- Vị công tử này! Tiểu nữ xin chào! Khi vừa mới vào đã thấy rất quen mặt, có phải trước đây chúng ta đã gặp hay không?
Thiếu nữ vừa cất tiếng nói, thanh âm mềm mại, dáng vẻ yểu điệu quyến rũ, làm cho người ta không kìm nổi dâng lên một cảm giác vừa thấy đã có cảm tình.
Tần Lập thở nhẹ một hơi, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ bộ dáng của mình thật giống người tốt như vậy?
Hắn ngẩng đầu, nhìn thiếu nữ xinh đẹp bề ngoài diêm dúa lả lơi, nhưng trên thực tế ánh mắt trong suốt như nước, nói:
- Cô nương! Cô nhớ sai rồi, ta chưa gặp qua cô lần nào!
Tần Lập nói vừa dứt lời, rõ ràng cảm nhận được gã thanh niên ở bàn bên cạnh kia thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng cũng giác được những ánh mắt khác thường của thực khách trong tửu lâu. Tần Lập cười thầm trong lòng:
- Những người đó chỉ sợ đều xem mình như là tên khốn không có can đảm đây? Có mỹ nữ sáp lại gần mà lại từ chối.
Thiếu nữ kia cũng không giận, dường như đã đoán được Tần Lập sẽ có phản ứng như vậy, nàng ta nở nụ cười quyến rũ:
- Công tử không mời ta ngồi xuống nói chuyện sao?
Bên trong tửu lâu ánh mắt đám người kia đều đứng tròng, cả đám đều tức giận mắng thầm:
- Ông trời mù mắt rồi! Chuyện thế này sao không rơi vào mình? Mỹ nữ như thế, không ngờ lại chủ động đi tới kết giao với nam nhân! Chuyện này...này quả thực là cơ hội diễm ngộ tha thiết ước mơ đây!
Cả một đám thiếu nữ phía sau thiếu nữ áo trắng này, dường như cũng có chút không ngờ, nhưng họ đều biểu hiện rất bình tĩnh, đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn.
Tần Lập không cần nhìn cũng biết gã thanh niên kia, khẳng định trong lòng vô cùng căm ghét mình. Một màn trước mắt này nhìn qua có hơi buồn cười, thiếu nữ này rõ ràng là muốn gây họa cho người, muốn kéo Tần Lập xuống nước, nhưng nhất cử nhất động vẫn cứ làm cho người ta không thể hận nàng được.
Tần Lập cười khổ nói:
- Cái này...cũng không cần thiết đâu? Chúng ta không quen biết, lại tình cờ gặp nhau như bèo nước vô tình, sau hôm nay chỉ sợ sẽ không còn cơ hội gặp lại. Lúc này...ta còn có việc sẽ không quấy rầy.
Tần Lập thấy tiểu nhị đi tới thối lại tiến lẻ, lập tức đứng lên, định đi ra ngoài.
- Này! Người này, ngươi thật không có lễ phép chút nào? Ngươi còn có phải nam nhân không?
Cô gái áo xanh mồm miệng lanh lợi rốt cục không kìm nổi bộc phát ra, trợn mắt nhìn Tần Lập. Nàng ta thật sự cảm thấy rất phẫn nộ, nam nhân này thật quá tệ. Đại sư tỷ của mình chưa từng có thái độ đối đãi với một người nam nhân nào như vậy.
Tần Lập tựa cười như không cười nhìn thoáng qua cô gái áo xanh, thản nhiên nói:
- Ta có phải nam nhân hay không, chỉ có nữ nhân của ta mới biết được!
Nói xong, cứ như vậy nhẹ nhàng lướt qua giữa các thiếu nữ, cầm lấy tiền lẻ trong tay tiểu nhị đang trợn mắt há hốc mồm, rồi ra ngoài tửu lâu.
Lưu lại phía sau một lô ánh mắt, vô số người đều giận dữ thầm nghĩ trong lòng:
- Trên đời này không ngờ còn có kẻ không biết phong tình như thế.
Một câu nói của Tần Lập kia:
- Ta có phải là nam nhân hay không, chỉ có nữ nhân của ta mới biết được!" Cũng khiến cho cô gái áo xanh xấu hổ đến sắc mặt ửng đỏ, chu miệng, dậm chân mắng:
- Nam nhân không có người nào tốt!
Ở sâu trong đôi mắt thiếu nữ áo trắng thoáng hiện lên một chút thất vọng. Dựa vào trực giác nàng nhận ra người nam nhân trẻ tuổi anh tuần này thực không đơn giản, vì thế chủ động tới kết giao một phen, nhưng không nghĩ rằng đối phương so với tưởng tượng của mình còn dứt khoát hơn nhiều, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không dành cho nàng chút nào.
Lúc này, trong lòng gã thanh niên kia vô cùng đắc ý, thầm nghĩ:
- Xem ra tên kia thức thời, biết nữ nhân bản công tử coi trọng, không phải cỡ hắn có thể trêu chọc được.
Lúc này, gã thanh niên đứng dậy, xoát một tiếng mở quạt ra, cố ý để lộ bức tranh kia ra trước mặt thiếu nữ, đồng dạng lộ ra một vẻ tươi cười mê người, nói:
- Tỷ tỷ hà tất phải làm như thế! Tiểu đệ say mê tỷ tỷ cuồng dại, không bằng cứ để tiểu đệ làm chủ, mời chư vị tỷ tỷ đi Ngự Hoàng Viên dùng cơm được không?
- Ồ!
Bên trong tửu lâu truyền đến một tràng tiếng ồ kinh sợ, rất nhiều ánh mắt nhìn về phía công tử trẻ tuổi này, đã mang theo vài phần sợ hãi.
Ngự Hoàng Viên, đó chính là nơi hoàng gia chuyên dùng để chiêu đãi khách quý.
Người bình thường, cho dù là đại thương nhân phú khả địch quốc, nếu muốn đi vào Ngự Hoàng Viên dùng cơm, cũng là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Vốn mọi người đều thấy được công tử trẻ tuổi này là người cao quý, không nghĩ tới dĩ nhiên là nhân vật cao quý đến không tưởng tượng được, tuy rằng không ai nhận biết chàng công tử này, nhưng chỉ bằng vào một câu nói kia của hắn, cũng đủ để cho các cô nương khắp thành nơi vào điên cuồng.
Thiếu nữ áo trắng chán ghét nhìn thoáng qua gã công tử trẻ tuổi, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
- Ý tốt của công tử chúng ta xin tâm lĩnh! Tuy nhiên chúng ta không phải là người cùng một thế giới, tốt hơn là miễn đi!
Nói xong, hướng về phía các thiếu nữ nói:
- Chúng ta đi!
- Không phải người cùng một thế giới? Ha ha...
Công tử trẻ tuổi khẽ cười một tràng, ngay sau đó nói:
- Chẳng lẽ, các ngươi thực cho rằng: các ngươi đã cao quý đến mức có thể coi rẻ chúng sinh sao? Không...các ngươi đều sai lầm rồi, sai lầm thật tệ hại! Trên đời này, cho tới bây giờ đã không còn phân biệt cái gì thế tục, cũng không phân biệt cái gì địa phương thần bí cùng địa phương cực Tây. Có chăng chính là võ giả thực lực mạnh yếu bất đồng!
Những lời nói của công tử trẻ tuổi này, khiến cho thân hình thiếu nữ áo trắng hơi chấn động, có chút kinh ngạc liếc nhìn gã thanh niên một cái, ngay sau đó lạnh nhạt nói:
- Ồ! Phải không? Vậy cùng chúng ta có quan hệ gì?
Nói xong, mang theo chúng nữ rời khỏi tửu lâu.
- Không tin thực lực của chúng ta sao? Ha ha...
Trong mắt gã công tử thoáng hiện lên vẻ u tối, sau đó cùng theo đi ra ngoài.
- Đại sư tỷ! Tên kia vẫn đi theo chúng ta, làm sao bây giờ?
Một người trong đám thiếu nữ hỏi thiếu nữ áo trắng.
- Cái gì làm sao bây giờ? Trực tiếp động thủ, hung hăn giáo huấn cho bọn chúng một phen, sau đó bảo chúng cút đi!
Cô gái áo xanh hung tợn nói, bộ dáng tức giận trông thật đáng yêu, nàng ta vẫn còn đang ghi hận câu nói trêu đùa vừa rồi của Tần Lập, nên dồn hết nỗi căm hận lên người gã thanh niên này.
- Được rồi! Người nọ nói thật ra cũng không có gì không đúng! Trên đời này, kỳ thật vốn là chẳng phân biệt cái gì giới thế tục hay là địa phương cực Tây. Đều ở chung trên một đại lục, có chăng chỉ là phân chia trên phương diện thực lực, cũng không có sai biệt lắm. Trước đây, ta thật đúng là có hơi xem thường người trẻ tuổi này, có lẽ hắn cũng có chỗ dựa sau lưng. Chúng tar a ngoài làm chính sự lần này, không nên rước lấy những phiền toái vô ích.
Trong đám người, có một nữ nhân tuổi xem ra khá lớn chừng ba mươi, toàn thân mặc áo choàng đen, chậm rãi nói.
Thiếu nữ áo trắng gật đầu nói:
- Đúng vậy, chúng ta tốt hơn là mau mau chạy tới Thiên Trì, lấy cho được vật kia,. Sau đó rời khỏi nơi này ngay. Dù sao nơi này cũng không phải là địa bàn của chúng ta.
Một đám người nói xong, bắt đầu đi ra hướng ngoài thành. Tòa thành lớn này là hộ thành của hoàng thành Thiên Trì quốc, cách hoàng thành chỉ có chừng mấy chục dặm, mà tên nước gọi là Thiên Trì quốc cũng do có Thiên Trì kia. Nó ở trên đỉnh một ngọn núi cao hơn vạn thước, ở phía đông cách hoàng thành chừng hơn bảy mươi dặm.
Ngọn núi đó người bình thường căn bản là khó có thể trèo lên, cho dù là võ giả thực lực không kém, nếu muốn thành công đi lên đỉnh núi cũng không dễ dàng. Vách núi dốc ngược, địa thế hiểm ác, đủ loại linh thú mạnh mẽ ở khắp nơi trên đó.
Cho nên, Thiên Trì này mặc dù là tượng trưng cho Thiên Trì quốc, nhưng trên thực tế, người tận mắt thấy qua Thiên Trì cũng không nhiều.
Trong truyền thuyết Thiên Trì sâu tới hơn ngàn thước. Vốn ngọc núi này trước đây là một núi lửa thật lớn, sau lại núi lửa tắt đi, nơi này chưa đầy nước, trở thành một hồ thiên nhiên thật lớn, trên rộng dưới hẹp.
Trong Thiên Trì có sinh sống một loại sinh vật tên là Băng Hỏa Ngư, nghe nói có thể chui vào trong dung nham nóng chảy, còn có thể bơi xuyên qua lại tự do ở trong Hàn Băng vạn năm.
Hàng năm vào mùa xuân, Băng hỏa Ngư sẽ chui vào trong dung nham, theo dòng dung nham, xuyên qua đến một địa phương cực hàn không ai biết đến, rồi đẻ trứng ở giữa hàn băng, sau đó mới di chuyển một đường dài trở về.
Lúc đó sẽ có rất nhiều Băng Hỏa Ngư chết trên đường quay về, cũng chính là ở giữa dòng dung nham mà người bình thường không thể đến gần.
Tóm lại, đây là một loại sinh vật trong nước được thần hóa, gần như không ai hiểu biết về loại sinh vật này, nhưng vạn nghìn năm qua, truyền thuyết về Băng Hỏa Ngư lại chưa bao giờ đứa đoạn.
Hứng thú của mọi người đối với nó cũng chưa từng suy giảm. Tuy nhiên đối với một vài gia tộc cùng môn phái cổ lâu đời từ thời đại thái cổ lưu truyền tới nay mà nói, chuyện này cũng không phải là một truyền thuyết.
Đây là một sự thật đến không thể còn chuyện gì thật hơn.
Thế gian kỳ vật, mỗi thứ đều có thể khiến cho người ta cảm giác thật khó tin, tye như nói bên trong địa phương thần bí hiện tại Tần gia đang đóng quân đó, có được Lãnh Liệt Thánh Thủy công hiệu như Thần, thậm chí có thể khởi tử hối sinh; cùng với Long Tiên Thảo loại thực vật có thể đạt được rất nhiều nguyên lực. Không có loại nào mà không phải là thế gian kỳ vật.
Công hiệu lớn nhất của Băng Hỏa Ngư này, cũng không phải là tăng lên trên phương diện vũ lực, mà bởi vì Băng Hỏa Ngư sinh trưởng ở môi trường đặc biệt, tạo nên cho nó có một loại công hiệu thần kỳ, đó là...trú nhan.
Trên đời này, nếu nói chuyện gì có thể đạt được tất cả nữ nhân đồng tình, chỉ sợ cũng chính là thanh xuân vĩnh trú, ngoài ra tài phú địa vị, đều không phải là điều đạt được đồng tình.
Nhưng tuổi thanh xuân thật sự có thể giữ được mãi mãi sao? Đáp án là không thể!
Sauk hi võ giả tu luyện đến cảnh giới Phá Thiên, tốc độ già cả liền trở nên cực kỳ chậm rãi, thế nhưng dù có chậm mấy đi nữa cũng sẽ già đi. Khi tu luyện đến cảnh giới Phá Toái Hư Không, có thể là chậm lại tốc độ này đến mức thấp nhất.
Nhưng theo năm tháng trôi qua, vẫn có thể từ trên mặt vào trong mắt, nhìn thấy ra thần thái tang thương này, đây là chuyện không thể tránh được.
Chỉ có khi đạt tới cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, mới có cơ hội một lần phản lão hoàn đồng. Tuy nhiên, đến thời điểm này, hơn phân nửa người ta đều cố sức để đột phá cao hơn, đâu có thể thong dong làm lại dáng vẻ bên ngoài của mình?
Bởi vậy, nếu thế gian này có thể có một loại đồ vật nào đó, có thể giữ lại tuổi thanh xuân, giúp cho người ta tuổi trẻ mãi mãi, như vậy, nó nhất định sẽ làm cho tất cả nữ nhân rơi vào hưng phấn, lâm vào điêm cuồng.
Băng Hỏa Ngư chính là như thế! Là một loại sinh vật bởi vì môi trường sinh trưởng của nó đặc thù, tạo nên công hiệu thần kỳ này. Thật ra từ lúc thời đại thái cổ, đã có người chuyên môn bắt loại cá này, mỗi con đều có thể bán đấu giá với cái giá trên trời.
Nguyên liệu luyện kim cực phẩm, Linh Khí cực tốt, các loại đan dược cực phẩm...đều có thể đổi lấy nó.
Cho nên nói Băng Hỏa Ngư này, là bảo vật còn sống không hơn không kém.
Sauk hi Tần Lập đi vào Thiên Trì quốc cũng có nghe nói về truyền thuyết này, có người nói bên trong Thiên Trì ở Thiên Trì quốc, còn có tung tích của Băng Hỏa Ngư, tuy nhiên lại không ai có khả năng thu được.Nguồn: http://truyenyy.com
Thật ra Tần Lập không có ý niệm gì lớn lắm với loại cá này, hắn chỉ muốn trước khi tìm được Lãnh Thu Cung, trước tiên tiêu diệt cừu gia của A Hổ. Tần Lập nắm trong tay toàn bộ tám địa phương thần bí ở Thiên Trì quốc, nếu muốn tìm tung tích môn phái kia, cũng không phải là chuyện khó, mà hiện tại vị trí của hắn cách một chỗ địa phương thần bí gần nhất, lại trùng hợp ở ngay tại Thiên Trì quốc trên ngọn núi cao kia.
Thiếu nữ vừa cất tiếng nói, thanh âm mềm mại, dáng vẻ yểu điệu quyến rũ, làm cho người ta không kìm nổi dâng lên một cảm giác vừa thấy đã có cảm tình.
Tần Lập thở nhẹ một hơi, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ bộ dáng của mình thật giống người tốt như vậy?
Hắn ngẩng đầu, nhìn thiếu nữ xinh đẹp bề ngoài diêm dúa lả lơi, nhưng trên thực tế ánh mắt trong suốt như nước, nói:
- Cô nương! Cô nhớ sai rồi, ta chưa gặp qua cô lần nào!
Tần Lập nói vừa dứt lời, rõ ràng cảm nhận được gã thanh niên ở bàn bên cạnh kia thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng cũng giác được những ánh mắt khác thường của thực khách trong tửu lâu. Tần Lập cười thầm trong lòng:
- Những người đó chỉ sợ đều xem mình như là tên khốn không có can đảm đây? Có mỹ nữ sáp lại gần mà lại từ chối.
Thiếu nữ kia cũng không giận, dường như đã đoán được Tần Lập sẽ có phản ứng như vậy, nàng ta nở nụ cười quyến rũ:
- Công tử không mời ta ngồi xuống nói chuyện sao?
Bên trong tửu lâu ánh mắt đám người kia đều đứng tròng, cả đám đều tức giận mắng thầm:
- Ông trời mù mắt rồi! Chuyện thế này sao không rơi vào mình? Mỹ nữ như thế, không ngờ lại chủ động đi tới kết giao với nam nhân! Chuyện này...này quả thực là cơ hội diễm ngộ tha thiết ước mơ đây!
Cả một đám thiếu nữ phía sau thiếu nữ áo trắng này, dường như cũng có chút không ngờ, nhưng họ đều biểu hiện rất bình tĩnh, đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn.
Tần Lập không cần nhìn cũng biết gã thanh niên kia, khẳng định trong lòng vô cùng căm ghét mình. Một màn trước mắt này nhìn qua có hơi buồn cười, thiếu nữ này rõ ràng là muốn gây họa cho người, muốn kéo Tần Lập xuống nước, nhưng nhất cử nhất động vẫn cứ làm cho người ta không thể hận nàng được.
Tần Lập cười khổ nói:
- Cái này...cũng không cần thiết đâu? Chúng ta không quen biết, lại tình cờ gặp nhau như bèo nước vô tình, sau hôm nay chỉ sợ sẽ không còn cơ hội gặp lại. Lúc này...ta còn có việc sẽ không quấy rầy.
Tần Lập thấy tiểu nhị đi tới thối lại tiến lẻ, lập tức đứng lên, định đi ra ngoài.
- Này! Người này, ngươi thật không có lễ phép chút nào? Ngươi còn có phải nam nhân không?
Cô gái áo xanh mồm miệng lanh lợi rốt cục không kìm nổi bộc phát ra, trợn mắt nhìn Tần Lập. Nàng ta thật sự cảm thấy rất phẫn nộ, nam nhân này thật quá tệ. Đại sư tỷ của mình chưa từng có thái độ đối đãi với một người nam nhân nào như vậy.
Tần Lập tựa cười như không cười nhìn thoáng qua cô gái áo xanh, thản nhiên nói:
- Ta có phải nam nhân hay không, chỉ có nữ nhân của ta mới biết được!
Nói xong, cứ như vậy nhẹ nhàng lướt qua giữa các thiếu nữ, cầm lấy tiền lẻ trong tay tiểu nhị đang trợn mắt há hốc mồm, rồi ra ngoài tửu lâu.
Lưu lại phía sau một lô ánh mắt, vô số người đều giận dữ thầm nghĩ trong lòng:
- Trên đời này không ngờ còn có kẻ không biết phong tình như thế.
Một câu nói của Tần Lập kia:
- Ta có phải là nam nhân hay không, chỉ có nữ nhân của ta mới biết được!" Cũng khiến cho cô gái áo xanh xấu hổ đến sắc mặt ửng đỏ, chu miệng, dậm chân mắng:
- Nam nhân không có người nào tốt!
Ở sâu trong đôi mắt thiếu nữ áo trắng thoáng hiện lên một chút thất vọng. Dựa vào trực giác nàng nhận ra người nam nhân trẻ tuổi anh tuần này thực không đơn giản, vì thế chủ động tới kết giao một phen, nhưng không nghĩ rằng đối phương so với tưởng tượng của mình còn dứt khoát hơn nhiều, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không dành cho nàng chút nào.
Lúc này, trong lòng gã thanh niên kia vô cùng đắc ý, thầm nghĩ:
- Xem ra tên kia thức thời, biết nữ nhân bản công tử coi trọng, không phải cỡ hắn có thể trêu chọc được.
Lúc này, gã thanh niên đứng dậy, xoát một tiếng mở quạt ra, cố ý để lộ bức tranh kia ra trước mặt thiếu nữ, đồng dạng lộ ra một vẻ tươi cười mê người, nói:
- Tỷ tỷ hà tất phải làm như thế! Tiểu đệ say mê tỷ tỷ cuồng dại, không bằng cứ để tiểu đệ làm chủ, mời chư vị tỷ tỷ đi Ngự Hoàng Viên dùng cơm được không?
- Ồ!
Bên trong tửu lâu truyền đến một tràng tiếng ồ kinh sợ, rất nhiều ánh mắt nhìn về phía công tử trẻ tuổi này, đã mang theo vài phần sợ hãi.
Ngự Hoàng Viên, đó chính là nơi hoàng gia chuyên dùng để chiêu đãi khách quý.
Người bình thường, cho dù là đại thương nhân phú khả địch quốc, nếu muốn đi vào Ngự Hoàng Viên dùng cơm, cũng là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Vốn mọi người đều thấy được công tử trẻ tuổi này là người cao quý, không nghĩ tới dĩ nhiên là nhân vật cao quý đến không tưởng tượng được, tuy rằng không ai nhận biết chàng công tử này, nhưng chỉ bằng vào một câu nói kia của hắn, cũng đủ để cho các cô nương khắp thành nơi vào điên cuồng.
Thiếu nữ áo trắng chán ghét nhìn thoáng qua gã công tử trẻ tuổi, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
- Ý tốt của công tử chúng ta xin tâm lĩnh! Tuy nhiên chúng ta không phải là người cùng một thế giới, tốt hơn là miễn đi!
Nói xong, hướng về phía các thiếu nữ nói:
- Chúng ta đi!
- Không phải người cùng một thế giới? Ha ha...
Công tử trẻ tuổi khẽ cười một tràng, ngay sau đó nói:
- Chẳng lẽ, các ngươi thực cho rằng: các ngươi đã cao quý đến mức có thể coi rẻ chúng sinh sao? Không...các ngươi đều sai lầm rồi, sai lầm thật tệ hại! Trên đời này, cho tới bây giờ đã không còn phân biệt cái gì thế tục, cũng không phân biệt cái gì địa phương thần bí cùng địa phương cực Tây. Có chăng chính là võ giả thực lực mạnh yếu bất đồng!
Những lời nói của công tử trẻ tuổi này, khiến cho thân hình thiếu nữ áo trắng hơi chấn động, có chút kinh ngạc liếc nhìn gã thanh niên một cái, ngay sau đó lạnh nhạt nói:
- Ồ! Phải không? Vậy cùng chúng ta có quan hệ gì?
Nói xong, mang theo chúng nữ rời khỏi tửu lâu.
- Không tin thực lực của chúng ta sao? Ha ha...
Trong mắt gã công tử thoáng hiện lên vẻ u tối, sau đó cùng theo đi ra ngoài.
- Đại sư tỷ! Tên kia vẫn đi theo chúng ta, làm sao bây giờ?
Một người trong đám thiếu nữ hỏi thiếu nữ áo trắng.
- Cái gì làm sao bây giờ? Trực tiếp động thủ, hung hăn giáo huấn cho bọn chúng một phen, sau đó bảo chúng cút đi!
Cô gái áo xanh hung tợn nói, bộ dáng tức giận trông thật đáng yêu, nàng ta vẫn còn đang ghi hận câu nói trêu đùa vừa rồi của Tần Lập, nên dồn hết nỗi căm hận lên người gã thanh niên này.
- Được rồi! Người nọ nói thật ra cũng không có gì không đúng! Trên đời này, kỳ thật vốn là chẳng phân biệt cái gì giới thế tục hay là địa phương cực Tây. Đều ở chung trên một đại lục, có chăng chỉ là phân chia trên phương diện thực lực, cũng không có sai biệt lắm. Trước đây, ta thật đúng là có hơi xem thường người trẻ tuổi này, có lẽ hắn cũng có chỗ dựa sau lưng. Chúng tar a ngoài làm chính sự lần này, không nên rước lấy những phiền toái vô ích.
Trong đám người, có một nữ nhân tuổi xem ra khá lớn chừng ba mươi, toàn thân mặc áo choàng đen, chậm rãi nói.
Thiếu nữ áo trắng gật đầu nói:
- Đúng vậy, chúng ta tốt hơn là mau mau chạy tới Thiên Trì, lấy cho được vật kia,. Sau đó rời khỏi nơi này ngay. Dù sao nơi này cũng không phải là địa bàn của chúng ta.
Một đám người nói xong, bắt đầu đi ra hướng ngoài thành. Tòa thành lớn này là hộ thành của hoàng thành Thiên Trì quốc, cách hoàng thành chỉ có chừng mấy chục dặm, mà tên nước gọi là Thiên Trì quốc cũng do có Thiên Trì kia. Nó ở trên đỉnh một ngọn núi cao hơn vạn thước, ở phía đông cách hoàng thành chừng hơn bảy mươi dặm.
Ngọn núi đó người bình thường căn bản là khó có thể trèo lên, cho dù là võ giả thực lực không kém, nếu muốn thành công đi lên đỉnh núi cũng không dễ dàng. Vách núi dốc ngược, địa thế hiểm ác, đủ loại linh thú mạnh mẽ ở khắp nơi trên đó.
Cho nên, Thiên Trì này mặc dù là tượng trưng cho Thiên Trì quốc, nhưng trên thực tế, người tận mắt thấy qua Thiên Trì cũng không nhiều.
Trong truyền thuyết Thiên Trì sâu tới hơn ngàn thước. Vốn ngọc núi này trước đây là một núi lửa thật lớn, sau lại núi lửa tắt đi, nơi này chưa đầy nước, trở thành một hồ thiên nhiên thật lớn, trên rộng dưới hẹp.
Trong Thiên Trì có sinh sống một loại sinh vật tên là Băng Hỏa Ngư, nghe nói có thể chui vào trong dung nham nóng chảy, còn có thể bơi xuyên qua lại tự do ở trong Hàn Băng vạn năm.
Hàng năm vào mùa xuân, Băng hỏa Ngư sẽ chui vào trong dung nham, theo dòng dung nham, xuyên qua đến một địa phương cực hàn không ai biết đến, rồi đẻ trứng ở giữa hàn băng, sau đó mới di chuyển một đường dài trở về.
Lúc đó sẽ có rất nhiều Băng Hỏa Ngư chết trên đường quay về, cũng chính là ở giữa dòng dung nham mà người bình thường không thể đến gần.
Tóm lại, đây là một loại sinh vật trong nước được thần hóa, gần như không ai hiểu biết về loại sinh vật này, nhưng vạn nghìn năm qua, truyền thuyết về Băng Hỏa Ngư lại chưa bao giờ đứa đoạn.
Hứng thú của mọi người đối với nó cũng chưa từng suy giảm. Tuy nhiên đối với một vài gia tộc cùng môn phái cổ lâu đời từ thời đại thái cổ lưu truyền tới nay mà nói, chuyện này cũng không phải là một truyền thuyết.
Đây là một sự thật đến không thể còn chuyện gì thật hơn.
Thế gian kỳ vật, mỗi thứ đều có thể khiến cho người ta cảm giác thật khó tin, tye như nói bên trong địa phương thần bí hiện tại Tần gia đang đóng quân đó, có được Lãnh Liệt Thánh Thủy công hiệu như Thần, thậm chí có thể khởi tử hối sinh; cùng với Long Tiên Thảo loại thực vật có thể đạt được rất nhiều nguyên lực. Không có loại nào mà không phải là thế gian kỳ vật.
Công hiệu lớn nhất của Băng Hỏa Ngư này, cũng không phải là tăng lên trên phương diện vũ lực, mà bởi vì Băng Hỏa Ngư sinh trưởng ở môi trường đặc biệt, tạo nên cho nó có một loại công hiệu thần kỳ, đó là...trú nhan.
Trên đời này, nếu nói chuyện gì có thể đạt được tất cả nữ nhân đồng tình, chỉ sợ cũng chính là thanh xuân vĩnh trú, ngoài ra tài phú địa vị, đều không phải là điều đạt được đồng tình.
Nhưng tuổi thanh xuân thật sự có thể giữ được mãi mãi sao? Đáp án là không thể!
Sauk hi võ giả tu luyện đến cảnh giới Phá Thiên, tốc độ già cả liền trở nên cực kỳ chậm rãi, thế nhưng dù có chậm mấy đi nữa cũng sẽ già đi. Khi tu luyện đến cảnh giới Phá Toái Hư Không, có thể là chậm lại tốc độ này đến mức thấp nhất.
Nhưng theo năm tháng trôi qua, vẫn có thể từ trên mặt vào trong mắt, nhìn thấy ra thần thái tang thương này, đây là chuyện không thể tránh được.
Chỉ có khi đạt tới cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, mới có cơ hội một lần phản lão hoàn đồng. Tuy nhiên, đến thời điểm này, hơn phân nửa người ta đều cố sức để đột phá cao hơn, đâu có thể thong dong làm lại dáng vẻ bên ngoài của mình?
Bởi vậy, nếu thế gian này có thể có một loại đồ vật nào đó, có thể giữ lại tuổi thanh xuân, giúp cho người ta tuổi trẻ mãi mãi, như vậy, nó nhất định sẽ làm cho tất cả nữ nhân rơi vào hưng phấn, lâm vào điêm cuồng.
Băng Hỏa Ngư chính là như thế! Là một loại sinh vật bởi vì môi trường sinh trưởng của nó đặc thù, tạo nên công hiệu thần kỳ này. Thật ra từ lúc thời đại thái cổ, đã có người chuyên môn bắt loại cá này, mỗi con đều có thể bán đấu giá với cái giá trên trời.
Nguyên liệu luyện kim cực phẩm, Linh Khí cực tốt, các loại đan dược cực phẩm...đều có thể đổi lấy nó.
Cho nên nói Băng Hỏa Ngư này, là bảo vật còn sống không hơn không kém.
Sauk hi Tần Lập đi vào Thiên Trì quốc cũng có nghe nói về truyền thuyết này, có người nói bên trong Thiên Trì ở Thiên Trì quốc, còn có tung tích của Băng Hỏa Ngư, tuy nhiên lại không ai có khả năng thu được.Nguồn: http://truyenyy.com
Thật ra Tần Lập không có ý niệm gì lớn lắm với loại cá này, hắn chỉ muốn trước khi tìm được Lãnh Thu Cung, trước tiên tiêu diệt cừu gia của A Hổ. Tần Lập nắm trong tay toàn bộ tám địa phương thần bí ở Thiên Trì quốc, nếu muốn tìm tung tích môn phái kia, cũng không phải là chuyện khó, mà hiện tại vị trí của hắn cách một chỗ địa phương thần bí gần nhất, lại trùng hợp ở ngay tại Thiên Trì quốc trên ngọn núi cao kia.
/956
|