Khi đến cổng khu vui chơi, Úc Tâm nhìn dòng người chen chật ních nhíu chặt mày: “Sao nhiều người thế này?”
Đường Mật đáp: “Bởi vì hôm nay là Tết thiếu nhi.”
Úc Tâm: “…”
Anh đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ một hồi, mỉm cười đề nghị với Đường Mật: “Chi bằng bọn mình bao toàn bộ khu này lại?”
Đường Mật: “…”
“Đừng lo, dù sao cũng là tiền của Úc Ý.”
Đường Mật: “…”
Úc tổng liều mạng kiếm tiền nuôi gia đình, anh thì ra ngoài ăn chơi phóng đãng… Không ổn rồi, sức gợi liên tưởng lớn quá đi!
Đường Mật kéo tay anh, nói một lời thành khẩn thấm thía: “Cún ngoan, Tết thiếu nhi thì phải chơi cùng các bạn nhỏ khác mới vui.”
Úc Tâm: “…”
Sau khi hai người mua vé vào khu vui chơi, điện thoại trên người Úc Tâm kêu vang. Úc Tâm lấy ra nhìn qua, rồi tắt máy.
Đường Mật liếc điện thoại của anh, đúng lúc điện thoại trên người mình cũng vang lên.
Úc Tâm nhíu nhíu mày, Đường Mật lấy điện thoại ra, phát hiện là La Hạo gọi tới.
“Đừng nhấc máy.”
Đường Mật không nghe lời Úc Tâm, đi lên trước mấy bước tiếp điện thoại. Còn chưa nói xong, giọng nói gấp gáp của La Hạo đã truyền tới: “Úc Tâm đang ở chỗ cô à?”
“Vâng, bọn tôi đang ở khu vui chơi, có chuyện gì gấp hả?”
La Hạo: “…”
Cậu chàng im lặng một lúc mới đáp: “Không có gì, chỉ là Úc tổng vốn đã hẹn ăn trưa cùng bố mẹ, thôi nếu hai người đang ở khu vui chơi thì cứ xõa cho thỏa đi nhé.”
Đường Mật giật giật lông mày: “Không đến đó ăn trưa có sao không?”
“Không sao, vốn dĩ là để chúc mừng sinh nhật anh ấy, nhưng có vẻ anh ấy còn muốn ở bên cô hơn.”
Đường Mật: “…”
“Bên bố mẹ Úc tổng tôi sẽ giải thích, vậy tôi không làm phiền hai người nữa nhé.”
La Hạo nói xong liền cúp điện thoại, Đường Mật cất điện thoại về túi, nhìn Úc Tâm bảo: “Anh không đi dự sinh nhật cùng bố mẹ à?”
Úc Tâm đáp như chẳng thèm để ý: “Quà sinh nhật bọn họ tặng anh mãi mãi cứ là một bữa cơm u ám tẻ nhạt và một đống sách.” Anh nhìn Đường Mật: “Thời gian của anh không nhiều, anh muốn ở bên cạnh em hơn.”
Đường Mật im lặng chớp chớp hai mắt, nói với anh: “Vậy được rồi, nhưng chúng ta đều chưa ăn trưa, tôi thấy hơi đói.”
“À, biết thế lúc nãy ăn chút bánh kem trên xe trước.” Úc Tâm suy nghĩ rồi kéo cô đi dạo trong khu vui chơi: “Ăn chút đồ trong khu vui chơi thôi vậy.”
Sau cùng hai người mua hai cây xúc xích, hai cái sandwich và hai cốc đồ uống, tìm một chỗ cỏ bằng phẳng ngồi xuống.
Chỗ ngồi kiểu này nếu đổi lại ở công viên bên ngoài khẳng định sẽ là chốn tranh cướp của các đôi tình nhân, nhưng ở trong khu vui chơi chẳng có ai muốn lãng phí thời gian tại đây, thế nên Úc Tâm và Đường Mật hai người độc chiếm cả một mảng cỏ rộng lớn.
Đường Mật gặm xong hai chiếc sandwich, lười biếng vươn vai: “Ăn xong thấy buồn ngủ ghê.”
Úc Tâm cười một tiếng: “Chúng ta đi ngồi tàu lượn đi, đảm bảo ngồi xong tinh thần của em hăng hái lại ngay.”
Đúng lúc đó trong khu vui chơi truyền đến tiếng la thất thanh của du khách, Đường Mật mím môi hỏi: “Mới ăn no xong, không có trò gì nhẹ nhàng chút à?”
Úc Tâm đáp: “Vòng quay mặt trời khổng lồ hoặc đu quay ngựa gỗ.”
Đường Mật nghĩ ngợi rồi đáp: “Vậy chơi đu quay ngựa gỗ đi, thích hợp với các bạn nhỏ hơn!”
Úc Tâm: “…”
Sinh ra vào ngày mùng 1 tháng 6 có phải do anh cố ý đâu..
Anh nhìn vụn bánh sandwich trên khóe môi Đường Mật, mỉm cười giơ tay lau giúp cô: “Rốt cuộc ai giống trẻ con hơn đây?”
Đầu ngón cái nhẹ nhàng quẹt qua khóe miệng của cô, ánh mắt Úc Tâm hơi trầm xuống, nâng cằm cô lên chầm chậm lại gần bờ môi cô.
Đường Mật vô thức ngừng thở, cô nhìn khuôn mặt anh tuấn của Úc Tâm đang dần dần phóng đại trước mắt, trái tim đập bình bịch không ngừng.
Rốt cuộc có nên đẩy anh ra không? Theo lý thì hai người họ không phải người yêu, nên đẩy ra mới đúng, thế nhưng hôn cũng hôn nhiều lần như thế rồi, trước lạ sau quen, hơn nữa mỗi lần hôn xong Úc tổng còn có thể biến trở lại…
Đường Mật còn chưa kịp đưa ra quyết định, Úc Tâm đã ngừng lại trước khi chạm đến bờ môi của cô.
Lông mi Đường Mật khẽ chớp động, Úc Tâm kéo giãn khoảng cách với cô, cười bảo: “Không được hôn có phải rất thất vọng không?”
Đường Mật: “…”
Cô nhanh chóng liếc mắt xem thường anh, đứng lên khỏi bãi cỏ. Úc Tâm đứng đằng sau cụp mi mắt, đi theo cô bước ra ngoài.
Chỗ đu quay ngựa gỗ có rất nhiều bạn nhỏ vây quanh, đương nhiên cũng có tình nhân, Úc Tâm muốn ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Đường Mật, Đường Mật lại kiên quyết dứt khoát chọn cưỡi trên một con ngựa trắng.
Úc Tâm chỉ đành vội vàng cướp lấy chú ngựa nâu bên cạnh cô.
(*)Xe ngựa thì có thể ngồi được hai người, còn chọn cưỡi lên con vật thì chỉ được 1 người 1 con. Hai con ở cạnh nhau.
Tiếng nhạc nhẹ cất lên theo chuyển động của vòng đu quay, ngựa gỗ xoay tròn từng vòng từng vòng một, Úc Tâm cứ nhìn mãi Đường Mật ở bên cạnh.
Đường Mật bị nhìn đến mức hai tai hơi ửng hồng, khổ nỗi đang cưỡi trên ngựa muốn trốn cũng không trốn được.
“Sweetheart.”
Úc Tâm đột ngột gọi một tiếng, Đường Mật giật nảy mình: “Gọi linh tinh gì thế?”
Úc Tâm giơ tay trái của mình ra: “Đưa tay cho anh.”
Đường Mật: “…”
Đường Mật không nhúc nhích, cánh tay của Úc Tâm còn cố chấp giơ giữa không trung: “Đưa tay cho anh.”
Anh lặp lại một lần, Đường Mật giấu mặt đi ai oán khóc thét, đưa ra điều kiện trao đổi: “Đưa tay cho anh xong không được nhìn tôi chằm chằm nữa.”
Úc Tâm thoáng suy nghĩ: “Thành giao.”
Đường Mật trao tay sang bên, Úc Tâm bắt lấy tay cô, trên khuôn mặt tức khắc xuất hiện hai lúm đồng tiền: “Rốt cuộc cũng bắt được em.”
Rõ ràng khoảng cách gần như thế, lại đuổi thế nào cũng không đuổi được, anh không thích cảm giác này.
Sau khi xuống khỏi vòng đu quay ngựa gỗ, Úc Tâm vẫn nắm chặt lấy tay cô không buông. Đường Mật bị anh kéo đến nhà ma, sau cùng không nhịn được co rút khóe miệng: “Tiếp đến là chơi trò này sao?”
“Đúng rồi, nếu em sợ hãi thì hãy ôm chặt lấy anh.”
Đường Mật: “…”
Nếu cô sợ hãi, có thể lựa chọn không chơi được không?
Trước lúc đi vào nhà ma còn phải ký hẳn một biên bản sinh tử, Đường Mật bĩu môi, tâm thái không vững còn cố tình tỏ ra nguy hiểm ma mị chăng?
Úc Tâm ký xong tên của mình, nhìn thấy Đường Mật còn chưa động bút bèn nói đầy quan tâm: “Sweetheart đừng sợ, anh lúc nào cũng để sẵn cho em ôm.”
Đường Mật không muốn nói gì nữa, nể tình hôm nay là sinh nhật Úc tổng nên chơi cùng anh đi vậy.
Ký tên xong, cô liếc nhìn sang biên bản sinh tử của Úc Tâm, tên nhóc này ký chữ Úc Tâm.
Cô nhìn hai chữ này một lúc lâu, trong ánh mắt chớp động khó phát hiện.
“Sao thế?” Úc Tâm thấy lạ hỏi cô, Đường Mật lắc lắc đầu, nộp biên bản đã ký xong cho người ta.
Trong nhà ma được tạo bầu không khí khá trọn vẹn, nhưng Đường Mật từ nhỏ đã sống dưới quê, cứ đến buổi tối các thể loại bầu không khí quái dị lạ kỳ nào cô cũng đều cảm nhận qua, cộng với biết bao câu chuyện truyền thuyết kinh dị trong dân gian mà ông bà nội từng kể, sớm luyện thành một thân kim cương bất hoại.
Thế nên trước giờ cô không đi nhà ma, không phải vì sợ quỷ, mà vì sợ bản thân khi nhìn thấy một đám nhân viên hiện trường đóng giả thành hoa hòe hoa sói sẽ bật cười mất.
Úc Tâm cũng nhanh chóng phát hiện ra Đường Mật căn bản không thấy sợ, có điều chẳng sao cả, đổi thành anh sợ là được mà.
“A…!!!” Anh đột nhiên gào lên, nhào vào người Đường Mật: “Sweetheart, vừa có thứ gì đó dính vào mặt anh.”
Đường Mật: “…”
Cô ngẩng đầu, bắt lấy nhánh bột khoai nưa đông lạnh(*) đang chuẩn bị rút về, dùng lực kéo nó lại: “Đây là khoai nưa, nướng kèm vịt ăn ngon cực.”
(*)Khoai nưa: Gốc là Konjac, tên gọi khác là Amorphophalms konjac, thảo mộc họ Ráy lâu năm, dùng nhiều trong thạch rau câu, mang tính trơn mềm như thạch nên còn có tên là “lưỡi của quỷ”. Ngoài ra cây khoai nưa có nhiều tác dụng trong công nghiệp hóa học, lương thực thực phẩm, y tế,…
Các bạn đang đọc truyện tại s://phuongviio.wordpress.com/ ĐTMY – VIIO dịch
Úc Tâm: “…”
Nhân viên công tác: “…”
Anh chàng lặng thinh rút dây câu, treo dây khoai nưa về chỗ cũ.
Ngày hôm đó, đại đa số nhân viên công tác trong nhà ma đều bày tỏ công việc không có cảm giác thành tựu, bọn họ không muốn làm nữa!
Đường Mật chơi cùng Úc Tâm trong khu vui chơi cả buổi chiều, thể lực rốt cục không chịu nổi. Khi ngồi trên xe một lần nữa, cô có cảm giác bản thân có thể lập tức ngủ luôn được.
Úc Tâm tìm một nhà hàng ăn tối cùng cô, thuận tiện đem bánh kem theo. Đường Mật cắm một cây nến lên trên, đốt lửa rồi bảo anh ước.
Úc Tâm vô cùng thành thật nhắm mắt lại, chắp tay chữ thập, Đường Mật nhìn đôi hàng mi dài của anh chớp nhẹ dưới ánh nến, sau đó nghe anh nói: “Hi vọng Sweetheart sẽ trở thành Bà Úc của Úc Tâm.”
Đường Mật: “…”
Nói nguyện vọng ra khỏi miệng như thế có ổn không!
Úc Tâm nói xong liền mở to mắt, thổi phù tắt ngọn nến. Đường Mật chuyển dời ánh mắt, biểu cảm hơi mất tự nhiên.
Úc Tâm cười với cô: “Sweetheart, nguyện vọng sinh nhật của anh em phải giúp anh thực hiện đó nha.”
Đường Mật: “…”
Chắc có lẽ da mặt của Úc tổng đều mọc hết lên người Úc Tâm nên da mặt anh chàng này mới dày được như vậy.
Cô cẩn thận cắt bánh kem ra, chia một phần vào đĩa của Úc Tâm: “Bánh kem Charlotte vị xoài, bọn tôi làm cả buổi sáng, anh phải ăn hết đi đấy.”
Úc Tâm nếm thử một miếng, nói với Đường Mật: “Vẫn là món em làm ngon hơn, đồ đệ của em còn phải tiếp tục nỗ lực.”
Đường Mật lại cắt thêm một miếng cho vào đĩa của mình, dùng thìa múc một miếng đưa vào miệng: “Ừm.. Xoài thơm nồng vô cùng, hoa quả nhà bọn họ đúng là ngon hết nấc. Kem Bavarian khá là tinh mịn, nhưng độ nồng còn kém một chút, cốt bánh còn chưa đủ mềm trơn, nhưng nói chung cũng được coi là không tệ rồi.”
Úc Tâm chớp chớp mắt: “Tóm lại em nợ anh một chiếc bánh sinh nhật.”
Đường Mật: “…”
Sau khi ăn xong cơm tối, Úc Tâm trực tiếp đưa Đường Mật về nhà. Mặc dù Đường Mật hơi ngạc nhiên, nhưng đã chơi cả buổi chiều đúng là đã mệt thật, sau khi chào tạm biệt anh liền đi thẳng lên lầu. Úc Tâm nhìn ánh đèn trong phòng cô sáng lên xong mới khởi động xe rời đi.
Đường Mật chào Phó Tân một tiếng rồi về phòng mình. Trên bàn máy tính bày một bó hoa hồng đỏ rực, là hoa hôm qua Úc Tâm tặng cô.
Cô bước đến, mở ngăn kéo, lấy ra một tấm thiệp.
Nhìn chằm chằm hai chữ “Úc Tâm” chỗ ký tên một lúc lâu xong, cô đóng tấm thiệp lại thả về ngăn kéo.
Bút tích quả nhiên không giống.
Chữ “Úc Tâm” này và chữ “Úc Tâm” buổi chiều Úc Tâm ký trên biên bản sinh tử căn bản giống hệt như từ tay hai người khác nhau viết ra.
Cô nhíu mày nghĩ suy một hồi, nhào đầu xuống giường.
Hết chương 25
Đường Mật đáp: “Bởi vì hôm nay là Tết thiếu nhi.”
Úc Tâm: “…”
Anh đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ một hồi, mỉm cười đề nghị với Đường Mật: “Chi bằng bọn mình bao toàn bộ khu này lại?”
Đường Mật: “…”
“Đừng lo, dù sao cũng là tiền của Úc Ý.”
Đường Mật: “…”
Úc tổng liều mạng kiếm tiền nuôi gia đình, anh thì ra ngoài ăn chơi phóng đãng… Không ổn rồi, sức gợi liên tưởng lớn quá đi!
Đường Mật kéo tay anh, nói một lời thành khẩn thấm thía: “Cún ngoan, Tết thiếu nhi thì phải chơi cùng các bạn nhỏ khác mới vui.”
Úc Tâm: “…”
Sau khi hai người mua vé vào khu vui chơi, điện thoại trên người Úc Tâm kêu vang. Úc Tâm lấy ra nhìn qua, rồi tắt máy.
Đường Mật liếc điện thoại của anh, đúng lúc điện thoại trên người mình cũng vang lên.
Úc Tâm nhíu nhíu mày, Đường Mật lấy điện thoại ra, phát hiện là La Hạo gọi tới.
“Đừng nhấc máy.”
Đường Mật không nghe lời Úc Tâm, đi lên trước mấy bước tiếp điện thoại. Còn chưa nói xong, giọng nói gấp gáp của La Hạo đã truyền tới: “Úc Tâm đang ở chỗ cô à?”
“Vâng, bọn tôi đang ở khu vui chơi, có chuyện gì gấp hả?”
La Hạo: “…”
Cậu chàng im lặng một lúc mới đáp: “Không có gì, chỉ là Úc tổng vốn đã hẹn ăn trưa cùng bố mẹ, thôi nếu hai người đang ở khu vui chơi thì cứ xõa cho thỏa đi nhé.”
Đường Mật giật giật lông mày: “Không đến đó ăn trưa có sao không?”
“Không sao, vốn dĩ là để chúc mừng sinh nhật anh ấy, nhưng có vẻ anh ấy còn muốn ở bên cô hơn.”
Đường Mật: “…”
“Bên bố mẹ Úc tổng tôi sẽ giải thích, vậy tôi không làm phiền hai người nữa nhé.”
La Hạo nói xong liền cúp điện thoại, Đường Mật cất điện thoại về túi, nhìn Úc Tâm bảo: “Anh không đi dự sinh nhật cùng bố mẹ à?”
Úc Tâm đáp như chẳng thèm để ý: “Quà sinh nhật bọn họ tặng anh mãi mãi cứ là một bữa cơm u ám tẻ nhạt và một đống sách.” Anh nhìn Đường Mật: “Thời gian của anh không nhiều, anh muốn ở bên cạnh em hơn.”
Đường Mật im lặng chớp chớp hai mắt, nói với anh: “Vậy được rồi, nhưng chúng ta đều chưa ăn trưa, tôi thấy hơi đói.”
“À, biết thế lúc nãy ăn chút bánh kem trên xe trước.” Úc Tâm suy nghĩ rồi kéo cô đi dạo trong khu vui chơi: “Ăn chút đồ trong khu vui chơi thôi vậy.”
Sau cùng hai người mua hai cây xúc xích, hai cái sandwich và hai cốc đồ uống, tìm một chỗ cỏ bằng phẳng ngồi xuống.
Chỗ ngồi kiểu này nếu đổi lại ở công viên bên ngoài khẳng định sẽ là chốn tranh cướp của các đôi tình nhân, nhưng ở trong khu vui chơi chẳng có ai muốn lãng phí thời gian tại đây, thế nên Úc Tâm và Đường Mật hai người độc chiếm cả một mảng cỏ rộng lớn.
Đường Mật gặm xong hai chiếc sandwich, lười biếng vươn vai: “Ăn xong thấy buồn ngủ ghê.”
Úc Tâm cười một tiếng: “Chúng ta đi ngồi tàu lượn đi, đảm bảo ngồi xong tinh thần của em hăng hái lại ngay.”
Đúng lúc đó trong khu vui chơi truyền đến tiếng la thất thanh của du khách, Đường Mật mím môi hỏi: “Mới ăn no xong, không có trò gì nhẹ nhàng chút à?”
Úc Tâm đáp: “Vòng quay mặt trời khổng lồ hoặc đu quay ngựa gỗ.”
Đường Mật nghĩ ngợi rồi đáp: “Vậy chơi đu quay ngựa gỗ đi, thích hợp với các bạn nhỏ hơn!”
Úc Tâm: “…”
Sinh ra vào ngày mùng 1 tháng 6 có phải do anh cố ý đâu..
Anh nhìn vụn bánh sandwich trên khóe môi Đường Mật, mỉm cười giơ tay lau giúp cô: “Rốt cuộc ai giống trẻ con hơn đây?”
Đầu ngón cái nhẹ nhàng quẹt qua khóe miệng của cô, ánh mắt Úc Tâm hơi trầm xuống, nâng cằm cô lên chầm chậm lại gần bờ môi cô.
Đường Mật vô thức ngừng thở, cô nhìn khuôn mặt anh tuấn của Úc Tâm đang dần dần phóng đại trước mắt, trái tim đập bình bịch không ngừng.
Rốt cuộc có nên đẩy anh ra không? Theo lý thì hai người họ không phải người yêu, nên đẩy ra mới đúng, thế nhưng hôn cũng hôn nhiều lần như thế rồi, trước lạ sau quen, hơn nữa mỗi lần hôn xong Úc tổng còn có thể biến trở lại…
Đường Mật còn chưa kịp đưa ra quyết định, Úc Tâm đã ngừng lại trước khi chạm đến bờ môi của cô.
Lông mi Đường Mật khẽ chớp động, Úc Tâm kéo giãn khoảng cách với cô, cười bảo: “Không được hôn có phải rất thất vọng không?”
Đường Mật: “…”
Cô nhanh chóng liếc mắt xem thường anh, đứng lên khỏi bãi cỏ. Úc Tâm đứng đằng sau cụp mi mắt, đi theo cô bước ra ngoài.
Chỗ đu quay ngựa gỗ có rất nhiều bạn nhỏ vây quanh, đương nhiên cũng có tình nhân, Úc Tâm muốn ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Đường Mật, Đường Mật lại kiên quyết dứt khoát chọn cưỡi trên một con ngựa trắng.
Úc Tâm chỉ đành vội vàng cướp lấy chú ngựa nâu bên cạnh cô.
(*)Xe ngựa thì có thể ngồi được hai người, còn chọn cưỡi lên con vật thì chỉ được 1 người 1 con. Hai con ở cạnh nhau.
Tiếng nhạc nhẹ cất lên theo chuyển động của vòng đu quay, ngựa gỗ xoay tròn từng vòng từng vòng một, Úc Tâm cứ nhìn mãi Đường Mật ở bên cạnh.
Đường Mật bị nhìn đến mức hai tai hơi ửng hồng, khổ nỗi đang cưỡi trên ngựa muốn trốn cũng không trốn được.
“Sweetheart.”
Úc Tâm đột ngột gọi một tiếng, Đường Mật giật nảy mình: “Gọi linh tinh gì thế?”
Úc Tâm giơ tay trái của mình ra: “Đưa tay cho anh.”
Đường Mật: “…”
Đường Mật không nhúc nhích, cánh tay của Úc Tâm còn cố chấp giơ giữa không trung: “Đưa tay cho anh.”
Anh lặp lại một lần, Đường Mật giấu mặt đi ai oán khóc thét, đưa ra điều kiện trao đổi: “Đưa tay cho anh xong không được nhìn tôi chằm chằm nữa.”
Úc Tâm thoáng suy nghĩ: “Thành giao.”
Đường Mật trao tay sang bên, Úc Tâm bắt lấy tay cô, trên khuôn mặt tức khắc xuất hiện hai lúm đồng tiền: “Rốt cuộc cũng bắt được em.”
Rõ ràng khoảng cách gần như thế, lại đuổi thế nào cũng không đuổi được, anh không thích cảm giác này.
Sau khi xuống khỏi vòng đu quay ngựa gỗ, Úc Tâm vẫn nắm chặt lấy tay cô không buông. Đường Mật bị anh kéo đến nhà ma, sau cùng không nhịn được co rút khóe miệng: “Tiếp đến là chơi trò này sao?”
“Đúng rồi, nếu em sợ hãi thì hãy ôm chặt lấy anh.”
Đường Mật: “…”
Nếu cô sợ hãi, có thể lựa chọn không chơi được không?
Trước lúc đi vào nhà ma còn phải ký hẳn một biên bản sinh tử, Đường Mật bĩu môi, tâm thái không vững còn cố tình tỏ ra nguy hiểm ma mị chăng?
Úc Tâm ký xong tên của mình, nhìn thấy Đường Mật còn chưa động bút bèn nói đầy quan tâm: “Sweetheart đừng sợ, anh lúc nào cũng để sẵn cho em ôm.”
Đường Mật không muốn nói gì nữa, nể tình hôm nay là sinh nhật Úc tổng nên chơi cùng anh đi vậy.
Ký tên xong, cô liếc nhìn sang biên bản sinh tử của Úc Tâm, tên nhóc này ký chữ Úc Tâm.
Cô nhìn hai chữ này một lúc lâu, trong ánh mắt chớp động khó phát hiện.
“Sao thế?” Úc Tâm thấy lạ hỏi cô, Đường Mật lắc lắc đầu, nộp biên bản đã ký xong cho người ta.
Trong nhà ma được tạo bầu không khí khá trọn vẹn, nhưng Đường Mật từ nhỏ đã sống dưới quê, cứ đến buổi tối các thể loại bầu không khí quái dị lạ kỳ nào cô cũng đều cảm nhận qua, cộng với biết bao câu chuyện truyền thuyết kinh dị trong dân gian mà ông bà nội từng kể, sớm luyện thành một thân kim cương bất hoại.
Thế nên trước giờ cô không đi nhà ma, không phải vì sợ quỷ, mà vì sợ bản thân khi nhìn thấy một đám nhân viên hiện trường đóng giả thành hoa hòe hoa sói sẽ bật cười mất.
Úc Tâm cũng nhanh chóng phát hiện ra Đường Mật căn bản không thấy sợ, có điều chẳng sao cả, đổi thành anh sợ là được mà.
“A…!!!” Anh đột nhiên gào lên, nhào vào người Đường Mật: “Sweetheart, vừa có thứ gì đó dính vào mặt anh.”
Đường Mật: “…”
Cô ngẩng đầu, bắt lấy nhánh bột khoai nưa đông lạnh(*) đang chuẩn bị rút về, dùng lực kéo nó lại: “Đây là khoai nưa, nướng kèm vịt ăn ngon cực.”
(*)Khoai nưa: Gốc là Konjac, tên gọi khác là Amorphophalms konjac, thảo mộc họ Ráy lâu năm, dùng nhiều trong thạch rau câu, mang tính trơn mềm như thạch nên còn có tên là “lưỡi của quỷ”. Ngoài ra cây khoai nưa có nhiều tác dụng trong công nghiệp hóa học, lương thực thực phẩm, y tế,…
Các bạn đang đọc truyện tại s://phuongviio.wordpress.com/ ĐTMY – VIIO dịch
Úc Tâm: “…”
Nhân viên công tác: “…”
Anh chàng lặng thinh rút dây câu, treo dây khoai nưa về chỗ cũ.
Ngày hôm đó, đại đa số nhân viên công tác trong nhà ma đều bày tỏ công việc không có cảm giác thành tựu, bọn họ không muốn làm nữa!
Đường Mật chơi cùng Úc Tâm trong khu vui chơi cả buổi chiều, thể lực rốt cục không chịu nổi. Khi ngồi trên xe một lần nữa, cô có cảm giác bản thân có thể lập tức ngủ luôn được.
Úc Tâm tìm một nhà hàng ăn tối cùng cô, thuận tiện đem bánh kem theo. Đường Mật cắm một cây nến lên trên, đốt lửa rồi bảo anh ước.
Úc Tâm vô cùng thành thật nhắm mắt lại, chắp tay chữ thập, Đường Mật nhìn đôi hàng mi dài của anh chớp nhẹ dưới ánh nến, sau đó nghe anh nói: “Hi vọng Sweetheart sẽ trở thành Bà Úc của Úc Tâm.”
Đường Mật: “…”
Nói nguyện vọng ra khỏi miệng như thế có ổn không!
Úc Tâm nói xong liền mở to mắt, thổi phù tắt ngọn nến. Đường Mật chuyển dời ánh mắt, biểu cảm hơi mất tự nhiên.
Úc Tâm cười với cô: “Sweetheart, nguyện vọng sinh nhật của anh em phải giúp anh thực hiện đó nha.”
Đường Mật: “…”
Chắc có lẽ da mặt của Úc tổng đều mọc hết lên người Úc Tâm nên da mặt anh chàng này mới dày được như vậy.
Cô cẩn thận cắt bánh kem ra, chia một phần vào đĩa của Úc Tâm: “Bánh kem Charlotte vị xoài, bọn tôi làm cả buổi sáng, anh phải ăn hết đi đấy.”
Úc Tâm nếm thử một miếng, nói với Đường Mật: “Vẫn là món em làm ngon hơn, đồ đệ của em còn phải tiếp tục nỗ lực.”
Đường Mật lại cắt thêm một miếng cho vào đĩa của mình, dùng thìa múc một miếng đưa vào miệng: “Ừm.. Xoài thơm nồng vô cùng, hoa quả nhà bọn họ đúng là ngon hết nấc. Kem Bavarian khá là tinh mịn, nhưng độ nồng còn kém một chút, cốt bánh còn chưa đủ mềm trơn, nhưng nói chung cũng được coi là không tệ rồi.”
Úc Tâm chớp chớp mắt: “Tóm lại em nợ anh một chiếc bánh sinh nhật.”
Đường Mật: “…”
Sau khi ăn xong cơm tối, Úc Tâm trực tiếp đưa Đường Mật về nhà. Mặc dù Đường Mật hơi ngạc nhiên, nhưng đã chơi cả buổi chiều đúng là đã mệt thật, sau khi chào tạm biệt anh liền đi thẳng lên lầu. Úc Tâm nhìn ánh đèn trong phòng cô sáng lên xong mới khởi động xe rời đi.
Đường Mật chào Phó Tân một tiếng rồi về phòng mình. Trên bàn máy tính bày một bó hoa hồng đỏ rực, là hoa hôm qua Úc Tâm tặng cô.
Cô bước đến, mở ngăn kéo, lấy ra một tấm thiệp.
Nhìn chằm chằm hai chữ “Úc Tâm” chỗ ký tên một lúc lâu xong, cô đóng tấm thiệp lại thả về ngăn kéo.
Bút tích quả nhiên không giống.
Chữ “Úc Tâm” này và chữ “Úc Tâm” buổi chiều Úc Tâm ký trên biên bản sinh tử căn bản giống hệt như từ tay hai người khác nhau viết ra.
Cô nhíu mày nghĩ suy một hồi, nhào đầu xuống giường.
Hết chương 25
/64
|