Trong lòng Tần Lập cười khổ, thầm nói đây là ai chọc ai chứ, đang êm đẹp không có chuyện lại trêu chọc nàng làm gì?
Mà câu tiếp theo Nhạc Văn Quân nói ra, làm Tần Lập thiếu chút nữa lảo đảo té ngã.
- Chẳng qua, ta đột nhiên phát hiện bà cô này rất có hứng thú với Tần huynh rất là lớn!
Nhạc Văn Quân nhìn Tần Lập, khóe mắt mang theo vài phần hả hê:
- Thật sự. Ta quen biết nàng hơn một trăm năm, còn chưa bao giờ thấy nàng từng đối đãi với bất cứ nam nhân nào như đối đãi với Tần huynh! Coi như là Giáo chủ Bách Gia Phái chúng ta đích thân đến đây, bà cô này làm chuyện nể tình nhất chẳng qua là lúc dùng bữa lộ diện một lần. Còn Tần huynh, nàng lại đi ra đón còn có thể lập tức gọi ra họ của Tần huynh...Ta nói này. Tần Lập lão đệ, phải cẩn thận đó, tự cầu nhiều phúc đi...
-...Tần Lập hết biết nói gì nhìn Nhạc Văn Quân, phát hiện vị Thánh tử Lang Gia Bách Gia Phái này thật là một tên cá tính nổi loạn. Câu trước còn nói mình không nên trêu chọc Thủy Sinh Liên, câu sau liền biến thành Thủy Sinh Liên có hứng thú với mình.
Đoàn người đi tới chỗ sâu trong Như Ý Tiên Phường, hoàn cảnh xung quanh rất là ưu nhã. Một tòa kiến trúc xa hoa tọa lạc ở giữa, xung quanh là đình đài lầu các, cầu nhỏ suối nước, thật là tiên cảnh nhân gian.
- Các vị, mời vào trong.
Thủy Sinh Liên mời mọi người vào trong, sau đó phân phó bên dưới, rượu ngon nước ngọt, các loại món ngon mỹ thực như nước chảy dọn lên bàn.
Thủy Sinh Liên cũng không ngồi vào bàn mà ngồi trước một chiếc đàn cổ, ngón tay nhỏ khẽ vuốt, truyền đến một trận tiên âm làm người ta thoải mái, tinh thần mọi người đều khẽ rung lên.
- Có thể nghe được tiếng đàn của Thủy cô nương, thật là may mắn!
Lâu Minh Vũ vỗ tay khen, ở sâu trong đôi mắt hiện lên một tia nóng rực khó phát hiện.
- Đa tạ Phi Tiên Thánh tử khen ngợi, thật không dám nhận.
Thủy Sinh Liên nhẹ giọng nói một câu, tiếp đó khẽ nhắm mắt, bắt đầu đàn tấu.
Tiên âm mơ màng, mọi người nghe như si như say, một khúc kết thúc, còn chưa phản ứng lại.
- Quấn quanh ba ngày, không dứt bên tai, cầm nghệ Thủy cô nương thật là tuyệt!
Tần Lập cười tán thưởng một tiếng.
Thủy Sinh Liên đôi mắt sáng ngời dừng trên người Tần Lập, mỉm cười:
- Tần công tử quá khen, Liên Nhi chỉ là thích đánh đàn, thấy Tần công tử tâm tình thoải mái, cả gan bêu xấu.
Lúc này, thức ăn đã dọn xong, Thủy Sinh Liên đứng lên, để nha hoàn rót một ly rượu, đi tới trước mặt trước mặt Tần Lập, ôn nhu nói:
- Tần công tử, Liên Nhi kính công tử một ly!
Nói rồi, khẽ hé môi hồng, một hơi cạn hết ly rượu.
Tần Lập đứng lên, mỉm cười nhìn Thủy Sinh Liên, gật đầu, cũng cạn một ly.
Ngồi ở trong gian này, có Tần Lập, Nhạc Văn Quân, Tuyết Phi Phi, Đỉnh Linh, Lâu Minh Vũ, những người khác đều an bài ở gian ngoài.
Nhạc Văn Quân có chút hâm mộ liếc nhìn Tần Lập, cười nói:
- Tần huynh thật là có phúc mà, ta quen biết nàng nhiều năm như thế, lại chưa từng được uống rượu nàng kính!
Thủy Sinh Liên mỉm cười, sẵng giọng:
- Văn Quân ca ca là đang trách tội tiêu muội ư?
- Nào có, nào có, chỉ là hâm mộ Tần huynh đệ có phúc thôi. Ha ha ha!
Nhạc Văn Quân cười sang sảng.
Thủy Sinh Liên trắng mắt liếc Nhạc Văn Quân, mặt phấn ửng đỏ, sau đó nhìn mọi người nhẹ giọng nói:
- Các vị dùng thong thả, ta sẽ không ở đây quấy rầy hứng thú của mọi người.
Nói rồi, quét nhìn Nhạc Văn Quân:
- Bớt cho có người nói ta không nể tình.
Nhạc Văn Quân mặt cười khổ, thầm than: bà cô này, ta đắc tội không nổi, thích thế nào thì làm thế đó đi.
Thủy Sinh Liên đang muốn cáo lui, bỗng nhiên có một tỳ nữ cực đẹp gõ cửa tiến vào, thì thầm vài tiếng bên tai Thủy Sinh Liên, Thủy Sinh Liên hàng mi mảnh khẽ nhíu, thoáng nhìn qua Tần Lập, sau đó gật đầu nói:
- Ta biết rồi, ngươi ra trước đi.
Nói rồi, nhìn mọi người cười xin lỗi:
- Các vị dùng từ từ, phía trước xảy ra chút chuyên, ta đi xử lý một chút.
Nhạc Văn Quân khẽ cau mày, có thể làm Thủy Sinh Liên nói như thế, hiển nhiên không phải việc gì nhỏ, hơn nữa dường như có quan hệ với Tần Lập?
Lâu Minh Vũ ở bên cạnh lớn tiếng nói:
- Thủy cô nương có chuyện gì, tại hạ có thể giúp được một chút. Hừ, còn có người nào dám gây chuyện ở đây, thật là ăn gan hùm mật báo mà!
Thủy Sinh Liên mỉm cười:
- Không sao, ta đi xử lý là được rồi.Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Nói xong, cho Tần Lập một nụ cười yên tâm, xoay người rời đi.
Đỉnh Linh nâng ly rượu, quay sang Tần Lập nói:
- Tần công tử, tiểu nữ kính công tử một ly. Chúc trên Lang Gia Đại Bỉ lần này, Tần công tử có thể đạt được thành tích tốt!
Tần Lập gật đầu:
- Đa tạ Phi Tiên Thánh nữ.
- Gọi Đỉnh Linh là được rồi.
Đỉnh Linh cười khẽ nói.
Lúc này, ở cực xa truyền tới một trận náo loạn, mọi người ngồi đây ai không phải hạng người thực lực mạnh mẽ, đều nghe được rõ ràng. Mọi người đều có chút kinh ngạc, thật có người dám gây sự ở Như Ý Tiên Phường, không muốn sống nữa sao?
Nghe một hồi, ánh mắt mọi người đều chuyển về phía Tần Lập, chợt hiểu, hóa ra chuyện này thật có quan hệ tới Tần Lập.
- Hừ! Ta là con trai Giáo chủ Lang Gia Liệt Hỏa Giáo, dựa vào cái gì Bất Động Như Sơn có thể vào trong, ta lại không được đi? Hắn có tư cách gì?
- Phải đó., tuy rằng chúng ta không phải Thánh tử Thánh nữ siêu cấp đại phái, nhưng thực lực môn phái chúng ta cũng không kém! Bất Động Như Sơn kia tính là thứ gì chứ? Dựa vào cái gì hắn có thể đi vào chỗ mà chỉ có Giáo chủ cùng Thánh tử Thánh nữ đại giáo phái mới có thể đi vào?
- Đúng, phải cho chúng ta câu trả lời, tuy rằng Như Ý Tiên Phường thế lớn, nhưng cũng không thể đối đãi khác biệt như thế!
- Đúng vậy, chúng ta chỉ muốn một câu trả lời, gọi chủ nhân ra đây!
- Để Thủy cô nương ra cho mọi người một lời giải thích!
Tiếng ồn ào truyền từ phía trước, không ngừng truyền vào trong tai mọi người.
Nhạc Văn Quân như cười như không nhìn sang Tần Lập, nói:
- Lang Gia Liệt Hỏa Giáo? Hình như lúc trước có một đám giết người cướp thẻ bài bị Tần huynh dạy dỗ một trận, chính là đệ tử Liệt Hỏa Giáo kia phải không?
Tần Lập cười khổ gật đầu, lúc này mới gọi là nằm cũng trúng đạn. Tuy rằng hắn dạy dỗ đám người Đệ tử Lang Gia Liệt Hỏa Giáo giết người cướp thẻ bài một trận, nhưng cũng không giết bọn họ, không ngờ tới đối phương vẫn còn hận hắn. Không chỉ như thế, còn có một số người mà Tần Lập căn bản chưa hề nghe nói qua, căn bản không có tiếp xúc gì, cũng luôn mồm lấy hắn ra nói chuyện điều này làm cho Tần Lập có chút bất đắc dĩ.
Lúc này, ở phòng ngoài bổng truyền tới một trận bàn tán khe khẽ, người trẻ tuổi Lang Gia Phi Tiên Phái đã từng chỉ trích Tần Lập khẽ giọng cười lạnh nói:
- Nói rất đúng, một tên quê mùa không biết từ đâu tới, hắn dựa vào cái gì ngồi đây ăn chứ?
Bên cạnh có người nói:
- Lời này có chút quá, Bất Động Như Sơn chính là bằng hữu Thánh tử Thánh nữ của chúng ta. Người Phi Tiên Phái các ngươi khinh thường hắn, đó là chuyện của các ngươi. Còn Bách Gia Phái chúng ta lại rất bội phục Bất Động Như Sơn cũng rất thích hắn, lời này đừng có nói trước mặt chúng ta.
Người trong phòng nghe được, lập tức đều nhíu mày. Đỉnh Linh hung hăng trừng Lâu Minh Vũ, Lâu Minh Vũ lại tràn đầy vô tội.
Nhạc Văn Quân bàn đứng lên, lạnh lùng nói:
- Rượu này uống thật là mất hứng! Tần huynh, hôm nay thật là có lỗi, chúng ta đi thôi, đổi một chỗ khác uống rượu vậy!
Lúc này, ở phòng ngoài bổng truyền tới một tiếng nữ âm lạnh băng:
- Mời đi ra ngoài!
Ngay sau đó, liền truyền tới tên vừa nói xấu Tần Lập:
- Ngươi...Ngươi chỉ là một tỳ nữ, dám nói chuyện với ta như thế? Người có biết ta là ai không? Ta là Thánh tử dự khuyết Lang Gia Phi Tiên Phái! Ta...mẫu thân ta là trưởng lão Lang Gia Phi Tiên Phái, ngươi dám đuổi ta ra ngoài?
- Tiểu thư đã căn dặn, hôm nay chủ yếu là mời Tần công tử. Nếu không như thế, các ngươi làm sao có thể ngồi ở trong căn phòng chưa bao giờ dùng đến này? Người như Ngươi, không có lòng dạ không có khí phách, nói xấu sau lưng người khác, ngươi có tư cách gì ngồi ở đây, đi ra!
- Ngươi...con ả miệng mồm chanh chưa...
- Bốp!
- Mẹ nó, ngươi dám đánh ta?
Lúc này Đỉnh Linh cũng không ngồi được nữa, đứng lên đẩy cửa phòng ra, quát lạnh:
- Đủ rồi!
Tiếng ồn phòng ngoài lập tức yên tĩnh, người trẻ tuổi chỉ trích Tần Lập một tay bụm mặt, ánh mắt lộ ra thần sắc không thể tin nổi. Hắn làm sao cũng không nghĩ ra được, một tỳ nữ xinh đẹp nhìn như bình thường, lại dám ra tay đánh hắn, hơn nữa càng mất mặt hơn chính là làm Thánh tử dự khuyết Lang Gia Phi Tiên Phái, hắn lại không thể tránh thoát!
Nói cho chính xác, hắn ngay cả phản ứng cũng không kịp, đã bị đối phương đánh trúng!
Tỳ nữ kia sắc mặt lạnh lùng đứng đó, ngay cả Đỉnh Linh đi ra cũng không hề có biểu tình gì, điều này làm cho Đỉnh Linh ít nhiều có chút không nhịn được mặt mũi.
Người này dù là ngàn sai vạn sai, vậy cũng là chuyện Phi Tiên Phái ta, Lang Gia Phi Tiên Phái tốt xấu gì cũng đứng hàng bốn siêu cấp đại môn phái, đường đường một Thánh tử dự khuyết lại bị một tỳ nữ Như Ý Tiên Phường giáng cho một cái tát. Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, vậy thì làm sao gặp người.
- Thứ không nên thân. Tần công tử có thù oán với ngươi hay sao? Tại sao ngươi lại nhiều lần ở sau lưng nói xấu người ta?
Đỉnh Linh sắc mặt phát lạnh, lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi đang bụm mặt, trong mắt tràn ngập khó tin, nói:
- Theo ta trở về!
- Sư tỷ...
Người thanh niên này hiển nhiên còn không cam lòng, ở trước mặt nhiêu người như thế, bị tỳ nữ tát một cái, lần này thật đúng là uất ức quá mà.
- Ở trong mắt ngươi còn có sư tỷ ta hay sao?
Đỉnh Linh lạnh lùng nói một câu, cũng không nhìn tỳ nữ kia, trực tiếp đi ra ngoài. Trước khi đi, quay đâu lại nhìn Tần Lập cười tràn ngập có lỗi:
- Tần công tử, thật có lỗi, hôm khác Đỉnh Linh sẽ đến cửa bồi tội!
Tần Lập khoát tay, nói:
- Không sao.
Đỉnh Linh dẫn theo một đám người, trực tiếp đi ra ngoài. Nhạc Văn Quân đi tới, cười nhàn nhạt nói:
- Chúng ta cũng đi thôi.
Tỳ nữ xinh đẹp vừa tát Thánh tử dự khuyết Lang Gia Phi Tiên Phái kia thấy Tần Lập, hai mắt cười tít như trăng khuyết, không chút để ý đến chuyện vừa rồi.
Nàng nói:
- Tần công tử, thật có lỗi, chúng ta chiêu đãi không chu toàn, hôm khác sẽ mời riêng Tần công tử để bồi tội!
Tần Lập nói:
- Cô nương không cần khách khí như vậy, chuyện vừa rồi còn phái đa tạ cô nương.
- Hì hì, chuyện đó không tính là gì, ta nhìn người kia không vừa mắt!
Tiểu tỳ nữ cười hì hì, làm cho Tần Lập cùng mấy người Nhạc Văn Quân trong lòng nhảy dựng: Nha đầu này, xem ra lai lịch không đơn giản như thế, khẳng định không phải tỳ nữ bình thường!
Bọn người Tần Lập bước nhanh ra ngoài, lúc đi ra vừa lúc thấy người thanh niên bị tát khi nảy, đang đứng cùng mấy người thanh niên vẻ mặt tức giận nói gì đó, còn đoàn người Đỉnh Linh đã không thấy bóng dáng.
Mà câu tiếp theo Nhạc Văn Quân nói ra, làm Tần Lập thiếu chút nữa lảo đảo té ngã.
- Chẳng qua, ta đột nhiên phát hiện bà cô này rất có hứng thú với Tần huynh rất là lớn!
Nhạc Văn Quân nhìn Tần Lập, khóe mắt mang theo vài phần hả hê:
- Thật sự. Ta quen biết nàng hơn một trăm năm, còn chưa bao giờ thấy nàng từng đối đãi với bất cứ nam nhân nào như đối đãi với Tần huynh! Coi như là Giáo chủ Bách Gia Phái chúng ta đích thân đến đây, bà cô này làm chuyện nể tình nhất chẳng qua là lúc dùng bữa lộ diện một lần. Còn Tần huynh, nàng lại đi ra đón còn có thể lập tức gọi ra họ của Tần huynh...Ta nói này. Tần Lập lão đệ, phải cẩn thận đó, tự cầu nhiều phúc đi...
-...Tần Lập hết biết nói gì nhìn Nhạc Văn Quân, phát hiện vị Thánh tử Lang Gia Bách Gia Phái này thật là một tên cá tính nổi loạn. Câu trước còn nói mình không nên trêu chọc Thủy Sinh Liên, câu sau liền biến thành Thủy Sinh Liên có hứng thú với mình.
Đoàn người đi tới chỗ sâu trong Như Ý Tiên Phường, hoàn cảnh xung quanh rất là ưu nhã. Một tòa kiến trúc xa hoa tọa lạc ở giữa, xung quanh là đình đài lầu các, cầu nhỏ suối nước, thật là tiên cảnh nhân gian.
- Các vị, mời vào trong.
Thủy Sinh Liên mời mọi người vào trong, sau đó phân phó bên dưới, rượu ngon nước ngọt, các loại món ngon mỹ thực như nước chảy dọn lên bàn.
Thủy Sinh Liên cũng không ngồi vào bàn mà ngồi trước một chiếc đàn cổ, ngón tay nhỏ khẽ vuốt, truyền đến một trận tiên âm làm người ta thoải mái, tinh thần mọi người đều khẽ rung lên.
- Có thể nghe được tiếng đàn của Thủy cô nương, thật là may mắn!
Lâu Minh Vũ vỗ tay khen, ở sâu trong đôi mắt hiện lên một tia nóng rực khó phát hiện.
- Đa tạ Phi Tiên Thánh tử khen ngợi, thật không dám nhận.
Thủy Sinh Liên nhẹ giọng nói một câu, tiếp đó khẽ nhắm mắt, bắt đầu đàn tấu.
Tiên âm mơ màng, mọi người nghe như si như say, một khúc kết thúc, còn chưa phản ứng lại.
- Quấn quanh ba ngày, không dứt bên tai, cầm nghệ Thủy cô nương thật là tuyệt!
Tần Lập cười tán thưởng một tiếng.
Thủy Sinh Liên đôi mắt sáng ngời dừng trên người Tần Lập, mỉm cười:
- Tần công tử quá khen, Liên Nhi chỉ là thích đánh đàn, thấy Tần công tử tâm tình thoải mái, cả gan bêu xấu.
Lúc này, thức ăn đã dọn xong, Thủy Sinh Liên đứng lên, để nha hoàn rót một ly rượu, đi tới trước mặt trước mặt Tần Lập, ôn nhu nói:
- Tần công tử, Liên Nhi kính công tử một ly!
Nói rồi, khẽ hé môi hồng, một hơi cạn hết ly rượu.
Tần Lập đứng lên, mỉm cười nhìn Thủy Sinh Liên, gật đầu, cũng cạn một ly.
Ngồi ở trong gian này, có Tần Lập, Nhạc Văn Quân, Tuyết Phi Phi, Đỉnh Linh, Lâu Minh Vũ, những người khác đều an bài ở gian ngoài.
Nhạc Văn Quân có chút hâm mộ liếc nhìn Tần Lập, cười nói:
- Tần huynh thật là có phúc mà, ta quen biết nàng nhiều năm như thế, lại chưa từng được uống rượu nàng kính!
Thủy Sinh Liên mỉm cười, sẵng giọng:
- Văn Quân ca ca là đang trách tội tiêu muội ư?
- Nào có, nào có, chỉ là hâm mộ Tần huynh đệ có phúc thôi. Ha ha ha!
Nhạc Văn Quân cười sang sảng.
Thủy Sinh Liên trắng mắt liếc Nhạc Văn Quân, mặt phấn ửng đỏ, sau đó nhìn mọi người nhẹ giọng nói:
- Các vị dùng thong thả, ta sẽ không ở đây quấy rầy hứng thú của mọi người.
Nói rồi, quét nhìn Nhạc Văn Quân:
- Bớt cho có người nói ta không nể tình.
Nhạc Văn Quân mặt cười khổ, thầm than: bà cô này, ta đắc tội không nổi, thích thế nào thì làm thế đó đi.
Thủy Sinh Liên đang muốn cáo lui, bỗng nhiên có một tỳ nữ cực đẹp gõ cửa tiến vào, thì thầm vài tiếng bên tai Thủy Sinh Liên, Thủy Sinh Liên hàng mi mảnh khẽ nhíu, thoáng nhìn qua Tần Lập, sau đó gật đầu nói:
- Ta biết rồi, ngươi ra trước đi.
Nói rồi, nhìn mọi người cười xin lỗi:
- Các vị dùng từ từ, phía trước xảy ra chút chuyên, ta đi xử lý một chút.
Nhạc Văn Quân khẽ cau mày, có thể làm Thủy Sinh Liên nói như thế, hiển nhiên không phải việc gì nhỏ, hơn nữa dường như có quan hệ với Tần Lập?
Lâu Minh Vũ ở bên cạnh lớn tiếng nói:
- Thủy cô nương có chuyện gì, tại hạ có thể giúp được một chút. Hừ, còn có người nào dám gây chuyện ở đây, thật là ăn gan hùm mật báo mà!
Thủy Sinh Liên mỉm cười:
- Không sao, ta đi xử lý là được rồi.Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Nói xong, cho Tần Lập một nụ cười yên tâm, xoay người rời đi.
Đỉnh Linh nâng ly rượu, quay sang Tần Lập nói:
- Tần công tử, tiểu nữ kính công tử một ly. Chúc trên Lang Gia Đại Bỉ lần này, Tần công tử có thể đạt được thành tích tốt!
Tần Lập gật đầu:
- Đa tạ Phi Tiên Thánh nữ.
- Gọi Đỉnh Linh là được rồi.
Đỉnh Linh cười khẽ nói.
Lúc này, ở cực xa truyền tới một trận náo loạn, mọi người ngồi đây ai không phải hạng người thực lực mạnh mẽ, đều nghe được rõ ràng. Mọi người đều có chút kinh ngạc, thật có người dám gây sự ở Như Ý Tiên Phường, không muốn sống nữa sao?
Nghe một hồi, ánh mắt mọi người đều chuyển về phía Tần Lập, chợt hiểu, hóa ra chuyện này thật có quan hệ tới Tần Lập.
- Hừ! Ta là con trai Giáo chủ Lang Gia Liệt Hỏa Giáo, dựa vào cái gì Bất Động Như Sơn có thể vào trong, ta lại không được đi? Hắn có tư cách gì?
- Phải đó., tuy rằng chúng ta không phải Thánh tử Thánh nữ siêu cấp đại phái, nhưng thực lực môn phái chúng ta cũng không kém! Bất Động Như Sơn kia tính là thứ gì chứ? Dựa vào cái gì hắn có thể đi vào chỗ mà chỉ có Giáo chủ cùng Thánh tử Thánh nữ đại giáo phái mới có thể đi vào?
- Đúng, phải cho chúng ta câu trả lời, tuy rằng Như Ý Tiên Phường thế lớn, nhưng cũng không thể đối đãi khác biệt như thế!
- Đúng vậy, chúng ta chỉ muốn một câu trả lời, gọi chủ nhân ra đây!
- Để Thủy cô nương ra cho mọi người một lời giải thích!
Tiếng ồn ào truyền từ phía trước, không ngừng truyền vào trong tai mọi người.
Nhạc Văn Quân như cười như không nhìn sang Tần Lập, nói:
- Lang Gia Liệt Hỏa Giáo? Hình như lúc trước có một đám giết người cướp thẻ bài bị Tần huynh dạy dỗ một trận, chính là đệ tử Liệt Hỏa Giáo kia phải không?
Tần Lập cười khổ gật đầu, lúc này mới gọi là nằm cũng trúng đạn. Tuy rằng hắn dạy dỗ đám người Đệ tử Lang Gia Liệt Hỏa Giáo giết người cướp thẻ bài một trận, nhưng cũng không giết bọn họ, không ngờ tới đối phương vẫn còn hận hắn. Không chỉ như thế, còn có một số người mà Tần Lập căn bản chưa hề nghe nói qua, căn bản không có tiếp xúc gì, cũng luôn mồm lấy hắn ra nói chuyện điều này làm cho Tần Lập có chút bất đắc dĩ.
Lúc này, ở phòng ngoài bổng truyền tới một trận bàn tán khe khẽ, người trẻ tuổi Lang Gia Phi Tiên Phái đã từng chỉ trích Tần Lập khẽ giọng cười lạnh nói:
- Nói rất đúng, một tên quê mùa không biết từ đâu tới, hắn dựa vào cái gì ngồi đây ăn chứ?
Bên cạnh có người nói:
- Lời này có chút quá, Bất Động Như Sơn chính là bằng hữu Thánh tử Thánh nữ của chúng ta. Người Phi Tiên Phái các ngươi khinh thường hắn, đó là chuyện của các ngươi. Còn Bách Gia Phái chúng ta lại rất bội phục Bất Động Như Sơn cũng rất thích hắn, lời này đừng có nói trước mặt chúng ta.
Người trong phòng nghe được, lập tức đều nhíu mày. Đỉnh Linh hung hăng trừng Lâu Minh Vũ, Lâu Minh Vũ lại tràn đầy vô tội.
Nhạc Văn Quân bàn đứng lên, lạnh lùng nói:
- Rượu này uống thật là mất hứng! Tần huynh, hôm nay thật là có lỗi, chúng ta đi thôi, đổi một chỗ khác uống rượu vậy!
Lúc này, ở phòng ngoài bổng truyền tới một tiếng nữ âm lạnh băng:
- Mời đi ra ngoài!
Ngay sau đó, liền truyền tới tên vừa nói xấu Tần Lập:
- Ngươi...Ngươi chỉ là một tỳ nữ, dám nói chuyện với ta như thế? Người có biết ta là ai không? Ta là Thánh tử dự khuyết Lang Gia Phi Tiên Phái! Ta...mẫu thân ta là trưởng lão Lang Gia Phi Tiên Phái, ngươi dám đuổi ta ra ngoài?
- Tiểu thư đã căn dặn, hôm nay chủ yếu là mời Tần công tử. Nếu không như thế, các ngươi làm sao có thể ngồi ở trong căn phòng chưa bao giờ dùng đến này? Người như Ngươi, không có lòng dạ không có khí phách, nói xấu sau lưng người khác, ngươi có tư cách gì ngồi ở đây, đi ra!
- Ngươi...con ả miệng mồm chanh chưa...
- Bốp!
- Mẹ nó, ngươi dám đánh ta?
Lúc này Đỉnh Linh cũng không ngồi được nữa, đứng lên đẩy cửa phòng ra, quát lạnh:
- Đủ rồi!
Tiếng ồn phòng ngoài lập tức yên tĩnh, người trẻ tuổi chỉ trích Tần Lập một tay bụm mặt, ánh mắt lộ ra thần sắc không thể tin nổi. Hắn làm sao cũng không nghĩ ra được, một tỳ nữ xinh đẹp nhìn như bình thường, lại dám ra tay đánh hắn, hơn nữa càng mất mặt hơn chính là làm Thánh tử dự khuyết Lang Gia Phi Tiên Phái, hắn lại không thể tránh thoát!
Nói cho chính xác, hắn ngay cả phản ứng cũng không kịp, đã bị đối phương đánh trúng!
Tỳ nữ kia sắc mặt lạnh lùng đứng đó, ngay cả Đỉnh Linh đi ra cũng không hề có biểu tình gì, điều này làm cho Đỉnh Linh ít nhiều có chút không nhịn được mặt mũi.
Người này dù là ngàn sai vạn sai, vậy cũng là chuyện Phi Tiên Phái ta, Lang Gia Phi Tiên Phái tốt xấu gì cũng đứng hàng bốn siêu cấp đại môn phái, đường đường một Thánh tử dự khuyết lại bị một tỳ nữ Như Ý Tiên Phường giáng cho một cái tát. Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, vậy thì làm sao gặp người.
- Thứ không nên thân. Tần công tử có thù oán với ngươi hay sao? Tại sao ngươi lại nhiều lần ở sau lưng nói xấu người ta?
Đỉnh Linh sắc mặt phát lạnh, lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi đang bụm mặt, trong mắt tràn ngập khó tin, nói:
- Theo ta trở về!
- Sư tỷ...
Người thanh niên này hiển nhiên còn không cam lòng, ở trước mặt nhiêu người như thế, bị tỳ nữ tát một cái, lần này thật đúng là uất ức quá mà.
- Ở trong mắt ngươi còn có sư tỷ ta hay sao?
Đỉnh Linh lạnh lùng nói một câu, cũng không nhìn tỳ nữ kia, trực tiếp đi ra ngoài. Trước khi đi, quay đâu lại nhìn Tần Lập cười tràn ngập có lỗi:
- Tần công tử, thật có lỗi, hôm khác Đỉnh Linh sẽ đến cửa bồi tội!
Tần Lập khoát tay, nói:
- Không sao.
Đỉnh Linh dẫn theo một đám người, trực tiếp đi ra ngoài. Nhạc Văn Quân đi tới, cười nhàn nhạt nói:
- Chúng ta cũng đi thôi.
Tỳ nữ xinh đẹp vừa tát Thánh tử dự khuyết Lang Gia Phi Tiên Phái kia thấy Tần Lập, hai mắt cười tít như trăng khuyết, không chút để ý đến chuyện vừa rồi.
Nàng nói:
- Tần công tử, thật có lỗi, chúng ta chiêu đãi không chu toàn, hôm khác sẽ mời riêng Tần công tử để bồi tội!
Tần Lập nói:
- Cô nương không cần khách khí như vậy, chuyện vừa rồi còn phái đa tạ cô nương.
- Hì hì, chuyện đó không tính là gì, ta nhìn người kia không vừa mắt!
Tiểu tỳ nữ cười hì hì, làm cho Tần Lập cùng mấy người Nhạc Văn Quân trong lòng nhảy dựng: Nha đầu này, xem ra lai lịch không đơn giản như thế, khẳng định không phải tỳ nữ bình thường!
Bọn người Tần Lập bước nhanh ra ngoài, lúc đi ra vừa lúc thấy người thanh niên bị tát khi nảy, đang đứng cùng mấy người thanh niên vẻ mặt tức giận nói gì đó, còn đoàn người Đỉnh Linh đã không thấy bóng dáng.
/956
|