Những người ở nơi này hơi có chút thực lực, đều nghe ra được tiếng nói kia ít nhất còn cách xa hơn trăm dặm.
Có thể truyền tiếng nói đi xa như thế, bản thân cũng đã phải có thực lực kinh thế hãi tục rồi, hơn nữa nghe đối phương nói, rõ ràng là đã biết những chuyện xảy ra nơi này. Vậy thần thức phái cường đại cỡ nào, mới có thể làm được như thế?
Hoàng thúc Đại Thương Đông Hoang sắc mặt chợt biến đổi, hắn vẫn luôn cho rằng Tần Lập cố ý tránh mà không gặp. Nay xem ra, hai vị phu nhân Tần Lập người ta quả không nói dối, Tần Lập đích thật là không có ở đây, mà không phải tránh không ra gặp.
Theo tiếng nói kia, mọi người đều ngừng chuyện trong tay, Cơ Như Nguyệt ở bên kia ôm Tây Qua, đút vào miệng Tây Qua đan dược chữa thương, sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn phương hướng Tần Lập tới.
Bởi vì Cơ Như Nguyệt biết, nhất định tông chủ sẽ làm chủ cho Tây Qua.
Từ phương hướng truyền đến tiếng nói, một bóng người giống như đi giữa hư không, thân hình chợt xuất hiện như ảo ảnh.
Chỉ một chiêu này, liền chấn kinh những hoàng tộc Đông Hoang. Bọn họ ngây ra như phổng, thở mạnh cũng không dám, vừa rồi còn kêu gào, giờ phút này ở trước mặt Tần Lập, giống như lời nói đùa đáng thương.
Bọn họ giống như một đám ngu ngốc tự cho là đúng, đến gây chuyện ở nhà một người mà bọn họ căn bản không thể trêu vào. Thừa dịp chủ nhân không có ở nhà, kiêu ngạo hống hách, còn không biết được rồi thì đi, còn đợi chủ nhân nhà này trở về. Giờ mới phát hiện ra, bọn họ giống như một đống trứng gà, còn người ta lại là tảng đá.
Tần Lập bước tiến có vẻ thong thả, nhưng khoảng cách trăm dặm không tới một hơi thở đã bị Tần Lập lướt qua, Tần Lập bước đi ung dung tới trước cửa đại sảnh đón khách Viêm Hoàng Sơn.
Nhìn đại sảnh đã sập, lại nhìn thoáng qua Tây Qua được Cơ Như Nguyệt ôm vào lòng, ánh mắt Tần Lập rơi vào phía sau đám người:
- Lão đầu bếp, lão giữ nhà cho ta như thế này sao?
Giọng nói này, bình bình tĩnh tĩnh, không có một tia thuốc pháo.
Nhưng hết lần này tới lần khác, thành viên hoàng tộc Đại Thương Đông Hoang bị Tần Lập không thèm nhìn tới, đều nghe mà sau lưng dâng lên một cỗ ý lạnh tận xương.
Lão đầu bếp hắn vừa nói, hắn chính là người vừa mở miệng liền nói thẳng ra Thưởng Quang Minh. Nhưng ở trong miệng Tần Lập, lại không chút do dự trách mắng người này...
Những người hoàng tộc Đại Thương Đông Hoang, sắc mặt đều chợt xanh chợt trắng.
- Chủ nhân, ngay từ đầu lão nô cũng không ngờ tới mấy người này lại lớn gan như vậy, chờ lúc lão nô chạy tới, bọn họ đã đả thương Tây Qua rồi.
Lão đầu bếp lúc này chỉ có thể miễn cưỡng đi ra từ trong đám người, mở miệng ra là lão nô, càng làm cho đám người hoàng tộc Đại Thương Đông Hoang nghe mà trợn mắt há mồm.Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Đồng thời, trong lòng bọn họ liền trở nên cực kỳ bất bình. Nhất là Hoàng thúc Đại Thương Đông Hoang, nghĩ tới mình lại gọi một nô bộc bên cạnh Tần Lập là tiền bối, một cổ cảm giác thẹn quá hóa giận trào lên trong lòng.
Nhưng mà làm cho hắn không ngờ tới, chính là một người nhìn qua như một lão già nát bét này, ánh mắt lại vô cùng lợi hại. Giống như nhìn thấu tâm tư của hắn, hừ lạnh một tiếng:
- Có phải là nghĩ rằng lão nhân ta là nô bộc người khác, là bởi nhọ thân phận tôn quý của các ngươi? Một đám vô tri, coi ta muốn ra gặp các ngươi sao? Mặt mũi Đại Thương bị đám hậu nhân không nên thân các ngươi đánh mất hết rồi.
- Người rốt cuộc là ai?
Vị Hoàng thúc Đại Thương này rốt cuộc không nhịn được đối phương liên tục chỉ trích nhiều lần lạnh lùng nói:
- Nếu như không có quan hệ gì tới Đại Thương chúng ta, vậy mời ngậm miệng của ngươi lại. Hoàng thất Đại Thương làm gì, không phải ngươi có thể nói.
- Phi!
Lão đầu bếp phun một bãi nước bọt xuống đất, cười lạnh nói:
- Đầu óc có bệnh, ai muốn nói với các ngươi chứ.
- Ngươi...
Hoàng thúc Đại Thương giận quá hóa cười, nhìn Tần Lập:
- Bên người Tần tông chủ, quả nhiên là đông đúc người tài...
- Người câm miệng!
Lời còn chưa dứt, đã bị Tần Lập không nhịn được cắt đứt. Không thèm liếc nhìn Hoàng thúc Đại Thương, ánh mắt chỉ nhìn lão đầu bếp, nói:
- Ta mặc kệ lý do của lão là gì, nhưng người của chúng ta bị đả thương, vì sao lão còn mở mắt mà nhìn? Còn bảo bọn họ mau cút? Đả thương người của ta, thì để mạng lại trả, cút cái gì mà cút, đều giết cho ta.
- Tần Lập, Người tốt xấu gì cũng là tông chủ một phái, Ngươi làm sao có thể...làm sao có thể quá đáng như vậy.
Hoàng thúc Đại Thương nhất thời có chút luống cuống. Trước khi bọn họ tới, căn bản không ngờ rằng bên cạnh Tần Lập lại tụ tập đông đảo đại năng như thế, vốn tưởng rằng tới năm sáu Địa Tiên đại năng cũng đủ để chấn nhiếp Tần Lập, để hắn thành thành thật thật giao ra Bàn Long Thiên Tử Kiếm.
Nhưng hiện giờ xem ra, cách nghĩ khi trước của bọn họ quả thật là buồn cười. Đừng nói Bàn Long Thiên Từ Kiếm, dù ngay cả bọn họ làm sao đi ra khỏi Viêm Hoàng Sơn cũng là một vấn đề.
- Ta quá đáng?
Rốt cuộc Tần Lập chịu liếc nhìn mấy người này, cười lạnh nói:
- Người nói ta quá đáng? Các ngươi dẫn theo một đám người, chạy vào nhà ta tác uy tác phúc, đả thương người của ta phá đi phòng của ta, sau đó còn nói ta quá đáng? Đạo lý trên đời này có phải đều bị các ngươi chiếm hết rồi không?
Tần Lập nói một lời, nói cho Hoàng thúc Đại Thương Đông Hoang này á khẩu không trả lời được. Nhưng mà lúc này nếu không cố tranh cãi, vậy hôm này đoàn người do mình dẫn đầu không chừng phải nằm lại đây.
Có thể nhìn ra, Tần Lập này là người tính cách cực kỳ cường ngạnh, căn bản không chịu bất Kỳ kẻ nào uy hiếp.
- Tần tông chủ, ta từng nghe hoàng tổn Thương Định nói qua, nói Tần tông chủ là một đối thủ đáng tôn trọng. Năm đó Tần tông chủ lấy từ trong tay hoàng tôn hai kiện Bảo Khí. Sau khi hoàng tôn trở về, đã bị phạt nặng, hiện giờ còn đang bế quan khổ tu...Lần này ta tới...
- Người không cần nói với ta những lời này. Thưởng Định thì sao, có quan hệ gì tới ta? Năm đó là người đứng bên cạnh hắn cảm giác được trên người ta có mang bảo vật, hắn liền nổi lòng xấu xa muốn cướp đoạt bảo vật trên người ta. Lại không ngờ tới, ngược lại bị ta đoạt đi Bảo Khí trên người hắn. Cho nên, hắn trở về bị xử phạt gì đó, vậy là đáng đời, là báo ứng, là chuyện của các ngươi, nói với ta làm gì?
Tần Lập trợn trắng mắt, có vẻ không kiên nhẫn nói.
Tới lúc này Hoàng thúc Đại Thương Quốc mới coi như biết được Tần Lập không dễ chọc cỡ nào. Chẳng những có một thân thực lực đạt tới hóa cảnh, là một đại năng khủng bố, dù là miệng lưỡi cũng đã tu đến cảnh giới nhất định, người bình thường căn bản không nói lại hắn.
- Tuy là nói thế, nhưng Tần công tử có thể nghĩ tới, loại tài vật bất nghĩa này, dùng trong lòng có bất an không? Thưởng Định đã bị nghiêm phạt xứng đáng, Tần công tử có phải nên xem mặt mũi hoàng thất Đại Thương Quốc, đem Bàn Long Thiên Tử Kiếm...trả lại cho chúng ta?
Dù sao đã như vậy rồi, Hoàng thúc Đại Thương Quốc cũng bất cứ giá nào, so với bị người ta giữ mạng lại ở nơi này, còn không bằng đánh cược một lần.
Hoàng thúc Đại Thương giống như không nhìn thấy ánh mắt hèn mọn phóng từ bốn phương tám hướng tới, ánh mắt chỉ rơi trên người Tần Lập.
- Ai muốn nói lời thừa với ngươi. Lão đầu bếp, ta bảo lão giết bọn họ, chẳng lẽ lão không nghe hiểu ý của ta sao?
Tần Lập có vẻ không nhịn được nhìn lão đầu bếp, miệng lẩm bẩm một câu:
- Chưa thấy qua người ngu ngốc như thế, thân trong vòng vây, còn dám mở miệng đòi đồ của ngươi ta...
Lúc này lão đầu bếp cũng không thể trì hoãn được nữa, mặc dù lão từng là đế vương Đại Chu Quốc Đông Hoang, cùng Thưởng Quang Minh tiên hoàng Đại Thương Quốc còn có chút quan hệ thân thích, nhưng hiện giờ mạng của lão thuộc về Tần Lập.
Tần Lập là chủ nhân của lão, bảo lão làm gì thì lão phải làm đó. Ánh mắt lão đầu bếp lộ ra một tia bất đắc dĩ, nhìn Hoàng thúc Đại Thương lắc đầu nói:
- Bảo các ngươi cút, các ngươi lại không cút, chết rồi thì chớ có trách ta.
Lão đầu bếp nói rồi, một thân khí tức Hoang cổ khủng bố bộc phát ra trong khoảng khắc. Cả thiên địa, tất cả âm thanh thoáng cái biến mất, cấm chế trên Viêm Hoàng Sơn nháy mắt mở ra toàn bộ, bảo hộ ngọn núi này.
Nhìn lại những người Đại Thương Quốc, sắc mặt mỗi người liền trở nên vô cùng khó coi, có người ngay cả hô hấp cũng dân trở nên khó khăn.
Hoàng thúc Đại Thương bộc phát ra tất cả thực lực của mình, liều mạng chống cự lại cỗ uy áp như núi cao này. Nhưng giữa hai người, giống như trứng chọi đá, Hoàng thúc Đại Thương chính là cái trứng kia.
- Tiền bối...Chuyệngì cũng từ từ...Chậm...động thủ...
Thân thể Địa Tiên đại năng của Hoàng thúc Đại Thương đã bị ép tới mức nứt ra, thất khiếu chảy máu, hết sức khó khăn nói.
Lúc này, từ hư không cực kỳ xa xôi, chợt truyền đến một tiếng quát:
- Kẻ nào dám tổn thương hoàng tộc Đại Thương? Muốn chết!
Một đạo kiếm khí như cầu vồng quán nhật, chém xuống từ hư không cực kỳ xa xôi, trực tiếp chém rách hư không, xuyên thủng trời cao, ẩn chứa oai lực Hoang cổ vô thượng, kèm theo sát ý vô tận trực tiếp chém về phía lão đầu bếp.
Lão đầu bếp liền cả kinh, kinh hô:
- Đế vương Chân Quyết...Thưởng Quang Minh? Là ngươi sao?
Từ nơi cực xa, truyền tới tới một tiếng ồ khẽ. Đạo kiếm khí kia liền tiêu tán giữa không khí, một bóng người từ trong hư không chợt sáng chợt tối, đạp trên biển giới hư không đi tới từ xa xa, nháy mắt liền tới trước mặt.
Người này bề ngoài khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc một thân trường bào đen, thêu ngũ tráo kim long, đầu đội chân long thiên tử quan. Tướng mạo anh tuấn nho nhã, làn da trắng nõn dưới cằm giữ một chồm râu dài, thể hiện vẻ tiên phong đạo cốt.
Hai tay trống không, toàn thân không nhìn ra một tia dao động năng lượng, nhưng giống như hòa hợp một thể với thiên địa.
Tần Lập nhìn, chợt híp mắt, trong lòng dâng lên hai chữ: Kình địch.
Thành viên hoàng tộc Đại Thương Quốc thấy người này, lập tức quy rạp xuống, mở miệng hô đủ lời.
- Tiên hoàng bệ hạ!
- Thái gia gia...
- Lão tổ tông!
Người này cũng không liếc nhìn đám người quỳ xuống, ánh mắt hắn rơi xuống người lão đầu bếp. Đột nhiên hai mắt bắn ra hai đạo Thần Quang, quét tới quét lui trên người lão đầu bếp. Một lúc lâu, mới lộ ra vẻ kinh ngạc, thử dò gọi:
- Vô Phong biểu đệ, là đệ sao?
Đám thành viên hoàng tộc Đại Thương Quốc vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, lập tức kinh hãi, nhìn lão đầu bếp không thể nào tưởng tượng được, thầm nghĩ lão đầu lôi thôi này, làm sao có thể là biểu đệ tiên hoàng?
Tần Lập cũng có vài phần hiếu kỳ nhìn lão đầu bếp, hắn biết lão đầu bếp từng là đế vương hoàng tộc Đông Hoang, hơn nữa rất có thể là Đại Chu Quốc. Nhưng mà loại chuyện này một khi lão đầu bếp không chính miệng thừa nhận, vậy cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Lão đầu bếp than khẽ một tiếng, cười khổ nói:
- Quang Minh đại ca, chúc mừng huynh lại có đột phá càng cao hơn, làm sao lại đi tới loại địa phương Trung Châu này?
Có thể truyền tiếng nói đi xa như thế, bản thân cũng đã phải có thực lực kinh thế hãi tục rồi, hơn nữa nghe đối phương nói, rõ ràng là đã biết những chuyện xảy ra nơi này. Vậy thần thức phái cường đại cỡ nào, mới có thể làm được như thế?
Hoàng thúc Đại Thương Đông Hoang sắc mặt chợt biến đổi, hắn vẫn luôn cho rằng Tần Lập cố ý tránh mà không gặp. Nay xem ra, hai vị phu nhân Tần Lập người ta quả không nói dối, Tần Lập đích thật là không có ở đây, mà không phải tránh không ra gặp.
Theo tiếng nói kia, mọi người đều ngừng chuyện trong tay, Cơ Như Nguyệt ở bên kia ôm Tây Qua, đút vào miệng Tây Qua đan dược chữa thương, sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn phương hướng Tần Lập tới.
Bởi vì Cơ Như Nguyệt biết, nhất định tông chủ sẽ làm chủ cho Tây Qua.
Từ phương hướng truyền đến tiếng nói, một bóng người giống như đi giữa hư không, thân hình chợt xuất hiện như ảo ảnh.
Chỉ một chiêu này, liền chấn kinh những hoàng tộc Đông Hoang. Bọn họ ngây ra như phổng, thở mạnh cũng không dám, vừa rồi còn kêu gào, giờ phút này ở trước mặt Tần Lập, giống như lời nói đùa đáng thương.
Bọn họ giống như một đám ngu ngốc tự cho là đúng, đến gây chuyện ở nhà một người mà bọn họ căn bản không thể trêu vào. Thừa dịp chủ nhân không có ở nhà, kiêu ngạo hống hách, còn không biết được rồi thì đi, còn đợi chủ nhân nhà này trở về. Giờ mới phát hiện ra, bọn họ giống như một đống trứng gà, còn người ta lại là tảng đá.
Tần Lập bước tiến có vẻ thong thả, nhưng khoảng cách trăm dặm không tới một hơi thở đã bị Tần Lập lướt qua, Tần Lập bước đi ung dung tới trước cửa đại sảnh đón khách Viêm Hoàng Sơn.
Nhìn đại sảnh đã sập, lại nhìn thoáng qua Tây Qua được Cơ Như Nguyệt ôm vào lòng, ánh mắt Tần Lập rơi vào phía sau đám người:
- Lão đầu bếp, lão giữ nhà cho ta như thế này sao?
Giọng nói này, bình bình tĩnh tĩnh, không có một tia thuốc pháo.
Nhưng hết lần này tới lần khác, thành viên hoàng tộc Đại Thương Đông Hoang bị Tần Lập không thèm nhìn tới, đều nghe mà sau lưng dâng lên một cỗ ý lạnh tận xương.
Lão đầu bếp hắn vừa nói, hắn chính là người vừa mở miệng liền nói thẳng ra Thưởng Quang Minh. Nhưng ở trong miệng Tần Lập, lại không chút do dự trách mắng người này...
Những người hoàng tộc Đại Thương Đông Hoang, sắc mặt đều chợt xanh chợt trắng.
- Chủ nhân, ngay từ đầu lão nô cũng không ngờ tới mấy người này lại lớn gan như vậy, chờ lúc lão nô chạy tới, bọn họ đã đả thương Tây Qua rồi.
Lão đầu bếp lúc này chỉ có thể miễn cưỡng đi ra từ trong đám người, mở miệng ra là lão nô, càng làm cho đám người hoàng tộc Đại Thương Đông Hoang nghe mà trợn mắt há mồm.Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Đồng thời, trong lòng bọn họ liền trở nên cực kỳ bất bình. Nhất là Hoàng thúc Đại Thương Đông Hoang, nghĩ tới mình lại gọi một nô bộc bên cạnh Tần Lập là tiền bối, một cổ cảm giác thẹn quá hóa giận trào lên trong lòng.
Nhưng mà làm cho hắn không ngờ tới, chính là một người nhìn qua như một lão già nát bét này, ánh mắt lại vô cùng lợi hại. Giống như nhìn thấu tâm tư của hắn, hừ lạnh một tiếng:
- Có phải là nghĩ rằng lão nhân ta là nô bộc người khác, là bởi nhọ thân phận tôn quý của các ngươi? Một đám vô tri, coi ta muốn ra gặp các ngươi sao? Mặt mũi Đại Thương bị đám hậu nhân không nên thân các ngươi đánh mất hết rồi.
- Người rốt cuộc là ai?
Vị Hoàng thúc Đại Thương này rốt cuộc không nhịn được đối phương liên tục chỉ trích nhiều lần lạnh lùng nói:
- Nếu như không có quan hệ gì tới Đại Thương chúng ta, vậy mời ngậm miệng của ngươi lại. Hoàng thất Đại Thương làm gì, không phải ngươi có thể nói.
- Phi!
Lão đầu bếp phun một bãi nước bọt xuống đất, cười lạnh nói:
- Đầu óc có bệnh, ai muốn nói với các ngươi chứ.
- Ngươi...
Hoàng thúc Đại Thương giận quá hóa cười, nhìn Tần Lập:
- Bên người Tần tông chủ, quả nhiên là đông đúc người tài...
- Người câm miệng!
Lời còn chưa dứt, đã bị Tần Lập không nhịn được cắt đứt. Không thèm liếc nhìn Hoàng thúc Đại Thương, ánh mắt chỉ nhìn lão đầu bếp, nói:
- Ta mặc kệ lý do của lão là gì, nhưng người của chúng ta bị đả thương, vì sao lão còn mở mắt mà nhìn? Còn bảo bọn họ mau cút? Đả thương người của ta, thì để mạng lại trả, cút cái gì mà cút, đều giết cho ta.
- Tần Lập, Người tốt xấu gì cũng là tông chủ một phái, Ngươi làm sao có thể...làm sao có thể quá đáng như vậy.
Hoàng thúc Đại Thương nhất thời có chút luống cuống. Trước khi bọn họ tới, căn bản không ngờ rằng bên cạnh Tần Lập lại tụ tập đông đảo đại năng như thế, vốn tưởng rằng tới năm sáu Địa Tiên đại năng cũng đủ để chấn nhiếp Tần Lập, để hắn thành thành thật thật giao ra Bàn Long Thiên Tử Kiếm.
Nhưng hiện giờ xem ra, cách nghĩ khi trước của bọn họ quả thật là buồn cười. Đừng nói Bàn Long Thiên Từ Kiếm, dù ngay cả bọn họ làm sao đi ra khỏi Viêm Hoàng Sơn cũng là một vấn đề.
- Ta quá đáng?
Rốt cuộc Tần Lập chịu liếc nhìn mấy người này, cười lạnh nói:
- Người nói ta quá đáng? Các ngươi dẫn theo một đám người, chạy vào nhà ta tác uy tác phúc, đả thương người của ta phá đi phòng của ta, sau đó còn nói ta quá đáng? Đạo lý trên đời này có phải đều bị các ngươi chiếm hết rồi không?
Tần Lập nói một lời, nói cho Hoàng thúc Đại Thương Đông Hoang này á khẩu không trả lời được. Nhưng mà lúc này nếu không cố tranh cãi, vậy hôm này đoàn người do mình dẫn đầu không chừng phải nằm lại đây.
Có thể nhìn ra, Tần Lập này là người tính cách cực kỳ cường ngạnh, căn bản không chịu bất Kỳ kẻ nào uy hiếp.
- Tần tông chủ, ta từng nghe hoàng tổn Thương Định nói qua, nói Tần tông chủ là một đối thủ đáng tôn trọng. Năm đó Tần tông chủ lấy từ trong tay hoàng tôn hai kiện Bảo Khí. Sau khi hoàng tôn trở về, đã bị phạt nặng, hiện giờ còn đang bế quan khổ tu...Lần này ta tới...
- Người không cần nói với ta những lời này. Thưởng Định thì sao, có quan hệ gì tới ta? Năm đó là người đứng bên cạnh hắn cảm giác được trên người ta có mang bảo vật, hắn liền nổi lòng xấu xa muốn cướp đoạt bảo vật trên người ta. Lại không ngờ tới, ngược lại bị ta đoạt đi Bảo Khí trên người hắn. Cho nên, hắn trở về bị xử phạt gì đó, vậy là đáng đời, là báo ứng, là chuyện của các ngươi, nói với ta làm gì?
Tần Lập trợn trắng mắt, có vẻ không kiên nhẫn nói.
Tới lúc này Hoàng thúc Đại Thương Quốc mới coi như biết được Tần Lập không dễ chọc cỡ nào. Chẳng những có một thân thực lực đạt tới hóa cảnh, là một đại năng khủng bố, dù là miệng lưỡi cũng đã tu đến cảnh giới nhất định, người bình thường căn bản không nói lại hắn.
- Tuy là nói thế, nhưng Tần công tử có thể nghĩ tới, loại tài vật bất nghĩa này, dùng trong lòng có bất an không? Thưởng Định đã bị nghiêm phạt xứng đáng, Tần công tử có phải nên xem mặt mũi hoàng thất Đại Thương Quốc, đem Bàn Long Thiên Tử Kiếm...trả lại cho chúng ta?
Dù sao đã như vậy rồi, Hoàng thúc Đại Thương Quốc cũng bất cứ giá nào, so với bị người ta giữ mạng lại ở nơi này, còn không bằng đánh cược một lần.
Hoàng thúc Đại Thương giống như không nhìn thấy ánh mắt hèn mọn phóng từ bốn phương tám hướng tới, ánh mắt chỉ rơi trên người Tần Lập.
- Ai muốn nói lời thừa với ngươi. Lão đầu bếp, ta bảo lão giết bọn họ, chẳng lẽ lão không nghe hiểu ý của ta sao?
Tần Lập có vẻ không nhịn được nhìn lão đầu bếp, miệng lẩm bẩm một câu:
- Chưa thấy qua người ngu ngốc như thế, thân trong vòng vây, còn dám mở miệng đòi đồ của ngươi ta...
Lúc này lão đầu bếp cũng không thể trì hoãn được nữa, mặc dù lão từng là đế vương Đại Chu Quốc Đông Hoang, cùng Thưởng Quang Minh tiên hoàng Đại Thương Quốc còn có chút quan hệ thân thích, nhưng hiện giờ mạng của lão thuộc về Tần Lập.
Tần Lập là chủ nhân của lão, bảo lão làm gì thì lão phải làm đó. Ánh mắt lão đầu bếp lộ ra một tia bất đắc dĩ, nhìn Hoàng thúc Đại Thương lắc đầu nói:
- Bảo các ngươi cút, các ngươi lại không cút, chết rồi thì chớ có trách ta.
Lão đầu bếp nói rồi, một thân khí tức Hoang cổ khủng bố bộc phát ra trong khoảng khắc. Cả thiên địa, tất cả âm thanh thoáng cái biến mất, cấm chế trên Viêm Hoàng Sơn nháy mắt mở ra toàn bộ, bảo hộ ngọn núi này.
Nhìn lại những người Đại Thương Quốc, sắc mặt mỗi người liền trở nên vô cùng khó coi, có người ngay cả hô hấp cũng dân trở nên khó khăn.
Hoàng thúc Đại Thương bộc phát ra tất cả thực lực của mình, liều mạng chống cự lại cỗ uy áp như núi cao này. Nhưng giữa hai người, giống như trứng chọi đá, Hoàng thúc Đại Thương chính là cái trứng kia.
- Tiền bối...Chuyệngì cũng từ từ...Chậm...động thủ...
Thân thể Địa Tiên đại năng của Hoàng thúc Đại Thương đã bị ép tới mức nứt ra, thất khiếu chảy máu, hết sức khó khăn nói.
Lúc này, từ hư không cực kỳ xa xôi, chợt truyền đến một tiếng quát:
- Kẻ nào dám tổn thương hoàng tộc Đại Thương? Muốn chết!
Một đạo kiếm khí như cầu vồng quán nhật, chém xuống từ hư không cực kỳ xa xôi, trực tiếp chém rách hư không, xuyên thủng trời cao, ẩn chứa oai lực Hoang cổ vô thượng, kèm theo sát ý vô tận trực tiếp chém về phía lão đầu bếp.
Lão đầu bếp liền cả kinh, kinh hô:
- Đế vương Chân Quyết...Thưởng Quang Minh? Là ngươi sao?
Từ nơi cực xa, truyền tới tới một tiếng ồ khẽ. Đạo kiếm khí kia liền tiêu tán giữa không khí, một bóng người từ trong hư không chợt sáng chợt tối, đạp trên biển giới hư không đi tới từ xa xa, nháy mắt liền tới trước mặt.
Người này bề ngoài khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc một thân trường bào đen, thêu ngũ tráo kim long, đầu đội chân long thiên tử quan. Tướng mạo anh tuấn nho nhã, làn da trắng nõn dưới cằm giữ một chồm râu dài, thể hiện vẻ tiên phong đạo cốt.
Hai tay trống không, toàn thân không nhìn ra một tia dao động năng lượng, nhưng giống như hòa hợp một thể với thiên địa.
Tần Lập nhìn, chợt híp mắt, trong lòng dâng lên hai chữ: Kình địch.
Thành viên hoàng tộc Đại Thương Quốc thấy người này, lập tức quy rạp xuống, mở miệng hô đủ lời.
- Tiên hoàng bệ hạ!
- Thái gia gia...
- Lão tổ tông!
Người này cũng không liếc nhìn đám người quỳ xuống, ánh mắt hắn rơi xuống người lão đầu bếp. Đột nhiên hai mắt bắn ra hai đạo Thần Quang, quét tới quét lui trên người lão đầu bếp. Một lúc lâu, mới lộ ra vẻ kinh ngạc, thử dò gọi:
- Vô Phong biểu đệ, là đệ sao?
Đám thành viên hoàng tộc Đại Thương Quốc vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, lập tức kinh hãi, nhìn lão đầu bếp không thể nào tưởng tượng được, thầm nghĩ lão đầu lôi thôi này, làm sao có thể là biểu đệ tiên hoàng?
Tần Lập cũng có vài phần hiếu kỳ nhìn lão đầu bếp, hắn biết lão đầu bếp từng là đế vương hoàng tộc Đông Hoang, hơn nữa rất có thể là Đại Chu Quốc. Nhưng mà loại chuyện này một khi lão đầu bếp không chính miệng thừa nhận, vậy cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Lão đầu bếp than khẽ một tiếng, cười khổ nói:
- Quang Minh đại ca, chúc mừng huynh lại có đột phá càng cao hơn, làm sao lại đi tới loại địa phương Trung Châu này?
/956
|