Trong đầu Tần Lập đột nhiên như có một tia chớp xẹt qua, hắn lập tức giật mình. Cách nói của Cơ Ngữ Yên quả thật chưa từng nghe tới, nhưng phải thừa nhận nàng nói quả thật có chút đạo lý!
Trước kia còn chưa đạt đến cảnh giới Lôi Kiếp, tự nhiên khó có thể tưởng tượng cảnh giới Lôi Kiếp hùng mạnh cỡ nào. Hôm nay, Tần Lập đã đột phá đến trình độ này, tự nhiên rõ ràng một võ giả Lôi Kiếp đáng sợ tới mức nào.
Nếu có năm ngàn đến cả vạn võ giả Lôi Kiếp đồng thời phát động công kích từ trên không trung, nháy mắt là có thể phá hủy một đất nước mấy ngàn dặm, khẳng định rất dễ dàng. Nhưng đồng dạng những người này, nếu muốn xây dựng thành một thế giới bao trùm toàn bộ Thiên Nguyên đại lục phương viên mấy trăm vạn dặm, vậy thật rất khó, đây là nhiệm vụ gần như không có khả năng hoàn thành!
Dù là văn minh Thái Cổ vượt xa hiện nay, Tần Lập cũng không tin rằng bọn họ có thể làm được. Nhưng nếu như Cơ Ngữ Yên không nói Tần Lập cũng gần như không nghĩ tới vấn đề này!
Dù là Hô Diên Bác năm đó, tông sư luyện kim cảnh giới Địa Tiên, thành tựu lớn nhất của ông ta cũng chỉ là một Hoàng Kim Cung khổng lồ mà thôi. Hoàng Kim Cung đã là tồn tại làm người ta ngước nhìn, nhưng so sánh với cả một Thiên Nguyên đại lục mà nói Hoàng Kim Cung chẳng qua là một giọt nước trong biển rộng mênh mông mà thôi
Cơ Ngữ Yên nói làm Tần Lập bắt đầu hoài nghi: Nơi thần bí hình thành năm đó, cùng với người xây dựng Thần miếu, dường như phải có mối liên hệ nào đó!
Hơn nữa, phân bổ các nơi thần bí, căn cứ những tấm bản đồ Thái Cổ hiện nằm trong tay Tần Lập mà xem, đích thật là trải khắp cả Thiên Nguyên đại lục!
Bao gồm cả biển rộng bọn họ đang đi, đồng dạng cũng cỏ nơi thần bí tồn tại!
Chẳng qua bản đồ Thái Cổ quá mức xa xưa, rất nhiều nơi thần bí đều đã theo năm tháng xoay vần, lịch sử đổi dời, biển cả biến mộng dâu mà khó tìm kiếm được nữa.Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Đừng nói Thái Cổ, cho dù là các loại địa hình thời đại Thượng Cổ, so với hiện tại đã xảy ra thay đổi cực lớn. Cũng chính vì thế, Tần Lập mới rất ít khi lấy ra bản đồ Thái Cổ đi tìm các nơi thần bí, bởi vì đây là một chuyện rất khó khăn.
Dường như chỉ có phương đông, địa hình trong vòng bán kính hơn mười vạn dặm lấy Thần miếu làm trung tâm, từ Thái Cổ đến nay cũng không xảy ra biến động quá lớn. Tần Lập mới có thể tương đối dễ dàng tìm được một ít nơi thần bí.
Trong lòng Tần Lập nghĩ vậy, gật đầu nói:
- Không sai, nàng nói cũng có lý. Xem ra võ giả cấp cao nhất thế giới này là Địa Tiên, sợ là có chút không chuẩn xác. Chẳng qua...cho dù là thời đại Hoang Cổ, đã từng có tồn tại còn hùng mạnh hơn cả Địa Tiên, nhưng hiện giờ có lẽ đã sớm không còn tồn tại nữa. Hay là nói, không tồn tại...ở trên thế giới này!
Cơ Ngữ Yên đối với cách nhìn của Tần Lập, vẫn có chút bất đồng. Nàng lắc đầu, nói:
- Gia gia ta từng nói với ta, thế giới này vô cùng khổng lồ, cả nơi Cực Hàn Băng Tuyểt dù rộng đến mấy chục vạn dặm. Cơ Khương Chu ba thế chân vạc, Thánh Hoàng nhất mạch viễn siêu quần hùng. Cách nói này tuy rằng lưu truyền từ thời đại Thái Cổ tới nay, nhưng dù là ở thời đại Thái Cổ cũng có vô số gia tộc cùng môn phái lánh đời. Bọn họ gần như chưa bao giờ tham dự vào chuyện gì chúng ta biết, dù là Vực Ngoại Thiên Ma xâm lấn năm xưa, cũng khó thấy thân ảnh bọn họ. Gia gia ta nói các thế lực này, mới là thế lực cường đại chân chính! Càng đừng nói thế giới này, còn có các đại lục khác nữa!
- Đại lục khác? Có ý gì? Không phải Thiên Nguyên đại lục sao?
Tần Lập có chút khó tin nhìn Cơ Ngữ Yên. Không phải không tin được Cơ Ngữ Yên, mà là Tần Lập nghĩ chuyện này thật ly kỳ. Nếu thật có tồn tại như vậy, lúc Vực Ngoại Thiên Ma xâm lấn thời đại Thái Cổ, bọn họ lẽ ra phải xuất hiện, chưa từng thấy cường giả nào lại thờ ơ khi quê hương bị xâm lấn cả. Hơn nữa, đối với việc Cơ Ngữ Yên nói còn có đại lục khác. Tần Lập càng mới nghe lần đầu.
Cơ Ngữ Yên lắc đầu, nói:
- Không phải như thế, đúng ra phải là...nói thế nào đây...Nói thế này: Thiên Nguvẽn đại lục chỗ chúng ta hiện giờ, bao gồm cả Thanh Long quốc ở phía đông, nơi cực Tây, Cực Hàn Băng Tuyết nơi phương bắc, gọi chung là Thiên Nguyên đại lục, cũng gọi là Trung Châu. Ngoài ra còn có Nam Cương, Đông Hoang! Bất luận là Đông Hoang hay Nam Cương, đều phải lớn hơn Trung Châu. Hơn nữa nơi cực Tây, cũng không phải là phương tây chân chính!
- Đông...Hoang?
Tần Lập kéo một tiếng thật dài nhìn đại dương mênh mông như vô tận xa xa, nói:
- Chính là nói nơi này?
- Không, không phải nơi này, đây là một phần biển rộng!
Cơ Ngữ Yên nhàn nhạt nói.
- Một phần biển rộng? Vậy nên là vùng giáp ranh cực Tây chứ!
Tần Lập nói:
- Lẽ nào nàng không biết thế giới của chúng ta, là một vòng tròn hình cầu hay sao?
- Hình tròn? Ai nói với chàng là hình tròn?
Đôi mắt đẹp Cơ Ngữ Yên nhìn chăm chú vào Tần Lập, buồn cười nói:
- Trời ạ! Chàng làm sao lại nghĩ như vậy? Trời tròn đất bằng, đây là chuyện mỗi người đều biết, chàng làm sao lại nhận thức thế giới này là hình tròn? Là một quả cầu hay sao?
Tần Lập đầu đầy chỉ đen, nhìn Cơ Ngữ Yên hết chỗ nói. Vừa định nói gì, sắc mặt Tần Lập đột nhiên thay đổi.
Vốn hắn định dùng ví dụ tầm nhìn trên mặt biển giữa hòn đảo vào đội tàu, để chứng minh hành tinh này hình tròn. Bởi vì đến nay, hắn vẫn luôn cho rằng như vậy. Đây là một nhận thức chung của mỗi người sinh hoạt ở thời đại của hắn, chuyện này đứa nhỏ cũng biết được! Nhưng khi Tần Lập vươn tay chỉ phía xa xa, lại đột nhiên phát hiện tầm mắt hắn có thể nhìn tới, đều có thể thấy rõ tất cả những hòn đảo nhỏ!
Trong lòng Tần Lập rung động mạnh, lẽ nào mình thật sự sai rồi? Hành tinh này, lại không phải hình tròn? Khóe miệng co quắp kịch liệt, tuy rằng hắn cũng từng bay tới chỗ rất cao, nhưng cho tới nay trong lòng hắn vẫn cho rằng đây là một hành tinh hình tròn, bởi vậy chưa từng chân chính quan sát thật kỹ thế giới này cuối cùng là tròn hay vuông.
Cơ Ngữ Yên thấy Tần Lập im lặng không nói, cười ôn nhu, nhu hòa nói:
- Có những lúc, quan điểm khác thường là chính xác, thế nhưng lần này chàng sai thật nghiêm trọng, thật không biết sao chàng lại có loại quan điểm này nữa. Nam Cương kỳ thật cách chúng ta rất xa xôi, còn có Đông Hoang phải vượt qua đại dương mênh mông vô tận này, tới tận cùng bên kia mới chân chính là tiến vào Đông Hoang!
Đây thật là một thế giới phẳng? Mà không phải là một quả cầu tròn? Trong lòng Tần Lập chấn động, quả thật đến đỉnh điểm!
Cơ Ngữ Yên lại nói tiếp:
- Kỳ thật thời đại Thái Cổ, Vực Ngoại Thiên Ma xâm lấn Thiên Nguyên đại lục, nơi xâm nhập chủ yếu là nơi cực Tây! Từ cực Tây lại đi tiếp về phía Tây, đi qua vô sổ núi non, cuối cùng lướt qua Tu Di Sơn, mới là Tây Vực chân chính! Còn Bắc Vực, là từ nơi Cực Hàn Băng Tuyết đi tiếp lên phía Bắc, ở nơi cực kỳ xa xôi Bắc Vực mênh mang không phải người thường có thể tưởng tượng, Thánh Hoàng nhất mạch đi xa phía Bắc, còn có một mảnh đất mở rộng vô tận!
Đến tột cùng thế giới này lớn cỡ nào? Tận cùng thế giới này, lại là cái gì?
Tần Lập như thì thào tự hởi bởi vì nếu thế giới này không phải hình tròn, như vậy nó nhất định phải tồn tại tận cùng! Tận cùng thế giới...sẽ là cảnh tượng thế nào? Hơn nữa. Tu Di Sơn? Thế giới này, sao lại có cái tên đó?
- Những vấn đề chàng hỏi từ thời đại Thái Cổ đến thời đại Thượng Cổ, mãi cho đến nay, sợ rằng đã có vô sổ người truy tìm, theo đuối chứng minh...
Cơ Ngữ Yên cười ôn nhu:
- Đáng tiếc, không ai có thể trả lời vấn đề này, bởi vì cho đến giờ cũng chưa nghe nói qua ai có thể đến tận cùng thế giới! Tuy nhiên, mọi người đều tin tưởng thế giới này có tận cùng, bọn họ gọi nơi đó là Khư!
- Khư?
Tần Lập nhìn Cơ Ngữ Yên:
- Đó là nơi nào?
Cơ Ngữ Yên lắc đầu, khẽ thở dài:
- Ta không biết, ta cũng nghe nói qua loại truyền thuyết này. Nói rằng cứ đi mãi một hướng, sẽ đến nơi tận cùng thế giới, nơi đó gọi là Khư. Đứng ở nơi đó, có thể nhìn thấy tinh không rực rỡ vô tận! Nơi đó không có ánh mặt trời, không có gì cả, cho nên gọi là Khư!
- Nói như thế, thế giới này trong mắt ta từ trước đến nay, kỳ thật chỉ là một góc Thiên Nguyên đại lục? Ngoài ra, còn có mấy đại lục khác?
Tần Lập nhíu mày, nhìn Cơ Ngữ Yên chậm rãi hỏi.
- Coi như là vậy đi.
Cơ Ngữ Yên cười cười, nhìn Tần Lập có chút mất mát nói:
- Đừng suy nghĩ nhiều quá, trước kia có vô sổ tiên hiền cũng từng nghĩ giống như chàng, đó là thế giới này cuối cùng lớn cỡ nào, làm sao mới có thể đi tới từng tấc đất. Kỳ thật đó là một chuyện rất khó, dù là tu luyện đến cảnh giới Địa Tiên, có thể tùy ý tiến hành hư không hoành độ, nhưng mà tối đa chỉ có thể bước đi trên mặt đất Đông Hoang, Nam Cương, Tây Vực mà thôi. Muốn đi khắp từng tấc đất, dù là Địa Tiên cũng không thể! Chàng nghĩ đi, từ Băng Tuyết Môn đến Thanh Long quốc, chúng ta dùng toàn lực chạy đi, cũng cần thời gian hai tháng. Từ Thanh Long quốc lại tới nơi cực Tây, chàng đi qua thì ít nhất cũng mất nửa năm. Đây chỉ là ở Trung Châu, hơn nữa là võ giả cảnh giới như chúng ta mới đạt được!
- Chờ một chút...Nàng vừa nói chỗ Băng Tuyểt Môn, cũng tính là Trung Châu?
Tần Lập vẻ mặt nghi hoặc nhìn Cơ Ngữ Yên.
- Ha ha! Vừa nãy không phải nói với chàng sao, chỗ chúng ta kỳ thật là nơi Cực Hàn Băng Tuyết! Bao gồm cả Thánh Hoàng nhất mạch, đều là gia tộc nơi Cực Hàn Băng Tuyết. Đi xa lên phương Bắc, phải đi rất xa rất xa, nghe nói đến hơn trăm vạn dặm mới là Bắc Vực chân chính! Tuy nhiên chúng ta đều có thói quen tự xưng là người Bắc Vực...
Cơ Ngữ Yên nói đến đây, có chút xấu hổ cười cười:
- Là bọn họ tự dát vàng lên mặt mình thôi...
- Nói như vậy, mấy chục năm qua ta vẫn là ếch ngồi đáy giếng...Cho rằng thế giới này vẫn lớn như ta nghĩ, nhưng không ngờ tới sự thật lại thế này. Nói vậy, Thần miếu chính là vật ở Trung Châu?
Tần Lập lẩm bẩm.
Cơ Ngữ Yên có chút đau lòng nhìn phản ứng của Tần Lập, nàng không biết vì sao Tần Lập lại lưu ý chuyện này như vậy. Dù là không biết, cũng không có gì lớn lắm, thế giới này lớn như vậy, ai có thể đi khắp từng tấc đất chứ?
Tần Lập nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, đột nhiên trong đầu sinh ra một ý nghĩ hoang đường: Lẽ nào thế giới này không phải xoay quanh mặt trời, mà là...kỳ thật mặt trời đang xoay quanh thế giới này?
Trời ạ...vậy quá điên cuồng đi chứ?
- Ngữ Yên! Nàng nói những điều này, là nàng nghe nói? Hay xác định là sự thật?
Tần Lập hít sâu một hơi, nhìn Cơ Ngữ Yên nghiêm túc hỏi
Trước kia còn chưa đạt đến cảnh giới Lôi Kiếp, tự nhiên khó có thể tưởng tượng cảnh giới Lôi Kiếp hùng mạnh cỡ nào. Hôm nay, Tần Lập đã đột phá đến trình độ này, tự nhiên rõ ràng một võ giả Lôi Kiếp đáng sợ tới mức nào.
Nếu có năm ngàn đến cả vạn võ giả Lôi Kiếp đồng thời phát động công kích từ trên không trung, nháy mắt là có thể phá hủy một đất nước mấy ngàn dặm, khẳng định rất dễ dàng. Nhưng đồng dạng những người này, nếu muốn xây dựng thành một thế giới bao trùm toàn bộ Thiên Nguyên đại lục phương viên mấy trăm vạn dặm, vậy thật rất khó, đây là nhiệm vụ gần như không có khả năng hoàn thành!
Dù là văn minh Thái Cổ vượt xa hiện nay, Tần Lập cũng không tin rằng bọn họ có thể làm được. Nhưng nếu như Cơ Ngữ Yên không nói Tần Lập cũng gần như không nghĩ tới vấn đề này!
Dù là Hô Diên Bác năm đó, tông sư luyện kim cảnh giới Địa Tiên, thành tựu lớn nhất của ông ta cũng chỉ là một Hoàng Kim Cung khổng lồ mà thôi. Hoàng Kim Cung đã là tồn tại làm người ta ngước nhìn, nhưng so sánh với cả một Thiên Nguyên đại lục mà nói Hoàng Kim Cung chẳng qua là một giọt nước trong biển rộng mênh mông mà thôi
Cơ Ngữ Yên nói làm Tần Lập bắt đầu hoài nghi: Nơi thần bí hình thành năm đó, cùng với người xây dựng Thần miếu, dường như phải có mối liên hệ nào đó!
Hơn nữa, phân bổ các nơi thần bí, căn cứ những tấm bản đồ Thái Cổ hiện nằm trong tay Tần Lập mà xem, đích thật là trải khắp cả Thiên Nguyên đại lục!
Bao gồm cả biển rộng bọn họ đang đi, đồng dạng cũng cỏ nơi thần bí tồn tại!
Chẳng qua bản đồ Thái Cổ quá mức xa xưa, rất nhiều nơi thần bí đều đã theo năm tháng xoay vần, lịch sử đổi dời, biển cả biến mộng dâu mà khó tìm kiếm được nữa.Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Đừng nói Thái Cổ, cho dù là các loại địa hình thời đại Thượng Cổ, so với hiện tại đã xảy ra thay đổi cực lớn. Cũng chính vì thế, Tần Lập mới rất ít khi lấy ra bản đồ Thái Cổ đi tìm các nơi thần bí, bởi vì đây là một chuyện rất khó khăn.
Dường như chỉ có phương đông, địa hình trong vòng bán kính hơn mười vạn dặm lấy Thần miếu làm trung tâm, từ Thái Cổ đến nay cũng không xảy ra biến động quá lớn. Tần Lập mới có thể tương đối dễ dàng tìm được một ít nơi thần bí.
Trong lòng Tần Lập nghĩ vậy, gật đầu nói:
- Không sai, nàng nói cũng có lý. Xem ra võ giả cấp cao nhất thế giới này là Địa Tiên, sợ là có chút không chuẩn xác. Chẳng qua...cho dù là thời đại Hoang Cổ, đã từng có tồn tại còn hùng mạnh hơn cả Địa Tiên, nhưng hiện giờ có lẽ đã sớm không còn tồn tại nữa. Hay là nói, không tồn tại...ở trên thế giới này!
Cơ Ngữ Yên đối với cách nhìn của Tần Lập, vẫn có chút bất đồng. Nàng lắc đầu, nói:
- Gia gia ta từng nói với ta, thế giới này vô cùng khổng lồ, cả nơi Cực Hàn Băng Tuyểt dù rộng đến mấy chục vạn dặm. Cơ Khương Chu ba thế chân vạc, Thánh Hoàng nhất mạch viễn siêu quần hùng. Cách nói này tuy rằng lưu truyền từ thời đại Thái Cổ tới nay, nhưng dù là ở thời đại Thái Cổ cũng có vô số gia tộc cùng môn phái lánh đời. Bọn họ gần như chưa bao giờ tham dự vào chuyện gì chúng ta biết, dù là Vực Ngoại Thiên Ma xâm lấn năm xưa, cũng khó thấy thân ảnh bọn họ. Gia gia ta nói các thế lực này, mới là thế lực cường đại chân chính! Càng đừng nói thế giới này, còn có các đại lục khác nữa!
- Đại lục khác? Có ý gì? Không phải Thiên Nguyên đại lục sao?
Tần Lập có chút khó tin nhìn Cơ Ngữ Yên. Không phải không tin được Cơ Ngữ Yên, mà là Tần Lập nghĩ chuyện này thật ly kỳ. Nếu thật có tồn tại như vậy, lúc Vực Ngoại Thiên Ma xâm lấn thời đại Thái Cổ, bọn họ lẽ ra phải xuất hiện, chưa từng thấy cường giả nào lại thờ ơ khi quê hương bị xâm lấn cả. Hơn nữa, đối với việc Cơ Ngữ Yên nói còn có đại lục khác. Tần Lập càng mới nghe lần đầu.
Cơ Ngữ Yên lắc đầu, nói:
- Không phải như thế, đúng ra phải là...nói thế nào đây...Nói thế này: Thiên Nguvẽn đại lục chỗ chúng ta hiện giờ, bao gồm cả Thanh Long quốc ở phía đông, nơi cực Tây, Cực Hàn Băng Tuyết nơi phương bắc, gọi chung là Thiên Nguyên đại lục, cũng gọi là Trung Châu. Ngoài ra còn có Nam Cương, Đông Hoang! Bất luận là Đông Hoang hay Nam Cương, đều phải lớn hơn Trung Châu. Hơn nữa nơi cực Tây, cũng không phải là phương tây chân chính!
- Đông...Hoang?
Tần Lập kéo một tiếng thật dài nhìn đại dương mênh mông như vô tận xa xa, nói:
- Chính là nói nơi này?
- Không, không phải nơi này, đây là một phần biển rộng!
Cơ Ngữ Yên nhàn nhạt nói.
- Một phần biển rộng? Vậy nên là vùng giáp ranh cực Tây chứ!
Tần Lập nói:
- Lẽ nào nàng không biết thế giới của chúng ta, là một vòng tròn hình cầu hay sao?
- Hình tròn? Ai nói với chàng là hình tròn?
Đôi mắt đẹp Cơ Ngữ Yên nhìn chăm chú vào Tần Lập, buồn cười nói:
- Trời ạ! Chàng làm sao lại nghĩ như vậy? Trời tròn đất bằng, đây là chuyện mỗi người đều biết, chàng làm sao lại nhận thức thế giới này là hình tròn? Là một quả cầu hay sao?
Tần Lập đầu đầy chỉ đen, nhìn Cơ Ngữ Yên hết chỗ nói. Vừa định nói gì, sắc mặt Tần Lập đột nhiên thay đổi.
Vốn hắn định dùng ví dụ tầm nhìn trên mặt biển giữa hòn đảo vào đội tàu, để chứng minh hành tinh này hình tròn. Bởi vì đến nay, hắn vẫn luôn cho rằng như vậy. Đây là một nhận thức chung của mỗi người sinh hoạt ở thời đại của hắn, chuyện này đứa nhỏ cũng biết được! Nhưng khi Tần Lập vươn tay chỉ phía xa xa, lại đột nhiên phát hiện tầm mắt hắn có thể nhìn tới, đều có thể thấy rõ tất cả những hòn đảo nhỏ!
Trong lòng Tần Lập rung động mạnh, lẽ nào mình thật sự sai rồi? Hành tinh này, lại không phải hình tròn? Khóe miệng co quắp kịch liệt, tuy rằng hắn cũng từng bay tới chỗ rất cao, nhưng cho tới nay trong lòng hắn vẫn cho rằng đây là một hành tinh hình tròn, bởi vậy chưa từng chân chính quan sát thật kỹ thế giới này cuối cùng là tròn hay vuông.
Cơ Ngữ Yên thấy Tần Lập im lặng không nói, cười ôn nhu, nhu hòa nói:
- Có những lúc, quan điểm khác thường là chính xác, thế nhưng lần này chàng sai thật nghiêm trọng, thật không biết sao chàng lại có loại quan điểm này nữa. Nam Cương kỳ thật cách chúng ta rất xa xôi, còn có Đông Hoang phải vượt qua đại dương mênh mông vô tận này, tới tận cùng bên kia mới chân chính là tiến vào Đông Hoang!
Đây thật là một thế giới phẳng? Mà không phải là một quả cầu tròn? Trong lòng Tần Lập chấn động, quả thật đến đỉnh điểm!
Cơ Ngữ Yên lại nói tiếp:
- Kỳ thật thời đại Thái Cổ, Vực Ngoại Thiên Ma xâm lấn Thiên Nguyên đại lục, nơi xâm nhập chủ yếu là nơi cực Tây! Từ cực Tây lại đi tiếp về phía Tây, đi qua vô sổ núi non, cuối cùng lướt qua Tu Di Sơn, mới là Tây Vực chân chính! Còn Bắc Vực, là từ nơi Cực Hàn Băng Tuyết đi tiếp lên phía Bắc, ở nơi cực kỳ xa xôi Bắc Vực mênh mang không phải người thường có thể tưởng tượng, Thánh Hoàng nhất mạch đi xa phía Bắc, còn có một mảnh đất mở rộng vô tận!
Đến tột cùng thế giới này lớn cỡ nào? Tận cùng thế giới này, lại là cái gì?
Tần Lập như thì thào tự hởi bởi vì nếu thế giới này không phải hình tròn, như vậy nó nhất định phải tồn tại tận cùng! Tận cùng thế giới...sẽ là cảnh tượng thế nào? Hơn nữa. Tu Di Sơn? Thế giới này, sao lại có cái tên đó?
- Những vấn đề chàng hỏi từ thời đại Thái Cổ đến thời đại Thượng Cổ, mãi cho đến nay, sợ rằng đã có vô sổ người truy tìm, theo đuối chứng minh...
Cơ Ngữ Yên cười ôn nhu:
- Đáng tiếc, không ai có thể trả lời vấn đề này, bởi vì cho đến giờ cũng chưa nghe nói qua ai có thể đến tận cùng thế giới! Tuy nhiên, mọi người đều tin tưởng thế giới này có tận cùng, bọn họ gọi nơi đó là Khư!
- Khư?
Tần Lập nhìn Cơ Ngữ Yên:
- Đó là nơi nào?
Cơ Ngữ Yên lắc đầu, khẽ thở dài:
- Ta không biết, ta cũng nghe nói qua loại truyền thuyết này. Nói rằng cứ đi mãi một hướng, sẽ đến nơi tận cùng thế giới, nơi đó gọi là Khư. Đứng ở nơi đó, có thể nhìn thấy tinh không rực rỡ vô tận! Nơi đó không có ánh mặt trời, không có gì cả, cho nên gọi là Khư!
- Nói như thế, thế giới này trong mắt ta từ trước đến nay, kỳ thật chỉ là một góc Thiên Nguyên đại lục? Ngoài ra, còn có mấy đại lục khác?
Tần Lập nhíu mày, nhìn Cơ Ngữ Yên chậm rãi hỏi.
- Coi như là vậy đi.
Cơ Ngữ Yên cười cười, nhìn Tần Lập có chút mất mát nói:
- Đừng suy nghĩ nhiều quá, trước kia có vô sổ tiên hiền cũng từng nghĩ giống như chàng, đó là thế giới này cuối cùng lớn cỡ nào, làm sao mới có thể đi tới từng tấc đất. Kỳ thật đó là một chuyện rất khó, dù là tu luyện đến cảnh giới Địa Tiên, có thể tùy ý tiến hành hư không hoành độ, nhưng mà tối đa chỉ có thể bước đi trên mặt đất Đông Hoang, Nam Cương, Tây Vực mà thôi. Muốn đi khắp từng tấc đất, dù là Địa Tiên cũng không thể! Chàng nghĩ đi, từ Băng Tuyết Môn đến Thanh Long quốc, chúng ta dùng toàn lực chạy đi, cũng cần thời gian hai tháng. Từ Thanh Long quốc lại tới nơi cực Tây, chàng đi qua thì ít nhất cũng mất nửa năm. Đây chỉ là ở Trung Châu, hơn nữa là võ giả cảnh giới như chúng ta mới đạt được!
- Chờ một chút...Nàng vừa nói chỗ Băng Tuyểt Môn, cũng tính là Trung Châu?
Tần Lập vẻ mặt nghi hoặc nhìn Cơ Ngữ Yên.
- Ha ha! Vừa nãy không phải nói với chàng sao, chỗ chúng ta kỳ thật là nơi Cực Hàn Băng Tuyết! Bao gồm cả Thánh Hoàng nhất mạch, đều là gia tộc nơi Cực Hàn Băng Tuyết. Đi xa lên phương Bắc, phải đi rất xa rất xa, nghe nói đến hơn trăm vạn dặm mới là Bắc Vực chân chính! Tuy nhiên chúng ta đều có thói quen tự xưng là người Bắc Vực...
Cơ Ngữ Yên nói đến đây, có chút xấu hổ cười cười:
- Là bọn họ tự dát vàng lên mặt mình thôi...
- Nói như vậy, mấy chục năm qua ta vẫn là ếch ngồi đáy giếng...Cho rằng thế giới này vẫn lớn như ta nghĩ, nhưng không ngờ tới sự thật lại thế này. Nói vậy, Thần miếu chính là vật ở Trung Châu?
Tần Lập lẩm bẩm.
Cơ Ngữ Yên có chút đau lòng nhìn phản ứng của Tần Lập, nàng không biết vì sao Tần Lập lại lưu ý chuyện này như vậy. Dù là không biết, cũng không có gì lớn lắm, thế giới này lớn như vậy, ai có thể đi khắp từng tấc đất chứ?
Tần Lập nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, đột nhiên trong đầu sinh ra một ý nghĩ hoang đường: Lẽ nào thế giới này không phải xoay quanh mặt trời, mà là...kỳ thật mặt trời đang xoay quanh thế giới này?
Trời ạ...vậy quá điên cuồng đi chứ?
- Ngữ Yên! Nàng nói những điều này, là nàng nghe nói? Hay xác định là sự thật?
Tần Lập hít sâu một hơi, nhìn Cơ Ngữ Yên nghiêm túc hỏi
/956
|