- Ngươi thật ngốc a! Đều đã nói với ngươi rồi, ta là đi rèn luyện!
Lệnh Hồ Phi Nguyệt đối với vấn đề ngu ngốc này của Tần Lập cảm thấy hết sức không vừa lòng. Nhất là bốn chữ "hồ ly bản địa" này nghe thế nào cũng có cảm giác không được tự nhiên.
Tần Lập hắc hắc cười, cũng không để bụng. Hắn thuận miệng hỏi một câu:
- Vậy quê hương của ngươi ở đâu? Quá khứ cho tới bây giờ ta chưa từng gặp qua linh thú hóa hình!
- Ngươi không biết tùy tiện tìm hiểu nhà một cô gái ở đâu là chuyện rất không lễ phép sao? Không biết đến còn tưởng ngươi có ý đồ gì đó!
Cặp mắt linh động của Lệnh Hồ Phi Nguyệt trợn trắng, bĩu đôi môi hấp dẫn, trong lòng nghĩ thầm:
- Ngươi là đồ ngu ngốc, ngốc hơn cả tên Tử Hùng kia! Hừ, ngươi làm sao biết được chưa từng gặp linh thú hóa hình? Là ngươi có mắt không tròng, không phải sao?
Tần Lập cũng bĩu môi, đi ở phía trước không để ý tới nàng.
- Này, giận sao?
Lệnh Hồ Phi Nguyệt chạy đến trước mặt Tần Lập, vươn cánh tay ngọc đẹp đẽ quơ quơ trước mắt Tần Lập sau đó chu môi, nói:
- Không phải chứ! Ngươi là nam nhân mà, không nên nhỏ mọn như vậy được không?
- Tiểu muội muội. Nếu ngươi còn nói nhảm, trước khi trời tối đen chúng ta cũng không đi tới hẻm núi kia!
Tần Lập chỉ tay vào dãy núi hùng vĩ cách bọn họ hơn một trăm dặm nói.
Lệnh Hồ Phi Nguyệt híp mắt nhìn mặt trời sắp xuống núi, hừ một tiếng:
- Tiểu muội muội? Người ta lớn hơn ngươi rất nhiều đó!
- Vậy thì gọi như thế nào? Tỉ tỉ? A di? Cô nãi nãi?
- Ặc! Vậy thì vẫn gọi là tiểu muội muội đi, ngôn ngữ nhân loại thật phức tạp!
Trời chiều soi bóng hai ngươi thật dài dưới đất, một tầng hào quang chiếu trên mặt hai người như là tỏa một tầng ánh sáng thần thánh.
Vào lúc ban đêm hai ngươi đi tới bên ngoài hẻm núi lớn. Bóng đêm như nước, chim hót núi càng u tĩnh, gió nhẹ thổi qua ngọn núi, cành là trên núi ma sát lẫn nhau tạo ra từng đợt tiếng "xào xạc
Trên bầu trời ngàn sao lấp lánh, một vầng trăng sáng treo cao. Thân ở trong vùng núi hoang vắng này khiến cho người ta có một loại cảm giác đặc biệt hiu quạnh.
Dưới loại không khí này, ngay cả tiểu hồ ly Lệnh Hồ Phi Nguyệt nói nhiều cũng trở nên trầm mặc. Một đống lửa được đốt lên giữa hai người, ngọn lửa bùng cháy chiếu lên mặt hai người lúc sáng lúc tối.
- Này. Lý tưởng của ngươi là gì?
Trầm mặc hồi lâu, Lệnh Hồ Phi Nguyệt đang ngồi hai tay nâng cằm bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
- Lý tưởng?
Vấn đề này dường như rất dễ trả lời khiến cho Tần Lập chìm vào trầm tư. Thật lâu sau hắn tự giễu cười:
- Lý tưởng! Lý tưởng của ta chính là có thể đi theo người mình yêu, dạo chơi khắp đại lục thần kì này, hiểu biết các loại sự vật mới mẻ chưa từng gặp!
- Ồ! Lý tưởng này dường như rất dễ thực hiện.
Lệnh Hồ Phi Nguyệt đầu tiên là thuận miệng nói, tuy nhiên tiếp theo cặp mắt màu lam nhạt tinh thuần như nước nhìn chằm chằm đống lửa, nhẹ giọng nói:
- Tuy nhiên, hình như cũng không dễ dàng! Trước tiên, ngươi phải có thể ở cùng một chỗ với người yêu, sau đó ngươi còn phải cam đoan có được thực lực rất mạnh! Phải mạnh tới mức độ nào đây? À, ít nhất cũng phải như ta vậy. Không đủ, không đủ.
Vẻ mặt Lệnh Hồ Phi Nguyệt nghiêm túc phân tích:
- Nếu gặp được kẻ địch như Tử Hùng kia thì cho dù có thực lực như ta cũng chưa đủ bảo hiểm. Như vậy, phải mạnh hơn ta một chút mới được. Mà ta lại đã tu luyện bao nhiêu năm đây?
Vần đề này vừa nảy ra, Lệnh Hồ Phi Nguyệt hoàn toàn trầm mặc.
- Thiên tái thủy nguyệt, sơn trung tu hành.
Khẩu bất năng ngôn, phong xan lộ túc.
Phong xuy vũ lâm, cường địch hoàn thị.
(Ngàn năm tuế nguyệt, tu hành trong núi.
Màn trời chiếu đất, khó khăn gian khổ.
Gió thổi mưa rơi, cường địch xung quanh!)
Nếu Lệnh Hồ Phi Nguyệt nghe qua lời ca đó, nhất định sẽ tràn đầy cảm xúc với lời ca bên trong.
- Ta là một hồ ly tu hành ngàn năm, ngàn năm tu hành, ngàn năm cô độc...
Tần Lập thấy vấn đề chìm vào bế tắc, sau đó nhìn thấy tiểu hồ ly cuộn tròn thành một đoàn nằm ngủ cạnh đống lửa, trên mặt còn lộ ra một nụ cười ấm áp.
Tuy rằng biết người có thực lực như nàng sẽ không sợ lạnh nhưng Tần Lập vẫn đưng dậy, cởi áo choàng của mình nhẹ nhàng phủ lên thân thể của nàng.
Trong lúc ngủ mơ, cũng không biết mơ thấy chuyện gì vui vẻ mà trên khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của cô gái còn lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Sáng sớm hôm sau, Tần Lập cùng Lệnh Hồ Phi Nguyệt đi tới đáy hẻm núi lớn, Lệnh Hồ Phi Nguyệt cau mày nói:
- Hẻm núi lớn này, phía trước thật sự có linh thú rất cường đại sinh sống. Ta có thể cảm giác được khí tức của bọn họ, hơn nữa cũng đúng là vừa mới rời khỏi không lâu. Nhưng, đó là vì sao nhỉ?
Tần Lập hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi không cảm giác được nguy hiểm gì sao?
- Nguy hiểm? Không có!
Lệnh Hồ Phi Nguyệt rất khảng định lắc đầu, sau đó nói:
- Ta không cảm giác được bất kì nguy hiểm gì cả!
Tần Lập cũng có chút nghi hoặc, sau đó suy nghĩ một lúc, nhìn đôi mắt linh động màu lam nhạt của Lệnh Hồ Phi Nguyệt, nói:
- Ngươi có biết sự tồn tại của nơi thần bí không?
- Nơi thần bí?
Vẻ mặt Lệnh Hồ Phi Nguyệt hồ nghi nhìn Tần Lập, sau đó lắc đầu.
- Chính là một nơi tương tự như thế giới. Ví dụ mảnh đất dưới chân chúng ta đây, nếu là có thể thấy được, còn tồn tại một nơi phải dùng phương pháp đặc biệt mới có thể mở ra cánh cửa sau đó mới tiến vào trong. Linh khí ở trong nơi này thường thường cao hơn bên ngoài rất nhiều lần!
Tần Lập nhún vai, sau đó nói:
- Ngươi có biết không?
- Ta hiểu rồi, ngươi nói đến nơi "truyền thừa" phải không?
Lệnh Hồ Phi Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Hồ tộc chúng ta cũng có một nơi như ngươi nói. Phàm là hồ tộc có thể thành linh thú đều có thể vào nơi đó, được tổ tiên truyền thừa sau đó mới có thể càng đi xa trên con đường tu luyện. Hơn nữa, không những là hồ tộc, các linh thú chủng tộc khác cũng hơn phân nửa đều tồn tại nơi như vậy. Giống như là...
Lệnh Hồ Phi Nguyệt nói đến đây, thoáng chút chần chờ. Nàng vốn định nói:
- Giống như là con Hắc Thủy Khuê Ngưu xấu số kia. Nhưng vừa nghĩ đến tên ngu ngốc này hiện tại còn không biết thân phận mình, mà mình là một linh thú hóa hình cao quý không ngờ còn bị hắn đánh vào mông. Quả thật khó mà mở miệng, quá ngượng ngùng!
Tuy nhiên Tần Lập lại không nghe ra cái gì khác thường, gật đầu than nhẹ một tiếng:
- Khó trách rất nhiều linh thú đều mạnh mẽ như vậy, nguyên lai là bởi vì có địa phương truyền thừa chủng tộc!
- Đúng vậy! Dựa theo ý của ngươi, chính là trong này cũng có một nơi như vậy?
Trên mặt Lệnh Hồ Phi Nguyệt lộ ra nụ cười hưng phấn, nói:
- Ta vẫn chưa từng đi qua nơi khác ngoài hồ tộc truyền thừa! Thật tốt qua, ngươi mang ta đi cùng được không?
- Trong này rất nguy hiểm!
Trong lòng Tần Lập rất muốn. Có một người thực lực mạnh mẽ như Lệnh Hồ Phi Nguyệt để giúp đỡ thật không tồi. Tiểu cô nương này thoạt nhìn tâm địa thiện lương, không phải là loại linh thú dã tính khó thuần. Nếu người này không biết rõ nhất định sẽ nghĩ đến đây là một cô gái nhân loại có thiên tư tuyệt thế!
- Ngươi có thể cam đoan là người thực lực mạnh hơn ngươi rất nhiều không nhìn ra ngươi là một linh thú không?
Tần Lập nói ra lo lắng của bản thân.
- Đương nhiên!
Lệnh Hồ Phi Nguyệt nói hết sức dứt khoát, nhìn Tần Lập:
- Trừ khi có võ giả đạt tới tiêu chuẩn cảnh giới Chí Tôn của nhân loại, nếu không ai có thể nhìn ra bản thể của ta? Hừ! Nếu không phải đúng lúc bị ngươi nghe thấy ta nói chuyện với Tử Hùng, ngươi sẽ nghi ngờ ta là linh thú sao?
Tần Lập thành thật lắc đầu, thầm nghĩ:
- Một thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu như này, ai lại đi nghi ngờ nàng chứ?
Nghĩ một chút, Tần Lập vẫn nói:
- Ta đi vào trong này là vì kiếm vợ chưa cưới của ta. Mà môn phái của nàng chưa chắc đã đồng ý thả người, cho nên nhất định có phiền toái. Ngươi không sợ chứ?
Lệnh Hồ Phi Nguyệt nghe đến ba chữ "vợ chưa cưới" này, hơi chút ngẩn ra lập tức không để ý nói:
- Ngươi yếu hơn ta nhiều như vậy, ngươi còn không sợ thì ta sợ cái gì? Yên tâm. Nếu ai dám ăn hiếp ngươi, ta liền giúp ngươi đánh hắn!
Tiểu hồ ly nói thầm trong lòng:
- Đúng, coi như trả ân cứu mạng của ngươi!
Tần Lập cười gật đầu, sau đó nói:
- Tốt lắm! Một lời đã định!
Trong đôi mắt Lệnh Hồ Phi Nguyệt hiện lên một chút hào quang giảo hoạt, thầm nghĩ:
- Rốt cục lại có chuyện vui để chơi! Ở trong nơi truyền thừa của nhân loại lại có cường giả như thế nào đây? Xem vẻ mặt tiểu tử này lo lắng vội vàng, nói vậy sẽ không đơn giản. Nhưng Lệnh Hồ Phi Nguyệt ta là thiên tài vạn năm trong hồ tộc mới xuất hiện một lần, làm sao ta lại sợ hãi khiêu chiến đây?
Sáng sớm ngày sáu tháng sáu.
Trước khi mặt trời mọc, một chút tử khí ở chân trời đằng đông xuất hiện. Ở nơi kì ảo này tử khí càng nồng đậm!
Tần Lập hít sâu một hơi, dưới cái nhìn chăm chú đến trợn mắt há mồm của Lệnh Hồ Phi Nguyệt, một đám tử khí ở phía chân trời như là một đạo cầu vồng màu tím từ chân trời thẳng đến Tần Lập.
Tần Lập hít sâu một hơi, sau đó chỉ thấy trên người Tần Lập bắt đầu tản ra một vầng ánh sáng màu tím nhàn nhạt, đồng thời một cỗ khí thế làm cho tim đập nhanh chậm rãi vây quanh thân thể hắn.
Lệnh Hồ Phi Nguyệt đứng ở đó vẻ mặt không tin. Mỗi một đêm khuya ngày mười lăm, ngày trăng tròn hồ tộc đều hấp thụ tinh hoa của ánh trăng từ mặt trăng. Một đêm hấp thu đó nhiều hơn mấy tháng bình thường khổ tu, thuộc về bí mật không truyền ra ngoài của hồ tộc. Đồng dạng, đây cũng là phương pháp tu luyện từ viễn cổ xa xưa hồ tộc bắt đầu có.
Nhưng nàng lại không nghĩ rằng không ngờ lại có nhân loại có thể giống hồ tộc hấp thụ một tia tử khí phía chân trời để tu luyện thực lực của bản thân!
Điều này...cũng quá mạnh mẽ rồi?
Trong lúc nhất thời, vẻ thần bí trên người Tần Lập ở trong mắt Lệnh Hồ Phi Nguyệt bắt đầu trở nên nồng đậm.Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Nguyên bản chỉ cảm thấy được hắn là một võ giả thiên tài tuyệt hảo, mà hiện tại Lệnh Hồ Phi Nguyệt lại cảm giác bí mật trên người này xa xa không chỉ là mình đã nhìn thấy.
Nàng từ lúc đầu nguyên bản đơn thuần muốn báo ân, hiện tại đã trở nên tò tò.
Phù!
Tần Lập chậm rãi thở ra một hơi, ngụm khí đó đều là màu tím nhạt, sau đó lại hút trở về. Trạng thái tinh thần toàn thân hắn thoạt nhìn vô cùng tràn đầy.
Mở hai mắt, Tần Lập nhìn Lệnh Hồ Phi Nguyệt đứng ngây như phỗng ở bên cạnh, cười nói:
- Tiểu hồ ly. Thời tiết hôm nay rất đẹp.
Trong thiên địa đúng lúc này đột nhiên sinh ra một cỗ năng lượng dao động nhẹ nhàng, sâu không lường được lan tràn toàn bộ hẻm núi rộng lớn vô cùng.
Lệnh Hồ Phi Nguyệt cảm giác linh hồn của mình trong nháy mắt này đều có chút không yên, thậm chỉ quá mức run sợ kinh hô:
- Trời ạ! Đây là lực lượng gì? Quá khủng bố!
Lệnh Hồ Phi Nguyệt đối với vấn đề ngu ngốc này của Tần Lập cảm thấy hết sức không vừa lòng. Nhất là bốn chữ "hồ ly bản địa" này nghe thế nào cũng có cảm giác không được tự nhiên.
Tần Lập hắc hắc cười, cũng không để bụng. Hắn thuận miệng hỏi một câu:
- Vậy quê hương của ngươi ở đâu? Quá khứ cho tới bây giờ ta chưa từng gặp qua linh thú hóa hình!
- Ngươi không biết tùy tiện tìm hiểu nhà một cô gái ở đâu là chuyện rất không lễ phép sao? Không biết đến còn tưởng ngươi có ý đồ gì đó!
Cặp mắt linh động của Lệnh Hồ Phi Nguyệt trợn trắng, bĩu đôi môi hấp dẫn, trong lòng nghĩ thầm:
- Ngươi là đồ ngu ngốc, ngốc hơn cả tên Tử Hùng kia! Hừ, ngươi làm sao biết được chưa từng gặp linh thú hóa hình? Là ngươi có mắt không tròng, không phải sao?
Tần Lập cũng bĩu môi, đi ở phía trước không để ý tới nàng.
- Này, giận sao?
Lệnh Hồ Phi Nguyệt chạy đến trước mặt Tần Lập, vươn cánh tay ngọc đẹp đẽ quơ quơ trước mắt Tần Lập sau đó chu môi, nói:
- Không phải chứ! Ngươi là nam nhân mà, không nên nhỏ mọn như vậy được không?
- Tiểu muội muội. Nếu ngươi còn nói nhảm, trước khi trời tối đen chúng ta cũng không đi tới hẻm núi kia!
Tần Lập chỉ tay vào dãy núi hùng vĩ cách bọn họ hơn một trăm dặm nói.
Lệnh Hồ Phi Nguyệt híp mắt nhìn mặt trời sắp xuống núi, hừ một tiếng:
- Tiểu muội muội? Người ta lớn hơn ngươi rất nhiều đó!
- Vậy thì gọi như thế nào? Tỉ tỉ? A di? Cô nãi nãi?
- Ặc! Vậy thì vẫn gọi là tiểu muội muội đi, ngôn ngữ nhân loại thật phức tạp!
Trời chiều soi bóng hai ngươi thật dài dưới đất, một tầng hào quang chiếu trên mặt hai người như là tỏa một tầng ánh sáng thần thánh.
Vào lúc ban đêm hai ngươi đi tới bên ngoài hẻm núi lớn. Bóng đêm như nước, chim hót núi càng u tĩnh, gió nhẹ thổi qua ngọn núi, cành là trên núi ma sát lẫn nhau tạo ra từng đợt tiếng "xào xạc
Trên bầu trời ngàn sao lấp lánh, một vầng trăng sáng treo cao. Thân ở trong vùng núi hoang vắng này khiến cho người ta có một loại cảm giác đặc biệt hiu quạnh.
Dưới loại không khí này, ngay cả tiểu hồ ly Lệnh Hồ Phi Nguyệt nói nhiều cũng trở nên trầm mặc. Một đống lửa được đốt lên giữa hai người, ngọn lửa bùng cháy chiếu lên mặt hai người lúc sáng lúc tối.
- Này. Lý tưởng của ngươi là gì?
Trầm mặc hồi lâu, Lệnh Hồ Phi Nguyệt đang ngồi hai tay nâng cằm bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
- Lý tưởng?
Vấn đề này dường như rất dễ trả lời khiến cho Tần Lập chìm vào trầm tư. Thật lâu sau hắn tự giễu cười:
- Lý tưởng! Lý tưởng của ta chính là có thể đi theo người mình yêu, dạo chơi khắp đại lục thần kì này, hiểu biết các loại sự vật mới mẻ chưa từng gặp!
- Ồ! Lý tưởng này dường như rất dễ thực hiện.
Lệnh Hồ Phi Nguyệt đầu tiên là thuận miệng nói, tuy nhiên tiếp theo cặp mắt màu lam nhạt tinh thuần như nước nhìn chằm chằm đống lửa, nhẹ giọng nói:
- Tuy nhiên, hình như cũng không dễ dàng! Trước tiên, ngươi phải có thể ở cùng một chỗ với người yêu, sau đó ngươi còn phải cam đoan có được thực lực rất mạnh! Phải mạnh tới mức độ nào đây? À, ít nhất cũng phải như ta vậy. Không đủ, không đủ.
Vẻ mặt Lệnh Hồ Phi Nguyệt nghiêm túc phân tích:
- Nếu gặp được kẻ địch như Tử Hùng kia thì cho dù có thực lực như ta cũng chưa đủ bảo hiểm. Như vậy, phải mạnh hơn ta một chút mới được. Mà ta lại đã tu luyện bao nhiêu năm đây?
Vần đề này vừa nảy ra, Lệnh Hồ Phi Nguyệt hoàn toàn trầm mặc.
- Thiên tái thủy nguyệt, sơn trung tu hành.
Khẩu bất năng ngôn, phong xan lộ túc.
Phong xuy vũ lâm, cường địch hoàn thị.
(Ngàn năm tuế nguyệt, tu hành trong núi.
Màn trời chiếu đất, khó khăn gian khổ.
Gió thổi mưa rơi, cường địch xung quanh!)
Nếu Lệnh Hồ Phi Nguyệt nghe qua lời ca đó, nhất định sẽ tràn đầy cảm xúc với lời ca bên trong.
- Ta là một hồ ly tu hành ngàn năm, ngàn năm tu hành, ngàn năm cô độc...
Tần Lập thấy vấn đề chìm vào bế tắc, sau đó nhìn thấy tiểu hồ ly cuộn tròn thành một đoàn nằm ngủ cạnh đống lửa, trên mặt còn lộ ra một nụ cười ấm áp.
Tuy rằng biết người có thực lực như nàng sẽ không sợ lạnh nhưng Tần Lập vẫn đưng dậy, cởi áo choàng của mình nhẹ nhàng phủ lên thân thể của nàng.
Trong lúc ngủ mơ, cũng không biết mơ thấy chuyện gì vui vẻ mà trên khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của cô gái còn lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Sáng sớm hôm sau, Tần Lập cùng Lệnh Hồ Phi Nguyệt đi tới đáy hẻm núi lớn, Lệnh Hồ Phi Nguyệt cau mày nói:
- Hẻm núi lớn này, phía trước thật sự có linh thú rất cường đại sinh sống. Ta có thể cảm giác được khí tức của bọn họ, hơn nữa cũng đúng là vừa mới rời khỏi không lâu. Nhưng, đó là vì sao nhỉ?
Tần Lập hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi không cảm giác được nguy hiểm gì sao?
- Nguy hiểm? Không có!
Lệnh Hồ Phi Nguyệt rất khảng định lắc đầu, sau đó nói:
- Ta không cảm giác được bất kì nguy hiểm gì cả!
Tần Lập cũng có chút nghi hoặc, sau đó suy nghĩ một lúc, nhìn đôi mắt linh động màu lam nhạt của Lệnh Hồ Phi Nguyệt, nói:
- Ngươi có biết sự tồn tại của nơi thần bí không?
- Nơi thần bí?
Vẻ mặt Lệnh Hồ Phi Nguyệt hồ nghi nhìn Tần Lập, sau đó lắc đầu.
- Chính là một nơi tương tự như thế giới. Ví dụ mảnh đất dưới chân chúng ta đây, nếu là có thể thấy được, còn tồn tại một nơi phải dùng phương pháp đặc biệt mới có thể mở ra cánh cửa sau đó mới tiến vào trong. Linh khí ở trong nơi này thường thường cao hơn bên ngoài rất nhiều lần!
Tần Lập nhún vai, sau đó nói:
- Ngươi có biết không?
- Ta hiểu rồi, ngươi nói đến nơi "truyền thừa" phải không?
Lệnh Hồ Phi Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Hồ tộc chúng ta cũng có một nơi như ngươi nói. Phàm là hồ tộc có thể thành linh thú đều có thể vào nơi đó, được tổ tiên truyền thừa sau đó mới có thể càng đi xa trên con đường tu luyện. Hơn nữa, không những là hồ tộc, các linh thú chủng tộc khác cũng hơn phân nửa đều tồn tại nơi như vậy. Giống như là...
Lệnh Hồ Phi Nguyệt nói đến đây, thoáng chút chần chờ. Nàng vốn định nói:
- Giống như là con Hắc Thủy Khuê Ngưu xấu số kia. Nhưng vừa nghĩ đến tên ngu ngốc này hiện tại còn không biết thân phận mình, mà mình là một linh thú hóa hình cao quý không ngờ còn bị hắn đánh vào mông. Quả thật khó mà mở miệng, quá ngượng ngùng!
Tuy nhiên Tần Lập lại không nghe ra cái gì khác thường, gật đầu than nhẹ một tiếng:
- Khó trách rất nhiều linh thú đều mạnh mẽ như vậy, nguyên lai là bởi vì có địa phương truyền thừa chủng tộc!
- Đúng vậy! Dựa theo ý của ngươi, chính là trong này cũng có một nơi như vậy?
Trên mặt Lệnh Hồ Phi Nguyệt lộ ra nụ cười hưng phấn, nói:
- Ta vẫn chưa từng đi qua nơi khác ngoài hồ tộc truyền thừa! Thật tốt qua, ngươi mang ta đi cùng được không?
- Trong này rất nguy hiểm!
Trong lòng Tần Lập rất muốn. Có một người thực lực mạnh mẽ như Lệnh Hồ Phi Nguyệt để giúp đỡ thật không tồi. Tiểu cô nương này thoạt nhìn tâm địa thiện lương, không phải là loại linh thú dã tính khó thuần. Nếu người này không biết rõ nhất định sẽ nghĩ đến đây là một cô gái nhân loại có thiên tư tuyệt thế!
- Ngươi có thể cam đoan là người thực lực mạnh hơn ngươi rất nhiều không nhìn ra ngươi là một linh thú không?
Tần Lập nói ra lo lắng của bản thân.
- Đương nhiên!
Lệnh Hồ Phi Nguyệt nói hết sức dứt khoát, nhìn Tần Lập:
- Trừ khi có võ giả đạt tới tiêu chuẩn cảnh giới Chí Tôn của nhân loại, nếu không ai có thể nhìn ra bản thể của ta? Hừ! Nếu không phải đúng lúc bị ngươi nghe thấy ta nói chuyện với Tử Hùng, ngươi sẽ nghi ngờ ta là linh thú sao?
Tần Lập thành thật lắc đầu, thầm nghĩ:
- Một thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu như này, ai lại đi nghi ngờ nàng chứ?
Nghĩ một chút, Tần Lập vẫn nói:
- Ta đi vào trong này là vì kiếm vợ chưa cưới của ta. Mà môn phái của nàng chưa chắc đã đồng ý thả người, cho nên nhất định có phiền toái. Ngươi không sợ chứ?
Lệnh Hồ Phi Nguyệt nghe đến ba chữ "vợ chưa cưới" này, hơi chút ngẩn ra lập tức không để ý nói:
- Ngươi yếu hơn ta nhiều như vậy, ngươi còn không sợ thì ta sợ cái gì? Yên tâm. Nếu ai dám ăn hiếp ngươi, ta liền giúp ngươi đánh hắn!
Tiểu hồ ly nói thầm trong lòng:
- Đúng, coi như trả ân cứu mạng của ngươi!
Tần Lập cười gật đầu, sau đó nói:
- Tốt lắm! Một lời đã định!
Trong đôi mắt Lệnh Hồ Phi Nguyệt hiện lên một chút hào quang giảo hoạt, thầm nghĩ:
- Rốt cục lại có chuyện vui để chơi! Ở trong nơi truyền thừa của nhân loại lại có cường giả như thế nào đây? Xem vẻ mặt tiểu tử này lo lắng vội vàng, nói vậy sẽ không đơn giản. Nhưng Lệnh Hồ Phi Nguyệt ta là thiên tài vạn năm trong hồ tộc mới xuất hiện một lần, làm sao ta lại sợ hãi khiêu chiến đây?
Sáng sớm ngày sáu tháng sáu.
Trước khi mặt trời mọc, một chút tử khí ở chân trời đằng đông xuất hiện. Ở nơi kì ảo này tử khí càng nồng đậm!
Tần Lập hít sâu một hơi, dưới cái nhìn chăm chú đến trợn mắt há mồm của Lệnh Hồ Phi Nguyệt, một đám tử khí ở phía chân trời như là một đạo cầu vồng màu tím từ chân trời thẳng đến Tần Lập.
Tần Lập hít sâu một hơi, sau đó chỉ thấy trên người Tần Lập bắt đầu tản ra một vầng ánh sáng màu tím nhàn nhạt, đồng thời một cỗ khí thế làm cho tim đập nhanh chậm rãi vây quanh thân thể hắn.
Lệnh Hồ Phi Nguyệt đứng ở đó vẻ mặt không tin. Mỗi một đêm khuya ngày mười lăm, ngày trăng tròn hồ tộc đều hấp thụ tinh hoa của ánh trăng từ mặt trăng. Một đêm hấp thu đó nhiều hơn mấy tháng bình thường khổ tu, thuộc về bí mật không truyền ra ngoài của hồ tộc. Đồng dạng, đây cũng là phương pháp tu luyện từ viễn cổ xa xưa hồ tộc bắt đầu có.
Nhưng nàng lại không nghĩ rằng không ngờ lại có nhân loại có thể giống hồ tộc hấp thụ một tia tử khí phía chân trời để tu luyện thực lực của bản thân!
Điều này...cũng quá mạnh mẽ rồi?
Trong lúc nhất thời, vẻ thần bí trên người Tần Lập ở trong mắt Lệnh Hồ Phi Nguyệt bắt đầu trở nên nồng đậm.Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Nguyên bản chỉ cảm thấy được hắn là một võ giả thiên tài tuyệt hảo, mà hiện tại Lệnh Hồ Phi Nguyệt lại cảm giác bí mật trên người này xa xa không chỉ là mình đã nhìn thấy.
Nàng từ lúc đầu nguyên bản đơn thuần muốn báo ân, hiện tại đã trở nên tò tò.
Phù!
Tần Lập chậm rãi thở ra một hơi, ngụm khí đó đều là màu tím nhạt, sau đó lại hút trở về. Trạng thái tinh thần toàn thân hắn thoạt nhìn vô cùng tràn đầy.
Mở hai mắt, Tần Lập nhìn Lệnh Hồ Phi Nguyệt đứng ngây như phỗng ở bên cạnh, cười nói:
- Tiểu hồ ly. Thời tiết hôm nay rất đẹp.
Trong thiên địa đúng lúc này đột nhiên sinh ra một cỗ năng lượng dao động nhẹ nhàng, sâu không lường được lan tràn toàn bộ hẻm núi rộng lớn vô cùng.
Lệnh Hồ Phi Nguyệt cảm giác linh hồn của mình trong nháy mắt này đều có chút không yên, thậm chỉ quá mức run sợ kinh hô:
- Trời ạ! Đây là lực lượng gì? Quá khủng bố!
/956
|