Tối đó Đường Mật đương nhiên lại bị Úc Ý “bắt cóc” đến biệt thự của mình.
Phó Tân về tới nhà phát hiện Đường Mật vẫn chưa về, trong lòng bỗng nóng như lửa đốt.
Tiêu rồi, lẽ nào cô ấy thật sự gặp kẻ xấu? Cô đã nói đừng tự giao hàng mà!
Móc điện thoại trong túi ra, Phó Tân gấp gáp bấm số Đường Mật, điện thoại kêu vài tiếng đã có người bắt máy.
“Xin chào.”
Phó Tân ngây người, im lặng một lúc lâu mới lắp bắp: “Úc… Úc tổng?”
“Ừ. Đường Mật đang tắm, cô có việc gì không?”
Phó Tân: “…”
“À hahaha không có gì. Chúc hai người tắm rửa vui vẻ!” Nói xong cô nhanh chóng cúp máy, trên má đỏ rực như lửa thiêu.
Mẹ kiếp Đường Mật không về cũng chẳng thèm thông báo một tiếng, may mà vẫn đang trong giai đoạn đi tắm, nếu cô bất cẩn phá hỏng chuyện tốt của Úc tổng, không chừng sẽ khiến tiệm bánh của hai bọn cô phá sản mất!
… Mẹ kiếp hình như mặt càng đỏ hơn rồi!
Tuy nhiên thực tế không như Phó Tân tưởng tượng, dù sao Úc tổng cũng là đàn ông tốt chỉ đi ngủ đơn thuần.
Có điều khi Đường Mật mặc áo sơ mi trắng dành riêng cho cô ra, trong lòng vẫn hơi thấp thỏm. Úc Ý đã hợp thể với Úc Tâm rồi, nhân phẩm chắc chắn có giảm đi, nếu lát nữa anh thực sự nhào tới, cô mà tránh né thì có tổn thương tâm hồn anh không?
Đường Mật còn đang suy nghĩ vấn đề tránh hay không tránh, Úc Ý ngồi trước bàn máy tính ngẩng đầu nhìn cô, bảo: “Em ngủ trước đi, anh còn phải xử lý mấy chuyện ở công ty.”
“… Dạ.” Đột nhiên cảm thấy bản thân nghĩ quá nhiều thật đáng xấu hổ!
Úc Ý nhìn cô bò lên giường, cười khẽ: “Biểu cảm của em trông có vẻ hơi tiếc nuối nhỉ.”
“… Đâu có!” Chuyện thế này tuyệt đối không thể thừa nhận!
Úc Ý nhoẻn miệng cười, tắt máy tính, đi tới nằm xuống bên người cô. Căn phòng nhất thời rơi vào bóng tối, Đường Mật chớp chớp đôi mắt sáng ngời, nhìn Úc Ý đang nằm bên cạnh: “Anh không giải quyết chuyện công ty nữa à?”
“Thôi, mai anh đến công ty rồi làm.” Anh dịch sát gần hơn về phía Đường Mật, vươn tay ôm eo cô. “Giờ ngủ cùng em đã.”
Thật sự là sau khi quen Úc Ý, Đường Mật mới phát hiện mình dễ đỏ mặt như vậy. Cô mím môi, nói giọng khinh bỉ: “Em có phải trẻ con đâu.”
Úc Ý bật cười, lần theo giọng cô thơm thơm lên đôi môi cô: “Em cứ coi anh là trẻ con đi.”
Đường Mật cười theo: “Vậy có cần em hát cho anh nghe một bài không?”
“Em muốn hát bài gì?”
Đường Mật nghĩ một hồi rồi hát một bài nhạc vui.
Còn chưa hát xong hết bài, Úc Ý đã hôn cô thực sự: “Thôi được rồi, ngủ đi.” Hát tiếp nữa thì không phải một cái hôn là có thể giải quyết được đâu.
Đường Mật cười khúc khích, nghe lời anh nhắm mắt vào ngủ.
Sáng sớm hôm sau Úc Ý bảo tài xế lái xe chở Đường Mật tới tiệm bánh trước, lúc Đường Mật đang xuống xe, anh thơm lên mặt cô rồi bảo: “Tối anh tới đón em.”
“Vâng ạ.”
Úc Ý kéo lại Đường Mật đang chuẩn bị xuống xe, hỏi với giọng hơi ấm ức: “ Thật sự không cho anh thẻ thành viên sao?”
Đường Mật chớp chớp mắt, nhìn anh bảo: “Anh quét thẻ bằng mặt là được rồi, miễn phí 100%.”
Úc Ý bỗng cười lên, hai lúm đồng tiền trên khuôn mặt ấm áp đến mức khiến trái tim Đường Mật như tan chảy.
Lúc Úc Ý đến công ty, La Hạo vẫn đang đợi bên ngoài. Thấy xe Úc Ý đổi thành Bentley, anh chàng rõ ràng mừng rỡ ngoài dự kiến: “Úc tổng!”
“Ừ.” Úc Ý chỉ đáp lại một câu ngắn gọn, La Hạo tức khắc thấy lòng nhiệt tình của mình như bị dập tắt mất một nửa.
Thực ra nghĩ lại thì Úc Tâm vẫn đáng yêu hơn.
Anh chàng đi theo sau Úc Ý vào thang máy, yên lặng nhìn cửa thang đóng lại.
“Chuyện Mạc Trăn xử lý thế nào rồi?”
Úc Ý vừa đến đã hỏi chuyện này, La Hạo cũng hết cách: “Đã bị người đại diện của anh ta chặn hết rồi, người bên phòng quan hệ công chúng đến giờ vẫn chưa gặp được anh ta.”
Mạc Trăn có được địa vị như ngày hôm nay trong giới giải trí, bản thân anh ta và người đại diện đều không phải dạng vừa.
Úc Ý nghĩ một lát rồi bảo: “Tôi cần đích thân gặp Mạc Trăn, muộn nhất vào ngày mai.”
La Hạo: “… Đã biết ạ.”
Anh chàng truyền lại lệnh của Úc Ý tới phòng quan hệ công chúng, ngoài dự kiến là, ngay sau khi Úc tổng bày tỏ muốn gặp trực tiếp, đã nhanh chóng hẹn được Mạc Trăn, ngay tại chiều hôm đó.
Giờ La Hạo đang nghi vấn Mạc thiên vương đang chuẩn bị tự tay tẩn cho Úc tổng một trận, dù sao anh ta cũng từng tẩn người khác một lần.
Scandal hai năm trước Mạc thiên vương nổi giận đánh nhị công tử nhà họ Cao nổi rần rần lúc ấy, đến giờ anh chàng vẫn nhớ như in khuôn mặt với khóe môi bầm đen còn dính máu của Cao nhị thiếu.
… Nghĩ mà đau thay cho khuôn mặt của Úc tổng.
Cuộc hẹn với Mạc Trăn vào lúc 3 giờ, ở một quán trà cao cấp của thành phố A. Úc Ý không ngờ rằng, Mạc Trăn không đến một mình, người đi cùng có lẽ là vợ anh ta.
“Chào vợ chồng anh Mạc.” Nhân viên phục vụ mặc áo sườn xám thêu hoa đứng ở cửa chào hỏi lịch sự khi thấy Mạc Trăn và Lê Nhan đi vào.
Úc Ý và La Hạo cũng đứng dậy chào hai người.
Lê Nhan đi tới trước mặt Úc Ý nhìn anh rồi nhướng mày hỏi: “Chính anh là người nói Trăn Trăn nhà tôi ngoại tình?”
La Hạo bối rối xoay mặt sang chỗ khác, Úc Ý trả lời mà mặt không biến sắc: “Vô cùng xin lỗi, lúc đó bị cánh truyền thông truy hỏi nên vội quá, nhất thời nói lỡ lời.”
Mạc Trăn hừ giọng: “Nếu Úc tổng biết tự kiểm điểm hành vi của mình, liệu truyền thông có truy hỏi anh không?”
Úc Ý đáp: “Mạc thiên vương đã vào giới giải trí bao năm, cánh truyền thông thích mấy chuyện bóng gió, tôi tin rằng anh còn rõ hơn tôi. Lôi anh vào chuyện này quả thực không phải ý ban đầu của tôi, tôi xin lỗi anh lần nữa.”
Lê Nhan nói: “Bịa đặt là phạm tội đó anh biết không? Một câu xin lỗi là xong sao? Ít nhất mỗi nhà hàng của Úc thị phải đưa cho tôi một tấm thẻ VIP chứ!”
Mạc Trăn: “…”
Anh biết ngay mà, hôm nay cô nằng nặc đòi đi theo không phải chỉ đơn giản là vì đòi lại công bằng.
Úc Ý rút một tấm thẻ từ trong ví ra, đưa cho Lê Nhan: “Đây là thẻ nội bộ của Úc thị, có thể sử dụng ở tất cả các nhà hàng của Úc thị, giảm giá 50%.”
Lê Nhan được như ý nguyện, vui vẻ nhận lấy, ánh nhìn vô tình lướt qua ví của Úc Ý bèn rất kinh ngạc: “Úc tổng lại còn để cả hình dán sticker trong ví? Người bên cạnh là bạn gái anh hả?”
Úc Ý chớp mắt, im lặng cất ví tiền đi.
Lê Nhan quay sang nhìn Mạc Trăn: “Trăn Trăn, lát nữa chúng ta cũng đi chụp hình dán đi!”
Mạc Trăn: “…”
La Hạo ở một bên âm thầm giơ tay bấm like cho hành động của Úc tổng, tạo quan hệ với Mạc thiên vương chẳng bằng trực tiếp tạo quan hệ với bà xã của anh ta.
“Anh chị Mạc, chúng ta ngồi xuống rồi nói đi.” Úc Ý mời Mạc Trăn và Lê Nhan ngồi xuống, Mạc Trăn nhìn anh với ánh mắt ngạo nghễ, biểu cảm như muốn nói: Đừng tưởng vợ tôi ngốc mà tôi cũng dễ xơi.
Úc Ý mỉm cười, nói với Mạc Trăn: “Nghe nói dạo này Mạc thiên vương nhận phim mới? Bộ phim này Úc thị cũng đầu tư, có thể còn quay ở nhà hàng của Úc thị nữa. Tôi không hy vọng quan hệ giữa chúng ta trở nên khó xử bởi hiểu lầm này. Cùng với đó, nếu Mạc thiên vương có gì cần tìm hiểu về mặt ẩm thực, thì nhà hàng chúng tôi luôn sẵn sàng hỗ trợ.”
Mạc Trăn cười nhẹ: “Vậy là anh muốn tôi xóa bài post weibo lúc trước?”
“Tất nhiên không phải.” Úc Ý đáp: “Tôi chỉ muốn mời anh làm người phát ngôn cho Thánh địa bánh ngọt của tôi.”
Mạc Trăn nhìn anh với vẻ bất ngờ, đây quả thực là phương pháp hay, chỉ cần anh trở thành người phát ngôn cho nhà hàng Úc thị, thì những tin đồn rằng hai bên bất hòa sẽ tự động biến mất. Hơn nữa còn có thể lợi dụng độ nổi tiếng của anh giúp anh ta thu hút các fan hâm mộ đi dùng bữa.
Người tên Úc Ý này còn thông minh hơn trong tưởng tượng của anh.
“Chuyện công việc mời liên hệ người đại diện của tôi.” Mạc Trăn không lập tức từ chối, nhưng cũng không đồng ý, mà đá quả bóng này sang phía Đường Cường.
Úc Ý cười đáp: “Chúng tôi sẽ nhanh chóng liên lạc với người đại diện của anh.”
“Nếu Trăn Trăn làm người phát ngôn, vậy có phải chúng tôi được ăn thoải mái ở Thánh địa bánh ngọt?” Lê Nhan hưng phấn nhìn Úc Ý: “Thánh địa bánh ngọt đó tôi chờ mong lâu lắm rồi! Lúc nào mới khai trương vậy?”
Mạc Trăn: “…”
Giờ anh chỉ muốn giơ tay che mặt.
“Những chi tiết ưu đãi mà người phát ngôn được hưởng, chúng tôi sẽ viết trong hợp đồng.” Úc Ý thì không hề kinh ngạc, vẫn giữ giọng công thức hóa: “Cuối năm nay là sẽ khai trương.”
Mạc Trăn rốt cuộc không nhịn nổi hỏi Lê Nhan: “Lẽ nào em không hề lo lắng? Lỡ như việc ngoại tình mà anh ta nói là thật thì sao?”
La Hạo nhất thời phải nhìn Mạc thiên vương bằng con mắt khác, lần đầu tiên gặp dũng sĩ tự đào mộ chôn thân thế này.
Lê Nhan nhíu mày nghĩ ngợi rồi bảo: “Nếu anh thật sự ngoại tình, sao anh ta biết trước cả em được? Lẽ nào đối tượng ngoại tình của anh là anh ta?”
Mạc Trăn: “…”
Úc Ý: “…”
La Hạo lặng thinh ngắm trần nhà.
Mạc Trăn uống một tách trà xong liền đưa Lê Nhan đi. La Hạo nghe một cuộc gọi, nói với Úc Ý vẫn còn trong quán trà: “Úc tổng, bố Đường Mật về nước rồi.”
Bàn tay đang cầm cốc trà của Úc Ý khựng lại: “Lúc nào thế?”
“Chắc là hai ngày trước, hôm nay ông ấy có triển lãm ảnh, chắc để chuẩn bị cho việc này nên ông ấy vẫn chưa kịp đi tìm Đường Mật.”
Úc Ý đừng dậy, chỉnh trang lại y phục rồi đi ra ngoài: “Biết triển lãm ảnh ở đâu không?”
“Biết ạ.”
Trùng hợp thay, triển lãm ảnh tổ chức ở một hội trường nằm trong công viên Ánh Sao. Úc Ý nghĩ ngợi một hồi rồi quyết định đi tìm bố Đường Mật trước, sau đó mới báo cho Đường Mật chuyện này.
Giai đoạn đầu diễn ra triển lãm chưa tuyên truyền gì nhiều, nhưng vẫn có không ít người chú ý mảng này nghe tin nên tới thăm.
Úc Ý và La Hạo mua vé thuận lợi tiến vào. Tác phẩm của Đường Lân chủ yếu là phong cảnh hoặc động vật, Úc Ý đi dạo khoảng nửa vòng, không thấy một bức ảnh nào chụp người.
“Úc tổng, người phía trước chính là Đường Lân.” La Hạo bỗng dừng chân, nói thầm bên tai Úc Ý.
Úc Ý nhìn về phía mà anh chàng bảo, thấy một người đàn ông mặc áo vest thoải mái đang giảng giải cho người bên cạnh nghe về một nhóm các bức ảnh vùng chiến sự, người đứng bên gật đầu lia lịa.
Úc Ý lại chỉnh trang quần áo lần nữa, hít sâu một hơi rồi đi về phía Đường Lân.
“Cháu chào chú Đường.”
Đường Lân nghe thấy, quay người lại nhìn Úc Ý, hỏi với giọng nghi hoặc: “Cậu là…”
“Cháu là Úc Ý.”
Đường Lân liếc mắt mấy lần, sau đó bật cười bảo Úc Ý: “À, cậu chính là anh chàng muốn cưới con gái tôi?”
Phó Tân về tới nhà phát hiện Đường Mật vẫn chưa về, trong lòng bỗng nóng như lửa đốt.
Tiêu rồi, lẽ nào cô ấy thật sự gặp kẻ xấu? Cô đã nói đừng tự giao hàng mà!
Móc điện thoại trong túi ra, Phó Tân gấp gáp bấm số Đường Mật, điện thoại kêu vài tiếng đã có người bắt máy.
“Xin chào.”
Phó Tân ngây người, im lặng một lúc lâu mới lắp bắp: “Úc… Úc tổng?”
“Ừ. Đường Mật đang tắm, cô có việc gì không?”
Phó Tân: “…”
“À hahaha không có gì. Chúc hai người tắm rửa vui vẻ!” Nói xong cô nhanh chóng cúp máy, trên má đỏ rực như lửa thiêu.
Mẹ kiếp Đường Mật không về cũng chẳng thèm thông báo một tiếng, may mà vẫn đang trong giai đoạn đi tắm, nếu cô bất cẩn phá hỏng chuyện tốt của Úc tổng, không chừng sẽ khiến tiệm bánh của hai bọn cô phá sản mất!
… Mẹ kiếp hình như mặt càng đỏ hơn rồi!
Tuy nhiên thực tế không như Phó Tân tưởng tượng, dù sao Úc tổng cũng là đàn ông tốt chỉ đi ngủ đơn thuần.
Có điều khi Đường Mật mặc áo sơ mi trắng dành riêng cho cô ra, trong lòng vẫn hơi thấp thỏm. Úc Ý đã hợp thể với Úc Tâm rồi, nhân phẩm chắc chắn có giảm đi, nếu lát nữa anh thực sự nhào tới, cô mà tránh né thì có tổn thương tâm hồn anh không?
Đường Mật còn đang suy nghĩ vấn đề tránh hay không tránh, Úc Ý ngồi trước bàn máy tính ngẩng đầu nhìn cô, bảo: “Em ngủ trước đi, anh còn phải xử lý mấy chuyện ở công ty.”
“… Dạ.” Đột nhiên cảm thấy bản thân nghĩ quá nhiều thật đáng xấu hổ!
Úc Ý nhìn cô bò lên giường, cười khẽ: “Biểu cảm của em trông có vẻ hơi tiếc nuối nhỉ.”
“… Đâu có!” Chuyện thế này tuyệt đối không thể thừa nhận!
Úc Ý nhoẻn miệng cười, tắt máy tính, đi tới nằm xuống bên người cô. Căn phòng nhất thời rơi vào bóng tối, Đường Mật chớp chớp đôi mắt sáng ngời, nhìn Úc Ý đang nằm bên cạnh: “Anh không giải quyết chuyện công ty nữa à?”
“Thôi, mai anh đến công ty rồi làm.” Anh dịch sát gần hơn về phía Đường Mật, vươn tay ôm eo cô. “Giờ ngủ cùng em đã.”
Thật sự là sau khi quen Úc Ý, Đường Mật mới phát hiện mình dễ đỏ mặt như vậy. Cô mím môi, nói giọng khinh bỉ: “Em có phải trẻ con đâu.”
Úc Ý bật cười, lần theo giọng cô thơm thơm lên đôi môi cô: “Em cứ coi anh là trẻ con đi.”
Đường Mật cười theo: “Vậy có cần em hát cho anh nghe một bài không?”
“Em muốn hát bài gì?”
Đường Mật nghĩ một hồi rồi hát một bài nhạc vui.
Còn chưa hát xong hết bài, Úc Ý đã hôn cô thực sự: “Thôi được rồi, ngủ đi.” Hát tiếp nữa thì không phải một cái hôn là có thể giải quyết được đâu.
Đường Mật cười khúc khích, nghe lời anh nhắm mắt vào ngủ.
Sáng sớm hôm sau Úc Ý bảo tài xế lái xe chở Đường Mật tới tiệm bánh trước, lúc Đường Mật đang xuống xe, anh thơm lên mặt cô rồi bảo: “Tối anh tới đón em.”
“Vâng ạ.”
Úc Ý kéo lại Đường Mật đang chuẩn bị xuống xe, hỏi với giọng hơi ấm ức: “ Thật sự không cho anh thẻ thành viên sao?”
Đường Mật chớp chớp mắt, nhìn anh bảo: “Anh quét thẻ bằng mặt là được rồi, miễn phí 100%.”
Úc Ý bỗng cười lên, hai lúm đồng tiền trên khuôn mặt ấm áp đến mức khiến trái tim Đường Mật như tan chảy.
Lúc Úc Ý đến công ty, La Hạo vẫn đang đợi bên ngoài. Thấy xe Úc Ý đổi thành Bentley, anh chàng rõ ràng mừng rỡ ngoài dự kiến: “Úc tổng!”
“Ừ.” Úc Ý chỉ đáp lại một câu ngắn gọn, La Hạo tức khắc thấy lòng nhiệt tình của mình như bị dập tắt mất một nửa.
Thực ra nghĩ lại thì Úc Tâm vẫn đáng yêu hơn.
Anh chàng đi theo sau Úc Ý vào thang máy, yên lặng nhìn cửa thang đóng lại.
“Chuyện Mạc Trăn xử lý thế nào rồi?”
Úc Ý vừa đến đã hỏi chuyện này, La Hạo cũng hết cách: “Đã bị người đại diện của anh ta chặn hết rồi, người bên phòng quan hệ công chúng đến giờ vẫn chưa gặp được anh ta.”
Mạc Trăn có được địa vị như ngày hôm nay trong giới giải trí, bản thân anh ta và người đại diện đều không phải dạng vừa.
Úc Ý nghĩ một lát rồi bảo: “Tôi cần đích thân gặp Mạc Trăn, muộn nhất vào ngày mai.”
La Hạo: “… Đã biết ạ.”
Anh chàng truyền lại lệnh của Úc Ý tới phòng quan hệ công chúng, ngoài dự kiến là, ngay sau khi Úc tổng bày tỏ muốn gặp trực tiếp, đã nhanh chóng hẹn được Mạc Trăn, ngay tại chiều hôm đó.
Giờ La Hạo đang nghi vấn Mạc thiên vương đang chuẩn bị tự tay tẩn cho Úc tổng một trận, dù sao anh ta cũng từng tẩn người khác một lần.
Scandal hai năm trước Mạc thiên vương nổi giận đánh nhị công tử nhà họ Cao nổi rần rần lúc ấy, đến giờ anh chàng vẫn nhớ như in khuôn mặt với khóe môi bầm đen còn dính máu của Cao nhị thiếu.
… Nghĩ mà đau thay cho khuôn mặt của Úc tổng.
Cuộc hẹn với Mạc Trăn vào lúc 3 giờ, ở một quán trà cao cấp của thành phố A. Úc Ý không ngờ rằng, Mạc Trăn không đến một mình, người đi cùng có lẽ là vợ anh ta.
“Chào vợ chồng anh Mạc.” Nhân viên phục vụ mặc áo sườn xám thêu hoa đứng ở cửa chào hỏi lịch sự khi thấy Mạc Trăn và Lê Nhan đi vào.
Úc Ý và La Hạo cũng đứng dậy chào hai người.
Lê Nhan đi tới trước mặt Úc Ý nhìn anh rồi nhướng mày hỏi: “Chính anh là người nói Trăn Trăn nhà tôi ngoại tình?”
La Hạo bối rối xoay mặt sang chỗ khác, Úc Ý trả lời mà mặt không biến sắc: “Vô cùng xin lỗi, lúc đó bị cánh truyền thông truy hỏi nên vội quá, nhất thời nói lỡ lời.”
Mạc Trăn hừ giọng: “Nếu Úc tổng biết tự kiểm điểm hành vi của mình, liệu truyền thông có truy hỏi anh không?”
Úc Ý đáp: “Mạc thiên vương đã vào giới giải trí bao năm, cánh truyền thông thích mấy chuyện bóng gió, tôi tin rằng anh còn rõ hơn tôi. Lôi anh vào chuyện này quả thực không phải ý ban đầu của tôi, tôi xin lỗi anh lần nữa.”
Lê Nhan nói: “Bịa đặt là phạm tội đó anh biết không? Một câu xin lỗi là xong sao? Ít nhất mỗi nhà hàng của Úc thị phải đưa cho tôi một tấm thẻ VIP chứ!”
Mạc Trăn: “…”
Anh biết ngay mà, hôm nay cô nằng nặc đòi đi theo không phải chỉ đơn giản là vì đòi lại công bằng.
Úc Ý rút một tấm thẻ từ trong ví ra, đưa cho Lê Nhan: “Đây là thẻ nội bộ của Úc thị, có thể sử dụng ở tất cả các nhà hàng của Úc thị, giảm giá 50%.”
Lê Nhan được như ý nguyện, vui vẻ nhận lấy, ánh nhìn vô tình lướt qua ví của Úc Ý bèn rất kinh ngạc: “Úc tổng lại còn để cả hình dán sticker trong ví? Người bên cạnh là bạn gái anh hả?”
Úc Ý chớp mắt, im lặng cất ví tiền đi.
Lê Nhan quay sang nhìn Mạc Trăn: “Trăn Trăn, lát nữa chúng ta cũng đi chụp hình dán đi!”
Mạc Trăn: “…”
La Hạo ở một bên âm thầm giơ tay bấm like cho hành động của Úc tổng, tạo quan hệ với Mạc thiên vương chẳng bằng trực tiếp tạo quan hệ với bà xã của anh ta.
“Anh chị Mạc, chúng ta ngồi xuống rồi nói đi.” Úc Ý mời Mạc Trăn và Lê Nhan ngồi xuống, Mạc Trăn nhìn anh với ánh mắt ngạo nghễ, biểu cảm như muốn nói: Đừng tưởng vợ tôi ngốc mà tôi cũng dễ xơi.
Úc Ý mỉm cười, nói với Mạc Trăn: “Nghe nói dạo này Mạc thiên vương nhận phim mới? Bộ phim này Úc thị cũng đầu tư, có thể còn quay ở nhà hàng của Úc thị nữa. Tôi không hy vọng quan hệ giữa chúng ta trở nên khó xử bởi hiểu lầm này. Cùng với đó, nếu Mạc thiên vương có gì cần tìm hiểu về mặt ẩm thực, thì nhà hàng chúng tôi luôn sẵn sàng hỗ trợ.”
Mạc Trăn cười nhẹ: “Vậy là anh muốn tôi xóa bài post weibo lúc trước?”
“Tất nhiên không phải.” Úc Ý đáp: “Tôi chỉ muốn mời anh làm người phát ngôn cho Thánh địa bánh ngọt của tôi.”
Mạc Trăn nhìn anh với vẻ bất ngờ, đây quả thực là phương pháp hay, chỉ cần anh trở thành người phát ngôn cho nhà hàng Úc thị, thì những tin đồn rằng hai bên bất hòa sẽ tự động biến mất. Hơn nữa còn có thể lợi dụng độ nổi tiếng của anh giúp anh ta thu hút các fan hâm mộ đi dùng bữa.
Người tên Úc Ý này còn thông minh hơn trong tưởng tượng của anh.
“Chuyện công việc mời liên hệ người đại diện của tôi.” Mạc Trăn không lập tức từ chối, nhưng cũng không đồng ý, mà đá quả bóng này sang phía Đường Cường.
Úc Ý cười đáp: “Chúng tôi sẽ nhanh chóng liên lạc với người đại diện của anh.”
“Nếu Trăn Trăn làm người phát ngôn, vậy có phải chúng tôi được ăn thoải mái ở Thánh địa bánh ngọt?” Lê Nhan hưng phấn nhìn Úc Ý: “Thánh địa bánh ngọt đó tôi chờ mong lâu lắm rồi! Lúc nào mới khai trương vậy?”
Mạc Trăn: “…”
Giờ anh chỉ muốn giơ tay che mặt.
“Những chi tiết ưu đãi mà người phát ngôn được hưởng, chúng tôi sẽ viết trong hợp đồng.” Úc Ý thì không hề kinh ngạc, vẫn giữ giọng công thức hóa: “Cuối năm nay là sẽ khai trương.”
Mạc Trăn rốt cuộc không nhịn nổi hỏi Lê Nhan: “Lẽ nào em không hề lo lắng? Lỡ như việc ngoại tình mà anh ta nói là thật thì sao?”
La Hạo nhất thời phải nhìn Mạc thiên vương bằng con mắt khác, lần đầu tiên gặp dũng sĩ tự đào mộ chôn thân thế này.
Lê Nhan nhíu mày nghĩ ngợi rồi bảo: “Nếu anh thật sự ngoại tình, sao anh ta biết trước cả em được? Lẽ nào đối tượng ngoại tình của anh là anh ta?”
Mạc Trăn: “…”
Úc Ý: “…”
La Hạo lặng thinh ngắm trần nhà.
Mạc Trăn uống một tách trà xong liền đưa Lê Nhan đi. La Hạo nghe một cuộc gọi, nói với Úc Ý vẫn còn trong quán trà: “Úc tổng, bố Đường Mật về nước rồi.”
Bàn tay đang cầm cốc trà của Úc Ý khựng lại: “Lúc nào thế?”
“Chắc là hai ngày trước, hôm nay ông ấy có triển lãm ảnh, chắc để chuẩn bị cho việc này nên ông ấy vẫn chưa kịp đi tìm Đường Mật.”
Úc Ý đừng dậy, chỉnh trang lại y phục rồi đi ra ngoài: “Biết triển lãm ảnh ở đâu không?”
“Biết ạ.”
Trùng hợp thay, triển lãm ảnh tổ chức ở một hội trường nằm trong công viên Ánh Sao. Úc Ý nghĩ ngợi một hồi rồi quyết định đi tìm bố Đường Mật trước, sau đó mới báo cho Đường Mật chuyện này.
Giai đoạn đầu diễn ra triển lãm chưa tuyên truyền gì nhiều, nhưng vẫn có không ít người chú ý mảng này nghe tin nên tới thăm.
Úc Ý và La Hạo mua vé thuận lợi tiến vào. Tác phẩm của Đường Lân chủ yếu là phong cảnh hoặc động vật, Úc Ý đi dạo khoảng nửa vòng, không thấy một bức ảnh nào chụp người.
“Úc tổng, người phía trước chính là Đường Lân.” La Hạo bỗng dừng chân, nói thầm bên tai Úc Ý.
Úc Ý nhìn về phía mà anh chàng bảo, thấy một người đàn ông mặc áo vest thoải mái đang giảng giải cho người bên cạnh nghe về một nhóm các bức ảnh vùng chiến sự, người đứng bên gật đầu lia lịa.
Úc Ý lại chỉnh trang quần áo lần nữa, hít sâu một hơi rồi đi về phía Đường Lân.
“Cháu chào chú Đường.”
Đường Lân nghe thấy, quay người lại nhìn Úc Ý, hỏi với giọng nghi hoặc: “Cậu là…”
“Cháu là Úc Ý.”
Đường Lân liếc mắt mấy lần, sau đó bật cười bảo Úc Ý: “À, cậu chính là anh chàng muốn cưới con gái tôi?”
/64
|