Gió đêm phần phật, trăng sáng lên cao.
Tần Dĩ Mạt mở cửa sổ trong phòng trọ, nhìn ra cành liễu đang phất phơ trước gió, âm thầm xuất thần.
Có một thân thể ấm áp nhích lại gần.
“Đang suy nghĩ cái gì?” Tam Mao bên tai nàng nhẹ nhàng hỏi.
Đem cả người mình nhích vào trong lòng nam nhân, Tần Dĩ Mạt thì thầm: “Không có gì, chỉ là đang nghĩ đêm khuya ở đây thật không đẹp!”
“Vậy nàng cảm thấy ở đâu là nhìn đẹp nhất?”
Tần Dĩ Mạt suy nghĩ một chút, nói : “Vẫn là đêm khuya ở sơn cốc của chúng ta nhìn đẹp nhất!”
Dường như đối với hai chữ “chúng ta” đặc biệt thỏa mãn, lời nói của hắn mang theo sủng nịnh nói: “Được, chờ đến khi tất cả đều kết thúc, chúng ta sẽ trở về, để nàng ngày ngày được ngắm cảnh đêm!”
Tần Dĩ Mạt nghe được lời hắn nói, đầu tiên là cười “phốc” một tiếng, sau đó là một cổ buồn phiền bao phủ trong lòng.
“Tam Mao” – Nàng hơi quay đầu, hỏi: “Huynh tại sao lại không hỏi gì cả?”
Chuyện Bạch Liên Nhi cũng được, chuyện hoàng kim đồ cũng được, chẳng lẽ một chút huynh cũng không thấy kỳ quái, một chút cũng không nghi hoặc sao?
“Chỉ cần là nàng muốn làm . . . . .”
Âm thanh của Tam Mao vang vọng bên tai nàng, như một cơn gió nhẹ nhàng, từ từ nhiễu động tâm hồn nàng.
“Vô luận là chuyện gì, ta đều không quan tâm” .
Chỉ cần nàng lưu lại bên cạnh ta, chỉ cần nàng đừng để ta tìm không ra nàng, những chuyện còn lại đối với ta mà nói có gì quan trọng?
Tần Dĩ Mạt nghe hiểu được ý tứ bên trong, cũng phi thường hiểu rõ cảm tình của nam nhân này đối với nàng có bao nhiêu mãnh liệt. Thế như càng như thế này, trong lòng Tần Dĩ Mạt lại càng đau đớn không nguôi. Rõ ràng từ trước tới nay tâm nguyện của nàng là trở về thế giới của mình, vì thế mà nàng phải nhẫn nhịn bao nhiêu, trả giá bao nhiêu. Thế nhưng khi ánh sáng của thắng lợi đang ở trước mắt, nàng lại đột nhiên do dự, sợ hãi. Thế giới này chính là muôn vàn không tốt, vạn lần không tốt, nhưng mà nơi này lại có hắn! Nam nhân gọi là Tam Mao này là ràng buộc mạnh nhất, là người nàng quyến luyến không thể dứt bỏ. Có lẽ trong lòng nàng đang rất sợ hãi! Sợ một ngày nào đó sẽ ly biệt, sợ một ngày nào đó phải lựa chọn.
Dường như cảm thấy được bất an của Tần Dĩ Mạt, đôi tay đang ôm nàng của hắn lại càng thêm khít chặt.
***
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau.
Sáng sớm, Nam Cung Phong Hoa liền tới tìm Tần Dĩ Mạt thương lượng chuyện trao đổi thuốc, hai người sau khi mật đàm một khắc, quyết định đem địa điểm trao đổi ở tại Tiên Hạc lâu thành Huỳnh Dương, Tiên Hạc Lâu đó là sản nghiệp của Nam Cung gia, trao đổi dược ở đó chắc chắn sẽ an toàn, cuối cùng quyết định thời gian là bảy ngày sau.
Ngày qua ngày, trong chớp mắt đã đến ngày trao đổi dược.
Bước trên sàn nhà của Tiên Hạc Lâu, Tần Dĩ Mạt chậm rãi đi lên lầu hai. Lần này đi theo có Nam Cung Phong Hoa cùng Kha Liên Liên, còn Tam Mao thì ẩn tại chỗ tối, phòng ngừa có chuyện gì phát sinh.
Hạ Lan Mẫn vẫn giống như lúc Tần Dĩ Mạt gặp lần đầu, vẫn là một dạng “lẵng lơ tận xương” . Chỉ thấy hắn hôm nay mặc một bộ nghiễm lưu tiên y màu đỏ, nương trên ghế dựa, một bộ dạng lười biếng, thoạt nhìn như vừa mới làm xong “chuyện tốt” gì, tràn đầy hoa lệ cùng dâm mỹ.
“Hạ Lan Mẫn ” – Nam Cung Phong Hoa nhíu mày, mặt không biểu tình nói.
“Lại ba người các ngươi tới sao?” – Đôi mắt đào hoa của hắn lóe lên một tầng sương mù, giống như là bị ai bắt nạt.
Kha Liên Liên trên mặt sắc mặt trầm trọng, hắn bước lên một bước, tràn đầy khiêu khích nói, : “Hạ Lan Mẫn mau giao giải dược ra đây!”
“Ngọc diện thần y?”
Kha Liên Liên ngẩng đầu, cao ngạo đáp: “Đúng vậy!”
“Chậc chậc chậc, không nghĩ đến Ngọc Diện thần y trong truyền thuyết lại là một tiểu tử choai choai, xem ra truyền ngôn của giang hồ quả nhiên không thể hoàn toàn tin được!”
“Ngươi!” – Kha Liên Liên sắc mặt bỗng đỏ ửng, ngay tại lúc này Tần Dĩ Mạt liền tiến lên một bước, cắt đứt lời hắn định nói.
“Vương gia” – Nàng lắc lắc cái hộp ngọc trong tay: “Đây là giải dược Tử mẫu cổ, còn thỉnh vương gia giao ra giải dược của Ngọc Kiều lộ” .
Hạ Lan Mẫn nhìn Tần Dĩ Mạt đang đứng trước mắt, trong đôi mắt đào hoa hiện lên một tia mù mịt, nữ nhân này đã cho hắn nếm mùi khuất nhục từ trước đến nay chưa từng có, hôm nay lại làm như không có chuyện gì xuất hiện trước mắt hắn, ha ha ha. . . . . . Hắn trong lòng cười lạnh không ngớt.
“Tiểu mỹ nhân gần đây khỏe chứ?” – Âm thanh của Hạ Lan Mẫn giống như là băng lãnh độc xà bò trên da thịt, trong nháy mắt làm nàng nổi da gà.”Bổn vương thế nhưng lại rất tưởng niệm nàng đó”
“Tạ ơn vương gia nhớ tới, tiểu nữ nhưng một khắc cũng không nghĩ đến Vương gia” – Tần Dĩ Mạt nâng cầm, vẻ mặt cao ngạo nói.
Thầy dạy tâm lý nói với chúng ta, nếu ngưoi gặp một người “sắc, tình, cuồng”, nhất định không được chột dạ, cũng không cần sợ. Mà phải dùng thái độ nghiêm khắc nhất phản kích lại, như vậy mới không để bọn biến thái ấy vui vẻ đạt được khoái cảm.
“Ha hả. . . . . .” – Hạ Lan Mẫn tràn đầy sắc thái quỷ dị cười to, hắn nhìn Tần Dĩ Mạt, hỏi: “Bạch Liên Nhi đâu?”
“Bớt nói nhiều đi, ngươi chỉ cần đem giải dược ra là được rồi” .
Hạ Lan Mẫn nhàn nhạt nhìn Tần Dĩ Mạt một cái, giơ tay phất nhẹ về phía sau, tức thời, chỗ tối sau lưng hắn xuất hiện thân ảnh của một hắc y nhân.
“Hắc Sát, đem này nọ đưa cho nàng” .
“Tuân mệnh!”
Tên hắc y nhân kính cẩn cẩn thận đi tới, đến lúc chỉ còn cách Tần Dĩ Mạt hai bước thì dừng lại, từ trong tay áo lấy ra một cái bình nhỏ, “sưu” một cái ném qua, Tần Dĩ Mạt không tiếp, người bắt lấy nó là Kha Liên Liên.
“Thế nào?” Nam Cung Phong Hoa nhẹ giọng hỏi.
Kha Liên Liên: “Là thật!”
Tần Dĩ Mạt nghe xong, cũng không do dự đem thuốc giải tử mẫu cổ ném qua.
Nam Cung Phong Hoa và Tần Dĩ Mạt cùng thở phào nhẹ nhõm, vô luận thế nào thì mạng nhỏ của Bạch Liên Nhi cũng có thể giữ được rồi, bây giờ chỉ còn lại là làm sao để thoát thân từ chỗ này. Hai người nhìn nhau một cái, liền cứ theo kế hoạch đã định trước mà làm, nhưng mà thế gian chuyện không như ý, rốt cuộc cũng sẽ xảy ra mà thôi.
Chỉ nghe Hạ Lan Mẫn không nhanh không chậm, nhìn Tần Dĩ Mạt nói: “Tiểu mỹ nhân, đừng vội đi chứ, nói gì thì chúng ta cũng là phu thê đã bái qua thiên địa, nàng bạc tình như vậy, không khỏi khiến bổn vương lạnh tâm .
Tần Dĩ Mạt nhìn hắn, vẫn như cũ lạnh nhạt nói”Trái tim của ngươi lạnh thêm một chút nữa thì tốt, hiện tại trời nóng như thế này, khỏi phải bốc mùi!”
Hạ Lan Mẫn trong khoảnh khắc thần tình hơi ngây người, lập tức cười to: “Thú vị, thú vị, tiểu mỹ nhân nàng vẫn là thú vị như vậy!”
Tần Dĩ Mạt không có thời giờ ở chỗ này nói lung tung với hắn, liếc mắt nhìn Nam Cung Phong Hoa một cái, liền xoay người đi ra bên ngoài.
“Chỉ tiếc giao dịch của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu!” – Hạ Lan Mẫn ở phía sau đột nhiên lạnh nhạt nói.
Không biết vì sao trong lòng Tần Dĩ Mạt nỗi lên một dự cảm không tốt.
“Vương gia đây là ý gì?”
“Hắc Sát, đem bọn họ dẫn tới đây!”
“Tỷ ——” – Đột nhiên, một âm thanh nam đồng tràn đầy sốt ruột bỗng dưng vang lên.
Tần Dĩ Mạt đại kinh thất sắc nhìn qua bên đó.
“Dương nhi!” Nàng bất giác trừng hai mắt.
“Hà nhi. . . . . .” Lại có người gọi nàng.
“Cha?”
“Hà nhi, Liên Nhi nó thế nào rồi?”
“Ô ô. . . . . . Đại cô nương, con nhất định phải cứu ta đó! Ta vẫn chưa muốn chết đâu!”
Từng tiếng từng tiếng liên tục kêu lên, Tần Dĩ Mạt nhìn Bạch Dương, Bạch tra đa, Ngu Tâm Nhi, Tả Hương Tú đứng trước mắt mình, không khỏi ngây ngốc tại chỗ.
“Tiểu mỹ nhân, bản vương không phải đã nói là giao dịch của chúng ta còn chưa kết thúc sao?”
Tần Dĩ Mạt thần sắc trở nên sắc bén, nàng nhìn Hạ Lan Mẫn hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”
Hạ Lan Mẫn nghiêng nghiêng đầu, giống như là rất cẩn thận nghĩ, sau một lúc lâu, hắn mới nói: “Ta muốn cái mạng của gian phu kia!”
“Ngươi, đi, chết đi!” Tần Dĩ Mạt nhìn hai mắt hắn, từng chữ từng chữ nói.
Hạ Lan Mẫn sắc mặt cứng đờ, sau đó đột nhiên cười to, nói: “Bổn vương đang nói giỡn cùng tiểu mỹ nhân thôi, người nhà của nàng cùng Liên Nhi bổn vương làm sao nỡ làm hại?”
“Ngươi muốn cái gì?” Tần Dĩ Mạt hỏi lại một lần nữa.
Hạ Lan Mẫn thu hồi vẻ trào phúng trên mặt, không nhanh không chậm nói: “Ta muốn Hoàng Kim đồ!”
“Làm sao ngươi biết chuyện Hoàng Kim đồ?” Nam Cung Phong Hoa nghe được ba chữ này, sắc mặt chợt biến, sau dường như lại nhớ tớ cái gì đó, ngước mắt nhìn Ngu Tâm Nhi. Thầm nghĩ : Chẳng lẽ là nương của Liên Nhi nói cho hắn biết?
So với việc Nam Cung Phong Hoa kinh hãi, Tần Dĩ Mạt lại cực kì trấn định, nàng nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp đáp ứng : “Được!”
“Hà nhi tiểu thư, vạn vạn bất khả! Nếu Hoàng Kim đồ rơi vào trong tay ác ma này, thiên hạ không biết sẽ có bao nhiêu oan hồn đây!”
“Vậy Nam Cung công tử có biện pháp khác sao?”
“Cái này…!”
“Ngươi đừng quên, bọn họ không chỉ là thân nhân của ta, còn là thân nhân của Liên Nhi muội muội” .
“Hì hì, tiểu mỹ nhân thật là sảng khoái!” – Dường như Hạ Lan Mẫn cũng không nghĩ tới Tần Dĩ Mạt sẽ đáp ứng nhanh như vậy, thấy thế không khỏi vỗ tay cười to, hắn nói: “Nếu tiểu mỹ nhân đã thống khoái như vậy, vậy bổn vương cũng không thể thua kém, như vậy đi! Chi bằng trong bọn họ ngươi có thể mang về trước một người , cũng coi như là thành ý của bỗn vương” .
“Chọn ta, chọn ta đi!” Tả Hương Tú đỡ lưng mình, liên tục hô to.
Tầm mắt Tần Dĩ Mạt rơi xuống cái bụng cao chót vót của Tả Hương Tú, dùng sức nhíu mày, nhìn hình dạng này chẳng lẽ Tả ong vàng này cũng hoài thai rồi?
Nghĩ tới hai chữ mang thai, tầm mắt của nàng không tự chủ nhìn vào Ngu Tâm Nhi, nàng vẫn chưa hiểu được, rời nhà thì Ngu Tâm Nhi có thai, nhưng hiện tại nàng ta lại nhỏ nhắn gọn gàng như vậy, trong lòng cũng không thấy ôm đứa trẻ nào, đây là có chuyện gì chứ?
Những chuyện vặt vãnh này lóe lên trong đầu nàng, Tần Dĩ Mạt hít sâu một hơi, nhìn Hạ Lan Mẫn nói chắc như đinh đóng cột: “Ta muốn Dương nhi!”
“Tử nha đầu chết tiệt này, liền ngay cả cha nương mình cũng không cần! Nữ oa tử chết tiệt, ngươi sẽ bị báo ứng!” Từ lúc Tả Hương Tú bị Hạ Lan Mẫn giam giữ đến nay, mỗi ngày đều trải qua sinh hoạt lo lo sợ sợ. Mắt thấy Tần Dĩ Mạt không nghĩ ngợi gì đến bọn họ, chỉ lo mạng sống của đệ đệ, không khỏi bắt đầu từng câu từng câu mắng chửi.
Tần Dĩ Mạt mới không quan tâm bà ta mắng cái gì. Cha? Nương?
Nực cười, cặn bã cha bỏ vợ phụ lòng này làm sao xứng làm cha nàng.
Loại nữ nhân xấu xa độc ác như ngươi, lại làm sao xứng làm nương ta.
Người có thể làm cho nàng gọi một tiếng nương – Tả Hương Lan, không khỏi thật đáng tiếng, nàng ấy đã chết nhiều năm rồi.
Tần Dĩ Mạt mở cửa sổ trong phòng trọ, nhìn ra cành liễu đang phất phơ trước gió, âm thầm xuất thần.
Có một thân thể ấm áp nhích lại gần.
“Đang suy nghĩ cái gì?” Tam Mao bên tai nàng nhẹ nhàng hỏi.
Đem cả người mình nhích vào trong lòng nam nhân, Tần Dĩ Mạt thì thầm: “Không có gì, chỉ là đang nghĩ đêm khuya ở đây thật không đẹp!”
“Vậy nàng cảm thấy ở đâu là nhìn đẹp nhất?”
Tần Dĩ Mạt suy nghĩ một chút, nói : “Vẫn là đêm khuya ở sơn cốc của chúng ta nhìn đẹp nhất!”
Dường như đối với hai chữ “chúng ta” đặc biệt thỏa mãn, lời nói của hắn mang theo sủng nịnh nói: “Được, chờ đến khi tất cả đều kết thúc, chúng ta sẽ trở về, để nàng ngày ngày được ngắm cảnh đêm!”
Tần Dĩ Mạt nghe được lời hắn nói, đầu tiên là cười “phốc” một tiếng, sau đó là một cổ buồn phiền bao phủ trong lòng.
“Tam Mao” – Nàng hơi quay đầu, hỏi: “Huynh tại sao lại không hỏi gì cả?”
Chuyện Bạch Liên Nhi cũng được, chuyện hoàng kim đồ cũng được, chẳng lẽ một chút huynh cũng không thấy kỳ quái, một chút cũng không nghi hoặc sao?
“Chỉ cần là nàng muốn làm . . . . .”
Âm thanh của Tam Mao vang vọng bên tai nàng, như một cơn gió nhẹ nhàng, từ từ nhiễu động tâm hồn nàng.
“Vô luận là chuyện gì, ta đều không quan tâm” .
Chỉ cần nàng lưu lại bên cạnh ta, chỉ cần nàng đừng để ta tìm không ra nàng, những chuyện còn lại đối với ta mà nói có gì quan trọng?
Tần Dĩ Mạt nghe hiểu được ý tứ bên trong, cũng phi thường hiểu rõ cảm tình của nam nhân này đối với nàng có bao nhiêu mãnh liệt. Thế như càng như thế này, trong lòng Tần Dĩ Mạt lại càng đau đớn không nguôi. Rõ ràng từ trước tới nay tâm nguyện của nàng là trở về thế giới của mình, vì thế mà nàng phải nhẫn nhịn bao nhiêu, trả giá bao nhiêu. Thế nhưng khi ánh sáng của thắng lợi đang ở trước mắt, nàng lại đột nhiên do dự, sợ hãi. Thế giới này chính là muôn vàn không tốt, vạn lần không tốt, nhưng mà nơi này lại có hắn! Nam nhân gọi là Tam Mao này là ràng buộc mạnh nhất, là người nàng quyến luyến không thể dứt bỏ. Có lẽ trong lòng nàng đang rất sợ hãi! Sợ một ngày nào đó sẽ ly biệt, sợ một ngày nào đó phải lựa chọn.
Dường như cảm thấy được bất an của Tần Dĩ Mạt, đôi tay đang ôm nàng của hắn lại càng thêm khít chặt.
***
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau.
Sáng sớm, Nam Cung Phong Hoa liền tới tìm Tần Dĩ Mạt thương lượng chuyện trao đổi thuốc, hai người sau khi mật đàm một khắc, quyết định đem địa điểm trao đổi ở tại Tiên Hạc lâu thành Huỳnh Dương, Tiên Hạc Lâu đó là sản nghiệp của Nam Cung gia, trao đổi dược ở đó chắc chắn sẽ an toàn, cuối cùng quyết định thời gian là bảy ngày sau.
Ngày qua ngày, trong chớp mắt đã đến ngày trao đổi dược.
Bước trên sàn nhà của Tiên Hạc Lâu, Tần Dĩ Mạt chậm rãi đi lên lầu hai. Lần này đi theo có Nam Cung Phong Hoa cùng Kha Liên Liên, còn Tam Mao thì ẩn tại chỗ tối, phòng ngừa có chuyện gì phát sinh.
Hạ Lan Mẫn vẫn giống như lúc Tần Dĩ Mạt gặp lần đầu, vẫn là một dạng “lẵng lơ tận xương” . Chỉ thấy hắn hôm nay mặc một bộ nghiễm lưu tiên y màu đỏ, nương trên ghế dựa, một bộ dạng lười biếng, thoạt nhìn như vừa mới làm xong “chuyện tốt” gì, tràn đầy hoa lệ cùng dâm mỹ.
“Hạ Lan Mẫn ” – Nam Cung Phong Hoa nhíu mày, mặt không biểu tình nói.
“Lại ba người các ngươi tới sao?” – Đôi mắt đào hoa của hắn lóe lên một tầng sương mù, giống như là bị ai bắt nạt.
Kha Liên Liên trên mặt sắc mặt trầm trọng, hắn bước lên một bước, tràn đầy khiêu khích nói, : “Hạ Lan Mẫn mau giao giải dược ra đây!”
“Ngọc diện thần y?”
Kha Liên Liên ngẩng đầu, cao ngạo đáp: “Đúng vậy!”
“Chậc chậc chậc, không nghĩ đến Ngọc Diện thần y trong truyền thuyết lại là một tiểu tử choai choai, xem ra truyền ngôn của giang hồ quả nhiên không thể hoàn toàn tin được!”
“Ngươi!” – Kha Liên Liên sắc mặt bỗng đỏ ửng, ngay tại lúc này Tần Dĩ Mạt liền tiến lên một bước, cắt đứt lời hắn định nói.
“Vương gia” – Nàng lắc lắc cái hộp ngọc trong tay: “Đây là giải dược Tử mẫu cổ, còn thỉnh vương gia giao ra giải dược của Ngọc Kiều lộ” .
Hạ Lan Mẫn nhìn Tần Dĩ Mạt đang đứng trước mắt, trong đôi mắt đào hoa hiện lên một tia mù mịt, nữ nhân này đã cho hắn nếm mùi khuất nhục từ trước đến nay chưa từng có, hôm nay lại làm như không có chuyện gì xuất hiện trước mắt hắn, ha ha ha. . . . . . Hắn trong lòng cười lạnh không ngớt.
“Tiểu mỹ nhân gần đây khỏe chứ?” – Âm thanh của Hạ Lan Mẫn giống như là băng lãnh độc xà bò trên da thịt, trong nháy mắt làm nàng nổi da gà.”Bổn vương thế nhưng lại rất tưởng niệm nàng đó”
“Tạ ơn vương gia nhớ tới, tiểu nữ nhưng một khắc cũng không nghĩ đến Vương gia” – Tần Dĩ Mạt nâng cầm, vẻ mặt cao ngạo nói.
Thầy dạy tâm lý nói với chúng ta, nếu ngưoi gặp một người “sắc, tình, cuồng”, nhất định không được chột dạ, cũng không cần sợ. Mà phải dùng thái độ nghiêm khắc nhất phản kích lại, như vậy mới không để bọn biến thái ấy vui vẻ đạt được khoái cảm.
“Ha hả. . . . . .” – Hạ Lan Mẫn tràn đầy sắc thái quỷ dị cười to, hắn nhìn Tần Dĩ Mạt, hỏi: “Bạch Liên Nhi đâu?”
“Bớt nói nhiều đi, ngươi chỉ cần đem giải dược ra là được rồi” .
Hạ Lan Mẫn nhàn nhạt nhìn Tần Dĩ Mạt một cái, giơ tay phất nhẹ về phía sau, tức thời, chỗ tối sau lưng hắn xuất hiện thân ảnh của một hắc y nhân.
“Hắc Sát, đem này nọ đưa cho nàng” .
“Tuân mệnh!”
Tên hắc y nhân kính cẩn cẩn thận đi tới, đến lúc chỉ còn cách Tần Dĩ Mạt hai bước thì dừng lại, từ trong tay áo lấy ra một cái bình nhỏ, “sưu” một cái ném qua, Tần Dĩ Mạt không tiếp, người bắt lấy nó là Kha Liên Liên.
“Thế nào?” Nam Cung Phong Hoa nhẹ giọng hỏi.
Kha Liên Liên: “Là thật!”
Tần Dĩ Mạt nghe xong, cũng không do dự đem thuốc giải tử mẫu cổ ném qua.
Nam Cung Phong Hoa và Tần Dĩ Mạt cùng thở phào nhẹ nhõm, vô luận thế nào thì mạng nhỏ của Bạch Liên Nhi cũng có thể giữ được rồi, bây giờ chỉ còn lại là làm sao để thoát thân từ chỗ này. Hai người nhìn nhau một cái, liền cứ theo kế hoạch đã định trước mà làm, nhưng mà thế gian chuyện không như ý, rốt cuộc cũng sẽ xảy ra mà thôi.
Chỉ nghe Hạ Lan Mẫn không nhanh không chậm, nhìn Tần Dĩ Mạt nói: “Tiểu mỹ nhân, đừng vội đi chứ, nói gì thì chúng ta cũng là phu thê đã bái qua thiên địa, nàng bạc tình như vậy, không khỏi khiến bổn vương lạnh tâm .
Tần Dĩ Mạt nhìn hắn, vẫn như cũ lạnh nhạt nói”Trái tim của ngươi lạnh thêm một chút nữa thì tốt, hiện tại trời nóng như thế này, khỏi phải bốc mùi!”
Hạ Lan Mẫn trong khoảnh khắc thần tình hơi ngây người, lập tức cười to: “Thú vị, thú vị, tiểu mỹ nhân nàng vẫn là thú vị như vậy!”
Tần Dĩ Mạt không có thời giờ ở chỗ này nói lung tung với hắn, liếc mắt nhìn Nam Cung Phong Hoa một cái, liền xoay người đi ra bên ngoài.
“Chỉ tiếc giao dịch của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu!” – Hạ Lan Mẫn ở phía sau đột nhiên lạnh nhạt nói.
Không biết vì sao trong lòng Tần Dĩ Mạt nỗi lên một dự cảm không tốt.
“Vương gia đây là ý gì?”
“Hắc Sát, đem bọn họ dẫn tới đây!”
“Tỷ ——” – Đột nhiên, một âm thanh nam đồng tràn đầy sốt ruột bỗng dưng vang lên.
Tần Dĩ Mạt đại kinh thất sắc nhìn qua bên đó.
“Dương nhi!” Nàng bất giác trừng hai mắt.
“Hà nhi. . . . . .” Lại có người gọi nàng.
“Cha?”
“Hà nhi, Liên Nhi nó thế nào rồi?”
“Ô ô. . . . . . Đại cô nương, con nhất định phải cứu ta đó! Ta vẫn chưa muốn chết đâu!”
Từng tiếng từng tiếng liên tục kêu lên, Tần Dĩ Mạt nhìn Bạch Dương, Bạch tra đa, Ngu Tâm Nhi, Tả Hương Tú đứng trước mắt mình, không khỏi ngây ngốc tại chỗ.
“Tiểu mỹ nhân, bản vương không phải đã nói là giao dịch của chúng ta còn chưa kết thúc sao?”
Tần Dĩ Mạt thần sắc trở nên sắc bén, nàng nhìn Hạ Lan Mẫn hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”
Hạ Lan Mẫn nghiêng nghiêng đầu, giống như là rất cẩn thận nghĩ, sau một lúc lâu, hắn mới nói: “Ta muốn cái mạng của gian phu kia!”
“Ngươi, đi, chết đi!” Tần Dĩ Mạt nhìn hai mắt hắn, từng chữ từng chữ nói.
Hạ Lan Mẫn sắc mặt cứng đờ, sau đó đột nhiên cười to, nói: “Bổn vương đang nói giỡn cùng tiểu mỹ nhân thôi, người nhà của nàng cùng Liên Nhi bổn vương làm sao nỡ làm hại?”
“Ngươi muốn cái gì?” Tần Dĩ Mạt hỏi lại một lần nữa.
Hạ Lan Mẫn thu hồi vẻ trào phúng trên mặt, không nhanh không chậm nói: “Ta muốn Hoàng Kim đồ!”
“Làm sao ngươi biết chuyện Hoàng Kim đồ?” Nam Cung Phong Hoa nghe được ba chữ này, sắc mặt chợt biến, sau dường như lại nhớ tớ cái gì đó, ngước mắt nhìn Ngu Tâm Nhi. Thầm nghĩ : Chẳng lẽ là nương của Liên Nhi nói cho hắn biết?
So với việc Nam Cung Phong Hoa kinh hãi, Tần Dĩ Mạt lại cực kì trấn định, nàng nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp đáp ứng : “Được!”
“Hà nhi tiểu thư, vạn vạn bất khả! Nếu Hoàng Kim đồ rơi vào trong tay ác ma này, thiên hạ không biết sẽ có bao nhiêu oan hồn đây!”
“Vậy Nam Cung công tử có biện pháp khác sao?”
“Cái này…!”
“Ngươi đừng quên, bọn họ không chỉ là thân nhân của ta, còn là thân nhân của Liên Nhi muội muội” .
“Hì hì, tiểu mỹ nhân thật là sảng khoái!” – Dường như Hạ Lan Mẫn cũng không nghĩ tới Tần Dĩ Mạt sẽ đáp ứng nhanh như vậy, thấy thế không khỏi vỗ tay cười to, hắn nói: “Nếu tiểu mỹ nhân đã thống khoái như vậy, vậy bổn vương cũng không thể thua kém, như vậy đi! Chi bằng trong bọn họ ngươi có thể mang về trước một người , cũng coi như là thành ý của bỗn vương” .
“Chọn ta, chọn ta đi!” Tả Hương Tú đỡ lưng mình, liên tục hô to.
Tầm mắt Tần Dĩ Mạt rơi xuống cái bụng cao chót vót của Tả Hương Tú, dùng sức nhíu mày, nhìn hình dạng này chẳng lẽ Tả ong vàng này cũng hoài thai rồi?
Nghĩ tới hai chữ mang thai, tầm mắt của nàng không tự chủ nhìn vào Ngu Tâm Nhi, nàng vẫn chưa hiểu được, rời nhà thì Ngu Tâm Nhi có thai, nhưng hiện tại nàng ta lại nhỏ nhắn gọn gàng như vậy, trong lòng cũng không thấy ôm đứa trẻ nào, đây là có chuyện gì chứ?
Những chuyện vặt vãnh này lóe lên trong đầu nàng, Tần Dĩ Mạt hít sâu một hơi, nhìn Hạ Lan Mẫn nói chắc như đinh đóng cột: “Ta muốn Dương nhi!”
“Tử nha đầu chết tiệt này, liền ngay cả cha nương mình cũng không cần! Nữ oa tử chết tiệt, ngươi sẽ bị báo ứng!” Từ lúc Tả Hương Tú bị Hạ Lan Mẫn giam giữ đến nay, mỗi ngày đều trải qua sinh hoạt lo lo sợ sợ. Mắt thấy Tần Dĩ Mạt không nghĩ ngợi gì đến bọn họ, chỉ lo mạng sống của đệ đệ, không khỏi bắt đầu từng câu từng câu mắng chửi.
Tần Dĩ Mạt mới không quan tâm bà ta mắng cái gì. Cha? Nương?
Nực cười, cặn bã cha bỏ vợ phụ lòng này làm sao xứng làm cha nàng.
Loại nữ nhân xấu xa độc ác như ngươi, lại làm sao xứng làm nương ta.
Người có thể làm cho nàng gọi một tiếng nương – Tả Hương Lan, không khỏi thật đáng tiếng, nàng ấy đã chết nhiều năm rồi.
/46
|