Tống Sơn có một cửa biển vô cùng hiểm yếu gọi là Thần Phù. Vô cùng hiểm yếu. Hay có sóng dữ gió to. Dù thuyền lớn cỡ nào, lái thuyền có giỏi đến đâu đi vào cửa biển này nếu không cẩn thẫn cũng đều bị bỏ xác dưới đáy biển. Cách cửa biển này một ngày đường có một hòn đảo lớn. Khi ẩn khi hiện nhân dân quanh vùng cho rằng trên đó có tiên nhân ẩn cư. Bởi vì rõ ràng hòn đảo đó ở trước mặt nhưng dù có đi thế nào cũng không thể tới được. Có khi còn bị giam hãm không ra được. Phải gọi thật to:
- Xin thượng tiên tha mạng.
Lúc đó mây mù mới tan đi lộ ra đường thoát. Vì trên hòn đảo đó có độc nhất một ngọn núi rất cao ẩn hiện mây mù, nên dân chúng xung quanh gọi hòn đảo này là Cô Sơn tiên đảo.
Tại một tòa điện nguy nga tráng lệ trên tiên đảo. Một bóng trắng nhỏ đang quỳ trên mặt đất. Ngồi trên bảo tòa là một mỹ phụ trung niên đang nghiêm khắc nhìn xuống bóng trắng. Qua một đoạn thời gian rất lâu. Mỹ phụ mới hé miệng cất lời:
- Thanh Hương, cháu thật to gan. Lại dám bỏ nha đi vào nhân gian du ngoạn. Trong mắt cháu có còn người bà này hay không.
Thiếu nữ áo trắng kia chính là cô bé mà Dương Thanh đã cứu vào hôm trước. Nghe tiếng mỹ phụ có vẻ tức giận. Nàng liền nũng nịu:
- Bà à, cháu biết sai rồi nha. Từ giờ cháu sẽ chăm chỉ tu luyện, không rời khỏi đảo một bước. Bà à đừng giận Thanh Hương nữa nha.
Mỹ phụ hừ lạnh một tiếng phất nhẹ cánh tay. Một luồng tiên lực nhu hòa phủ đến nâng Thanh Hương đứng dậy
- Đã quỳ suốt 10 ngày rồi. Cháu đã thấy khổ chưa. Cháu đã hơn 200 tuổi vậy mà vẫn như một đứa trẻ. Ngay cả một chút pháp lực cũng không học nổi. Vậy cháu bảo ta làm sao mà yên tâm nổi.
Thanh hương lặng lẽ nhìn xuống đất không nói gì. Nàng biết bà của nàng vẫn còn ở đây chưa phi thăng tiên giới chính là vì muốn nàng có một chút pháp lực để dẫn mình cùng theo. Thế nhưng bản tính nàng lại chẳng muốn tu tiên câu đạo chút nào. Mấy năm nay nhờ bà nàng điều chế đan dược cho nàng mới kéo dài tuổi thọ. Nếu không e là nàng đã chết từ lâu. Nhưng qua lâng bị bắt nạt ở hội hoa lần này. Nàng chợt thấy rằng biết một chút pháp thuật để bảo vệ bản thân cũng không xấu. Chỉ cần ta không bước chân vào thế giới tu tiên đầy nguy hiểm, mạnh được yếu thua thì biết một chút cũng không hề gì. Còn chuyện khuyên bà ta bỏ ta ở đây. Một mình phi thân cứ từ từ thực hiện. Nghĩ vậy nàng vội vã làm ra một vẻ mặt hối lỗi rồi bảo:
- Bà à. Lần này là Thanh hương sai. Từ giờ con sẽ chăm chỉ tu luyện. Bà cứ yên tâm đi thôi.
Mỹ phụ âu yếm xoa đầu nàng rồi bảo:
- Ta tu luyện đến cảnh giới Hóa Anh hậu kỳ đã gần một ngàn năm nay. Bố mẹ cháu 200 năm trước vì không thể đột phá bình cảnh Ngưng Nguyên kì. Thọ mệnh đã hết nên tọa hóa, chỉ còn cháu là người thân duy nhất. Mấy viên Hoàn Dương đơn cùng lắm cũng chỉ giúp cháu sống được 100 năm nữa thôi. Cháu hãy cố gắng tu luyện đừng làm ra thất vọng.
- Vâng, bà bà.
Thời gian cứ thế trôi đi. Thanh Hương cũng đã luyện đến tầng 10 của Luyện khí kì. Bà của nàng trong thời gian ngắn không tiếc tiền của điều chế cho nàng những loại thuốc trân quý nhất. Khiến cho tốc độ tu luyện của nàng tăng vùn vụt. Chỉ cần nàng Trúc Cơ thành công là có thể theo bà của nàng phi thăng tiên giới. Trong công đường của nha huyện. Dương Thanh đang ngồi trước đống công văn chất cao như núi trước mặt. Vừa đọc vừa xem xét. Chỗ này ghi thôn Trần gia bị cháy cần cứu tế. Chỗ kia ghi thôn Đại đồng bị mất trộm trâu mong huyện lệnh soi sét. Phía dưới bên phải cửa hắn. Hai vị sư gia đang lúi húi vừa ghi vừa chép. Hắn vừa đọc được một hai bức thì một trong hai vị sư gia đã ngẩng đầu lên nói với hắn:
- Dương đại nhân. Vài hôm nữa là đến nguyên tiêu. Vương Gia nói đến hôm đó ngài nhớ về nhà đoàn tụ một phen.
Vương gia ở đây chính là cha của hắn Dương Tịch. Được nhân hoàng phong làm Quảng Lăng Vương đặt Vương phủ tại huyện Nga Sơn cách chỗ hắn làm quan một ngày đi ngựa. Nghe vị sư gia nói vậy. Hắn chợt nhớ lại tiểu muội kia năm ngoái hẹn hắn hôm đó gặp mặt. Hắn mở chiếc hộp nhỏ trên bàn lấy ra một miếng ngọc màu xanh biếc cầm trên tay xem xét. Trên miếng ngọc chỉ có vẻn vẹn hai chữ Thanh Hương là tên của vị tiểu muội kia. Ngoài ra không còn gì cả. Ngắm nghía miếng ngọc một lát hắn bảo:
- Trương sư gia. Hãy báo với cha ta. Lần này ta có hẹn quan trọng không thể về được.
- Nhưng thưa đại nhân. Vương gia đã dặn....
Lão chưa nói hết thì hắn đã ngắt lời:
- Ông cứ nói là việc này liên quan đến hạnh phúc một đời của ta đi.
- Vâng đại nhân. Học sinh hiểu rồi.
Dương Thanh lại chăm chú nhìn miếng ngọc. Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh của cô bé năm đó. Không hiểu sao hắn lại cứ thấy cô bé đó có một điểm cuốn hút vô cùng.
- Huyện Tống Sơn. Ta nhất định gặp lại nàng ở đó.
Quyết định trong hắn quay sang vị sư gia còn lại và bảo:
- Lê sư gia. Chuẩn bị đồ đạc. Ba ngày nữa chúng ta sẽ đi đến Tống Sơn.
- Học sinh sẽ ghi nhớ.
Đợi khi hai vị sư gia đi khuất hắn mới cất ngọc bội vào trong hộp. Miệng lẩm nhẩm:
- Thanh Hương, Thanh Hương. Cái tên thật đẹp. Không biết nàng có nhớ đến ta như ta đang nhớ đến nàng không.
- Xin thượng tiên tha mạng.
Lúc đó mây mù mới tan đi lộ ra đường thoát. Vì trên hòn đảo đó có độc nhất một ngọn núi rất cao ẩn hiện mây mù, nên dân chúng xung quanh gọi hòn đảo này là Cô Sơn tiên đảo.
Tại một tòa điện nguy nga tráng lệ trên tiên đảo. Một bóng trắng nhỏ đang quỳ trên mặt đất. Ngồi trên bảo tòa là một mỹ phụ trung niên đang nghiêm khắc nhìn xuống bóng trắng. Qua một đoạn thời gian rất lâu. Mỹ phụ mới hé miệng cất lời:
- Thanh Hương, cháu thật to gan. Lại dám bỏ nha đi vào nhân gian du ngoạn. Trong mắt cháu có còn người bà này hay không.
Thiếu nữ áo trắng kia chính là cô bé mà Dương Thanh đã cứu vào hôm trước. Nghe tiếng mỹ phụ có vẻ tức giận. Nàng liền nũng nịu:
- Bà à, cháu biết sai rồi nha. Từ giờ cháu sẽ chăm chỉ tu luyện, không rời khỏi đảo một bước. Bà à đừng giận Thanh Hương nữa nha.
Mỹ phụ hừ lạnh một tiếng phất nhẹ cánh tay. Một luồng tiên lực nhu hòa phủ đến nâng Thanh Hương đứng dậy
- Đã quỳ suốt 10 ngày rồi. Cháu đã thấy khổ chưa. Cháu đã hơn 200 tuổi vậy mà vẫn như một đứa trẻ. Ngay cả một chút pháp lực cũng không học nổi. Vậy cháu bảo ta làm sao mà yên tâm nổi.
Thanh hương lặng lẽ nhìn xuống đất không nói gì. Nàng biết bà của nàng vẫn còn ở đây chưa phi thăng tiên giới chính là vì muốn nàng có một chút pháp lực để dẫn mình cùng theo. Thế nhưng bản tính nàng lại chẳng muốn tu tiên câu đạo chút nào. Mấy năm nay nhờ bà nàng điều chế đan dược cho nàng mới kéo dài tuổi thọ. Nếu không e là nàng đã chết từ lâu. Nhưng qua lâng bị bắt nạt ở hội hoa lần này. Nàng chợt thấy rằng biết một chút pháp thuật để bảo vệ bản thân cũng không xấu. Chỉ cần ta không bước chân vào thế giới tu tiên đầy nguy hiểm, mạnh được yếu thua thì biết một chút cũng không hề gì. Còn chuyện khuyên bà ta bỏ ta ở đây. Một mình phi thân cứ từ từ thực hiện. Nghĩ vậy nàng vội vã làm ra một vẻ mặt hối lỗi rồi bảo:
- Bà à. Lần này là Thanh hương sai. Từ giờ con sẽ chăm chỉ tu luyện. Bà cứ yên tâm đi thôi.
Mỹ phụ âu yếm xoa đầu nàng rồi bảo:
- Ta tu luyện đến cảnh giới Hóa Anh hậu kỳ đã gần một ngàn năm nay. Bố mẹ cháu 200 năm trước vì không thể đột phá bình cảnh Ngưng Nguyên kì. Thọ mệnh đã hết nên tọa hóa, chỉ còn cháu là người thân duy nhất. Mấy viên Hoàn Dương đơn cùng lắm cũng chỉ giúp cháu sống được 100 năm nữa thôi. Cháu hãy cố gắng tu luyện đừng làm ra thất vọng.
- Vâng, bà bà.
Thời gian cứ thế trôi đi. Thanh Hương cũng đã luyện đến tầng 10 của Luyện khí kì. Bà của nàng trong thời gian ngắn không tiếc tiền của điều chế cho nàng những loại thuốc trân quý nhất. Khiến cho tốc độ tu luyện của nàng tăng vùn vụt. Chỉ cần nàng Trúc Cơ thành công là có thể theo bà của nàng phi thăng tiên giới. Trong công đường của nha huyện. Dương Thanh đang ngồi trước đống công văn chất cao như núi trước mặt. Vừa đọc vừa xem xét. Chỗ này ghi thôn Trần gia bị cháy cần cứu tế. Chỗ kia ghi thôn Đại đồng bị mất trộm trâu mong huyện lệnh soi sét. Phía dưới bên phải cửa hắn. Hai vị sư gia đang lúi húi vừa ghi vừa chép. Hắn vừa đọc được một hai bức thì một trong hai vị sư gia đã ngẩng đầu lên nói với hắn:
- Dương đại nhân. Vài hôm nữa là đến nguyên tiêu. Vương Gia nói đến hôm đó ngài nhớ về nhà đoàn tụ một phen.
Vương gia ở đây chính là cha của hắn Dương Tịch. Được nhân hoàng phong làm Quảng Lăng Vương đặt Vương phủ tại huyện Nga Sơn cách chỗ hắn làm quan một ngày đi ngựa. Nghe vị sư gia nói vậy. Hắn chợt nhớ lại tiểu muội kia năm ngoái hẹn hắn hôm đó gặp mặt. Hắn mở chiếc hộp nhỏ trên bàn lấy ra một miếng ngọc màu xanh biếc cầm trên tay xem xét. Trên miếng ngọc chỉ có vẻn vẹn hai chữ Thanh Hương là tên của vị tiểu muội kia. Ngoài ra không còn gì cả. Ngắm nghía miếng ngọc một lát hắn bảo:
- Trương sư gia. Hãy báo với cha ta. Lần này ta có hẹn quan trọng không thể về được.
- Nhưng thưa đại nhân. Vương gia đã dặn....
Lão chưa nói hết thì hắn đã ngắt lời:
- Ông cứ nói là việc này liên quan đến hạnh phúc một đời của ta đi.
- Vâng đại nhân. Học sinh hiểu rồi.
Dương Thanh lại chăm chú nhìn miếng ngọc. Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh của cô bé năm đó. Không hiểu sao hắn lại cứ thấy cô bé đó có một điểm cuốn hút vô cùng.
- Huyện Tống Sơn. Ta nhất định gặp lại nàng ở đó.
Quyết định trong hắn quay sang vị sư gia còn lại và bảo:
- Lê sư gia. Chuẩn bị đồ đạc. Ba ngày nữa chúng ta sẽ đi đến Tống Sơn.
- Học sinh sẽ ghi nhớ.
Đợi khi hai vị sư gia đi khuất hắn mới cất ngọc bội vào trong hộp. Miệng lẩm nhẩm:
- Thanh Hương, Thanh Hương. Cái tên thật đẹp. Không biết nàng có nhớ đến ta như ta đang nhớ đến nàng không.
/182
|