Giữa tràng tiếng kêu kinh hãi, thanh đao sắc bén trong tay Tần Vĩnh kia, khó khăn lắm mới ngừng lại cách ba phân trên vai Tần Lập. Tròng mắt Tần Lập hơi co rụt một chút, ngay lập tức khôi phục bình thường. Không ai chú ý tới thủ thế của Tần Lập lúc này, cho dù Tần Vĩnh không thu đao kịp, Tần Lập cũng có nắm chắc, ở khoảnh khắc lưỡi đao rơi xuống trên người mình, hắn kịp tung một kích đánh chết Tần Vĩnh!
Nhưng thật ra trên trán Tần Vĩnh toát ra một lớp mồ hôi, ánh mắt hơi chớp chớp nhìn Tần Lập. Hôm nay Tần Lập mang tới cho hắn quá nhiều chấn động, nhiều đến mức hắn hoàn toàn nhìn không rõ thiếu niên này!
Vĩnh viễn không nên coi thường đám nhân vật Tần Vĩnh này, có thể hòa mình như cá gặp nước bên trong một gia tộc lớn như thế, bản thân hắn cũng không bình thường! Có lẽ, bọn họ không có tầm nhìn rộng như các đại nhân vật, cũng như không có lòng dạ như kẻ bề trên, nhưng chút thông minh và trí tuệ từ trước tới nay bọn họ cũng không thiếu.
Tần Lập có thể nhìn thấy lão già bên kia, Tần Vĩnh sao có thể không nhìn thấy? Mấy người đó vừa mới xuất hiện, Tần Vĩnh đã thấy ngay, trong lòng hắn giật mình kinh sợ.
Tuy rằng hắn không biết vì sao lão chủ nhân lại đột nhiên xuất hiện tại đây, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì tới suy nghĩ của hắn. Trong lòng hắn không khỏi nghĩ tới: dù thế nào đi nữa, người ta cũng là thâm tình cốt nhục.
Dưới tình huống lúc đó, nếu hắn không có khả năng trực tiếp thu tay lại, như vậy cũng coi như hắn không ở lại Tần gia được nữa rồi! Cho nên giờ phút này trong lòng Tần Vĩnh không khỏi tự cho mình may mắn: may mắn...mình không có làm chuyện sai lầm.
Nghĩ vậy, Tần Vĩnh bỗng nhiên cảm giác toàn bộ phía sau lưng mình đều ướt đẫm, làn gió thổi qua, cảm giác lạnh lẽo khiến hắn không kìm nổi khẽ run lên. Tần Vĩnh xoay người lại, trên mặt chỉ còn lại vẻ hết sức lo sợ, hắn khom lưng:
- Tần Vĩnh...ra mắt chủ nhân!
Lão già sa sầm nét mặt bước nhanh tới bên này, đám người Tần Phong ở phía sau lão già, đưa mắt nhìn nhau một cái, cũng chậm rãi đi theo tới.
Lúc này, những người vây xem bỗng nhiên phát hiện gia chủ không biết đến đây lúc nào, cả đám hoảng sợ câm như hến, sắc mặt trắng bệch quỳ trên mặt đất. Quy củ Tần gia rất nghiêm ngặt, như hành vi của bọn họ hôm nay bị trục xuất khỏi gia tộc cũng không quá đáng.Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tuy nhiên rõ ràng Tần gia chủ không có hứng thú chấp nhặt cùng bọn họ. Một người trung niên dáng vẻ như quản gia đi phía sau lão già, cau mày phất phất tay, đám người vây xem kia đột nhiên bỏ chạy tứ tán. Tuy rằng trong lòng họ đều rất tò mò không biết gia chủ đến đây làm gì, nhưng giờ phút này lại đều hận sao trước đó mình tới nơi này làm chi.
Lão già kia không phải là ai khác, chính là Tần Hoành Viễn gia chủ của Tần gia! Cũng chính là cha của Tần Hàn Nguyệt, ông ngoại của Tần Lập.
Thành Hoàng Sa ở vào phía nam Thanh Long quốc, là một trong những thành thị lớn nhất của Thanh Long quốc, cũng là địa phương giàu có nhất ở phía nam Thanh Long quốc.
Là một trong ba đại gia tộc ở thành thị này, địa vị của Tần Hoành Viễn có thể nghĩ cũng biết!
Nói không khoa trương, lão chủ Tần gia dậm chân một cái, toàn bộ thành Hoàng Sa đều phải rung chuyển!
Tần Hoành Viễn nhìn lướt qua Tần Vĩnh khom lưng đứng ở nơi đó, không dám ngẩng đầu nhìn chính mình, nói giọng lạnh nhạt:
- Tần Vĩnh! Nếu ta không nhớ lầm, tổ tông ba đời các ngươi đều là tôi tớ trong Tần gia, ngươi năm nay cũng có hơn bốn mươi tuổi phải không?
Thân mình Tần Vĩnh bỗng dưng run lên, giọng nói của Tần Hoành Viễn tuy rằng nghe rất ôn hòa điềm đạm, nhưng từ trong giọng nói đó hắn nghe ra sự bất mãn của gia chủ. "Phịch" một tiếng, Tần Vĩnh quỳ sụp xuống đất, thân mình run run đáp:
- Bẩm gia chủ! Tần Vĩnh năm nay bốn mươi bốn tuổi.
- Ngươi rất thông minh.
Tần Hoành Viễn nói:
- Nhưng ngươi vẫn chưa đủ sáng suốt! Tốt lắm, niệm tình tổ tông ba đời ngươi đều hết dạ trung thành với Tần gia...
Tần Vĩnh trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ lão gia chủ quả nhiên vẫn còn nhớ tình cũ, nhưng lời nói kế tiếp của Tần Hoành Viễn lại khiến Tần Vĩnh như lọt vào hố băng cơ hồ sắp ngất xỉu!
- Ngươi đi đi!
Tần Hoành Viễn cũng không lớn tiếng, nhưng trong đó lại mang theo một sự uy nghiêm không để cho người ta từ chối. Nói xong, lão quay đầu lại hướng về phía người trung niên bộ dáng quản gia nói:
- Đến phòng thu chi thanh toán cho hắn hai ngàn lượng bạc. Thưởng phạt phân minh, đây là điểm mấu chốt giúp Tần gia ta có thể đứng vững hơn ba trăm năm nay ở trấn Hoàng Sa!
Người trung niên dạ một tiếng, trong lòng cũng hiểu rằng, lão chủ nhân nói lời này là cố ý nói cho Tam công tử bên cạnh nghe!
Lúc này Tần Vĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt chảy đầy mặt, nức nở nói:
- Tần Vĩnh...tạ ơn gia chủ tha mạng!
Tần Hoành Viễn khoát tay, thở dài:
- Ngươi đi đi!
- Ông nội...
Thiếu niên anh tuấn bên người Tần Hoành Viễn, dường như có chút bất nhẫn, nhíu mày nói:
- Tần Vĩnh làm sai điều gì? Chẳng lẽ Tần Lập giết người, còn làm đúng sao? Cái này sao tính là thưởng phạt phân minh?
Tần Hoành Viễn nhìn thoáng qua Tần Phong, nhưng không nói lý với hắn, mà chỉ nhìn Tần Hàn Nguyệt đứng ở nơi đó, từ đầu tới giờ không thèm liếc mắt nhìn lão một cái. Lão nhẹ giọng nói:
- Tiểu Nguyệt Nhi! Con...còn hận ta sao?
Nghe thấy tiếng "Tiểu Nguyệt Nhi" này, đôi mắt Tần Hàn Nguyệt chợt đỏ lên. Nhưng nàng cố nén nhịn không để nước mắt tuôn ra, mím môi lạnh giọng nói:
- Mười ba năm trước, Tiểu Nguyệt Nhi đã chết rồi.
- Ta biết! Con vẫn không chịu tha thứ cho cha.
Vẻ mặt Tần Hoành Viễn có phần ủ rũ, ý chí rã rời khoát tay áo, sau đó nói:
- Được rồi! Đều tan đi! Tần Trạch! Ngươi đi cho người dọn dẹp Tử Thần Viên, để mẹ con nó dọn qua bên đó ở đi.
Lão già nói xong, cũng không quản tới cả đám người phía sau trợn mắt há hốc mồm, lão xoay người rời đi. Tuy nhiên trong thoáng chốc xoay người, trong ánh mắt lão nhìn lướt về phía Tần Lập, có thêm vài phần ôn hòa.
- Tần Lập đây à? Cũng không tệ!
Tần Phong cũng thế, Tần Vĩnh quỳ trên mặt đất cũng thế, gần như tất cả mọi người đều ngây người như phỗng, đứng ở nơi đó như bị hóa đá.
Mà ngay cả mẹ con Tần Hàn Nguyệt và Tần Lập, trong mắt cũng đều lộ vẻ mờ mịt. Trong khoảnh khắc Tần Hoành Viễn xoay người, Tần Hàn Nguyệt rốt cục không dằn được hai hàng nước mắt chảy dài xuống hai gò má.
Tử Thần Viên, đúng là nơi ở của nàng năm đó lúc chưa lấy chồng. Mười ba năm qua, cũng không biết có bao nhiêu người từ trên xuống dưới của Tần gia, có ý muốn được ở đó, nhưng mãi cho đến nay nơi đó vẫn để trống.
Mà hôm nay, gia chủ Tần Hoành Viễn không ngờ lại lần nữa trả lại Tử Thần Viên cho Tần Hàn Nguyệt. Tin tức này, gần như không tới một canh giờ, liền truyền khắp Tần gia!
Mọi người đều bị tin tức này làm cho kinh ngạc đến ngẩn người, không ai đoán được rốt cục lão chủ nhân căn cứ vào đâu mà đối xử tốt với Tần Lập. Tên con hoang làm chuyện ác như thế mà làm như không nghe không thấy, hơn nữa vừa nói thưởng phạt phân minh, vừa đuổi Tần Vĩnh không có làm sai điều gì ra khỏi Tần gia. Mà trọng yếu nhất...là còn một lần nữa cho mẹ con Tần Hàn Nguyệt trở về căn nhà tốt nhất của Tần gia.
Ả đàn bà không biết xấu hổ kia, cùng đứa con hoang của nàng ta, có tư cách gì mà ở đó chứ?
Nhất là mấy nàng con dâu dòng chính của Tần gia, mấy năm nay cũng không ít người mơ tưởng được vào ở trong ngôi nhà hoa lệ đó. Qua nhiều lần năn nỉ xin xỏ, cũng không ai được toại nguyện, đến sau này cũng dần dần phai nhạt tâm tư. Dù sao, nơi đó vẫn bỏ trống.
Nhưng hiện tại rốt cục họ không chịu được, nhất định phải đi tìm lão gia hỏi cho rõ: quy củ Tần gia rất nghiêm ngặt, nhưng chính vì vậy, cho dù là gia chủ, cũng không thể muốn làm gì thì làm? Lấy tài sản công của Tần gia giao cho người đã từng làm điếm nhục Tần gia, chuyện này là thế nào chứ?
Cũng không biết ai đem chuyện này truyền tới tai mấy trưởng lão cao tuổi của Tần gia. Mấy trưởng lão đều chống gậy, run lẩy bẩy, miệng lầm bầm chửi mắng làm bại hoại gia phong rồi nổi giận đùng đùng đi tới chỗ ở của Tần Hoành Viễn.
Mà mấy nàng con dâu dòng chính Tần gia, cùng đi theo sau các trưởng lão, phía sau nữa là một số quản sự cùng các người dòng thứ địa vị khá cao.
Dù sao cũng không thể trách bọn họ. Vả lại bọn họ cũng quả thật muốn biết, gia chủ đưa ra một quyết định không thể tưởng tượng như vậy, thậm chí khiến rất nhiều người nguội lạnh tâm lòng, là bởi vì sao?
Nhưng thật ra trên trán Tần Vĩnh toát ra một lớp mồ hôi, ánh mắt hơi chớp chớp nhìn Tần Lập. Hôm nay Tần Lập mang tới cho hắn quá nhiều chấn động, nhiều đến mức hắn hoàn toàn nhìn không rõ thiếu niên này!
Vĩnh viễn không nên coi thường đám nhân vật Tần Vĩnh này, có thể hòa mình như cá gặp nước bên trong một gia tộc lớn như thế, bản thân hắn cũng không bình thường! Có lẽ, bọn họ không có tầm nhìn rộng như các đại nhân vật, cũng như không có lòng dạ như kẻ bề trên, nhưng chút thông minh và trí tuệ từ trước tới nay bọn họ cũng không thiếu.
Tần Lập có thể nhìn thấy lão già bên kia, Tần Vĩnh sao có thể không nhìn thấy? Mấy người đó vừa mới xuất hiện, Tần Vĩnh đã thấy ngay, trong lòng hắn giật mình kinh sợ.
Tuy rằng hắn không biết vì sao lão chủ nhân lại đột nhiên xuất hiện tại đây, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì tới suy nghĩ của hắn. Trong lòng hắn không khỏi nghĩ tới: dù thế nào đi nữa, người ta cũng là thâm tình cốt nhục.
Dưới tình huống lúc đó, nếu hắn không có khả năng trực tiếp thu tay lại, như vậy cũng coi như hắn không ở lại Tần gia được nữa rồi! Cho nên giờ phút này trong lòng Tần Vĩnh không khỏi tự cho mình may mắn: may mắn...mình không có làm chuyện sai lầm.
Nghĩ vậy, Tần Vĩnh bỗng nhiên cảm giác toàn bộ phía sau lưng mình đều ướt đẫm, làn gió thổi qua, cảm giác lạnh lẽo khiến hắn không kìm nổi khẽ run lên. Tần Vĩnh xoay người lại, trên mặt chỉ còn lại vẻ hết sức lo sợ, hắn khom lưng:
- Tần Vĩnh...ra mắt chủ nhân!
Lão già sa sầm nét mặt bước nhanh tới bên này, đám người Tần Phong ở phía sau lão già, đưa mắt nhìn nhau một cái, cũng chậm rãi đi theo tới.
Lúc này, những người vây xem bỗng nhiên phát hiện gia chủ không biết đến đây lúc nào, cả đám hoảng sợ câm như hến, sắc mặt trắng bệch quỳ trên mặt đất. Quy củ Tần gia rất nghiêm ngặt, như hành vi của bọn họ hôm nay bị trục xuất khỏi gia tộc cũng không quá đáng.Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tuy nhiên rõ ràng Tần gia chủ không có hứng thú chấp nhặt cùng bọn họ. Một người trung niên dáng vẻ như quản gia đi phía sau lão già, cau mày phất phất tay, đám người vây xem kia đột nhiên bỏ chạy tứ tán. Tuy rằng trong lòng họ đều rất tò mò không biết gia chủ đến đây làm gì, nhưng giờ phút này lại đều hận sao trước đó mình tới nơi này làm chi.
Lão già kia không phải là ai khác, chính là Tần Hoành Viễn gia chủ của Tần gia! Cũng chính là cha của Tần Hàn Nguyệt, ông ngoại của Tần Lập.
Thành Hoàng Sa ở vào phía nam Thanh Long quốc, là một trong những thành thị lớn nhất của Thanh Long quốc, cũng là địa phương giàu có nhất ở phía nam Thanh Long quốc.
Là một trong ba đại gia tộc ở thành thị này, địa vị của Tần Hoành Viễn có thể nghĩ cũng biết!
Nói không khoa trương, lão chủ Tần gia dậm chân một cái, toàn bộ thành Hoàng Sa đều phải rung chuyển!
Tần Hoành Viễn nhìn lướt qua Tần Vĩnh khom lưng đứng ở nơi đó, không dám ngẩng đầu nhìn chính mình, nói giọng lạnh nhạt:
- Tần Vĩnh! Nếu ta không nhớ lầm, tổ tông ba đời các ngươi đều là tôi tớ trong Tần gia, ngươi năm nay cũng có hơn bốn mươi tuổi phải không?
Thân mình Tần Vĩnh bỗng dưng run lên, giọng nói của Tần Hoành Viễn tuy rằng nghe rất ôn hòa điềm đạm, nhưng từ trong giọng nói đó hắn nghe ra sự bất mãn của gia chủ. "Phịch" một tiếng, Tần Vĩnh quỳ sụp xuống đất, thân mình run run đáp:
- Bẩm gia chủ! Tần Vĩnh năm nay bốn mươi bốn tuổi.
- Ngươi rất thông minh.
Tần Hoành Viễn nói:
- Nhưng ngươi vẫn chưa đủ sáng suốt! Tốt lắm, niệm tình tổ tông ba đời ngươi đều hết dạ trung thành với Tần gia...
Tần Vĩnh trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ lão gia chủ quả nhiên vẫn còn nhớ tình cũ, nhưng lời nói kế tiếp của Tần Hoành Viễn lại khiến Tần Vĩnh như lọt vào hố băng cơ hồ sắp ngất xỉu!
- Ngươi đi đi!
Tần Hoành Viễn cũng không lớn tiếng, nhưng trong đó lại mang theo một sự uy nghiêm không để cho người ta từ chối. Nói xong, lão quay đầu lại hướng về phía người trung niên bộ dáng quản gia nói:
- Đến phòng thu chi thanh toán cho hắn hai ngàn lượng bạc. Thưởng phạt phân minh, đây là điểm mấu chốt giúp Tần gia ta có thể đứng vững hơn ba trăm năm nay ở trấn Hoàng Sa!
Người trung niên dạ một tiếng, trong lòng cũng hiểu rằng, lão chủ nhân nói lời này là cố ý nói cho Tam công tử bên cạnh nghe!
Lúc này Tần Vĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt chảy đầy mặt, nức nở nói:
- Tần Vĩnh...tạ ơn gia chủ tha mạng!
Tần Hoành Viễn khoát tay, thở dài:
- Ngươi đi đi!
- Ông nội...
Thiếu niên anh tuấn bên người Tần Hoành Viễn, dường như có chút bất nhẫn, nhíu mày nói:
- Tần Vĩnh làm sai điều gì? Chẳng lẽ Tần Lập giết người, còn làm đúng sao? Cái này sao tính là thưởng phạt phân minh?
Tần Hoành Viễn nhìn thoáng qua Tần Phong, nhưng không nói lý với hắn, mà chỉ nhìn Tần Hàn Nguyệt đứng ở nơi đó, từ đầu tới giờ không thèm liếc mắt nhìn lão một cái. Lão nhẹ giọng nói:
- Tiểu Nguyệt Nhi! Con...còn hận ta sao?
Nghe thấy tiếng "Tiểu Nguyệt Nhi" này, đôi mắt Tần Hàn Nguyệt chợt đỏ lên. Nhưng nàng cố nén nhịn không để nước mắt tuôn ra, mím môi lạnh giọng nói:
- Mười ba năm trước, Tiểu Nguyệt Nhi đã chết rồi.
- Ta biết! Con vẫn không chịu tha thứ cho cha.
Vẻ mặt Tần Hoành Viễn có phần ủ rũ, ý chí rã rời khoát tay áo, sau đó nói:
- Được rồi! Đều tan đi! Tần Trạch! Ngươi đi cho người dọn dẹp Tử Thần Viên, để mẹ con nó dọn qua bên đó ở đi.
Lão già nói xong, cũng không quản tới cả đám người phía sau trợn mắt há hốc mồm, lão xoay người rời đi. Tuy nhiên trong thoáng chốc xoay người, trong ánh mắt lão nhìn lướt về phía Tần Lập, có thêm vài phần ôn hòa.
- Tần Lập đây à? Cũng không tệ!
Tần Phong cũng thế, Tần Vĩnh quỳ trên mặt đất cũng thế, gần như tất cả mọi người đều ngây người như phỗng, đứng ở nơi đó như bị hóa đá.
Mà ngay cả mẹ con Tần Hàn Nguyệt và Tần Lập, trong mắt cũng đều lộ vẻ mờ mịt. Trong khoảnh khắc Tần Hoành Viễn xoay người, Tần Hàn Nguyệt rốt cục không dằn được hai hàng nước mắt chảy dài xuống hai gò má.
Tử Thần Viên, đúng là nơi ở của nàng năm đó lúc chưa lấy chồng. Mười ba năm qua, cũng không biết có bao nhiêu người từ trên xuống dưới của Tần gia, có ý muốn được ở đó, nhưng mãi cho đến nay nơi đó vẫn để trống.
Mà hôm nay, gia chủ Tần Hoành Viễn không ngờ lại lần nữa trả lại Tử Thần Viên cho Tần Hàn Nguyệt. Tin tức này, gần như không tới một canh giờ, liền truyền khắp Tần gia!
Mọi người đều bị tin tức này làm cho kinh ngạc đến ngẩn người, không ai đoán được rốt cục lão chủ nhân căn cứ vào đâu mà đối xử tốt với Tần Lập. Tên con hoang làm chuyện ác như thế mà làm như không nghe không thấy, hơn nữa vừa nói thưởng phạt phân minh, vừa đuổi Tần Vĩnh không có làm sai điều gì ra khỏi Tần gia. Mà trọng yếu nhất...là còn một lần nữa cho mẹ con Tần Hàn Nguyệt trở về căn nhà tốt nhất của Tần gia.
Ả đàn bà không biết xấu hổ kia, cùng đứa con hoang của nàng ta, có tư cách gì mà ở đó chứ?
Nhất là mấy nàng con dâu dòng chính của Tần gia, mấy năm nay cũng không ít người mơ tưởng được vào ở trong ngôi nhà hoa lệ đó. Qua nhiều lần năn nỉ xin xỏ, cũng không ai được toại nguyện, đến sau này cũng dần dần phai nhạt tâm tư. Dù sao, nơi đó vẫn bỏ trống.
Nhưng hiện tại rốt cục họ không chịu được, nhất định phải đi tìm lão gia hỏi cho rõ: quy củ Tần gia rất nghiêm ngặt, nhưng chính vì vậy, cho dù là gia chủ, cũng không thể muốn làm gì thì làm? Lấy tài sản công của Tần gia giao cho người đã từng làm điếm nhục Tần gia, chuyện này là thế nào chứ?
Cũng không biết ai đem chuyện này truyền tới tai mấy trưởng lão cao tuổi của Tần gia. Mấy trưởng lão đều chống gậy, run lẩy bẩy, miệng lầm bầm chửi mắng làm bại hoại gia phong rồi nổi giận đùng đùng đi tới chỗ ở của Tần Hoành Viễn.
Mà mấy nàng con dâu dòng chính Tần gia, cùng đi theo sau các trưởng lão, phía sau nữa là một số quản sự cùng các người dòng thứ địa vị khá cao.
Dù sao cũng không thể trách bọn họ. Vả lại bọn họ cũng quả thật muốn biết, gia chủ đưa ra một quyết định không thể tưởng tượng như vậy, thậm chí khiến rất nhiều người nguội lạnh tâm lòng, là bởi vì sao?
/956
|