Danh sách nhân viên tham dự hội nghị giao lưu được xác định xong, công ty truyền đạt thông tin lại cho những Nhà hàng trưởng tương ứng.
Đường Mật biết tin bản thân có cơ hội được tham gia Hội nghị giao lưu nước ngoài để học tập, kinh ngạc đến mức nửa ngày cũng nói không ra lời.
Cơ hội ra nước ngoài giao lưu như thế này, dù trong công ty nào đi nữa cũng sẽ phái những nhân viên kỳ cựu có cống hiến nhất định cho công ty đi chứ? Không nói đến việc cô là người mới, ngay đến Dream cũng là nhà hàng Úc thị mới mở, sao miếng bánh từ trên trời này lại rơi trúng đầu cô cơ chứ?”
“Thế nào, em không muốn đi à?” Nhà hàng trưởng thấy cô nửa ngày không nói gì bèn nhướng mày hỏi.
“Không ạ, chỉ là em thấy.. có chút.. ảo diệu.”
Nhà hàng trưởng bật cười: “Đây là cơ hội học tập quá tốt, em nắm cho chắc, hơn nữa thời gian hội nghị giao lưu là 10 ngày, em có thể nhân cơ hội này vui chơi ở nước ngoài cho thỏa đi.”
“Á, nếu em đi trong nhà hàng phải làm sao?”
“Chuyện này em không cần lo, tổng công ty sẽ tạm điều động thợ bánh khác đến giúp đỡ.”
Đường Mật gật gật đầu: “Ồ, được ạ, vậy em nên chuẩn bị những gì nhỉ?”
Nhà hàng trưởng đáp: “Công ty sẽ làm thủ tục thống nhất, đến lúc đó em giao giấy tờ lên trên là được. À, tiện đây nói chút, người tham gia hội nghị giao lưu còn lại là Jonathan của nhà hàng Twilight, bánh macaron ông ấy làm nhiều năm liên tục xếp trong top 3 món bánh ngọt được ưa thích nhất của Úc thị đấy.”
Đường Mật nghe đến đây hơi kích động: “Em biết ông ấy, em cũng cực kỳ thích ăn Macaron mà ông ấy làm, mà macaron ở Twilight còn có thể mua mang về nữa.” Cô từng cố ý đi bên đó mua một hộp.
Nhà hàng trưởng nói như nhận được sự gợi ý: “Thực ra trước đây chị cũng có nghĩ đến, nhà hàng của chúng ta cũng có thể làm món bánh mang về được như bọn họ, ví dụ như bánh quy hoặc sô cô la, lần trước lúc ra mắt món bánh kem cheesecake caramel, những món điểm tâm mini sang chảnh số lượng có hạn tặng kèm vô cùng được khách hàng yêu thích. À, có điều cái này vẫn đợi em đi Hội nghị giao lưu về xong rồi nói vậy, Jonathan là một thợ làm bánh có kinh nghiệm phong phú, em có thể theo ông ấy học tập nhiều hơn.”
“Vâng ạ, cảm ơn Nhà hàng trưởng.”
Nhà hàng trưởng cười nhẹ: “Muốn cảm ơn thì cảm ơn Úc tổng đi, chị nghe La Hạo trợ lý bảo, là Úc tổng chỉ định em đi đấy.”
Đường Mật sững sờ trong giây lát: “Ơ, vậy.. cảm ơn Úc tổng!”
Nhà hàng trưởng: “…”
Buổi tối sau khi tan ca về nhà, Đường Mật gấp gáp xông vào phòng khách, nhào đến bên người Phó Tân: “Tiểu Tinh Tinh, tao sắp được đi Nhật Bản rồi!”
“Hả?” Phó Tân cắn một miếng khoai lang sấy trong tay, nhìn cô mờ mịt: “Mày đi đến đó làm gì?”
“Tham gia Hội nghị giao lưu.”
“Ha ha đừng đùa nữa, mày không biết tiếng Nhật giao lưu cái khỉ gì.”
Đường Mật: “…”
“Hội nghị giao lưu về bánh ngọt kiểu Tây.” Cô nhấn mạnh từng từ từng chữ.
Phó Tân nghĩ một hồi, giống như ngộ ra điều gì kích động nắm lấy tay cô: “Là Hội nghị giao lưu mỗi năm một lần đó phải không? Úc thị mỗi năm đều phái người tham gia!”
Nhận được câu trở lời khẳng định của Đường Mật, Phó Tân càng thêm kích động: “Nói thế thì chính là đi du lịch miễn phí? Mẹ nó chứ Đường Đường mày mới làm có hai tháng đã được đi du lịch bằng tiền công rồi! Nhà hàng bọn mày còn tuyển người không, tao từng học đại học, làm người chất phác, quan trọng là có đảm bảo lượng cơm!”
Đường Mật: “…”
“Mày có thể gọi điện cho bên nhân sự.” Đường Mật báo cho cô một dãy số, nhấc người quay về phòng ngủ. Lúc tắm xong đi ra, Phó Tân cầm một tờ giấy nhớ tiến vào phòng cô: “Đường Đường, đây là những món tao muốn mua, nhớ giúp tao mang về nhé, moa moa.”
Đường Mật co rút khóe miệng liếc nhìn cô, từ đồ trang điểm đến mặt nạ rồi cả quần áo, đồ ăn vặt, thậm chí cả mỳ ăn liền cũng có.
“Quá nhiều, vali của tao không nhét vừa nữa.” Đường Mật đem giấy nhớ nhét lại vào trong lòng Phó Tân.
Phó Tân tình nguyện đề cử: “Không sao, dùng vali của tao đi, của tao to lắm!”
Đường Mật nhấc mắt liếc nhìn cô: “Cho dù nhét vừa đi chăng nữa, chủ nợ của mày cũng không đồng ý đâu.”
Nhắc đến chủ nợ, Phó Tân nhất thời liền cứng họng, cô nhìn Đường Mật, nước mắt nhạt nhòa: “Đường Đường, đợi mày trở thành phú bà, nhất định phải giúp tao dùng tiền ném thẳng vào mặt bọn họ.”
“Tại sao? Tao lại chẳng nợ tiền người ta.”
Phó Tân: “…”
Đã nói sẽ làm thiên sứ của nhau thế này đây ư?
Phó Tân ưu thương xóa đi một nửa đồ trong danh sách mua hàng, nhét cho Đường Mật một lần nữa: “Được rồi mấy món này đi, mày cũng nhân dịp đi Nhật mua thêm mấy bộ quần áo đi, tủ đồ của mày có cái nào ra hồn không?”
Đường Mật bĩu môi: “Nhưng mua quần áo đắt lắm, tao lấy đâu ra nhiều tiền thế.”
“Dù sao đi nữa cũng phải có một bộ ra hồn chứ, lần sau mà có việc gì tao không cho mày mượn nữa.”
“Ơ, cũng đúng, quần áo của mày rộng hơn eo tao hẳn một vòng, mặc lên cũng không vừa người lắm.”
Phó Tân: “…”
Cô nàng cun cút về phòng tập gập bụng ngay.
Đường Tâm Mật Ý – Viio dịch & đăng tại: phuongviio.wordpress.com
Mấy ngày sau Đường Mật đến tổng công ty nộp một số giấy tờ liên quan, vừa vặn gặp Jonathan cũng đến nộp giấy tờ. Hai người đứng nói chuyện bên hành lang một lát thì thấy Úc Ý và La Hạo đi đến.
Đường Mật vô thức đứng thẳng người lên, chào hỏi một cách lễ phép: “Chào Úc tổng.”
Úc Ý gật gật đầu với cô, nói chuyện mấy câu với Jonathan đứng bên cạnh, Đường Mật hơi kinh ngạc, thì ra tiếng Pháp của Úc Ý tốt như thế.
Jonathan lát sau liền rời công ty, Đường Mật cũng đang định về theo thì bị La Hạo ở một bên gọi lại: “Thật không ngờ tiếng Pháp của cô nói siêu vậy.”
Đường Mật cười ha ha hai tiếng: “Năm đó trước khi đi Pháp đã liều mạng học đấy, trước đây lúc học tiếng Anh mà cũng làm như thế có khi tôi đã đỗ vào trường nổi tiếng rồi.”
La Hạo bật cười: “May mà không đỗ, nếu cô mà đỗ chúng ta đã thiếu đi một thợ làm bánh.”
Đường Mật đứng bên cũng cười theo, Úc Ý không nói gì, thấy Đường Mật chuẩn bị rời đi mới hỏi: “Hội nghị giao lưu lần này là một cơ hội học tập rất tốt, hãy cố gắng nắm bắt.”
“Vâng, tôi sẽ cố ạ.”
“Đi nước ngoài nhớ chú ý an toàn.”
“Được ạ, cảm ơn Úc tổng đã quan tâm.”
Úc Ý im lặng một hồi, có vẻ còn định nói gì đó, sau cùng chỉ mở miệng bảo: “Ừ, vậy tạm biệt.”
“Ờm, tạm biệt.”
Đường Mật nhìn Úc Ý đi qua, La Hạo lúc lướt qua người cô, quay sang nở một nụ cười khó hiểu.
Đường Mật: “…”
Thời gian vẫn cứ trôi một cách vội vàng và có quy luật, bất giác đã đến ngày xuất phát.
Mãi đến lúc tới sân bay nhìn thấy Lư Vũ Đường Mật mới biết chuyến đi Nhật lần này Lư Vũ cũng phải tham gia.
“Em phụ trách báo cáo theo sát toàn bộ hành trình chuyến đi Hội nghị giao lưu này ấy, ngày nào cũng phải update tình hình mới nhất của chuyến đi trên weibo chính thức.” Lư Vũ giải thích.
Ba người cùng nhau lên máy bay, Úc Ý thì đã lên chuyến bay này trước bọn họ một bước.
La Hạo đã vô cùng chu đáo sắp lịch ra nước ngoài khảo sát của Úc Ý vào cùng một ngày với Hội nghị giao lưu.
Trên máy bay, Lư Vũ bừng bừng hứng trí nói với Đường Mật, dù cô nàng không biết tiếng Pháp, nhưng từng tự học tiếng Nhật, nếu Đường Mật muốn đi chơi ở đâu, cô nàng có thể làm hướng dẫn viên cho cô.
Đường Mật nghĩ đến danh sách mua đồ mà Phó Tân giao, bản thân đang lo không biết nên đi đâu mua đây, giờ gặp được Lư Vũ đúng là bớt được không ít việc.
Hai người ngồi trên máy bay buôn chuyện, rất nhanh đã đến nơi. Sau khi xuống máy bay có người phụ trách của Hội nghị giao lưu đến đón tiếp, là một cô gái người Nhật nhỏ nhắn. Cô bé nói bằng giọng Anh mang đậm phong cách tiếng Nhật, Lư Vũ nghe đến mức thật sự không chịu được nữa, cười híp mắt dùng tiếng Nhật hỏi: “Bạn biết Tiếng Nhật không?”
Đường Mật tinh tế phát hiện ra vẻ mặt “chấm ba chấm” của cô bé người Nhật.
Biết được Lư Vũ có thể nói tiếng Nhật, cô bé cũng không dùng tiếng Anh nữa, trên đường đi đều dùng tiếng Nhật nói chuyện với bọn họ.
Xe đưa bọn họ về khách sạn trước, Jonathan và một thợ bánh người Pháp khác được phân cùng một phòng, Lư Vũ với Đường Mật một phòng.
Hội nghị giao lưu ngày hôm sau mới chính thức bắt đầu, hai người lấy thẻ phòng xong rồi bắt đầu thu xếp hành lý. Đường Mật lấy danh sách mua sắm của Phó Tân ra, nói với Lư Vũ: “Bạn chị nhờ mua ít đồ, em đi cùng với chị được không?”
“Đương nhiên được rồi.” Lư Vũ đẩy vali vào góc tường, quay đầu nhìn Đường Mật: “Trước khi đi rồi mua nha chị, bạn trai em cũng bảo em mang đồ về giúp anh ấy.”
Đường Mật: “…”
Vì sao lần nào Lư Vũ xuất hiện cũng đều mang theo skill “bạn trai” thế hả??
Đường Mật lặng lẽ tiếp tục sắp xếp đồ trong vali.
Lư Vũ xếp đồ xong, chạy đến bên người Đường Mật: “Hôm nay nhàn rỗi, bọn mình đi ra ngoài chơi đi, hay là mình đi Ginza ăn hải sản?”
Đường Mật: “…”
Cô nghĩ tiền lương của Lư Vũ chắc hẳn rất cao.
“Có thể ăn cái gì bình dân hơn được không? Thực ra chị khá là thích ăn mỳ kéo.”
“Có thể!” Lư Vũ lấy điện thoại ra vào wifi của khách sạn, mở một trang weibo đưa cho Đường Mật xem: “Bài kinh nghiệm du lịch của chế ham ăn này từng giới thiệu về Nhật Bản, em lưu vào rồi, đợi lát nữa mở cho chị xem.”
Hai người theo đúng chỉ dẫn trên Bài kinh nghiệm ăn một loạt đồ, bởi vì cứ đi rồi ăn nên cũng không cảm thấy quá no. Lúc trời sắp tối, Đường Mật đề nghị về khách sạn.
Sau đó bị Lư Vũ kiên quyết phản đối: “Trời tối mới là lúc bắt đầu mà, sớm vậy đã về để đi ngủ chắc.”
Đường Mật chớp nhanh mắt: “Thế em còn muốn đi đâu?”
Lư Vũ cười dâm: “Đến Tokyo, sao có thể không đi tiệm Ngưu Lang(*)?”
(*)tiệm Ngưu Lang: 1 loại hình dịch vụ chính thống của Nhật, trong đó nhân viên phục vụ đa phần đều là nam, khách đến chủ yếu là người có tiền, công việc của “ngưu lang” là làm “tay vịn”, “ngưu lang” chính công sẽ không bán thân, thu nhập chỉ được tính bởi tiền hoa hồng từ rượu + đồ ăn khách dùng.
Ngày nay ở TQ thường gọi trai bao là “ngưu lang”.
Ảnh bìa chụp khu Shinjuku, khu phố đèn đỏ ăn chơi nổi tiếng, nhiều tiệm Ngưu Lang của Tokyo, Nhật.
Khóe miệng Đường Mật co rút mạnh: “Không phải em đã có bạn trai rồi à?”
Lư Vũ nhìn cô, nghiêm túc nhíu nhíu mày: “Chị nghĩ đi đâu thế? Ở đó chỉ phục vụ rượu nước thôi! Suy nghĩ của chị đen tối quá đi!”
Đường Mật: “…”
Vậy à? Là do cô suy nghĩ đen tối ư?
Lúc cô còn đang cảnh tỉnh bản thân mình, đã bị Lư Vũ “thuần khiết” kéo đến trước cửa tiệm.
Vừa bước vào liền thấy ngay một hàng các anh đẹp trai đều tăm tắp đứng chào hỏi, dọa Đường Mật suýt thì đạp cửa chạy mất. Lư Vũ ngược lại khá trấn định, nhanh chóng bắt chuyện với bọn họ.
Đường Mật đang rời vào trạng thái hỗn độn, bối rối để Lư Vũ kéo đến ngồi lên ghế sô pha, tiếp đó lại bối rối, một anh chàng đẹp trai đã đến ngồi bên cạnh cô, bắt đầu nói chuyện với cô.
Đường Mật: “…”
Cô hỏi bằng tiếng Trung: “Anh biết nói tiếng Trung không?”
Anh đẹp trai chớp đôi mắt to nhìn cô cười.
Đường Mật lại dùng tiếng Pháp hỏi: “Anh biết nói tiếng Pháp không?”
Anh đẹp trai vẫn cứ chớp chớp mắt to cười nhìn cô.
Đường Mật vốn còn định thử tiếng Anh xem sao, nhưng cô nghĩ đến tiếng Anh của cô bé ở sân bay, lại đem lời định nói nuốt trở về. Ban đầu cô muốn nhờ Lư Vũ cứu viện, ai biết được điện thoại trên người Lư Vũ đột nhiên vang lên.
“Là do đơn vị tổ chức gọi đến, chắc có chuyện gì rồi, em đi nghe máy chút, quay lại ngay nhé.”
Đường Mật: “…”
Thế là anh đẹp trai vốn dĩ đang nói chuyện vui vẻ với Lư Vũ giờ cũng chớp đôi mắt to nhìn cô cười.
Đường Mật chỉ đành dùng biểu cảm như cũ để đáp lại hai anh chàng kia.
Lúc Úc Ý đi từ trong tiệm ra, vừa vặn nhìn thấy một màn này.
Đường Mật còn đang mắt to trừng mắt nhỏ với hai anh đẹp trai, một giọng nói rõ ràng đã vang lên đằng trước: “Xin chào, tôi tên là Heart, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến đây làm.”
Người đó nói bằng tiếng Nhật, thế nên Đường Mật vẫn nghe không hiểu, thế nhưng cái giọng này…
Cô ngẩng đầu, nhìn người đứng trước mắt đang nở nụ cười với hai lúm đồng tiền, cả người cứng đờ ra.
Úc tổng? Không, Úc Tâm?
Hết chương 28
Đường Mật biết tin bản thân có cơ hội được tham gia Hội nghị giao lưu nước ngoài để học tập, kinh ngạc đến mức nửa ngày cũng nói không ra lời.
Cơ hội ra nước ngoài giao lưu như thế này, dù trong công ty nào đi nữa cũng sẽ phái những nhân viên kỳ cựu có cống hiến nhất định cho công ty đi chứ? Không nói đến việc cô là người mới, ngay đến Dream cũng là nhà hàng Úc thị mới mở, sao miếng bánh từ trên trời này lại rơi trúng đầu cô cơ chứ?”
“Thế nào, em không muốn đi à?” Nhà hàng trưởng thấy cô nửa ngày không nói gì bèn nhướng mày hỏi.
“Không ạ, chỉ là em thấy.. có chút.. ảo diệu.”
Nhà hàng trưởng bật cười: “Đây là cơ hội học tập quá tốt, em nắm cho chắc, hơn nữa thời gian hội nghị giao lưu là 10 ngày, em có thể nhân cơ hội này vui chơi ở nước ngoài cho thỏa đi.”
“Á, nếu em đi trong nhà hàng phải làm sao?”
“Chuyện này em không cần lo, tổng công ty sẽ tạm điều động thợ bánh khác đến giúp đỡ.”
Đường Mật gật gật đầu: “Ồ, được ạ, vậy em nên chuẩn bị những gì nhỉ?”
Nhà hàng trưởng đáp: “Công ty sẽ làm thủ tục thống nhất, đến lúc đó em giao giấy tờ lên trên là được. À, tiện đây nói chút, người tham gia hội nghị giao lưu còn lại là Jonathan của nhà hàng Twilight, bánh macaron ông ấy làm nhiều năm liên tục xếp trong top 3 món bánh ngọt được ưa thích nhất của Úc thị đấy.”
Đường Mật nghe đến đây hơi kích động: “Em biết ông ấy, em cũng cực kỳ thích ăn Macaron mà ông ấy làm, mà macaron ở Twilight còn có thể mua mang về nữa.” Cô từng cố ý đi bên đó mua một hộp.
Nhà hàng trưởng nói như nhận được sự gợi ý: “Thực ra trước đây chị cũng có nghĩ đến, nhà hàng của chúng ta cũng có thể làm món bánh mang về được như bọn họ, ví dụ như bánh quy hoặc sô cô la, lần trước lúc ra mắt món bánh kem cheesecake caramel, những món điểm tâm mini sang chảnh số lượng có hạn tặng kèm vô cùng được khách hàng yêu thích. À, có điều cái này vẫn đợi em đi Hội nghị giao lưu về xong rồi nói vậy, Jonathan là một thợ làm bánh có kinh nghiệm phong phú, em có thể theo ông ấy học tập nhiều hơn.”
“Vâng ạ, cảm ơn Nhà hàng trưởng.”
Nhà hàng trưởng cười nhẹ: “Muốn cảm ơn thì cảm ơn Úc tổng đi, chị nghe La Hạo trợ lý bảo, là Úc tổng chỉ định em đi đấy.”
Đường Mật sững sờ trong giây lát: “Ơ, vậy.. cảm ơn Úc tổng!”
Nhà hàng trưởng: “…”
Buổi tối sau khi tan ca về nhà, Đường Mật gấp gáp xông vào phòng khách, nhào đến bên người Phó Tân: “Tiểu Tinh Tinh, tao sắp được đi Nhật Bản rồi!”
“Hả?” Phó Tân cắn một miếng khoai lang sấy trong tay, nhìn cô mờ mịt: “Mày đi đến đó làm gì?”
“Tham gia Hội nghị giao lưu.”
“Ha ha đừng đùa nữa, mày không biết tiếng Nhật giao lưu cái khỉ gì.”
Đường Mật: “…”
“Hội nghị giao lưu về bánh ngọt kiểu Tây.” Cô nhấn mạnh từng từ từng chữ.
Phó Tân nghĩ một hồi, giống như ngộ ra điều gì kích động nắm lấy tay cô: “Là Hội nghị giao lưu mỗi năm một lần đó phải không? Úc thị mỗi năm đều phái người tham gia!”
Nhận được câu trở lời khẳng định của Đường Mật, Phó Tân càng thêm kích động: “Nói thế thì chính là đi du lịch miễn phí? Mẹ nó chứ Đường Đường mày mới làm có hai tháng đã được đi du lịch bằng tiền công rồi! Nhà hàng bọn mày còn tuyển người không, tao từng học đại học, làm người chất phác, quan trọng là có đảm bảo lượng cơm!”
Đường Mật: “…”
“Mày có thể gọi điện cho bên nhân sự.” Đường Mật báo cho cô một dãy số, nhấc người quay về phòng ngủ. Lúc tắm xong đi ra, Phó Tân cầm một tờ giấy nhớ tiến vào phòng cô: “Đường Đường, đây là những món tao muốn mua, nhớ giúp tao mang về nhé, moa moa.”
Đường Mật co rút khóe miệng liếc nhìn cô, từ đồ trang điểm đến mặt nạ rồi cả quần áo, đồ ăn vặt, thậm chí cả mỳ ăn liền cũng có.
“Quá nhiều, vali của tao không nhét vừa nữa.” Đường Mật đem giấy nhớ nhét lại vào trong lòng Phó Tân.
Phó Tân tình nguyện đề cử: “Không sao, dùng vali của tao đi, của tao to lắm!”
Đường Mật nhấc mắt liếc nhìn cô: “Cho dù nhét vừa đi chăng nữa, chủ nợ của mày cũng không đồng ý đâu.”
Nhắc đến chủ nợ, Phó Tân nhất thời liền cứng họng, cô nhìn Đường Mật, nước mắt nhạt nhòa: “Đường Đường, đợi mày trở thành phú bà, nhất định phải giúp tao dùng tiền ném thẳng vào mặt bọn họ.”
“Tại sao? Tao lại chẳng nợ tiền người ta.”
Phó Tân: “…”
Đã nói sẽ làm thiên sứ của nhau thế này đây ư?
Phó Tân ưu thương xóa đi một nửa đồ trong danh sách mua hàng, nhét cho Đường Mật một lần nữa: “Được rồi mấy món này đi, mày cũng nhân dịp đi Nhật mua thêm mấy bộ quần áo đi, tủ đồ của mày có cái nào ra hồn không?”
Đường Mật bĩu môi: “Nhưng mua quần áo đắt lắm, tao lấy đâu ra nhiều tiền thế.”
“Dù sao đi nữa cũng phải có một bộ ra hồn chứ, lần sau mà có việc gì tao không cho mày mượn nữa.”
“Ơ, cũng đúng, quần áo của mày rộng hơn eo tao hẳn một vòng, mặc lên cũng không vừa người lắm.”
Phó Tân: “…”
Cô nàng cun cút về phòng tập gập bụng ngay.
Đường Tâm Mật Ý – Viio dịch & đăng tại: phuongviio.wordpress.com
Mấy ngày sau Đường Mật đến tổng công ty nộp một số giấy tờ liên quan, vừa vặn gặp Jonathan cũng đến nộp giấy tờ. Hai người đứng nói chuyện bên hành lang một lát thì thấy Úc Ý và La Hạo đi đến.
Đường Mật vô thức đứng thẳng người lên, chào hỏi một cách lễ phép: “Chào Úc tổng.”
Úc Ý gật gật đầu với cô, nói chuyện mấy câu với Jonathan đứng bên cạnh, Đường Mật hơi kinh ngạc, thì ra tiếng Pháp của Úc Ý tốt như thế.
Jonathan lát sau liền rời công ty, Đường Mật cũng đang định về theo thì bị La Hạo ở một bên gọi lại: “Thật không ngờ tiếng Pháp của cô nói siêu vậy.”
Đường Mật cười ha ha hai tiếng: “Năm đó trước khi đi Pháp đã liều mạng học đấy, trước đây lúc học tiếng Anh mà cũng làm như thế có khi tôi đã đỗ vào trường nổi tiếng rồi.”
La Hạo bật cười: “May mà không đỗ, nếu cô mà đỗ chúng ta đã thiếu đi một thợ làm bánh.”
Đường Mật đứng bên cũng cười theo, Úc Ý không nói gì, thấy Đường Mật chuẩn bị rời đi mới hỏi: “Hội nghị giao lưu lần này là một cơ hội học tập rất tốt, hãy cố gắng nắm bắt.”
“Vâng, tôi sẽ cố ạ.”
“Đi nước ngoài nhớ chú ý an toàn.”
“Được ạ, cảm ơn Úc tổng đã quan tâm.”
Úc Ý im lặng một hồi, có vẻ còn định nói gì đó, sau cùng chỉ mở miệng bảo: “Ừ, vậy tạm biệt.”
“Ờm, tạm biệt.”
Đường Mật nhìn Úc Ý đi qua, La Hạo lúc lướt qua người cô, quay sang nở một nụ cười khó hiểu.
Đường Mật: “…”
Thời gian vẫn cứ trôi một cách vội vàng và có quy luật, bất giác đã đến ngày xuất phát.
Mãi đến lúc tới sân bay nhìn thấy Lư Vũ Đường Mật mới biết chuyến đi Nhật lần này Lư Vũ cũng phải tham gia.
“Em phụ trách báo cáo theo sát toàn bộ hành trình chuyến đi Hội nghị giao lưu này ấy, ngày nào cũng phải update tình hình mới nhất của chuyến đi trên weibo chính thức.” Lư Vũ giải thích.
Ba người cùng nhau lên máy bay, Úc Ý thì đã lên chuyến bay này trước bọn họ một bước.
La Hạo đã vô cùng chu đáo sắp lịch ra nước ngoài khảo sát của Úc Ý vào cùng một ngày với Hội nghị giao lưu.
Trên máy bay, Lư Vũ bừng bừng hứng trí nói với Đường Mật, dù cô nàng không biết tiếng Pháp, nhưng từng tự học tiếng Nhật, nếu Đường Mật muốn đi chơi ở đâu, cô nàng có thể làm hướng dẫn viên cho cô.
Đường Mật nghĩ đến danh sách mua đồ mà Phó Tân giao, bản thân đang lo không biết nên đi đâu mua đây, giờ gặp được Lư Vũ đúng là bớt được không ít việc.
Hai người ngồi trên máy bay buôn chuyện, rất nhanh đã đến nơi. Sau khi xuống máy bay có người phụ trách của Hội nghị giao lưu đến đón tiếp, là một cô gái người Nhật nhỏ nhắn. Cô bé nói bằng giọng Anh mang đậm phong cách tiếng Nhật, Lư Vũ nghe đến mức thật sự không chịu được nữa, cười híp mắt dùng tiếng Nhật hỏi: “Bạn biết Tiếng Nhật không?”
Đường Mật tinh tế phát hiện ra vẻ mặt “chấm ba chấm” của cô bé người Nhật.
Biết được Lư Vũ có thể nói tiếng Nhật, cô bé cũng không dùng tiếng Anh nữa, trên đường đi đều dùng tiếng Nhật nói chuyện với bọn họ.
Xe đưa bọn họ về khách sạn trước, Jonathan và một thợ bánh người Pháp khác được phân cùng một phòng, Lư Vũ với Đường Mật một phòng.
Hội nghị giao lưu ngày hôm sau mới chính thức bắt đầu, hai người lấy thẻ phòng xong rồi bắt đầu thu xếp hành lý. Đường Mật lấy danh sách mua sắm của Phó Tân ra, nói với Lư Vũ: “Bạn chị nhờ mua ít đồ, em đi cùng với chị được không?”
“Đương nhiên được rồi.” Lư Vũ đẩy vali vào góc tường, quay đầu nhìn Đường Mật: “Trước khi đi rồi mua nha chị, bạn trai em cũng bảo em mang đồ về giúp anh ấy.”
Đường Mật: “…”
Vì sao lần nào Lư Vũ xuất hiện cũng đều mang theo skill “bạn trai” thế hả??
Đường Mật lặng lẽ tiếp tục sắp xếp đồ trong vali.
Lư Vũ xếp đồ xong, chạy đến bên người Đường Mật: “Hôm nay nhàn rỗi, bọn mình đi ra ngoài chơi đi, hay là mình đi Ginza ăn hải sản?”
Đường Mật: “…”
Cô nghĩ tiền lương của Lư Vũ chắc hẳn rất cao.
“Có thể ăn cái gì bình dân hơn được không? Thực ra chị khá là thích ăn mỳ kéo.”
“Có thể!” Lư Vũ lấy điện thoại ra vào wifi của khách sạn, mở một trang weibo đưa cho Đường Mật xem: “Bài kinh nghiệm du lịch của chế ham ăn này từng giới thiệu về Nhật Bản, em lưu vào rồi, đợi lát nữa mở cho chị xem.”
Hai người theo đúng chỉ dẫn trên Bài kinh nghiệm ăn một loạt đồ, bởi vì cứ đi rồi ăn nên cũng không cảm thấy quá no. Lúc trời sắp tối, Đường Mật đề nghị về khách sạn.
Sau đó bị Lư Vũ kiên quyết phản đối: “Trời tối mới là lúc bắt đầu mà, sớm vậy đã về để đi ngủ chắc.”
Đường Mật chớp nhanh mắt: “Thế em còn muốn đi đâu?”
Lư Vũ cười dâm: “Đến Tokyo, sao có thể không đi tiệm Ngưu Lang(*)?”
(*)tiệm Ngưu Lang: 1 loại hình dịch vụ chính thống của Nhật, trong đó nhân viên phục vụ đa phần đều là nam, khách đến chủ yếu là người có tiền, công việc của “ngưu lang” là làm “tay vịn”, “ngưu lang” chính công sẽ không bán thân, thu nhập chỉ được tính bởi tiền hoa hồng từ rượu + đồ ăn khách dùng.
Ngày nay ở TQ thường gọi trai bao là “ngưu lang”.
Ảnh bìa chụp khu Shinjuku, khu phố đèn đỏ ăn chơi nổi tiếng, nhiều tiệm Ngưu Lang của Tokyo, Nhật.
Khóe miệng Đường Mật co rút mạnh: “Không phải em đã có bạn trai rồi à?”
Lư Vũ nhìn cô, nghiêm túc nhíu nhíu mày: “Chị nghĩ đi đâu thế? Ở đó chỉ phục vụ rượu nước thôi! Suy nghĩ của chị đen tối quá đi!”
Đường Mật: “…”
Vậy à? Là do cô suy nghĩ đen tối ư?
Lúc cô còn đang cảnh tỉnh bản thân mình, đã bị Lư Vũ “thuần khiết” kéo đến trước cửa tiệm.
Vừa bước vào liền thấy ngay một hàng các anh đẹp trai đều tăm tắp đứng chào hỏi, dọa Đường Mật suýt thì đạp cửa chạy mất. Lư Vũ ngược lại khá trấn định, nhanh chóng bắt chuyện với bọn họ.
Đường Mật đang rời vào trạng thái hỗn độn, bối rối để Lư Vũ kéo đến ngồi lên ghế sô pha, tiếp đó lại bối rối, một anh chàng đẹp trai đã đến ngồi bên cạnh cô, bắt đầu nói chuyện với cô.
Đường Mật: “…”
Cô hỏi bằng tiếng Trung: “Anh biết nói tiếng Trung không?”
Anh đẹp trai chớp đôi mắt to nhìn cô cười.
Đường Mật lại dùng tiếng Pháp hỏi: “Anh biết nói tiếng Pháp không?”
Anh đẹp trai vẫn cứ chớp chớp mắt to cười nhìn cô.
Đường Mật vốn còn định thử tiếng Anh xem sao, nhưng cô nghĩ đến tiếng Anh của cô bé ở sân bay, lại đem lời định nói nuốt trở về. Ban đầu cô muốn nhờ Lư Vũ cứu viện, ai biết được điện thoại trên người Lư Vũ đột nhiên vang lên.
“Là do đơn vị tổ chức gọi đến, chắc có chuyện gì rồi, em đi nghe máy chút, quay lại ngay nhé.”
Đường Mật: “…”
Thế là anh đẹp trai vốn dĩ đang nói chuyện vui vẻ với Lư Vũ giờ cũng chớp đôi mắt to nhìn cô cười.
Đường Mật chỉ đành dùng biểu cảm như cũ để đáp lại hai anh chàng kia.
Lúc Úc Ý đi từ trong tiệm ra, vừa vặn nhìn thấy một màn này.
Đường Mật còn đang mắt to trừng mắt nhỏ với hai anh đẹp trai, một giọng nói rõ ràng đã vang lên đằng trước: “Xin chào, tôi tên là Heart, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến đây làm.”
Người đó nói bằng tiếng Nhật, thế nên Đường Mật vẫn nghe không hiểu, thế nhưng cái giọng này…
Cô ngẩng đầu, nhìn người đứng trước mắt đang nở nụ cười với hai lúm đồng tiền, cả người cứng đờ ra.
Úc tổng? Không, Úc Tâm?
Hết chương 28
/64
|