiều hơn mấy chục dặm đường, thay vì mạo hiểm để Chu Đường gặp phải bọn đạo phỉ.
Tới cổng thành Thông Phương, thủ quan và binh lính cẩn thận nghiệm chứng công văn cùng tỳ ấn của bọn họ, sau khi xác nhận thân phận, lập tức hoả tốc phái người đi thông báo cho Tri châu đại nhân.
Ai ngờ bọn họ đợi nửa nén nhang, ngay cả bóng người cũng chưa nhìn thấy.
Bọn họ tới không báo trước, đúng là có chút vội vàng, nhưng Tri châu này chậm chạp không ra nghênh đón, để mặc bọn họ đứng ở cổng thành đón gió Tây Bắc, hiển nhiên là không để “Việt Vương” vào mắt.
Tới khi tất cả bắt đầu mất kiên nhẫn, một tiểu tư (chân sai vặt) từ xa xa chạy tới, nói là Tri châu đại nhân sự vụ bận rộn không thể phân thân ra được, phái hắn tới dẫn đường cho bọn họ, cùng đi gặp Tri châu.
Nghe xong lời này, chân mày Lạc Bình cau lại.
Chu Đường hừ lạnh một tiếng, “Nếu Tri châu đại nhân không rảnh, bổn vương cũng không dám đến phủ quấy rầy. Chi bằng cứ đưa bổn vương đến Vương phủ trạch đi, gặp mặt thì để ngày mai.”
Tiểu tư do dự một chút mới khom người nói, “Dạ, nô tài tuân mệnh.”
Theo gã tiểu tư rẽ ngang rẽ dọc trong thành, Lạc Bình vỗ nhẹ lên vai Chu Đường, “Người này là Tri châu phái đến ra oai phủ đầu ngươi, ngươi đáp lễ như thế là rất đúng rồi, không cần bực bội vì hắn nữa.”
“Tiểu phu tử, ta không bực bội, ta đã sớm đoán được sẽ như vậy. Hơn nữa ta nghĩ Tri châu đại nhân chỉ sợ cũng không phải chiến đấu một mình, chắc chắn hắn đã mời chào không ít quan viên địa phương để làm cho Vương gia ta thành vô dụng.”
“Đúng vậy, đó cũng là điều ta lo lắng nhất.”
“Ngươi đừng lo, ta sẽ nghĩ biện pháp thu phục hết bọn chúng.” Chu Đường nghiêng đầu cười sáng lạn với hắn.
Nhìn nụ cười của y, trong lòng Lạc Bình có chút ngũ vị tạp trần. (hỗn loạn)
Tiểu Đường của hắn thật sự trưởng thành rồi, y đã học được cách đoán lòng người trước một bước, cũng học được cách tính kế đối phương.
________________________________________
Tuy nói là đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi bọn họ bước vào “Vương phủ”, ai nấy đều cảm thấy kinh hoàng.
Vân Hương nhịn không được mới hỏi gã tiểu tư, “Này, có phải ngươi nhầm chỗ rồi hay không?”
Gã tiểu tư trả lời, “Đâu có, đúng là nơi này mà.”
Nói xong, hắn nâng một tấm bảng hiệu dựng bên tường cho bọn họ xem, “Đây, bên trên có viết Việt Vương phủ nè.”
Sắc mặt Chu Đường cực kỳ xấu.
Lệnh sắc phong của Hoàng thượng đã truyền đi từ mấy tháng trước, thời gian dài như vậy, chỉ đủ để bọn hắn chuẩn bị cho y cái nơi ở rách nát không chịu nổi thế này? Ngay cả bảng hiệu cũng kết đầy mạng nhện, nói không chừng chính là từ đời Việt Vương trước lưu lại.
Tốt xấu gì y cũng là một Hoàng tử, bị đối đãi như vậy, làm sao y có thể nuốt xuống mối nhục này!
Y nghiêm mặt, đẩy cánh cổng lớn ra.
Âm thanh kẽo kẹt vang lên, cánh cửa mới vừa hé một chút, đã bị kẻ nào đó từ bên trong kéo giật lấy.
Chu Đường giật mình, lảo đảo suýt ngã nhào về phía trước.
Lạc Bình vội vàng chạy tới định đỡ y, ai ngờ lại có vài người đột nhiên lao đến, hắn bị húc cho đứng không vững, ngược lại còn phải nhờ Chu Đường đỡ dậy.
“Chuyện gì thế này?” Chu Đường hét lớn một tiếng, các thị vệ lập tức vây quanh những người nọ.
________________________________________
Lúc này trời đã xế chiều, đao kiếm của thị vệ phản xạ ánh nắng loang loáng, khiến cho mấy người kia phải cuống quít lấy tay che mặt. Có kẻ hai chân còn run lên, quỳ xuống ngay tại trận.
Chu Đường vốn đang nổi giận, thình lình lại bị mấy người lai lịch không rõ này làm cho giật mình, giận càng thêm giận, y quát lớn, “Các ngươi từ đâu tới? Xưng tên ra!”
Lạc Bình thấy bọn họ tóc tai bù rối, quần áo tả tơi, hơn nữa ai ai cũng gầy như que củi, cũng đã hiểu được phần nào. Hắn tiến lên ngăn Chu Đường gây sự, “Bọn họ chỉ là người lang thang đến đây tá túc thôi, đừng làm khó họ, bảo thị vệ buông đao xuống đi.”
Chu Đường nhìn kỹ lại, quả thật là như thế. Toà nhà này bỏ hoang đã lâu, chẳng có người trông coi, chắc là những kẻ không có nhà để về liền đến nơi đây nghỉ ngơi sinh sống.
Tiểu phu tử đã cầu tình, Chu Đường sao dám không nghe, y phất tay thả cho bọn họ đi, coi như nhắm mắt làm ngơ. Chỉ có điều lửa giận trong lòng không tắt được, mặt mũi y đỏ lựng, ***g ngực kịch liệt phập phồng.
“Được rồi được rồi, đừng giận nữa. Quét tước xong là có thể ở mà. Để mấy ngày tới ta tìm người sửa chữa lại một chút, cam đoan sẽ cho ngươi một Vương phủ xinh đẹp khí phái, được không?” Lạc Bình biết y ấm ức, hạ giọng dịu dàng nói.
“Tiểu phu tử! Bọn họ khinh người quá đáng!”
“Ừ, ta biết, nhưng hiện tại chúng ta chỉ có thể nhịn.” Lạc Bình xoa đầu y, “Tất cả rồi sẽ khá hơn, bọn họ sẽ vì chậm trễ và khinh thị hôm nay mà trả giá lớn.”
Phó tòng và thị vệ đều không dám thở mạnh, bọn họ biết, mỗi khi chủ tử đại phát giận dữ kiểu này, chỉ có nam nhân tên gọi Lạc Bình mới có thể dẹp loạn, bất luận kẻ nào xen mồm vào đều là muốn bị ăn đập.
Lạc Bình vất vả trấn an Chu Đường xong, đang muốn đi vào trong, phía sau cánh cửa lại nhào ra thêm một người.
Chu Đường thấy vậy, điên tiết đẩy người nọ một cái, “Vẫn còn chưa hết à? Ngươi xem phủ đệ của bổn vương là nhà vệ sinh đó hả? Lê la làm gì nữa? Cút mau! Cút!”
Vóc dáng người nọ rất thấp bé, hình như chỉ là một tiểu thiếu niên gầy yếu, bị y đẩy liền ngã nhào ra đất.
Chu Đường còn muốn đuổi, nhưng Lạc Bình lại can ngăn, “Tiểu Đường, không được náo loạn! Ngươi không thấy nó đi đứng bất tiện sao?”
Chu Đường ngẩn người, nhìn thiếu niên kia gian nan đứng dậy, kéo lê một chân đi tới phía trước, y biết mình hơi quá đáng, nên cũng không làm khó nó thêm nữa.
Nhưng y thấy Lạc Bình vì một đứa như vậy mà giáo huấn y, ngữ khí còn quá nặng nề, liền sầm mặt mất hứng.
Phất tay áo đi vào trong, y lệnh cho mấy phó tòng nội trong hôm nay phải quét dọn phủ đệ thật sạch sẽ.
Nhân lúc y đang ngồi dưới tàng cây trong sân mà giận dỗi, Lạc Bình một lần nữa giao nhiệm vụ cho mấy hạ nhân, “Đêm nay chỉ cần dọn dẹp vài căn phòng, đủ để ở là được rồi.”
“Nhưng mà Vương gia nói…”
“Không sao, nếu y hỏi, ta sẽ giải thích. Các ngươi cứ làm chuyện của mình đi, tâm trạng Vương gia không tốt, đừng đi qua đi lại trước mặt y.”
“Dạ.” Có hắn đảm bảo, mấy phó tòng yên tâm hẳn lên.
________________________________________
Đêm đó, hạ nhân thu dọn một gian phòng chính nằm giữa hai phòng con, còn có mấy chiếc giường chung, Vân Hương đi mua chút đồ ăn về, đoàn người cứ như vậy mà ở lại.
Buổi tối khi đi ngủ, Chu Đường vẫn còn giận, hiếm khi không muốn ngủ cùng Lạc Bình, y tự về phòng mình nằm riêng.
Lạc Bình biết y chỉ uất ức một lúc, bao giờ nghĩ thông là tốt rồi, hắn lắc đầu, cũng quay về phòng ngủ.
________________________________________
—- Tiểu phu tử, ngươi đã đồng ý viết chiếu thư cho ta, sao còn chưa lại đây?
—- Tiểu phu tử, ngươi đến gần đây được không? Lại đây đi, chỗ đó toàn là lửa, góc áo của ngươi cháy rồi kìa.
—- Lạc Mộ Quyền! Lúc trước ta đã nhìn lầm ngươi rồi!
—- Nịnh thần!
—- Khi ấy còn trẻ không biết sầu, gặp được Vua, tựa như đồng vân xuất tụ(mây chiều rời khe núi). Không ngờ, hiện giờ chỉ còn biết trút giận vào chén rượu, lửa cháy đêm ngày, thiêu lên mối thù vong quốc!
Trong mơ, ngọn lửa bén vào góc áo hắn, tầng tầng lớp lớp, mang theo mùi cháy khét khó chịu, nhiệt khí bốc hơi, hoà tan những áy náy cùng hối hận trong đôi mắt hắn.
Nóng quá…
Lạc Bình giãy giụa bừng tỉnh, vừa mở mắt, hắn cho rằng mình vẫn còn đang mơ.
Xung quanh là ánh lửa ngút trời, căn phòng gỗ bị hoả thiêu phát ra những tiếng kêu lốp bốp.
Lạc Bình lập tức ngồi dậy, hít phải vài ngụm khói. Hắn khom lưng, nhón chân chạy ra ngoài, miệng hét lớn, “Tỉnh dậy! Cháy! Mau cứu hoả! Cứu hoả! Tiểu Đường! Tiểu Đường!”
Bất chấp mọi thứ, chạy đến phòng Chu Đường, hắn nghe thấy tiếng tim mình nổi trống.
May sao, vừa đến cửa, hắn đã gặp Chu Đường quấn chăn bông từ bên trong lao ra.
“Ta ở trong này!” Chu Đường chui vào lòng Lạc Bình, “Tiểu phu tử, ta không sao, không có chuyện gì.”
“Ừ, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Lạc Bình giờ mới thoáng an tâm.
“Ngươi thì sao, có bị thương không?”
“Không, ta cũng không sao.”
Không biết trận hỏa hoạn này từ đâu mà tới, ai cũng vội vàng đi dập lửa, nhưng mấy gian phòng tại chính điện đều không giữ được, vì an toàn, chỉ đành để mặc đó.
Chu Đường biết đã hết hy vọng cứu hoả, y bỏ thùng nước định chạy ra ngoài, đột nhiên phát hiện Lạc Bình luôn ở bên cạnh lại không thấy đâu.
“Tiểu phu tử đâu rồi? Tiểu phu tử đâu?” Y kéo lấy một người, hét lớn.
Thời điểm này rất hỗn loạn, không ai biết Lạc Bình đi đâu.
Chu Đường gấp đến phát điên, vọt qua đám thị vệ, định lao vào tìm người, lúc này mới thấy Lạc Bình từ bên trong chạy ra.
Trong tay Lạc Bình ôm gì đó, góc áo hắn bén lửa, rất nhiều tóc cũng cháy quăn lại, trên mặt là bụi tro đen sì, hình như còn có cả máu tươi.
“Tiểu phu tử, ngươi đi đâu vậy?!”
“Ta đi cứu người,” Lạc Bình thở hổn hển, buông thứ trong tay ra, “Đứa nhỏ này không có chỗ đi, nên lại trở về lén ngủ dưới mái hiên, nó đi đứng không tiện, bị lửa vây quanh không dám động đậy, nên ta…”
Chu Đường tập trung nhìn, nguyên lai đúng là thằng què bị y đẩy lúc trước. Đảo mắt thấy tiểu phu tử cả người chật vật, hai gò má còn ướt sũng máu tươi, y lập tức phát rồ, “Chỉ vì cái đồ tạp nham này, tính mạng mình ngươi cũng không thiết nữa sao?!”
Lạc Bình nhíu mày, “Tạp nham? Đây là mạng người đó, sao ngươi có thể nói như vậy?”
“Không phải ngươi đã hứa với ta sao? Ngươi là tiểu phu tử của ta! Tốt với kẻ khác như vậy làm cái gì? Nếu ngươi xảy ra chuyện thì ta biết làm sao bây giờ? Chỉ vì cái thằng què này, ngươi không định ở bên ta nữa à?”
“Tiểu Đường, ngươi đừng gây sự nữa! Đứa nhỏ này vô tội, làm người ai cũng có lòng từ bi, chẳng lẽ không nên cứu nó sao?”
Chu Đường tức giận đến ăn nói mất kiểm soát, y cười gằn một tiếng, “Lòng từ bi? Ngươi mà cũng biết từ bi à? Giờ còn giả vờ lương thiện nữa, lúc ở Đại Lý Tự, oan hồn chết dưới tay ngươi còn ít sao?”
Khuôn mặt Lạc Bình lập tức trắng bệch, đôi môi run rẩy, vung tay muốn tát y một cái.
Nhưng cái tát này cuối cùng vẫn không thể giáng xuống.
Hắn chậm rãi buông thõng cánh tay, quay đầu nói với mọi người, “Ta đi tìm đại phu.” Sau đó kéo đứa nhỏ đang sợ run trên mặt đất, bước vội ra khỏi cổng.
“Tiểu phu tử, ta…”
Ngay khoảnh khắc nói ra những lời đó, Chu Đường đã hối hận rồi, nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, y lại càng biết mình sai lầm hơn.
Y hiểu chứ, tiểu phu tử ở Đại Lý Tự chỉ là thân bất do kỷ, đại đa số án kiện, hắn đều xử lý theo lẽ công bằng, cho nên mặc dù có người nói hắn vô tình, nhưng không ai có thể phán xét hắn. Kể cả thật sự có oan án, đầu sỏ gây nên cũng không phải là hắn.
Nhưng mà y… chỉ là y thấy tiểu phu tử đối tốt với người khác nên mới sợ hãi. Y sợ bảo vật trân quý nhất của mình bị kẻ khác đoạt đi.
Y muốn tiểu phu tử chỉ quan tâm đến mình y mà thôi, những đố kỵ và ghen ghét mãnh liệt hoàn toàn thiêu hủy lý trí của y.
Nhìn bóng dáng Lạc Bình biến mất tại ngã rẽ, trong lòng y đau xót lắm, vội vội vàng vàng đuổi theo, nhưng y không dám mở lời, chỉ đành lặng lẽ đi phía sau hắn.
Mà Lạc Bình tựa như cũng không biết có y ở đó, hắn chỉ chăm chú dìu đứa bé kia đi tìm một hiệu thuốc.
Chu Đường mím môi.
Đúng vậy, tiểu phu tử giận rồi. Nhưng không sao, y sẽ khiến cho hắn nguôi giận, y sẽ không để hắn thất vọng, y sẽ không làm hắn buồn lòng, y sẽ cướp tiểu phu tử trở về! Đăng bởi: admin
/72
|