Ngày hôm sau, sáng sớm trên quảng trường đã tụ tập đông đảo đệ tử thất tông, hôm nay là bắt đầu vòng 16 người rồi, các tông đệ tử tiến đến vòng này chắc chắn đều là cao thủ bổn môn. Đấu vòng loại làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Trước vòng loại không có biểu hiện xuất sắc thế nhưng Liên Vân Tông lại lòi ra ba tên đệ tử, đồng loạt giành thành tích toàn thắng tiến thẳng vào vòng 16 người, hơn nữa lại được bổ sung thêm Hải Long, trong mười sáu cường giả ở đây thì bọn họ chiếm một phần tư suất, đây là chuyện có một không hai.
Mà lục tông còn lại tiến vào vòng 16 người chia ra lần lượt có hai người thuộc Phạm Tâm Tông, Liên Hoa Tông một người, Vấn Thiên Lưu hai người, Ngũ Chiếu Tiên ba người, Viên Nguyệt Lưu ba người, Thiên Huệ Cốc một người. Đây là mười sáu đệ tử danh tiếng trong hàng đệ tử lọt vào vòng này, đáng chú ý nhất chính là ba người con gái, phân biệt là tỷ muội Ngọc Hoa, Ngọc Bình của Liên Vân Tông cùng với Thiên Cầm của Thiên Huệ Cốc. Ở vòng đấu trước các nàng đều giành chiến thắng một cách rất thoải mái, hơn nữa dung mạo lại xinh đẹp, tự nhiên liền trở thành mục tiêu cho đệ tử các tông săn đón.
Hôm nay là ngày thi đấu trận đầu tiên, trên lôi đài chỗ ba nàng đứng cũng tụ tập rất đông nhân khí. Cùng so sánh với bọn họ, Hải Long ở lôi đài số tám có vẻ hiu hắt rất nhiều. Trải qua rút thăm, bán kết trận đầu tiên Hải Long gặp đối thủ là một cô gái thuộc Thủy tông Ngũ Chiếu Tiên, cả hai đều không phải là ứng cử viên cho giải quán quân, nên sự chú ý của mọi người tự nhiên là ít đi, nếu không phải cô gái kia dung mạo không thua kém gì tỷ muội Ngọc Hoa, lại là người trong Ngũ Chiếu Tiên, thì chỉ sợ trận này của Hải Long cũng không hấp dẫn nỗi một mống nào đến xem.
Thủy Linh nhẹ nhàng bay đến vị trí lôi đài tám, chớp chớp cặp mắt to nhìn qua đối thủ của mình. Một thân áo xanh, ngoại trừ dáng người có chút cao lớn so với người bình thường, thì không thấy có điểm nào đặc biệt. Vừa nghĩ tới đối phương là người được bổ sung thêm, Thủy Linh liền cảm thấy tràn ngập tin tưởng bản thân.
Bước vào vòng 16 người thì mỗi trận đều có năm vị trưởng lão các tông liên hợp giám sát. Giám sát chính phụ trách trận đấu giữa Thủy Linh và Hải Long, là Liên Hoa Tông tông chủ Liên Thư. Sau khi Tiếp Thiên đạo tôn đứng giữa không trung tuyên bố trận đấu bắt đầu, Liên Thư phất nhẹ ngọc thủ, liên tiếp bày ra ba tầng phật lực cấm chế, bấy giờ mới ra hiệu cho hai người có thể bắt đầu rồi.
Thủy Linh toàn thân tản mát ra lam quang nhàn nhạt, hướng về Hải Long nói:
“Đệ tử Ngũ Chiếu Tiên Thủy tông Thủy Linh xin lĩnh giáo.”
Hải Long mỉm cười, nói:
“Đệ tử Liên Vân Tông môn hạ của Thiên Thạch đạo tôn Đạo Vũ, mong sư tỷ chỉ giáo.”
Thủy Linh hơi động trong lòng, tuy rằng đối thủ trước mặt không anh tuấn lắm, nhưng nụ cười của hắn lại hấp dẫn vô cùng, trong lòng nhất thời dâng lên vài phần hảo cảm. Lúc trước cô có nghe mấy vị sư huynh, sư tỷ từng nói qua, tên Đạo Vũ của Liên Vân Tông này không có gì tốt, chỉ có một cây gậy dường như là pháp bảo. Nhưng giờ đây, xem ra hắn tựa hồ cũng không như người khác hình dung lạnh như băng vậy. Tâm niệm liền thay đổi thật nhanh, đồng thời cô triệu hồi ra pháp bảo của mình, đó là một Như Ý(1) trong suốt màu lam, theo pháp quyết Thủy Linh niệm ra, Như Ý lam sắc huyễn hóa trên không trung ra một tầng hư ảnh, thân tùy ảnh động, trong phút chốc, ở trước mặt Hải Long xuất hiện ra tới bảy Thủy Linh. Bảy đạo giống như mặt nước nhu hòa đồng thời hào quang phóng ra lả tả, hướng về phía Hải Long quấn lấy.
Hải Long hơi kinh ngạc trong lòng, thầm nghĩ, tiến vào tận đây quả nhiên đều là cao thủ, thuật phân thân đối phương sử dụng tuy rằng bất đồng với bản tông, nhưng có thể trong khoảnh khắc huyễn hóa ra đến ngay cả mình cũng không tài nào phân biệt đâu là hư đâu là thực, đủ thấy thực lực quả nhiên cường đại. Không dám chậm trễ, Hải Long khẽ quát một tiếng, hai tay niệm pháp quyết, một đạo kim quang sáng lên, Thủy Linh giật mình chăm chú nhìn lại, kim quang trong suốt giống như cái chuông đồng đang bao bọc thân thể hắn.
Bảy đạo hào quang sắc bén đồng thời đánh vào màn kim sắc kia, nhưng màn hào quang chỉ hơi rung động, chứ không bị suy suyễn gì. Màn hào quang này cũng không phải do pháp lực của Hải Long hình thành, mà là một trong tam kiện pháp khí Thiên Thạch đạo tôn cho hắn, gọi là Kim Chung Tráo, thuộc loại pháp bảo phòng ngự cường lực. Trong kỳ đại hội tân nhân này, Hải Long mới sử dụng lần đầu tiên.
Thủy Linh khẽ biến sắc, thi triển Như Ý trong tay liên tiếp, từng đạo, từng đạo lam quang oanh kích lên Kim Chung Tráo, nhưng kết quả vẫn như cũ, có bảo khí Kim Chung Tráo phòng ngự này trước mặt, mọi công kích của cô chỉ phí công mà thôi. Hải Long đứng trong Kim Chung Tráo lầm bầm niệm pháp quyết, tu vi của hắn căn bản là cao hơn Thủy Linh, nên cho dù có để mặc đối phương tùy ý tấn công đi chăng nữa, cũng sẽ không bị chút thương tổn nào.
Hào quang chợt lóe, Thủy Linh biến hóa bảy đạo thân ảnh hợp lại thành một, cô khẽ quát một tiếng, pháp lực không lồ không ngừng rót vào Như Ý lam sắc, hiển nhiên đã tập trung tất cả tu vi để giáng đòn cuối cùng. Chính vào lúc này, Hải Long di chuyển. Dưới sự bảo vệ của Kim Chung Cháo, thân thể hắn vọt tới trước. Tiểu Thiết Côn nháy mắt đã biến dài ra, chợt tung đòn, đánh thẳng vào Như Ý trước người Thủy Linh.
Thủy Linh đang ở tình trạng tụ tập pháp lực, mắt thấy Hải Long vọt tới, nhưng không chút hốt hoảng.
“Thủy dung với kiếm, kiếm kiếm như thủy. Ngưng Băng Kiếm, thăng.”
Một đạo hào quang u lam sắc sáng lên, Thủy Linh cười lên đắc ý, chợt hướng về Hải Long nghênh đón, đây mới là pháp bảo cô tâm đắc nhất, lúc nãy ngưng tụ pháp lực, chỉ là muốn cho Hải Long thưởng thức. Chủ ý của cô là thừa dịp Hải Long tấn công lộ ra sơ hở, sẽ phá tan phòng ngự của Kim Chung Cháo.
Ở mặt ngoài, Hải Long hoàn toàn bị lâm vào thế bị động, Ngưng Băng Kiếm này chính là cực phẩm pháp bảo trong Ngũ Chiếu Tiên, tuy không phải tiên khí, nhưng pháp bảo này đã đạt tới trình độ thượng phẩm, đối lập với Kim Chung Cháo phòng ngự, nó công kích sắc bén hơn một ít.”
Liên Thư giám sát trên đài khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói:
“Thủy Linh thua.”
Đúng vậy, tại thời điểm mắt thấy Ngưng Băng Kiếm như muốn phá tan Kim Chung Tráo rồi, thì Thủy Linh phát hiện, thân ảnh đang vọt tới trước mặt mình lại là hư ảnh, làm cho Ngưng Băng Kiếm trảm vào hư không. Cô nhất thời tỉnh ngộ, thì ra đối phương dùng thuật phân thân. Vừa định vận hành Như Ý trong tay, thì đầu vai lại như bị ngàn cân đè lên không nhúc nhích nỗi. Tiểu Thiết Côn đã xuất hiện ngay trên vai Thủy Linh, cho dù không dùng tới pháp lực, chỉ riêng sức nặng ngàn cân kia thôi cũng đủ làm cho Thủy Linh không chịu nỗi. Chân mềm nhũn ra, lúc cô khụy xuống đất, thì gánh nặng trên vai đột nhiên biến mất. Hải Long lại xuất hiện ra trước mặt cô, mỉm cười nói:
“Sư tỷ, đa tạ.”
Theo dõi đại hội tân nhân từ đầu đến giờ, có thể nói trận này là yên bình nhất, song phong đều không ai bị thương, mà trận đấu vẫn diễn ra công bằng.
Thủy Linh đứng đó ra vẻ mất mác, Ngưng Băng Kiếm của cô đang cắm sâu xuống lôi đài, cô biết, mình không thua vì tu vi, mà thua vì chiến thuật, thật sâu nhìn Hải Long, nói:
“Có thể nói cho ta biết, từ thời điểm ngươi triệu hồi ra phân thân, đến lúc ngươi vòng ra phía sau ta là khi nào.”
Hải Long vẫn như vẻ mặt tươi cười như trước, nói:
“Sư tỷ vừa rồi sơ suất quá, tại thời điểm cô triệu hồi ra phi kiếm, có một chút sơ sẩy, chính lúc đó ta đã triệu hồi ra phân thân. Về phần như thế nào hiện ra sau lưng sư tỷ, đó là bí pháp bản tông, ta không thể nói ra được. Kỳ thật, nếu sư tỷ bình tĩnh một chút, hẳn là có thể nhận ra. Tiểu đệ thật sự là thắng nhờ dụng kế, sư tỷ không nên để ý.”
Thủy Linh hừ một tiếng, nói:
“Thua chính là thua. Bất quá ngươi chớ đắc ý, về sau có cơ hội, ta sẽ tái lĩnh giáo đạo pháp với ngươi.”
Nói xong, triệu hồi Ngưng Băng Kiếm, nhẹ nhàng bay xuống lôi đài. Dưới đài các đệ tử Ngũ Chiếu Tiên tự nhiên là hiểu được vừa rồi Hải Long hạ thủ lưu tình, nếu không e là Thủy Linh sớm đã bị trọng thương. Việc thương hoa tiếc ngọc của hắn nhất thời đã chiếm được hảo cảm từ các đệ tử Ngũ Chiếu Tiên.
Tiếp nhận thông báo của Liên Thư truyền tới, Hải Long hướng về phía năm vị trưởng lão thi lễ sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống lôi đài. Tám cặp đấu hôm nay, trận bên này của hắn là kết thúc sớm nhất.
“Đại ca, chúng ta qua bên kia xem đi. Dường như Ngọc Hoa cùng với đối thủ của cô ta đang đánh nhau rất dữ dội”
Thanh âm của Hoằng Trị vang lên bên cạnh Hải Long. Hải Long nhìn theo hướng Hoằng Trị chỉ. Quả nhiên, cách đó không xa bên trong cấm chế trên lôi đài chỗ Ngọc Hoa không ngừng bộc phát ra từng trận quang mang chói mắt, khiến cho cấm chế run động.
“Đi, chúng ta đi xem.”
Hai người bước nhanh đến chỗ trận đấu của Ngọc Hoa, nơi này đã sớm tụ hội tấp nập người ta, đem pháp lực rót vào trong ánh mắt, Hải Long mới miễn cưỡng thấy rõ tình hình bên trong cấm chế trên lôi đài. Ngọc Hoa đang đồng thời chỉ huy tam kiện pháp bảo, khổ đấu cùng đối thủ của mình. Đó là một gã đệ tử Phạm Tâm Tông, gã kia giống như Hải Long vừa rồi đấu với Thủy Linh vậy, chỉ thủ chứ không công. Một tầng phòng ngự kiên cố từ hai kiện phật khí loại phòng ngự duy trì vững như núi, bất luận Ngọc Hoa tấn công thế nào, cũng không thể bài trừ phòng ngự của gã được.
Bên trong đám người dưới đài, Hải Long nhận ra Đạo Linh người đã bị loại từ vòng ngoài, liền đi lại bên cạnh hắn, hỏi:
“Tình hình thế nào?”
Đạo Linh liếc qua Hải Long một cái, hiển nhiên hắn cũng không ưa gì vị sư đệ này, cũng không thèm hỏi trận đấu của hắn kết quả thế nào, có chút lo lắng nói:
“Ngọc Hoa sư muội hôm nay hơi thất thường, dùng đạo pháp một cách hổn tạp. Trước sau là thuật phân thân, Định Thân chú, Vạn Kiếm quyết, Chấn Sơn Pháp, đã sử dụng ra bảy, tám loại đạo pháp. Tuy rằng thực lực rõ ràng trên đối phương, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thắng nỗi. Cứ như vậy mà nói, thì chờ cho pháp lực của muội ấy tiêu hao, thì e là kết cục không mấy khả quan.”
Ở trong lòng gã, Ngọc Hoa là niềm hy vọng lớn nhất trong kỳ đại hội tân nhân này, chỉ sợ năm nay Liên Vân Tông lại lở duyên cùng giải quán quân rồi.
Hải Long thầm động tâm, nghĩ:
“Chẳng lẽ chuyện Ngọc Hoa thất thường có liên quan đến ta sao? Không nên vì ta mà làm ảnh hưởng đến tu vi của nàng mới phải.”
Nghĩ đến đây, Hải Long nhanh trí, dùng phương pháp truyền âm lên đài nói với Ngọc Hoa:
“Sư muội, ta đã thắng trận đầu. Muội không nhận thấy tu vi của mình rất cao thâm sao? Tại sao đến bây giờ vẫn chưa hạ đối phương.”
Tuy rằng trận đấu trên lôi đài bố trí cấm chế ngăn cản âm thanh bên ngoài, nhưng dùng thuật truyền âm xuyên qua cấm chế lọt vào tai Ngọc Hoa, cũng làm Hải Long hao phí không ít pháp lực. Giám sát chính trên đài là tông chủ Hỏa tông của Ngũ Chiếu Tiên, lão chợt quét mắt qua Hải Long một cái, Hải Long chỉ cảm thấy Kim Đan trong cơ thể run lên một trận, toàn thân trong nháy mắt sinh ra cảm giác nóng rực, trong lòng cả kinh, vội vàng cúi đầu xuống.
Trên lôi đài Ngọc Hoa nghe được thanh âm của Hải Long nhất thời chấn động toàn thân, chợt đình chỉ thế công cuồng phong bạo vũ lại, hai tay đưa nhanh ra trước ngực, từng đạo từng đạo pháp quyết được cô nhanh chóng đưa vào không khí trước mặt. Tên đệ tử Phạm Tâm Tông kia đột nhiên mất đi áp lực, không khỏi ngây ra một lúc, gần như là vô cùng ngạc nhiên, còn Ngọc Hoa đã hoàn thành xong hơn mười đạo pháp quyết.
Đạo Linh có chút hưng phấn nói:
“Đạo Vũ sư đệ ngươi mau nhìn xem, sư muội đã dùng đến đạo pháp đặc sắc của Chí Vân đạo tôn.”
Quả nhiên, ngay lúc Đạo Linh đang nói, thì trên không trung từng đoàn lụa mỏng dường như là pháp bảo lúc nãy dùng để công kích đối phương đã được gom về trước người Ngọc Hoa, một tầng sương mù nhàn nhạt bốc lên, Hải Long chứng kiến thấy, trên Thái Dương của Ngọc Hoa đã toát ra mồ hôi, hiển nhiên là đã tiêu hao một lượng pháp lực rất lớn.
Tên đệ tử Phạm Tâm Tông kia cũng nhận ra không xong, liền không dám chậm trễ, vung thiền trượng trong tay lên, bảy đạo bích quang chớp động lộ ra Bồ Đề Châu bay lả tả, sắp theo hình thất tinh bắc đẩu đáp trả lại Ngọc Hoa.
Ngọc Hoa cũng không khống chế hai kiện pháp bảo đang trôi nổi trên không trung ra ngăn cản đòn công kích của đối phương, mà quang mang thanh lam sắc toàn thân chợt bừng lên sáng chói, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên:
“Vân khai vụ tán Phá – Vân – Quyết.”
Thanh âm trong trẻo kia làm rung động tâm can mọi người ở đây, pháp bảo lụa mỏng kia chợt xòe rộng ra, hình thành một cái lưới mang theo sương mù bên trong dường như trong khoảnh khắc đã bao phủ hoàn toàn bên trên lôi đài. Bên trong cấm chế hết thảy đều trở nên mơ hồ, cho dù lấy Hải Long nhãn lực hơn người cũng vô phương chứng kiến chuyện gì đang xảy ra bên trong. Cái cuối cùng hắn chứng kiến là, bảy đạo bích quang Bồ Đề Châu kia đã bị pháp bảo huyễn hóa thành cái lưới nuốt chửng.
Trận đấu trở nên vô cùng kịch tính, tiếng uỳnh uỳnh vang lên liên tiếp, gã đệ tử Phạm Tâm Tông kia phát ra vài tiếng gào rú. Đột nhiên, tất cả mây mù chợt biến hóa, từ trắng chuyển qua xanh, cuối cùng biến thành màu lam. Lại thêm một trận run động kịch liệt, khiến năm vị trưởng lão trên đài đều đứng dậy. Một tiếng rít vang lên, mây mù trong phút chốc liền tiêu thất. Tên đệ tử Phạm Tâm Tông kia đã ngã xuống đất, khóe miệng chảy ra vài giọt máu tươi, hai kiện pháp bảo tắt hẳn hào quang rớt xuống đất tự lúc nào, hiển nhiên là gã đã thua. Ngọc Hoa đứng đối diện, thở hỗn hển, mặt cười có chút trắng bệch. Cô cố tìm trong đám người thân ảnh của Hải Long, mang theo chút khiêu khích trừng mắt nhìn Hải Long một cái, tựa hồ có ý nói cho hắn biết, ta cũng đã thắng.
Vòng 16 người ngày đầu tiên trôi qua, bốn vị đệ tử Liên Vân Tông ngoài trừ Đạo Diễn bị trọng thượng, thua dưới tay Dịch Phong Hành ra, thì ba người còn lại đều giành chiến thắng trở về. Đã lọt vào những ba người trong số tám người, Tiếp Thiên đạo tôn hiển nhiên là vô cùng vui sướng, cho gọi bọn ba người Hải Long vào phòng mình ra sức khích lệ, cổ vũ bọn họ không ngừng, bảo bọn họ tranh thủ giành được thành tích tốt.
Ra khỏi phòng của Tiếp Thiên đạo tôn, ngay cả nhìn mặt Ngọc Hoa cũng không thèm liếc qua Hải Long một cái, liền kéo muội muội trở về phòng. Hải Long biết, những lời mình nói hôm đó, đã làm lòng tự trọng của các cô bị tổn thương. Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, xoay người đi đến phòng Đạo Diễn. Đạo Linh cũng đang ở đây, chứng kiến bộ dáng của hắn, Hải Long không khỏi kinh hãi, sắc mặt Đạo Diễn tái nhợt như tờ giấy trắng, trên môi không một tia huyết sắc, thần quang trong mắt đã sớm biến mất, tựa như một người thường bị bệnh nặng. Đạo Linh đang giúp hắn uống nước, thấy Hải Long bước vào, vội nhường chỗ cho hắn ngồi.
Hải Long nhíu mày ngồi xuống bên cạnh Đạo Diễn, nói:
“Sư huynh, thân thể của huynh thế nào rồi?”
………………………………..
(1) Một vật dài khoảng 40 cm có chạm hoa văn mây, đầu có hình cong như bàn tay. Văn Thù Bồ Tát hay cầm trên tay trong các bức họa.
Mà lục tông còn lại tiến vào vòng 16 người chia ra lần lượt có hai người thuộc Phạm Tâm Tông, Liên Hoa Tông một người, Vấn Thiên Lưu hai người, Ngũ Chiếu Tiên ba người, Viên Nguyệt Lưu ba người, Thiên Huệ Cốc một người. Đây là mười sáu đệ tử danh tiếng trong hàng đệ tử lọt vào vòng này, đáng chú ý nhất chính là ba người con gái, phân biệt là tỷ muội Ngọc Hoa, Ngọc Bình của Liên Vân Tông cùng với Thiên Cầm của Thiên Huệ Cốc. Ở vòng đấu trước các nàng đều giành chiến thắng một cách rất thoải mái, hơn nữa dung mạo lại xinh đẹp, tự nhiên liền trở thành mục tiêu cho đệ tử các tông săn đón.
Hôm nay là ngày thi đấu trận đầu tiên, trên lôi đài chỗ ba nàng đứng cũng tụ tập rất đông nhân khí. Cùng so sánh với bọn họ, Hải Long ở lôi đài số tám có vẻ hiu hắt rất nhiều. Trải qua rút thăm, bán kết trận đầu tiên Hải Long gặp đối thủ là một cô gái thuộc Thủy tông Ngũ Chiếu Tiên, cả hai đều không phải là ứng cử viên cho giải quán quân, nên sự chú ý của mọi người tự nhiên là ít đi, nếu không phải cô gái kia dung mạo không thua kém gì tỷ muội Ngọc Hoa, lại là người trong Ngũ Chiếu Tiên, thì chỉ sợ trận này của Hải Long cũng không hấp dẫn nỗi một mống nào đến xem.
Thủy Linh nhẹ nhàng bay đến vị trí lôi đài tám, chớp chớp cặp mắt to nhìn qua đối thủ của mình. Một thân áo xanh, ngoại trừ dáng người có chút cao lớn so với người bình thường, thì không thấy có điểm nào đặc biệt. Vừa nghĩ tới đối phương là người được bổ sung thêm, Thủy Linh liền cảm thấy tràn ngập tin tưởng bản thân.
Bước vào vòng 16 người thì mỗi trận đều có năm vị trưởng lão các tông liên hợp giám sát. Giám sát chính phụ trách trận đấu giữa Thủy Linh và Hải Long, là Liên Hoa Tông tông chủ Liên Thư. Sau khi Tiếp Thiên đạo tôn đứng giữa không trung tuyên bố trận đấu bắt đầu, Liên Thư phất nhẹ ngọc thủ, liên tiếp bày ra ba tầng phật lực cấm chế, bấy giờ mới ra hiệu cho hai người có thể bắt đầu rồi.
Thủy Linh toàn thân tản mát ra lam quang nhàn nhạt, hướng về Hải Long nói:
“Đệ tử Ngũ Chiếu Tiên Thủy tông Thủy Linh xin lĩnh giáo.”
Hải Long mỉm cười, nói:
“Đệ tử Liên Vân Tông môn hạ của Thiên Thạch đạo tôn Đạo Vũ, mong sư tỷ chỉ giáo.”
Thủy Linh hơi động trong lòng, tuy rằng đối thủ trước mặt không anh tuấn lắm, nhưng nụ cười của hắn lại hấp dẫn vô cùng, trong lòng nhất thời dâng lên vài phần hảo cảm. Lúc trước cô có nghe mấy vị sư huynh, sư tỷ từng nói qua, tên Đạo Vũ của Liên Vân Tông này không có gì tốt, chỉ có một cây gậy dường như là pháp bảo. Nhưng giờ đây, xem ra hắn tựa hồ cũng không như người khác hình dung lạnh như băng vậy. Tâm niệm liền thay đổi thật nhanh, đồng thời cô triệu hồi ra pháp bảo của mình, đó là một Như Ý(1) trong suốt màu lam, theo pháp quyết Thủy Linh niệm ra, Như Ý lam sắc huyễn hóa trên không trung ra một tầng hư ảnh, thân tùy ảnh động, trong phút chốc, ở trước mặt Hải Long xuất hiện ra tới bảy Thủy Linh. Bảy đạo giống như mặt nước nhu hòa đồng thời hào quang phóng ra lả tả, hướng về phía Hải Long quấn lấy.
Hải Long hơi kinh ngạc trong lòng, thầm nghĩ, tiến vào tận đây quả nhiên đều là cao thủ, thuật phân thân đối phương sử dụng tuy rằng bất đồng với bản tông, nhưng có thể trong khoảnh khắc huyễn hóa ra đến ngay cả mình cũng không tài nào phân biệt đâu là hư đâu là thực, đủ thấy thực lực quả nhiên cường đại. Không dám chậm trễ, Hải Long khẽ quát một tiếng, hai tay niệm pháp quyết, một đạo kim quang sáng lên, Thủy Linh giật mình chăm chú nhìn lại, kim quang trong suốt giống như cái chuông đồng đang bao bọc thân thể hắn.
Bảy đạo hào quang sắc bén đồng thời đánh vào màn kim sắc kia, nhưng màn hào quang chỉ hơi rung động, chứ không bị suy suyễn gì. Màn hào quang này cũng không phải do pháp lực của Hải Long hình thành, mà là một trong tam kiện pháp khí Thiên Thạch đạo tôn cho hắn, gọi là Kim Chung Tráo, thuộc loại pháp bảo phòng ngự cường lực. Trong kỳ đại hội tân nhân này, Hải Long mới sử dụng lần đầu tiên.
Thủy Linh khẽ biến sắc, thi triển Như Ý trong tay liên tiếp, từng đạo, từng đạo lam quang oanh kích lên Kim Chung Tráo, nhưng kết quả vẫn như cũ, có bảo khí Kim Chung Tráo phòng ngự này trước mặt, mọi công kích của cô chỉ phí công mà thôi. Hải Long đứng trong Kim Chung Tráo lầm bầm niệm pháp quyết, tu vi của hắn căn bản là cao hơn Thủy Linh, nên cho dù có để mặc đối phương tùy ý tấn công đi chăng nữa, cũng sẽ không bị chút thương tổn nào.
Hào quang chợt lóe, Thủy Linh biến hóa bảy đạo thân ảnh hợp lại thành một, cô khẽ quát một tiếng, pháp lực không lồ không ngừng rót vào Như Ý lam sắc, hiển nhiên đã tập trung tất cả tu vi để giáng đòn cuối cùng. Chính vào lúc này, Hải Long di chuyển. Dưới sự bảo vệ của Kim Chung Cháo, thân thể hắn vọt tới trước. Tiểu Thiết Côn nháy mắt đã biến dài ra, chợt tung đòn, đánh thẳng vào Như Ý trước người Thủy Linh.
Thủy Linh đang ở tình trạng tụ tập pháp lực, mắt thấy Hải Long vọt tới, nhưng không chút hốt hoảng.
“Thủy dung với kiếm, kiếm kiếm như thủy. Ngưng Băng Kiếm, thăng.”
Một đạo hào quang u lam sắc sáng lên, Thủy Linh cười lên đắc ý, chợt hướng về Hải Long nghênh đón, đây mới là pháp bảo cô tâm đắc nhất, lúc nãy ngưng tụ pháp lực, chỉ là muốn cho Hải Long thưởng thức. Chủ ý của cô là thừa dịp Hải Long tấn công lộ ra sơ hở, sẽ phá tan phòng ngự của Kim Chung Cháo.
Ở mặt ngoài, Hải Long hoàn toàn bị lâm vào thế bị động, Ngưng Băng Kiếm này chính là cực phẩm pháp bảo trong Ngũ Chiếu Tiên, tuy không phải tiên khí, nhưng pháp bảo này đã đạt tới trình độ thượng phẩm, đối lập với Kim Chung Cháo phòng ngự, nó công kích sắc bén hơn một ít.”
Liên Thư giám sát trên đài khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói:
“Thủy Linh thua.”
Đúng vậy, tại thời điểm mắt thấy Ngưng Băng Kiếm như muốn phá tan Kim Chung Tráo rồi, thì Thủy Linh phát hiện, thân ảnh đang vọt tới trước mặt mình lại là hư ảnh, làm cho Ngưng Băng Kiếm trảm vào hư không. Cô nhất thời tỉnh ngộ, thì ra đối phương dùng thuật phân thân. Vừa định vận hành Như Ý trong tay, thì đầu vai lại như bị ngàn cân đè lên không nhúc nhích nỗi. Tiểu Thiết Côn đã xuất hiện ngay trên vai Thủy Linh, cho dù không dùng tới pháp lực, chỉ riêng sức nặng ngàn cân kia thôi cũng đủ làm cho Thủy Linh không chịu nỗi. Chân mềm nhũn ra, lúc cô khụy xuống đất, thì gánh nặng trên vai đột nhiên biến mất. Hải Long lại xuất hiện ra trước mặt cô, mỉm cười nói:
“Sư tỷ, đa tạ.”
Theo dõi đại hội tân nhân từ đầu đến giờ, có thể nói trận này là yên bình nhất, song phong đều không ai bị thương, mà trận đấu vẫn diễn ra công bằng.
Thủy Linh đứng đó ra vẻ mất mác, Ngưng Băng Kiếm của cô đang cắm sâu xuống lôi đài, cô biết, mình không thua vì tu vi, mà thua vì chiến thuật, thật sâu nhìn Hải Long, nói:
“Có thể nói cho ta biết, từ thời điểm ngươi triệu hồi ra phân thân, đến lúc ngươi vòng ra phía sau ta là khi nào.”
Hải Long vẫn như vẻ mặt tươi cười như trước, nói:
“Sư tỷ vừa rồi sơ suất quá, tại thời điểm cô triệu hồi ra phi kiếm, có một chút sơ sẩy, chính lúc đó ta đã triệu hồi ra phân thân. Về phần như thế nào hiện ra sau lưng sư tỷ, đó là bí pháp bản tông, ta không thể nói ra được. Kỳ thật, nếu sư tỷ bình tĩnh một chút, hẳn là có thể nhận ra. Tiểu đệ thật sự là thắng nhờ dụng kế, sư tỷ không nên để ý.”
Thủy Linh hừ một tiếng, nói:
“Thua chính là thua. Bất quá ngươi chớ đắc ý, về sau có cơ hội, ta sẽ tái lĩnh giáo đạo pháp với ngươi.”
Nói xong, triệu hồi Ngưng Băng Kiếm, nhẹ nhàng bay xuống lôi đài. Dưới đài các đệ tử Ngũ Chiếu Tiên tự nhiên là hiểu được vừa rồi Hải Long hạ thủ lưu tình, nếu không e là Thủy Linh sớm đã bị trọng thương. Việc thương hoa tiếc ngọc của hắn nhất thời đã chiếm được hảo cảm từ các đệ tử Ngũ Chiếu Tiên.
Tiếp nhận thông báo của Liên Thư truyền tới, Hải Long hướng về phía năm vị trưởng lão thi lễ sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống lôi đài. Tám cặp đấu hôm nay, trận bên này của hắn là kết thúc sớm nhất.
“Đại ca, chúng ta qua bên kia xem đi. Dường như Ngọc Hoa cùng với đối thủ của cô ta đang đánh nhau rất dữ dội”
Thanh âm của Hoằng Trị vang lên bên cạnh Hải Long. Hải Long nhìn theo hướng Hoằng Trị chỉ. Quả nhiên, cách đó không xa bên trong cấm chế trên lôi đài chỗ Ngọc Hoa không ngừng bộc phát ra từng trận quang mang chói mắt, khiến cho cấm chế run động.
“Đi, chúng ta đi xem.”
Hai người bước nhanh đến chỗ trận đấu của Ngọc Hoa, nơi này đã sớm tụ hội tấp nập người ta, đem pháp lực rót vào trong ánh mắt, Hải Long mới miễn cưỡng thấy rõ tình hình bên trong cấm chế trên lôi đài. Ngọc Hoa đang đồng thời chỉ huy tam kiện pháp bảo, khổ đấu cùng đối thủ của mình. Đó là một gã đệ tử Phạm Tâm Tông, gã kia giống như Hải Long vừa rồi đấu với Thủy Linh vậy, chỉ thủ chứ không công. Một tầng phòng ngự kiên cố từ hai kiện phật khí loại phòng ngự duy trì vững như núi, bất luận Ngọc Hoa tấn công thế nào, cũng không thể bài trừ phòng ngự của gã được.
Bên trong đám người dưới đài, Hải Long nhận ra Đạo Linh người đã bị loại từ vòng ngoài, liền đi lại bên cạnh hắn, hỏi:
“Tình hình thế nào?”
Đạo Linh liếc qua Hải Long một cái, hiển nhiên hắn cũng không ưa gì vị sư đệ này, cũng không thèm hỏi trận đấu của hắn kết quả thế nào, có chút lo lắng nói:
“Ngọc Hoa sư muội hôm nay hơi thất thường, dùng đạo pháp một cách hổn tạp. Trước sau là thuật phân thân, Định Thân chú, Vạn Kiếm quyết, Chấn Sơn Pháp, đã sử dụng ra bảy, tám loại đạo pháp. Tuy rằng thực lực rõ ràng trên đối phương, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thắng nỗi. Cứ như vậy mà nói, thì chờ cho pháp lực của muội ấy tiêu hao, thì e là kết cục không mấy khả quan.”
Ở trong lòng gã, Ngọc Hoa là niềm hy vọng lớn nhất trong kỳ đại hội tân nhân này, chỉ sợ năm nay Liên Vân Tông lại lở duyên cùng giải quán quân rồi.
Hải Long thầm động tâm, nghĩ:
“Chẳng lẽ chuyện Ngọc Hoa thất thường có liên quan đến ta sao? Không nên vì ta mà làm ảnh hưởng đến tu vi của nàng mới phải.”
Nghĩ đến đây, Hải Long nhanh trí, dùng phương pháp truyền âm lên đài nói với Ngọc Hoa:
“Sư muội, ta đã thắng trận đầu. Muội không nhận thấy tu vi của mình rất cao thâm sao? Tại sao đến bây giờ vẫn chưa hạ đối phương.”
Tuy rằng trận đấu trên lôi đài bố trí cấm chế ngăn cản âm thanh bên ngoài, nhưng dùng thuật truyền âm xuyên qua cấm chế lọt vào tai Ngọc Hoa, cũng làm Hải Long hao phí không ít pháp lực. Giám sát chính trên đài là tông chủ Hỏa tông của Ngũ Chiếu Tiên, lão chợt quét mắt qua Hải Long một cái, Hải Long chỉ cảm thấy Kim Đan trong cơ thể run lên một trận, toàn thân trong nháy mắt sinh ra cảm giác nóng rực, trong lòng cả kinh, vội vàng cúi đầu xuống.
Trên lôi đài Ngọc Hoa nghe được thanh âm của Hải Long nhất thời chấn động toàn thân, chợt đình chỉ thế công cuồng phong bạo vũ lại, hai tay đưa nhanh ra trước ngực, từng đạo từng đạo pháp quyết được cô nhanh chóng đưa vào không khí trước mặt. Tên đệ tử Phạm Tâm Tông kia đột nhiên mất đi áp lực, không khỏi ngây ra một lúc, gần như là vô cùng ngạc nhiên, còn Ngọc Hoa đã hoàn thành xong hơn mười đạo pháp quyết.
Đạo Linh có chút hưng phấn nói:
“Đạo Vũ sư đệ ngươi mau nhìn xem, sư muội đã dùng đến đạo pháp đặc sắc của Chí Vân đạo tôn.”
Quả nhiên, ngay lúc Đạo Linh đang nói, thì trên không trung từng đoàn lụa mỏng dường như là pháp bảo lúc nãy dùng để công kích đối phương đã được gom về trước người Ngọc Hoa, một tầng sương mù nhàn nhạt bốc lên, Hải Long chứng kiến thấy, trên Thái Dương của Ngọc Hoa đã toát ra mồ hôi, hiển nhiên là đã tiêu hao một lượng pháp lực rất lớn.
Tên đệ tử Phạm Tâm Tông kia cũng nhận ra không xong, liền không dám chậm trễ, vung thiền trượng trong tay lên, bảy đạo bích quang chớp động lộ ra Bồ Đề Châu bay lả tả, sắp theo hình thất tinh bắc đẩu đáp trả lại Ngọc Hoa.
Ngọc Hoa cũng không khống chế hai kiện pháp bảo đang trôi nổi trên không trung ra ngăn cản đòn công kích của đối phương, mà quang mang thanh lam sắc toàn thân chợt bừng lên sáng chói, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên:
“Vân khai vụ tán Phá – Vân – Quyết.”
Thanh âm trong trẻo kia làm rung động tâm can mọi người ở đây, pháp bảo lụa mỏng kia chợt xòe rộng ra, hình thành một cái lưới mang theo sương mù bên trong dường như trong khoảnh khắc đã bao phủ hoàn toàn bên trên lôi đài. Bên trong cấm chế hết thảy đều trở nên mơ hồ, cho dù lấy Hải Long nhãn lực hơn người cũng vô phương chứng kiến chuyện gì đang xảy ra bên trong. Cái cuối cùng hắn chứng kiến là, bảy đạo bích quang Bồ Đề Châu kia đã bị pháp bảo huyễn hóa thành cái lưới nuốt chửng.
Trận đấu trở nên vô cùng kịch tính, tiếng uỳnh uỳnh vang lên liên tiếp, gã đệ tử Phạm Tâm Tông kia phát ra vài tiếng gào rú. Đột nhiên, tất cả mây mù chợt biến hóa, từ trắng chuyển qua xanh, cuối cùng biến thành màu lam. Lại thêm một trận run động kịch liệt, khiến năm vị trưởng lão trên đài đều đứng dậy. Một tiếng rít vang lên, mây mù trong phút chốc liền tiêu thất. Tên đệ tử Phạm Tâm Tông kia đã ngã xuống đất, khóe miệng chảy ra vài giọt máu tươi, hai kiện pháp bảo tắt hẳn hào quang rớt xuống đất tự lúc nào, hiển nhiên là gã đã thua. Ngọc Hoa đứng đối diện, thở hỗn hển, mặt cười có chút trắng bệch. Cô cố tìm trong đám người thân ảnh của Hải Long, mang theo chút khiêu khích trừng mắt nhìn Hải Long một cái, tựa hồ có ý nói cho hắn biết, ta cũng đã thắng.
Vòng 16 người ngày đầu tiên trôi qua, bốn vị đệ tử Liên Vân Tông ngoài trừ Đạo Diễn bị trọng thượng, thua dưới tay Dịch Phong Hành ra, thì ba người còn lại đều giành chiến thắng trở về. Đã lọt vào những ba người trong số tám người, Tiếp Thiên đạo tôn hiển nhiên là vô cùng vui sướng, cho gọi bọn ba người Hải Long vào phòng mình ra sức khích lệ, cổ vũ bọn họ không ngừng, bảo bọn họ tranh thủ giành được thành tích tốt.
Ra khỏi phòng của Tiếp Thiên đạo tôn, ngay cả nhìn mặt Ngọc Hoa cũng không thèm liếc qua Hải Long một cái, liền kéo muội muội trở về phòng. Hải Long biết, những lời mình nói hôm đó, đã làm lòng tự trọng của các cô bị tổn thương. Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, xoay người đi đến phòng Đạo Diễn. Đạo Linh cũng đang ở đây, chứng kiến bộ dáng của hắn, Hải Long không khỏi kinh hãi, sắc mặt Đạo Diễn tái nhợt như tờ giấy trắng, trên môi không một tia huyết sắc, thần quang trong mắt đã sớm biến mất, tựa như một người thường bị bệnh nặng. Đạo Linh đang giúp hắn uống nước, thấy Hải Long bước vào, vội nhường chỗ cho hắn ngồi.
Hải Long nhíu mày ngồi xuống bên cạnh Đạo Diễn, nói:
“Sư huynh, thân thể của huynh thế nào rồi?”
………………………………..
(1) Một vật dài khoảng 40 cm có chạm hoa văn mây, đầu có hình cong như bàn tay. Văn Thù Bồ Tát hay cầm trên tay trong các bức họa.
/65
|