Dưỡng Thành Lĩnh Chủ

Chương 71

/76


“Các ngươi có nghe nói không? Mỹ nam tử mới tới ngày hôm qua chính là vị hôn phu của Lĩnh chủ đại nhân đấy! Ha ha... quả thật là khuôn mặt còn đẹp hơn so với nữ nhân a...”

“Ta xem nam nhân này chính là một cái ma ốm đi, cho dù gương mặt lớn lên có tốt đến đâu, thì làm sao có thể xứng đáng với Lĩnh chủ đại nhân của chúng ta? Theo ta nghĩ, thì Vân tiên sinh mới có thể sánh đôi cùng với đại nhân.”

“Đại nhân của chúng ta đáng giá ngàn vàng, ai muốn làm phu quân phải có gia thế hiển hách mới có thể xứng đáng với đại nhân của chúng ta. Ta thấy Bộc Dương thiếu tướng mới là người có thể tương xứng với đại nhân, các ngươi không thấy ngài ấy đối đãi như thế nào với những người nghèo hèn như chúng ta sao?”

“Thôi, cho dù các ngươi bàn tán như thế nào thì đã làm sao? Hôn sự của đại nhân tất nhiên phải do đại nhân định đoạt, chúng ta là dân thường sao có thể hiểu được. Hiện tại ở Khang Quốc, có nơi nào mà không biết đến uy danh của Lĩnh chủ đại nhân...”

Ban đêm, bởi vì trong lúc vô tình mà Phú Quý đã tiết lộ thân phận của khách nhân, nên dẫn đến tất cả mọi người đều sôi sục, bàn tán xôn xao. Tuy vậy nhưng những người trong cuộc đều vẫn tụ họp dùng bữa tối, mặc dù mỗi người đều mang theo tâm sự trong lòng.

Sau khi dùng xong bữa tối, dưới ánh nến mờ nhạt, Mộ Phi Sắt lấy ra một bình sứ đã chuẩn bị từ trước, đặt trước mặt Ninh Lạc, nhìn thẳng vào gương mặt hiện lên vẻ mệt mỏi nhưng lại vô cùng tuấn mĩ của hắn:

“Ninh Lạc, đây là đồ mà ta nhờ Bộc Dương Mạch đưa cho ngươi, ở đây là một trăm viên Bách Ngưng Hoàn, đối với bệnh tật của ngươi chắc hẳn sẽ có chút tác dụng. Chờ cho Vân Nhược Lan trở lại, thì ta sẽ nói hắn đến xem bệnh tình giúp ngươi!” Mộ Phi Sắt nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt chống lại đôi mắt như vực sâu đang nhìn chằm chằm nàng.

Tay Ninh lạc nắm chặt bình thuốc, ngón tay thon dài tinh tế khẽ vuốt ve thân bình, sau nửa ngày mới nói: “Nếu như Phi Sắt có lời muốn nói, thì nàng không cần ngại, cứ nói thẳng đi!”

“Chỉ là quà tạ lễ mà thôi. Hàn độc đã làm khổ ngươi nhiều năm, nếu như Bách Ngưng Hoàn có thể giúp được ngươi, thì tất nhiên đó là chuyện tốt!”

Mộ Phi Sắt không giỏi việc thuyết phục người khác, cho nên lời nói có chút cứng nhắc làm cho khuôn mặt mệt mỏi của Ninh lạc cũng phải nở nụ cười. Sau khi hắn cười xong, trong ánh mắt trong suốt lại như ẩn hiện vẻ mất mát khó nén, nhẹ giọng hỏi: “Có phải sau khi ta khỏi bệnh, nàng muốn giải trừ hôn ước đúng không?”

Sao nàng lại quên mất vị nam tử trước mặt này chính là một người vô cùng thông minh a, hắn đã nói thẳng rồi, vậy thì nàng cũng không cần khách khí nữa, gật đầu nói: “Ninh Lạc, ta sẽ không thành thân với nam nhân ta không yêu. Lúc trước ta có nói qua, ngươi còn có cơ hội tìm được một nữ tử xứng đáng để ngươi yêu, tội gì phải nghe theo lời trưởng bối mà sống chết duy trì hôn ước không tình yêu này!”

Lời nói của nàng có chút thẳng thắn, nhưng Ninh Lạc cũng chỉ khẽ nhíu mày, nàng nói giữa hai bọn họ không hề có tình yêu, là bởi vì nam nhân như trích tiên kia sao? Mí mắt Ninh Lạc cụp xuống, đáy mắt lạnh lẽo bị lông mi dày che khuất làm người khác không phát hiện được.

Thấy Ninh lạc không nói gì, Mộ Phi Sắt cũng biết nàng đã nói hơi quá. Dù sao thân thể của người này cũng không được tốt, lại nhất quyết chờ nàng sau khi xử lý xong hết công vụ về ăn bữa tối, bây giờ lại bị nàng nói đến chuyện từ hôn, trong lòng của hắn khó chịu cũng là điều bình thường.

“Cũng là do ta quá chủ quan. Ngươi không quản đường xá xa xôi đến đây thăm ta, đã vậy còn không có nghỉ ngơi cho tốt, để ta đi gọi Tiểu Nhạc đến hầu hạ ngươi nghỉ ngơi!” Mộ Phi Sắt vừa nói xong đã đứng dậy đi ra ngoài, nhưng khi đi ngang qua chỗ Ninh Lạc đang ngồi, thì cánh tay của nàng bất ngờ bị hắn bắt lại.

Mộ Phi Sắt kinh ngạc cúi đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đang ngước lên của Ninh Lạc, nàng lại lần nữa chìm mình vào hai con ngươi màu hổ phách của hắn, nhưng dưới ánh nến còn tràn ngập vẻ u oán làm lòng nàng vô cùng khó chịu: “Phi Sắt, nàng là nương tử duy nhất của ta, tha thứ cho ta vì ta không có cách nào có thể buông tay nàng ra được.”

***

Một đêm này, Mộ Phi Sắt không thể ngủ yên được. Mỗi khi nàng nhắm mắt lại, thì trong đầu nàng liền hiện lên con ngươi màu hổ phách, còn có bóng dáng tuấn dật mà nàng khó có thể tự mình đối diện kia. Nàng thừa nhận trước giờ nàng chưa bao giờ được nếm thử mùi vị của tình yêu, nhưng thứ tình cảm không cách nào bỏ xuống được khi đối mặt với Vân Nhược Lan lại quá rõ ràng.

Nếu như nàng tình nguyện đắm mình vào thứ tình cảm đó, thì kết quả cuối cùng như thế nào, có ai sẽ biết trước được?

Sáng hôm sau, Mộ Phi Sắt đã rời giường từ sớm, cũng không kinh động Hương Liên, mà nàng chỉ mặc trên người một bộ quần áo đơn giản đi ra khỏi phủ, và đi theo sau nàng tất nhiên vẫn là thị vệ băng sơn Yến Minh. Hai người ra khỏi thành, trên đường đều bao phủ bởi không khí trầm mặc, đi thẳng đến núi Ác Ma. Những ruộng trồng cây cải cũng vừa vặn vừa ra hoa, một mảnh vàng tươi bao phủ khắp mọi nơi. Từng cơn gió nhẹ lướt qua, làm cho những bông qua chập chờn theo gió, tạo nên một vẻ đẹp không sao tả xiết.

Cảnh đẹp quen thuộc này đập vào mắt Mộ Phi Sắt, lại làm cho lòng nàng một mảnh đau xót, thanh âm Chiêm Chiếp vẫn thường xuyên ở bên nàng vang lên không ngừng. Cảm thấy mũi có chút chua chua, nên chân Mộ Phi Sắt bước càng nhanh hơn, làm cho trong lòng Yến Minh đang đứng phía sau cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bỗng nhiên Mộ Phi Sắt cảm giác được Hồn Nguyên Châu của mình có chút run rẩy, nàng đành phải dừng lại, ôm ngực thở dốc vài cái tại chỗ. Hai ngày nay nàng cũng không nghiên cứu qua động tĩnh của Hồn Nguyên Châu, hiện giờ nàng tĩnh tâm lại để xem xét, lại nhận thấy Hồn Nguyên Châu đã lớn to hơn lúc trước vài phần, phía bên trên còn xuất hiện một hình ngôi sao thứ hai khó thấy.

Mộ Phi Sắt cười khổ một tiếng, cố gắng bình ổn hơi thở rối loạn của mình. Hiện giờ nàng không có Chiêm Chiếp bên cạnh, thì việc tấn cấp làm sao có thể sung sướng được. Nàng lại tiếp tục đi về phía trước, cũng không hề phát hiện Yến Minh đã đến bên cạnh mình. Vốn là Yến Minh muốn đi tới đỡ lấy nàng, nhưng không biết hành động đó của hắn có chạm tới điều kiêng kỵ của nàng hay không, cho nên hắn chỉ đành mang theo tâm trạng lo lắng theo sát phía sau nàng, trong lòng bàn tay hắn đã thấm ướt mồ hôi.

Chờ cho hai người đi đến cửa núi Ác Ma, thì mặt trời đã mọc lên, phát ra từng tia nắng bình minh rực lửa. Dường như tâm tình Mộ Phi Sắt cũng đã bình thường trở lại. Nàng nhớ rõ, có người từng nói qua, sự thống khổ của một người chính là cảm giác phẫn nỗ đối sự vô năng của bản thân, điều này quả nhiên là đúng với tình trạng hiện giờ của nàng.

Thực lực, thực lực, thực lực... Dưới đáy lòng Mộ Phi Sắt thầm mặc niệm, bất cứ giá nào nàng cũng phải nhanh chóng tăng lên thực lực của mình. Nàng chờ một hồi lâu không thấy Hầu Vương đến, khẽ cười một tiếng, đi thẳng vào trong.

Nàng giống như một Nữ Vương, từ từ tiến vào lãnh thổ được phủ một màu xanh của mình. Đứng từ xa quan sát khu rừng đầy cây táo, hiện giờ trái cây nơi này đã được hái đi không ít, Hách Chi Thư cũng bận rộn tính toán doanh thu cùng chi phí của mỗi đội buôn bán trong những ngày qua, nhờ việc này mà đã kiếm được không ít tiền bạc cho Lãnh Địa của nàng.

Bất tri bất giác Mộ Phi Sắt lại đi đến nơi mà lần đầu tiên nàng được gặp Chiêm Chiếp, nàng lặng im đứng thẳng trong chốc lát, lại bất ngờ lấy ra Hồng Quang, đặt sáo ngọc bên miệng, nhẹ nhàng thổi.

Tiếng sáo du dương cất lên, Yến Minh đứng bên cạnh nghe được có chút ngẩn người. Lúc trước hắn cũng từng nghe qua tiếng sáo của nàng, tuyệt đối không thể nói là dễ nghe, nhưng hôm nay nghe được tiếng sáo của nàng, lại làm cho hắn cảm giác mát lạnh như trước mặt xuất hiện một dòng suối trong vắt, tiếng nước chảy róc rách làm tâm tư của hắn trở nên vô cùng thanh tịnh.

Khúc nhạc Mộ Phi Sắt đang thổi chính là trong bộ mười khúc nhạc đầu xuân của mẫu thân nàng, đây là một khúc nhạc nhẹ nhàng uyển chuyển, ý cảnh bình thản. Chỉ là một khúc này vô cùng du dương, nhưng khi thổi ra, trong nội tâm của nàng lại xuất hiện cảm giác vô cùng tiếc nuối. Tiếng sáo trong trẻo mang theo ưu thương nhàn nhạt phiêu tán khắp nơi, cũng vì vậy mà cảnh xuân rực rỡ lại thấm vài phần ưu sầu khó nói.

Mà hiện giờ trong đầu Mộ Phi Sắt hiện lên một cảnh tượng biến ảo khôn lường, bởi vì nàng như thấy được hình ảnh Chiêm Chiếp đang không ngừng bay xung quanh nàng. Nàng đã có những khoảng thời gian vô cùng vui vẻ khi ở chung với Chiêm Chiếp, tình cảm của nàng đối với Chiêm Chiếp giống như người thân, nay lại vì tính mạng của mình mà mất đi một người thân, làm cho tâm nàng sinh ra cảm giác vô cùng đau đớn. Mộ Phi Sắt cũng không có kháng cự những ý niệm đang xuất hiện trong đầu mình, chẳng qua là đang lặng lẽ cảm nhận nó mà thôi. Cũng vì vậy là tâm tình của nàng lại hóa thành những tiếng sáo du dương, vờn quanh vang vọng khắp núi rừng.

Một mảnh rừng với sinh cơ bừng bừng, không biết lúc nào mà xung quanh chỗ Mộ Phi Sắt đã tập trung vô số động vật. Có con lớn có con nhỏ, đa dạng hình thái và màu sắc, nhưng tất cả đều khẽ nghiêng, rồi lại lắc lắc cái đầu theo tiếng sáo nhẹ nhàng của nàng.

Sau khi tấu xong một khúc, Mộ Phi Sắt vẫn còn đang đắm chìm trong cảm xúc mà Hồng Quang vừa mang lại cho nàng, thì đột nhiên một tia sáng màu xanh từ Hồng Quang theo cánh tay Mộ Phi Sắt, giống như diều gặp gió xông thẳng lên làm trong đầu nàng hiện lên tám chữ: “Chí tình chí nghĩa, làm động tâm người.”

Đây chính là tâm pháp tầng cao sao? Mộ Phi Sắt suy nghĩ sâu xa, khả năng thổi sáo của nàng chẳng qua là chỉ tiến bộ hơn một chút thôi, nhưng lần này nàng lại có thể thổi ra một khúc động lòng người như vậy, quả nhiên là bất ngờ! Trình độ thấu hiểu của nàng đối với Hồng quang tựa hồ đã tăng thêm một bậc, bây giờ nàng chỉ cần giữ vững hơi thở, điều khiển sáo thuần thục, nhập tâm vào tình ý trong khúc nhạc là được rồi. Xem ra chuyện Chiêm Chiếp rời khỏi nàng lại khơi dậy cảm xúc ẩn sâu trong tâm hồn nàng, trong lúc vô tình đã giúp nàng ngộ ra Tâm pháp tầng thứ nhất của Ngự Thú Quyết.

Nghĩ đến đây, Mộ Phi Sắt ngửa đầu lên trên, cố gắng nhịn xuống nước mắt đang chuẩn bị trào ra, lại đột nhiên chứng kiến được cảnh tượng những cành cây trên đầu mình đã tràn ngập chim chóc. Nàng lại cúi đầu xem xét xung quanh, cách chỗ nàng đang đứng khoảng chừng hai mươi thước xuất hiện không ít động vật, tạo thành một vòng tròn đem nàng cùng Yến Minh vây ở chính giữa.

Nhìn thấy vẻ mặt của bọn chúng đều vô cùng hiền lành, Mộ Phi Sắt cũng đại khái đoán được chúng nó đều đang bị tiếng sáo của nàng hấp dẫn, nhưng trong đó cũng không thiếu mãnh thú, làm cho Yến Minh đang đứng bên người nàng không dám buông lỏng cảnh giác, cẩn thận bảo vệ cho nàng.

Tâm pháp sơ cấp của Hồng Quang đều lưu lại trong tập thơ mà mẫu thân nàng để lại, ở bên trong chẳng qua là chỉ miêu tả sau khi tu vi thăng cấp, thì khi sử dụng Hồng quang sẽ xuất hiện cảnh tượng bách thú tề tựu nghe lời người nắm trong tay Hồng Quang, nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ mình sẽ được chứng kiến cảnh tượng này sớm như vậy.

Tiếng sáo chấm dứt, nhưng động vật đang chìm đắm trong tiếng sáo ngọt ngào cũng giật mình tỉnh táo lại, trừng mắt cảnh giác nhìn nhân loại đứng trước mặt mình. Có vài con nhát gan trốn đi, có những con vì lưu luyến tiếng sáo nên không hề nhúc nhích, vẫn đứng yên tại chỗ, nhưng lại có nhiều mãnh thú hung hãn, đang có ý công kích, nhanh chóng đã lộ ra manh vuốt sắc bén.

Đây cũng chính là điều kỳ diệu của Ngự Thú Quyết. Mộ Phi Sắt đem cảm giác buồn mất mát chôn sâu ở đáy lòng, khóe miệng lộ ra nụ cười bí hiểm, quơ quơ Hồng Quang trong tay: “Các ngươi không bị mất cái gì mà còn được nghe biểu diễn miễn phí, vậy mà lại còn nhe răng trợn mắt với ta? Nhất là ngươi, chỏm lông trên đầu ngươi nhìn thật ngốc nha!” Mộ Phi Sắt chỉ tùy ý vào vào một con gấu chó có thân hình to lớn nhất.

Có lẽ trong lúc tranh đấu cùng đồng loại cho nên trên đầu nó chỉ còn một chỏm lông, làm cho bộ dáng của con Gấu chó kia vốn vô cùng to lớn mạnh mẽ lại trở nên có chút tức cười. Cái miệng của con gấu chó vốn há ra, nước miếng chảy tí tách xuống dưới đất, nay bị Mộ Phi Sắt bất ngờ chỉ đến, lại như hiểu được nàng đang nói cái gì, nên cái mặt giống như đang mang một bộ dáng vô cùng nghẹn khuất.

Đoán chừng con gấu chó này cũng xưng bá một vùng ở vùng ngoài rìa núi Ác Ma này, thấy bộ dáng của nó như vậy, kể cả là đồng loại hay những loài động vật khác đều rất sung sướng. Bầu không khí buồn cười được Hồng Quang truyền đạt lại cho Mộ Phi Sắt, làm cho đáy lòng nàng cũng cảm thấy vui vẻ.

Mộ Phi Sắt cẩn thận quan sát xung quanh, ngoại trừ con gấu chó này, xung quanh cũng chỉ có vài loại động vật ăn thịt, còn phần lớn đều là những con vật có tính tình ôn hòa hoặc là không có tính công kích. Nàng thầm nghĩ tiếng sáo của mình vẫn không có năng lực làm mãnh thú kinh sợ, vì vậy nàng hạ quyết tâm nhất định hằng ngày cho dù bề bộn công việc cũng phải rút ít thời gian đến đây để luyện tập công pháp mà mẫu thân để lại.

Hầu Vương cùng với một đám khỉ đã yên tĩnh đứng bên cạnh người Mộ Phi Sắt, bộ lông xù phủ kín trên mặt Hầu Vương cũng không thể che khuất bộ dáng đắc ý của nó. Mộ Phi Sắt nhìn thấy mà cảm thấy vô cùng buồn cười, nhân dịp trong lòng đang vui vẻ, khẽ cười nói: “Hiện tại các ngươi đã đến đây, coi như là cũng có duyên với ta. Vậy ta sẽ vì các ngươi mà thổi thêm một khúc a.”

Không khí mùa xuân ấm áp làm cho lòng nàng nhớ đến một khúc nhạc quen thuộc với làn điệu vui tươi hoạt bát, rất hợp tâm người. Mộ Phi Sắt nhắm mắt thổi lên nốt nhạc đầu tiên, xung quanh vốn xao động lại nhanh chóng an tĩnh lại, có vài con đã lắc lắc cái đuôi nhỏ theo tiếng sáo của nàng.

Tuy Yến Minh không thông âm luật, nhưng khi nghe khúc nhạc này của nàng, biểu cảm trên mặt cũng nhu hòa hơn rất nhiều. Mặc dù hắn vẫn không có buông lỏng cảnh giác, nhưng khi liếc mắt nhìn những động vật xung quanh, trong lòng thầm than thở nàng quả nhiên là có bản lĩnh hơn người.

Sau khi thổi xong khúc nhạc đầu xuân, Mộ Phi Sắt nán lại trong rừng hồi lâu, sau đó mới lưu luyến trở về Cực Nhạc thành. Khi nàng trở lại phủ không tới nửa canh giờ, thì một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng. Hắn quỳ xuống trước mắt Mộ Phi Sắt, thanh âm dồn dập nói: “Lĩnh chủ đại nhân, Thiên Địa hội đang cho người đánh tới đây!”

/76

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status