Thượng Quan Bất Hối lúc này sắc mặt đỏ bừng, một cỗ nhục nhã thật lớn tràn ngập trái tim, lập tức muốn nguôi giận. Hắn nhớ tới lời nói của muội muội, mạnh mẽ nhịn xuống, xấu hổ cười nói:
- Ha ha! Tần Công tước nói đùa. Chuyện đó là có hiểu lầm rất lớn, chỉ tiếc không có cơ hội gì để giải thích với Tần Lập kia. Thượng Quan gia ta kì thật vẫn coi hắn là con rể của gia tộc, chuẩn bị chờ Thi Vũ về liền lo liệu việc hôn nhân của bọn họ!
Nghe lời nói này của Thượng Quan Bất Hối ngay cả con của hắn là Thượng Quan Hiên Vũ cũng đỏ bừng mặt mũi, quay sang một bên. Những người khác đối với lời nói vô sỉ này của Thượng Quan Bất Hối thì lại khinh thường trong lòng.
Tần Lập không cho ý kiến, "ồ" một tiếng thản nhiên cười nói:
- Là vậy sao? Nhưng ta nghe nói Thượng Quan gia các ngươi có thủ đoạn bỏ đá xuống giếng rất cao đó!
- Làm gì có chuyện đó, đều là người khác đố kị sự cường đại của Thượng Quan gia mà đặt chuyện nói xấu. Vì nghênh tiếp Tần Công tước, Thượng Quan gia chúng ta đặc biệt chuẩn bị một buổi tiệc. Xin Tần Công tước nể mặt kẻ hèn, để tại hạ đại biểu thân sĩ quý tộc thành Hoàng Sa vì Tần Công tước tẩy trần.
Thượng Quan Bất Hối chịu đựng vạn phần khuất nhục, cười theo nói.
- Ta vì sao phải nể mặt ngươi?
Tần Lập vẻ mặt tò mò, hết sức kinh ngạc nói:
- Dường như ta cùng với Thượng Quan gia chủ còn chưa quen thuộc đến mức đó chứ hả? Ha ha! Hơn nữa, ta không có chút hảo cảm nào với nhà các ngươi, muốn mời ta cũng phải chờ đến lúc cái nhìn của ta đối với các ngươi thay đổi một chút rồi nói sau. Lại nói, Thượng Quan gia thật sự có thể đại biểu toàn bộ thành Hoàng Sa? Không phải vậy chứ!
Tần Lập nói xong, không hề nhìn gương mặt Thượng Quan Bất Hối tím bầm đến khó coi, ngáp một cái hướng về những người khác cười thân mật:
- Các vị, rất xin lỗi. Đi đường có chút mệt mỏi, ngày khác chúng ta gặp mặt sau. Đến lúc đó ta mời!
- Tần Công tước đi thong thả!
- Tạm biệt Công tước đại nhân!
- Công tước đại nhân đi thong thả!
Đám nhân vật thượng lưu thành Hoàng Sa ở đây từng người mặt tươi cười lời nói từ biệt với Tần Lập, cũng không nhìn Thượng Quan Bất Hối sắc mặt vô cùng khó coi. Ai cũng biết ngày độc bá của Thượng Quan gia đã chấm dứt...
Nhìn Tần Lập ngồi xe ngựa rời đi, đám đại nhân vật này cũng tự lên xe ngựa của minh đi theo phía sau, cảnh tượng trùng trùng điệp điệp cực kì đồ sộ.
Trên mặt Thượng Quan Bất Hối không chút huyết sắc, cùng mấy người Thượng Quan gia đứng nguyên tại chỗ.
Thượng Quan Hiên Vũ nhìn mọi người rời đi cùng Tần Lập, vẻ mặt phẫn nộ nói:
- Đều là một đám tiểu nhân nịnh bợ. Quá khứ nịnh bợ nhà chúng ta, hiện giờ thấy người khác thế lớn lại đi nịnh bợ. Thật sự là một đám tiểu nhân!
- Đúng vậy. Tần Công tước nói thế nào cũng là con rể của Thượng Quan gia. Làm như vậy quả thực rất không nể mặt. Hắn rất quá đáng!
- Thân phận người ta hiện tại chính là quý tộc Đại Tề quốc, như thế nào lại thừa là con rể Thượng Quan gia đây?
- Dấu đầu lòi đuôi. Ai lại không biết chính là hắn. Người này thật sự là đắc ý tới điên cuồng!
Một đám người Thượng Quan gia tranh nhau nói ầm ĩ cả lên. Thượng Quan Bất Hối nghe xong như thế nào lại có loại cảm giác bọn họ nói không phải là Tần Lập mà chính là hắn - Thượng Quan Bất Hối!
- Đều câm miệng lại! Trở về!
Thượng Quan Bất Hối nổi giận quát một tiếng, nổi giận đùng đùng lên xe ngựa.
Người đánh xe ngựa Tần Lập lúc này quả thật bội phục đến tận xương tủy. Tiểu nhân vật thành thị nhỏ nhìn thấy vấn đề cũng đơn giản trực tiếp, đừng nói Công tước mà ngay cả Tử tước hắn cũng chưa từng đánh xe. Cho nên lúc trước hắn chỉ kinh ngạc người trẻ tuổi trên xe thân phận cao quý, hiện tại thấy Tần Lập trước mặt trào phúng một đại nhân vật nghênh đón mà đại nhân vật này không ngờ không dám nói lại một câu. Loại ấn tượng trực quan này khiến cho hắn bội phục vị Công tước trẻ tuổi trong xe sát đất, cảm thấy tức thì trẻ lại mấy tuổi.
Sau đó hắn vung roi lên không trung, "đét" một tiếng giòn vang, xe ngựa nhanh chóng chạy như bay.
Trên đường cái nhấc lên một đám bụi đất để lại phía sau một đám nhân vật thượng lưu thành Hoàng Sa đang hai mặt nhìn nhau. Rất nhiều người biểu tình xấu hổ, đồng thời càng nhiều người trong lòng đều rõ ràng một việc.
Địa vị bá chủ thành Hoàng Sa của Thượng Quan gia chỉ sợ là "xong" rồi.
Trên thực tế, Tần Lập đối với chuyện này căn bản không có chút hứng thú. Sau khi xe ngựa vào trong thành, hắn liền thẳng đến viện trạch ở khu nhà giàu ở thành Nam lúc trước của bọn A Hổ.
Quả nhiên, Tần Lập thấy mấy người đã gấp gáp trở về, trên trán còn có mồ hôi đang đứng ở cửa.
Tần Lập nhảy xuống xe, ôm mỗi người một cái. Gặp Lãnh Bình, Tần Lập hắc hắc cười nói:
- Lãnh bang chủ vẫn khỏe chứ?
Lãnh Bình cười rất vui vẻ:
- Nhờ phúc của Công tước đại nhân, Lãnh Bình vẫn luôn rất tốt!
Tần Lập mỉm cười, sau đó cùng mấy người vào trong nhà.
Tần Lập đưa mắt nhìn thấy trong sân bày một đống lớn tài vật vừa nhìn đã biết có giá trị xa xỉ dùng một tấm bạt thật dày đậy ở mặt trên, hơi sững người nhìn về phía A Hổ hỏi:
- A Hổ đại ca. Đây là có chuyện gì?
A Hổ hắc hắc cười nói:
- Đây đều là người khác tặng cho công tử!
- Tặng cho ta?
Tần Lập vẻ mặt hồ nghi, thầm nghĩ ai lại tặng cho mình nhiều đồ vật như vậy? Những gia tộc ở thành Hoàng Sa này sao, hẳn là không đến mức như vậy chứ?
- Công tử không phải là cứu một đám thiếu nữ sao?
Bộ Vân Yên cười nói:
- Mấy thứ này đều là những tiểu nữ đó sau khi về gia tộc, ngàn dặm xa sôi đưa tới! Còn nói là về sau phàm là có việc gì cần đến bọn họ thì cứ việc nói!
Tần Lập đột nhiên hiểu ra, thầm nghĩ mình chỉ là làm việc thiện không ngờ lại kết giao với rất nhiều gia tộc. Một mạng lưới quan hệ khổng lồ!
Trên mặt Lãnh Dao cũng lộ ra tươi cười hiếm có, nói:
- Vân Yên kì thật là vui vẻ nhất bởi vì nàng có một dã tâm rất lớn.
- Không được nói!
Bộ Vân Yên làm bộ nghiêm mặt uy hiếp.
Lãnh Dao không bỏ qua, nói tiếp:
- Vân Yên nói nàng muốn trở thành một nữ hoàng buôn bán thành công nhất trên Thiên Nguyên Đại Lục! Thế nào, dã tâm không nhỏ phải không?
Bộ Vân Yên đi chọc buồn Lãnh Dao, hai nữ nhân xinh đẹp động lòng người ở trong sân vui đùa ầm ĩ cả lên, loại trường hợp này đã thật lâu không thấy. Ngày Tần Lập rời đi, tất cả mọi người như là không có chủ kiến, cả ngày như hồn mất vía.
Đoàn người vào phòng, Lãnh Bình trước tiên trình bày với Tần Lập một chút hoạt động và thu vào của Đại Thanh Bang. Chuyện Lãnh Bình giả chết ngay cả Nhị hoàng tử, đương kim Hoàng thượng cũng không biết. Đại Thanh Bang cũng rút lui khỏi đế đô Thanh Long quốc, lực ảnh hưởng trong quá khứ rất nhanh liền giảm đi rất nhiều.
Mà trên thực tế, tất cả việc làm ăn của Đại Thanh Bang lại không bị bất kì ảnh hưởng nào. Đây cũng là chỗ thông minh của Lãnh Bình, năm đó lúc hắn nương tựa Triệu Tinh Hà, những ngành quan trọng đều không tham gia. Cho nên sau khi thoát ly Triệu Tinh Hà, Lãnh Bình lại nhanh chóng thanh lý những người có liên quan đến Thái tử trong bang.
Đến hiện tại, một số việc làm ăn còn lại toàn bộ đều là kiếm tiền nhiều nhất. Hơn nữa, cả những bí mật hạch tâm đều nắm giữ trong tay mấy người cao tầng bọn Lãnh Bình.
Đám cao tầng Đại Thanh Bang ngày trước muốn dời đến thành Hoàng Sa rất nhiều người cũng biết. Hiện tại bọn họ ở thành Hoàng Sa, ngay cả là ngang ngược như Thượng Quan gia cũng không dám dễ dàng đắc tội, càng đừng nói đến hậu trường của Đại Thanh Bang hiện nay là Tần Lập. Cho Thượng Quan gia mượn vài lá gan bọn họ cũng không có dũng khí nảy sinh xung đột với Tần Lập vào thời điểm hiện tại.
Tần Lập nhìn Lãnh Bình cười nói:
- Lãnh bang chủ kì thật cũng không cần phải báo tất cả mọi chuyện với ta. Ngày trước không nói rõ mọi chuyện, vậy hôm nay trước mặt mọi người ta liền nói ra ý nghĩ của ta!
Đám người Lãnh Bình lập tức nghiêm túc, Tần Lập chỉ vào A Hổ, Bộ Vân Yên và Lãnh Dao nói:
- Ba người này Lãnh Bang chủ chắc là đều biết rồi. Như vậy ta giới thiệu lại một lần nữa. Vị A Hổ này là đại ca của ta; Bộ Vân Yên, Lãnh Dao là tỉ tỉ của ta.Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Tần Lập khẽ cười nói.
Đám người A Hổ, Bộ Vân Yên và Lãnh Dao đều sửng sốt, trong mắt lập tức lộ ra vẻ cảm động. Nhất là A Hổ, vừa định lên tiếng thì bị Tần Lập giơ tay cắt ngang.
- A Hổ đại ca! Chuyện quá khứ không nên nói nữa. Tần Lập ta cũng không phải là bạc nghĩa. Lúc trước ta nghèo túng, không có người để ý chỉ có các ngươi không ghét bỏ ta, vẫn vô tư trợ giúp ta. Tuy rằng ta chưa từng nói nhưng điều này thủy chung vẫn ở trong tim ta. Ta có thành tựu ngày hôm nay, cùng với trợ giúp của các ngươi ngày trước là không thể tách rời!
- Đó kì thật đều là chính ngươi cố gắng mà được, chúng ta dường như cũng không giúp đỡ cái gì.
Một hán tử sắt thép như A Hổ đôi mắt lúc này cũng có chút đỏ, gãi đầu dường như không biết nói cái gì mới tốt.
- Không phải vậy. Thực lực một người cho dù mạnh mẽ thế nào nếu không có ai giúp đỡ thì đó cũng chỉ là một người dũng mãnh, cũng không thể xem như cường giả. Điểm ấy ta nghĩ Lãnh bang chủ biết rõ nhất!
Lãnh Bình có chút hâm một nhìn đám người A Hổ, yên lặng gật đầu than nhẹ một tiếng:
- Đúng vậy! Tần Công tước nói rất đúng. Nghĩ lại Lãnh Bình ta ngày trước cũng chỉ là một kẻ lưu manh, nếu không có một đám huynh đệ giúp đỡ làm sao có được thế lực cùng địa vị như ngày hôm nay? Đặt ở hai mươi năm trước nếu có người theo ta nói: Ngươi về sau có thể có tiền có thế hơn đám hào môn thế gia, ta nhất định mắng hắn là một thằng ngốc. Nhưng là hôm nay, ta có thể không chút do dự nói cho dù gia tộc như Thượng Quan gia có cao thủ Thiên cấp, ta cũng không sợ bọn họ. Tất cả chỉ bởi vì Lãnh Bình ta có một đám huynh đệ có thể bán mạng cho ta!
Lúc này A Hổ cũng chỉ có thể gật đầu nói:
- Nhận biết Tần huynh đệ là chuyện may mắn nhất cuộc đời A Hổ ta!
Bộ Vân Yên cùng Lãnh Dao chăm chú nhìn Tần Lập, tuy rằng không nói gì nhưng trong lòng cũng đồng dạng hết sức cảm động.
Tần Lập nhìn Lãnh Bình, nói:
- Chuyện thứ hai ta muốn nói. Đó chính là lợi nhuận về sau của Đại Thanh Bang ta chỉ lấy một phần!
- Như vậy sao được!
Lãnh Bình "xoạt" một cái đứng lên, nhìn Tần Lập nói:
- Tần Công tước chớ nên coi thường người. Lãnh Bình ta cả đời chuyện xấu đã làm, người xấu cũng làm nhưng cho tơi bây giờ chưa bao giờ nói không giữ lời. Đại Thanh Bang hiện tại đã là tài sản của Công tước, chẳng lẽ Công tước ngài chán ghét đám huynh đệ lưu manh chúng ta hay sao?
Tần Lập khoát tay, cười nói:
- Ngươi quá đa tâm rồi! Nếu ta coi khinh các ngươi lúc trước một kiếm giết sạch chẳng phải càng thống khoái? Ta chỉ nói lấy một phần đã là một số lượng tiền rất lớn! Hơn nữa ta cam đoan Đại Thanh Bang cùng Tần Lập từ nay về sau chính là trên một cái thuyền. Mà ngươi, Lãnh Bình bang chủ vẫn là bang chủ Đại Thanh Bang như trước!
Tần Lập nói xong, liếc mắt nhìn Lãnh Bình một cái, nói tiếp:
- Đừng quên ngươi cũng đồng dạng có một đám huynh đệ. Đại Thanh Bang cũng không phải chỉ một mình ngươi. Bọn họ vì mạng của ngươi có thể giao Đại Thanh Bang cho ta, như vậy vì bọn họ ngươi cũng dễ ăn nói với bọn họ!
- Cứ quyết định như vậy đi!
Tần Lập quyết đoán nói.
- Ha ha! Tần Công tước nói đùa. Chuyện đó là có hiểu lầm rất lớn, chỉ tiếc không có cơ hội gì để giải thích với Tần Lập kia. Thượng Quan gia ta kì thật vẫn coi hắn là con rể của gia tộc, chuẩn bị chờ Thi Vũ về liền lo liệu việc hôn nhân của bọn họ!
Nghe lời nói này của Thượng Quan Bất Hối ngay cả con của hắn là Thượng Quan Hiên Vũ cũng đỏ bừng mặt mũi, quay sang một bên. Những người khác đối với lời nói vô sỉ này của Thượng Quan Bất Hối thì lại khinh thường trong lòng.
Tần Lập không cho ý kiến, "ồ" một tiếng thản nhiên cười nói:
- Là vậy sao? Nhưng ta nghe nói Thượng Quan gia các ngươi có thủ đoạn bỏ đá xuống giếng rất cao đó!
- Làm gì có chuyện đó, đều là người khác đố kị sự cường đại của Thượng Quan gia mà đặt chuyện nói xấu. Vì nghênh tiếp Tần Công tước, Thượng Quan gia chúng ta đặc biệt chuẩn bị một buổi tiệc. Xin Tần Công tước nể mặt kẻ hèn, để tại hạ đại biểu thân sĩ quý tộc thành Hoàng Sa vì Tần Công tước tẩy trần.
Thượng Quan Bất Hối chịu đựng vạn phần khuất nhục, cười theo nói.
- Ta vì sao phải nể mặt ngươi?
Tần Lập vẻ mặt tò mò, hết sức kinh ngạc nói:
- Dường như ta cùng với Thượng Quan gia chủ còn chưa quen thuộc đến mức đó chứ hả? Ha ha! Hơn nữa, ta không có chút hảo cảm nào với nhà các ngươi, muốn mời ta cũng phải chờ đến lúc cái nhìn của ta đối với các ngươi thay đổi một chút rồi nói sau. Lại nói, Thượng Quan gia thật sự có thể đại biểu toàn bộ thành Hoàng Sa? Không phải vậy chứ!
Tần Lập nói xong, không hề nhìn gương mặt Thượng Quan Bất Hối tím bầm đến khó coi, ngáp một cái hướng về những người khác cười thân mật:
- Các vị, rất xin lỗi. Đi đường có chút mệt mỏi, ngày khác chúng ta gặp mặt sau. Đến lúc đó ta mời!
- Tần Công tước đi thong thả!
- Tạm biệt Công tước đại nhân!
- Công tước đại nhân đi thong thả!
Đám nhân vật thượng lưu thành Hoàng Sa ở đây từng người mặt tươi cười lời nói từ biệt với Tần Lập, cũng không nhìn Thượng Quan Bất Hối sắc mặt vô cùng khó coi. Ai cũng biết ngày độc bá của Thượng Quan gia đã chấm dứt...
Nhìn Tần Lập ngồi xe ngựa rời đi, đám đại nhân vật này cũng tự lên xe ngựa của minh đi theo phía sau, cảnh tượng trùng trùng điệp điệp cực kì đồ sộ.
Trên mặt Thượng Quan Bất Hối không chút huyết sắc, cùng mấy người Thượng Quan gia đứng nguyên tại chỗ.
Thượng Quan Hiên Vũ nhìn mọi người rời đi cùng Tần Lập, vẻ mặt phẫn nộ nói:
- Đều là một đám tiểu nhân nịnh bợ. Quá khứ nịnh bợ nhà chúng ta, hiện giờ thấy người khác thế lớn lại đi nịnh bợ. Thật sự là một đám tiểu nhân!
- Đúng vậy. Tần Công tước nói thế nào cũng là con rể của Thượng Quan gia. Làm như vậy quả thực rất không nể mặt. Hắn rất quá đáng!
- Thân phận người ta hiện tại chính là quý tộc Đại Tề quốc, như thế nào lại thừa là con rể Thượng Quan gia đây?
- Dấu đầu lòi đuôi. Ai lại không biết chính là hắn. Người này thật sự là đắc ý tới điên cuồng!
Một đám người Thượng Quan gia tranh nhau nói ầm ĩ cả lên. Thượng Quan Bất Hối nghe xong như thế nào lại có loại cảm giác bọn họ nói không phải là Tần Lập mà chính là hắn - Thượng Quan Bất Hối!
- Đều câm miệng lại! Trở về!
Thượng Quan Bất Hối nổi giận quát một tiếng, nổi giận đùng đùng lên xe ngựa.
Người đánh xe ngựa Tần Lập lúc này quả thật bội phục đến tận xương tủy. Tiểu nhân vật thành thị nhỏ nhìn thấy vấn đề cũng đơn giản trực tiếp, đừng nói Công tước mà ngay cả Tử tước hắn cũng chưa từng đánh xe. Cho nên lúc trước hắn chỉ kinh ngạc người trẻ tuổi trên xe thân phận cao quý, hiện tại thấy Tần Lập trước mặt trào phúng một đại nhân vật nghênh đón mà đại nhân vật này không ngờ không dám nói lại một câu. Loại ấn tượng trực quan này khiến cho hắn bội phục vị Công tước trẻ tuổi trong xe sát đất, cảm thấy tức thì trẻ lại mấy tuổi.
Sau đó hắn vung roi lên không trung, "đét" một tiếng giòn vang, xe ngựa nhanh chóng chạy như bay.
Trên đường cái nhấc lên một đám bụi đất để lại phía sau một đám nhân vật thượng lưu thành Hoàng Sa đang hai mặt nhìn nhau. Rất nhiều người biểu tình xấu hổ, đồng thời càng nhiều người trong lòng đều rõ ràng một việc.
Địa vị bá chủ thành Hoàng Sa của Thượng Quan gia chỉ sợ là "xong" rồi.
Trên thực tế, Tần Lập đối với chuyện này căn bản không có chút hứng thú. Sau khi xe ngựa vào trong thành, hắn liền thẳng đến viện trạch ở khu nhà giàu ở thành Nam lúc trước của bọn A Hổ.
Quả nhiên, Tần Lập thấy mấy người đã gấp gáp trở về, trên trán còn có mồ hôi đang đứng ở cửa.
Tần Lập nhảy xuống xe, ôm mỗi người một cái. Gặp Lãnh Bình, Tần Lập hắc hắc cười nói:
- Lãnh bang chủ vẫn khỏe chứ?
Lãnh Bình cười rất vui vẻ:
- Nhờ phúc của Công tước đại nhân, Lãnh Bình vẫn luôn rất tốt!
Tần Lập mỉm cười, sau đó cùng mấy người vào trong nhà.
Tần Lập đưa mắt nhìn thấy trong sân bày một đống lớn tài vật vừa nhìn đã biết có giá trị xa xỉ dùng một tấm bạt thật dày đậy ở mặt trên, hơi sững người nhìn về phía A Hổ hỏi:
- A Hổ đại ca. Đây là có chuyện gì?
A Hổ hắc hắc cười nói:
- Đây đều là người khác tặng cho công tử!
- Tặng cho ta?
Tần Lập vẻ mặt hồ nghi, thầm nghĩ ai lại tặng cho mình nhiều đồ vật như vậy? Những gia tộc ở thành Hoàng Sa này sao, hẳn là không đến mức như vậy chứ?
- Công tử không phải là cứu một đám thiếu nữ sao?
Bộ Vân Yên cười nói:
- Mấy thứ này đều là những tiểu nữ đó sau khi về gia tộc, ngàn dặm xa sôi đưa tới! Còn nói là về sau phàm là có việc gì cần đến bọn họ thì cứ việc nói!
Tần Lập đột nhiên hiểu ra, thầm nghĩ mình chỉ là làm việc thiện không ngờ lại kết giao với rất nhiều gia tộc. Một mạng lưới quan hệ khổng lồ!
Trên mặt Lãnh Dao cũng lộ ra tươi cười hiếm có, nói:
- Vân Yên kì thật là vui vẻ nhất bởi vì nàng có một dã tâm rất lớn.
- Không được nói!
Bộ Vân Yên làm bộ nghiêm mặt uy hiếp.
Lãnh Dao không bỏ qua, nói tiếp:
- Vân Yên nói nàng muốn trở thành một nữ hoàng buôn bán thành công nhất trên Thiên Nguyên Đại Lục! Thế nào, dã tâm không nhỏ phải không?
Bộ Vân Yên đi chọc buồn Lãnh Dao, hai nữ nhân xinh đẹp động lòng người ở trong sân vui đùa ầm ĩ cả lên, loại trường hợp này đã thật lâu không thấy. Ngày Tần Lập rời đi, tất cả mọi người như là không có chủ kiến, cả ngày như hồn mất vía.
Đoàn người vào phòng, Lãnh Bình trước tiên trình bày với Tần Lập một chút hoạt động và thu vào của Đại Thanh Bang. Chuyện Lãnh Bình giả chết ngay cả Nhị hoàng tử, đương kim Hoàng thượng cũng không biết. Đại Thanh Bang cũng rút lui khỏi đế đô Thanh Long quốc, lực ảnh hưởng trong quá khứ rất nhanh liền giảm đi rất nhiều.
Mà trên thực tế, tất cả việc làm ăn của Đại Thanh Bang lại không bị bất kì ảnh hưởng nào. Đây cũng là chỗ thông minh của Lãnh Bình, năm đó lúc hắn nương tựa Triệu Tinh Hà, những ngành quan trọng đều không tham gia. Cho nên sau khi thoát ly Triệu Tinh Hà, Lãnh Bình lại nhanh chóng thanh lý những người có liên quan đến Thái tử trong bang.
Đến hiện tại, một số việc làm ăn còn lại toàn bộ đều là kiếm tiền nhiều nhất. Hơn nữa, cả những bí mật hạch tâm đều nắm giữ trong tay mấy người cao tầng bọn Lãnh Bình.
Đám cao tầng Đại Thanh Bang ngày trước muốn dời đến thành Hoàng Sa rất nhiều người cũng biết. Hiện tại bọn họ ở thành Hoàng Sa, ngay cả là ngang ngược như Thượng Quan gia cũng không dám dễ dàng đắc tội, càng đừng nói đến hậu trường của Đại Thanh Bang hiện nay là Tần Lập. Cho Thượng Quan gia mượn vài lá gan bọn họ cũng không có dũng khí nảy sinh xung đột với Tần Lập vào thời điểm hiện tại.
Tần Lập nhìn Lãnh Bình cười nói:
- Lãnh bang chủ kì thật cũng không cần phải báo tất cả mọi chuyện với ta. Ngày trước không nói rõ mọi chuyện, vậy hôm nay trước mặt mọi người ta liền nói ra ý nghĩ của ta!
Đám người Lãnh Bình lập tức nghiêm túc, Tần Lập chỉ vào A Hổ, Bộ Vân Yên và Lãnh Dao nói:
- Ba người này Lãnh Bang chủ chắc là đều biết rồi. Như vậy ta giới thiệu lại một lần nữa. Vị A Hổ này là đại ca của ta; Bộ Vân Yên, Lãnh Dao là tỉ tỉ của ta.Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Tần Lập khẽ cười nói.
Đám người A Hổ, Bộ Vân Yên và Lãnh Dao đều sửng sốt, trong mắt lập tức lộ ra vẻ cảm động. Nhất là A Hổ, vừa định lên tiếng thì bị Tần Lập giơ tay cắt ngang.
- A Hổ đại ca! Chuyện quá khứ không nên nói nữa. Tần Lập ta cũng không phải là bạc nghĩa. Lúc trước ta nghèo túng, không có người để ý chỉ có các ngươi không ghét bỏ ta, vẫn vô tư trợ giúp ta. Tuy rằng ta chưa từng nói nhưng điều này thủy chung vẫn ở trong tim ta. Ta có thành tựu ngày hôm nay, cùng với trợ giúp của các ngươi ngày trước là không thể tách rời!
- Đó kì thật đều là chính ngươi cố gắng mà được, chúng ta dường như cũng không giúp đỡ cái gì.
Một hán tử sắt thép như A Hổ đôi mắt lúc này cũng có chút đỏ, gãi đầu dường như không biết nói cái gì mới tốt.
- Không phải vậy. Thực lực một người cho dù mạnh mẽ thế nào nếu không có ai giúp đỡ thì đó cũng chỉ là một người dũng mãnh, cũng không thể xem như cường giả. Điểm ấy ta nghĩ Lãnh bang chủ biết rõ nhất!
Lãnh Bình có chút hâm một nhìn đám người A Hổ, yên lặng gật đầu than nhẹ một tiếng:
- Đúng vậy! Tần Công tước nói rất đúng. Nghĩ lại Lãnh Bình ta ngày trước cũng chỉ là một kẻ lưu manh, nếu không có một đám huynh đệ giúp đỡ làm sao có được thế lực cùng địa vị như ngày hôm nay? Đặt ở hai mươi năm trước nếu có người theo ta nói: Ngươi về sau có thể có tiền có thế hơn đám hào môn thế gia, ta nhất định mắng hắn là một thằng ngốc. Nhưng là hôm nay, ta có thể không chút do dự nói cho dù gia tộc như Thượng Quan gia có cao thủ Thiên cấp, ta cũng không sợ bọn họ. Tất cả chỉ bởi vì Lãnh Bình ta có một đám huynh đệ có thể bán mạng cho ta!
Lúc này A Hổ cũng chỉ có thể gật đầu nói:
- Nhận biết Tần huynh đệ là chuyện may mắn nhất cuộc đời A Hổ ta!
Bộ Vân Yên cùng Lãnh Dao chăm chú nhìn Tần Lập, tuy rằng không nói gì nhưng trong lòng cũng đồng dạng hết sức cảm động.
Tần Lập nhìn Lãnh Bình, nói:
- Chuyện thứ hai ta muốn nói. Đó chính là lợi nhuận về sau của Đại Thanh Bang ta chỉ lấy một phần!
- Như vậy sao được!
Lãnh Bình "xoạt" một cái đứng lên, nhìn Tần Lập nói:
- Tần Công tước chớ nên coi thường người. Lãnh Bình ta cả đời chuyện xấu đã làm, người xấu cũng làm nhưng cho tơi bây giờ chưa bao giờ nói không giữ lời. Đại Thanh Bang hiện tại đã là tài sản của Công tước, chẳng lẽ Công tước ngài chán ghét đám huynh đệ lưu manh chúng ta hay sao?
Tần Lập khoát tay, cười nói:
- Ngươi quá đa tâm rồi! Nếu ta coi khinh các ngươi lúc trước một kiếm giết sạch chẳng phải càng thống khoái? Ta chỉ nói lấy một phần đã là một số lượng tiền rất lớn! Hơn nữa ta cam đoan Đại Thanh Bang cùng Tần Lập từ nay về sau chính là trên một cái thuyền. Mà ngươi, Lãnh Bình bang chủ vẫn là bang chủ Đại Thanh Bang như trước!
Tần Lập nói xong, liếc mắt nhìn Lãnh Bình một cái, nói tiếp:
- Đừng quên ngươi cũng đồng dạng có một đám huynh đệ. Đại Thanh Bang cũng không phải chỉ một mình ngươi. Bọn họ vì mạng của ngươi có thể giao Đại Thanh Bang cho ta, như vậy vì bọn họ ngươi cũng dễ ăn nói với bọn họ!
- Cứ quyết định như vậy đi!
Tần Lập quyết đoán nói.
/956
|