Khoảng chừng một đoạn thời gian sau Dương Thanh đã lấy lại được hai phần ba sức lực. Hắn đưa mắt nhìn quanh quất. Cảnh sắc dưới đáy hang sâu này vô cùng thê lương ảm đạm. Dù hắn có căng mắt ra đến mấy cũng chỉ nhìn rõ trong vòng một trượng trở lại mà thôi, còn lại phía xa xa chỉ là những khoảng tối mờ mờ âm u ghê rợn. Bất chợt một cơn gió lạnh buốt tâm can thổi tới, xua tan đi mây mù dưới đáy hang. Trong ánh sáng mờ mờ toàn bộ khung cảnh của nơi này hiện ra rõ nét. Hắn bất giác hít một hơi khí lạnh, xương người, xương người chất đống trong hang nhiều vô số kể, có những cái xác mới nguyên. Có những cái chỉ còn trơ lại một lớp quần áo bao bọc những khúc sương trắng hếu. Hắn hét thật to như để xua đi sự sợ hãi trong lòng, dùng cả bốn chi bò lùi trở lại phía sau. Chợt mặt hắn va phải một vật gì mềm mềm, ướt ướt. Hắn vội vã ngẩng đầu lên, thì ra là Nhị Bảo, nhưng gã đã chết mất rồi, mặt gã bị dập mấy chỗ bê bết máu. Dương Thanh hoảng sợ lay gọi:
- Nhị Bảo, Nhị Bảo
Nhưng không ai đáp lời hắn cả. Dưới hang sâu này chỉ hắn là người duy nhất sống sót mà thôi. Hắn cố gắng lê đến một góc khuất, tựa mình vào vách hang thở hổn hên. Lẽ nào ta phải chết ở đây. Hăn buồn bã thở dài. Rồi hắn lại nghiến răng ken két. Không thể nào như vậy được ta nhất định phải sống để trở ra. Cái làng đạo tắc này. Ta nhất định phải diêt. Trong đầu hắn đã hiện lên cảnh cha con hắn dẫn quân tiêu diệt nơi này, tạo phúc cho muôn dân. Nhưng cơn đói khát đã mang hắn về thực tại. Hắn xoa chiếc bụng trống không của mình nhìn quanh quất. Chợt mắt hắn sáng lên, phía trước cách hắn độ mười trượng mọc rất nhiều cây nấm màu trắng sữa bằng hai ngón tay, tỏa mùi thơm ngào ngạt. Hắn vội vã lê đến đó đưa tay hái nấm định cho vào miệng, nhưng hắn chợt nhìn thấy dưới bụi nấm thấp thoáng mấy khúc xương người. Hắn kinh hãi ném cây nấm đi rồi tự nhủ. Nấm nay sống bằng thịt người, chả lẽ ta lại ăn thịt người sao. Hắn lại lết về chỗ cũ mêt mỏi thiếp đi, nhưng sang ngày hôm sau cơn đói khát đã hành hạ hắn vô cùng khổ sở. Không chịu nỗi nữa hắn lại đi đến chỗ đám nấm màu trắng quỳ xuống lẩm nhẩm:
- Các vị thúc, bá, huynh, đệ, tỷ, muội đã táng thân ở nơi này. Kẻ hậu sinh là Dương Thanh xin được thứ lỗi cùng các vị. Chỉ cần hậu sinh còn sống rời khỏi nơi đây, nhất định sẽ trả thù này cho mọi người.
Khấn xong hắn lao đến vừa hái nấm vừa nhai rào rạo. Hương thơm của mấy cây nấm làm cơn đói của hắn dịu lại, giờ đây hắn bèn nghĩ đến chuyện thoát ra khỏi đây. Hắn nhìn lên trên. Từ chỗ hắn đến miệng hang phải vào chục trượng. Cái hang này như một cái giếng trời. Trèo lên từ chỗ này là hoàn toàn vô vọng. Xung quanh lòng hang cũng chỉ là vách đá trống trơn đến một lỗ chuột chui cũng không có, làm gì có lối nào để thoát. (Truyện do Kẹo Chuối viết đăng trên app.)
Trên Cô Sơn tiên đảo. Có một tòa lầu nhìn ra cửa biển tên là Nghinh Phong Lầu. Mấy ngày hôm nay lúc nào cũng có một thiếu nữ ngồi ở đó nhìn ra biển từ sáng sớm cho đến tối mịt mới trở vào. Hôm nay cũng vây. Nàng đang tự hỏi liệu người đó có nhớ lời hen mà đến đây hay không. Liệu có nhớ đến mình không?. Vẻ tuấn tú và nghĩa hiệp của hắn đã gieo vào lòng nàng một hạt tình khó bỏ.
- Liệu hắn có đến hay chỉ mình con còn lưu luyến.
Nàng giật mình quay lại bà của nàng đã đứng đấy từ bao giờ, nàng vội vã đứng lên chào rồi trả lời:
- Chắc chắn huynh ấy sẽ đến, vẫn còn hai ngày nữa mới đến nguyên tiêu cơ mà.
Mỹ phụ trung niên nói:
- Hy vọng là vậy. Cháu gái ta. Bây giờ thọ mệnh của cháu đã vượt hơn người thường. Ta e là cháu và hắn khó thành lắm.
Thanh Hương ngẩn ra một lát rồi trả lời:
- Vậy hay là bà dạy huynh ấy tu tiên.
- Đâu có dễ như vậy, cho dù hắn muốn học đi nữa đâu phải ngày một ngày hai mà thành được. Ta có thể dùng chân nguyên cuả ta truyền cho cháu giúp cháu chỉ trong một thời gian ngắn đã tu luyện đến Luyện Khí kì tầng mười. Nhưng hắn thì lại không thể, chưa nói hắn có tiên căn hay không, cho dù có lại cũng chưa chắc phù hợp với công pháp mà bà cháu ta tu luyện.
Thanh Hương không nói gì vì nàng biết bà nàng nói đúng. Ngưng lại một lát rồi mỹ phụ nói tiếp:
- Nếu cháu muốn trả ơn hắn, chỉ cần cho hắn mấy viên Hoàn Dương Đơn giúp hắn sống vài trăm năm là được rồi. Đâu cần phải như vậy.
Thanh Hương nắm tay di di vạt váy rồi nói:
- Ngay từ lần đầu gặp, cháu nghĩ cháu đã thích huynh ấy mất rồi. Đã là ngày thứ ba trong hang sâu. Số nấm cũng đã ăn gần hết thế nhưng hắn vẫn chưa tìm được cách thoát thân. Hắn điên cuống gào thét, chửi mắng trong vô vọng rồi thiếp đi. Đến khi hắn mở mắt ra đã thấy bóng đen bao phủ khắp lòng hang. Những tia chớp rạch ngang trời khô khốc, đi theo sau đó là những tiếng sấm đinh tai nhức óc. Mỗi lần một tia chớp sáng lên lại chiếu sáng những xác chết đã khô quắt hoặc bắt đầu thối rữa. Khiến cho khung cảnh càng thêm âm u ghê rợn. Mưa ngày một nặng hạt hơn chẳng mấy chốc nền hang sũng nước. Hắn ngồi co quắp ở một góc vì lạnh hạt mưa quất vào mặt hắn làm nhòe mắt hắn. Hắn thầm nghĩ có lẽ mình sẽ chết ở nơi này.
Đến sang hôm sau mưa vẫn không hề tạnh chút nào. Hắn nguyền rủa ông trời. Chỉ muốn đập đầu vào vách hang để kết thúc cuộc sống này. Đêm qua lại có ba người bị bọn chúng vứt xuống đây. Tất cả đều chết hết. Không co ai may mắn như hắn cả. Hắn nắm chặt miếng ngọc bội trong tay. Bùa hộ mệnh của hắn, niềm tin của hắn gợi nhớ về một thiếu nữ xinh xắn trong lễ hội hoa. Chợt hắn ngừng suy nghĩ vội vã trố mắt ra nhìn. Rồi tự tát vào mặt mình mấy cái. Hắn có hoa mắt không hay nước ở trong hang đang hạ thấp đi trông thấy.
- Nhị Bảo, Nhị Bảo
Nhưng không ai đáp lời hắn cả. Dưới hang sâu này chỉ hắn là người duy nhất sống sót mà thôi. Hắn cố gắng lê đến một góc khuất, tựa mình vào vách hang thở hổn hên. Lẽ nào ta phải chết ở đây. Hăn buồn bã thở dài. Rồi hắn lại nghiến răng ken két. Không thể nào như vậy được ta nhất định phải sống để trở ra. Cái làng đạo tắc này. Ta nhất định phải diêt. Trong đầu hắn đã hiện lên cảnh cha con hắn dẫn quân tiêu diệt nơi này, tạo phúc cho muôn dân. Nhưng cơn đói khát đã mang hắn về thực tại. Hắn xoa chiếc bụng trống không của mình nhìn quanh quất. Chợt mắt hắn sáng lên, phía trước cách hắn độ mười trượng mọc rất nhiều cây nấm màu trắng sữa bằng hai ngón tay, tỏa mùi thơm ngào ngạt. Hắn vội vã lê đến đó đưa tay hái nấm định cho vào miệng, nhưng hắn chợt nhìn thấy dưới bụi nấm thấp thoáng mấy khúc xương người. Hắn kinh hãi ném cây nấm đi rồi tự nhủ. Nấm nay sống bằng thịt người, chả lẽ ta lại ăn thịt người sao. Hắn lại lết về chỗ cũ mêt mỏi thiếp đi, nhưng sang ngày hôm sau cơn đói khát đã hành hạ hắn vô cùng khổ sở. Không chịu nỗi nữa hắn lại đi đến chỗ đám nấm màu trắng quỳ xuống lẩm nhẩm:
- Các vị thúc, bá, huynh, đệ, tỷ, muội đã táng thân ở nơi này. Kẻ hậu sinh là Dương Thanh xin được thứ lỗi cùng các vị. Chỉ cần hậu sinh còn sống rời khỏi nơi đây, nhất định sẽ trả thù này cho mọi người.
Khấn xong hắn lao đến vừa hái nấm vừa nhai rào rạo. Hương thơm của mấy cây nấm làm cơn đói của hắn dịu lại, giờ đây hắn bèn nghĩ đến chuyện thoát ra khỏi đây. Hắn nhìn lên trên. Từ chỗ hắn đến miệng hang phải vào chục trượng. Cái hang này như một cái giếng trời. Trèo lên từ chỗ này là hoàn toàn vô vọng. Xung quanh lòng hang cũng chỉ là vách đá trống trơn đến một lỗ chuột chui cũng không có, làm gì có lối nào để thoát. (Truyện do Kẹo Chuối viết đăng trên app.)
Trên Cô Sơn tiên đảo. Có một tòa lầu nhìn ra cửa biển tên là Nghinh Phong Lầu. Mấy ngày hôm nay lúc nào cũng có một thiếu nữ ngồi ở đó nhìn ra biển từ sáng sớm cho đến tối mịt mới trở vào. Hôm nay cũng vây. Nàng đang tự hỏi liệu người đó có nhớ lời hen mà đến đây hay không. Liệu có nhớ đến mình không?. Vẻ tuấn tú và nghĩa hiệp của hắn đã gieo vào lòng nàng một hạt tình khó bỏ.
- Liệu hắn có đến hay chỉ mình con còn lưu luyến.
Nàng giật mình quay lại bà của nàng đã đứng đấy từ bao giờ, nàng vội vã đứng lên chào rồi trả lời:
- Chắc chắn huynh ấy sẽ đến, vẫn còn hai ngày nữa mới đến nguyên tiêu cơ mà.
Mỹ phụ trung niên nói:
- Hy vọng là vậy. Cháu gái ta. Bây giờ thọ mệnh của cháu đã vượt hơn người thường. Ta e là cháu và hắn khó thành lắm.
Thanh Hương ngẩn ra một lát rồi trả lời:
- Vậy hay là bà dạy huynh ấy tu tiên.
- Đâu có dễ như vậy, cho dù hắn muốn học đi nữa đâu phải ngày một ngày hai mà thành được. Ta có thể dùng chân nguyên cuả ta truyền cho cháu giúp cháu chỉ trong một thời gian ngắn đã tu luyện đến Luyện Khí kì tầng mười. Nhưng hắn thì lại không thể, chưa nói hắn có tiên căn hay không, cho dù có lại cũng chưa chắc phù hợp với công pháp mà bà cháu ta tu luyện.
Thanh Hương không nói gì vì nàng biết bà nàng nói đúng. Ngưng lại một lát rồi mỹ phụ nói tiếp:
- Nếu cháu muốn trả ơn hắn, chỉ cần cho hắn mấy viên Hoàn Dương Đơn giúp hắn sống vài trăm năm là được rồi. Đâu cần phải như vậy.
Thanh Hương nắm tay di di vạt váy rồi nói:
- Ngay từ lần đầu gặp, cháu nghĩ cháu đã thích huynh ấy mất rồi. Đã là ngày thứ ba trong hang sâu. Số nấm cũng đã ăn gần hết thế nhưng hắn vẫn chưa tìm được cách thoát thân. Hắn điên cuống gào thét, chửi mắng trong vô vọng rồi thiếp đi. Đến khi hắn mở mắt ra đã thấy bóng đen bao phủ khắp lòng hang. Những tia chớp rạch ngang trời khô khốc, đi theo sau đó là những tiếng sấm đinh tai nhức óc. Mỗi lần một tia chớp sáng lên lại chiếu sáng những xác chết đã khô quắt hoặc bắt đầu thối rữa. Khiến cho khung cảnh càng thêm âm u ghê rợn. Mưa ngày một nặng hạt hơn chẳng mấy chốc nền hang sũng nước. Hắn ngồi co quắp ở một góc vì lạnh hạt mưa quất vào mặt hắn làm nhòe mắt hắn. Hắn thầm nghĩ có lẽ mình sẽ chết ở nơi này.
Đến sang hôm sau mưa vẫn không hề tạnh chút nào. Hắn nguyền rủa ông trời. Chỉ muốn đập đầu vào vách hang để kết thúc cuộc sống này. Đêm qua lại có ba người bị bọn chúng vứt xuống đây. Tất cả đều chết hết. Không co ai may mắn như hắn cả. Hắn nắm chặt miếng ngọc bội trong tay. Bùa hộ mệnh của hắn, niềm tin của hắn gợi nhớ về một thiếu nữ xinh xắn trong lễ hội hoa. Chợt hắn ngừng suy nghĩ vội vã trố mắt ra nhìn. Rồi tự tát vào mặt mình mấy cái. Hắn có hoa mắt không hay nước ở trong hang đang hạ thấp đi trông thấy.
/182
|