Hải Đạ Long quan sát sắc mặt của Dương Thanh rồi lại nói:
- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ngươi pháp lực nông cạn không thể nào phát huy được hết sức mạnh của phi châm. Giữ ở bên mình, ngược lại còn mang họa sát thân. Mau giao ra cho ta. Ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Hải Đại Long nói xong. Thấy Dương Thanh không hề có một chút thay đổi gì trên khuôn mặt. Gã lấy làm lạ. Xét theo lẽ thường một luyện khí gặp phải Trúc Cơ như gã. Tất phải cung cung kính kính. Nhưng tên Dương Thanh này thì ngược lại. Vẻ mặt của hắn chẳng những không sợ mà còn ẩn ẩn ý chế nhạo gã. Khiến gã không khỏi thấp thỏm trong lòng. Chờ một lúc lâu, không thấy Dương Thanh trả lời. Hải Đại Long lại quát lớn:
- Ngươi còn không mau giao pháp bảo ra đây.
Lúc này Dương Thanh mới làm ra vẻ bừng tỉnh từ trong mộng. Vừa đưa thần niệm xâm nhập vào Âm Dương Giới gọi ra Âm Phủ Ma Châm vừa nói với Hải Đại Long.:
- Muốn lấy Âm Phủ Ma Châm của lão phu sao. Hãy đến đây mà lấy.
Tiên thức của hắn kể từ khi ra khỏi Ngũ Hành tông tuy không có đột phá gì lớn. Nhưng cũng có tiến triển nhất định. Giờ đây đối với hai cây phi châm hắn đã hoàn toàn điều khiển được theo ý mình. Không hề trắc trở. Hải Đại Long chỉ thấy trong nháy mắt. Hai luồng âm phong rít gió kêu lên ken két. Mang theo vô số luồng tử quang kéo đến trước mắt. tuy rằng Hải Đại Long có hơi bất ngờ. Nhưng hắn vẫn tự tin vài cảnh giới Trúc Cơ của mình. Gã không coi hai cây âm phủ ma châm vào đâu cả. Tay trái gã vung lên, một tấm thuẫn bài từ trong không khí hiện ra, che chắn trước mặt hắn, nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng được bao lâu, chỉ nghe một tiếng bén ngọt vang lên hai cây châm đã xiên thủng tấm thuẫn đóng đinh gã lên mặt đất. Âm khí từ Âm Phủ Ma Châm nhanh chóng lan tỏa khắp toàn thân gã, trước khi thần niệm của hắn hoàn toàn biến mất, trên mặt hắn chỉ là một vẻ kinh ngạc không sao tin được.
Thu về hai cây âm phủ ma châm. Dương Thanh búng ngón tay. Một quả cầu lửa bắn ra thiêu xác của Hải Đại Long Thanh tro bụi. Làm xong đâu đấy. Hắn quay lưng về một khoảng rừng thưa trước mặt cao giọng:
- Đạo hữu nào đang ở phía đó cũng nên ra mặt đi.
Trong khoảng rừng kia im lặng một lát rồi có một thân ảnh từ từ hiện ra từ trong hư không:
- Dương huynh. Đệ đã ẩn thân như vậy mà huynh vẫn tìn ra. Ta tin rằng cảnh giới của huynh hơn luyện khí kì nhiều lắm.
Kẻ vừa hiện ra không ai khác chính là Đoan Mộc Hùng, hắn vừa ôm quyền hướng Dương Thanh thi lễ vừa nói. Dương Thanh lặng im đánh giá tên này. Có thể nhận ra hắn không phải luyện khí kỳ quyết không phải là hạng vô danh tiểu tốt. Hắn cũng lên giọng đáp lại:
- Thì ra là Đoan Mộc hiền đệ. Phải chằmng chính đệ cử tên Hải Đại Long này ra để ném đá dò đường.
Đoan Mộc Hùng cười nói:
- Đệ cũng không ngờ hắn không gây ra nổi nửa điểm uy hiếp với huynh. Thực lực ẩn tàng của huynh khiến đệ có phần kinh ngạc.
Dương Thanh thu âm phủ ma châm vào trong người rồi điềm nhiên trả lời:
- Chỉ là một chút tài mọn. Đâu dám khoe khoang. Nếu ta không nhầm, Đoan Mộc hiền đệ cũng không chỉ là luyênh khí kỳ mới phải.
Đoan Mộc Hùng cười ha hả:
- Ha ha ha. Dương huynh không giấu gì huynh ta đúng là không phải luyện khí kỳ.
- Vậy hôm nay đệ xuất hiện trước mặt ta là có ý gì. Không phải chỉ nói mấy lời vô nghĩa này chứ.
Nói đến chính sự. Vẻ mặt của Đoan Mộc Hùng lập tức thay đổi, hắn nhìn chằm chằm như muốn thu hết biến đổi của khuôn mặt Dương Thanh vào mắt:
- Dương huynh. Người quân tử không nói hai lời. Huynh trà trộn vào Cực Âm Môn là nhắm đến bảo vật gì.
Dương Thanh nghe hắn hỏi vậy thì thầm nghĩ, tên này cũng quá là khinh người đi. Ta nhắm đến cái gì còn phải xin phép ngươi hay sao. Đợi hồi lâu không thấy hắn trả lời. Đoan Mộc Hùng lại nói tiếp:
- Không giấu gì huynh đệ chính là Tam thiếu chủ của Hắc Sát Giáo. Lần này trà trộn vào đây chính là thực hiện kế trong ngoài kết hợp phá hỏng linh mạch của Cực Âm Môn. Ta hôm nay ở đây đưa ra một đề nghị chỉ cần huynh giúp ta phá hủy linh mạch này. Huynh muốn thứ gì ở Cực Âm Môn ta đều làm chủ cho huynh.
Dương Thanh há miệng ra vì bất ngờ. Đùa sao đây chính là một trong ba người có tư cách trở thành giáo chủ của Hắc Sát Giáo trong tương lai sao. Vậy mà lại muốn mình giúp sức. Không phải cũng quá coi trọng mình đi. Hắn giả đò hồ đồ đáp lại:
- Đoan Mộc hiền đệ nói đùa rồi. Ta chỉ là một tán tu nho nhỏ làm gì có sức mà giúp đệ.
- Dương huynh chớ nghi ngờ. Ta tuy là con nhưng trên ta còn hai huynh đệ cùng chs khác mẹ. Vốn trong nhà ta cũng không được thoải mái. Nhận nhiệm vụ lần này vốn là dưới tay không có mấy người. Hụyh yên tâm. Chỉ cần hợp tác hai ta đều có lợi Ta tuyệt đối không lừa huynh.
Có câu chim chết vì mồi, người chết vì lợi ích. Dương Thanh cũng quả thật bị hấp dẫn bởi lời Đoan Mộc Hùng nói, hắn tuy có lòng muốn lấy tinh nguyên thạch nhưng hiểu biết của hắn đối với cực âm môn lại vô cùng có hạn, không biết phải đợi đến ngày nào tháng nào. Giờ đây hợp tác với một kẻ nắm rõ mọi việc như Đoan Mộc Hùng. Lúc bình thường mà nói chính là một cơ hội cầu còn không được. Nhưng mà:
- Ta cũng rất muốn hợp tác với đệ nhưng quả thật, ta còn vài điểm nghĩ chưa thông.
Sau khi cân nhắc Dương Thanh quyết đinh lập lờ trả lời gã để kéo dài thời gian suy nghĩ. Hắn còn muốn tính toán lại một chút rồi mới quyết định. Không ngờ Đoan Mộc Hùng không ép hắn ngay mà lại đồng ý với lời hắn đề nghị:
- Dương huynh cứ nghĩ chi kĩ. Sau khi làm xong nhiệm vụ này ta sẽ lại đến gặp huynh
Lời còn chưa dứt hẳn. Thân hình của Gã đã mờ dân rồi biện mất:
- Hừ. Độn thuật thật thần diệu.
Dương Thanh nhìn theo tàn ảnh của Đoan Mộc Hùng rồi khẽ nói. Đoan Mộc Hùng vừa đi khỏi. Trong đầu Dương Thanh đã vận chuyển vô vàn ý nghĩ. Nên hợp tác hay không nên. Hợp tác chỗ ích lợi thì rõ rồi. Chỉ dựa vào vài người Trúc cơ bọn hắn có thể lẻn vào cấm địa của Cực Âm Môn được không, dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra được. Nhưng nếu không nắm lấy cơ hội này không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào mới có thể lấy được tinh nguyên thạch. Ai da. Quả thật là một nan đề khó giải. Hắn vừa vỗ trán vừa thầm nghĩ. Vừa vận chuyển thân hình định ra khỏi chỗ này thì hắn chợt giật nảy mình. Không biết từ lúc nào đã có ba tu tiên giả bao vây hắn thành hình chữ phẩm. Tiên thức của hắn đã mạnh hơn tu tiên đồng cấp rất nhiều vậy mà không thể biết bọn này xuất hiện từ lúc nào. Trán hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Bằng một tốc độ nhanh nhất, Hỏa Lân bảo cùng Vô Cực Đao được triển khai ra để phòng thủ. Trên đầu hắn lấp ló hai cây Âm Phủ Ma Châm xanh biếc. Hắn hướng về một gã nhỏ thỏ đối diện hắn rồi hỏi:
- Các vị đạo hữu tìm Dương mỗ có gì chỉ giáo.?.
- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ngươi pháp lực nông cạn không thể nào phát huy được hết sức mạnh của phi châm. Giữ ở bên mình, ngược lại còn mang họa sát thân. Mau giao ra cho ta. Ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Hải Đại Long nói xong. Thấy Dương Thanh không hề có một chút thay đổi gì trên khuôn mặt. Gã lấy làm lạ. Xét theo lẽ thường một luyện khí gặp phải Trúc Cơ như gã. Tất phải cung cung kính kính. Nhưng tên Dương Thanh này thì ngược lại. Vẻ mặt của hắn chẳng những không sợ mà còn ẩn ẩn ý chế nhạo gã. Khiến gã không khỏi thấp thỏm trong lòng. Chờ một lúc lâu, không thấy Dương Thanh trả lời. Hải Đại Long lại quát lớn:
- Ngươi còn không mau giao pháp bảo ra đây.
Lúc này Dương Thanh mới làm ra vẻ bừng tỉnh từ trong mộng. Vừa đưa thần niệm xâm nhập vào Âm Dương Giới gọi ra Âm Phủ Ma Châm vừa nói với Hải Đại Long.:
- Muốn lấy Âm Phủ Ma Châm của lão phu sao. Hãy đến đây mà lấy.
Tiên thức của hắn kể từ khi ra khỏi Ngũ Hành tông tuy không có đột phá gì lớn. Nhưng cũng có tiến triển nhất định. Giờ đây đối với hai cây phi châm hắn đã hoàn toàn điều khiển được theo ý mình. Không hề trắc trở. Hải Đại Long chỉ thấy trong nháy mắt. Hai luồng âm phong rít gió kêu lên ken két. Mang theo vô số luồng tử quang kéo đến trước mắt. tuy rằng Hải Đại Long có hơi bất ngờ. Nhưng hắn vẫn tự tin vài cảnh giới Trúc Cơ của mình. Gã không coi hai cây âm phủ ma châm vào đâu cả. Tay trái gã vung lên, một tấm thuẫn bài từ trong không khí hiện ra, che chắn trước mặt hắn, nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng được bao lâu, chỉ nghe một tiếng bén ngọt vang lên hai cây châm đã xiên thủng tấm thuẫn đóng đinh gã lên mặt đất. Âm khí từ Âm Phủ Ma Châm nhanh chóng lan tỏa khắp toàn thân gã, trước khi thần niệm của hắn hoàn toàn biến mất, trên mặt hắn chỉ là một vẻ kinh ngạc không sao tin được.
Thu về hai cây âm phủ ma châm. Dương Thanh búng ngón tay. Một quả cầu lửa bắn ra thiêu xác của Hải Đại Long Thanh tro bụi. Làm xong đâu đấy. Hắn quay lưng về một khoảng rừng thưa trước mặt cao giọng:
- Đạo hữu nào đang ở phía đó cũng nên ra mặt đi.
Trong khoảng rừng kia im lặng một lát rồi có một thân ảnh từ từ hiện ra từ trong hư không:
- Dương huynh. Đệ đã ẩn thân như vậy mà huynh vẫn tìn ra. Ta tin rằng cảnh giới của huynh hơn luyện khí kì nhiều lắm.
Kẻ vừa hiện ra không ai khác chính là Đoan Mộc Hùng, hắn vừa ôm quyền hướng Dương Thanh thi lễ vừa nói. Dương Thanh lặng im đánh giá tên này. Có thể nhận ra hắn không phải luyện khí kỳ quyết không phải là hạng vô danh tiểu tốt. Hắn cũng lên giọng đáp lại:
- Thì ra là Đoan Mộc hiền đệ. Phải chằmng chính đệ cử tên Hải Đại Long này ra để ném đá dò đường.
Đoan Mộc Hùng cười nói:
- Đệ cũng không ngờ hắn không gây ra nổi nửa điểm uy hiếp với huynh. Thực lực ẩn tàng của huynh khiến đệ có phần kinh ngạc.
Dương Thanh thu âm phủ ma châm vào trong người rồi điềm nhiên trả lời:
- Chỉ là một chút tài mọn. Đâu dám khoe khoang. Nếu ta không nhầm, Đoan Mộc hiền đệ cũng không chỉ là luyênh khí kỳ mới phải.
Đoan Mộc Hùng cười ha hả:
- Ha ha ha. Dương huynh không giấu gì huynh ta đúng là không phải luyện khí kỳ.
- Vậy hôm nay đệ xuất hiện trước mặt ta là có ý gì. Không phải chỉ nói mấy lời vô nghĩa này chứ.
Nói đến chính sự. Vẻ mặt của Đoan Mộc Hùng lập tức thay đổi, hắn nhìn chằm chằm như muốn thu hết biến đổi của khuôn mặt Dương Thanh vào mắt:
- Dương huynh. Người quân tử không nói hai lời. Huynh trà trộn vào Cực Âm Môn là nhắm đến bảo vật gì.
Dương Thanh nghe hắn hỏi vậy thì thầm nghĩ, tên này cũng quá là khinh người đi. Ta nhắm đến cái gì còn phải xin phép ngươi hay sao. Đợi hồi lâu không thấy hắn trả lời. Đoan Mộc Hùng lại nói tiếp:
- Không giấu gì huynh đệ chính là Tam thiếu chủ của Hắc Sát Giáo. Lần này trà trộn vào đây chính là thực hiện kế trong ngoài kết hợp phá hỏng linh mạch của Cực Âm Môn. Ta hôm nay ở đây đưa ra một đề nghị chỉ cần huynh giúp ta phá hủy linh mạch này. Huynh muốn thứ gì ở Cực Âm Môn ta đều làm chủ cho huynh.
Dương Thanh há miệng ra vì bất ngờ. Đùa sao đây chính là một trong ba người có tư cách trở thành giáo chủ của Hắc Sát Giáo trong tương lai sao. Vậy mà lại muốn mình giúp sức. Không phải cũng quá coi trọng mình đi. Hắn giả đò hồ đồ đáp lại:
- Đoan Mộc hiền đệ nói đùa rồi. Ta chỉ là một tán tu nho nhỏ làm gì có sức mà giúp đệ.
- Dương huynh chớ nghi ngờ. Ta tuy là con nhưng trên ta còn hai huynh đệ cùng chs khác mẹ. Vốn trong nhà ta cũng không được thoải mái. Nhận nhiệm vụ lần này vốn là dưới tay không có mấy người. Hụyh yên tâm. Chỉ cần hợp tác hai ta đều có lợi Ta tuyệt đối không lừa huynh.
Có câu chim chết vì mồi, người chết vì lợi ích. Dương Thanh cũng quả thật bị hấp dẫn bởi lời Đoan Mộc Hùng nói, hắn tuy có lòng muốn lấy tinh nguyên thạch nhưng hiểu biết của hắn đối với cực âm môn lại vô cùng có hạn, không biết phải đợi đến ngày nào tháng nào. Giờ đây hợp tác với một kẻ nắm rõ mọi việc như Đoan Mộc Hùng. Lúc bình thường mà nói chính là một cơ hội cầu còn không được. Nhưng mà:
- Ta cũng rất muốn hợp tác với đệ nhưng quả thật, ta còn vài điểm nghĩ chưa thông.
Sau khi cân nhắc Dương Thanh quyết đinh lập lờ trả lời gã để kéo dài thời gian suy nghĩ. Hắn còn muốn tính toán lại một chút rồi mới quyết định. Không ngờ Đoan Mộc Hùng không ép hắn ngay mà lại đồng ý với lời hắn đề nghị:
- Dương huynh cứ nghĩ chi kĩ. Sau khi làm xong nhiệm vụ này ta sẽ lại đến gặp huynh
Lời còn chưa dứt hẳn. Thân hình của Gã đã mờ dân rồi biện mất:
- Hừ. Độn thuật thật thần diệu.
Dương Thanh nhìn theo tàn ảnh của Đoan Mộc Hùng rồi khẽ nói. Đoan Mộc Hùng vừa đi khỏi. Trong đầu Dương Thanh đã vận chuyển vô vàn ý nghĩ. Nên hợp tác hay không nên. Hợp tác chỗ ích lợi thì rõ rồi. Chỉ dựa vào vài người Trúc cơ bọn hắn có thể lẻn vào cấm địa của Cực Âm Môn được không, dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra được. Nhưng nếu không nắm lấy cơ hội này không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào mới có thể lấy được tinh nguyên thạch. Ai da. Quả thật là một nan đề khó giải. Hắn vừa vỗ trán vừa thầm nghĩ. Vừa vận chuyển thân hình định ra khỏi chỗ này thì hắn chợt giật nảy mình. Không biết từ lúc nào đã có ba tu tiên giả bao vây hắn thành hình chữ phẩm. Tiên thức của hắn đã mạnh hơn tu tiên đồng cấp rất nhiều vậy mà không thể biết bọn này xuất hiện từ lúc nào. Trán hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Bằng một tốc độ nhanh nhất, Hỏa Lân bảo cùng Vô Cực Đao được triển khai ra để phòng thủ. Trên đầu hắn lấp ló hai cây Âm Phủ Ma Châm xanh biếc. Hắn hướng về một gã nhỏ thỏ đối diện hắn rồi hỏi:
- Các vị đạo hữu tìm Dương mỗ có gì chỉ giáo.?.
/182
|