Sau khi về nước, Đường Mật ở nhà nghỉ ngơi một ngày rồi lại tiếp tục vùi mình vào guồng quay bận rộn ở nhà hàng.
Buổi sáng khi đến nhà hàng, cô báo cáo với Nhà hàng Trưởng tình hình Hội nghị giao lưu trước, sau đó đem bánh quy làm thủ công và rất nhiều đặc sản mang về từ Nhật Bản phân phát cho mọi người.
Quản lý Vu nhận được quà, cười híp mắt nhìn cô: Chị xem ảnh Hội nghị giao lưu trên weibo công ty rồi nha, bánh mousse sữa chua Sơn Trà kia hôm nào em cũng làm cái cho chị được hưởng ké chút lộc ăn với.
Đề nghị này nhanh chóng nhận được sự hưởng ứng của toàn thể chiến hữu trong nhà hàng, mọi người đều nhiệt tình như thế, ngược lại khiến Đường Mật hơi ngại ngùng: Bánh ấy Úc tổng ăn trực tiếp hôm đó rồi, đã thông qua trở thành bánh mới để kinh doanh.
Quá tuyệt! Mọi người hoan hô xong, quản lý Vu mới nghĩ ra hỏi: Úc tổng cũng đi Nhật Bản?
Đường Mật gật gật đầu: Anh ấy đi Nhật khảo sát.
Ồ. quản lý Vu ồ một tiếng thâm thúy, lại liếc nhìn Đường Mật mấy lần.
Buổi chiều lúc nghỉ ngơi Đường Mật làm theo lời nói với Úc Ý lúc trước, sửa bánh mousse sữa chua Sơn Tra thành dạng bánh nhỏ cho vào cốc, đôi cánh đường san hô càng thêm tinh vi bắt mắt. Đồng nghiệp trong nhà hàng vui vẻ ăn mở màn, ngay đến Lư Vũ cũng nghe tin mà đến, vừa chụp ảnh vừa thỏa ước nguyện cơ cấu được một chiếc bánh.
Khoảng thời gian này tần suất Đường Mật tỏa sáng trên weibo chính thức của Úc thị vô cùng cao, sắp trở thành người phát ngôn của Úc thị mất rồi. Trong nhà hàng ngày nào cũng có khách cố tình đến chỉ để ăn bánh Đường Mật làm.
Nhà hàng trưởng đã có thể dự kiến được, lúc loại bánh kem này mở bán chắc chắn sẽ lại dẫn đến một cơn sốt mới.
Đường Mật hôm nay tan ca đúng giờ, sau khi về đến nhà phát hiện Phó Tân nằm ủ rà ủ rũ trên sô pha, trên đầu còn đắp một túi đá.
Mắt Đường Mật khẽ giật, đi đến hỏi: Mày sao thế?
Phó Tân thều thào như không: Cảm nặng, phát sốt...
Giọng cô nàng đã hoàn toàn khàn đặc, dọa Đường Mật phải vội vàng dùng lưng bàn tay áp lên mặt cô nàng: Mày uống thuốc chưa?
Tiêm ở dưới lầu rồi, thuốc phải ăn xong mới uống được. Cô nàng nói xong liền nhìn Đường Mật, Đường Mật không biết nói gì, đi vào bếp nấu cháo lúa mỳ cho cô nàng.
Phó Tân ngửi thấy mùi cháo rốt cuộc cũng hồi được chút máu, Đường Mật bưng bát cháo đã nấu nhừ đưa cho cô nàng, ngồi xuống bên cạnh hỏi: Sao đang yên đang lành lại bị sốt?
Phó Tân thổi cháo trong bát, uống rột rột: Hai hôm trước tăng ca đến hơn 1h, tao ngủ luôn ở văn phòng, chắc lúc đó bị nhiễm lạnh... Kể ra mới thấy toàn là nước mắt huhu, mày giúp tao hỏi xem chuyện phỏng vấn độc quyền Úc tổng ra sao rồi?
Ặc... Đường Mật quả thực không muốn đả kích cô nàng trong giờ phút này: Có cơ hội tao sẽ hỏi giúp mày.
Phó Tân ai oán nhìn cô: Cứ không phỏng vấn độc quyền được nữa là tao bị chủ biên dày vò chết luôn đấy.
Còn lâu nhé, năm đó bọn đòi nợ còn chẳng đánh chết được mày nữa là, mày có yếu đuối thế đâu.
Phó Tân: ...
Cứ phải nhắc chuyện nợ nần vào lúc cô đang ốm đau thế này hả!!
May mà Đường Mật là bạn cùng phòng có tâm nhất quả đất, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Đường Mật, Phó Tân nhanh chóng truyền bệnh luôn cho cô, sau đó bản thân thì nhảy tưng tưng trở lại.
Hôm đó Úc Ý mở cuộc họp thường lệ xong, lúc ngồi trong văn phòng ngây người, đột nhiên nhớ tới việc Úc Tâm từng bảo Lư Vũ tuyên truyền về mối quan hệ anh với Đường Mật.
Tính ra đã từng đấy ngày trôi qua, sao mà anh vẫn chưa nghe thấy chút tin đồn nào cả?
Anh nghĩ một hồi, ấn điện thoại nội bộ trên bàn: Tang Lan, gọi giúp tôi Lư Vũ của phòng PR đến đây một chút.
Được ạ, Úc tổng.
Đột nhiên bị ông chủ lớn gọi tới, Lư Vũ vừa sợ hãi vừa lo lắng gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đi vào: Úc tổng, sếp tìm em có việc gì ạ?
Chắc không phải phát hiện ra bài Văn hóa Nhật Bản lần trước cô viết phân nửa là paste đấy chứ?
Úc Ý nhìn cô không nói gì, trái tim Lư Vũ thấp tha thấp thỏm, ngay lúc cô chuẩn bị chủ động nhận tội, Úc Ý ngồi bên kia bàn làm việc bỗng mở miệng: Lần trước trong khách sạn, tôi bảo cô tuyên truyền...
Yên tâm đi Úc tổng! Đường Mật đã dặn em rồi! Lư Vũ vội vàng bày tỏ sự trung thành: Em biết đó là lời linh tinh sếp nói lúc say rượu, em bảo đảm không nói với ai đâu ạ!
Lời trần thuật khẳng khái lẫm liệt của cô nàng vừa dứt, trong phòng làm việc liền im ắng lạ thường. Úc Ý trầm mặc mãi lâu mới gật gật đầu ừ một tiếng: Không có việc gì nữa, cô đi ra ngoài đi.
Vâng ạ, Úc tổng.
Lư Vũ thầm thở phào một hơi trong lòng, đi cùng chân cùng tay ra đến cửa bỗng thấy Úc Ý ở đằng sau gọi lại: Đúng rồi, Văn hóa Nhật Bản lần trước cô nộp ấy, xóa hết những phần đi đi viết lại một bản nộp cho tôi.
Lư Vũ: ...
Thế mới nói! Đây rốt cuộc là tại sao!!
Sau khi Lư Vũ đau lòng rời đi, Úc Ý ngồi một mình trong văn phòng một lát, sau đó gọi điện cho La Hạo: Chuyện bên cậu xử lý xong chưa?
La Hạo đáp: Xử lý xong rồi ạ, em sắp đến công ty rồi.
Ừm, đến công ty xong bảo tài xế đợi tôi dưới lầu luôn, tôi muốn đi Dream kiểm tra.
La Hạo hơi ngừng lại, mới nhoẻn miệng: Biết rồi ạ.
Dream đang trong giờ kinh doanh, sau khi Úc Ý đi vào nhà hàng, không ít khách hàng hiếu kỳ ngoái nhìn anh. Quản lý Vu đẩy nhân viên phục vụ đang đúng bên cạnh ra xông lên đón tiếp: Chào Úc tổng.
Úc Ý gật gật đầu với chị ta, ánh mắt nhẹ lướt qua toàn bộ nhà hàng.
Quản lý Vu chớp chớp mắt: Úc tổng đến kiểm tra nhà hàng ạ?
Ừ.
Úc Ý lịch sự hỏi han một vị khách đánh giá thế nào về thức ăn, thực khách mắt lóe sáng nhìn anh: Sò điệp rất tươi, vị của món sườn cũng rất ngon, đáng tiếc hôm nay không có mousse sữa chua Sơn Tra mới ra, vốn dĩ tôi cố ý tới đây để ăn món bánh ấy đấy.
Đầu mày Úc Ý khẽ động, nói với cô ấy câu Chúc quý khách dùng bữa vui vẻ xong liền đi về hướng phòng làm bánh.
Trong phòng làm bánh không một bóng người, Úc Ý nghi hoặc nghiêng đầu nhìn quản lý Vu nãy giờ vấn theo sau hỏi: Hôm nay Đường Mật không đi làm?
Quản lý Vu đáp: À, Đường Mật hôm nay nghỉ ốm ạ.
Nghỉ ốm? Lông mày Úc Ý nhíu chặt: Cô ấy bị ốm à?
Vâng, nghe Nhà hàng trưởng bảo bị cảm, hình như bị nặng, còn phải truyền nước nữa.
Trái tim Úc Ý giật mạnh, sau đó không hề ngoảnh đầu lại đi thẳng ra ngoài. La Hạo ở một bên thấy sắc mặt anh không ổn, vội vàng đi theo.
Sau khi Úc Ý lên xe, một tay chống trên ghế, một tay ấn trán mình: Lúc này mà muốn đi ra ngoài sao...?
La Hạo nhanh nhẹn lên xe, nhìn anh gấp gáp: Úc tổng sếp sao thế? Có cần em gọi bác sĩ Trương không?
Không cần... Úc Ý thở gấp, nói như đang tự lẩm bẩm một mình: Không cần cậu đi ra, tôi có thể tự mình giải quyết...
Mãi một lúc lâu sau, Úc Ý mới ngồi ở ghế sau dần bình tĩnh lại. Anh chỉnh lại quần áo của mình, nói với tài xế: Lái xe.
Vì uống thuốc cảm, Đường Mật vẫn luôn nằm trong chăn ngủ. Ngoài cửa từng đợt tiếng gõ vang lên, khiến cô bị ồn tỉnh rất không đúng lúc. Cô cuộn người dùng chăn vùi chặt mình lại, nhưng vẫn không ngăn nổi tiếng gõ cửa như đoạt mệnh kia.
Đường Mật rốt cuộc không chịu được mở chăn ra, thở phì phò ngồi dậy, đi dép lên vào ra cửa hỏi: Ai đấy?
Người ngoài cửa im lặng một lát mới đáp: Sweetheart, là anh.
Đường Mật ngây người, tinh thần cả người run rẩy hẳn lên. Cô vội mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Úc Tâm.
Anh không mặc áo vest ngoài, cổ áo sơ mi mở rộng, cà vạt treo lủng lẳng trên cổ. Tay phải chống trên khung cửa, tóc mái trước trán xòa ra che mất nửa đôi mắt.
Đường Mật âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.
Lúc cô nhìn đánh giá người trước mặt, người đối diện cũng đang nhìn cô đánh giá.
Bởi vì vừa từ trên giường dậy, Đường Mật mặc trên người vẫn là bộ đồ ngủ, mái tóc đen dài xõa trên vai, vài lọn tóc không chịu vào nếp, mấy sợi còn cong ngược lên. Không biết là do phát sốt hay do mới ngủ dậy, trên má cô có hai khối đỏ hồng không tự nhiên, nhìn cả người trông đặc biệt... ngon miệng.
Hai người đứng ở cửa cùng thưởng thức vẻ đẹp của nhau, Đường Mật rốt cuộc nhớ ra phải mời khách vào nhà.
Cô đứng trong phòng khách, cười bối rối: Úc... tiên sinh, sao anh lại đến?
Úc Tâm theo đó nhếch khóe miệng đáp: Anh nghe nói em bị ốm, đã khá hơn chưa?
Ừm, đi bệnh viện truyền dịch xong khá hơn nhiều rồi ạ, có điều hơi buồn ngủ.
Con người Úc Tâm vừa chuyển, lập tức kéo cô hướng phòng ngủ: Buồn ngủ thì ngủ nhiều một chút.
Đường Mật: ...
Nhưng... anh thì sao? Định ngồi một bên nhìn cô ngủ chắc?
... Thế thì cô sao mà ngủ đươc cơ chứ!
Úc Tâm hiển nhiên chưa để ý đến vấn đề này, anh kéo Đường Mật đi vào phòng ngủ xong, thấy gấu bông màu hồng bày ở một bên gối, vô thức hơi ngừng lại.
Sao thế? Đường Mật quay đầu nhìn anh.
Úc Tâm kéo khóe miệng nói với cô: Em đặt con gấu này ở đây?
Đường Mật gật nhẹ đầu: Vâng ạ, thông thường đều đặt ở đây mà?
Ờ. Úc Tâm hơi mím môi, kéo cô đến bên giường: Bị cảm phải nghỉ ngơi nhiều mới nhanh khỏi được.
Ồ.. Đường Mật ngoan ngoãn tiến vào ổ chăn, nhìn người đứng bên cạnh: Anh thì sao?
Có vẻ lúc này Úc Tâm mới nghĩ đến vấn đề này, trong mắt lóe qua một tia bối rối: Ừm... anh ở bên nhìn em ngủ, yên tâm đi, anh sẽ không làm gì em đâu.
Đường Mật chớp nhanh mắt, chỉ chiếc ghế trước máy tính ở bên: Anh có thể ngồi đó.
ừ. Úc Tâm kéo ghế ra ngồi xuống cạnh cô. Thấy Đường Mật vẫn mở mắt nhìn chằm chằm mình lại hỏi: Sao thế?
Đường Mật đáp: Sao cứ thấy hôm nay anh khang khác. Úc Tâm ngây người, sau đó nhoẻn miệng cười với Đường Mật: Khác ở đâu, Sweetheart?
Đường Mật mím môi không nói gì, chỉ là mắt vẫn chớp chớp.
Úc Tâm ho khan một tiếng, chuyển đề tài hỏi: Sao bỗng dưng em lại bị ốm? Không biết tự chăm sóc bản thân hả?
Đường Mật bĩu môi: Không phải đâu, tại tên tiểu nhân Phó Tân lây bệnh sang em, bệnh của nó lại khỏi chứ, hừm.
Úc Tâm nhìn cô im lặng một lúc, đột nhiên cúi eo lại gần cô, giọng nói đè thấp: Vậy em lây cho anh đi, như thế bệnh của em liền khỏi rồi.
Đường Mật nhìn người gần trong gang tấc, trái tim đập thình thịch điên cuồng, nhưng lại nhin không được bật cười: Anh thật là ấu trĩ, còn tin cách nói ấy?
Úc Tâm hơi nhướn mày: Không phải em coi anh là anh bạn nhỏ sao? Bạn nhỏ đương nhiên phải ấu trĩ rồi.
Đường Mật cạn lời, chỉ là mắt cười càng cong, ánh mắt Úc Tâm trở nên thâm thúy, đôi môi nhẹ quét qua môi cô: Em muốn truyền bệnh sang cho anh không?
Ngữ khí mờ ám, hơi thở thanh nhẹ khiến Đường Mật khẩn trương đến mức không cười nổi nữa. Úc Tâm hơi nghiêng về phía trước, chạm vào cánh môi mềm mại của Đường Mật.
Anh thử thăm dò vươn đầu lưỡi ra một chút, cắn nhẹ môi dưới của Đường Mật.
Nụ hôn này luôn nhẹ nhàng cẩn thận, Úc Tâm cũng không cạy mở khoang miệng Đường Mật đã thả môi cô ra.
Đường Mật mở mắt, lúc nhìn anh hô hấp vẫn còn chưa ổn định: Lần này hôn xong không biến lại thành Úc tổng nhỉ.
Úc Tâm hơi mím môi dưới của mình, hỏi: Em hi vọng biến trở về Úc Ý?
Ánh mắt Đường Mật hơi động, mím môi cười nhưng không nói gì/
Úc Tâm dìu cô nằm xuống, vuốt mái tóc đen trước trán cô: Ngủ đi.
Ừm. Đường Mật nghe lời nhắm mắt lại.
Úc Tâm ngồi một bên nhìn hơi thở của cô trở nên đều đặn mới đứng dậy thơm vào má cô một cái, ra khỏi phòng cô.
Sau khi nghe thấy tiếng khép cửa khe khẽ, Đường Mật hơi hé mắt ra. Lại nằm im thêm một lát mới nhẹ chân nhẹ tay bò dậy, đi tới bên cửa sổ vụng trộm nhìn xuống.
Úc Tâm vừa đúng lúc đi vào trong xe, sau khi cửa xe đóng lại, chiếc xe nhanh chóng lái ra khỏi tiểu khu.
Đường Mật quay đầu, nhào người vào trên giường, ôm chăn cười to lên.
Hết chương 35
Buổi sáng khi đến nhà hàng, cô báo cáo với Nhà hàng Trưởng tình hình Hội nghị giao lưu trước, sau đó đem bánh quy làm thủ công và rất nhiều đặc sản mang về từ Nhật Bản phân phát cho mọi người.
Quản lý Vu nhận được quà, cười híp mắt nhìn cô: Chị xem ảnh Hội nghị giao lưu trên weibo công ty rồi nha, bánh mousse sữa chua Sơn Trà kia hôm nào em cũng làm cái cho chị được hưởng ké chút lộc ăn với.
Đề nghị này nhanh chóng nhận được sự hưởng ứng của toàn thể chiến hữu trong nhà hàng, mọi người đều nhiệt tình như thế, ngược lại khiến Đường Mật hơi ngại ngùng: Bánh ấy Úc tổng ăn trực tiếp hôm đó rồi, đã thông qua trở thành bánh mới để kinh doanh.
Quá tuyệt! Mọi người hoan hô xong, quản lý Vu mới nghĩ ra hỏi: Úc tổng cũng đi Nhật Bản?
Đường Mật gật gật đầu: Anh ấy đi Nhật khảo sát.
Ồ. quản lý Vu ồ một tiếng thâm thúy, lại liếc nhìn Đường Mật mấy lần.
Buổi chiều lúc nghỉ ngơi Đường Mật làm theo lời nói với Úc Ý lúc trước, sửa bánh mousse sữa chua Sơn Tra thành dạng bánh nhỏ cho vào cốc, đôi cánh đường san hô càng thêm tinh vi bắt mắt. Đồng nghiệp trong nhà hàng vui vẻ ăn mở màn, ngay đến Lư Vũ cũng nghe tin mà đến, vừa chụp ảnh vừa thỏa ước nguyện cơ cấu được một chiếc bánh.
Khoảng thời gian này tần suất Đường Mật tỏa sáng trên weibo chính thức của Úc thị vô cùng cao, sắp trở thành người phát ngôn của Úc thị mất rồi. Trong nhà hàng ngày nào cũng có khách cố tình đến chỉ để ăn bánh Đường Mật làm.
Nhà hàng trưởng đã có thể dự kiến được, lúc loại bánh kem này mở bán chắc chắn sẽ lại dẫn đến một cơn sốt mới.
Đường Mật hôm nay tan ca đúng giờ, sau khi về đến nhà phát hiện Phó Tân nằm ủ rà ủ rũ trên sô pha, trên đầu còn đắp một túi đá.
Mắt Đường Mật khẽ giật, đi đến hỏi: Mày sao thế?
Phó Tân thều thào như không: Cảm nặng, phát sốt...
Giọng cô nàng đã hoàn toàn khàn đặc, dọa Đường Mật phải vội vàng dùng lưng bàn tay áp lên mặt cô nàng: Mày uống thuốc chưa?
Tiêm ở dưới lầu rồi, thuốc phải ăn xong mới uống được. Cô nàng nói xong liền nhìn Đường Mật, Đường Mật không biết nói gì, đi vào bếp nấu cháo lúa mỳ cho cô nàng.
Phó Tân ngửi thấy mùi cháo rốt cuộc cũng hồi được chút máu, Đường Mật bưng bát cháo đã nấu nhừ đưa cho cô nàng, ngồi xuống bên cạnh hỏi: Sao đang yên đang lành lại bị sốt?
Phó Tân thổi cháo trong bát, uống rột rột: Hai hôm trước tăng ca đến hơn 1h, tao ngủ luôn ở văn phòng, chắc lúc đó bị nhiễm lạnh... Kể ra mới thấy toàn là nước mắt huhu, mày giúp tao hỏi xem chuyện phỏng vấn độc quyền Úc tổng ra sao rồi?
Ặc... Đường Mật quả thực không muốn đả kích cô nàng trong giờ phút này: Có cơ hội tao sẽ hỏi giúp mày.
Phó Tân ai oán nhìn cô: Cứ không phỏng vấn độc quyền được nữa là tao bị chủ biên dày vò chết luôn đấy.
Còn lâu nhé, năm đó bọn đòi nợ còn chẳng đánh chết được mày nữa là, mày có yếu đuối thế đâu.
Phó Tân: ...
Cứ phải nhắc chuyện nợ nần vào lúc cô đang ốm đau thế này hả!!
May mà Đường Mật là bạn cùng phòng có tâm nhất quả đất, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Đường Mật, Phó Tân nhanh chóng truyền bệnh luôn cho cô, sau đó bản thân thì nhảy tưng tưng trở lại.
Hôm đó Úc Ý mở cuộc họp thường lệ xong, lúc ngồi trong văn phòng ngây người, đột nhiên nhớ tới việc Úc Tâm từng bảo Lư Vũ tuyên truyền về mối quan hệ anh với Đường Mật.
Tính ra đã từng đấy ngày trôi qua, sao mà anh vẫn chưa nghe thấy chút tin đồn nào cả?
Anh nghĩ một hồi, ấn điện thoại nội bộ trên bàn: Tang Lan, gọi giúp tôi Lư Vũ của phòng PR đến đây một chút.
Được ạ, Úc tổng.
Đột nhiên bị ông chủ lớn gọi tới, Lư Vũ vừa sợ hãi vừa lo lắng gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đi vào: Úc tổng, sếp tìm em có việc gì ạ?
Chắc không phải phát hiện ra bài Văn hóa Nhật Bản lần trước cô viết phân nửa là paste đấy chứ?
Úc Ý nhìn cô không nói gì, trái tim Lư Vũ thấp tha thấp thỏm, ngay lúc cô chuẩn bị chủ động nhận tội, Úc Ý ngồi bên kia bàn làm việc bỗng mở miệng: Lần trước trong khách sạn, tôi bảo cô tuyên truyền...
Yên tâm đi Úc tổng! Đường Mật đã dặn em rồi! Lư Vũ vội vàng bày tỏ sự trung thành: Em biết đó là lời linh tinh sếp nói lúc say rượu, em bảo đảm không nói với ai đâu ạ!
Lời trần thuật khẳng khái lẫm liệt của cô nàng vừa dứt, trong phòng làm việc liền im ắng lạ thường. Úc Ý trầm mặc mãi lâu mới gật gật đầu ừ một tiếng: Không có việc gì nữa, cô đi ra ngoài đi.
Vâng ạ, Úc tổng.
Lư Vũ thầm thở phào một hơi trong lòng, đi cùng chân cùng tay ra đến cửa bỗng thấy Úc Ý ở đằng sau gọi lại: Đúng rồi, Văn hóa Nhật Bản lần trước cô nộp ấy, xóa hết những phần đi đi viết lại một bản nộp cho tôi.
Lư Vũ: ...
Thế mới nói! Đây rốt cuộc là tại sao!!
Sau khi Lư Vũ đau lòng rời đi, Úc Ý ngồi một mình trong văn phòng một lát, sau đó gọi điện cho La Hạo: Chuyện bên cậu xử lý xong chưa?
La Hạo đáp: Xử lý xong rồi ạ, em sắp đến công ty rồi.
Ừm, đến công ty xong bảo tài xế đợi tôi dưới lầu luôn, tôi muốn đi Dream kiểm tra.
La Hạo hơi ngừng lại, mới nhoẻn miệng: Biết rồi ạ.
Dream đang trong giờ kinh doanh, sau khi Úc Ý đi vào nhà hàng, không ít khách hàng hiếu kỳ ngoái nhìn anh. Quản lý Vu đẩy nhân viên phục vụ đang đúng bên cạnh ra xông lên đón tiếp: Chào Úc tổng.
Úc Ý gật gật đầu với chị ta, ánh mắt nhẹ lướt qua toàn bộ nhà hàng.
Quản lý Vu chớp chớp mắt: Úc tổng đến kiểm tra nhà hàng ạ?
Ừ.
Úc Ý lịch sự hỏi han một vị khách đánh giá thế nào về thức ăn, thực khách mắt lóe sáng nhìn anh: Sò điệp rất tươi, vị của món sườn cũng rất ngon, đáng tiếc hôm nay không có mousse sữa chua Sơn Tra mới ra, vốn dĩ tôi cố ý tới đây để ăn món bánh ấy đấy.
Đầu mày Úc Ý khẽ động, nói với cô ấy câu Chúc quý khách dùng bữa vui vẻ xong liền đi về hướng phòng làm bánh.
Trong phòng làm bánh không một bóng người, Úc Ý nghi hoặc nghiêng đầu nhìn quản lý Vu nãy giờ vấn theo sau hỏi: Hôm nay Đường Mật không đi làm?
Quản lý Vu đáp: À, Đường Mật hôm nay nghỉ ốm ạ.
Nghỉ ốm? Lông mày Úc Ý nhíu chặt: Cô ấy bị ốm à?
Vâng, nghe Nhà hàng trưởng bảo bị cảm, hình như bị nặng, còn phải truyền nước nữa.
Trái tim Úc Ý giật mạnh, sau đó không hề ngoảnh đầu lại đi thẳng ra ngoài. La Hạo ở một bên thấy sắc mặt anh không ổn, vội vàng đi theo.
Sau khi Úc Ý lên xe, một tay chống trên ghế, một tay ấn trán mình: Lúc này mà muốn đi ra ngoài sao...?
La Hạo nhanh nhẹn lên xe, nhìn anh gấp gáp: Úc tổng sếp sao thế? Có cần em gọi bác sĩ Trương không?
Không cần... Úc Ý thở gấp, nói như đang tự lẩm bẩm một mình: Không cần cậu đi ra, tôi có thể tự mình giải quyết...
Mãi một lúc lâu sau, Úc Ý mới ngồi ở ghế sau dần bình tĩnh lại. Anh chỉnh lại quần áo của mình, nói với tài xế: Lái xe.
Vì uống thuốc cảm, Đường Mật vẫn luôn nằm trong chăn ngủ. Ngoài cửa từng đợt tiếng gõ vang lên, khiến cô bị ồn tỉnh rất không đúng lúc. Cô cuộn người dùng chăn vùi chặt mình lại, nhưng vẫn không ngăn nổi tiếng gõ cửa như đoạt mệnh kia.
Đường Mật rốt cuộc không chịu được mở chăn ra, thở phì phò ngồi dậy, đi dép lên vào ra cửa hỏi: Ai đấy?
Người ngoài cửa im lặng một lát mới đáp: Sweetheart, là anh.
Đường Mật ngây người, tinh thần cả người run rẩy hẳn lên. Cô vội mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Úc Tâm.
Anh không mặc áo vest ngoài, cổ áo sơ mi mở rộng, cà vạt treo lủng lẳng trên cổ. Tay phải chống trên khung cửa, tóc mái trước trán xòa ra che mất nửa đôi mắt.
Đường Mật âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.
Lúc cô nhìn đánh giá người trước mặt, người đối diện cũng đang nhìn cô đánh giá.
Bởi vì vừa từ trên giường dậy, Đường Mật mặc trên người vẫn là bộ đồ ngủ, mái tóc đen dài xõa trên vai, vài lọn tóc không chịu vào nếp, mấy sợi còn cong ngược lên. Không biết là do phát sốt hay do mới ngủ dậy, trên má cô có hai khối đỏ hồng không tự nhiên, nhìn cả người trông đặc biệt... ngon miệng.
Hai người đứng ở cửa cùng thưởng thức vẻ đẹp của nhau, Đường Mật rốt cuộc nhớ ra phải mời khách vào nhà.
Cô đứng trong phòng khách, cười bối rối: Úc... tiên sinh, sao anh lại đến?
Úc Tâm theo đó nhếch khóe miệng đáp: Anh nghe nói em bị ốm, đã khá hơn chưa?
Ừm, đi bệnh viện truyền dịch xong khá hơn nhiều rồi ạ, có điều hơi buồn ngủ.
Con người Úc Tâm vừa chuyển, lập tức kéo cô hướng phòng ngủ: Buồn ngủ thì ngủ nhiều một chút.
Đường Mật: ...
Nhưng... anh thì sao? Định ngồi một bên nhìn cô ngủ chắc?
... Thế thì cô sao mà ngủ đươc cơ chứ!
Úc Tâm hiển nhiên chưa để ý đến vấn đề này, anh kéo Đường Mật đi vào phòng ngủ xong, thấy gấu bông màu hồng bày ở một bên gối, vô thức hơi ngừng lại.
Sao thế? Đường Mật quay đầu nhìn anh.
Úc Tâm kéo khóe miệng nói với cô: Em đặt con gấu này ở đây?
Đường Mật gật nhẹ đầu: Vâng ạ, thông thường đều đặt ở đây mà?
Ờ. Úc Tâm hơi mím môi, kéo cô đến bên giường: Bị cảm phải nghỉ ngơi nhiều mới nhanh khỏi được.
Ồ.. Đường Mật ngoan ngoãn tiến vào ổ chăn, nhìn người đứng bên cạnh: Anh thì sao?
Có vẻ lúc này Úc Tâm mới nghĩ đến vấn đề này, trong mắt lóe qua một tia bối rối: Ừm... anh ở bên nhìn em ngủ, yên tâm đi, anh sẽ không làm gì em đâu.
Đường Mật chớp nhanh mắt, chỉ chiếc ghế trước máy tính ở bên: Anh có thể ngồi đó.
ừ. Úc Tâm kéo ghế ra ngồi xuống cạnh cô. Thấy Đường Mật vẫn mở mắt nhìn chằm chằm mình lại hỏi: Sao thế?
Đường Mật đáp: Sao cứ thấy hôm nay anh khang khác. Úc Tâm ngây người, sau đó nhoẻn miệng cười với Đường Mật: Khác ở đâu, Sweetheart?
Đường Mật mím môi không nói gì, chỉ là mắt vẫn chớp chớp.
Úc Tâm ho khan một tiếng, chuyển đề tài hỏi: Sao bỗng dưng em lại bị ốm? Không biết tự chăm sóc bản thân hả?
Đường Mật bĩu môi: Không phải đâu, tại tên tiểu nhân Phó Tân lây bệnh sang em, bệnh của nó lại khỏi chứ, hừm.
Úc Tâm nhìn cô im lặng một lúc, đột nhiên cúi eo lại gần cô, giọng nói đè thấp: Vậy em lây cho anh đi, như thế bệnh của em liền khỏi rồi.
Đường Mật nhìn người gần trong gang tấc, trái tim đập thình thịch điên cuồng, nhưng lại nhin không được bật cười: Anh thật là ấu trĩ, còn tin cách nói ấy?
Úc Tâm hơi nhướn mày: Không phải em coi anh là anh bạn nhỏ sao? Bạn nhỏ đương nhiên phải ấu trĩ rồi.
Đường Mật cạn lời, chỉ là mắt cười càng cong, ánh mắt Úc Tâm trở nên thâm thúy, đôi môi nhẹ quét qua môi cô: Em muốn truyền bệnh sang cho anh không?
Ngữ khí mờ ám, hơi thở thanh nhẹ khiến Đường Mật khẩn trương đến mức không cười nổi nữa. Úc Tâm hơi nghiêng về phía trước, chạm vào cánh môi mềm mại của Đường Mật.
Anh thử thăm dò vươn đầu lưỡi ra một chút, cắn nhẹ môi dưới của Đường Mật.
Nụ hôn này luôn nhẹ nhàng cẩn thận, Úc Tâm cũng không cạy mở khoang miệng Đường Mật đã thả môi cô ra.
Đường Mật mở mắt, lúc nhìn anh hô hấp vẫn còn chưa ổn định: Lần này hôn xong không biến lại thành Úc tổng nhỉ.
Úc Tâm hơi mím môi dưới của mình, hỏi: Em hi vọng biến trở về Úc Ý?
Ánh mắt Đường Mật hơi động, mím môi cười nhưng không nói gì/
Úc Tâm dìu cô nằm xuống, vuốt mái tóc đen trước trán cô: Ngủ đi.
Ừm. Đường Mật nghe lời nhắm mắt lại.
Úc Tâm ngồi một bên nhìn hơi thở của cô trở nên đều đặn mới đứng dậy thơm vào má cô một cái, ra khỏi phòng cô.
Sau khi nghe thấy tiếng khép cửa khe khẽ, Đường Mật hơi hé mắt ra. Lại nằm im thêm một lát mới nhẹ chân nhẹ tay bò dậy, đi tới bên cửa sổ vụng trộm nhìn xuống.
Úc Tâm vừa đúng lúc đi vào trong xe, sau khi cửa xe đóng lại, chiếc xe nhanh chóng lái ra khỏi tiểu khu.
Đường Mật quay đầu, nhào người vào trên giường, ôm chăn cười to lên.
Hết chương 35
/64
|