- Ha! Thực làm ta sợ muốn chết! Người mà bản thiếu gia tìm là ngươi! Tần Lập! Hôm nay cho ngươi nhìn xem, cái gì mới gọi là thiên tài võ đạo chân chính! Sau đó lại cho ngươi nhìn xem, cái gì mới gọi là người đàn ông dũng mãnh. Ha ha ha ha ha!
Bộ Kinh Phong nói xong, mấy sư huynh đệ bao gồm cả hắn cũng tuôn ra khí thế toàn thân. Không khí trong cửa hàng đột nhiên trở nên căng thẳng!
Đùng, đùng!
Cũng có một số quầy hàng không chịu nổi loại áp lực cực lớn này nên đã bắt đầu vỡ ra.
Vẻ mặt Bộ Vân Yên thoáng chốc tái nhợt, còn mấy cô gái khác càng không chịu nổi. Một người có thể chất hơi yếu trong đó, lập tức bị khí thế này áp bức khiến cho ngất đi.
Lửa giận trong mắt Tần Lập bùng lên, nháy mắt một thân khí thế tăng lên tới cảnh giới Thiên cấp. Hơn nữa, hoàn toàn nhằm vào mấy người này, lập tức áp bách khí thế bọn họ xuống, sau đó thân hình giống như tia chớp, tay chộp lấy một võ giả Địa cấp đỉnh có khoảng cách gần hắn nhất. Thân hình khẽ chuyển, đi tới trước người Bộ Vân Yên, bảo hộ một đám người trong cửa hàng ở phía sau.
Đồng thời, tay cầm lấy cổ đối phương, hơi hơi dùng sức.
Rắc!
Một tiếng xương vỡ vang lên giòn tan. Võ giả đỉnh cấp này không ngờ ngay cả một chút phản ứng cũng chưa kịp, liền bị bóp nát yết hầu, chết ngay tại chỗ!
- Á! Sư đệ!
- Ngươi dám giết sư đệ của ta!
- Muốn chết!
Đám người này lập tức nổi giận xung thiên. Ai cũng không nghĩ đến, người này chẳng những có thực lực mạnh, hơn nữa không ngờ còn tâm ngoan thủ lạt. Không nói hai lời, ra tay liền giết người!
Choeng! Choeng!
Mấy người còn lại lập tức rút vũ khí ra, hai người thanh niên Thiên cấp trong đó, lại tuôn ra khí thế đáng sợ, đánh tới Tần Lập!
Những quầy hàng bên trong cửa hàng bị khí tức cường đại này áp bách đến tan nát, nhưng đám người được Tần Lập che ở phía sau lại không tổn hao gì.
Giờ phút này Tần Lập cũng thật sự nổi giận. Những tên cặn bã này không biết từ đâu chui ra, ỷ vào một thân thực lực là muốn làm xằng làm bậy. Hơn nữa, trông người thanh niên đi đầu, rõ ràng có dáng vẻ cừu oán với mình. Nhưng Tần Lập lại không biết hắn, lập tức quyết định giải quyết người thanh niên kia cuối cùng, "ngươi không phải có cừu oán với ta hay sao?
- Được lắm, ta sẽ lưu ngươi lại, tra rõ nguồn gốc của ngươi, rồi giải quyết một thể!
Keng keng!
Hai tiếng kim loại chạm nhau vang lên, nhưng là Tần Lập dùng hai tay không, một dắt một dẫn, khiến binh khí hai người kia va chạm cùng nhau. Một luồng lực lớn trong nháy mắt theo hai người tuôn tràn ra. Tiên Thiên Tử Khí của Tần Lập thuận theo binh khí của đối phương đánh tới hai người!
Thân hình của hai võ giả Thiên cấp kia vội vàng lui ra phía sau.
Một tiếng "ầm" vang lên!
Thân thể bọn họ đánh lên trên vách tường của cửa hàng, bức tường kia lập tức bị đập nát. Hai người liên tục thối lui ra ngoài đường lớn.
Dòng người như nước trên đường lập tức kinh hô một trận, tiếp thêm một trận tránh né gà bay chó sủa.
Lại nhìn Tần Lập, nhanh chóng như tia chớp nhằm về phía đám võ giả Địa cấp còn lại, khẽ giơ tay, nhanh như tia chớp chụp vào cổ một trong hai người. Người đó vừa né, đồng thời trường kiếm đâm về phía Tần Lập. Thân hình Tần Lập lăng không nhảy né tránh tạo thành một vòng tròn khó tin, sau đó hai tay chợt đan nhau.
Rắc!
Hắn vặn đầu của võ giả kia xoay một vòng, cổ của người kia đã bị vặn đứt mà chết!
Đồng thời, hai chân Tần Lập đạp không trung đá vào đầu của người còn lại. Người đó ngửa thân thể về phía sau, tránh né nhanh chóng, tuy nhiên thân hình lại té trên mặt đất. Sau đó hắn bị Tần Lập nhảy tới nắm quần áo kéo lên, xoay khửu tay hung hăng nện trên ngực. Một tiếng "rắc" vang lên, xương ngực của người này bị dập nát, cả phần trước ngực cũng bị đánh lõm vào, bị Tần Lập ném ra ngoài cửa như ném rác. Sau đó hai chân đá bay hai người vừa bị hắn giết chết.
Tần Lập xoay người lại, quay về phía Bộ Kinh Phong lộ ra nụ cười vô cùng lạnh lẽo:
- Đến phiên ngươi rồi!
Tất cả chuyện này đều diễn ra nhanh như tia chớp, Bộ Vân Yên trừng mắt nhìn, thậm chí đầu óc còn vẫn chưa phản ứng kịp, chiến đấu cơ bản đã chấm dứt. Sáu người đối phương thực lực mạnh mẽ trong nháy mắt liền chết ba!
Hai võ giả Thiên cấp ở bên ngoài gầm lên, vung trường kiếm xông tới. Trước tiên Tần Lập tát mạnh một cái lên trên mặt Bộ Kinh Phong, võ giả Địa cấp bậc bảy ở trước mặt hắn, căn bản không có một chút lực trả đòn nào, lập tức bị đánh cho hộc máu ngã xuống đất.
Tiếp theo, thân thể Tần Lập thoáng chuyển động như tia chớp, trong tay bỗng xuất hiện một thanh tinh cương kiếm, lóe ra hàn quang. Trong cửa hàng đột nhiên bắn ra một luồng ánh sáng chói mắt, giống như ánh mặt trời chói chang. Hai võ giả Thiên cấp kia thầm kêu một tiếng không ổn, muốn tránh né, lại cảm giác thân thể mình đột nhiên nhẹ, sau đó mở to mắt, lại cảm giác đầu mình bị rơi xuống.
- A! A!
Trong mắt hai người này đều bắn ra hào quang vô cùng sợ hãi, mà một chút âm thanh đều không có. Hai cái đầu đang trên cổ liền bị một kiếm của Tần Lập chém xuống!
Đám võ giả có thực lực mạnh mẽ có niên kỉ còn trẻ của đối phương, đến hiện tại, chỉ còn lại một mình Bộ Kinh Phong!
Mà toàn bộ chuyện này chẳng qua cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt!
Tần Lập sợ rằng cảnh tượng máu tươi như thế sẽ dọa các cô gái trong cửa hàng nên đá toàn bộ thi thể và đầu lâu ra bên ngoài. Máu tươi đầy đất kia thì lại không thể xóa đi.
Lúc này Tần Lập chậm rãi đi về phía Bộ Kinh Phong đang ngây ngốc tại chỗ, vẻ mặt bình tĩnh, nói với giọng lạnh nhạt:
- Cho tới bây giờ, không ai dám uy hiếp người nhà của ta. Ngươi tính là thứ gì chứ! Miệng đầy ngôn ngữ bẩn thỉu, trong lòng hạ lưu. Ngươi muốn chết như thế nào?
Bộ Kinh Phong lúc này đã hoàn toàn bị dọa đến choáng váng, nhìn thấy Tần Lập đi về phía mình, giống như một ngọn núi lớn áp bách về phía hắn. Hắn lập tức cảm giác phía dưới mình có một trận nóng ẩm, thì ra là bị dọa đến mất khống chế!
- Ôi! Ngươi...Ngươi không thể giết ta. Ta...Ta...
Bộ Kinh Phong cảm giác răng mình giống như không nghe theo chỉ huy của mình đánh vào nhau tạo nên những tiếng "cạch cạch cạch cạch".
Tiếp theo cả người hắn run lên dữ dội.
Thiên tài thì thế nào? Thiên phú tốt, thiên tư tuyệt hảo, không có nghĩ là sự gan dạ tuyệt hảo. Mắt thấy các sư huynh mình nháy mắt bị giết toàn bộ, loại cảm giác khủng bố này hoàn toàn bao phủ tâm thần Bộ Kinh Phong.
Hắn không bị dọa ngất đi, đã xem như tốt lắm rồi.
- Thiên tài võ đạo? Người đàn ông dũng mãnh?
Tần Lập với vẻ mặt trào phúng, nói:
- Chỉ bằng ngươi?
Bộ Vân Yên ở bên kia không kìm nổi liếc mắt nhìn Tần Lập một cái, lại bị mùi máu tươi khó ngửi và sự hôi thối trên người Bộ Kinh Phong khiến sắc mặt tái nhợt.
- Nói, ta có cừu hận gì với ngươi.
Tần Lập cau mày, thầm nghĩ đây thật sự là tên võ giả rác rưởi. Thực lực Địa cấp bậc cao lại không có một chút gan dạ nào. Mà cái loại như vậy làm sao dám đến đây làm xằng làm bậy chứ?
- Ta...Ta...Cha ta là Bộ...Bộ Đồng! Sư...sư môn của ta ở nơi thần...thần bí! Ngươi...Ngươi không thể giết ta!
Bộ Kinh Phong run run, khó khăn lắm mới nói hết lời này một cách hoàn chỉnh.
Nhưng lời nói của hắn lại khiến cho Tần Lập và Bộ Vân Yên kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, sau một lúc lâu không nói ra lời.Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tần Lập nhìn Bộ Vân Yên, hiện tại nàng cũng lộ ra vẻ mặt khó tin nhìn mình, trong mắt tràn ngập vẻ giãy dụa, sau đó chậm rãi lắc lắc đầu.
Tần Lập thở dài một tiếng, vẻ mặt cười khổ. Không nghĩ tới, chuyện trên đời này lại xảy ra khéo như vậy. Bộ Đồng bị mình làm cho không thể ngẩng đầu trong học viện cao cấp đế quốc, trốn tránh mình. Bộ Vân Yên cũng quyết định không bị nhận thức phụ thân phụ lòng bạc tình của mình, lập tức trở lại thành Hoàng Sa. Mà Tần Lập cũng muốn đi Huyền Đảo trước, đi tiếp đón Thượng Quan Thi Vũ về.
Sau khi trở về, cũng chưa chắc trở về đế đô, trước tiên có lẽ là trở về đất phong thành Hoàng Sa của mình để phát triển. Nhưng lại không nghĩ rằng, không ngờ dưới tình huống như vậy, cùng đứa con của Bộ Đồng nảy sinh xung đột như thế.
Sau khi Bộ Kinh Phong kia nói xong, hiện tại không khí trong phòng có chút quỷ dị. Trên mặt Tần Lập không ngờ lộ ra vẻ khó xử, Bộ Kinh Phong còn tưởng rằng đối phương sợ thân phận nơi thần bí của mình, lập tức trong lòng sinh ra hối hận. Nếu ngay từ đầu hắn nói ra thân phận này, cho Tần Lập một trăm lá gan cũng không dám giết các sư huynh của mình!
Nhất là trong đám sư huynh này, hai gã Thiên cấp kia còn là đối tượng trọng điểm mà môn phái bồi dưỡng. Chuyện này xong rồi, khi mình trở lại sư môn, nhất định sẽ bị trừng phạt kinh khủng. Nghĩ vậy, hận ý của Bộ Kinh Phong với Tần Lập quả thực tới mức tột đỉnh.
- Hiện tại biết sợ rồi sao? Cho ngươi giết, cho ngươi giết! Sư môn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi, còn có người đàn bà của ngươi, tất cả những người có quan hệ với ngươi đều phải chết! Ngươi sẽ trơ mắt nhìn người đàn bà của ngươi bị vô số người...
Bộ Kinh Phong nghiến răng nghiến lợi, không đợi nói xong, liền thấy một cái chân to đột nhiên giẫm lên mặt mình!
- Áaaaaaa!
Chân của Tần Lập đúng lúc giẫm lên miệng của Bộ Kinh Phong. Một cước kia giống như một tảng đá rất lớn, hoàn toàn giẫm nát miệng của Bộ Kinh Phong, răng trong miệng cũng bị rụng toàn bộ, lấp đầy miệng!
- Không cần.
Giọng nói của Bộ Vân Yên đồng thời vang lên. Giờ phút này lệ đã rơi đầy mặt, run rẩy nói:
- Công tử! Để hắn cút đi, để hắn lăn đi thật xa!
Tần Lập khẽ thở dài một tiếng, trong lòng hắn hiểu được, Bộ Vân Yên cũng còn mềm lòng! Dù sao như thế nào thì người thanh niên cầm thú cũng không bằng này cũng chính là em trai ruột của nàng.
- Cút!
Tần Lập nâng chân lên, Bộ Kinh Phong kia sớm đã bị dọa đến hồn phi phách tán (hồn vía lên mây). Hắn căn bản không thể tưởng được, người ta làm khó dễ, căn bản là hắn không sợ cái gì nơi thần bí, mà là vì thân phận của hắn, không biết làm sao mới xử lý hắn mới tốt. Kết quả hắn không biết sống chết trào phúng Tần Lập, lại bị người dùng một cước giẫm cho miệng đầy răng.
Vốn hắn thậm chí nghĩ đến mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nghe đến chữ "Cút" vang lên lại không thể nghi ngờ giống như âm thanh của thiên đường, làm sao còn có thể lo chuyện khác, lập tức tè ra quần chạy ra ngoài.
Đỗ Tử Đằng tránh trong đám người xem náo nhiệt, thấy bộ dáng thê thảm của Bộ Kinh Phong, miệng đầy máu, lặp tức nhắm mắt lại. Thiên Nguyên đại lục không có phật, nếu không hắn không ngừng ở trong lòng niệm: A Di Đà Phật. Tới lúc này, Đỗ Tử Đằng mới chính thức hiểu được, mẹ của hắn từng gào lên với hắn nếu còn dám có tâm tư trêu chọc Tần Lập thì đánh gãy chân chó của hắnlà anh minh cỡ nào chứ!
Tần Lập nhìn Bộ Vân Yên, khẽ thở dải một tiếng, nói:
- Bộ tỷ! Ổn rồi!
Bộ Vân Yên chợt nhào vào lòng Tần Lập, lớn tiếng khóc, nghẹn ngào nói:
- Công tử! Ta khổ sở quá!
Tần Lập vỗ nhẹ lưng Bộ Vân Yên, an ủi nói:
- Mọi chuyện đều đã qua rồi.
Bộ Kinh Phong nói xong, mấy sư huynh đệ bao gồm cả hắn cũng tuôn ra khí thế toàn thân. Không khí trong cửa hàng đột nhiên trở nên căng thẳng!
Đùng, đùng!
Cũng có một số quầy hàng không chịu nổi loại áp lực cực lớn này nên đã bắt đầu vỡ ra.
Vẻ mặt Bộ Vân Yên thoáng chốc tái nhợt, còn mấy cô gái khác càng không chịu nổi. Một người có thể chất hơi yếu trong đó, lập tức bị khí thế này áp bức khiến cho ngất đi.
Lửa giận trong mắt Tần Lập bùng lên, nháy mắt một thân khí thế tăng lên tới cảnh giới Thiên cấp. Hơn nữa, hoàn toàn nhằm vào mấy người này, lập tức áp bách khí thế bọn họ xuống, sau đó thân hình giống như tia chớp, tay chộp lấy một võ giả Địa cấp đỉnh có khoảng cách gần hắn nhất. Thân hình khẽ chuyển, đi tới trước người Bộ Vân Yên, bảo hộ một đám người trong cửa hàng ở phía sau.
Đồng thời, tay cầm lấy cổ đối phương, hơi hơi dùng sức.
Rắc!
Một tiếng xương vỡ vang lên giòn tan. Võ giả đỉnh cấp này không ngờ ngay cả một chút phản ứng cũng chưa kịp, liền bị bóp nát yết hầu, chết ngay tại chỗ!
- Á! Sư đệ!
- Ngươi dám giết sư đệ của ta!
- Muốn chết!
Đám người này lập tức nổi giận xung thiên. Ai cũng không nghĩ đến, người này chẳng những có thực lực mạnh, hơn nữa không ngờ còn tâm ngoan thủ lạt. Không nói hai lời, ra tay liền giết người!
Choeng! Choeng!
Mấy người còn lại lập tức rút vũ khí ra, hai người thanh niên Thiên cấp trong đó, lại tuôn ra khí thế đáng sợ, đánh tới Tần Lập!
Những quầy hàng bên trong cửa hàng bị khí tức cường đại này áp bách đến tan nát, nhưng đám người được Tần Lập che ở phía sau lại không tổn hao gì.
Giờ phút này Tần Lập cũng thật sự nổi giận. Những tên cặn bã này không biết từ đâu chui ra, ỷ vào một thân thực lực là muốn làm xằng làm bậy. Hơn nữa, trông người thanh niên đi đầu, rõ ràng có dáng vẻ cừu oán với mình. Nhưng Tần Lập lại không biết hắn, lập tức quyết định giải quyết người thanh niên kia cuối cùng, "ngươi không phải có cừu oán với ta hay sao?
- Được lắm, ta sẽ lưu ngươi lại, tra rõ nguồn gốc của ngươi, rồi giải quyết một thể!
Keng keng!
Hai tiếng kim loại chạm nhau vang lên, nhưng là Tần Lập dùng hai tay không, một dắt một dẫn, khiến binh khí hai người kia va chạm cùng nhau. Một luồng lực lớn trong nháy mắt theo hai người tuôn tràn ra. Tiên Thiên Tử Khí của Tần Lập thuận theo binh khí của đối phương đánh tới hai người!
Thân hình của hai võ giả Thiên cấp kia vội vàng lui ra phía sau.
Một tiếng "ầm" vang lên!
Thân thể bọn họ đánh lên trên vách tường của cửa hàng, bức tường kia lập tức bị đập nát. Hai người liên tục thối lui ra ngoài đường lớn.
Dòng người như nước trên đường lập tức kinh hô một trận, tiếp thêm một trận tránh né gà bay chó sủa.
Lại nhìn Tần Lập, nhanh chóng như tia chớp nhằm về phía đám võ giả Địa cấp còn lại, khẽ giơ tay, nhanh như tia chớp chụp vào cổ một trong hai người. Người đó vừa né, đồng thời trường kiếm đâm về phía Tần Lập. Thân hình Tần Lập lăng không nhảy né tránh tạo thành một vòng tròn khó tin, sau đó hai tay chợt đan nhau.
Rắc!
Hắn vặn đầu của võ giả kia xoay một vòng, cổ của người kia đã bị vặn đứt mà chết!
Đồng thời, hai chân Tần Lập đạp không trung đá vào đầu của người còn lại. Người đó ngửa thân thể về phía sau, tránh né nhanh chóng, tuy nhiên thân hình lại té trên mặt đất. Sau đó hắn bị Tần Lập nhảy tới nắm quần áo kéo lên, xoay khửu tay hung hăng nện trên ngực. Một tiếng "rắc" vang lên, xương ngực của người này bị dập nát, cả phần trước ngực cũng bị đánh lõm vào, bị Tần Lập ném ra ngoài cửa như ném rác. Sau đó hai chân đá bay hai người vừa bị hắn giết chết.
Tần Lập xoay người lại, quay về phía Bộ Kinh Phong lộ ra nụ cười vô cùng lạnh lẽo:
- Đến phiên ngươi rồi!
Tất cả chuyện này đều diễn ra nhanh như tia chớp, Bộ Vân Yên trừng mắt nhìn, thậm chí đầu óc còn vẫn chưa phản ứng kịp, chiến đấu cơ bản đã chấm dứt. Sáu người đối phương thực lực mạnh mẽ trong nháy mắt liền chết ba!
Hai võ giả Thiên cấp ở bên ngoài gầm lên, vung trường kiếm xông tới. Trước tiên Tần Lập tát mạnh một cái lên trên mặt Bộ Kinh Phong, võ giả Địa cấp bậc bảy ở trước mặt hắn, căn bản không có một chút lực trả đòn nào, lập tức bị đánh cho hộc máu ngã xuống đất.
Tiếp theo, thân thể Tần Lập thoáng chuyển động như tia chớp, trong tay bỗng xuất hiện một thanh tinh cương kiếm, lóe ra hàn quang. Trong cửa hàng đột nhiên bắn ra một luồng ánh sáng chói mắt, giống như ánh mặt trời chói chang. Hai võ giả Thiên cấp kia thầm kêu một tiếng không ổn, muốn tránh né, lại cảm giác thân thể mình đột nhiên nhẹ, sau đó mở to mắt, lại cảm giác đầu mình bị rơi xuống.
- A! A!
Trong mắt hai người này đều bắn ra hào quang vô cùng sợ hãi, mà một chút âm thanh đều không có. Hai cái đầu đang trên cổ liền bị một kiếm của Tần Lập chém xuống!
Đám võ giả có thực lực mạnh mẽ có niên kỉ còn trẻ của đối phương, đến hiện tại, chỉ còn lại một mình Bộ Kinh Phong!
Mà toàn bộ chuyện này chẳng qua cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt!
Tần Lập sợ rằng cảnh tượng máu tươi như thế sẽ dọa các cô gái trong cửa hàng nên đá toàn bộ thi thể và đầu lâu ra bên ngoài. Máu tươi đầy đất kia thì lại không thể xóa đi.
Lúc này Tần Lập chậm rãi đi về phía Bộ Kinh Phong đang ngây ngốc tại chỗ, vẻ mặt bình tĩnh, nói với giọng lạnh nhạt:
- Cho tới bây giờ, không ai dám uy hiếp người nhà của ta. Ngươi tính là thứ gì chứ! Miệng đầy ngôn ngữ bẩn thỉu, trong lòng hạ lưu. Ngươi muốn chết như thế nào?
Bộ Kinh Phong lúc này đã hoàn toàn bị dọa đến choáng váng, nhìn thấy Tần Lập đi về phía mình, giống như một ngọn núi lớn áp bách về phía hắn. Hắn lập tức cảm giác phía dưới mình có một trận nóng ẩm, thì ra là bị dọa đến mất khống chế!
- Ôi! Ngươi...Ngươi không thể giết ta. Ta...Ta...
Bộ Kinh Phong cảm giác răng mình giống như không nghe theo chỉ huy của mình đánh vào nhau tạo nên những tiếng "cạch cạch cạch cạch".
Tiếp theo cả người hắn run lên dữ dội.
Thiên tài thì thế nào? Thiên phú tốt, thiên tư tuyệt hảo, không có nghĩ là sự gan dạ tuyệt hảo. Mắt thấy các sư huynh mình nháy mắt bị giết toàn bộ, loại cảm giác khủng bố này hoàn toàn bao phủ tâm thần Bộ Kinh Phong.
Hắn không bị dọa ngất đi, đã xem như tốt lắm rồi.
- Thiên tài võ đạo? Người đàn ông dũng mãnh?
Tần Lập với vẻ mặt trào phúng, nói:
- Chỉ bằng ngươi?
Bộ Vân Yên ở bên kia không kìm nổi liếc mắt nhìn Tần Lập một cái, lại bị mùi máu tươi khó ngửi và sự hôi thối trên người Bộ Kinh Phong khiến sắc mặt tái nhợt.
- Nói, ta có cừu hận gì với ngươi.
Tần Lập cau mày, thầm nghĩ đây thật sự là tên võ giả rác rưởi. Thực lực Địa cấp bậc cao lại không có một chút gan dạ nào. Mà cái loại như vậy làm sao dám đến đây làm xằng làm bậy chứ?
- Ta...Ta...Cha ta là Bộ...Bộ Đồng! Sư...sư môn của ta ở nơi thần...thần bí! Ngươi...Ngươi không thể giết ta!
Bộ Kinh Phong run run, khó khăn lắm mới nói hết lời này một cách hoàn chỉnh.
Nhưng lời nói của hắn lại khiến cho Tần Lập và Bộ Vân Yên kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, sau một lúc lâu không nói ra lời.Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tần Lập nhìn Bộ Vân Yên, hiện tại nàng cũng lộ ra vẻ mặt khó tin nhìn mình, trong mắt tràn ngập vẻ giãy dụa, sau đó chậm rãi lắc lắc đầu.
Tần Lập thở dài một tiếng, vẻ mặt cười khổ. Không nghĩ tới, chuyện trên đời này lại xảy ra khéo như vậy. Bộ Đồng bị mình làm cho không thể ngẩng đầu trong học viện cao cấp đế quốc, trốn tránh mình. Bộ Vân Yên cũng quyết định không bị nhận thức phụ thân phụ lòng bạc tình của mình, lập tức trở lại thành Hoàng Sa. Mà Tần Lập cũng muốn đi Huyền Đảo trước, đi tiếp đón Thượng Quan Thi Vũ về.
Sau khi trở về, cũng chưa chắc trở về đế đô, trước tiên có lẽ là trở về đất phong thành Hoàng Sa của mình để phát triển. Nhưng lại không nghĩ rằng, không ngờ dưới tình huống như vậy, cùng đứa con của Bộ Đồng nảy sinh xung đột như thế.
Sau khi Bộ Kinh Phong kia nói xong, hiện tại không khí trong phòng có chút quỷ dị. Trên mặt Tần Lập không ngờ lộ ra vẻ khó xử, Bộ Kinh Phong còn tưởng rằng đối phương sợ thân phận nơi thần bí của mình, lập tức trong lòng sinh ra hối hận. Nếu ngay từ đầu hắn nói ra thân phận này, cho Tần Lập một trăm lá gan cũng không dám giết các sư huynh của mình!
Nhất là trong đám sư huynh này, hai gã Thiên cấp kia còn là đối tượng trọng điểm mà môn phái bồi dưỡng. Chuyện này xong rồi, khi mình trở lại sư môn, nhất định sẽ bị trừng phạt kinh khủng. Nghĩ vậy, hận ý của Bộ Kinh Phong với Tần Lập quả thực tới mức tột đỉnh.
- Hiện tại biết sợ rồi sao? Cho ngươi giết, cho ngươi giết! Sư môn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi, còn có người đàn bà của ngươi, tất cả những người có quan hệ với ngươi đều phải chết! Ngươi sẽ trơ mắt nhìn người đàn bà của ngươi bị vô số người...
Bộ Kinh Phong nghiến răng nghiến lợi, không đợi nói xong, liền thấy một cái chân to đột nhiên giẫm lên mặt mình!
- Áaaaaaa!
Chân của Tần Lập đúng lúc giẫm lên miệng của Bộ Kinh Phong. Một cước kia giống như một tảng đá rất lớn, hoàn toàn giẫm nát miệng của Bộ Kinh Phong, răng trong miệng cũng bị rụng toàn bộ, lấp đầy miệng!
- Không cần.
Giọng nói của Bộ Vân Yên đồng thời vang lên. Giờ phút này lệ đã rơi đầy mặt, run rẩy nói:
- Công tử! Để hắn cút đi, để hắn lăn đi thật xa!
Tần Lập khẽ thở dài một tiếng, trong lòng hắn hiểu được, Bộ Vân Yên cũng còn mềm lòng! Dù sao như thế nào thì người thanh niên cầm thú cũng không bằng này cũng chính là em trai ruột của nàng.
- Cút!
Tần Lập nâng chân lên, Bộ Kinh Phong kia sớm đã bị dọa đến hồn phi phách tán (hồn vía lên mây). Hắn căn bản không thể tưởng được, người ta làm khó dễ, căn bản là hắn không sợ cái gì nơi thần bí, mà là vì thân phận của hắn, không biết làm sao mới xử lý hắn mới tốt. Kết quả hắn không biết sống chết trào phúng Tần Lập, lại bị người dùng một cước giẫm cho miệng đầy răng.
Vốn hắn thậm chí nghĩ đến mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nghe đến chữ "Cút" vang lên lại không thể nghi ngờ giống như âm thanh của thiên đường, làm sao còn có thể lo chuyện khác, lập tức tè ra quần chạy ra ngoài.
Đỗ Tử Đằng tránh trong đám người xem náo nhiệt, thấy bộ dáng thê thảm của Bộ Kinh Phong, miệng đầy máu, lặp tức nhắm mắt lại. Thiên Nguyên đại lục không có phật, nếu không hắn không ngừng ở trong lòng niệm: A Di Đà Phật. Tới lúc này, Đỗ Tử Đằng mới chính thức hiểu được, mẹ của hắn từng gào lên với hắn nếu còn dám có tâm tư trêu chọc Tần Lập thì đánh gãy chân chó của hắnlà anh minh cỡ nào chứ!
Tần Lập nhìn Bộ Vân Yên, khẽ thở dải một tiếng, nói:
- Bộ tỷ! Ổn rồi!
Bộ Vân Yên chợt nhào vào lòng Tần Lập, lớn tiếng khóc, nghẹn ngào nói:
- Công tử! Ta khổ sở quá!
Tần Lập vỗ nhẹ lưng Bộ Vân Yên, an ủi nói:
- Mọi chuyện đều đã qua rồi.
/956
|