Edit: tart_trứng
Beta: Ishtar
Theo âm thanh của Tịch Mân Sầm, ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển hướng ra phía rừng trúc.
một con Ngạo Mai uy phong lẫm liệt cấp tốc chạy tới, thân thể nó khổng lồ, so với sói càng thêm cường tráng. Bộ lông trắng dưới ánh trăng giống như được phủ thêm tầng ánh vàng. Bởi vì thật lâu không được thấy tiểu chủ nhân, Ngạo Mao liền cấp tốc lao tới.
Thân hình cùng tốc độ của nó khiến Mạn Duẫn sợ tới mức tránh qua hướng bên sườn. Nếu thật sự bị Ngạo Mao tông tới, nàng không muốn thân thể mình sẽ cùng mặt đất tiếp xúc thân mật đâu.
Lao tới không thành công, Ngạo Mao cũng không nổi giận, chạy lại chỗ Mạn Duẫn.
Mắt thấy người rồi, cổ nó lại đột nhiên bị một bàn tay to giữ lại.
Bàn tay mang theo lực rất lớn xông ra túm lấy nó, Ngạo Mao ở trong tay hắn cũng không thể động đậy gì, hệt như mèo thấy chuột, Ngạo Mao rụt đầu.
“Phái người mang ngươi tới Thanh Châu không phải để ngươi nhận người”. Tịch Mân Sầm nhẹ nhàng buông ra, Ngạo Mao rơi trên mặt đất. Nó chạy tới bên cạnh Mạn Duẫn, không ngừng cọ chân nàng.
Mạn Duẫn thân thiết sờ sờ lông Ngạo Mao, hỏi: “Phụ vương, sao nó tới được đây?”
Tiến vào cấm địa chỉ có bốn người bọn họ mà thôi. Ai có thể mang Ngạo Mao đi vào chứ?
“Lúc gần đi, bổn vương có lưu lại cho Chu Phi tín hàm, phân phó hắn phái người mang Ngạo Mao tới đây. Còn việc vào cấm địa hoàn toàn là nhờ vào cái mũi của nó”. Khứu giác của Ngạo Mao rất tinh, nó lại ở cùng Mạn Duẫn nhiều năm, đối với mùi của nàng hiểu biết triệt để.
Khi bọn họ tiến vào cấm địa không lâu, thị vệ bên ngoài liền mang Ngạo Mao thả vào.
Lúc bọn họ tới Thanh Châu, do đi quá gấp nên không thể mang theo Ngạo Mao. Trước không nói đến sức ăn của nó, mang nó theo cũng dễ bị người phát hiện. Cho nên Tịch Mân Sầm ra lệnh cho bọn họ bí mật mang Ngạo Mao tới đây.
“Ha ha, có Ngạo Mao ở đây, việc này cũng dễ hơn rồi”. Chu Dương ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lông của Ngạo Mao: “Có chuyện cho ngươi làm rồi, theo ta đến đây.”
Chu Dương kéo Ngạo Mao hướng tới bên tường, mọi người đều vây quanh cách đó không xa.
“Ngạo Mao, đào tường đi, chờ về vương phủ, ta nhất định chuẩn bị cho ngươi một khối thịt lớn, thế nào?” Chu Dương ra vẻ người tốt, một bàn tay nắm ngay cổ Ngạo Mao, một tay chỉ vào tường, không ngừng dùng đồ ăn dụ dỗ Ngạo Mao.
Ngạo Mao nhìn về phía Mạn Duẫn, thấy ý của tiểu chủ nhân xong mới dùng hai móng vuốt bắt đầu đào tường.
Chu Dương quẹt mũi, không hài lòng hừ hừ nói: “Người chuẩn bị đồ ăn cho ngươi là ta, ngươi ngược lại, chỉ nghe lời tiểu quận chúa, làm ta thật thương tâm a”.
Chu Dương bày ra biểu tình “Ta thật bi thương”, muốn dựa vào người Tề Hồng. Tề Hồng sao cho hắn thực hiện ý đồ, liền tránh qua phải.
Chu Dương đứng không vững, suýt nữa ngã sấp xuống, hung hăng trừng mắt rồi mới chịu từ bỏ.
Móng vuốt Ngạo Mao cực kì sắc bén, mỗi lần cào xuống đều khiến đất đá rơi xuống. Lúc Ngạo Mao còn nhỏ đã có thể đào tường, nay trưởng thành rồi, tốc độ cũng nhanh hơn không ít. Thân hình mập mạp của nó chen chúc trong động, không ngừng hướng vào bên trong, thỉnh thoảng lại đào ra một đống đá vụn.
một lát sau, âm thanh đào tường dần dần nhỏ lại. Ngạo Mao một thân đầy tro bụi, cọ đầu tranh công với Mạn Duẫn.
Ngạo Mao và Mạn Duẫn ở với nhau rất thân thiết, hiển nhiên không cảm thấy có gì không ổn. Vấn đề là, đứng bên người nó chính là một Cửu Vương gia rất hay ghen.
Hai mắt Tịch Mân Sầm lạnh lùng nheo lại, Ngạo Mao lập tức ngoan ngoãn đứng thẳng, tâm không cam lòng không muốn lui ra hai bước. Từ khi trở lại Phong Yến quốc, thời gian nó thân cận với tiểu chủ nhân càng lúc càng ít. Ngày bé, nó liền sợ hãi một thân khí thế của Tịch Mân Sầm, không nghĩ tới khi trưởng thành rồi, cũng không có cam đảm chống đối lại vị chủ tử này.
một bức tượng lớn xuất hiện ở trên tường.
Tề Hồng đi qua đi lại, không khỏi cảm thán hai tiếng: “Ước chừng khoảng một thước, Thiên Kiểm trang thật bỏ nhiều công phu a”.
hắn cùng Chu Dương giơ đuốc lên, dẫn đầu đoàn người tiến vào. Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn đi theo phía sau.
Từ phía vách tường, ánh lên ánh sáng của dạ minh châu. Bọn họ tiến vào liền dập tắt đuốc. Ánh sáng trong này rất đầy đủ, bên trong chất đầy đồ, vàng bạc đá quý nhiều vô số kể.
Chu Dương mở ra một cái rương gỗ, bên trong tất cả đều là thỏi vàng rực rỡ. Ánh sáng của vàng phản xạ lấp lánh, khiến người ta không mở nổi hai mắt ra được.
“Thiên Kiểm trang không hổ là sơn trang trăm năm, không nghĩ tới lại chứa nhiều tài vật như vậy”. Tề Hồng cũng nhịn không được than nhẹ. Tuy rằng hắn không thiếu tiền, nhưng cũng không ngại có thêm nhiều tiền. Chỉ cần tùy tiện lấy đi một rương ở đây, bọn họ cũng có thể sống cả đời vô tư không lo nghĩ.
Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm đối với chỗ vàng bạc đó hoàn toàn xem nhẹ, xem như không thấy.
“Phụ vương, đã đến đây rồi, người có thể nói với con mục đích tới đây không?” Mạn Duẫn đứng bên cạnh Tịch Mân Sầm, ngửa đầu, đôi mắt trong suốt nhìn hắn.
Mạn Duẫn không có kích động, hay chính ra là đáp án này đối với nàng cũng không trọng yếu. Nàng chính là muốn giúp phụ vương, tìm đồ vật này nọ, nếu không có mục tiêu chính xác, cũng rất khó ở trong thời gian ngắn mà tìm ra.
Tịch Mân Sầm xoa xoa trán nàng, cũng không mở miệng. Tề Hồng bên cạnh lại hưng phấn hô to lên.
“Vương gia không phải là đến tìm thiên liên nhụy sao? Đó là trấn môn chi bảo của Thiên Kiểm trang. Ta dám nói, biết Thiên Kiểm trang có đồ vật này, chưa có tới mười người”. Tin tức này có được là do tổ tông để lại.
Thiên liên nhụy là vật cực kì trân quý, Thiên Kiểm trang sợ người ngoài biết được sẽ dẫn tới gió to sóng lớn, cho nên vẫn luôn giữ bí mật này. Nhưng thiên hạ có không ít chuyện gió lùa vào tường, trong một lần ngẫu nhiên mà tổ tông hắn đã biết được tin tức này, sau đó lưu truyền cho các thế hệ sau. không phải không nghĩ tới chuyện đi Thiên Kiểm trang trộm thiên liên nhụy, nhưng phòng ngự ở nơi này luôn rất cao, bọn họ cũng chỉ dám nghĩ mà không dám chân chính hành động.
“Thiên liên nhụy?” Mạn Duẫn xoay người, nhìn chằm chằm Tề Hồng. Nguyên nhân phụ vương mang theo Tề Hồng chính là vì Thiên liên nhụy; lần này tới Thiên Kiểm trang cũng là vì thiên liên nhụy? Cho dù đó là vật trân bảo hiếm có, nhưng phụ vương muốn dùng nó làm gì?
“Bổn vương tự nhiên có chỗ cần dùng, Duẫn nhi, đừng quên đã đáp ứng phụ vương cái gì?” Tịch Mân Sầm nhắc tới hứa hẹn của Mạn Duẫn, đem nỗi tò mò của nàng áp chế xuống.
Mạn Duẫn không tiếp tục hỏi, nhưng vẫn cảm thấy chuyện về thiên liên nhụy không hề đơn giản. Nàng nhớ tới quyển sách kia, tuy rằng ghi lại hình dáng của thiên liên nhụy, nhưng trang tiếp theo lại không trọn vẹn. Lúc ấy Mạn Duẫn nghĩ quyển sách này cũng đã lâu rồi, thiếu trang cũng coi như bình thường. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nàng cảm thấy có người cố ý làm vậy.
Có lẽ, đã bị ai đó xé ra. Nhưng thủ vệ trong Sầm vương phủ rất nghiêm, lại có người dám xông vào sao? Mà vì sao chỉ xé đi phần đó.
Mạn Duẫn hoài nghi nhìn về phía Tịch Mân Sầm: “Phụ vương, trang sách đó có phải bị người xé mất không?”
Cho dù không chắc chắn, Mạn Duẫn vẫn hỏi ra. Phụ vương từ trước đến nay rất quý trọng thư họa. Năm đó nàng ở trong thư phòng đốt một đống lớn tranh chữ, cho dù phụ vương không nói gì, nhưng Mạn Duẫn hiểu thật ra người cảm thấy rất đáng tiếc.
một đám tranh chữ so với nữ nhi của mình, phân lượng rõ ràng nghiêng về một phía. Cho nên, dù luyến tiếc, Tịch Mân Sầm vẫn lựa chọn Mạn Duẫn.
Mâu quang Tịch Mân Sầm chợt lóe rồi lại khôi phục bình thường: “Sao lại hỏi vậy?”
hắn biết không thể lừa Mạn Duẫn được bao lâu, đứa nhỏ này vốn dĩ rất thông minh. Nếu không phải đi theo hắn vài năm, chỉ sợ vẫn là bộ dáng xa cách lãnh đạm.
“Hết thảy những việc này cũng quá mức trùng hợp”. Mạn Duẫn khẽ lắc đầu, cười có chút tự giễu. một câu nói dối nói ra, phải dùng rất nhiều câu nói dối để che đậy nó. Mà gạt người một việc, cùng phải dùng rất nhiều việc khác để giấu nó. Chỉ cần có chút liên hệ, liền có thể khiến người ta nhìn ra manh mối.
“Là bổn vương làm thì thế nào?” Tịch Mân Sầm khẽ đụng mũi Mạn Duẫn, thấp giọng ở bên tai nàng thở dài: “VIệc này lúc trở về nói sau, hiện tại không phải thời điểm nói chuyện. Chỉ cần bổn vương tìm được thiên liên nhụy, con sẽ biết được mọi việc”.
Mạn Duẫn chỉ uể oải một lát, liền lấy lại tinh thần. Nếu phụ vương nói sẽ công đạo rõ ràng, nàng cũng không có gì do gì không làm theo. Bọn họ còn đang ở địa bàn của Bách Lý Vân Dịch, phải nhanh chóng làm xong rồi rời đi, nếu không lại gặp phiền toái.
“Nhìn gian phòng đó một chút, xem có mật thất nào không. Bách Lý Vân Dịch sẽ không đem thứ trân quý như thiên liên nhụy ở nơi có thể dễ dàng thấy được.” Tịch Mân Sầm nói với mọi người, ai cũng gật đầu rồi mỗi người tự tản ra một phía, chúi đầu vào đống châu báu bắt đầu tìm kiếm.
Khi đi ngang qua người Tịch Mân Sầm, Tề Hồng hướng hắn nói: “thật là làm khổ người, Cửu Vương gia”.
Tịch Mân Sầm nhíu mày không nói gì, có đôi khi, một việc cho dù khổ mệt thế nào cũng vẫn có thể thấy hạnh phúc. nói như vậy, chuyện này cũng không nhất thiết gọi là khổ.
Mạn Duẫn chú ý tới hai người đang lặng lẽ đối thoại, nhưng vì khoảng cách quá xa, nàng cũng không nghe được đoạn hội thoại của hai người.
Mật thất thường nằm trên vách tường, nên trước tiên Mạn Duẫn thử gõ lên mỗi mặt tường, di chuyển từng viên dạ minh châu. Nhưng cuối cùng cũng không có thu hoạch.
Bọn họ tiếp tục hao phí từng khắc thời gian trôi qua, vẫn không tìm ra chỗ nào. Ngạo Mao không hiểu bọn họ đang làm gì, ghé vào một chỗ mà ngủ gật. Nó cũng ngẫu nhiên mở ta mắt, vụng trộm đảo qua đảo lại.
Chu Dương mệt đến toàn thân đều mồ hôi: “Vương gia, tìm không ra, Bách Lý Vân Dịch thật giấu đồ rất kỹ”.
Tề Hồng bất đắc dĩ nhún vai, đáp án cũng giống với Chu Dương.
Tịch Mân Sầm xem xét xung quanh, tạm thời cũng không tìm ra cái gì. hắn tự hỏi một lúc lâu mới nói: “Tạm thời đừng tập trung trên tường, các ngươi thử di chuyển mấy cái rương này xem có phát hiện gì không?”
một đống rương hỗn độn trên mặt đất. Lúc vừa tiến vào Tịch Mân Sầm không cảm thấy quá kỳ lạ. Mà nay nghĩ lại, Thiên Kiểm trang rất có quy củ, cho dù là thức ăn cũng có quy tắc riêng. Huống hồ trong rương toàn là bảo bối, đáng lý nên được xếp gọn gàng, để lúc cần tới có thể mau chóng tìm ra.
Càng nghĩ càng thấy không thích hợp, Tịch Mân Sầm phân phó mọi người nhanh làm.
Rương lớn có, nhỏ cũng có, vài người di chuyển rương này, rồi lại dịch chuyển rương kia.
Mạn Duẫn cũng không nhàn rỗi, cùng Chu Dương và Tề Hồng kiểm tra mấy cái rương. Ở tít trong góc, Mạn Duẫn phát hiện được cái rương gỗ không lớn cũng không nhỏ. Nàng bị hoa văn điêu khắc trên đó hấp dẫn, liền muốn đi qua coi cho rõ, lại phát hiện chính mình không thể chuyển động.
“Phụ vương, chỗ này có vấn đề”. Phát hiện ra chỗ không đúng, Mạn Duẫn liền hô lên.
Beta: Ishtar
Theo âm thanh của Tịch Mân Sầm, ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển hướng ra phía rừng trúc.
một con Ngạo Mai uy phong lẫm liệt cấp tốc chạy tới, thân thể nó khổng lồ, so với sói càng thêm cường tráng. Bộ lông trắng dưới ánh trăng giống như được phủ thêm tầng ánh vàng. Bởi vì thật lâu không được thấy tiểu chủ nhân, Ngạo Mao liền cấp tốc lao tới.
Thân hình cùng tốc độ của nó khiến Mạn Duẫn sợ tới mức tránh qua hướng bên sườn. Nếu thật sự bị Ngạo Mao tông tới, nàng không muốn thân thể mình sẽ cùng mặt đất tiếp xúc thân mật đâu.
Lao tới không thành công, Ngạo Mao cũng không nổi giận, chạy lại chỗ Mạn Duẫn.
Mắt thấy người rồi, cổ nó lại đột nhiên bị một bàn tay to giữ lại.
Bàn tay mang theo lực rất lớn xông ra túm lấy nó, Ngạo Mao ở trong tay hắn cũng không thể động đậy gì, hệt như mèo thấy chuột, Ngạo Mao rụt đầu.
“Phái người mang ngươi tới Thanh Châu không phải để ngươi nhận người”. Tịch Mân Sầm nhẹ nhàng buông ra, Ngạo Mao rơi trên mặt đất. Nó chạy tới bên cạnh Mạn Duẫn, không ngừng cọ chân nàng.
Mạn Duẫn thân thiết sờ sờ lông Ngạo Mao, hỏi: “Phụ vương, sao nó tới được đây?”
Tiến vào cấm địa chỉ có bốn người bọn họ mà thôi. Ai có thể mang Ngạo Mao đi vào chứ?
“Lúc gần đi, bổn vương có lưu lại cho Chu Phi tín hàm, phân phó hắn phái người mang Ngạo Mao tới đây. Còn việc vào cấm địa hoàn toàn là nhờ vào cái mũi của nó”. Khứu giác của Ngạo Mao rất tinh, nó lại ở cùng Mạn Duẫn nhiều năm, đối với mùi của nàng hiểu biết triệt để.
Khi bọn họ tiến vào cấm địa không lâu, thị vệ bên ngoài liền mang Ngạo Mao thả vào.
Lúc bọn họ tới Thanh Châu, do đi quá gấp nên không thể mang theo Ngạo Mao. Trước không nói đến sức ăn của nó, mang nó theo cũng dễ bị người phát hiện. Cho nên Tịch Mân Sầm ra lệnh cho bọn họ bí mật mang Ngạo Mao tới đây.
“Ha ha, có Ngạo Mao ở đây, việc này cũng dễ hơn rồi”. Chu Dương ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lông của Ngạo Mao: “Có chuyện cho ngươi làm rồi, theo ta đến đây.”
Chu Dương kéo Ngạo Mao hướng tới bên tường, mọi người đều vây quanh cách đó không xa.
“Ngạo Mao, đào tường đi, chờ về vương phủ, ta nhất định chuẩn bị cho ngươi một khối thịt lớn, thế nào?” Chu Dương ra vẻ người tốt, một bàn tay nắm ngay cổ Ngạo Mao, một tay chỉ vào tường, không ngừng dùng đồ ăn dụ dỗ Ngạo Mao.
Ngạo Mao nhìn về phía Mạn Duẫn, thấy ý của tiểu chủ nhân xong mới dùng hai móng vuốt bắt đầu đào tường.
Chu Dương quẹt mũi, không hài lòng hừ hừ nói: “Người chuẩn bị đồ ăn cho ngươi là ta, ngươi ngược lại, chỉ nghe lời tiểu quận chúa, làm ta thật thương tâm a”.
Chu Dương bày ra biểu tình “Ta thật bi thương”, muốn dựa vào người Tề Hồng. Tề Hồng sao cho hắn thực hiện ý đồ, liền tránh qua phải.
Chu Dương đứng không vững, suýt nữa ngã sấp xuống, hung hăng trừng mắt rồi mới chịu từ bỏ.
Móng vuốt Ngạo Mao cực kì sắc bén, mỗi lần cào xuống đều khiến đất đá rơi xuống. Lúc Ngạo Mao còn nhỏ đã có thể đào tường, nay trưởng thành rồi, tốc độ cũng nhanh hơn không ít. Thân hình mập mạp của nó chen chúc trong động, không ngừng hướng vào bên trong, thỉnh thoảng lại đào ra một đống đá vụn.
một lát sau, âm thanh đào tường dần dần nhỏ lại. Ngạo Mao một thân đầy tro bụi, cọ đầu tranh công với Mạn Duẫn.
Ngạo Mao và Mạn Duẫn ở với nhau rất thân thiết, hiển nhiên không cảm thấy có gì không ổn. Vấn đề là, đứng bên người nó chính là một Cửu Vương gia rất hay ghen.
Hai mắt Tịch Mân Sầm lạnh lùng nheo lại, Ngạo Mao lập tức ngoan ngoãn đứng thẳng, tâm không cam lòng không muốn lui ra hai bước. Từ khi trở lại Phong Yến quốc, thời gian nó thân cận với tiểu chủ nhân càng lúc càng ít. Ngày bé, nó liền sợ hãi một thân khí thế của Tịch Mân Sầm, không nghĩ tới khi trưởng thành rồi, cũng không có cam đảm chống đối lại vị chủ tử này.
một bức tượng lớn xuất hiện ở trên tường.
Tề Hồng đi qua đi lại, không khỏi cảm thán hai tiếng: “Ước chừng khoảng một thước, Thiên Kiểm trang thật bỏ nhiều công phu a”.
hắn cùng Chu Dương giơ đuốc lên, dẫn đầu đoàn người tiến vào. Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn đi theo phía sau.
Từ phía vách tường, ánh lên ánh sáng của dạ minh châu. Bọn họ tiến vào liền dập tắt đuốc. Ánh sáng trong này rất đầy đủ, bên trong chất đầy đồ, vàng bạc đá quý nhiều vô số kể.
Chu Dương mở ra một cái rương gỗ, bên trong tất cả đều là thỏi vàng rực rỡ. Ánh sáng của vàng phản xạ lấp lánh, khiến người ta không mở nổi hai mắt ra được.
“Thiên Kiểm trang không hổ là sơn trang trăm năm, không nghĩ tới lại chứa nhiều tài vật như vậy”. Tề Hồng cũng nhịn không được than nhẹ. Tuy rằng hắn không thiếu tiền, nhưng cũng không ngại có thêm nhiều tiền. Chỉ cần tùy tiện lấy đi một rương ở đây, bọn họ cũng có thể sống cả đời vô tư không lo nghĩ.
Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm đối với chỗ vàng bạc đó hoàn toàn xem nhẹ, xem như không thấy.
“Phụ vương, đã đến đây rồi, người có thể nói với con mục đích tới đây không?” Mạn Duẫn đứng bên cạnh Tịch Mân Sầm, ngửa đầu, đôi mắt trong suốt nhìn hắn.
Mạn Duẫn không có kích động, hay chính ra là đáp án này đối với nàng cũng không trọng yếu. Nàng chính là muốn giúp phụ vương, tìm đồ vật này nọ, nếu không có mục tiêu chính xác, cũng rất khó ở trong thời gian ngắn mà tìm ra.
Tịch Mân Sầm xoa xoa trán nàng, cũng không mở miệng. Tề Hồng bên cạnh lại hưng phấn hô to lên.
“Vương gia không phải là đến tìm thiên liên nhụy sao? Đó là trấn môn chi bảo của Thiên Kiểm trang. Ta dám nói, biết Thiên Kiểm trang có đồ vật này, chưa có tới mười người”. Tin tức này có được là do tổ tông để lại.
Thiên liên nhụy là vật cực kì trân quý, Thiên Kiểm trang sợ người ngoài biết được sẽ dẫn tới gió to sóng lớn, cho nên vẫn luôn giữ bí mật này. Nhưng thiên hạ có không ít chuyện gió lùa vào tường, trong một lần ngẫu nhiên mà tổ tông hắn đã biết được tin tức này, sau đó lưu truyền cho các thế hệ sau. không phải không nghĩ tới chuyện đi Thiên Kiểm trang trộm thiên liên nhụy, nhưng phòng ngự ở nơi này luôn rất cao, bọn họ cũng chỉ dám nghĩ mà không dám chân chính hành động.
“Thiên liên nhụy?” Mạn Duẫn xoay người, nhìn chằm chằm Tề Hồng. Nguyên nhân phụ vương mang theo Tề Hồng chính là vì Thiên liên nhụy; lần này tới Thiên Kiểm trang cũng là vì thiên liên nhụy? Cho dù đó là vật trân bảo hiếm có, nhưng phụ vương muốn dùng nó làm gì?
“Bổn vương tự nhiên có chỗ cần dùng, Duẫn nhi, đừng quên đã đáp ứng phụ vương cái gì?” Tịch Mân Sầm nhắc tới hứa hẹn của Mạn Duẫn, đem nỗi tò mò của nàng áp chế xuống.
Mạn Duẫn không tiếp tục hỏi, nhưng vẫn cảm thấy chuyện về thiên liên nhụy không hề đơn giản. Nàng nhớ tới quyển sách kia, tuy rằng ghi lại hình dáng của thiên liên nhụy, nhưng trang tiếp theo lại không trọn vẹn. Lúc ấy Mạn Duẫn nghĩ quyển sách này cũng đã lâu rồi, thiếu trang cũng coi như bình thường. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nàng cảm thấy có người cố ý làm vậy.
Có lẽ, đã bị ai đó xé ra. Nhưng thủ vệ trong Sầm vương phủ rất nghiêm, lại có người dám xông vào sao? Mà vì sao chỉ xé đi phần đó.
Mạn Duẫn hoài nghi nhìn về phía Tịch Mân Sầm: “Phụ vương, trang sách đó có phải bị người xé mất không?”
Cho dù không chắc chắn, Mạn Duẫn vẫn hỏi ra. Phụ vương từ trước đến nay rất quý trọng thư họa. Năm đó nàng ở trong thư phòng đốt một đống lớn tranh chữ, cho dù phụ vương không nói gì, nhưng Mạn Duẫn hiểu thật ra người cảm thấy rất đáng tiếc.
một đám tranh chữ so với nữ nhi của mình, phân lượng rõ ràng nghiêng về một phía. Cho nên, dù luyến tiếc, Tịch Mân Sầm vẫn lựa chọn Mạn Duẫn.
Mâu quang Tịch Mân Sầm chợt lóe rồi lại khôi phục bình thường: “Sao lại hỏi vậy?”
hắn biết không thể lừa Mạn Duẫn được bao lâu, đứa nhỏ này vốn dĩ rất thông minh. Nếu không phải đi theo hắn vài năm, chỉ sợ vẫn là bộ dáng xa cách lãnh đạm.
“Hết thảy những việc này cũng quá mức trùng hợp”. Mạn Duẫn khẽ lắc đầu, cười có chút tự giễu. một câu nói dối nói ra, phải dùng rất nhiều câu nói dối để che đậy nó. Mà gạt người một việc, cùng phải dùng rất nhiều việc khác để giấu nó. Chỉ cần có chút liên hệ, liền có thể khiến người ta nhìn ra manh mối.
“Là bổn vương làm thì thế nào?” Tịch Mân Sầm khẽ đụng mũi Mạn Duẫn, thấp giọng ở bên tai nàng thở dài: “VIệc này lúc trở về nói sau, hiện tại không phải thời điểm nói chuyện. Chỉ cần bổn vương tìm được thiên liên nhụy, con sẽ biết được mọi việc”.
Mạn Duẫn chỉ uể oải một lát, liền lấy lại tinh thần. Nếu phụ vương nói sẽ công đạo rõ ràng, nàng cũng không có gì do gì không làm theo. Bọn họ còn đang ở địa bàn của Bách Lý Vân Dịch, phải nhanh chóng làm xong rồi rời đi, nếu không lại gặp phiền toái.
“Nhìn gian phòng đó một chút, xem có mật thất nào không. Bách Lý Vân Dịch sẽ không đem thứ trân quý như thiên liên nhụy ở nơi có thể dễ dàng thấy được.” Tịch Mân Sầm nói với mọi người, ai cũng gật đầu rồi mỗi người tự tản ra một phía, chúi đầu vào đống châu báu bắt đầu tìm kiếm.
Khi đi ngang qua người Tịch Mân Sầm, Tề Hồng hướng hắn nói: “thật là làm khổ người, Cửu Vương gia”.
Tịch Mân Sầm nhíu mày không nói gì, có đôi khi, một việc cho dù khổ mệt thế nào cũng vẫn có thể thấy hạnh phúc. nói như vậy, chuyện này cũng không nhất thiết gọi là khổ.
Mạn Duẫn chú ý tới hai người đang lặng lẽ đối thoại, nhưng vì khoảng cách quá xa, nàng cũng không nghe được đoạn hội thoại của hai người.
Mật thất thường nằm trên vách tường, nên trước tiên Mạn Duẫn thử gõ lên mỗi mặt tường, di chuyển từng viên dạ minh châu. Nhưng cuối cùng cũng không có thu hoạch.
Bọn họ tiếp tục hao phí từng khắc thời gian trôi qua, vẫn không tìm ra chỗ nào. Ngạo Mao không hiểu bọn họ đang làm gì, ghé vào một chỗ mà ngủ gật. Nó cũng ngẫu nhiên mở ta mắt, vụng trộm đảo qua đảo lại.
Chu Dương mệt đến toàn thân đều mồ hôi: “Vương gia, tìm không ra, Bách Lý Vân Dịch thật giấu đồ rất kỹ”.
Tề Hồng bất đắc dĩ nhún vai, đáp án cũng giống với Chu Dương.
Tịch Mân Sầm xem xét xung quanh, tạm thời cũng không tìm ra cái gì. hắn tự hỏi một lúc lâu mới nói: “Tạm thời đừng tập trung trên tường, các ngươi thử di chuyển mấy cái rương này xem có phát hiện gì không?”
một đống rương hỗn độn trên mặt đất. Lúc vừa tiến vào Tịch Mân Sầm không cảm thấy quá kỳ lạ. Mà nay nghĩ lại, Thiên Kiểm trang rất có quy củ, cho dù là thức ăn cũng có quy tắc riêng. Huống hồ trong rương toàn là bảo bối, đáng lý nên được xếp gọn gàng, để lúc cần tới có thể mau chóng tìm ra.
Càng nghĩ càng thấy không thích hợp, Tịch Mân Sầm phân phó mọi người nhanh làm.
Rương lớn có, nhỏ cũng có, vài người di chuyển rương này, rồi lại dịch chuyển rương kia.
Mạn Duẫn cũng không nhàn rỗi, cùng Chu Dương và Tề Hồng kiểm tra mấy cái rương. Ở tít trong góc, Mạn Duẫn phát hiện được cái rương gỗ không lớn cũng không nhỏ. Nàng bị hoa văn điêu khắc trên đó hấp dẫn, liền muốn đi qua coi cho rõ, lại phát hiện chính mình không thể chuyển động.
“Phụ vương, chỗ này có vấn đề”. Phát hiện ra chỗ không đúng, Mạn Duẫn liền hô lên.
/162
|