Người dịch: Viio Cảm giác áp bách đến từ Úc Ý khiến không gian nhỏ hẹp trở nên càng chật chội, Lâm Triệt chỉ gặp anh vài lần, anh đều mang phong thái như thế này.
Giống một chú sư tử đã khoanh vùng lãnh địa.
Lâm Triệt cười gượng gạo, đứng dậy nói: “Úc tổng yên tâm, về sau tôi sẽ không tới tìm cô ấy nữa. Chúc hai người tân hôn vui vẻ, xin cáo từ.”
Sau khi Lâm Triệt đi, ánh mắt Úc Ý liền đặt trên người Đường Mật.
Nhất thời cô thấy không tiêu nổi, tác dụng phụ của việc có bạn trai tổng giám đốc là phút giây nào cũng có cảm giác bản thân như một nhân viên chuẩn bị ăn mắng.
Lúc trước Đường Mật đã hơi sợ Úc Ý, giờ mặc dù quan hệ giữa hai người không còn là cấp trên cấp dưới, nhưng chỉ cần anh tức giận, cô vẫn sẽ thấy rất căng thẳng.
“Anh ta nói gì với em?”
Giọng nói cuốn hút trầm thấp của Úc Ý vang lên phía đối diện, Đường Mật cười khan trả lời: “Anh ta khen cửa hàng của bọn em rất được.”
Úc Ý nhướng mày: “Chỉ thế thôi?”
“Chỉ thế thôi!” Đường Mật bảo đảm.
Úc Ý im lặng nhìn cô một lúc, sau đó nói với giọng hơi quắn quéo: “Anh không thích em gặp anh ta.”
Đường Mật lập tức đáp: “Em cũng không thích.”
Rốt cuộc Úc Ý cũng nở nụ cười, cong môi mổ nhẹ lên môi cô như chuồn chuồn lướt nước, mấy bé học sinh cấp ba trong tiệm nhất thời gào thét ầm ĩ.
Đường Mật: “…”
Ôi mẹ ơi còn đang trong tiệm của cô nữa, sau này cô biết nhìn mặt người khác thế nào!
“Cún Ngoan, anh ra đây với em!” Đường Mật kéo Úc Ý ra bên ngoài, tới một bãi cỏ ít người ở mặt sau cửa hàng mới buông anh ra.
Vốn định dùng lời lẽ chính đáng răn dạy anh một bài rằng dạy hư trẻ nhỏ là sai trái, ai ngờ vừa quay người đã thấy Úc Ý đang cười như không cười, nhìn cô với vẻ rất thong dong.
“Ai là Cún Ngoan?”
Đường Mật: “…”
Oh no, vừa nãy cô gọi là Cún Ngoan?!
Bí mật cô giấu bấy lâu nay đã bị bại lộ lúc cô không kịp phòng bị thế này ư! Vẫn là Úc Tâm đáng yêu hơn!
Úc Ý vẫn nhìn cô, có vẻ như đang chờ cô trả lời. Đường Mật cười tươi, trong đầu nhanh chóng chuyển động nghĩ kế: “Cún Ngoan là… nhân cách thứ ba của anh, hình như anh không biết sự tồn tại của anh ấy.”
Nghe lời giải thích này Úc Ý cụp mắt bật cười, rồi mới nhìn Đường Mật: “Em cũng chỉ dám bắt nạt Úc Tâm thôi.”
Đường Mật: “…”
Ai… Ai bảo thế!
Cô nhìn Úc Ý, miệng hùm gan sứa: “Tên của anh trong WeChat của em chính là Cún Ngoan đấy, sao nào?”
Úc Ý không nhịn được cười, hơi cong eo ghé tới gần cô, trầm giọng bảo: “Em biết tên em trong Wechat anh là gì không?”
“Là gì?”
Úc Ý cắn nhẹ môi dưới của cô, giọng nói gợi cảm không chịu nổi: “Cục cưng.”
… Trái tim thiếu nữ già nua của Đường Mật lại nổ tung nữa rồi.
Hai người ngồi ngọt ngào trên bãi cỏ một lúc xong, Úc Ý về công ty trước. Khi Đường Mật quay lại tiệm bánh, đám học sinh cấp ba ban nãy đang thanh toán ra về.
“Ảnh bọn em chụp xong chưa?” Mấy nữ sinh này chính là nhóm học sinh lúc trước nói tới đây chụp ảnh Cosplay. Đường Mật nhìn trang phục kiểu Tây đáng yêu trên người mấy bé, liền muốn lên mạng mua một bộ về chơi.
Cô bé tóc dài làm thủ lĩnh cười với cô: “Chụp xong rồi ạ, cảm ơn chị chủ, về bọn em sẽ nhắn Weibo cho chị.”
Đường Mật vẫy tay tạm biệt họ từ xa, lát sau Đường Lân đã tới. Phó Tân thấy Đường Lân, lại kích động nói chuyện với ông. Đường Lân đi quanh cửa hàng một vòng, nói với Đường Mật: “Cửa hàng này của bọn con mới khai trương phải không? Để bố chụp mấy bức ảnh đăng lên mạng quảng cáo nhé?”
“Còn gì bằng!” Đường Mật chưa kịp nói gì, Phó Tân đã kích động nhảy cả lên: “Cả bánh nữa ạ, chú chụp bánh được chứ?”
“Tất nhiên là được rồi!”
“Yeah! Chú Đường mà chụp ảnh, chắc chắn bánh sẽ ngon hơn gấp 10 lần!”
Đường Mật đứng bên cạnh bĩu môi coi thường, bánh mà cô làm vốn dĩ đã ngon lắm rồi được chưa!
Đường Lân nói là làm, cầm máy ảnh chụp bốn phía, bánh ngọt còn dư trong tiệm cũng không bỏ qua. Đường Mật tải ảnh vào trong máy tính ngồi ngắm. Những đồ vật đó sau khi được Đường Lân chụp quả thực như được hóa phép, trở nên đẹp lung linh mê mẩn hơn nhiều.
Thảo nào người ta hay nói ảnh chụp không đáng tin.
Phó Tân nhanh chóng sắp xếp lại, đăng lên weibo, ảnh trưng bày bánh trên cửa hàng online cũng thay hết thành ảnh hôm nay bố Đường chụp. Mặc dù người ngoài ngành không mấy người biết Đường Lân là ai, nhưng cô vẫn viết đại danh của Đường Lân lên trên, bỗng dưng có cảm giác cửa hàng trở nên sang xịn mịn hơn rất nhiều.
Đường Mật tranh thủ lúc 7, 8 giờ không có khách liền ra ngoài mua ba suất cơm, ba người mỗi người một suất, ngồi trong tiệm ăn.
Cô vẫn còn không yên tâm lắm về chuyện bố Úc lúc chiều, liền hỏi Đường Lân. Ông quơ tay bày tỏ, là một người hâm mộ nhỏ thôi, làm đối thủ của ông được chắc?
Đường Mật: “…”
“Nhưng mà nói ra thì, sao con có thể nghi ngờ kỹ thuật nhiếp ảnh của bố?” Đường Lân lật tìm trong túi thấy một bức ảnh, đặt lên bàn: “Con xem, đây là ảnh hồi xưa bố chụp cho mẹ con, đẹp lắm phải không?”
Đường Mật và Phó Tân ghé đầu lại xem, một bức ảnh đen trắng cũ kỹ, viền quanh còn bị ố vàng, nhìn là biết đã từ rất lâu. Đường Mật không nói gì, Phó Tân thì kêu lên cảm thán: “Dì Lan hồi trẻ trông giống hệt Đường Đường!”
Đường Lân cũng nhìn ảnh, nhẹ thở dài: “Đây là bức ảnh duy nhất đời này bố chụp người.”
Đường Mật không muốn phát biểu cảm tưởng gì về đoạn tình cảm này của bố mẹ. Nhưng cô biết, bố rất yêu mẹ.
Nhưng chỉ yêu không thì có tác dụng gì? Như lời mẹ cô nói, kiểu người giống bố không thích hợp kết hôn, Đường Lân cũng từng chấp nhận cách nói này, thế nên bao năm nay chưa từng nghĩ chuyện đi bước nữa.
Đường Mật nhìn chằm chằm bức ảnh một hồi, bỗng hỏi: “Đừng nói là bố vẫn luôn đem bức ảnh này bên mình đấy nhé?”
Đường Lân bị nghẹn cơm trong miệng, khụ khụ hai tiếng rồi chuyển chủ đề rất mất tự nhiên: “Tóm lại, cho dù là chụp ảnh người thì bố cũng có thể đoạt giải quốc tế. Ảnh cưới của con cứ yên tâm giao cho bố đi!”
Phó Tân nhất thời thấy ngưỡng mộ: “Chú Đường, ảnh cưới của cháu chú cũng giúp cháu chụp được không?”
Đường Lân kinh ngạc nhìn cô nàng: “Cháu cũng sắp kết hôn à? Bạn trai là ai?”
Đường Mật cướp lời: “La Hạo, trợ lý của Úc Ý.”
Phó Tân ngây ra, vỗ thật mạnh vào lưng cô: “Cậu nói linh tinh gì đấy! Anh ta thành bạn trai mình lúc nào! Anh ta chỉ là chủ nợ!”
Phổi Đường Mật cũng sắp bị vỗ bay ra cả, cô bò ra bàn ho mạnh, Đường Lân chớp chớp mắt hỏi Phó Tân: “Cháu nợ tình cậu ta?”
Phó Tân: “…”
Không chụp thì thôi, có cần dọa cô như thế không hả!
Đường Lân ăn xong rồi trở về khách sạn, Đường Mật tiễn bố đi, được mấy bước, Đường Lân quay đầu lại, đứng dưới bầu trời đêm lấp lánh mấy ngôi sao hiếm có, nói với cô: “Đường Đường, mặc dù bố chưa tiếp xúc nhiều với Úc Ý, nhưng bố có thể cảm nhận được tình cảm cậu ấy dành cho con, bố cũng tin vào sự lựa chọn của con. Hôn nhân của hai đứa nhất định sẽ không như của bố và mẹ con, các con sẽ hạnh phúc thôi.”
Đường Mật bỗng thấy bi thương bởi lời này của bố, cô đi lên ôm lấy ông. Đã bao lâu rồi cô chưa làm nũng với bố như thế này?
Đường Lân mỉm cười, con gái đã trưởng thành lúc nào không hay, đã đến tuổi lấy chồng rồi. Ông vươn tay vỗ lên lưng cô như hồi nhỏ: “Bố sẽ ở lại đến khi nào bọn con tổ chức xong lễ cưới.”
“Vâng.” Giọng Đường Mật hơi nghẹn, khóe mắt đượm vài giọt sương.
Một lát sau tiệm bánh ngọt đóng cửa, xe Bentley của Úc Ý tới đón cô, Phó Tân cũng có phúc được ké xe một lần.
“Wow, đây là lần đầu tôi ngồi xe Bentley đấy.”
Cô nàng ngồi trong xe hưng phấn ngó bốn xung quanh, La Hạo ở hàng ghế trên quay đầu lại nhắc nhở có tâm: “Cô xem thì xem, đừng làm hỏng chỗ nào, nếu không lại nợ khoản tiền to đấy.”
Phó Tân: “…”
Cô thật muốn phỉ nhổ vào mặt La Hạo, ngại nỗi Úc Ý còn đang ở bên cạnh nên nhịn xuống.
Sau khi đến nhà, Đường Mật tắm qua trước, sau đó về phòng lên weibo. Cô đăng nhập vào tài khoản của tiệm bánh, sau đó phát hiện mình sắp điên rồi.
Một thông báo là tài khoản chính thức của Úc thị share bài hôm nay cô mới đăng, ảnh bố Đường chụp giúp được khen rất nhiều, thậm chí còn có người tìm ra thông tin của Đường Lân, mọi người xem xong tặc lưỡi không thôi.
Thông báo thứ hai là các em học sinh cấp ba hồi chiều đã đăng ảnh Cosplay lên, Đường Mật không ngờ mấy cô bé đó ra ảnh thần tốc như vậy, càng không ngờ tài khoản em ấy… Cô đếm xem nào… Có đến hơn 500 nghìn fan!
Đây quả thực là đại thần trong giới Cosplay!
Ảnh chụp đẹp long lanh, bố cục và hiệu quả ánh sáng cũng rất tuyệt, nhưng điều khiến Đường Mật để ý là đoạn caption ghi kèm:
“Mấy ảnh preview hứa trước với mọi người đây rồi! Chụp ngoại cảnh trong cửa hàng Đường Tâm Mật Ý, trang trí trong tiệm đúng là không còn lời nào để chê! Hơn nữa bánh kem cũng siêu siêu ngon, anh em nào chưa đi thì mau đi nhé, chỗ đó ăn bánh uống trà chiều tuyệt vời luôn! Ps: Hôm nay may mắn được mục kích bà chủ và Úc tổng khoe ân ái mặn nồng, đúng là khiến con dân mặt đỏ tim đập nhanh mà!”
Đường Mật: “…”
Cô đã nói sẽ dạy hư trẻ nhỏ mà!
Cô nơm nớp mở mục bình luận ra xem, trong số các bình luận hot có người khen ảnh đẹp, có người khen trang phục đẹp, cũng có người khen tiệm bánh đẹp, và cả một bình luận đau lòng như óc:
“Bảo sao, ăn ở tất cả các nhà hàng của Úc thị rồi mà chưa được gặp Úc tổng lần nào, hóa ra do đi nhầm chỗ! Sau này tui sẽ ngồi lì ở tiệm bánh, không tin không chặn được Úc tổng!”
Đường Mật: “…”
Thì ra Úc tổng cũng có fan hâm mộ. Cô làm bộ không nhìn thấy bài đăng weibo đầy gió tanh mưa máu này, bình tĩnh tắt trang web.
Nhưng bài ấy vẫn bị Phó Tân nhìn thấy vào hôm sau, thế là cô nàng hí ha hí hửng share ngay: “Ngày nào Úc tổng cũng sẽ đến tiệm bánh ngọt để “ngược cẩu”(*), ai muốn bị ngược thì mau tới!”
Hahaha, cô đúng là giỏi kinh doanh mà!
(*) ngược cẩu: Bên Trung gọi người độc thân (FA) là cẩu độc thân, những màn khoe ân ái tình cảm của các đôi nam nữ khiến cẩu độc thân hâm mộ ghen tị hận gọi là “ngược cẩu”
Lô Vũ nhìn thấy bài weibo này, do dự không biết có nên chia sẻ không. Vốn dĩ những thứ liên quan đến đời tư của Úc tổng thì không nên đăng trên tài khoản chính thức, nhưng lúc trước Úc tổng đã dặn, tất cả bài đăng của tiệm bánh đều chia sẻ lại…
Lô Vũ do dự mãi, cuối cùng vẫn cắn răng share bài. Khi các nhân viên của tập đoàn Úc thị thấy bài post này đều kinh ngạc. Úc tổng thường ngày vẫn kiệm lời ít cười đó mà lại “ngược cẩu” ở tiệm bánh sao? Mẹ ơi muốn bị ngược quá đi!
Đợi khi Đường Mật phát hiện ra, tất cả đã không kịp nữa.
Phó Tân ngồi bên quầy thu ngân có dự cảm rằng, tiệm bánh ngọt sắp chào đón một đợt kinh doanh cao điểm.
Giống một chú sư tử đã khoanh vùng lãnh địa.
Lâm Triệt cười gượng gạo, đứng dậy nói: “Úc tổng yên tâm, về sau tôi sẽ không tới tìm cô ấy nữa. Chúc hai người tân hôn vui vẻ, xin cáo từ.”
Sau khi Lâm Triệt đi, ánh mắt Úc Ý liền đặt trên người Đường Mật.
Nhất thời cô thấy không tiêu nổi, tác dụng phụ của việc có bạn trai tổng giám đốc là phút giây nào cũng có cảm giác bản thân như một nhân viên chuẩn bị ăn mắng.
Lúc trước Đường Mật đã hơi sợ Úc Ý, giờ mặc dù quan hệ giữa hai người không còn là cấp trên cấp dưới, nhưng chỉ cần anh tức giận, cô vẫn sẽ thấy rất căng thẳng.
“Anh ta nói gì với em?”
Giọng nói cuốn hút trầm thấp của Úc Ý vang lên phía đối diện, Đường Mật cười khan trả lời: “Anh ta khen cửa hàng của bọn em rất được.”
Úc Ý nhướng mày: “Chỉ thế thôi?”
“Chỉ thế thôi!” Đường Mật bảo đảm.
Úc Ý im lặng nhìn cô một lúc, sau đó nói với giọng hơi quắn quéo: “Anh không thích em gặp anh ta.”
Đường Mật lập tức đáp: “Em cũng không thích.”
Rốt cuộc Úc Ý cũng nở nụ cười, cong môi mổ nhẹ lên môi cô như chuồn chuồn lướt nước, mấy bé học sinh cấp ba trong tiệm nhất thời gào thét ầm ĩ.
Đường Mật: “…”
Ôi mẹ ơi còn đang trong tiệm của cô nữa, sau này cô biết nhìn mặt người khác thế nào!
“Cún Ngoan, anh ra đây với em!” Đường Mật kéo Úc Ý ra bên ngoài, tới một bãi cỏ ít người ở mặt sau cửa hàng mới buông anh ra.
Vốn định dùng lời lẽ chính đáng răn dạy anh một bài rằng dạy hư trẻ nhỏ là sai trái, ai ngờ vừa quay người đã thấy Úc Ý đang cười như không cười, nhìn cô với vẻ rất thong dong.
“Ai là Cún Ngoan?”
Đường Mật: “…”
Oh no, vừa nãy cô gọi là Cún Ngoan?!
Bí mật cô giấu bấy lâu nay đã bị bại lộ lúc cô không kịp phòng bị thế này ư! Vẫn là Úc Tâm đáng yêu hơn!
Úc Ý vẫn nhìn cô, có vẻ như đang chờ cô trả lời. Đường Mật cười tươi, trong đầu nhanh chóng chuyển động nghĩ kế: “Cún Ngoan là… nhân cách thứ ba của anh, hình như anh không biết sự tồn tại của anh ấy.”
Nghe lời giải thích này Úc Ý cụp mắt bật cười, rồi mới nhìn Đường Mật: “Em cũng chỉ dám bắt nạt Úc Tâm thôi.”
Đường Mật: “…”
Ai… Ai bảo thế!
Cô nhìn Úc Ý, miệng hùm gan sứa: “Tên của anh trong WeChat của em chính là Cún Ngoan đấy, sao nào?”
Úc Ý không nhịn được cười, hơi cong eo ghé tới gần cô, trầm giọng bảo: “Em biết tên em trong Wechat anh là gì không?”
“Là gì?”
Úc Ý cắn nhẹ môi dưới của cô, giọng nói gợi cảm không chịu nổi: “Cục cưng.”
… Trái tim thiếu nữ già nua của Đường Mật lại nổ tung nữa rồi.
Hai người ngồi ngọt ngào trên bãi cỏ một lúc xong, Úc Ý về công ty trước. Khi Đường Mật quay lại tiệm bánh, đám học sinh cấp ba ban nãy đang thanh toán ra về.
“Ảnh bọn em chụp xong chưa?” Mấy nữ sinh này chính là nhóm học sinh lúc trước nói tới đây chụp ảnh Cosplay. Đường Mật nhìn trang phục kiểu Tây đáng yêu trên người mấy bé, liền muốn lên mạng mua một bộ về chơi.
Cô bé tóc dài làm thủ lĩnh cười với cô: “Chụp xong rồi ạ, cảm ơn chị chủ, về bọn em sẽ nhắn Weibo cho chị.”
Đường Mật vẫy tay tạm biệt họ từ xa, lát sau Đường Lân đã tới. Phó Tân thấy Đường Lân, lại kích động nói chuyện với ông. Đường Lân đi quanh cửa hàng một vòng, nói với Đường Mật: “Cửa hàng này của bọn con mới khai trương phải không? Để bố chụp mấy bức ảnh đăng lên mạng quảng cáo nhé?”
“Còn gì bằng!” Đường Mật chưa kịp nói gì, Phó Tân đã kích động nhảy cả lên: “Cả bánh nữa ạ, chú chụp bánh được chứ?”
“Tất nhiên là được rồi!”
“Yeah! Chú Đường mà chụp ảnh, chắc chắn bánh sẽ ngon hơn gấp 10 lần!”
Đường Mật đứng bên cạnh bĩu môi coi thường, bánh mà cô làm vốn dĩ đã ngon lắm rồi được chưa!
Đường Lân nói là làm, cầm máy ảnh chụp bốn phía, bánh ngọt còn dư trong tiệm cũng không bỏ qua. Đường Mật tải ảnh vào trong máy tính ngồi ngắm. Những đồ vật đó sau khi được Đường Lân chụp quả thực như được hóa phép, trở nên đẹp lung linh mê mẩn hơn nhiều.
Thảo nào người ta hay nói ảnh chụp không đáng tin.
Phó Tân nhanh chóng sắp xếp lại, đăng lên weibo, ảnh trưng bày bánh trên cửa hàng online cũng thay hết thành ảnh hôm nay bố Đường chụp. Mặc dù người ngoài ngành không mấy người biết Đường Lân là ai, nhưng cô vẫn viết đại danh của Đường Lân lên trên, bỗng dưng có cảm giác cửa hàng trở nên sang xịn mịn hơn rất nhiều.
Đường Mật tranh thủ lúc 7, 8 giờ không có khách liền ra ngoài mua ba suất cơm, ba người mỗi người một suất, ngồi trong tiệm ăn.
Cô vẫn còn không yên tâm lắm về chuyện bố Úc lúc chiều, liền hỏi Đường Lân. Ông quơ tay bày tỏ, là một người hâm mộ nhỏ thôi, làm đối thủ của ông được chắc?
Đường Mật: “…”
“Nhưng mà nói ra thì, sao con có thể nghi ngờ kỹ thuật nhiếp ảnh của bố?” Đường Lân lật tìm trong túi thấy một bức ảnh, đặt lên bàn: “Con xem, đây là ảnh hồi xưa bố chụp cho mẹ con, đẹp lắm phải không?”
Đường Mật và Phó Tân ghé đầu lại xem, một bức ảnh đen trắng cũ kỹ, viền quanh còn bị ố vàng, nhìn là biết đã từ rất lâu. Đường Mật không nói gì, Phó Tân thì kêu lên cảm thán: “Dì Lan hồi trẻ trông giống hệt Đường Đường!”
Đường Lân cũng nhìn ảnh, nhẹ thở dài: “Đây là bức ảnh duy nhất đời này bố chụp người.”
Đường Mật không muốn phát biểu cảm tưởng gì về đoạn tình cảm này của bố mẹ. Nhưng cô biết, bố rất yêu mẹ.
Nhưng chỉ yêu không thì có tác dụng gì? Như lời mẹ cô nói, kiểu người giống bố không thích hợp kết hôn, Đường Lân cũng từng chấp nhận cách nói này, thế nên bao năm nay chưa từng nghĩ chuyện đi bước nữa.
Đường Mật nhìn chằm chằm bức ảnh một hồi, bỗng hỏi: “Đừng nói là bố vẫn luôn đem bức ảnh này bên mình đấy nhé?”
Đường Lân bị nghẹn cơm trong miệng, khụ khụ hai tiếng rồi chuyển chủ đề rất mất tự nhiên: “Tóm lại, cho dù là chụp ảnh người thì bố cũng có thể đoạt giải quốc tế. Ảnh cưới của con cứ yên tâm giao cho bố đi!”
Phó Tân nhất thời thấy ngưỡng mộ: “Chú Đường, ảnh cưới của cháu chú cũng giúp cháu chụp được không?”
Đường Lân kinh ngạc nhìn cô nàng: “Cháu cũng sắp kết hôn à? Bạn trai là ai?”
Đường Mật cướp lời: “La Hạo, trợ lý của Úc Ý.”
Phó Tân ngây ra, vỗ thật mạnh vào lưng cô: “Cậu nói linh tinh gì đấy! Anh ta thành bạn trai mình lúc nào! Anh ta chỉ là chủ nợ!”
Phổi Đường Mật cũng sắp bị vỗ bay ra cả, cô bò ra bàn ho mạnh, Đường Lân chớp chớp mắt hỏi Phó Tân: “Cháu nợ tình cậu ta?”
Phó Tân: “…”
Không chụp thì thôi, có cần dọa cô như thế không hả!
Đường Lân ăn xong rồi trở về khách sạn, Đường Mật tiễn bố đi, được mấy bước, Đường Lân quay đầu lại, đứng dưới bầu trời đêm lấp lánh mấy ngôi sao hiếm có, nói với cô: “Đường Đường, mặc dù bố chưa tiếp xúc nhiều với Úc Ý, nhưng bố có thể cảm nhận được tình cảm cậu ấy dành cho con, bố cũng tin vào sự lựa chọn của con. Hôn nhân của hai đứa nhất định sẽ không như của bố và mẹ con, các con sẽ hạnh phúc thôi.”
Đường Mật bỗng thấy bi thương bởi lời này của bố, cô đi lên ôm lấy ông. Đã bao lâu rồi cô chưa làm nũng với bố như thế này?
Đường Lân mỉm cười, con gái đã trưởng thành lúc nào không hay, đã đến tuổi lấy chồng rồi. Ông vươn tay vỗ lên lưng cô như hồi nhỏ: “Bố sẽ ở lại đến khi nào bọn con tổ chức xong lễ cưới.”
“Vâng.” Giọng Đường Mật hơi nghẹn, khóe mắt đượm vài giọt sương.
Một lát sau tiệm bánh ngọt đóng cửa, xe Bentley của Úc Ý tới đón cô, Phó Tân cũng có phúc được ké xe một lần.
“Wow, đây là lần đầu tôi ngồi xe Bentley đấy.”
Cô nàng ngồi trong xe hưng phấn ngó bốn xung quanh, La Hạo ở hàng ghế trên quay đầu lại nhắc nhở có tâm: “Cô xem thì xem, đừng làm hỏng chỗ nào, nếu không lại nợ khoản tiền to đấy.”
Phó Tân: “…”
Cô thật muốn phỉ nhổ vào mặt La Hạo, ngại nỗi Úc Ý còn đang ở bên cạnh nên nhịn xuống.
Sau khi đến nhà, Đường Mật tắm qua trước, sau đó về phòng lên weibo. Cô đăng nhập vào tài khoản của tiệm bánh, sau đó phát hiện mình sắp điên rồi.
Một thông báo là tài khoản chính thức của Úc thị share bài hôm nay cô mới đăng, ảnh bố Đường chụp giúp được khen rất nhiều, thậm chí còn có người tìm ra thông tin của Đường Lân, mọi người xem xong tặc lưỡi không thôi.
Thông báo thứ hai là các em học sinh cấp ba hồi chiều đã đăng ảnh Cosplay lên, Đường Mật không ngờ mấy cô bé đó ra ảnh thần tốc như vậy, càng không ngờ tài khoản em ấy… Cô đếm xem nào… Có đến hơn 500 nghìn fan!
Đây quả thực là đại thần trong giới Cosplay!
Ảnh chụp đẹp long lanh, bố cục và hiệu quả ánh sáng cũng rất tuyệt, nhưng điều khiến Đường Mật để ý là đoạn caption ghi kèm:
“Mấy ảnh preview hứa trước với mọi người đây rồi! Chụp ngoại cảnh trong cửa hàng Đường Tâm Mật Ý, trang trí trong tiệm đúng là không còn lời nào để chê! Hơn nữa bánh kem cũng siêu siêu ngon, anh em nào chưa đi thì mau đi nhé, chỗ đó ăn bánh uống trà chiều tuyệt vời luôn! Ps: Hôm nay may mắn được mục kích bà chủ và Úc tổng khoe ân ái mặn nồng, đúng là khiến con dân mặt đỏ tim đập nhanh mà!”
Đường Mật: “…”
Cô đã nói sẽ dạy hư trẻ nhỏ mà!
Cô nơm nớp mở mục bình luận ra xem, trong số các bình luận hot có người khen ảnh đẹp, có người khen trang phục đẹp, cũng có người khen tiệm bánh đẹp, và cả một bình luận đau lòng như óc:
“Bảo sao, ăn ở tất cả các nhà hàng của Úc thị rồi mà chưa được gặp Úc tổng lần nào, hóa ra do đi nhầm chỗ! Sau này tui sẽ ngồi lì ở tiệm bánh, không tin không chặn được Úc tổng!”
Đường Mật: “…”
Thì ra Úc tổng cũng có fan hâm mộ. Cô làm bộ không nhìn thấy bài đăng weibo đầy gió tanh mưa máu này, bình tĩnh tắt trang web.
Nhưng bài ấy vẫn bị Phó Tân nhìn thấy vào hôm sau, thế là cô nàng hí ha hí hửng share ngay: “Ngày nào Úc tổng cũng sẽ đến tiệm bánh ngọt để “ngược cẩu”(*), ai muốn bị ngược thì mau tới!”
Hahaha, cô đúng là giỏi kinh doanh mà!
(*) ngược cẩu: Bên Trung gọi người độc thân (FA) là cẩu độc thân, những màn khoe ân ái tình cảm của các đôi nam nữ khiến cẩu độc thân hâm mộ ghen tị hận gọi là “ngược cẩu”
Lô Vũ nhìn thấy bài weibo này, do dự không biết có nên chia sẻ không. Vốn dĩ những thứ liên quan đến đời tư của Úc tổng thì không nên đăng trên tài khoản chính thức, nhưng lúc trước Úc tổng đã dặn, tất cả bài đăng của tiệm bánh đều chia sẻ lại…
Lô Vũ do dự mãi, cuối cùng vẫn cắn răng share bài. Khi các nhân viên của tập đoàn Úc thị thấy bài post này đều kinh ngạc. Úc tổng thường ngày vẫn kiệm lời ít cười đó mà lại “ngược cẩu” ở tiệm bánh sao? Mẹ ơi muốn bị ngược quá đi!
Đợi khi Đường Mật phát hiện ra, tất cả đã không kịp nữa.
Phó Tân ngồi bên quầy thu ngân có dự cảm rằng, tiệm bánh ngọt sắp chào đón một đợt kinh doanh cao điểm.
/64
|