Edit: Nhan Nhan
Beta: Quảng Hằng
Mạn Duẫn từ trên ghế nhảy xuống, thong thả tới lui mấy bước.
Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chống lại đôi mắt của Sử Minh Phi, "Bản Quận chúa tại sao lại phải đến những địa phương dơ bẩn như vậy?" Trong đầu ngươi lại có âm mưu gì?
Cho dù ta có đến loại địa phương đó hay không, có tất yếu như vậy sao?
Mạn Duẫn không nghĩ ra.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Duẫn rối rắm thành một đoàn, Sử Minh Phi hài lòng cười cười, "Cũng không thể nói như vậy. Kẻ làm chuyện lớn, không câu nệ tiểu tiết. Lần trước Tiểu Quận Chúa hỏi trẫm tin tức của người kia, sau khi trẫm trở về Nam Trụ Quốc, sai người tra xét điều tra, thì ra nàng là mẹ đẻ của Tiểu Quận Chúa. Nhưng người này thân phận rất quái dị, trẫm tra xét nửa tháng, cũng tra không ra bao nhiêu tài liệu."
Vốn là chỉ là một người râu ria, nhưng Sử Minh Phi cảm giác chuyện có chút kỳ hoặc. rõ ràng cái gì cũng không tra được , nhưng vẫn là nghĩ một vị tra được.
Có lẽ, người này sau lưng cất giấu bí mật gì, nói cũng không chừng.
Mạn Duẫn vừa nghe là về tin tức Thẩm Đậu, nhất thời tinh thần tỉnh táo.
Hai tròng mắt sáng quắc lên, mắt không chớp nhìn Sử Minh Phi, chờ đợi hắn nói ra nhiều tin tức hơn.
Sử Minh Phi bất đắc dĩ mà cười cười, "Ngươi đừng nhìn trẫm như vậy, hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. Về tin tức của nàng, ít lại càng ít, nàng...... Nàng giống như là một người từ trên trời roi xuống vậy, chuyện trước lúc vào ở vương phủ, toàn bộ bị tẩy rửa đến khi không còn một mống." Đột nhiên, mí mắt Sử Minh Phi nháy một cái, mang theo chút căng thẳng, "Duy nhất có thể xác định là…., mẫu phi ngươi khẳng định có lai lịch lớn."
Mặc dù hắn là Hoàng đế Nam Trụ quốc, nhưng ở Phong Yến quốc cũng ít nhiều có chút tai mắt.
Ngay cả hắn cũng không thể tra được tin tức của người đó , sau lưng làm sao mà có thể không có một chỗ dựa vững chắc?
Nhìn biểu tình của Sử Minh Phi, không giống lừa gạt. Nhưng Mạn Duẫn ít nhất biết nhiều hơn hắn một chút, đó chính là mẫu phi khẳng định đã thay danh đổi tính. Thẩm Đậu, cái tên này tuyệt đối không phải thực tên của Phi mẫu phi.
"Điều này cùng ta có đi đến Hoa Liễu Nhai hay không, có quan hệ trực tiếp gì?"
Sử Minh Phi đá đá chân, đứng lên, "Trẫm có thể giúp ngươi điều tra, chỉ có như vậy. Những chuyện khác, chỉ có thể dựa vào chính ngươi. Hoa Liễu Nhai là nơi long xà hỗn tạp, nhưng mua bán tin tức nhiều người. Có lẽ ở chỗ đó còn có người có thể biết chuyện của mẫu phi ngươi lúc còn sống.”
Mạn Duẫn không tin Sử Minh Phi sẽ không duyên vô cớ trợ giúp mình, cái gọi là cắn người miệng mềm, bắt người tay dài. hắn không có chút mục đích, thì đó cũng chính là đầm rồng hang hổ.
"Đừng có dùng ánh mắt nhìn sói mà nhìn trẫm." Sử Minh Phi đi tới bên đình, hướng nơi xa liếc mắt nhìn. một thân ảnh màu đen đã xuất hiện trong tầm mắt, đang hướng về phía bên này. Tới thực mau , hắn lúc này mới nói mấy câu . thật sự là bảo vệ đến cả giọt nước cũng không lọt, tạm thời không dám cùng Cửu vương gia chính diện giao phong, Sử Minh Phi xoay người đi về hướng Mạn Duẫn.
"Chẳng lẽ ngươi không phải sói?" Mạn Duẫn hỏi ngược lại, người này chính là một con sói khoác da người
Ho khan hai tiếng, Sử Minh Phi không muốn ấn tượng của mình ở trong lòng Mạn Duẫn kém như vậy.
"Tiểu nha đầu, cho dù trẫm là sói, cũng là sói háo sắc." Nhéo một cái lên khuôn mặt hồng mềm nhỏ bé của Mạn Duẫn, "Ngươi phải cẩn thận, sau khi lớn lên, nói không chừng sẽ bị trẫm một ngụm ăn luôn nha!"
Mạn Duẫn sửng sốt một chút, mới phản ứng được, mình bị mỗ Sử đùa giỡn.
Sắc mặt âm trầm xuống, như mây đen áp đỉnh, thâm u.
Tay Sử Minh Phi cứng đờ, bé con này cũng quá có khí thế rồi. không hổ là con của Cửu vương gia a! không tệ, vô cùng đáng yêu thêm thú vị. Nếu thật sự ăn hết đứa nhỏ này, như vậy Cửu vương gia chẳng phải là thành nhạc phụ của mình sao? Vừa nghĩ tới hai chữ ‘ nhạc phụ ’, Sử Minh không khỏi rùng mình một cái.
"Nếu như ngươi không phải sợ trướng rách bụng, thì ăn thử xem!" đôi mắt nhỏ tròn trịa của Mạn Duẫn, nhíu lại, ánh sáng lạnh hiện lên châm biếm.
Thấy Cửu vương gia lập tức sắp vào đình rồi, Sử Minh Phi vội vàng thu tay lại, "Hôm nay không nói với ngươi nữa, nhớ lời trẫm đã nói. Tối mai......, ngươi nghĩ kĩ đi, tốt nhất mang theo Cửu vương gia."
Lấy trình độ bảo vệ của Cửu vương gia, làm sao sẽ cho phép Mạn Duẫn đi vào cái loại địa phương chướng khí mù mịt đó. Dù sao tiểu nha đầu này có là biện pháp, không cần mình lo lắng. Sử Minh Phi hướng bên ngoài đình nhảy một cái, nhanh chóng biến mất.
Mạn Duẫn tự nhiên cũng biết, ngẩng đầu nhìn về Chu Dương, nói: "Giữ bí mật."
Hướng Vương Gia hồi báo hành trình mỗi ngày của Tiểu Quận Chúa, là công việc của Chu Dương. Hơn nữa loại chuyện như vậy, tại sao có thể lừa gạt Vương Gia. Nếu bị Cửu vương gia biết, vậy không muốn chết sao?
Chu Dương trước tiên, lắc đầu.
Mạn Duẫn hé miệng, "Chu Dương, ngươi thật không muốn giữ bí mật giúp Bản Quận chúa?"
Mạn Duẫn cũng phát hiện phụ vương trở lại, này bong dáng màu đen đó càng ngày càng gần. Nếu không nắm chặt thời gian thuyết phục Chu Dương, mình lại thật sự đừng nghĩ đi Hoa Liễu Nhai rồi.
"Tiểu Quận Chúa, đó không phải là địa phương người nên đi. Nếu thật muốn truy tìm người nào, ngài cứ hỏi Vương Gia, Vương Gia thương ngài, nhất định sẽ nói với ngài." Giờ phút này, Chu Dương dùng giọng điệu vô cùng thành kính và nghiêm túc.
"Nhưng Bản Quận chủ yếu muốn tự mình tra. Ngươi thật sự không giữ bí mật?" Trong mắt Mạn Duẫn dâng lên một tia giảo hoạt, Chu Dương nhìn thấy phải che lưng, lạnh cả người.
Người nhìn như vô hại, thường thường là dáng sợ nhất, cũng tỷ như Tiểu Quận Chúa lúc này. Gương mặt đáng yêu như Thiên sứ, nhưng lòng dạ ma quỷ. Chu Dương có chút dự cảm không tốt, nhưng nhiều năm thần phục, cũng không thể nói thay đổi liền thay đổi, kiên quyết lắc đầu một cái.
"Vậy thì tốt, ngày mai Bản Quận chúa sẽ để cho người thả ra tin tức, nói là...... Chu gia huynh đệ mến nhau, Chu Dương yêu đương chính ca ca ruột của mình." Llực sát thương của lời đồn đại không giống bình thường, cũng tỷ như sự kiện lần trước của Trần Ninh kia. Trong một đêm, thân bại danh liệt.
Huống chi nơi này là cổ đại, đối với đồng tính mến nhau, vô cùng bài xích, chứ đừng nói chi là huynh đệ ruột thịt loạn luân.
Mẹ nó! Ai nói chỉ có Cửu vương gia không thể đắc tội, chủ nhân này tiểu ma quỷ cũng không thể đắc tội.
"Tiểu Quận Chúa, nhà ta ba đời trong sạch, nhiều thế hệ hết mình vì vương phủ, người không thể hủy danh dự của chúng ta a." Chu Dương nhìn Cửu vương gia càng ngày càng gần, nhìn lại gương mặt của Tiểu Quận Chúa, khó khăn mở miệng: "Chỉ lần này thôi đó."
"Nhưng thuộc hạ phải đi theo." Cách một hồi, Chu Dương nói tiếp.
Mạn Duẫn lộ ra hàm răng đáng yêu, cười một tiếng. Nhưng nhìn nụ cười này, Chu Dương có cảm giác...... Đáng sợ thế nào, thế nào ấy.
Beta: Quảng Hằng
Mạn Duẫn từ trên ghế nhảy xuống, thong thả tới lui mấy bước.
Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chống lại đôi mắt của Sử Minh Phi, "Bản Quận chúa tại sao lại phải đến những địa phương dơ bẩn như vậy?" Trong đầu ngươi lại có âm mưu gì?
Cho dù ta có đến loại địa phương đó hay không, có tất yếu như vậy sao?
Mạn Duẫn không nghĩ ra.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Duẫn rối rắm thành một đoàn, Sử Minh Phi hài lòng cười cười, "Cũng không thể nói như vậy. Kẻ làm chuyện lớn, không câu nệ tiểu tiết. Lần trước Tiểu Quận Chúa hỏi trẫm tin tức của người kia, sau khi trẫm trở về Nam Trụ Quốc, sai người tra xét điều tra, thì ra nàng là mẹ đẻ của Tiểu Quận Chúa. Nhưng người này thân phận rất quái dị, trẫm tra xét nửa tháng, cũng tra không ra bao nhiêu tài liệu."
Vốn là chỉ là một người râu ria, nhưng Sử Minh Phi cảm giác chuyện có chút kỳ hoặc. rõ ràng cái gì cũng không tra được , nhưng vẫn là nghĩ một vị tra được.
Có lẽ, người này sau lưng cất giấu bí mật gì, nói cũng không chừng.
Mạn Duẫn vừa nghe là về tin tức Thẩm Đậu, nhất thời tinh thần tỉnh táo.
Hai tròng mắt sáng quắc lên, mắt không chớp nhìn Sử Minh Phi, chờ đợi hắn nói ra nhiều tin tức hơn.
Sử Minh Phi bất đắc dĩ mà cười cười, "Ngươi đừng nhìn trẫm như vậy, hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. Về tin tức của nàng, ít lại càng ít, nàng...... Nàng giống như là một người từ trên trời roi xuống vậy, chuyện trước lúc vào ở vương phủ, toàn bộ bị tẩy rửa đến khi không còn một mống." Đột nhiên, mí mắt Sử Minh Phi nháy một cái, mang theo chút căng thẳng, "Duy nhất có thể xác định là…., mẫu phi ngươi khẳng định có lai lịch lớn."
Mặc dù hắn là Hoàng đế Nam Trụ quốc, nhưng ở Phong Yến quốc cũng ít nhiều có chút tai mắt.
Ngay cả hắn cũng không thể tra được tin tức của người đó , sau lưng làm sao mà có thể không có một chỗ dựa vững chắc?
Nhìn biểu tình của Sử Minh Phi, không giống lừa gạt. Nhưng Mạn Duẫn ít nhất biết nhiều hơn hắn một chút, đó chính là mẫu phi khẳng định đã thay danh đổi tính. Thẩm Đậu, cái tên này tuyệt đối không phải thực tên của Phi mẫu phi.
"Điều này cùng ta có đi đến Hoa Liễu Nhai hay không, có quan hệ trực tiếp gì?"
Sử Minh Phi đá đá chân, đứng lên, "Trẫm có thể giúp ngươi điều tra, chỉ có như vậy. Những chuyện khác, chỉ có thể dựa vào chính ngươi. Hoa Liễu Nhai là nơi long xà hỗn tạp, nhưng mua bán tin tức nhiều người. Có lẽ ở chỗ đó còn có người có thể biết chuyện của mẫu phi ngươi lúc còn sống.”
Mạn Duẫn không tin Sử Minh Phi sẽ không duyên vô cớ trợ giúp mình, cái gọi là cắn người miệng mềm, bắt người tay dài. hắn không có chút mục đích, thì đó cũng chính là đầm rồng hang hổ.
"Đừng có dùng ánh mắt nhìn sói mà nhìn trẫm." Sử Minh Phi đi tới bên đình, hướng nơi xa liếc mắt nhìn. một thân ảnh màu đen đã xuất hiện trong tầm mắt, đang hướng về phía bên này. Tới thực mau , hắn lúc này mới nói mấy câu . thật sự là bảo vệ đến cả giọt nước cũng không lọt, tạm thời không dám cùng Cửu vương gia chính diện giao phong, Sử Minh Phi xoay người đi về hướng Mạn Duẫn.
"Chẳng lẽ ngươi không phải sói?" Mạn Duẫn hỏi ngược lại, người này chính là một con sói khoác da người
Ho khan hai tiếng, Sử Minh Phi không muốn ấn tượng của mình ở trong lòng Mạn Duẫn kém như vậy.
"Tiểu nha đầu, cho dù trẫm là sói, cũng là sói háo sắc." Nhéo một cái lên khuôn mặt hồng mềm nhỏ bé của Mạn Duẫn, "Ngươi phải cẩn thận, sau khi lớn lên, nói không chừng sẽ bị trẫm một ngụm ăn luôn nha!"
Mạn Duẫn sửng sốt một chút, mới phản ứng được, mình bị mỗ Sử đùa giỡn.
Sắc mặt âm trầm xuống, như mây đen áp đỉnh, thâm u.
Tay Sử Minh Phi cứng đờ, bé con này cũng quá có khí thế rồi. không hổ là con của Cửu vương gia a! không tệ, vô cùng đáng yêu thêm thú vị. Nếu thật sự ăn hết đứa nhỏ này, như vậy Cửu vương gia chẳng phải là thành nhạc phụ của mình sao? Vừa nghĩ tới hai chữ ‘ nhạc phụ ’, Sử Minh không khỏi rùng mình một cái.
"Nếu như ngươi không phải sợ trướng rách bụng, thì ăn thử xem!" đôi mắt nhỏ tròn trịa của Mạn Duẫn, nhíu lại, ánh sáng lạnh hiện lên châm biếm.
Thấy Cửu vương gia lập tức sắp vào đình rồi, Sử Minh Phi vội vàng thu tay lại, "Hôm nay không nói với ngươi nữa, nhớ lời trẫm đã nói. Tối mai......, ngươi nghĩ kĩ đi, tốt nhất mang theo Cửu vương gia."
Lấy trình độ bảo vệ của Cửu vương gia, làm sao sẽ cho phép Mạn Duẫn đi vào cái loại địa phương chướng khí mù mịt đó. Dù sao tiểu nha đầu này có là biện pháp, không cần mình lo lắng. Sử Minh Phi hướng bên ngoài đình nhảy một cái, nhanh chóng biến mất.
Mạn Duẫn tự nhiên cũng biết, ngẩng đầu nhìn về Chu Dương, nói: "Giữ bí mật."
Hướng Vương Gia hồi báo hành trình mỗi ngày của Tiểu Quận Chúa, là công việc của Chu Dương. Hơn nữa loại chuyện như vậy, tại sao có thể lừa gạt Vương Gia. Nếu bị Cửu vương gia biết, vậy không muốn chết sao?
Chu Dương trước tiên, lắc đầu.
Mạn Duẫn hé miệng, "Chu Dương, ngươi thật không muốn giữ bí mật giúp Bản Quận chúa?"
Mạn Duẫn cũng phát hiện phụ vương trở lại, này bong dáng màu đen đó càng ngày càng gần. Nếu không nắm chặt thời gian thuyết phục Chu Dương, mình lại thật sự đừng nghĩ đi Hoa Liễu Nhai rồi.
"Tiểu Quận Chúa, đó không phải là địa phương người nên đi. Nếu thật muốn truy tìm người nào, ngài cứ hỏi Vương Gia, Vương Gia thương ngài, nhất định sẽ nói với ngài." Giờ phút này, Chu Dương dùng giọng điệu vô cùng thành kính và nghiêm túc.
"Nhưng Bản Quận chủ yếu muốn tự mình tra. Ngươi thật sự không giữ bí mật?" Trong mắt Mạn Duẫn dâng lên một tia giảo hoạt, Chu Dương nhìn thấy phải che lưng, lạnh cả người.
Người nhìn như vô hại, thường thường là dáng sợ nhất, cũng tỷ như Tiểu Quận Chúa lúc này. Gương mặt đáng yêu như Thiên sứ, nhưng lòng dạ ma quỷ. Chu Dương có chút dự cảm không tốt, nhưng nhiều năm thần phục, cũng không thể nói thay đổi liền thay đổi, kiên quyết lắc đầu một cái.
"Vậy thì tốt, ngày mai Bản Quận chúa sẽ để cho người thả ra tin tức, nói là...... Chu gia huynh đệ mến nhau, Chu Dương yêu đương chính ca ca ruột của mình." Llực sát thương của lời đồn đại không giống bình thường, cũng tỷ như sự kiện lần trước của Trần Ninh kia. Trong một đêm, thân bại danh liệt.
Huống chi nơi này là cổ đại, đối với đồng tính mến nhau, vô cùng bài xích, chứ đừng nói chi là huynh đệ ruột thịt loạn luân.
Mẹ nó! Ai nói chỉ có Cửu vương gia không thể đắc tội, chủ nhân này tiểu ma quỷ cũng không thể đắc tội.
"Tiểu Quận Chúa, nhà ta ba đời trong sạch, nhiều thế hệ hết mình vì vương phủ, người không thể hủy danh dự của chúng ta a." Chu Dương nhìn Cửu vương gia càng ngày càng gần, nhìn lại gương mặt của Tiểu Quận Chúa, khó khăn mở miệng: "Chỉ lần này thôi đó."
"Nhưng thuộc hạ phải đi theo." Cách một hồi, Chu Dương nói tiếp.
Mạn Duẫn lộ ra hàm răng đáng yêu, cười một tiếng. Nhưng nhìn nụ cười này, Chu Dương có cảm giác...... Đáng sợ thế nào, thế nào ấy.
/162
|