Người dịch: Viio Sáng đầu tiên sau ngày cưới, Úc Ý dậy sớm hơn Đường Mật.
Mở mắt ra đã thấy Đường Mật nằm bên mình ngủ say, Úc Ý vô thức mỉm cười.
Giờ chắc cũng không còn sớm nữa, mặc dù hai người đều phải đi làm, nhưng anh không muốn đánh thức Đường Mật. Tiếng chim kêu ríu rít luồn qua tấm rèm cửa dày nặng truyền vào trong nhà, Úc Ý nhìn Đường Mật một lúc lâu, trên vùng mi mắt khuôn mày như vẫn còn vương chút mỏi mệt, không biết Úc Ý nghĩ đến chuyện gì, cong khóe môi nhắm mắt lại, hưởng thụ sáng sớm tươi đẹp khó có được này.
Tiếng rung điện thoại bỗng vang lên, Úc Ý mở bừng mắt. Thấy Đường Mật hơi nhíu mày vì bị quấy nhiễu, Úc Ý chống một tay nhấc người dậy, cúi gần đến bên tai cô nhẹ giọng an ủi: “Không sao, ngủ tiếp đi.”
Giọng nói trầm thấp gợi cảm thật sự đã khiến Đường Mật thả lòng, tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ. Thấy hai đầu lông mày của cô giãn ra trở lại, Úc Ý mới nhìn về phía phát ra âm thanh, đi xuống giường cầm chiếc điện thoại trên bàn lên.
Người gọi đến là “Tiểu Tinh Tinh”.
Úc Ý nghĩ một lát, đầu ngón tay vuốt trên màn hình nhận máy: “Phó Tân à? Có lẽ hôm nay Đường Mật không thể đến tiệm bánh được, nếu một mình cô không xoay sở được thì nghỉ đi.”
Bên kia đầu điện thoại Phó Tân im lặng một lát, mới nói nhanh: “Haha, vậy hôm nay không mở cửa bán, không làm phiền hai người nữa, tạm biệt.”
Điện thoại cúp máy đột ngột.
Úc Ý nhìn màn hình tối đi, bật cười rồi để điện thoại về chỗ cũ.
Nếu đã dậy, anh cũng không định ngủ tiếp nữa, nhìn lại Đường Mật đang nằm trên giường rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, xuống lầu bắt đầu làm bữa sáng.
Mặc dù nghĩ đợi Đường Mật dậy chắc cũng phải đến trưa, nhưng anh vẫn làm hai suất. Hôm nay Úc Ý cũng không định tới công ty, ăn xong bữa sáng rồi đến văn phòng xử lý công việc một lúc.
Trước khi đóng lại máy tính, Úc Ý tiện tay mở Weibo ra, sau đó nhìn thấy dòng trạng thái mà fanpage Úc thị vừa chia sẻ cách đó không lâu….
Vương quốc ẩm thực Úc thị (V): Úc tổng, túng “gì gì đó” quá là hại thân nha, thương cho phu nhân sếp tổng.”
Chia sẻ bài viết của Đường Tâm Mật Ý: “Hôm nay bà chủ không xuống nổi giường, tiệm bánh nghỉ một ngày.”
Úc Ý: “…”
Anh mở phần bình luận ở dưới bài của tiệm bánh, thấy toàn là người hâm mộ đang tra hỏi kỹ thuật của anh có tốt không.
… Úc Ý nghĩ ngợi một lát, tự nhận kỹ thuật của bản thân cũng rất ổn, có điều đợi lát nữa Đường Mật dậy mà nhìn thấy cái này, chắc chắn sẽ xấu hổ muốn chết.
Anh gọi điện thoại cho La Hạo, dặn dò một số công việc xong, sau cùng bổ sung: “Đúng rồi, tôi thấy Phó Tân đăng bài Weibo, có phải cậu nên quản lý cô ấy cho cẩn thận không?”
La Hạo im lặng trong giây lát rồi đảm bảo: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ dạy dỗ cô ấy thật tốt.”
Úc Ý hài lòng gật đầu: “Còn cả Lư Vũ nữa, bảo cô ấy đến tiệm bánh báo cáo theo thực tế, trước khi tiệm bánh mở cửa, mỗi ngày phải nộp một bản thảo tin tức không dưới 3000 chữ.”
“… Tôi biết ạ.” Úc tổng đang báo thù thay bà xã, không nương tay chút nào đây mà.
Xử lý xong mấy việc này, Úc Ý gọi điện cho một nhà hàng Trung Quốc của mình, đặt một bàn đồ ăn ship tới, sau đó lên lâu gọi Đường Mật dậy.
Đường Mật còn ngủ rất say, Úc Ý đi tới cạnh giường ngồi xuống, đệm mềm lõm xuống một chỗ. Anh mỉm cười vuốt tóc đen trước trán Đường Mật, nhẹ giọng gọi cô: “Em yêu, dậy ăn trưa thôi nào.”
“Ưm…” Đường Mật lẩm bẩm một tiếng, lật người lại quay lưng về phía Úc Ý, nhìn rõ ràng là tỏ ý chưa muốn dậy.
Úc Ý bật cười, tay phải vòng qua eo cô, chống trên chăn, cúi người nói bên tai cô một câu: “Bà xã, đến giờ ăn trưa rồi, em không đói sao?”
Hai chữ “bà xã” khiến Đường Mật kinh ngạc thảng thốt, đôi mắt còn chưa mở, hai tai đã nhuốm đỏ.
Úc Ý nhìn vành tai dần phiếm hồng của cô, tựa như nổi hứng trêu chọc, lại thổi khí vào tai cô: “Bà xã.”
Lúc này Đường Mật đã hoàn toàn tỉnh táo, khuôn mặt tuấn tú phóng to của Úc Ý trước mắt cô khiến những màn xấu hổ tối qua ào ào kéo về trong não như thủy triều, không thể ngăn lại được.
Cảm giác xấu hổ vô cùng khiến má Đường Mật nóng bừng như phát sốt, cô mím môi, kéo mạnh chăn che lên đầu trốn vào trong đó.
Động tác này giống như rùa rụt đầu vào trong mai, khiến Úc Ý thấp giọng cười khẽ: “Sao thế, có phải đang nghĩ đến cái gì 18+hả?”
“Em… em không hề.” Giọng Đường Mật ngoài mạnh trong yếu, hơi thở còn có chút dồn dập.
Úc Ý mạnh mẽ kéo cô ra khỏi chăn, cười bảo cô: “Vậy sao mặt em đỏ thế này?”
“Thiếu… thiếu dưỡng khí thôi mà.”
Úc Ý chớp chớp mắt: “Có cần hô hấp nhân tạo không? Miễn phí đó.”
Đường Mật: “…”
Cái người này sao kết hôn xong bỗng trở nên mặt dày thế này? Chính nhân quân tử lúc trước đâu rồi? Đâu rồi?
Quả nhiên mọi ưu điểm mà đàn ông thể hiện trước khi cưới đều là diễn kịch ra cả!
Úc Ý giờ tay xoa mái tóc đen rối loạn của cô, thơm lên má cô: “Được rồi, không trêu em nữa, dậy đánh răng rửa mặt đi, đến giờ ăn trưa rồi.”
“Vâng…” Đường Mật lề mề bò dậy từ ổ chăn, hồi tưởng lại lời Úc Ý vừa nói lại bùng nổ: “Ăn trưa rồi á?! Sao anh không gọi em dậy sớm, tiệm bánh làm sao đây?”
Úc Ý nghĩ đến bài đăng Weibo kia, ngừng lại một lát mới đáp: “Phó Tân nói hôm nay nghỉ bán.”
Đường Mật chớp mắt đáp lại một tiếng, giờ quả thực cô cũng không có sức đi làm bánh.
Úc Ý gọi Đường Mật dậy xong bèn xuống lầu chờ đồ ăn ship tới, Đường Mật rửa mặt xong, cầm điện thoại lướt Weibo của tiệm bánh.
Bà chủ không xuống nổi giường… Túng “gì gì đó” quá thì hại thân… Một đêm mấy lần… Kỹ thuật của Úc tổng có tốt không…
Đường Mật nhìn bình luận và lượt chia sẻ như giếng phun, cảm thấy xem đến đây là đã quá đủ. Cô ngủ một giấc thôi mà rốt cuộc thế giới này đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ném điện thoại sang một bên một cách hung tợn, Đường Mật chạy thình thịch xuống lầu, xông vào phòng bếp gào lên với Úc Ý: “Úc Ý, em muốn khai trừ Phó Tân khỏi hội đồng quản trị!”
Úc Ý dừng động tác trên tay trong giây lát, quay người bảo Đường Mật: “La Hạo nói sẽ dạy dỗ cô ấy cẩn thận.”
Đường Mật: “…”
Bỗng dưng thấy lo thay cho Phó Tân là sao?
Cô còn chưa tỉnh táo lại, Úc Ý đã đi đến bên, đôi mắt đen xinh đẹp hàm chứa ý cười dí dỏm: “Nhưng vừa nãy em chạy nhanh như vậy, hình như hồi phục khá lắm rồi nhỉ? Xem ra tối nay chúng ta có thể tiếp tục.”
Đường Mật: “…”
Không đúng! Đây là nhân cách mới phân liệt ra đúng không?
Đồ ăn tự tay sếp tổng gọi món được ship tới rất nhanh, sau khi ăn bữa tiệc lớn xong, Đường Mật lại quay về ngủ bù. Buổi tối quả nhiên Úc Ý không buông tha cho cô, sau màn vận động kịch liệt, Đường Mật nhìn người nằm bên mình, giận hỏi: “Anh thật sự là Úc Ý đấy à? Không phải nhân cách mới thật sao?”
Mắt Úc Ý còn vương chút tình tố khác biệt, nghe thấy Đường Mật nói vậy hơi ngây ra, cười hỏi cô: “Sao em lại hỏi vậy?”
Vẻ mặt Đường Mật rất nghiêm trọng: “Vì em cảm thấy nhân cách hiện tại này cực kỳ cầm thú.”
Úc Ý cười khẽ, ghé lại gần Đường Mật, cố ý thấp giọng nói: “Sau khi đàn ông kết hôn đều sẽ có sự thay đổi kiểu này.”
Đường Mật: “…”
Không! Cô không tin! Úc Ý trước kia rõ ràng rất đơn thuần rất đáng yêu mà!
Dù buổi tối bị giày vò rất lâu, nhưng hôm sau Đường Mật vẫn kéo lê thân xác nửa tàn phế để đi làm bằng vào ý chí kiên cường.
Trước khi ra cửa Phó Tân còn cố ý gọi điện xác nhận xem hôm nay có mở cửa tiệm bánh không, hình như sợ bản thân cô nàng phải đi một chuyến uổng công.
Đường Mật ngồi xe Bentley của Úc Ý xuất hiện ở cửa tiệm bánh, Phó Tân còn chưa tới. Úc Ý nhìn cửa lớn đóng chặt, bảo Đường Mật: “Đừng cậy mạnh, 7 giờ anh sẽ tới đón em, buổi tối thôi đừng mở cửa nữa.”
Đường Mật nhíu mày, cực kỳ muốn nói rằng “vậy thì buổi tối anh đừng lăn lộn em nữa”, nhưng sau cùng chỉ dám gật đầu đáp ứng.
Vừa xuống xe liền thấy Phó Tân ngồi xe La Hạo cũng vừa tới. Đường Mật há hốc miệng, vẻ mặt kinh ngạc: “Sao cậu lại tới cùng La Hạo?”
Phó Tân đáp: “Ừ, mình dọn tới nhà anh ta ở rồi, anh La cũng được lắm, chỉ thu mình 500 tệ tiền thuê nhà thôi, còn miễn phí điện nước nữa.”
Cô nàng nói xong câu này, Đường Mật và Úc Ý đều im lặng nhìn về phía La Hạo.
La Hạo cười kiểu ngây thơ vô tội với hai người: “Phó Tân là bạn của sếp tổng, có thể giúp được thì tất nhiên tôi sẽ cố gắng giúp.”
Đường Mật: “…”
Ha ha, nghe nói cô nàng còn thiếu một ông chồng kia kìa, xem ra anh cũng định giúp cô nàng cho trọn rồi đúng không?
Mở mắt ra đã thấy Đường Mật nằm bên mình ngủ say, Úc Ý vô thức mỉm cười.
Giờ chắc cũng không còn sớm nữa, mặc dù hai người đều phải đi làm, nhưng anh không muốn đánh thức Đường Mật. Tiếng chim kêu ríu rít luồn qua tấm rèm cửa dày nặng truyền vào trong nhà, Úc Ý nhìn Đường Mật một lúc lâu, trên vùng mi mắt khuôn mày như vẫn còn vương chút mỏi mệt, không biết Úc Ý nghĩ đến chuyện gì, cong khóe môi nhắm mắt lại, hưởng thụ sáng sớm tươi đẹp khó có được này.
Tiếng rung điện thoại bỗng vang lên, Úc Ý mở bừng mắt. Thấy Đường Mật hơi nhíu mày vì bị quấy nhiễu, Úc Ý chống một tay nhấc người dậy, cúi gần đến bên tai cô nhẹ giọng an ủi: “Không sao, ngủ tiếp đi.”
Giọng nói trầm thấp gợi cảm thật sự đã khiến Đường Mật thả lòng, tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ. Thấy hai đầu lông mày của cô giãn ra trở lại, Úc Ý mới nhìn về phía phát ra âm thanh, đi xuống giường cầm chiếc điện thoại trên bàn lên.
Người gọi đến là “Tiểu Tinh Tinh”.
Úc Ý nghĩ một lát, đầu ngón tay vuốt trên màn hình nhận máy: “Phó Tân à? Có lẽ hôm nay Đường Mật không thể đến tiệm bánh được, nếu một mình cô không xoay sở được thì nghỉ đi.”
Bên kia đầu điện thoại Phó Tân im lặng một lát, mới nói nhanh: “Haha, vậy hôm nay không mở cửa bán, không làm phiền hai người nữa, tạm biệt.”
Điện thoại cúp máy đột ngột.
Úc Ý nhìn màn hình tối đi, bật cười rồi để điện thoại về chỗ cũ.
Nếu đã dậy, anh cũng không định ngủ tiếp nữa, nhìn lại Đường Mật đang nằm trên giường rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, xuống lầu bắt đầu làm bữa sáng.
Mặc dù nghĩ đợi Đường Mật dậy chắc cũng phải đến trưa, nhưng anh vẫn làm hai suất. Hôm nay Úc Ý cũng không định tới công ty, ăn xong bữa sáng rồi đến văn phòng xử lý công việc một lúc.
Trước khi đóng lại máy tính, Úc Ý tiện tay mở Weibo ra, sau đó nhìn thấy dòng trạng thái mà fanpage Úc thị vừa chia sẻ cách đó không lâu….
Vương quốc ẩm thực Úc thị (V): Úc tổng, túng “gì gì đó” quá là hại thân nha, thương cho phu nhân sếp tổng.”
Chia sẻ bài viết của Đường Tâm Mật Ý: “Hôm nay bà chủ không xuống nổi giường, tiệm bánh nghỉ một ngày.”
Úc Ý: “…”
Anh mở phần bình luận ở dưới bài của tiệm bánh, thấy toàn là người hâm mộ đang tra hỏi kỹ thuật của anh có tốt không.
… Úc Ý nghĩ ngợi một lát, tự nhận kỹ thuật của bản thân cũng rất ổn, có điều đợi lát nữa Đường Mật dậy mà nhìn thấy cái này, chắc chắn sẽ xấu hổ muốn chết.
Anh gọi điện thoại cho La Hạo, dặn dò một số công việc xong, sau cùng bổ sung: “Đúng rồi, tôi thấy Phó Tân đăng bài Weibo, có phải cậu nên quản lý cô ấy cho cẩn thận không?”
La Hạo im lặng trong giây lát rồi đảm bảo: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ dạy dỗ cô ấy thật tốt.”
Úc Ý hài lòng gật đầu: “Còn cả Lư Vũ nữa, bảo cô ấy đến tiệm bánh báo cáo theo thực tế, trước khi tiệm bánh mở cửa, mỗi ngày phải nộp một bản thảo tin tức không dưới 3000 chữ.”
“… Tôi biết ạ.” Úc tổng đang báo thù thay bà xã, không nương tay chút nào đây mà.
Xử lý xong mấy việc này, Úc Ý gọi điện cho một nhà hàng Trung Quốc của mình, đặt một bàn đồ ăn ship tới, sau đó lên lâu gọi Đường Mật dậy.
Đường Mật còn ngủ rất say, Úc Ý đi tới cạnh giường ngồi xuống, đệm mềm lõm xuống một chỗ. Anh mỉm cười vuốt tóc đen trước trán Đường Mật, nhẹ giọng gọi cô: “Em yêu, dậy ăn trưa thôi nào.”
“Ưm…” Đường Mật lẩm bẩm một tiếng, lật người lại quay lưng về phía Úc Ý, nhìn rõ ràng là tỏ ý chưa muốn dậy.
Úc Ý bật cười, tay phải vòng qua eo cô, chống trên chăn, cúi người nói bên tai cô một câu: “Bà xã, đến giờ ăn trưa rồi, em không đói sao?”
Hai chữ “bà xã” khiến Đường Mật kinh ngạc thảng thốt, đôi mắt còn chưa mở, hai tai đã nhuốm đỏ.
Úc Ý nhìn vành tai dần phiếm hồng của cô, tựa như nổi hứng trêu chọc, lại thổi khí vào tai cô: “Bà xã.”
Lúc này Đường Mật đã hoàn toàn tỉnh táo, khuôn mặt tuấn tú phóng to của Úc Ý trước mắt cô khiến những màn xấu hổ tối qua ào ào kéo về trong não như thủy triều, không thể ngăn lại được.
Cảm giác xấu hổ vô cùng khiến má Đường Mật nóng bừng như phát sốt, cô mím môi, kéo mạnh chăn che lên đầu trốn vào trong đó.
Động tác này giống như rùa rụt đầu vào trong mai, khiến Úc Ý thấp giọng cười khẽ: “Sao thế, có phải đang nghĩ đến cái gì 18+hả?”
“Em… em không hề.” Giọng Đường Mật ngoài mạnh trong yếu, hơi thở còn có chút dồn dập.
Úc Ý mạnh mẽ kéo cô ra khỏi chăn, cười bảo cô: “Vậy sao mặt em đỏ thế này?”
“Thiếu… thiếu dưỡng khí thôi mà.”
Úc Ý chớp chớp mắt: “Có cần hô hấp nhân tạo không? Miễn phí đó.”
Đường Mật: “…”
Cái người này sao kết hôn xong bỗng trở nên mặt dày thế này? Chính nhân quân tử lúc trước đâu rồi? Đâu rồi?
Quả nhiên mọi ưu điểm mà đàn ông thể hiện trước khi cưới đều là diễn kịch ra cả!
Úc Ý giờ tay xoa mái tóc đen rối loạn của cô, thơm lên má cô: “Được rồi, không trêu em nữa, dậy đánh răng rửa mặt đi, đến giờ ăn trưa rồi.”
“Vâng…” Đường Mật lề mề bò dậy từ ổ chăn, hồi tưởng lại lời Úc Ý vừa nói lại bùng nổ: “Ăn trưa rồi á?! Sao anh không gọi em dậy sớm, tiệm bánh làm sao đây?”
Úc Ý nghĩ đến bài đăng Weibo kia, ngừng lại một lát mới đáp: “Phó Tân nói hôm nay nghỉ bán.”
Đường Mật chớp mắt đáp lại một tiếng, giờ quả thực cô cũng không có sức đi làm bánh.
Úc Ý gọi Đường Mật dậy xong bèn xuống lầu chờ đồ ăn ship tới, Đường Mật rửa mặt xong, cầm điện thoại lướt Weibo của tiệm bánh.
Bà chủ không xuống nổi giường… Túng “gì gì đó” quá thì hại thân… Một đêm mấy lần… Kỹ thuật của Úc tổng có tốt không…
Đường Mật nhìn bình luận và lượt chia sẻ như giếng phun, cảm thấy xem đến đây là đã quá đủ. Cô ngủ một giấc thôi mà rốt cuộc thế giới này đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ném điện thoại sang một bên một cách hung tợn, Đường Mật chạy thình thịch xuống lầu, xông vào phòng bếp gào lên với Úc Ý: “Úc Ý, em muốn khai trừ Phó Tân khỏi hội đồng quản trị!”
Úc Ý dừng động tác trên tay trong giây lát, quay người bảo Đường Mật: “La Hạo nói sẽ dạy dỗ cô ấy cẩn thận.”
Đường Mật: “…”
Bỗng dưng thấy lo thay cho Phó Tân là sao?
Cô còn chưa tỉnh táo lại, Úc Ý đã đi đến bên, đôi mắt đen xinh đẹp hàm chứa ý cười dí dỏm: “Nhưng vừa nãy em chạy nhanh như vậy, hình như hồi phục khá lắm rồi nhỉ? Xem ra tối nay chúng ta có thể tiếp tục.”
Đường Mật: “…”
Không đúng! Đây là nhân cách mới phân liệt ra đúng không?
Đồ ăn tự tay sếp tổng gọi món được ship tới rất nhanh, sau khi ăn bữa tiệc lớn xong, Đường Mật lại quay về ngủ bù. Buổi tối quả nhiên Úc Ý không buông tha cho cô, sau màn vận động kịch liệt, Đường Mật nhìn người nằm bên mình, giận hỏi: “Anh thật sự là Úc Ý đấy à? Không phải nhân cách mới thật sao?”
Mắt Úc Ý còn vương chút tình tố khác biệt, nghe thấy Đường Mật nói vậy hơi ngây ra, cười hỏi cô: “Sao em lại hỏi vậy?”
Vẻ mặt Đường Mật rất nghiêm trọng: “Vì em cảm thấy nhân cách hiện tại này cực kỳ cầm thú.”
Úc Ý cười khẽ, ghé lại gần Đường Mật, cố ý thấp giọng nói: “Sau khi đàn ông kết hôn đều sẽ có sự thay đổi kiểu này.”
Đường Mật: “…”
Không! Cô không tin! Úc Ý trước kia rõ ràng rất đơn thuần rất đáng yêu mà!
Dù buổi tối bị giày vò rất lâu, nhưng hôm sau Đường Mật vẫn kéo lê thân xác nửa tàn phế để đi làm bằng vào ý chí kiên cường.
Trước khi ra cửa Phó Tân còn cố ý gọi điện xác nhận xem hôm nay có mở cửa tiệm bánh không, hình như sợ bản thân cô nàng phải đi một chuyến uổng công.
Đường Mật ngồi xe Bentley của Úc Ý xuất hiện ở cửa tiệm bánh, Phó Tân còn chưa tới. Úc Ý nhìn cửa lớn đóng chặt, bảo Đường Mật: “Đừng cậy mạnh, 7 giờ anh sẽ tới đón em, buổi tối thôi đừng mở cửa nữa.”
Đường Mật nhíu mày, cực kỳ muốn nói rằng “vậy thì buổi tối anh đừng lăn lộn em nữa”, nhưng sau cùng chỉ dám gật đầu đáp ứng.
Vừa xuống xe liền thấy Phó Tân ngồi xe La Hạo cũng vừa tới. Đường Mật há hốc miệng, vẻ mặt kinh ngạc: “Sao cậu lại tới cùng La Hạo?”
Phó Tân đáp: “Ừ, mình dọn tới nhà anh ta ở rồi, anh La cũng được lắm, chỉ thu mình 500 tệ tiền thuê nhà thôi, còn miễn phí điện nước nữa.”
Cô nàng nói xong câu này, Đường Mật và Úc Ý đều im lặng nhìn về phía La Hạo.
La Hạo cười kiểu ngây thơ vô tội với hai người: “Phó Tân là bạn của sếp tổng, có thể giúp được thì tất nhiên tôi sẽ cố gắng giúp.”
Đường Mật: “…”
Ha ha, nghe nói cô nàng còn thiếu một ông chồng kia kìa, xem ra anh cũng định giúp cô nàng cho trọn rồi đúng không?
/64
|