Hai người hộ vệ trước cửa nghe giọng nói này, lập tức như thay đổi một người khác, mặt treo nụ cười, trong đó một người cung kính nói:
- Tiểu thư, sao cô lại đi ra? Lại muốn đi dạo phố sao?
Ở trước cửa, một thiếu nữ xinh đẹp mắt ngọc mày ngài, khoáng mười tám mười chín tuổi bước ra, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Tần Lập, nhìn nửa ngày, mới đột nhiên hô một tiếng:
- Tổ sư gia tới rồi!
Liên xoay người lại chạy nhanh vào trong, vừa lớn tiếng hô:
- Gia gia, tổ sư gia tới rồi, tổ sư gia tới rồi!
Tần Lập cùng lão đầu bếp liếc nhìn lẫn nhau, Tần Lập khẽ lắc đầu cười khổ. Không ngờ tới mấy năm qua đi, trong Âu Dương phủ còn có người nhận thức mình.
Hai hộ vệ trước cửa có ngốc cũng biết hai người này thân phận địa vị không tầm thường, trong lòng không khỏi trở nên thấp thỏm. Trong đó một hộ vệ đột nhiên nhớ tới một truyền thuyết về Âu Dương gia: nói rằng lão gia tử Âu Dương Hải vốn thọ nguyên không còn nhiều, lại không cách nào đột phá hàng rào Thiên cấp, mỗi ngày ở trong phủ chăm hoa trồng cỏ. an hưởng tuổi già, nói trắng ra chính là trải qua mấy năm bình thản chờ chết.
Nhưng một ngày mấy năm trước, một người trẻ tuổi tìm tới phủ Âu Dương gia, muốn lão gia tử ra biển một chuyến. Lão gia tử tự nhiên là không đáp ứng, nhưng sau lại không biết vì cái gì lại đáp ứng. Tiếp sau đó, chờ khi lão gia tử trở về, có truyền thuyết nói là lão gia tử đã đột phá hàng rào võ giả Thiên cấp, một lần nữa tăng thêm trăm năm thọ nguyên.
Ở trong mắt người thế tục, đây quả là một chuyện không thể tưởng tượng, quả thật là thủ đoạn của thần tiên.Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Đương nhiên, chuyện này chỉ là truyền thuyết. Mấy năm nay lão gia tử Âu Dương Hải vẫn luôn ở mãi trong nhà, ngày thường rất khó gặp mặt. Cho nên chuyện này cũng chỉ là truyền thuyết, cuối cùng có phải là sự thật hay không, người ngoài cũng khó biết được.
Tuy nhiên gia thế Âu Dương gia, ngày càng mạnh hơn trước kia, đây là sự thật không cần tranh cãi.
Hộ vệ nhớ tới truyền thuyết kia, liền cảm giác cả người rét run, giọng run run nói với Tần Lập:
- Tiên sinh, tiểu nhân có mắt không tròng, tội đáng chết vạn lần, xin tiên sinh thứ tội!
Tần Lập nao nao, trong lòng thở dài: Đây là bi ai của ngươi tầng dưới chót trong thế tục, được thế thì ngông nghênh kiêu ngạo, không chút do dự ức hiếp người khác, khi thất thế thì lập tức thay đổi bộ mặt, ăn nói khép nép ra vẻ đáng thương.
Tần Lập không để ý đến hộ vệ này, để cho hắn thấp thỏm không yên cũng tốt, miễn cho cứ luôn mắt chó thấy người thấp như vậy.
Một lát sau, toàn bộ Âu Dương phủ liền trở nên sôi trào, bên trong có không biết bao nhiêu người lập tức chạy ra ngoài, còn có thể nghe được tiếng Âu Dương lão gia tử nói:
- Tiểu Mẫn, con không lừa gia gia chứ? Sư phụ ta thật sự đã tới?
Giọng thiếu nữ thanh thúy vô cùng khẳng định:
- Đương nhiên không lừa gia gia, con liếc mắt liền nhận ra được.
Lần này, dù là hộ vệ không nghe qua truyền thuyết kia cũng đã rõ ràng xảy ra chuyện gì, không khỏi mặt vàng như đất, vô cùng khiếp sợ.
Kẹt kẹt kẹt!
Cánh cửa chính Âu Dương gia chưa được mở ra đã không biết bao lâu rồi, chậm rãi mở ra. Bởi vì không mở ra lâu lắm, cho nên lúc mở ra vang lên tiếng rít chói tai.
Phía sau Âu Dương Hải đi theo một đoàn người Âu Dương gia tộc, lập tức thấy được Tần Lập đứng ở cửa, Âu Dương Hải mắt đỏ lên, bước chân lảo đảo đi ra trước mấy bước, đi tới gần Tần Lập, phịch một tiếng quỳ xuống đất:
- Không biết sư phụ đại giá quang lâm, liệt đồ không đón tiếp từ xa xin sư phụ thứ tội.
Xoạt xoạt!
Một đám người phía sau Âu Dương Hải, tất cả đều quỳ xuống. Những đám người ở xung quanh đều nhìn trợn mắt há mồm, đứng sững đó như choáng váng.
Người nào có thể để cho Âu Dương gia có quyền hành nhất tòa thành này, thậm chí là quốc gia này, thành như thế? Quỳ xuống đầu tiên, chính là gia chủ Âu Dương gia, lão thần tiên Âu Dương Hải lão gia tử? Hắn...hắn gọi người thanh niên kia là cái gì? Sư phụ? Trời ạ, cái truyền thuyết kia là sự thật!
Trong đoàn người vây xem, có người nghe nói qua truyền thuyết kia, lúc này vẻ mặt chấn động nhìn một màn này, trong lòng vô cùng hâm mộ. Bọn họ hy vọng cỡ nào thần tiên trẻ tuổi kia có thể thu bọn họ làm đồ đệ!
Tăng thọ trăm năm, ở trong thế tục này quả thật là thủ đoạn nghịch thiên cải mệnh.
Lão đầu bếp nhìn có chút giật mình, không ngờ tới lực ảnh hưởng của Tần Lập từ nơi cực Tây mãi cho đến gia tộc tu luyện thượng tầng cao nhất tận phía Đông, cho đến thế gia thế tục tầng dưới chót nhất...
Quả nhiên không hổ được xưng là Vương giả trung Châu mà!
Tần Lập nâng Âu Dương Hải đậy, nhìn đoàn người đông nghịt vẫn quỳ trong viện, nói:
- Đều đứng lên đi.
Tần Lập Nói rồi, nhìn lướt qua Âu Dương Hải, có chút kinh ngạc nói:
- Thời gian mấy năm ngắn ngủi, ngươi lại vọt tới Hợp Thiên cảnh, thực là không tệ.
Âu Dương Hải nao nao, không khỏi vì thủ đoạn thần tiên của sư phụ mà cảm thấy thán phục, liếc mắt là có thể nhìn thấu tu vi của mình. Mà cảnh giới của sư phụ, mình làm thế nào cũng không nhìn thấu được.
Cung kính gật đầu, sau đó nói:
- Sư phụ, chúng ta vào bên trong nói chuyện đi!
Nói rồi quay sang lão đầu bếp bên cạnh Tần Lập hành lễ:
- Vị tiên sinh này, cũng mời vào.
Lão đầu bếp cười trả lễ, hắn là lão bộc của Tần Lập, tuy nhiên chỉ là lão bộc của một mình Tần Lập mà thôi.
Tần Lập gật đầu, đi theo cùng Âu Dương Hải tiến vào sân viên Âu Dương. Sau khi tới chính sảnh tiếp khách, Âu Dương Hải lập tức gọi người chuẩn bị yến tiệc, Âu Dương Mẫn Mẫn tiểu tôn nữ Âu Dương Hải vẻ mặt cung kính và hiếu kỳ đứng ở bên cạnh Âu Dương Hải, không khỏi len lén nhìn Tần Lập.
- Lần này sư phụ đến đây, chẳng lẽ còn muốn ra biển?
Âu Dương Hải còn không cho rằng mình có mặt mũi lớn đến mức có thể cho sư phụ chuyên tới tìm. Nhưng mặc kệ nói thế nào, sư phụ đối với mình có thể nói là ơn nặng như núi, ơn như tái sinh, cho nên Âu Dương Hải hết sức nghiêm túc nói:
- Sư phụ nếu có gì cần, đệ tử chết muôn lần cũng không chối từ.
Tần Lập khoát khoát tay cười nói:
- Lần này không phải muốn ra biển, nhưng mà cũng không cần ngươi làm gì. Chỉ là nhớ tới ngươi, đi ngang qua xem thôi.
- A?
Âu Dương Hải nhất thời sững sờ, trong lòng mọc lên một dòng nước ấm. Lão không nghĩ tới, sư phụ lại thật sự vì chuyện này mà tới xem mình, bởi vì tới cảnh giới như sư phụ, căn bản không cần nói dối lừa gạt hắn.
Âu Dương Hải đứng dậy khỏi ghế ngồi, quỳ xuống, lão lệ tung hoành, giọng run run nói:
- Liệt đồ vô năng, làm sư phụ lo lắng!
Tần Lập tiến lên nâng Âu Dương Hải đậy, có chút bất đắc dĩ nói:
- Đừng hở một tí là quỳ xuống, ngươi đã rất tốt rồi.
Tần Lập Nói rồi, lấy trong nhẫn ra mấy bình đan dược, nói:
- Đây là một ít Bạo Nguyên Đan, có thể làm cho ngươi thực lực tăng vọt, cũng có thể làm cho Âu Dương gia ngươi tăng thêm một ít cường giả. Ngươi tuyển chọn vài con cháu phẩm chất tốt, tăng lên thực lực cho bọn họ. Tuy nhiên, đừng dung túng bọn họ làm việc thương thiên hại lý, nếu như bị ta biết được, vậy cũng không tha cho ngươi.
- Đệ tử không dám, đệ tử không dám, đệ tử tạ ơn sư phụ ban cho đan dược.
Âu Dương Hải lại muốn quỳ xuống, liền bị Tần Lập ngăn cản, Tần Lập lại tiện tay lấy ra mấy bản chiến Kỳ cao cấp lấy từ Thôi gia trên Huyền Đảo khi trước cho Âu Dương Hải, Âu Dương Hải lại một phen ngàn ơn vạn tạ.
Mấy thứ này đối với Tần Lập mà nói không có gì lớn lắm, nhưng đối với gia tộc như Âu Dương gia mà nói, lại như tiên đan pháp bảo.
Nói không quá đáng, trong vòng trăm năm, Âu Dương gia sẽ trở thành gia tộc không kém gì đại phái Huyền Đảo, đó cũng không phải là một chuyện quá khó.
Mà truyền kỳ này, hoàn toàn là do Tần Lập tiện tay sáng lập ra.
Tình cảnh này, thật làm người ta cảm thán.
Trong bữa tiệc, Tần Lập cảm giác được Âu Dương Hải dường như có lời khó nó,. bộ dạng muốn nói lại thôi, liền hỏi:
- Có chuyện gì khó hay sao?
Âu Dương Hải thở phào một cái, có chút làm khó nói:
- Một chút việc nhỏ, vốn không nên làm phiền sư phụ. Nếu như ta đứng ra, bằng vào mặt già này, có lẽ cũng có thể giải quyết hòa bình. Nhưng mà những người đó thật sự quá mức bá đạo cứng rắn. Một thời gian trước, có một Đại Thương nhân nổi danh xung quanh thủ đô, hơn nữa thực lực còn rất cường đại, dù sao cường đại hơn ta nhiều lắm, nhưng cũng bị buộc phải gả cho một người trong bọn họ, ôi!
Âu Dương Hải thở dài một tiếng, Tần Lập lại chợt nhíu mày lại. Đại Thương nhân rất nổi danh, thực lực rất cường đại? Còn là một nữ tử? Tần Lập thoáng cái nghĩ đến Bộ Vân Yên, thầm nghĩ sẽ không xảo hợp như vậy chứ? Lúc đó Bộ Vân Yên rời khỏi nơi cực Tây, đích thật là khôg nói mình muốn đi nơi nào. Mà khi đó các nàng Bộ Vân Yên Triệu Thiên Thiên cùng Lệnh Hồ Phi Nguyệt, đúng là bị Nguyệt Diêu Tiên Cung đưa đi từ vùng duyên hải phía đông.
Tần Lập nghĩ vậy, bình thản như không hỏi:
- Những người đó là ai? Ngươi có xung đột gì với họ?
Âu Dương Hải cho ngươi khác lui ra, ngay cả tiểu tôn nữ cũng đẩy ra ngoài, lúc này mới nói với Tần Lập:
- Âu Dương gia ta đời đời kinh doanh buôn bán hàng hải, có kinh nghiệm rời bến khơi xa rất phong phú, nói không quá đáng, hàng hải đồ trong tay Âu Dương Hải ta là tiên tiến nhất chi tiết nhất mấy quốc gia xung quanh nơi này. Mấy năm trước đoàn người kia tới nơi này, để nhớ xem, hắn chính là sau khi chúng ta ra biển, đám người kia đột nhiên xuất hiện ở nước láng giềng, đồng thời nhanh chóng có được một sản nghiệp rất lớn ở nước láng giềng. Từng có một số người tới gây chuyện với bọn họ, nhưng sau đó đều mai danh ân tích. Một thời gian trước, không biết thế nào nghe được ta còn tới đây tìm ta. Kết quả sư phụ biết thế nào không? Hai người tới tìm ta, lại là...lại chính là mấy người chạy thoát khỏi tay sư phụ khi chúng ta ở trên biển.
Tần Lập nhướng mày lên, thầm nghĩ quả nhiên là thế, lại là mấy con cá lọt lưới thương đoàn Lăng Phong kia. Chỉ là không ngờ tới, bọn họ lại có thể đi tới Trung Châu.
Âu Dương Hải:
- Bọn họ cũng nhận ra ta, vì vậy liền uy hiếp ta, muốn ta dẫn bọn họ về Đông Hoang. Ta tự nhiên là không đáp ứng, bọn họ muốn dùng sức mạnh, tuy nhiên bọn họ càng sợ bị ngài biết được, cho nên chuyện này liền giằng co xuống. Ta còn nghĩ thật sự không được, thì dứt khoát dẫn bọn họ ra biển, nếu không thì xem chừng toàn bộ gia tộc ta...ôi, chuyện này vốn không nên phiền tới sư phụ.
Tần Lập trực tiếp khoát tay, nói:
- Ngươi nói chuyện về thương nhân kia, thương nhân kia gọi là gì ngươi có biết không?
- Gọi là gì thì ta không quá rõ ràng, chỉ biết là có rất nhiều người đều gọi Đại Thương nhân kia là Bộ lão bản.
Âu Dương Hải không quá rõ ràng nói:
- Bộ lão bản này khẳng định xuất thân không tầm thường, có người nói một thân thực lực rất cường đại, đám người kia cũng không dám dùng sức mạnh, nhưng mà chèn ép buôn bán của Bộ lão bản ở khắp nơi. Theo ta xem, Bộ lão bản cũng không chịu được bao lâ,. tuy rằng những người này không đánh lại sư phụ, nhưng ở trong thế tục đều là tồn tại vô địch.
- o0o -
- Tiểu thư, sao cô lại đi ra? Lại muốn đi dạo phố sao?
Ở trước cửa, một thiếu nữ xinh đẹp mắt ngọc mày ngài, khoáng mười tám mười chín tuổi bước ra, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Tần Lập, nhìn nửa ngày, mới đột nhiên hô một tiếng:
- Tổ sư gia tới rồi!
Liên xoay người lại chạy nhanh vào trong, vừa lớn tiếng hô:
- Gia gia, tổ sư gia tới rồi, tổ sư gia tới rồi!
Tần Lập cùng lão đầu bếp liếc nhìn lẫn nhau, Tần Lập khẽ lắc đầu cười khổ. Không ngờ tới mấy năm qua đi, trong Âu Dương phủ còn có người nhận thức mình.
Hai hộ vệ trước cửa có ngốc cũng biết hai người này thân phận địa vị không tầm thường, trong lòng không khỏi trở nên thấp thỏm. Trong đó một hộ vệ đột nhiên nhớ tới một truyền thuyết về Âu Dương gia: nói rằng lão gia tử Âu Dương Hải vốn thọ nguyên không còn nhiều, lại không cách nào đột phá hàng rào Thiên cấp, mỗi ngày ở trong phủ chăm hoa trồng cỏ. an hưởng tuổi già, nói trắng ra chính là trải qua mấy năm bình thản chờ chết.
Nhưng một ngày mấy năm trước, một người trẻ tuổi tìm tới phủ Âu Dương gia, muốn lão gia tử ra biển một chuyến. Lão gia tử tự nhiên là không đáp ứng, nhưng sau lại không biết vì cái gì lại đáp ứng. Tiếp sau đó, chờ khi lão gia tử trở về, có truyền thuyết nói là lão gia tử đã đột phá hàng rào võ giả Thiên cấp, một lần nữa tăng thêm trăm năm thọ nguyên.
Ở trong mắt người thế tục, đây quả là một chuyện không thể tưởng tượng, quả thật là thủ đoạn của thần tiên.Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Đương nhiên, chuyện này chỉ là truyền thuyết. Mấy năm nay lão gia tử Âu Dương Hải vẫn luôn ở mãi trong nhà, ngày thường rất khó gặp mặt. Cho nên chuyện này cũng chỉ là truyền thuyết, cuối cùng có phải là sự thật hay không, người ngoài cũng khó biết được.
Tuy nhiên gia thế Âu Dương gia, ngày càng mạnh hơn trước kia, đây là sự thật không cần tranh cãi.
Hộ vệ nhớ tới truyền thuyết kia, liền cảm giác cả người rét run, giọng run run nói với Tần Lập:
- Tiên sinh, tiểu nhân có mắt không tròng, tội đáng chết vạn lần, xin tiên sinh thứ tội!
Tần Lập nao nao, trong lòng thở dài: Đây là bi ai của ngươi tầng dưới chót trong thế tục, được thế thì ngông nghênh kiêu ngạo, không chút do dự ức hiếp người khác, khi thất thế thì lập tức thay đổi bộ mặt, ăn nói khép nép ra vẻ đáng thương.
Tần Lập không để ý đến hộ vệ này, để cho hắn thấp thỏm không yên cũng tốt, miễn cho cứ luôn mắt chó thấy người thấp như vậy.
Một lát sau, toàn bộ Âu Dương phủ liền trở nên sôi trào, bên trong có không biết bao nhiêu người lập tức chạy ra ngoài, còn có thể nghe được tiếng Âu Dương lão gia tử nói:
- Tiểu Mẫn, con không lừa gia gia chứ? Sư phụ ta thật sự đã tới?
Giọng thiếu nữ thanh thúy vô cùng khẳng định:
- Đương nhiên không lừa gia gia, con liếc mắt liền nhận ra được.
Lần này, dù là hộ vệ không nghe qua truyền thuyết kia cũng đã rõ ràng xảy ra chuyện gì, không khỏi mặt vàng như đất, vô cùng khiếp sợ.
Kẹt kẹt kẹt!
Cánh cửa chính Âu Dương gia chưa được mở ra đã không biết bao lâu rồi, chậm rãi mở ra. Bởi vì không mở ra lâu lắm, cho nên lúc mở ra vang lên tiếng rít chói tai.
Phía sau Âu Dương Hải đi theo một đoàn người Âu Dương gia tộc, lập tức thấy được Tần Lập đứng ở cửa, Âu Dương Hải mắt đỏ lên, bước chân lảo đảo đi ra trước mấy bước, đi tới gần Tần Lập, phịch một tiếng quỳ xuống đất:
- Không biết sư phụ đại giá quang lâm, liệt đồ không đón tiếp từ xa xin sư phụ thứ tội.
Xoạt xoạt!
Một đám người phía sau Âu Dương Hải, tất cả đều quỳ xuống. Những đám người ở xung quanh đều nhìn trợn mắt há mồm, đứng sững đó như choáng váng.
Người nào có thể để cho Âu Dương gia có quyền hành nhất tòa thành này, thậm chí là quốc gia này, thành như thế? Quỳ xuống đầu tiên, chính là gia chủ Âu Dương gia, lão thần tiên Âu Dương Hải lão gia tử? Hắn...hắn gọi người thanh niên kia là cái gì? Sư phụ? Trời ạ, cái truyền thuyết kia là sự thật!
Trong đoàn người vây xem, có người nghe nói qua truyền thuyết kia, lúc này vẻ mặt chấn động nhìn một màn này, trong lòng vô cùng hâm mộ. Bọn họ hy vọng cỡ nào thần tiên trẻ tuổi kia có thể thu bọn họ làm đồ đệ!
Tăng thọ trăm năm, ở trong thế tục này quả thật là thủ đoạn nghịch thiên cải mệnh.
Lão đầu bếp nhìn có chút giật mình, không ngờ tới lực ảnh hưởng của Tần Lập từ nơi cực Tây mãi cho đến gia tộc tu luyện thượng tầng cao nhất tận phía Đông, cho đến thế gia thế tục tầng dưới chót nhất...
Quả nhiên không hổ được xưng là Vương giả trung Châu mà!
Tần Lập nâng Âu Dương Hải đậy, nhìn đoàn người đông nghịt vẫn quỳ trong viện, nói:
- Đều đứng lên đi.
Tần Lập Nói rồi, nhìn lướt qua Âu Dương Hải, có chút kinh ngạc nói:
- Thời gian mấy năm ngắn ngủi, ngươi lại vọt tới Hợp Thiên cảnh, thực là không tệ.
Âu Dương Hải nao nao, không khỏi vì thủ đoạn thần tiên của sư phụ mà cảm thấy thán phục, liếc mắt là có thể nhìn thấu tu vi của mình. Mà cảnh giới của sư phụ, mình làm thế nào cũng không nhìn thấu được.
Cung kính gật đầu, sau đó nói:
- Sư phụ, chúng ta vào bên trong nói chuyện đi!
Nói rồi quay sang lão đầu bếp bên cạnh Tần Lập hành lễ:
- Vị tiên sinh này, cũng mời vào.
Lão đầu bếp cười trả lễ, hắn là lão bộc của Tần Lập, tuy nhiên chỉ là lão bộc của một mình Tần Lập mà thôi.
Tần Lập gật đầu, đi theo cùng Âu Dương Hải tiến vào sân viên Âu Dương. Sau khi tới chính sảnh tiếp khách, Âu Dương Hải lập tức gọi người chuẩn bị yến tiệc, Âu Dương Mẫn Mẫn tiểu tôn nữ Âu Dương Hải vẻ mặt cung kính và hiếu kỳ đứng ở bên cạnh Âu Dương Hải, không khỏi len lén nhìn Tần Lập.
- Lần này sư phụ đến đây, chẳng lẽ còn muốn ra biển?
Âu Dương Hải còn không cho rằng mình có mặt mũi lớn đến mức có thể cho sư phụ chuyên tới tìm. Nhưng mặc kệ nói thế nào, sư phụ đối với mình có thể nói là ơn nặng như núi, ơn như tái sinh, cho nên Âu Dương Hải hết sức nghiêm túc nói:
- Sư phụ nếu có gì cần, đệ tử chết muôn lần cũng không chối từ.
Tần Lập khoát khoát tay cười nói:
- Lần này không phải muốn ra biển, nhưng mà cũng không cần ngươi làm gì. Chỉ là nhớ tới ngươi, đi ngang qua xem thôi.
- A?
Âu Dương Hải nhất thời sững sờ, trong lòng mọc lên một dòng nước ấm. Lão không nghĩ tới, sư phụ lại thật sự vì chuyện này mà tới xem mình, bởi vì tới cảnh giới như sư phụ, căn bản không cần nói dối lừa gạt hắn.
Âu Dương Hải đứng dậy khỏi ghế ngồi, quỳ xuống, lão lệ tung hoành, giọng run run nói:
- Liệt đồ vô năng, làm sư phụ lo lắng!
Tần Lập tiến lên nâng Âu Dương Hải đậy, có chút bất đắc dĩ nói:
- Đừng hở một tí là quỳ xuống, ngươi đã rất tốt rồi.
Tần Lập Nói rồi, lấy trong nhẫn ra mấy bình đan dược, nói:
- Đây là một ít Bạo Nguyên Đan, có thể làm cho ngươi thực lực tăng vọt, cũng có thể làm cho Âu Dương gia ngươi tăng thêm một ít cường giả. Ngươi tuyển chọn vài con cháu phẩm chất tốt, tăng lên thực lực cho bọn họ. Tuy nhiên, đừng dung túng bọn họ làm việc thương thiên hại lý, nếu như bị ta biết được, vậy cũng không tha cho ngươi.
- Đệ tử không dám, đệ tử không dám, đệ tử tạ ơn sư phụ ban cho đan dược.
Âu Dương Hải lại muốn quỳ xuống, liền bị Tần Lập ngăn cản, Tần Lập lại tiện tay lấy ra mấy bản chiến Kỳ cao cấp lấy từ Thôi gia trên Huyền Đảo khi trước cho Âu Dương Hải, Âu Dương Hải lại một phen ngàn ơn vạn tạ.
Mấy thứ này đối với Tần Lập mà nói không có gì lớn lắm, nhưng đối với gia tộc như Âu Dương gia mà nói, lại như tiên đan pháp bảo.
Nói không quá đáng, trong vòng trăm năm, Âu Dương gia sẽ trở thành gia tộc không kém gì đại phái Huyền Đảo, đó cũng không phải là một chuyện quá khó.
Mà truyền kỳ này, hoàn toàn là do Tần Lập tiện tay sáng lập ra.
Tình cảnh này, thật làm người ta cảm thán.
Trong bữa tiệc, Tần Lập cảm giác được Âu Dương Hải dường như có lời khó nó,. bộ dạng muốn nói lại thôi, liền hỏi:
- Có chuyện gì khó hay sao?
Âu Dương Hải thở phào một cái, có chút làm khó nói:
- Một chút việc nhỏ, vốn không nên làm phiền sư phụ. Nếu như ta đứng ra, bằng vào mặt già này, có lẽ cũng có thể giải quyết hòa bình. Nhưng mà những người đó thật sự quá mức bá đạo cứng rắn. Một thời gian trước, có một Đại Thương nhân nổi danh xung quanh thủ đô, hơn nữa thực lực còn rất cường đại, dù sao cường đại hơn ta nhiều lắm, nhưng cũng bị buộc phải gả cho một người trong bọn họ, ôi!
Âu Dương Hải thở dài một tiếng, Tần Lập lại chợt nhíu mày lại. Đại Thương nhân rất nổi danh, thực lực rất cường đại? Còn là một nữ tử? Tần Lập thoáng cái nghĩ đến Bộ Vân Yên, thầm nghĩ sẽ không xảo hợp như vậy chứ? Lúc đó Bộ Vân Yên rời khỏi nơi cực Tây, đích thật là khôg nói mình muốn đi nơi nào. Mà khi đó các nàng Bộ Vân Yên Triệu Thiên Thiên cùng Lệnh Hồ Phi Nguyệt, đúng là bị Nguyệt Diêu Tiên Cung đưa đi từ vùng duyên hải phía đông.
Tần Lập nghĩ vậy, bình thản như không hỏi:
- Những người đó là ai? Ngươi có xung đột gì với họ?
Âu Dương Hải cho ngươi khác lui ra, ngay cả tiểu tôn nữ cũng đẩy ra ngoài, lúc này mới nói với Tần Lập:
- Âu Dương gia ta đời đời kinh doanh buôn bán hàng hải, có kinh nghiệm rời bến khơi xa rất phong phú, nói không quá đáng, hàng hải đồ trong tay Âu Dương Hải ta là tiên tiến nhất chi tiết nhất mấy quốc gia xung quanh nơi này. Mấy năm trước đoàn người kia tới nơi này, để nhớ xem, hắn chính là sau khi chúng ta ra biển, đám người kia đột nhiên xuất hiện ở nước láng giềng, đồng thời nhanh chóng có được một sản nghiệp rất lớn ở nước láng giềng. Từng có một số người tới gây chuyện với bọn họ, nhưng sau đó đều mai danh ân tích. Một thời gian trước, không biết thế nào nghe được ta còn tới đây tìm ta. Kết quả sư phụ biết thế nào không? Hai người tới tìm ta, lại là...lại chính là mấy người chạy thoát khỏi tay sư phụ khi chúng ta ở trên biển.
Tần Lập nhướng mày lên, thầm nghĩ quả nhiên là thế, lại là mấy con cá lọt lưới thương đoàn Lăng Phong kia. Chỉ là không ngờ tới, bọn họ lại có thể đi tới Trung Châu.
Âu Dương Hải:
- Bọn họ cũng nhận ra ta, vì vậy liền uy hiếp ta, muốn ta dẫn bọn họ về Đông Hoang. Ta tự nhiên là không đáp ứng, bọn họ muốn dùng sức mạnh, tuy nhiên bọn họ càng sợ bị ngài biết được, cho nên chuyện này liền giằng co xuống. Ta còn nghĩ thật sự không được, thì dứt khoát dẫn bọn họ ra biển, nếu không thì xem chừng toàn bộ gia tộc ta...ôi, chuyện này vốn không nên phiền tới sư phụ.
Tần Lập trực tiếp khoát tay, nói:
- Ngươi nói chuyện về thương nhân kia, thương nhân kia gọi là gì ngươi có biết không?
- Gọi là gì thì ta không quá rõ ràng, chỉ biết là có rất nhiều người đều gọi Đại Thương nhân kia là Bộ lão bản.
Âu Dương Hải không quá rõ ràng nói:
- Bộ lão bản này khẳng định xuất thân không tầm thường, có người nói một thân thực lực rất cường đại, đám người kia cũng không dám dùng sức mạnh, nhưng mà chèn ép buôn bán của Bộ lão bản ở khắp nơi. Theo ta xem, Bộ lão bản cũng không chịu được bao lâ,. tuy rằng những người này không đánh lại sư phụ, nhưng ở trong thế tục đều là tồn tại vô địch.
- o0o -
/956
|