Bóng ma màu lam kia bị đạo hào quang vàng kim bắn ra từ mi tâm Tần Lập luyện hóa tươi sống, tiếng hét thảm thiết kia kéo dài một thời gian, mới hoàn toàn biến mất.
Trên khán đài đã có không ít người sắc mặt trở nên trắng bệch, một số nữ tử sợ đến hoa dung biến sắc.
Lão già bên cạnh Cổ Kiếm Phong vụt một cái đứng lên, hai mắt bắn ra hai đạo thần quang, vô cùng kinh hãi nói:
- Làm sao có thể được, chúng nó làm sao có thể còn tồn tại trên thế gian này? Lẽ nào, bên trong di tích sáu vạn năm trước lại chính là chủng tộc đó? Hỏng rồi!
Nói xong, không để ý đến những người khác, Lão già tung người bay lên, nháy mắt biến mất giữa không khí, không biết tung tích.
Cổ Kiếm Phong có chút mờ mịt đứng đậy, cau mày, khẽ lẩm bẩm:
- Đó là cái gì? Vì sao có thể dọa sư thúc chạy đi như thế? Lẽ nào, thật xảy ra chuyện lớn rồi sao?
Trên khán đài vốn ngồi không ít nhân vật lão thành, khi thấy mi tâm Tần Lập bắn ra hào quang vàng kim, luyện hóa bóng ma màu lam kia, mỗi người đều lộ ra thần sắc kinh hãi.
Có một số người vội vàng rời đi, còn có một số người ngồi tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm những lời người khác nghe không hiểu.
Vốn Tần Lập hắn phải hào quang sáng chói, cũng bởi xuất hiện tình huống bất ngờ này mà bị người ta quên đi. Tần Lập cũng không có gì không vui, với hắn mà nói, danh lợi đã không còn là thứ trọng yếu nữa.
Nếu không phải muốn làm cho cả Vực Nội chú ý, hắn cũng không thể nào đi đến tham gia cái Lang Gia Đại Bỉ này. Mặc dù tuổi tác của Tần Lập tuyệt đối là người trẻ tuổi, nhưng đánh với những người này, đối với Tần Lập mà nói thật có cảm giác như khi dễ người ta. Cho nên, mấy trận trước ngay cả dục vọng ra tay hắn cũng không có, lại không ngờ tới ngược lại thu được một cái biệt hiệu Bất Động Như Sơn.
Hoa Phượng Hoàng mặc kệ cái bóng ma màu lam kia là thứ gì, thấy Tần Lập không sao, nàng thở phào một cái, cười hì hì ngồi trở xuống, nhìn Hà Đan Đằng sắc mặt có chút khó coi bên cạnh, trong lòng dâng lên một cổ phản cảm nồng đậm.
Tri nhân tri điện bất tri tâm!
Bảy chữ này, nói hết muôn mặt nhân gian. Lúc Hà Đan Đằng còn thiếu niên, vẫn là một đứa nhỏ hết sức tốt, tính cách còn có phần nội hướng, nhưng thiên phú tốt, lại chịu cố gắng, lại thêm nguyên nhân thân phận địa vị, tăng lên vô cùng nhanh. Cho nên, năm hắn mười tám tuổi, đã được xác định trở thành Thánh tử Lang Gia Thần Giáo.
Cũng chính là bắt đầu từ lúc đó. Hà Đan Đằng bắt đầu dần dần thay đổi, trở nên có chút cao ngạo, có chút cuồng vọng. Mặc dù ở trước mặt trưởng bối, hắn còn có thể bảo trì loại khiêm nhường nhã nhặn, nhưng ở nơi mà hắn làm chủ, tính tính hống hách của Thánh tử là chuyện rất nhiều người đều biết.Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Đặc biệt khi biết đến Thánh nữ có thể sẽ gả cho mình, Hà Đan Đằng đã đem Hoa Phượng Hoàng coi như thứ cấm của riêng mình. Dùng danh nghĩa rèn luyện muội muội, đem Hà Đan Đan đưa đến làm thị nữ bên người Hoa Phượng Hoàng, giám thị từng hành động của Hoa Phượng Hoàng.
Điều này làm cho Hoa Phượng Hoàng ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng vô cùng phản cảm. Cũng chính là bởi chuyện này, mới có chuyện Hoa Phượng Hoàng hóa thân thành Hoa Phong, theo Tinh Không cổ lộ hư không hoành độ, đi sang nơi Thần Vực du lịch.
Theo thực lực tăng lên, tính tình Hà Đan Đằng mấy năm nay càng trở nên tệ hại hơn, ở bên ngoài hắn biểu hiện rất ôn tồn lễ độ, trẻ tuổi đứng trên địa vị cao, tương lai không thể lường hết, hơn nữa hết sức tự giữ danh vọng, không hề có lời đồn không tốt nào ở bên ngoài.
Nhưng Hoa Phượng Hoàng lại rất rõ ràng, ở chỗ Hà Đan Đằng nuôi dưỡng vô số thiếu nữ xinh đẹp, những thiếu nữ này đều là để cho hắn chơi đùa. Mặc dù chuyện này ở Vực Nội cũng không tính là điều gì quá sai, nhưng ngươi lại còn giả vờ bộ dáng đạo mạo trung nghiêm, như thế lại làm cho người ta chán ghét.
Hoa Phượng Hoàng rất kinh ngạc mừng rỡ vì sự biến hóa của Tần Lập, mặc dù Tần Lập bây giờ đã đạt tới cảnh giới mà nàng khó có thể hiểu được, nhưng bởi vì Tần Lập là bằng hữu của nàng, cho nên Hoa Phượng Hoàng vui mừng vì Tần Lập.
Có đôi khi, người chỉ là đơn giản như thế.
Hoa Phượng Hoàng không cố ý đi gặp Tần Lập, nàng biết mấy ngày nay gần đây, Hà Đan Đằng khẳng định sẽ nhìn chết dí theo nàng. Đã như thế, đừng nên tăng thêm phiền phúc cho Tần Lập.
Nhạc Văn Quân cùng sư muội Thánh nữ Tuyết Phi Phi, cùng với Đỉnh Linh Thánh nữ và Lâu Minh Vũ Thánh tử Lang Gia Phi Tiên Phái, còn có Cổ Kiếm Phong Thánh tử Lang Gia Cổ Giáo, tất cả đều lưu lại, cùng đi đến gặp Tần Lập.
Mặc dù bị chuyện bóng ma màu lam kia khiến cho vài người hoảng sợ, nhưng rất nhiều người vẫn sinh ra lòng hâm mộ đối với Tần Lập.
Có thể làm cho Thánh tử Thánh nữ ba nhà trong bốn siêu cấp đại môn phái kéo nhau thăm hỏi, e răng chỉ có Giáo chủ siêu cấp đại phái mới có thể hưởng thụ được loại đãi ngộ này!
Tần Lập nhìn đoàn người cùng kéo nhau đến, trong lòng không nhịn được cười khổ, nhìn thoáng qua đoàn người Phượng Hoàng rời đi, thầm nghĩ may là Phượng Hoàng không tới góp vui, nếu không thì mình thật đúng là bị người ta hận chết.
- Bất Động Như Sơn huynh, Cổ Kiếm Phong Thánh tử Lang Gia Cổ Giáo thật cao hứng có thể quen biết huynh, hy vọng có thể được huynh chỉ giáo!
Cổ Kiếm Phong thân cao vai rộng, hai hàng mi kiếm nồng đậm kéo dài, có vẻ cực kỳ oai phong.
Tần Lập nao nao, nghĩ đến tên Quản sự cấp sáu Lang Gia Cổ Giáo mà mình chém giết khi vừa đến Vực Nội, trong lòng không nhịn được âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ: quả nhiên, Thánh tử đi ra từ siêu cấp đại phái, khí độ chất đều làm người ta có một cảm giác run sợ.
Tần Lập liền chắp tay:
- Cô huynh quá khách khí, chỉ giáo thì không dám, có cơ hội ấn chứng lẫn nhau, Tần mỗ sẽ rất hoan nghênh!
- Ha ha! Tốt lắm, cánh cửa Lang Gia Cổ Giáo ta tùy lúc mở rộng cho Bất Động Như Sơn huynh!
Trong lòng Cổ Kiếm Phong lo lắng sư thúc vội vội vàng vàng rời đi, hơn nữa còn có người ngoài ở đây, cũng không hàn huyên nhiều với Tần Lập, chắp tay hành lễ, cáo từ rời đi.
Nhạc Văn Quân nhìn thoáng qua Đỉnh Linh, bỗng nhiên cười nói:
- Thế nào, Đỉnh Linh muội tử, cũng có hứng thú với Bất Động Như Sơn huynh đệ?
Làm quán quân tổ thanh niên Lang Gia Đại Bỉ lần trước, trên khí thế Đỉnh Linh tuyệt đối không thể kém hơn Nhạc Văn Quân. Nên biết rằng, mặc dù Lang Gia Đại Bỉ lần trước có rất nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi không tham gia, nhưng trong đó cũng không thiếu người trẻ tuổi xuất thân danh môn thực lực rất mạnh, có thể đứng ở đỉnh cao sau cùng, đã nói lên Đỉnh Linh này có chỗ hơn người.
- Hì hì, ta chưa từng có dự định tranh sư đệ với Nhạc huynh ta tới đây là muốn kết giao bằng hữu cùng Tần huynh.
Đỉnh Linh mỉm cười, phong tình muôn vẻ, loại khí tức xinh đẹp tự nhiên tản ra này làm cho người ta cảm thấy hết sức thoải mái, đôi mắt xinh đẹp nhìn vào mặt Tần Lập. mỉm cười nói:
- Tần huynh sẽ không ghét bỏ tiểu muội là một nữ tử, sẽ không chịu giao lưu với ta chứ?
Nữ nhân này không có một tia mị thái, nhưng hết lần này tới lần khác lại làm cho người ta có cảm giác mị hoặc, Tần Lập nhìn thấy bên cạnh Đỉnh Linh có một nam tử anh tuấn sắc mặt trở nên khó coi.
Trong lòng không khỏi thở dài, xem ra chỉ cần liên quan đến nữ nhân, nam nhân có khí độ cỡ nào thì cũng sẽ có lúc trống rổng. Thật đúng với câu nói kia, yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân mà!
Tần Lập nghĩ lung tung, mỉm cười:
- Sao lại thế được, nghe nói Đỉnh Linh Thánh nữ chính là quán quân Lang Gia Đại Bỉ lần trước, Tần Lập nào có đức hạnh gì mà được tiên tử thương thức, trong lòng sợ hãi mà!
- Ngươi dường như có chút tự mình đa tình rồi, sư tỷ của ta chỉ muốn nhận biết ngươi một chút, ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như thế làm gì? Ngươi cho rằng ngươi là ai?
Một nam tử trẻ tuổi bên cạnh Lâu Minh Vũ nhìn Tần Lập, lạnh lùng nói.
Loại chuyện này, Lâu Minh Vũ thân là Thánh tử, khẳng định không thể trực tiếp gây xung đột với Tần Lập, cho nên là lúc để người bên cạnh Lâu Minh Vũ lên tiếng nói những lời đó.
- Ngươi im miệng!
Đỉnh Linh lạnh lùng quát lớn một tiếng, trong lòng tức giận Lâu Minh Vũ không biết thức thời.
Nhạc Văn Quân híp mắt, nhìn thoáng qua Lâu Minh Vũ, trong lòng âm thầm xem thường hắn. Dù là Lang Gia Phi Tiên Phái lấy nữ nhân làm chủ, nhưng thân là Thánh tử một siêu cấp đại pháị lại không có phong độ như thế, thật là làm cho người ta chê cười mà.
- Ha ha! Tần huynh ta là Nhạc Văn Quân Thánh tử Lang Gia Bách Gia Phái, đây là sư muội, Thánh nữ Tuyết Phi Phi...
Nhạc Văn Quân Nói rồi, chỉ vào những người ở sau lưng:
- Đây đều là những sư đệ sư muội của ta. Nhạc mỗ muốn kết giao một cái bằng hữu cùng Tần huynh, ở trong thành đã đặt sẵn tiệc rượu, vhẳng hay Tần huynh có thể cho mặt mũi?
Bên kia Đỉnh Linh hung hăng trừng người thanh niên vừa nói, nàng đối với Tần Lập vốn chỉ có tình thưởng thức, không ngờ tới Lâu Minh Vũ lại không có khí độ như vậy. Tuy rằng hắn không nói một câu, nhưng người sáng suốt đều biết là chuyện gì. Vào lúc này, nếu như nàng không thể vãn hồi, vậy thì mất đi sẽ chỉ có mặt mũi Lang Gia Phi Tiên Phái mà thôi!
- Hì hì, không biết Nhạc huynh có thể cho tiểu muội thêm một chỗ ngồi hay không?
Đỉnh Linh mỉm cười, nhìn Nhạc Văn Quân.
- Đỉnh Linh muội tử nói lời này đã coi thường vi huynh rồi, đi chúng ta cùng đi. Mọi người đều là thanh niên, phải nên kết giao mới phải!
Nhạc Văn Quân không nhẹ không nặng gõ Lâu Minh Vũ một câu, có ý là: đừng làm mất mặt mũi Thánh tử!
Đỉnh Linh liếc nhìn sang Lâu Minh Vũ, lúc này Lâu Minh Vũ cũng phản ứng lại, mình làm có chút quá, vì vậy cười khan một tiếng nói:
- Nhạc huynh nói rất đúng, mọi người đều là thanh niên, phải thân cận thân cận.
Phía Nhạc Văn Quân đã sớm chuẩn bị xe ngựa thiên mã, kéo Tần Lập ngồi ở một xe, xe của Đỉnh Linh cùng Lâu Minh Vũ theo ở phía sau, tốc độ cực nhanh bay về phía Lang Gia Thần Thành.
Ở trên xe. Nhạc Văn Quân nhìn Tần Lập khẽ cười nói:
- Giữa các siêu cấp đại phái, các Thánh tử Thánh nữ quan hệ đều không tệ lắm. hơn nữa đã sớm quen biết. Chuyện hôm nay, làm cho Tần huynh chê cười rồi.
- Ha ha, không có gì. ta sẽ không để ý.
Tần Lập nhàn nhạt cười nói.
Nhạc Văn Quân bỗng nhiên híp mắt, nhìn Tần Lập hỏi:
- Tên của Tần huynh nghe rất quen, nghe nói ở nơi Thần Vực mấy trăm năm trước cũng có một người gọi Tần Lập, xuất thế ngang trời, đánh khắp Thần Vực không có địch thủ!
Tần Lập cười cười:
- Vậy sao? Thật đúng là trùng hợp.
Trong lòng lại khẽ động, Nhạc Văn Quân này quả nhiên biết rất nhiều chuyện, chẳng qua hình tượng hiện giờ của mình có khác biệt rất lớn so với năm đó. Ngay cả việc tranh vẽ của mình truyền vào Vực Nội, trừ khi gặp qua mình, nếu không rất khó nhận ra bản thân mình chính là Tần Lập kia.
Chẳng qua ngược lại có thể thông qua Nhạc Văn Quân, tìm hiểu tung tích của lão sư.
Nhạc Văn Quân thử một chút, liền không nhắc tới đề tài này nữa, mà bắt đầu nói về một số chuyện trên Lang Gia Đại Lục. Tuy rằng không làm rõ, nhưng trên thực tế cũng đã đem Tần Lập trở thành người tới từ ngoài Vực...
Trên khán đài đã có không ít người sắc mặt trở nên trắng bệch, một số nữ tử sợ đến hoa dung biến sắc.
Lão già bên cạnh Cổ Kiếm Phong vụt một cái đứng lên, hai mắt bắn ra hai đạo thần quang, vô cùng kinh hãi nói:
- Làm sao có thể được, chúng nó làm sao có thể còn tồn tại trên thế gian này? Lẽ nào, bên trong di tích sáu vạn năm trước lại chính là chủng tộc đó? Hỏng rồi!
Nói xong, không để ý đến những người khác, Lão già tung người bay lên, nháy mắt biến mất giữa không khí, không biết tung tích.
Cổ Kiếm Phong có chút mờ mịt đứng đậy, cau mày, khẽ lẩm bẩm:
- Đó là cái gì? Vì sao có thể dọa sư thúc chạy đi như thế? Lẽ nào, thật xảy ra chuyện lớn rồi sao?
Trên khán đài vốn ngồi không ít nhân vật lão thành, khi thấy mi tâm Tần Lập bắn ra hào quang vàng kim, luyện hóa bóng ma màu lam kia, mỗi người đều lộ ra thần sắc kinh hãi.
Có một số người vội vàng rời đi, còn có một số người ngồi tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm những lời người khác nghe không hiểu.
Vốn Tần Lập hắn phải hào quang sáng chói, cũng bởi xuất hiện tình huống bất ngờ này mà bị người ta quên đi. Tần Lập cũng không có gì không vui, với hắn mà nói, danh lợi đã không còn là thứ trọng yếu nữa.
Nếu không phải muốn làm cho cả Vực Nội chú ý, hắn cũng không thể nào đi đến tham gia cái Lang Gia Đại Bỉ này. Mặc dù tuổi tác của Tần Lập tuyệt đối là người trẻ tuổi, nhưng đánh với những người này, đối với Tần Lập mà nói thật có cảm giác như khi dễ người ta. Cho nên, mấy trận trước ngay cả dục vọng ra tay hắn cũng không có, lại không ngờ tới ngược lại thu được một cái biệt hiệu Bất Động Như Sơn.
Hoa Phượng Hoàng mặc kệ cái bóng ma màu lam kia là thứ gì, thấy Tần Lập không sao, nàng thở phào một cái, cười hì hì ngồi trở xuống, nhìn Hà Đan Đằng sắc mặt có chút khó coi bên cạnh, trong lòng dâng lên một cổ phản cảm nồng đậm.
Tri nhân tri điện bất tri tâm!
Bảy chữ này, nói hết muôn mặt nhân gian. Lúc Hà Đan Đằng còn thiếu niên, vẫn là một đứa nhỏ hết sức tốt, tính cách còn có phần nội hướng, nhưng thiên phú tốt, lại chịu cố gắng, lại thêm nguyên nhân thân phận địa vị, tăng lên vô cùng nhanh. Cho nên, năm hắn mười tám tuổi, đã được xác định trở thành Thánh tử Lang Gia Thần Giáo.
Cũng chính là bắt đầu từ lúc đó. Hà Đan Đằng bắt đầu dần dần thay đổi, trở nên có chút cao ngạo, có chút cuồng vọng. Mặc dù ở trước mặt trưởng bối, hắn còn có thể bảo trì loại khiêm nhường nhã nhặn, nhưng ở nơi mà hắn làm chủ, tính tính hống hách của Thánh tử là chuyện rất nhiều người đều biết.Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Đặc biệt khi biết đến Thánh nữ có thể sẽ gả cho mình, Hà Đan Đằng đã đem Hoa Phượng Hoàng coi như thứ cấm của riêng mình. Dùng danh nghĩa rèn luyện muội muội, đem Hà Đan Đan đưa đến làm thị nữ bên người Hoa Phượng Hoàng, giám thị từng hành động của Hoa Phượng Hoàng.
Điều này làm cho Hoa Phượng Hoàng ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng vô cùng phản cảm. Cũng chính là bởi chuyện này, mới có chuyện Hoa Phượng Hoàng hóa thân thành Hoa Phong, theo Tinh Không cổ lộ hư không hoành độ, đi sang nơi Thần Vực du lịch.
Theo thực lực tăng lên, tính tình Hà Đan Đằng mấy năm nay càng trở nên tệ hại hơn, ở bên ngoài hắn biểu hiện rất ôn tồn lễ độ, trẻ tuổi đứng trên địa vị cao, tương lai không thể lường hết, hơn nữa hết sức tự giữ danh vọng, không hề có lời đồn không tốt nào ở bên ngoài.
Nhưng Hoa Phượng Hoàng lại rất rõ ràng, ở chỗ Hà Đan Đằng nuôi dưỡng vô số thiếu nữ xinh đẹp, những thiếu nữ này đều là để cho hắn chơi đùa. Mặc dù chuyện này ở Vực Nội cũng không tính là điều gì quá sai, nhưng ngươi lại còn giả vờ bộ dáng đạo mạo trung nghiêm, như thế lại làm cho người ta chán ghét.
Hoa Phượng Hoàng rất kinh ngạc mừng rỡ vì sự biến hóa của Tần Lập, mặc dù Tần Lập bây giờ đã đạt tới cảnh giới mà nàng khó có thể hiểu được, nhưng bởi vì Tần Lập là bằng hữu của nàng, cho nên Hoa Phượng Hoàng vui mừng vì Tần Lập.
Có đôi khi, người chỉ là đơn giản như thế.
Hoa Phượng Hoàng không cố ý đi gặp Tần Lập, nàng biết mấy ngày nay gần đây, Hà Đan Đằng khẳng định sẽ nhìn chết dí theo nàng. Đã như thế, đừng nên tăng thêm phiền phúc cho Tần Lập.
Nhạc Văn Quân cùng sư muội Thánh nữ Tuyết Phi Phi, cùng với Đỉnh Linh Thánh nữ và Lâu Minh Vũ Thánh tử Lang Gia Phi Tiên Phái, còn có Cổ Kiếm Phong Thánh tử Lang Gia Cổ Giáo, tất cả đều lưu lại, cùng đi đến gặp Tần Lập.
Mặc dù bị chuyện bóng ma màu lam kia khiến cho vài người hoảng sợ, nhưng rất nhiều người vẫn sinh ra lòng hâm mộ đối với Tần Lập.
Có thể làm cho Thánh tử Thánh nữ ba nhà trong bốn siêu cấp đại môn phái kéo nhau thăm hỏi, e răng chỉ có Giáo chủ siêu cấp đại phái mới có thể hưởng thụ được loại đãi ngộ này!
Tần Lập nhìn đoàn người cùng kéo nhau đến, trong lòng không nhịn được cười khổ, nhìn thoáng qua đoàn người Phượng Hoàng rời đi, thầm nghĩ may là Phượng Hoàng không tới góp vui, nếu không thì mình thật đúng là bị người ta hận chết.
- Bất Động Như Sơn huynh, Cổ Kiếm Phong Thánh tử Lang Gia Cổ Giáo thật cao hứng có thể quen biết huynh, hy vọng có thể được huynh chỉ giáo!
Cổ Kiếm Phong thân cao vai rộng, hai hàng mi kiếm nồng đậm kéo dài, có vẻ cực kỳ oai phong.
Tần Lập nao nao, nghĩ đến tên Quản sự cấp sáu Lang Gia Cổ Giáo mà mình chém giết khi vừa đến Vực Nội, trong lòng không nhịn được âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ: quả nhiên, Thánh tử đi ra từ siêu cấp đại phái, khí độ chất đều làm người ta có một cảm giác run sợ.
Tần Lập liền chắp tay:
- Cô huynh quá khách khí, chỉ giáo thì không dám, có cơ hội ấn chứng lẫn nhau, Tần mỗ sẽ rất hoan nghênh!
- Ha ha! Tốt lắm, cánh cửa Lang Gia Cổ Giáo ta tùy lúc mở rộng cho Bất Động Như Sơn huynh!
Trong lòng Cổ Kiếm Phong lo lắng sư thúc vội vội vàng vàng rời đi, hơn nữa còn có người ngoài ở đây, cũng không hàn huyên nhiều với Tần Lập, chắp tay hành lễ, cáo từ rời đi.
Nhạc Văn Quân nhìn thoáng qua Đỉnh Linh, bỗng nhiên cười nói:
- Thế nào, Đỉnh Linh muội tử, cũng có hứng thú với Bất Động Như Sơn huynh đệ?
Làm quán quân tổ thanh niên Lang Gia Đại Bỉ lần trước, trên khí thế Đỉnh Linh tuyệt đối không thể kém hơn Nhạc Văn Quân. Nên biết rằng, mặc dù Lang Gia Đại Bỉ lần trước có rất nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi không tham gia, nhưng trong đó cũng không thiếu người trẻ tuổi xuất thân danh môn thực lực rất mạnh, có thể đứng ở đỉnh cao sau cùng, đã nói lên Đỉnh Linh này có chỗ hơn người.
- Hì hì, ta chưa từng có dự định tranh sư đệ với Nhạc huynh ta tới đây là muốn kết giao bằng hữu cùng Tần huynh.
Đỉnh Linh mỉm cười, phong tình muôn vẻ, loại khí tức xinh đẹp tự nhiên tản ra này làm cho người ta cảm thấy hết sức thoải mái, đôi mắt xinh đẹp nhìn vào mặt Tần Lập. mỉm cười nói:
- Tần huynh sẽ không ghét bỏ tiểu muội là một nữ tử, sẽ không chịu giao lưu với ta chứ?
Nữ nhân này không có một tia mị thái, nhưng hết lần này tới lần khác lại làm cho người ta có cảm giác mị hoặc, Tần Lập nhìn thấy bên cạnh Đỉnh Linh có một nam tử anh tuấn sắc mặt trở nên khó coi.
Trong lòng không khỏi thở dài, xem ra chỉ cần liên quan đến nữ nhân, nam nhân có khí độ cỡ nào thì cũng sẽ có lúc trống rổng. Thật đúng với câu nói kia, yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân mà!
Tần Lập nghĩ lung tung, mỉm cười:
- Sao lại thế được, nghe nói Đỉnh Linh Thánh nữ chính là quán quân Lang Gia Đại Bỉ lần trước, Tần Lập nào có đức hạnh gì mà được tiên tử thương thức, trong lòng sợ hãi mà!
- Ngươi dường như có chút tự mình đa tình rồi, sư tỷ của ta chỉ muốn nhận biết ngươi một chút, ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như thế làm gì? Ngươi cho rằng ngươi là ai?
Một nam tử trẻ tuổi bên cạnh Lâu Minh Vũ nhìn Tần Lập, lạnh lùng nói.
Loại chuyện này, Lâu Minh Vũ thân là Thánh tử, khẳng định không thể trực tiếp gây xung đột với Tần Lập, cho nên là lúc để người bên cạnh Lâu Minh Vũ lên tiếng nói những lời đó.
- Ngươi im miệng!
Đỉnh Linh lạnh lùng quát lớn một tiếng, trong lòng tức giận Lâu Minh Vũ không biết thức thời.
Nhạc Văn Quân híp mắt, nhìn thoáng qua Lâu Minh Vũ, trong lòng âm thầm xem thường hắn. Dù là Lang Gia Phi Tiên Phái lấy nữ nhân làm chủ, nhưng thân là Thánh tử một siêu cấp đại pháị lại không có phong độ như thế, thật là làm cho người ta chê cười mà.
- Ha ha! Tần huynh ta là Nhạc Văn Quân Thánh tử Lang Gia Bách Gia Phái, đây là sư muội, Thánh nữ Tuyết Phi Phi...
Nhạc Văn Quân Nói rồi, chỉ vào những người ở sau lưng:
- Đây đều là những sư đệ sư muội của ta. Nhạc mỗ muốn kết giao một cái bằng hữu cùng Tần huynh, ở trong thành đã đặt sẵn tiệc rượu, vhẳng hay Tần huynh có thể cho mặt mũi?
Bên kia Đỉnh Linh hung hăng trừng người thanh niên vừa nói, nàng đối với Tần Lập vốn chỉ có tình thưởng thức, không ngờ tới Lâu Minh Vũ lại không có khí độ như vậy. Tuy rằng hắn không nói một câu, nhưng người sáng suốt đều biết là chuyện gì. Vào lúc này, nếu như nàng không thể vãn hồi, vậy thì mất đi sẽ chỉ có mặt mũi Lang Gia Phi Tiên Phái mà thôi!
- Hì hì, không biết Nhạc huynh có thể cho tiểu muội thêm một chỗ ngồi hay không?
Đỉnh Linh mỉm cười, nhìn Nhạc Văn Quân.
- Đỉnh Linh muội tử nói lời này đã coi thường vi huynh rồi, đi chúng ta cùng đi. Mọi người đều là thanh niên, phải nên kết giao mới phải!
Nhạc Văn Quân không nhẹ không nặng gõ Lâu Minh Vũ một câu, có ý là: đừng làm mất mặt mũi Thánh tử!
Đỉnh Linh liếc nhìn sang Lâu Minh Vũ, lúc này Lâu Minh Vũ cũng phản ứng lại, mình làm có chút quá, vì vậy cười khan một tiếng nói:
- Nhạc huynh nói rất đúng, mọi người đều là thanh niên, phải thân cận thân cận.
Phía Nhạc Văn Quân đã sớm chuẩn bị xe ngựa thiên mã, kéo Tần Lập ngồi ở một xe, xe của Đỉnh Linh cùng Lâu Minh Vũ theo ở phía sau, tốc độ cực nhanh bay về phía Lang Gia Thần Thành.
Ở trên xe. Nhạc Văn Quân nhìn Tần Lập khẽ cười nói:
- Giữa các siêu cấp đại phái, các Thánh tử Thánh nữ quan hệ đều không tệ lắm. hơn nữa đã sớm quen biết. Chuyện hôm nay, làm cho Tần huynh chê cười rồi.
- Ha ha, không có gì. ta sẽ không để ý.
Tần Lập nhàn nhạt cười nói.
Nhạc Văn Quân bỗng nhiên híp mắt, nhìn Tần Lập hỏi:
- Tên của Tần huynh nghe rất quen, nghe nói ở nơi Thần Vực mấy trăm năm trước cũng có một người gọi Tần Lập, xuất thế ngang trời, đánh khắp Thần Vực không có địch thủ!
Tần Lập cười cười:
- Vậy sao? Thật đúng là trùng hợp.
Trong lòng lại khẽ động, Nhạc Văn Quân này quả nhiên biết rất nhiều chuyện, chẳng qua hình tượng hiện giờ của mình có khác biệt rất lớn so với năm đó. Ngay cả việc tranh vẽ của mình truyền vào Vực Nội, trừ khi gặp qua mình, nếu không rất khó nhận ra bản thân mình chính là Tần Lập kia.
Chẳng qua ngược lại có thể thông qua Nhạc Văn Quân, tìm hiểu tung tích của lão sư.
Nhạc Văn Quân thử một chút, liền không nhắc tới đề tài này nữa, mà bắt đầu nói về một số chuyện trên Lang Gia Đại Lục. Tuy rằng không làm rõ, nhưng trên thực tế cũng đã đem Tần Lập trở thành người tới từ ngoài Vực...
/956
|