Úc tổng đang cúi đầu xem tài liệu sau chiếc bàn làm việc. Nghe thấy có người tiến vào, bèn ngẩng đầu lên nhìn.
Cơ hồ ngay trong giây đầu tiên, Đường Mật đã bị đôi con ngươi đen thâm thúy ấy bắt lấy rồi.
Cô không biết phải hình dung thế nào về cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy Úc Ý, nếu như bắt buộc phải nói, thì giống như một sơn cốc tĩnh lặng, tịch mịch sâu thẳm, lại khiến người khác không dám nhìn thẳng.
“Mời ngồi.”
Giọng nói lạnh lùng và không hàm chứa bất kì cảm xúc nào, tựa cơn gió thổi qua từ khe núi, lúc sương sớm tan đi, ánh dương mềm mại cũng chiếu xuống theo.
Đường Mật lần đầu phát hiện thì ra mình lại học Văn giỏi đến thế.
Cô hơi thận trọng bước đến ngồi xuống chỗ đối diện Úc Ý, căng khóe môi nở nụ cười với anh. Ánh mắt Úc Ý chỉ dừng trên người cô vài giây liền chuyển đến hộp bánh gatô cô đặt trên bàn.
Đường Mật cũng nhìn đến trên bàn, sau đó phát hiện phần tư liệu Úc Ý vừa xem là sơ yếu lý lịch của cô.
……
Đường Mật trong chớp mắt cảm thấy mình không xong rồi! Bên trên hồ sơ là ảnh thẻ của cô! Mà không, mặt sau hồ sơ còn kèm cả bản sao chứng minh thư!
Bất ngờ không kịp trở tay bị một người đàn ông cấp bậc nam thần nhìn thấy ảnh thẻ chứng minh thư, Đường Mật xấu hổ đến mức chỉ muốn lấy tay che mặt.
“Những cái hộp đựng bánh này đều là cô tự tay làm sao?”
Đột nhiên truyền đến tiếng của Úc Ý từ đối diện, dọa cho Đường Mật hồi hồn trong chớp mắt: “Đúng vậy, thầy tôi từng nói, tất cả mọi thứ của bánh đều phải vẹn toàn hoàn mỹ, mà hộp đựng chúng, cũng là một bộ phận quan trọng.”
Úc Ý không nói gì, trực tiếp mở hộp bánh kem.
Chiếc hộp đầu tiên đựng bánh gatô Mousse Sôcôla trắng, sự phối hợp kinh điển giữa trắng và đen, bên trên bày hai quả anh đào, tăng thêm một nét sinh động trên nền của tổng thể sắc điệu.
Úc Ý không đưa ra một tràng lời khen đối với bề ngoài của chiếc bánh như Trưởng nhà hàng Dream, thậm chí đến một từ cảm thán anh cũng không nói, liền trực tiếp cầm dao ăn cắt một miếng nhỏ.
Đường Mật khẩn trương nhìn chăm chú vào đôi môi khẽ mở ra rồi khép lại của anh, màu môi anh nhàn nhạt, viền môi sắc xảo đẹp đẽ, Đường Mật vô thức bắt đầu mơ mộng, nếu hôn lên sẽ là cảm giác thế nào nhỉ? Chắc là còn ngon hơn cả bánh gatô chứ?
Úc Ý ăn thử bánh Mousse xong, cầm cốc nước lọc uống một ngụm, mở chiếc hộp thứ hai.
Trong chiếc hộp thứ hai là bánh cookie hai màu(*) – bánh quy kiểu Pháp loại đơn giản. Đường Mật nhìn đôi môi xinh đẹp của Úc Ý cắn vào miếng bánh bích quy giòn xốp, lại bắt đầu suy nghĩ liên miên.
(*) bánh cookie hai màu:
Úc Ý vẫn không bình luận gì như cũ, uống xong một ngụm nước lọc liền ăn thử một miếng sôcôla.
Món Đường Mật làm là sôcôla nhân rượu, tổng cộng có 3 hương vị.
Điều thú vị khi ăn sôcôla nhân rượu là trước khi bạn cắn vào nó, bạn vĩnh viễn không biết nó mang hương vị gì. Đường Mật kỳ vọng có thể nhìn thấy chút vẻ ngạc nhiên mừng rỡ trên khuôn mặt Úc Ý, nhưng Úc Ý vẫn y nguyên không lộ ra bất kỳ phản ứng xúc cảm nào.
Đường Mật mím mím môi, chẳng lẽ người này quả thật không có cảm xúc?
Cô nhìn anh, to gan hỏi ra: “Cái anh ăn là vị nào vậy?”
Động tác của Úc Ý ngừng lại chốc lát bởi câu hỏi đột xuất của cô, anh ngước mắt nhìn, trả lời: “Kem vani.”
“Ừa..” Đường Mật hơi ngượng ngập, anh ta trả lời nhạt nhẽo như thế khiến chính cô cũng cảm thấy vấn đề này có chút vô vị.
Úc Ý ăn thử như vậy là kết thúc, hỏi Đường Mật: “Nghe nói trong lúc phỏng vấn, cô úp bánh gatô vào mặt Giám đốc nhân sự?”
Đường Mật: “…”
Đô mắt đen nhánh của cô nhìn vào Úc Ý, vô cùng thành ý đáp: “Chuyện này quả thật không phải tôi cố ý đâu, dẫu sao thì tâm nguyện của tôi cũng là thế giới hòa bình.”
Đôi ngươi thâm sâu của Úc Ý chăm chú nhìn cô, vẻ mặt chẳng biến hóa chút nào.
Đường Mật: “…”
Đáng thương hơn việc kể chuyện cười nhạt không gây cười chính là khi kể chuyện cười, ngay cả nhạt người ta cũng không cảm thấy.
Đường Mật thậm chí còn hoài nghi, phải chăng trên thế giới này không tìm đâu ra thứ gì lạnh hơn Úc Ý.(*)
(*)truyện cười nhạt nhẽo trong tiếng Trung là truyện cười lạnh nên mới có sự so sánh này (lạnh).
Đường Mật có thấy hơi thất bại, cô sờ sờ chóp mũi, giải thích: “Cái đó… Giám đốc nhân sự khăng khăng nói rằng tôi ăn cắp ý tưởng, nhưng chuyện lúc đó không phải như ông ấy nghĩ. Ông ấy lại không chịu nghe tôi giải thích, chỉ chăm chăm mỉa mai tôi, tôi mới không nhịn được…”
Úc Ý hỏi: “Nếu như trong nhà hàng có thực khách làm cô không vui, cô cũng úp bánh vào mặt người ta như vậy?”
Đường Mật ngây ra một lát, đáp: “Chuyện này quả thực là do tôi quá kích động, tôi đảm bảo tuyệt đối không làm thế nữa.” Cô nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm: “Ít nhất là không làm thế với khách hàng.”
Úc Ý trầm ngâm một lúc, đáp: “Hôm nay cô có thể về rồi, kí hợp đồng sẽ có người thông báo cho cô sau.”
Đường Mật ngẩn người nhìn anh, sau đó trực tiếp từ ghế ngồi nhảy cẫng lên: “Thật á? Các anh tuyển tôi thật sao? Cảm ơn anh! Tôi sẽ cố gắng làm tốt!”
Úc Ý nhìn nhìn cô, ấn điện thoại bàn: “Tang Lan, tiễn cô Đường ra ngoài.”
Đường Mật: “…”
Tang Lan vào vô cùng nhanh, Đường Mật đi sau lưng cô ấy, vừa đi vừa ngoái nhìn, sau cùng không yên tâm hỏi lại: “Các anh vẫn tuyển dụng tôi chứ?”
Úc Ý nghe cô hỏi vậy, lặp lại lần nữa: “Kí hợp đồng sẽ có người thông báo cho cô sau.”
Đường Mật thở phào một hơi, trước khi Tang Lan đóng cánh cửa lớn phòng tổng giám đốc còn bắt lấy cơ hội hướng về phía Úc Ý nở nụ cười: “Cảm ơn!”
Nụ cười đó, ngọt hơn bất kì chiếc bánh nào Úc Ý từng ăn.
Đường Mật vừa đi một lúc, cửa phòng làm việc của Úc Ý lại bị gõ, lần này là La Hạo. Anh chàng vừa bước vào phòng liền ngửi thấy hương thơm ngọt nồng đượm, ánh mắt không tự chủ được bị chiếc bánh trên bàn hấp dẫn: “Nhìn đẹp quá, không biết vị thế nào..”
“Cũng tạm, cậu có thể thử.”
La Hạo không hề khách khí cầm dao ăn lên, xắt một phần bỏ vào miệng. Khoảnh khắc miếng mousse ngào ngạt tan ra trong miệng, La Hạo không giữ nổi bình tĩnh nữa.
Thế này mà bảo cũng tạm? Phải gọi là siêu siêu ngon!
Hương nồng sôcôla trắng kết hợp với bánh mousse trơn mềm mát lạnh, thêm vào vị ngọt chua của quả anh đào, vô cùng vô cùng “lấy lòng” vị giác. Không những thế, người làm bánh còn rải thêm một lớp sôcôla đen tinh mịn dưới đáy, còn rắc thêm bột bánh quy đen nghiền nhỏ, khiến cho chiếc bánh hình thành sự đối lập màu sắc rõ rệt. Đen cùng trắng phối hợp mãi mãi không lỗi thời, cái ngọt của sôcôla trắng và chút đắng của sôcôla đen giao hòa, tạo nên sự hưởng thụ cả về thị giác lẫn vị giác.
La Hạo một ngụm ăn hết cả phần bánh.
Anh chàng bỏ chiếc đĩa ăn xuống, lại cầm lên một chiếc bánh cookie hai màu cắn một miếng: “Thật muốn một cốc cà phê.”
Úc Ý không nói gì, nhìn anh ta lại cầm tiếp miếng sôcôla.
“Là nhân tương quả mơ!” Biểu cảm của La Hạo thật giống một đứa trẻ được ông già Noel phát kẹo.
“Điều này có gì đáng để ngạc nhiên vui vẻ?” Úc Ý đột nhiên hỏi.
La Hạo chưa phản ứng kịp: “Gì cơ?”
Úc Ý đáp: “Cho dù ăn phải nhân vị nào, cũng đều nằm trong phạm vi hiểu biết của cậu, vì sao còn cảm thấy kinh ngạc mừng vui?”
“Ờmm…” La Hạo nghĩ câu hỏi này của boss thật khó trả lời: “Nhưng chẳng phải đây chính là sự thú vị khi ăn sôcôla nhân rượu sao? Dùng cách nói của các nhà triết học, điều này hẳn giống như cuộc đời, trước khi bạn thử thưởng thức nó, bạn vĩnh viễn không biết nó sẽ có kết quả gì.”
Úc Ý nhìn anh chàng một lúc, bảo: “Không biết tại sao, mỗi lần cậu ăn đồ ngọt là y như rằng IQ tụt hẳn.”
La Hạo: “…”
Nếu như câu này do người khác nói, anh chàng còn nghĩ người ta chỉ là độc mồm độc miệng, nhưng người nói lại là Úc Ý, điều này chỉ có thể nói lên rằng anh ta thực sự nghĩ như vậy.
La Hạo nghĩ về sau nhất định phải bớt ăn đồ ngọt lại thôi.
Nghe Úc Ý giao phó xong, trước khi chuẩn bị đi tiến hành công việc, sau cùng anh chàng vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Cái cô tên Đường Mật đó thi qua rồi ạ?
Lúc anh chàng thấy cái tên Đường Mật này, liền tràn đầy lòng hảo cảm với cô, còn đặc biệt cố ý dặn dò cô trong tin nhắn rằng lần thi vòng hai do chính Úc tổng ra mặt. Có lẽ xuất phát từ lòng bao che, anh hi vọng cô ấy có thể thi đậu, huống hồ vừa rồi anh đã ăn thử, miếng bánh gatô cô làm ngon như thế.
Úc Ý gật gật đầu: “Ờ.”
La Hạo vừa lòng thỏa ý đi ra ngoài, bước đến cửa lại bị Úc Ý gọi: “Để ý Hà Gia Thụ một chút.”
Hà Gia Thụ chính là cái vị Giám đốc nhân sự bị Đường Mật trát bánh đầy mặt đó, đỉnh mày La Hạo khẽ động, đáp lời: “Biết rồi ạ.”
Chuyện xảy ra hôm phỏng vấn bọn họ đã được nghe Trưởng nhà hàng nói, biểu hiện lúc đó của Giám đốc Hà vô cùng bất thường. Trước không nói ông ta nghe từ đâu việc Đường Mật ăn cắp ý tưởng, nhưng làm một Giám đốc nhân sự, ông ta cũng không nên đánh rớt người phỏng vấn một cách võ đoán như vậy, hoàn toàn không nghe đối phương giải thích.
Cảm giác giống như đang cố ý gây khó dễ, không muốn để đối phương thi qua.
Úc tổng cũng đã nghĩ rằng chuyện này có khuất tất, vậy anh chàng phải điều tra kĩ càng vị Giám đốc Hà này mới được.
Đường Mật vừa bước ra khỏi trụ sở Úc thị liền không thể chờ được gọi điện cho Phó Tân: “Tiểu Tinh Tinh, tao thi qua vòng hai rồi!”
Bên kia điện thoại, Phó Tân ngây ra một lúc mới đáp: “Thật á? F*ck Đường Mật, mày thế mà lại chinh phục được đầu lưỡi của Úc tổng! Goodjob!”
“Hahahaha thường thôi thường thôi~” Đường Mật đắc ý đến mức đuổi sắp vểnh lên trời, “Cơ mà Úc tổng đúng là đẹp trai thật đấy! Chỉ là quá lạnh lùng đi!”
“Mày đây là khoe khoang, khoe khoang một cách trần trụi!”(*) Trong điện thoại truyền đến tiếng ồn ào, sau đó mới nghe thấy tiếng Phó Tân vội vàng gào to: “Giờ tao bận chút đã, tối về mở chai sâm banh chúc mừng cho mày nha!”
(*)gốc红果果的炫耀: mình cũng không rõ đây là khoe khoang kiểu gì nữa, hỏi mấy người kể cả thầy dạy tiếng người TQ rồi mà vẫn không biết, đành mượn nghĩa từ này: 赤裸裸的炫耀 mới là “trần trụi/lõa lồ khoe khoang”. Ai biết góp ý nha
Lúc Phó Tân về nhà, quả thật đem theo một chai sâm banh, Đường Mật ngó đầu ra từ trong bếp, nói với Phó Tân: “Tiểu Tinh Tinh, tối nay bọn mình ăn lẩu! Tao dùng đồ dư lại từ bữa sáng làm chút điểm tâm, để ở phòng khách đấy, mày ăn trước lót dạ.”
“Tuyệt!” Phó Tân ngâm nga khúc nhạc, chạy nhanh đến phòng khách. Cô cầm mấy khối bánh quy, sung sướng bước vào phòng bếp: “Đường Đường, mau nói cho tao biết Úc tổng gợi cảm không?”
Đường Mật nghĩ một lát, đáp: “Rất gợi cảm, nhưng lạnh lùng quá, thế nên cho tao cảm giác lãnh cảm.”
Phó Tân: “…”
Mày cút!
15 phút sau, Đường Mật chuẩn bị xong nồi lẩu, hai người ngồi xung quanh bếp điện từ nâng cốc: “Nào, vì quãng đời sắp đi lên đỉnh cao mới của chúng ta, cạn ly!”
“Cạn ly!”
Tiếng cụng ly vang lên, như thể âm thanh lúc nụ hoa hé nở.
Hai người uống xong một ly, Phó Tân lại rót đầy cốc rượu: “Vì sau này không cần phải xem sắc mặt bà chủ nhà nữa, cạn ly!”
“Cạn ly!”
Lại một ly xuống bụng, hai người rốt cuộc cũng cầm đũa lên bắt đầu tranh thịt.
Sau một phen cướp đoạt, Phó Tân ợ một hơi: “Đường Đường, mày giờ đã ôm vào cái cây đại thụ Úc tổng này rồi, tao nghĩ tao cũng phải làm nên nghiệp lớn mới được.”
Mắt Đường Mật giật giật: “Lần trước mày nói thế xong, mày nợ một khoản khỉ gió ra đấy.”
“Ầy.. Lần này không giống, tao quyết định tiến vào giới giải trí.”
Đường Mật: “…”
“Tao nói thật mà, hôm nay dưới tòa nhà công ty tao dán một tờ áp phích lớn lắm, tên là: Tôi là diễn viên.”
“Mày đi diễn Liên Minh Gây Cười hả?”
Phó Tân: “…”
Cảm thấy không thể làm bạn được nữa.
Sau cùng lúc bà chủ nhà đến giục tiền thuê phòng, Phó Tân vẫn phải từ bỏ ý định vào giới giải trí, còn Đường Mật, cùng ngày hôm đó nhận được thông báo hẹn kí hợp đồng từ Dream.
♥Hết chương 3♥
Cơ hồ ngay trong giây đầu tiên, Đường Mật đã bị đôi con ngươi đen thâm thúy ấy bắt lấy rồi.
Cô không biết phải hình dung thế nào về cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy Úc Ý, nếu như bắt buộc phải nói, thì giống như một sơn cốc tĩnh lặng, tịch mịch sâu thẳm, lại khiến người khác không dám nhìn thẳng.
“Mời ngồi.”
Giọng nói lạnh lùng và không hàm chứa bất kì cảm xúc nào, tựa cơn gió thổi qua từ khe núi, lúc sương sớm tan đi, ánh dương mềm mại cũng chiếu xuống theo.
Đường Mật lần đầu phát hiện thì ra mình lại học Văn giỏi đến thế.
Cô hơi thận trọng bước đến ngồi xuống chỗ đối diện Úc Ý, căng khóe môi nở nụ cười với anh. Ánh mắt Úc Ý chỉ dừng trên người cô vài giây liền chuyển đến hộp bánh gatô cô đặt trên bàn.
Đường Mật cũng nhìn đến trên bàn, sau đó phát hiện phần tư liệu Úc Ý vừa xem là sơ yếu lý lịch của cô.
……
Đường Mật trong chớp mắt cảm thấy mình không xong rồi! Bên trên hồ sơ là ảnh thẻ của cô! Mà không, mặt sau hồ sơ còn kèm cả bản sao chứng minh thư!
Bất ngờ không kịp trở tay bị một người đàn ông cấp bậc nam thần nhìn thấy ảnh thẻ chứng minh thư, Đường Mật xấu hổ đến mức chỉ muốn lấy tay che mặt.
“Những cái hộp đựng bánh này đều là cô tự tay làm sao?”
Đột nhiên truyền đến tiếng của Úc Ý từ đối diện, dọa cho Đường Mật hồi hồn trong chớp mắt: “Đúng vậy, thầy tôi từng nói, tất cả mọi thứ của bánh đều phải vẹn toàn hoàn mỹ, mà hộp đựng chúng, cũng là một bộ phận quan trọng.”
Úc Ý không nói gì, trực tiếp mở hộp bánh kem.
Chiếc hộp đầu tiên đựng bánh gatô Mousse Sôcôla trắng, sự phối hợp kinh điển giữa trắng và đen, bên trên bày hai quả anh đào, tăng thêm một nét sinh động trên nền của tổng thể sắc điệu.
Úc Ý không đưa ra một tràng lời khen đối với bề ngoài của chiếc bánh như Trưởng nhà hàng Dream, thậm chí đến một từ cảm thán anh cũng không nói, liền trực tiếp cầm dao ăn cắt một miếng nhỏ.
Đường Mật khẩn trương nhìn chăm chú vào đôi môi khẽ mở ra rồi khép lại của anh, màu môi anh nhàn nhạt, viền môi sắc xảo đẹp đẽ, Đường Mật vô thức bắt đầu mơ mộng, nếu hôn lên sẽ là cảm giác thế nào nhỉ? Chắc là còn ngon hơn cả bánh gatô chứ?
Úc Ý ăn thử bánh Mousse xong, cầm cốc nước lọc uống một ngụm, mở chiếc hộp thứ hai.
Trong chiếc hộp thứ hai là bánh cookie hai màu(*) – bánh quy kiểu Pháp loại đơn giản. Đường Mật nhìn đôi môi xinh đẹp của Úc Ý cắn vào miếng bánh bích quy giòn xốp, lại bắt đầu suy nghĩ liên miên.
(*) bánh cookie hai màu:
Úc Ý vẫn không bình luận gì như cũ, uống xong một ngụm nước lọc liền ăn thử một miếng sôcôla.
Món Đường Mật làm là sôcôla nhân rượu, tổng cộng có 3 hương vị.
Điều thú vị khi ăn sôcôla nhân rượu là trước khi bạn cắn vào nó, bạn vĩnh viễn không biết nó mang hương vị gì. Đường Mật kỳ vọng có thể nhìn thấy chút vẻ ngạc nhiên mừng rỡ trên khuôn mặt Úc Ý, nhưng Úc Ý vẫn y nguyên không lộ ra bất kỳ phản ứng xúc cảm nào.
Đường Mật mím mím môi, chẳng lẽ người này quả thật không có cảm xúc?
Cô nhìn anh, to gan hỏi ra: “Cái anh ăn là vị nào vậy?”
Động tác của Úc Ý ngừng lại chốc lát bởi câu hỏi đột xuất của cô, anh ngước mắt nhìn, trả lời: “Kem vani.”
“Ừa..” Đường Mật hơi ngượng ngập, anh ta trả lời nhạt nhẽo như thế khiến chính cô cũng cảm thấy vấn đề này có chút vô vị.
Úc Ý ăn thử như vậy là kết thúc, hỏi Đường Mật: “Nghe nói trong lúc phỏng vấn, cô úp bánh gatô vào mặt Giám đốc nhân sự?”
Đường Mật: “…”
Đô mắt đen nhánh của cô nhìn vào Úc Ý, vô cùng thành ý đáp: “Chuyện này quả thật không phải tôi cố ý đâu, dẫu sao thì tâm nguyện của tôi cũng là thế giới hòa bình.”
Đôi ngươi thâm sâu của Úc Ý chăm chú nhìn cô, vẻ mặt chẳng biến hóa chút nào.
Đường Mật: “…”
Đáng thương hơn việc kể chuyện cười nhạt không gây cười chính là khi kể chuyện cười, ngay cả nhạt người ta cũng không cảm thấy.
Đường Mật thậm chí còn hoài nghi, phải chăng trên thế giới này không tìm đâu ra thứ gì lạnh hơn Úc Ý.(*)
(*)truyện cười nhạt nhẽo trong tiếng Trung là truyện cười lạnh nên mới có sự so sánh này (lạnh).
Đường Mật có thấy hơi thất bại, cô sờ sờ chóp mũi, giải thích: “Cái đó… Giám đốc nhân sự khăng khăng nói rằng tôi ăn cắp ý tưởng, nhưng chuyện lúc đó không phải như ông ấy nghĩ. Ông ấy lại không chịu nghe tôi giải thích, chỉ chăm chăm mỉa mai tôi, tôi mới không nhịn được…”
Úc Ý hỏi: “Nếu như trong nhà hàng có thực khách làm cô không vui, cô cũng úp bánh vào mặt người ta như vậy?”
Đường Mật ngây ra một lát, đáp: “Chuyện này quả thực là do tôi quá kích động, tôi đảm bảo tuyệt đối không làm thế nữa.” Cô nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm: “Ít nhất là không làm thế với khách hàng.”
Úc Ý trầm ngâm một lúc, đáp: “Hôm nay cô có thể về rồi, kí hợp đồng sẽ có người thông báo cho cô sau.”
Đường Mật ngẩn người nhìn anh, sau đó trực tiếp từ ghế ngồi nhảy cẫng lên: “Thật á? Các anh tuyển tôi thật sao? Cảm ơn anh! Tôi sẽ cố gắng làm tốt!”
Úc Ý nhìn nhìn cô, ấn điện thoại bàn: “Tang Lan, tiễn cô Đường ra ngoài.”
Đường Mật: “…”
Tang Lan vào vô cùng nhanh, Đường Mật đi sau lưng cô ấy, vừa đi vừa ngoái nhìn, sau cùng không yên tâm hỏi lại: “Các anh vẫn tuyển dụng tôi chứ?”
Úc Ý nghe cô hỏi vậy, lặp lại lần nữa: “Kí hợp đồng sẽ có người thông báo cho cô sau.”
Đường Mật thở phào một hơi, trước khi Tang Lan đóng cánh cửa lớn phòng tổng giám đốc còn bắt lấy cơ hội hướng về phía Úc Ý nở nụ cười: “Cảm ơn!”
Nụ cười đó, ngọt hơn bất kì chiếc bánh nào Úc Ý từng ăn.
Đường Mật vừa đi một lúc, cửa phòng làm việc của Úc Ý lại bị gõ, lần này là La Hạo. Anh chàng vừa bước vào phòng liền ngửi thấy hương thơm ngọt nồng đượm, ánh mắt không tự chủ được bị chiếc bánh trên bàn hấp dẫn: “Nhìn đẹp quá, không biết vị thế nào..”
“Cũng tạm, cậu có thể thử.”
La Hạo không hề khách khí cầm dao ăn lên, xắt một phần bỏ vào miệng. Khoảnh khắc miếng mousse ngào ngạt tan ra trong miệng, La Hạo không giữ nổi bình tĩnh nữa.
Thế này mà bảo cũng tạm? Phải gọi là siêu siêu ngon!
Hương nồng sôcôla trắng kết hợp với bánh mousse trơn mềm mát lạnh, thêm vào vị ngọt chua của quả anh đào, vô cùng vô cùng “lấy lòng” vị giác. Không những thế, người làm bánh còn rải thêm một lớp sôcôla đen tinh mịn dưới đáy, còn rắc thêm bột bánh quy đen nghiền nhỏ, khiến cho chiếc bánh hình thành sự đối lập màu sắc rõ rệt. Đen cùng trắng phối hợp mãi mãi không lỗi thời, cái ngọt của sôcôla trắng và chút đắng của sôcôla đen giao hòa, tạo nên sự hưởng thụ cả về thị giác lẫn vị giác.
La Hạo một ngụm ăn hết cả phần bánh.
Anh chàng bỏ chiếc đĩa ăn xuống, lại cầm lên một chiếc bánh cookie hai màu cắn một miếng: “Thật muốn một cốc cà phê.”
Úc Ý không nói gì, nhìn anh ta lại cầm tiếp miếng sôcôla.
“Là nhân tương quả mơ!” Biểu cảm của La Hạo thật giống một đứa trẻ được ông già Noel phát kẹo.
“Điều này có gì đáng để ngạc nhiên vui vẻ?” Úc Ý đột nhiên hỏi.
La Hạo chưa phản ứng kịp: “Gì cơ?”
Úc Ý đáp: “Cho dù ăn phải nhân vị nào, cũng đều nằm trong phạm vi hiểu biết của cậu, vì sao còn cảm thấy kinh ngạc mừng vui?”
“Ờmm…” La Hạo nghĩ câu hỏi này của boss thật khó trả lời: “Nhưng chẳng phải đây chính là sự thú vị khi ăn sôcôla nhân rượu sao? Dùng cách nói của các nhà triết học, điều này hẳn giống như cuộc đời, trước khi bạn thử thưởng thức nó, bạn vĩnh viễn không biết nó sẽ có kết quả gì.”
Úc Ý nhìn anh chàng một lúc, bảo: “Không biết tại sao, mỗi lần cậu ăn đồ ngọt là y như rằng IQ tụt hẳn.”
La Hạo: “…”
Nếu như câu này do người khác nói, anh chàng còn nghĩ người ta chỉ là độc mồm độc miệng, nhưng người nói lại là Úc Ý, điều này chỉ có thể nói lên rằng anh ta thực sự nghĩ như vậy.
La Hạo nghĩ về sau nhất định phải bớt ăn đồ ngọt lại thôi.
Nghe Úc Ý giao phó xong, trước khi chuẩn bị đi tiến hành công việc, sau cùng anh chàng vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Cái cô tên Đường Mật đó thi qua rồi ạ?
Lúc anh chàng thấy cái tên Đường Mật này, liền tràn đầy lòng hảo cảm với cô, còn đặc biệt cố ý dặn dò cô trong tin nhắn rằng lần thi vòng hai do chính Úc tổng ra mặt. Có lẽ xuất phát từ lòng bao che, anh hi vọng cô ấy có thể thi đậu, huống hồ vừa rồi anh đã ăn thử, miếng bánh gatô cô làm ngon như thế.
Úc Ý gật gật đầu: “Ờ.”
La Hạo vừa lòng thỏa ý đi ra ngoài, bước đến cửa lại bị Úc Ý gọi: “Để ý Hà Gia Thụ một chút.”
Hà Gia Thụ chính là cái vị Giám đốc nhân sự bị Đường Mật trát bánh đầy mặt đó, đỉnh mày La Hạo khẽ động, đáp lời: “Biết rồi ạ.”
Chuyện xảy ra hôm phỏng vấn bọn họ đã được nghe Trưởng nhà hàng nói, biểu hiện lúc đó của Giám đốc Hà vô cùng bất thường. Trước không nói ông ta nghe từ đâu việc Đường Mật ăn cắp ý tưởng, nhưng làm một Giám đốc nhân sự, ông ta cũng không nên đánh rớt người phỏng vấn một cách võ đoán như vậy, hoàn toàn không nghe đối phương giải thích.
Cảm giác giống như đang cố ý gây khó dễ, không muốn để đối phương thi qua.
Úc tổng cũng đã nghĩ rằng chuyện này có khuất tất, vậy anh chàng phải điều tra kĩ càng vị Giám đốc Hà này mới được.
Đường Mật vừa bước ra khỏi trụ sở Úc thị liền không thể chờ được gọi điện cho Phó Tân: “Tiểu Tinh Tinh, tao thi qua vòng hai rồi!”
Bên kia điện thoại, Phó Tân ngây ra một lúc mới đáp: “Thật á? F*ck Đường Mật, mày thế mà lại chinh phục được đầu lưỡi của Úc tổng! Goodjob!”
“Hahahaha thường thôi thường thôi~” Đường Mật đắc ý đến mức đuổi sắp vểnh lên trời, “Cơ mà Úc tổng đúng là đẹp trai thật đấy! Chỉ là quá lạnh lùng đi!”
“Mày đây là khoe khoang, khoe khoang một cách trần trụi!”(*) Trong điện thoại truyền đến tiếng ồn ào, sau đó mới nghe thấy tiếng Phó Tân vội vàng gào to: “Giờ tao bận chút đã, tối về mở chai sâm banh chúc mừng cho mày nha!”
(*)gốc红果果的炫耀: mình cũng không rõ đây là khoe khoang kiểu gì nữa, hỏi mấy người kể cả thầy dạy tiếng người TQ rồi mà vẫn không biết, đành mượn nghĩa từ này: 赤裸裸的炫耀 mới là “trần trụi/lõa lồ khoe khoang”. Ai biết góp ý nha
Lúc Phó Tân về nhà, quả thật đem theo một chai sâm banh, Đường Mật ngó đầu ra từ trong bếp, nói với Phó Tân: “Tiểu Tinh Tinh, tối nay bọn mình ăn lẩu! Tao dùng đồ dư lại từ bữa sáng làm chút điểm tâm, để ở phòng khách đấy, mày ăn trước lót dạ.”
“Tuyệt!” Phó Tân ngâm nga khúc nhạc, chạy nhanh đến phòng khách. Cô cầm mấy khối bánh quy, sung sướng bước vào phòng bếp: “Đường Đường, mau nói cho tao biết Úc tổng gợi cảm không?”
Đường Mật nghĩ một lát, đáp: “Rất gợi cảm, nhưng lạnh lùng quá, thế nên cho tao cảm giác lãnh cảm.”
Phó Tân: “…”
Mày cút!
15 phút sau, Đường Mật chuẩn bị xong nồi lẩu, hai người ngồi xung quanh bếp điện từ nâng cốc: “Nào, vì quãng đời sắp đi lên đỉnh cao mới của chúng ta, cạn ly!”
“Cạn ly!”
Tiếng cụng ly vang lên, như thể âm thanh lúc nụ hoa hé nở.
Hai người uống xong một ly, Phó Tân lại rót đầy cốc rượu: “Vì sau này không cần phải xem sắc mặt bà chủ nhà nữa, cạn ly!”
“Cạn ly!”
Lại một ly xuống bụng, hai người rốt cuộc cũng cầm đũa lên bắt đầu tranh thịt.
Sau một phen cướp đoạt, Phó Tân ợ một hơi: “Đường Đường, mày giờ đã ôm vào cái cây đại thụ Úc tổng này rồi, tao nghĩ tao cũng phải làm nên nghiệp lớn mới được.”
Mắt Đường Mật giật giật: “Lần trước mày nói thế xong, mày nợ một khoản khỉ gió ra đấy.”
“Ầy.. Lần này không giống, tao quyết định tiến vào giới giải trí.”
Đường Mật: “…”
“Tao nói thật mà, hôm nay dưới tòa nhà công ty tao dán một tờ áp phích lớn lắm, tên là: Tôi là diễn viên.”
“Mày đi diễn Liên Minh Gây Cười hả?”
Phó Tân: “…”
Cảm thấy không thể làm bạn được nữa.
Sau cùng lúc bà chủ nhà đến giục tiền thuê phòng, Phó Tân vẫn phải từ bỏ ý định vào giới giải trí, còn Đường Mật, cùng ngày hôm đó nhận được thông báo hẹn kí hợp đồng từ Dream.
♥Hết chương 3♥
/64
|