Hoằng Trị cười nói:
“Đại ca hỏi đệ, đệ hỏi ai? Dù sao không phải đại ca, cũng không phải đệ. Bụng đệ cũng đã đói, đi nhanh lên đi. Vừa rồi người dẫn đường này tựa hồ cho rằng đệ là người Phạm Tâm Tông. Không hỏi một tiếng. Hy vọng khi vào tới nơi đừng bị lộ ra.”
Bọn họ đi thẳng về hướng đại điện, Hải Long quan sát bốn phía, thân thể hắn hơi chấn động, đột nhiên dừng cước bộ lại.
Hoằng Trị ngẩn người, hỏi:
“Đại ca, ca làm sao vậy?”
Hải Long không nói gì, vẫn như cũ kinh ngạc đứng đó. Hoằng Trị nhìn theo ánh mắt hắn. Chỉ thấy cách cửa đại điện không xa, một nữ tử toàn thân vận bạch y đứng ở đó, tóc dài qua khỏi thắt lưng, có vẻ rất điềm đạm, khuôn mặt trắng nõn mang theo một nụ cười nhàn nhạt, nhìn lên bầu trời xa xăm. Hoằng Trị cảm giác được rõ ràng, cô gái này thân đầy phật khí, hơn nữa tu vi so với mình còn muốn mạnh hơn nhiều, tựa hồ đã tiến nhập Đại Viên Mãn cảnh giới. Vừa định hỏi Hải Long cái gì, lại phát hiện bên cạnh chợt lóe thanh quang, Hải Long lấy tốc độ nhanh nhất có thể đã xuất hiện trước người nữ tử bạch y kia, thần sắc hắn có chút kích động, bạch y nữ tử kia cũng không có bởi vì sự xuất hiện của hắn mà kinh ngạc, chỉ nhìn hắn mỉm cười mà thôi.
Vô Cơ đạo tôn cùng những người khác đều không hẹn mà dừng cước bộ, Ngọc Hoa nhìn Hải Long cùng với thiếu nữ bạch y kia, khẽ nhíu mày, trong mắt toát ra một tia không vui. Thấp giọng hỏi:
“Vô Cơ sư thúc, cô gái kia là ai? Hải Long đại ca vì sao nhận thức nàng?”
Hoằng Trị lúc này đã đi đến bên cạnh Vô Cơ đạo tôn, hắn cũng dự đoán được đáp án, những vẫn vãnh tai lắng nghe.
Vô Cơ đạo tôn thấp giọng nói:
“Đó là Liên Hoa tông chủ Liên Thư, chính là kỳ tài tu phật, tuy rằng so với ta nhỏ hơn mấy trăm tuổi, nhưng tu vi không kém ta bao nhiêu. Tuy rằng cô ta là người trong phật môn, nhưng so với bọn ma đầu trong tà đạo tam tông, thì có thể còn muốn thâm độc hơn! Là một nhân vật nguy hiểm, các ngươi không nên trêu chọc nàng. Bất quá, cô ta cùng với Phiêu Miểu sư tỷ có quan hệ rất mật thiết, về phần Hải Long vì sao quen nàng, ta cũng không rõ. Chúng ta đi vào trước thôi.” Nói xong, kéo tay Ngọc Hoa đang có chút bất mãn, nhẹ nhàng tiến vào trong đại điện.
Hải Long xúc động đi đến trước người Liên Thư, ấn tượng trong lòng hắn, là lần xuất sơn trước, Liên Thư là một trong những người đối xữ tốt với hắn, tuy rằng đó là nhờ vào quan hệ của Phiêu Miểu đạo tôn, nhưng đột nhiên nhìn thấy nàng, Hải Long lại có cảm giác thật thân thiết, đối với mỹ nữ, hắn luôn luôn không thể kiềm chế nỗi.
“Liên, Liên Thư, tông chủ. Người còn nhận ra ta chứ? Chúng ta đã lâu không gặp.”
Liên Thư hơi hơi ngẩn người, tám trăm năm trôi qua, khí chất Hải Long cũng đã xảy ra biến hóa lớn, dáng người càng thêm oai phong, đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, nàng lại thế nào nhận ra chứ? Nên lạnh nhạt nói:
“Đạo hữu là người tông nào? Chúng ta đã gặp qua sao?”
Hải Long dùng sức gật gật đầu, nói:
“Đương nhiên gặp qua. Người có còn nhớ, tám trăm năm trước, tại thời điểm ở Phạm Tâm Tông, ta cùng Phiêu Miểu tổ sư, Chỉ Thủy tổ sư đi tham gia thất tông tụ hội, nhưng sau đó ta lại về trước. Ta là Hải Long đây!”
Liên Thư hơi nghiêng đầu, nhất thời nhớ tới bộ dáng Hải Long lúc trước dám can đảm đứng trước mặt mọi người châm biếm Mộc Tùng tông chủ của Ngũ Chiếu Tiên, đánh giá trên dưới vài lần, mới mỉm cười nói:
“Thì ra là ngươi. Tám trăm năm không gặp, bộ dáng của ngươi thay đổi rất nhiều. Ta muốn nhận không ra. Nhìn dáng vẻ của ngươi, tu vi hẳn là tăng lên không ít à. Lần này tới tham gia đại hội tân nhân sao?”
Hải Long cảm giác được cổ họng mình một trận khô khốc, trên người Liên Thư tỏa ra mùi hương nhàn nhạt khiến cho hắn không khỏi động tâm, “Đúng vậy! Ta lần này là tới tham gia đại hội. Tông chủ, gặp được người thật là cao hứng.”
“A! Đại ca, tại sao ca không dẫn đệ đi diện kiến một chút. Rốt cục đã có cơ hội bái kiến cao nhân phật tông rồi. Chào, chào, ta gọi là Hoằng Trị.”
Hoằng Trị bộ dáng so với Hải Long cũng không thua kém gì. Phương pháp tu luyện của Thiền Tông kém hơn nhiều so với Phạm Tâm Tông, bọn họ đi tìm tự do, không giống Phạm Tâm Tông khổ cực như vậy, nên định lực tự nhiên là kém hơn một ít.
Hải Long hiện tại rất muốn dùng một cước đá Hoằng Trị lên trời, nhưng ngặt vì có Liên Thư ở đây, hắn không thể thất lễ. Chỉ đành hung hăng trừng mắt nhìn Hoằng Trị một cái, quay sang Liên Thư nói:
“Tông chủ, đây là tiểu đệ của ta Hoằng Trị.”
Liên Thư nhìn qua Hoằng Trị, không khỏi toát ra một tia kinh ngạc
“Ngươi là môn hạ của vị sư huynh nào trong Phạm Tâm Tông, dường như ta chưa từng thấy qua.”
Hải Long mỉm cười nói:
“Hắn không là môn hạ của ai cả, mà là tiểu đệ của ta, từ Thiền Tông ra. Tông chủ người có nghe nói qua chưa?”
Liên Thư biến sắc, kinh ngạc đánh giá Hoằng Trị, nói:
“Thiền Tông, thì ra Thiền Tông còn tồn tại. Tám ngàn năm trước, Thiền Tông từng là tông phái tu phật lớn nhất Thần Châu, về sau không biết vì sao lại xuống dốc. Không nghĩ tới, thế mà còn có đệ tử trên đời. Xem qua phật khí của sư huynh, tựa hồ đã sớm tiến nhập vào Đại Viên Mãn cảnh giới a.”
Vừa nghe Hoằng Trị không phải là người trong Phạm Tâm Tông, nàng lập tức sửa miệng gọi là sư huynh cho xứng. Nội tâm tràn ngập rung động, còn thật ra mà nói, bất luận là Phạm Tâm Tông hay Liên Hoa Tông, cũng được xem như là bắt nguồn từ Thiền Tông mà biến chuyển ra.
Hoằng Trị gãi gãi cái đầu trọc của mình, nói:
“Tông chủ không cần phải khách sáo, ta đây cũng chỉ là một đệ tử nhỏ nhoi trong Thiền Tông. Hôm nay có thể gặp được tông chủ, thật sự là vinh hạnh.”
Liên Thư sau khi kinh ngạc một lúc đã khôi phục lại trạng thái bình thường, than nhẹ một tiếng, nói:
“Người tu phật chúng ta vốn là một nhà, Phạm Tâm Tông Ngộ Vân tông chủ đã ở đây, vậy ta dẫn sư huynh đi gặp mặt. Sau này mong rằng có thể được trao dồi thêm phật pháp cùng sư huynh.”
Hoằng Trị mặt đỏ lên, nói:
“Tông chủ nói đùa, tiểu tăng tu vi thấp kém, làm sao có thể cùng hai vị tông chủ đánh đồng chứ. Là tiểu tăng thỉnh giáo mới đúng.”
Liên Thư liếc nhìn Hải Long một cái, lạnh nhạt nói:
“Nhị vị cho phép ta vào trong điện trước nha.”
Nói xong, cũng không thấy nàng di động cước bộ, đã khinh phiêu tiến vào cửa đại điện.
Hoằng Trị như người mất hồn nhìn theo bóng lưng Liên Thư biến mất, mãi đến khi Hải Long thúc hắn vài cái mới tỉnh lại, Hải Long truyền âm nói:
“Tiểu Trì, không phải là ngươi đang để ý Liên Thư tông chủ chứ?”
Hoằng Trị chấn động toàn thân, giận dữ nói:
“Đại ca, ca đừng nói lung tung. Đệ chỉ là do trên người Liên Thư tông chủ ẩn chứa lượng phật khí khổng lồ nên đệ cảm thấy thân thiết mà thôi. Chúng ta là người tu phật, tại sao có thể nghĩ đến chuyện thế tục? Về sau không nên nhắc lại. Như vậy được xem là khinh nhờn Liên Thủ tông chủ đó.”
Hải Long ngẩn người, Đây là lần đầu tiên Hoằng Trị dùng ngữ khí nghiêm chỉnh để chống đối hắn, hiển nhiên Liên Thư trong lòng tên này có địa vị rất cao. Quả thật hắn đã nghĩ sai lầm rồi. Sở dĩ Hoằng Trị bị Liên Thư hấp dẫn, dung mạo Liên Thư tất nhiên là một trong những nguyên nhân, nhưng quan trọng nhất là bởi vì trên người Liên Thư có chứa phật khí khổng lồ. Phật khí đạt tới Đại Viên Mãn kia, cùng với sư phụ của Hoằng Trị có vài phần giống nhau, nhìn thấy nàng, Hoằng Trị giống như là thấy sư phụ mình, cho nên mới có phản ứng thất thần như vậy. Nhìn ánh mắt Hoằng Trị có chút ủ dột, Hải Long vỗ vỗ bờ vai hắn, nói:
“Được rồi, ta sẽ không nói nữa. Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta đi vào thôi.”
Hoằng Trị sờ sờ cái đầu trọc của mình, nói:
“Đại ca, đệ không phải cố ý nổi giận với ca, ca,…”
Hải Long cắt lời, nói:
“Được rồi, đã là huynh đệ thì không cần phải nhiều lời. Ta cũng không muốn biết trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì, đi thôi.”
Nói xong, kéo Hoằng Trị đi vào trong điện.
Trong đại điện diện tích cực lớn, bố trí hợp lý, cách mặt đất hơn mười thước phía trên là minh đăng, chung quanh tổng cộng hai mươi mốt cột đá ngạo nghễ đứng thẳng tắp. Trong đại điện có vẻ hơi lộn xộn, khá đông người tu chân tụ tập với nhau thành từng nhóm, đang tán gẫu. Hải Long lưu chuyển ánh mắt, rất nhanh chóng tìm ra được Vô Cơ đạo tôn cùng với bọn Ngọc Hoa, bọn họ cùng hơn mười đệ tử Liên Vân Tông tụ tập một chỗ bàn luận cái gì. Nhưng điều làm Hải Long thất vọng nhất chính là, trong nhóm đệ tử Liên Vân Tông này, cũng không có người mà hắn rất mong được trông thấy Phiêu Miểu đạo tôn. Trong khi Liên Thư đã đi đến một góc, có hơn mười nữ ni vận tăng phục xúm lại nàng. Hải Long không khỏi có chút kỳ quái trong lòng, vì sao Liên Thư thân là tông chủ Liên Hoa Tông nhưng lại không có tăng phục chứ?
“Hải Long đại ca, mau tới đây đi!”
Ngọc Bình hướng qua phía Hải Long cùng Hoằng Trị phất phất tay. Hai người lúc này mới đi tới. Qua Vô Cơ đạo tôn giới thiệu, bọn họ mới biết hơn mười đệ tử Liên Vân Tông nơi này đều là tam đại đệ tử có tu vi vượt qua ngàn năm, trong đó có mấy người đã đạt tới Hà Cử cảnh giới. Hải Long đối với những người này cũng không có cảm tình gì, chỉ nói có lệ vài câu, liền đứng sang một bên cùng với Hoằng Trị, tiếp tục đánh giá những đệ tử các tông phái khác trong đại sảnh. Nơi này ước chừng có diện tích hai ngàn thước vuông, đệ tử các tông tập trung lên đây có hơn ngàn người, theo Hải Long nhận thấy, ít nhất có hơn phân nửa họ có tu vi thấp hơn so với mình, nghĩ thầm, chẳng lẽ tất cả bọn họ đều tới tham gia đại hội tân nhân sao? Nếu nói vậy, còn không biết phải tỷ thí tới khi nào.
Lúc này, Vô Cơ đạo tôn nói:
“Ngọc Hoa, Ngọc Bình, lần này Liên Vân Tông chúng ta hy vọng toàn bộ đều ký thác vào hai người các ngươi. Vốn từ trăm năm trước tông chủ có lòng muốn cho các ngươi tham gia thất tông đại hội tân nhân, nhưng Chí Vân sư tỷ nói các ngươi căn cơ không đủ, cho nên không chịu đồng ý. Trăm năm sau, các ngươi quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, tranh thủ trong thời gian trăm năm, đã tăng lên ba bậc, từ Vô Song hậu kỳ tăng lên Phụ Đam hậu kỳ cảnh giới, ở trong hàng đệ tử tu vi dưới ngàn năm, xem như là người nổi bật nhất, có thể chống lại các ngươi, cũng chỉ có đệ tử Trung Nguyên lục tông tinh nhuệ trong tinh nhuệ mà thôi. Chỉ cần các ngươi cẩn thận, lấy được hạng ba hẳn là không thành vấn đề. Nếu các ngươi giành lấy thứ hạng tốt nhất, tông chủ tự nhiên sẽ thưởng thêm cho. Minh bạch chưa?”
Nói xong, còn hướng về cả hai nháy mắt. Vô Cơ đạo tôn nói chuyện tuy thanh âm không tính là lớn, nhưng bằng vào pháp lực của những người tu chân đông đảo ở đây, tự nhiên đều nghe thấy, không ít người hướng qua bên này nhìn xem. Tỷ muội Ngọc Hoa tự nhiên trở thành tâm điểm chú ý cho mọi người.
Hải Long thấy Vô Cơ đạo tôn cũng không thèm liếc qua mình một cái, trong lòng không khỏi hơi động, lúc trước, Vô Cơ đạo tôn rõ ràng đã biết tu vi cảnh giới của mình, bây giờ lại đem tỷ muội Ngọc Hoa ra làm chủ lực. Đây là lão có ý gì? Là khinh thị ta sao? Chắc không đâu. À, hiểu rồi, lão gia hỏa này thật sự là giảo hoạt a! Về sau ta cũng phải đề phòng lão một chút mới được.
Ngọc Hoa nhíu nhíu mày, nói:
“Vô Cơ sư thúc, ngài có thể nói nhỏ giọng một chút a.”
Vô Cơ đạo tôn mỉm cười nói:
“Đây đâu phải là tâng bốc. Các ngươi có thực lực, hết thảy sẽ dễ dàng thôi.”
Ngọc Bình cười hì hì, nói:
“Sư thúc, ngài cũng không nên kỳ vọng quá lớn vào bọn con đó. Nếu đến lúc đó không đạt được thứ hạng nào, cũng không nên trách bọn con. A, đúng rồi, vừa rồi ngài có nói sư phụ có ở đây, tại sao vẫn chưa gặp ạ! Đã mười mấy năm không gặp sư phụ, con rất nhờ người.”
Không đợi Vô Cơ đạo tôn trả lời, một thanh âm ôn nhu vang lên:
“Ta chỉ biết ta đây có hai đồ nhi rất ngoan, sư phụ cũng rất nhớ các ngươi!”
Hải Long chăm chú nhìn lại, chỉ thấy từ hậu điện bước ra vài người, đi đầu, đúng là Chí Vân đạo tôn, sau lưng người còn có hai nữ tử đi theo, một chính là người mà Hải Long sợ nhất Chỉ Thủy đạo tôn, còn lại là người mà hắn muốn gặp nhất Phiêu Miểu đạo tôn. Tám trăm năm trôi qua, thời gian cũng không làm cho khuôn mặt các nàng lưu lại chút dấu vết nào. Phiêu Miểu đạo tôn vừa xuất hiện, dung mạo thanh lệ vô song của nàng nhất thời gây chú ý cho mọi người, nhưng bọn họ đều biết hiển nhiên ba vị đạo tôn đây tu vi cao thâm, đại điện lộn xộn nhất thời yên tĩnh lại.
“Sư phụ.”
“Sư phụ.”
Hai thanh âm vang lên cùng lúc, Ngọc Hoa, Ngọc Bình giống như con chim yến bé nhỏ cấp tốc tung bay đến trước người Chí Vân đạo tôn, mỗi người đều giữ chặt một bên tay của Chí Vân đạo tôn, hai mắt cả hai đều đỏ lên. Chí Vân đạo tôn tu vi cao thâm, đã tiến nhập Đấu Chuyển sơ kỳ cảnh giới, mặc dù như thế, nhưng biểu lộ thực tình của hai cô gái làm cho tâm tình cô dao động một trận. Bèn ôn nhu nói:
“Hài tử ngoan. Nếu không phải tà đạo quá mức hung hăng ngang ngược, sư phụ đã sớm trở về gặp các ngươi rồi.”
Lúc này, đám người Đạo Diễn cũng đều tiến lên, bái kiến ba vị đạo tôn. Hải Long miễn cưỡng đi theo sau cùng, cũng cung kính thi lễ như thế, hiện tại hắn chỉ hy vọng Chỉ Thủy đạo tôn không chú ý đến hắn mới tốt. Nhưng có điều, hắn vận một thân trường bào màu xanh cùng với những người khác dĩ nhiên là khác biệt, mà Hoằng Trị lại là một gã đầu trọc, vì vậy đứng trong hàng ngủ đệ tử Liên Vân Tông rất dễ bị nhìn thấy ngay. Phiêu Miểu đạo tôn trước khi phát hiện ra bóng dáng Hải Long, nàng nhẹ a lên một tiếng, nói:
“Ngươi, ngươi là Hải Long sao? Ngươi xuất quan rồi.”
Hải Long chấn động toàn thân, biết đã không có cách che giấu, chỉ phải tiến lên trước, cúi đầu, cung kính nói:
“Đệ tử Đạo Vũ tham kiến ba vị tổ sư. Đệ tử mới xuất quan không lâu.”
Chỉ Thủy đạo tôn hừ lạnh một tiếng, nói:
“Tốt! Ngươi rốt cục đã chịu lột mai rùa chui ra. Vậy đi, ngươi cùng ta còn có chuyện để tính.”
Phiêu Miểu đạo tôn có chút trách tội liếc qua Chỉ Thủy đạo tôn một cái:
“Sư muội, đã qua tám trăm năm rồi, lúc trước Hải Long có một chút xằng bậy coi như bỏ qua đi. Muội không thấy hắn đã cải thiện rất nhiều sao.”
Nghe được Phiêu Miểu đạo tôn bênh vực cho mình, Hải Long không khỏi ngẩng đầu lên, ở khoảng cách gần như thế cảm thụ được khí chất vô sơn linh vũ của Phiêu Miểu đạo tôn, tim của hắn không khỏi biểu tình kịch liệt. Nhưng phát hiện làm hắn kinh ngạc là, dưới sự chăm chú của mình, tận sâu trong đáy mắt Phiêu Miểu đạo tôn thế nhưng lại toát ra một tia ngượng ngùng, tuy rằng chỉ lướt qua trong giây lát, nhưng cũng khiến cho Hải Long miệng lưỡi khô khốc một trận.
“Đại ca hỏi đệ, đệ hỏi ai? Dù sao không phải đại ca, cũng không phải đệ. Bụng đệ cũng đã đói, đi nhanh lên đi. Vừa rồi người dẫn đường này tựa hồ cho rằng đệ là người Phạm Tâm Tông. Không hỏi một tiếng. Hy vọng khi vào tới nơi đừng bị lộ ra.”
Bọn họ đi thẳng về hướng đại điện, Hải Long quan sát bốn phía, thân thể hắn hơi chấn động, đột nhiên dừng cước bộ lại.
Hoằng Trị ngẩn người, hỏi:
“Đại ca, ca làm sao vậy?”
Hải Long không nói gì, vẫn như cũ kinh ngạc đứng đó. Hoằng Trị nhìn theo ánh mắt hắn. Chỉ thấy cách cửa đại điện không xa, một nữ tử toàn thân vận bạch y đứng ở đó, tóc dài qua khỏi thắt lưng, có vẻ rất điềm đạm, khuôn mặt trắng nõn mang theo một nụ cười nhàn nhạt, nhìn lên bầu trời xa xăm. Hoằng Trị cảm giác được rõ ràng, cô gái này thân đầy phật khí, hơn nữa tu vi so với mình còn muốn mạnh hơn nhiều, tựa hồ đã tiến nhập Đại Viên Mãn cảnh giới. Vừa định hỏi Hải Long cái gì, lại phát hiện bên cạnh chợt lóe thanh quang, Hải Long lấy tốc độ nhanh nhất có thể đã xuất hiện trước người nữ tử bạch y kia, thần sắc hắn có chút kích động, bạch y nữ tử kia cũng không có bởi vì sự xuất hiện của hắn mà kinh ngạc, chỉ nhìn hắn mỉm cười mà thôi.
Vô Cơ đạo tôn cùng những người khác đều không hẹn mà dừng cước bộ, Ngọc Hoa nhìn Hải Long cùng với thiếu nữ bạch y kia, khẽ nhíu mày, trong mắt toát ra một tia không vui. Thấp giọng hỏi:
“Vô Cơ sư thúc, cô gái kia là ai? Hải Long đại ca vì sao nhận thức nàng?”
Hoằng Trị lúc này đã đi đến bên cạnh Vô Cơ đạo tôn, hắn cũng dự đoán được đáp án, những vẫn vãnh tai lắng nghe.
Vô Cơ đạo tôn thấp giọng nói:
“Đó là Liên Hoa tông chủ Liên Thư, chính là kỳ tài tu phật, tuy rằng so với ta nhỏ hơn mấy trăm tuổi, nhưng tu vi không kém ta bao nhiêu. Tuy rằng cô ta là người trong phật môn, nhưng so với bọn ma đầu trong tà đạo tam tông, thì có thể còn muốn thâm độc hơn! Là một nhân vật nguy hiểm, các ngươi không nên trêu chọc nàng. Bất quá, cô ta cùng với Phiêu Miểu sư tỷ có quan hệ rất mật thiết, về phần Hải Long vì sao quen nàng, ta cũng không rõ. Chúng ta đi vào trước thôi.” Nói xong, kéo tay Ngọc Hoa đang có chút bất mãn, nhẹ nhàng tiến vào trong đại điện.
Hải Long xúc động đi đến trước người Liên Thư, ấn tượng trong lòng hắn, là lần xuất sơn trước, Liên Thư là một trong những người đối xữ tốt với hắn, tuy rằng đó là nhờ vào quan hệ của Phiêu Miểu đạo tôn, nhưng đột nhiên nhìn thấy nàng, Hải Long lại có cảm giác thật thân thiết, đối với mỹ nữ, hắn luôn luôn không thể kiềm chế nỗi.
“Liên, Liên Thư, tông chủ. Người còn nhận ra ta chứ? Chúng ta đã lâu không gặp.”
Liên Thư hơi hơi ngẩn người, tám trăm năm trôi qua, khí chất Hải Long cũng đã xảy ra biến hóa lớn, dáng người càng thêm oai phong, đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, nàng lại thế nào nhận ra chứ? Nên lạnh nhạt nói:
“Đạo hữu là người tông nào? Chúng ta đã gặp qua sao?”
Hải Long dùng sức gật gật đầu, nói:
“Đương nhiên gặp qua. Người có còn nhớ, tám trăm năm trước, tại thời điểm ở Phạm Tâm Tông, ta cùng Phiêu Miểu tổ sư, Chỉ Thủy tổ sư đi tham gia thất tông tụ hội, nhưng sau đó ta lại về trước. Ta là Hải Long đây!”
Liên Thư hơi nghiêng đầu, nhất thời nhớ tới bộ dáng Hải Long lúc trước dám can đảm đứng trước mặt mọi người châm biếm Mộc Tùng tông chủ của Ngũ Chiếu Tiên, đánh giá trên dưới vài lần, mới mỉm cười nói:
“Thì ra là ngươi. Tám trăm năm không gặp, bộ dáng của ngươi thay đổi rất nhiều. Ta muốn nhận không ra. Nhìn dáng vẻ của ngươi, tu vi hẳn là tăng lên không ít à. Lần này tới tham gia đại hội tân nhân sao?”
Hải Long cảm giác được cổ họng mình một trận khô khốc, trên người Liên Thư tỏa ra mùi hương nhàn nhạt khiến cho hắn không khỏi động tâm, “Đúng vậy! Ta lần này là tới tham gia đại hội. Tông chủ, gặp được người thật là cao hứng.”
“A! Đại ca, tại sao ca không dẫn đệ đi diện kiến một chút. Rốt cục đã có cơ hội bái kiến cao nhân phật tông rồi. Chào, chào, ta gọi là Hoằng Trị.”
Hoằng Trị bộ dáng so với Hải Long cũng không thua kém gì. Phương pháp tu luyện của Thiền Tông kém hơn nhiều so với Phạm Tâm Tông, bọn họ đi tìm tự do, không giống Phạm Tâm Tông khổ cực như vậy, nên định lực tự nhiên là kém hơn một ít.
Hải Long hiện tại rất muốn dùng một cước đá Hoằng Trị lên trời, nhưng ngặt vì có Liên Thư ở đây, hắn không thể thất lễ. Chỉ đành hung hăng trừng mắt nhìn Hoằng Trị một cái, quay sang Liên Thư nói:
“Tông chủ, đây là tiểu đệ của ta Hoằng Trị.”
Liên Thư nhìn qua Hoằng Trị, không khỏi toát ra một tia kinh ngạc
“Ngươi là môn hạ của vị sư huynh nào trong Phạm Tâm Tông, dường như ta chưa từng thấy qua.”
Hải Long mỉm cười nói:
“Hắn không là môn hạ của ai cả, mà là tiểu đệ của ta, từ Thiền Tông ra. Tông chủ người có nghe nói qua chưa?”
Liên Thư biến sắc, kinh ngạc đánh giá Hoằng Trị, nói:
“Thiền Tông, thì ra Thiền Tông còn tồn tại. Tám ngàn năm trước, Thiền Tông từng là tông phái tu phật lớn nhất Thần Châu, về sau không biết vì sao lại xuống dốc. Không nghĩ tới, thế mà còn có đệ tử trên đời. Xem qua phật khí của sư huynh, tựa hồ đã sớm tiến nhập vào Đại Viên Mãn cảnh giới a.”
Vừa nghe Hoằng Trị không phải là người trong Phạm Tâm Tông, nàng lập tức sửa miệng gọi là sư huynh cho xứng. Nội tâm tràn ngập rung động, còn thật ra mà nói, bất luận là Phạm Tâm Tông hay Liên Hoa Tông, cũng được xem như là bắt nguồn từ Thiền Tông mà biến chuyển ra.
Hoằng Trị gãi gãi cái đầu trọc của mình, nói:
“Tông chủ không cần phải khách sáo, ta đây cũng chỉ là một đệ tử nhỏ nhoi trong Thiền Tông. Hôm nay có thể gặp được tông chủ, thật sự là vinh hạnh.”
Liên Thư sau khi kinh ngạc một lúc đã khôi phục lại trạng thái bình thường, than nhẹ một tiếng, nói:
“Người tu phật chúng ta vốn là một nhà, Phạm Tâm Tông Ngộ Vân tông chủ đã ở đây, vậy ta dẫn sư huynh đi gặp mặt. Sau này mong rằng có thể được trao dồi thêm phật pháp cùng sư huynh.”
Hoằng Trị mặt đỏ lên, nói:
“Tông chủ nói đùa, tiểu tăng tu vi thấp kém, làm sao có thể cùng hai vị tông chủ đánh đồng chứ. Là tiểu tăng thỉnh giáo mới đúng.”
Liên Thư liếc nhìn Hải Long một cái, lạnh nhạt nói:
“Nhị vị cho phép ta vào trong điện trước nha.”
Nói xong, cũng không thấy nàng di động cước bộ, đã khinh phiêu tiến vào cửa đại điện.
Hoằng Trị như người mất hồn nhìn theo bóng lưng Liên Thư biến mất, mãi đến khi Hải Long thúc hắn vài cái mới tỉnh lại, Hải Long truyền âm nói:
“Tiểu Trì, không phải là ngươi đang để ý Liên Thư tông chủ chứ?”
Hoằng Trị chấn động toàn thân, giận dữ nói:
“Đại ca, ca đừng nói lung tung. Đệ chỉ là do trên người Liên Thư tông chủ ẩn chứa lượng phật khí khổng lồ nên đệ cảm thấy thân thiết mà thôi. Chúng ta là người tu phật, tại sao có thể nghĩ đến chuyện thế tục? Về sau không nên nhắc lại. Như vậy được xem là khinh nhờn Liên Thủ tông chủ đó.”
Hải Long ngẩn người, Đây là lần đầu tiên Hoằng Trị dùng ngữ khí nghiêm chỉnh để chống đối hắn, hiển nhiên Liên Thư trong lòng tên này có địa vị rất cao. Quả thật hắn đã nghĩ sai lầm rồi. Sở dĩ Hoằng Trị bị Liên Thư hấp dẫn, dung mạo Liên Thư tất nhiên là một trong những nguyên nhân, nhưng quan trọng nhất là bởi vì trên người Liên Thư có chứa phật khí khổng lồ. Phật khí đạt tới Đại Viên Mãn kia, cùng với sư phụ của Hoằng Trị có vài phần giống nhau, nhìn thấy nàng, Hoằng Trị giống như là thấy sư phụ mình, cho nên mới có phản ứng thất thần như vậy. Nhìn ánh mắt Hoằng Trị có chút ủ dột, Hải Long vỗ vỗ bờ vai hắn, nói:
“Được rồi, ta sẽ không nói nữa. Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta đi vào thôi.”
Hoằng Trị sờ sờ cái đầu trọc của mình, nói:
“Đại ca, đệ không phải cố ý nổi giận với ca, ca,…”
Hải Long cắt lời, nói:
“Được rồi, đã là huynh đệ thì không cần phải nhiều lời. Ta cũng không muốn biết trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì, đi thôi.”
Nói xong, kéo Hoằng Trị đi vào trong điện.
Trong đại điện diện tích cực lớn, bố trí hợp lý, cách mặt đất hơn mười thước phía trên là minh đăng, chung quanh tổng cộng hai mươi mốt cột đá ngạo nghễ đứng thẳng tắp. Trong đại điện có vẻ hơi lộn xộn, khá đông người tu chân tụ tập với nhau thành từng nhóm, đang tán gẫu. Hải Long lưu chuyển ánh mắt, rất nhanh chóng tìm ra được Vô Cơ đạo tôn cùng với bọn Ngọc Hoa, bọn họ cùng hơn mười đệ tử Liên Vân Tông tụ tập một chỗ bàn luận cái gì. Nhưng điều làm Hải Long thất vọng nhất chính là, trong nhóm đệ tử Liên Vân Tông này, cũng không có người mà hắn rất mong được trông thấy Phiêu Miểu đạo tôn. Trong khi Liên Thư đã đi đến một góc, có hơn mười nữ ni vận tăng phục xúm lại nàng. Hải Long không khỏi có chút kỳ quái trong lòng, vì sao Liên Thư thân là tông chủ Liên Hoa Tông nhưng lại không có tăng phục chứ?
“Hải Long đại ca, mau tới đây đi!”
Ngọc Bình hướng qua phía Hải Long cùng Hoằng Trị phất phất tay. Hai người lúc này mới đi tới. Qua Vô Cơ đạo tôn giới thiệu, bọn họ mới biết hơn mười đệ tử Liên Vân Tông nơi này đều là tam đại đệ tử có tu vi vượt qua ngàn năm, trong đó có mấy người đã đạt tới Hà Cử cảnh giới. Hải Long đối với những người này cũng không có cảm tình gì, chỉ nói có lệ vài câu, liền đứng sang một bên cùng với Hoằng Trị, tiếp tục đánh giá những đệ tử các tông phái khác trong đại sảnh. Nơi này ước chừng có diện tích hai ngàn thước vuông, đệ tử các tông tập trung lên đây có hơn ngàn người, theo Hải Long nhận thấy, ít nhất có hơn phân nửa họ có tu vi thấp hơn so với mình, nghĩ thầm, chẳng lẽ tất cả bọn họ đều tới tham gia đại hội tân nhân sao? Nếu nói vậy, còn không biết phải tỷ thí tới khi nào.
Lúc này, Vô Cơ đạo tôn nói:
“Ngọc Hoa, Ngọc Bình, lần này Liên Vân Tông chúng ta hy vọng toàn bộ đều ký thác vào hai người các ngươi. Vốn từ trăm năm trước tông chủ có lòng muốn cho các ngươi tham gia thất tông đại hội tân nhân, nhưng Chí Vân sư tỷ nói các ngươi căn cơ không đủ, cho nên không chịu đồng ý. Trăm năm sau, các ngươi quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, tranh thủ trong thời gian trăm năm, đã tăng lên ba bậc, từ Vô Song hậu kỳ tăng lên Phụ Đam hậu kỳ cảnh giới, ở trong hàng đệ tử tu vi dưới ngàn năm, xem như là người nổi bật nhất, có thể chống lại các ngươi, cũng chỉ có đệ tử Trung Nguyên lục tông tinh nhuệ trong tinh nhuệ mà thôi. Chỉ cần các ngươi cẩn thận, lấy được hạng ba hẳn là không thành vấn đề. Nếu các ngươi giành lấy thứ hạng tốt nhất, tông chủ tự nhiên sẽ thưởng thêm cho. Minh bạch chưa?”
Nói xong, còn hướng về cả hai nháy mắt. Vô Cơ đạo tôn nói chuyện tuy thanh âm không tính là lớn, nhưng bằng vào pháp lực của những người tu chân đông đảo ở đây, tự nhiên đều nghe thấy, không ít người hướng qua bên này nhìn xem. Tỷ muội Ngọc Hoa tự nhiên trở thành tâm điểm chú ý cho mọi người.
Hải Long thấy Vô Cơ đạo tôn cũng không thèm liếc qua mình một cái, trong lòng không khỏi hơi động, lúc trước, Vô Cơ đạo tôn rõ ràng đã biết tu vi cảnh giới của mình, bây giờ lại đem tỷ muội Ngọc Hoa ra làm chủ lực. Đây là lão có ý gì? Là khinh thị ta sao? Chắc không đâu. À, hiểu rồi, lão gia hỏa này thật sự là giảo hoạt a! Về sau ta cũng phải đề phòng lão một chút mới được.
Ngọc Hoa nhíu nhíu mày, nói:
“Vô Cơ sư thúc, ngài có thể nói nhỏ giọng một chút a.”
Vô Cơ đạo tôn mỉm cười nói:
“Đây đâu phải là tâng bốc. Các ngươi có thực lực, hết thảy sẽ dễ dàng thôi.”
Ngọc Bình cười hì hì, nói:
“Sư thúc, ngài cũng không nên kỳ vọng quá lớn vào bọn con đó. Nếu đến lúc đó không đạt được thứ hạng nào, cũng không nên trách bọn con. A, đúng rồi, vừa rồi ngài có nói sư phụ có ở đây, tại sao vẫn chưa gặp ạ! Đã mười mấy năm không gặp sư phụ, con rất nhờ người.”
Không đợi Vô Cơ đạo tôn trả lời, một thanh âm ôn nhu vang lên:
“Ta chỉ biết ta đây có hai đồ nhi rất ngoan, sư phụ cũng rất nhớ các ngươi!”
Hải Long chăm chú nhìn lại, chỉ thấy từ hậu điện bước ra vài người, đi đầu, đúng là Chí Vân đạo tôn, sau lưng người còn có hai nữ tử đi theo, một chính là người mà Hải Long sợ nhất Chỉ Thủy đạo tôn, còn lại là người mà hắn muốn gặp nhất Phiêu Miểu đạo tôn. Tám trăm năm trôi qua, thời gian cũng không làm cho khuôn mặt các nàng lưu lại chút dấu vết nào. Phiêu Miểu đạo tôn vừa xuất hiện, dung mạo thanh lệ vô song của nàng nhất thời gây chú ý cho mọi người, nhưng bọn họ đều biết hiển nhiên ba vị đạo tôn đây tu vi cao thâm, đại điện lộn xộn nhất thời yên tĩnh lại.
“Sư phụ.”
“Sư phụ.”
Hai thanh âm vang lên cùng lúc, Ngọc Hoa, Ngọc Bình giống như con chim yến bé nhỏ cấp tốc tung bay đến trước người Chí Vân đạo tôn, mỗi người đều giữ chặt một bên tay của Chí Vân đạo tôn, hai mắt cả hai đều đỏ lên. Chí Vân đạo tôn tu vi cao thâm, đã tiến nhập Đấu Chuyển sơ kỳ cảnh giới, mặc dù như thế, nhưng biểu lộ thực tình của hai cô gái làm cho tâm tình cô dao động một trận. Bèn ôn nhu nói:
“Hài tử ngoan. Nếu không phải tà đạo quá mức hung hăng ngang ngược, sư phụ đã sớm trở về gặp các ngươi rồi.”
Lúc này, đám người Đạo Diễn cũng đều tiến lên, bái kiến ba vị đạo tôn. Hải Long miễn cưỡng đi theo sau cùng, cũng cung kính thi lễ như thế, hiện tại hắn chỉ hy vọng Chỉ Thủy đạo tôn không chú ý đến hắn mới tốt. Nhưng có điều, hắn vận một thân trường bào màu xanh cùng với những người khác dĩ nhiên là khác biệt, mà Hoằng Trị lại là một gã đầu trọc, vì vậy đứng trong hàng ngủ đệ tử Liên Vân Tông rất dễ bị nhìn thấy ngay. Phiêu Miểu đạo tôn trước khi phát hiện ra bóng dáng Hải Long, nàng nhẹ a lên một tiếng, nói:
“Ngươi, ngươi là Hải Long sao? Ngươi xuất quan rồi.”
Hải Long chấn động toàn thân, biết đã không có cách che giấu, chỉ phải tiến lên trước, cúi đầu, cung kính nói:
“Đệ tử Đạo Vũ tham kiến ba vị tổ sư. Đệ tử mới xuất quan không lâu.”
Chỉ Thủy đạo tôn hừ lạnh một tiếng, nói:
“Tốt! Ngươi rốt cục đã chịu lột mai rùa chui ra. Vậy đi, ngươi cùng ta còn có chuyện để tính.”
Phiêu Miểu đạo tôn có chút trách tội liếc qua Chỉ Thủy đạo tôn một cái:
“Sư muội, đã qua tám trăm năm rồi, lúc trước Hải Long có một chút xằng bậy coi như bỏ qua đi. Muội không thấy hắn đã cải thiện rất nhiều sao.”
Nghe được Phiêu Miểu đạo tôn bênh vực cho mình, Hải Long không khỏi ngẩng đầu lên, ở khoảng cách gần như thế cảm thụ được khí chất vô sơn linh vũ của Phiêu Miểu đạo tôn, tim của hắn không khỏi biểu tình kịch liệt. Nhưng phát hiện làm hắn kinh ngạc là, dưới sự chăm chú của mình, tận sâu trong đáy mắt Phiêu Miểu đạo tôn thế nhưng lại toát ra một tia ngượng ngùng, tuy rằng chỉ lướt qua trong giây lát, nhưng cũng khiến cho Hải Long miệng lưỡi khô khốc một trận.
/65
|