Nữ kỵ sĩ trong lòng run lên, ngoài miệng vẫn cậy mạnh mắng:”Ta nghe ngươi nói hưu nói vượn, ta là tiểu thư Hách Liên gia ,ngươi nếu dám đụng đến một sợi lông của ta,tuyệt đối lãnh hậu quả.”Bản thân tự mình báo tự gia mặc dù khí thế yếu đi không ít, vô hình trung thấp một chút,bất quá nàng cũng không tin, khi bọn hắn nghe được Hách Liên gia trong thương trường tiếng tăm lừng lẫy ,còn dám đối với nàng động thủ.
Định Duệ người đột nhiên không hẹn mà cùng run rẩy hạ xuống, nàng còn tưởng rằng nhận được hiệu quả, môi không khỏi lộ ra cười đắc ý.
Há biết bọn họ căn bản không phải sợ lời của nàng, mà là bị hàn ý trong xe ngựa phát tán ra đông lạnh .
Xong đời, thiếu gia tức giận điên lên rồi!
Nhìn chằm chằm nữ kỵ sĩ dương dương đắc ý ,bọn họ trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng bộ dáng nàng bị bầm thây vạn đoạn .
“Tử Đồng,ở trong xe chờ ta được chứ?”Hắn cẩn thận ôn nhu đem Tử Đồng ôm trở về trên nệm lót ngồi.
“Hảo. Hạo muốn làm cái gì?” Biết điều gật đầu, y quy củ ở trên nệm lót.
“Cẩu Nhi chặn đường, ta đi đuổi .”
Tử Đồng nháy mắt, không hiểu lắm lời của hắn nói là có ý gì, bất quá vẫn là gật đầu.”Hạo đuổi Cẩu Nhi, Tử Đồng đợi.”
Mộ Dung Viêm Hạo trong mắt sát ý hơi chút chuyển đạm,bên môi cũng treo lên ôn nhu mỉm cười, cúi đầu trên đôi môi non mềm hôn một cái.”Ta thoáng cái sẽ trở lại .”
Vén cửa rèm xe, hắn thong dong ưu nhã đi xuống xe ngựa, một đôi mắt sắc bén anh tuấn rất nhanh tìm đến vị trí nữ tử .
Nhìn thấy chủ nhân bước xuống xe ngựa, nữ kỵ sĩ còn tưởng rằng hắn quả nhiên sợ danh hào Hách Liên gia , nụ cười xinh đẹp đắc ý, ngạo nghễ ngồi ở trên ngựa chờ Mộ Dung Viêm Hạo nói xin lỗi.
Một đôi mắt đẹp cùng Mộ Dung Viêm Hạo nhìn nhau,trong lòng nàng bỗng dưng chấn động, kéo cương ngựa hai tay không tự chủ thu lại,kinh động tới ngựa.
Hảo tuấn mỹ nam tử!
Nàng Hách Liên Dung Dung lớn như vậy,là lần đầu tiên nhìn thấy tuấn mỹ nam nhân như thế , một thân trường bào màu xanh, mái tóc đen dài buộc thành đuôi ngựa, nổi bật trên người như trích tiên,một cỗ ngạo nghễ ngang nghạnh.
Nàng muốn người nam nhân này,Hách Liên Dung Dung nàng muốn nam tử này trở thành vị hôn phu nàng.
“Ngươi nói lời xin lỗi, cô nương ta liền tha thứ ngươi.” Nàng ngạo khí nhất thời thu liễm không ít, ý đồ ra vẻ thiện lương, rộng rãi vì hình tượng.
Mộ Dung Viêm Hạo khinh miệt nhìn nàng một cái, ánh mắt kia so với nhìn cẩu còn không bằng. Hắn Mộ Dung Viêm Hạo đời này còn không có cùng người xin thứ lỗi, xin nhận lỗi, càng đừng nói là một con cẩu mẹ kiêu ngạo.
“Ngươi. . . . . . Ngươi không nói xin lỗi?” Hắn nghiêm nghị lãnh mạc làm ngạo khí nàng tự động tàn lụi không ít, ngay cả ngựa cũng bất an kêu to.
Mộ Dung Viêm Hạo môi mỏng đỏ thẫm rất chậm, rất chậm vung lên mạt cười,phía sau Định Duệ một đôi mắt to bắt đầu chung quanh lưu chuyển.
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Một bên Tử Nhan cảm thấy được hành động kỳ quái của hắn.
Nhìn thấy tảng đá lớn cách đó không xa ,Định Duệ hai mắt sáng ngời. Đáng tiếc hắn chẳng những không để cho quyết định trong lòng thực hành, ngay cả cơ hội trả lời vấn đề Tử Nhan cũng không có.
Một trận cuồng phong thổi qua rừng cây thanh âm chợt khởi,nhất thời bụi mù, lá rụng thậm chí bão cát, thạch đá sỏi cũng bay cuộn dựng lên, gương mặt hắn bị gió úp thấu triệt, da thịt trắng nõn bịt kín bụi đất cát bụi.
Ngồi ở trên ngựa Hách Liên Dung Dung bị chưởng phong Mộ Dung Viêm Hạo đánh ra năm bước xa, chật vật ngã trên mặt đất; trừ Tử Đồng bên trong xe ngựa ngoài tầm chưởng phong Mộ Dung Viêm Hạo,không có ai không bị mặt xám mày tro.
“Có thể đi.” Lạnh lùng, Mộ Dung Viêm Hạo hướng giá xa vô tình phát ra mệnh lệnh,xoay người trở lại bên trong xe.
Định Duệ sau xe phát ra ánh mắt “đã hiểu chưa” cho Tử Nhan,Tử Nhan lau đi bùn cát thật dầy trên mặt , lắc đầu thở dài.
“Nhất định sau này nhắc nhở một tiếng nha, ” mùi vị bùn đất thật sự không thể nào tốt.
“Ngươi cho là ta có cơ hội ?” Dùng sức xóa đi bụi đất trên mặt ,trên mặt còn bị đá sỏi đả thương thành vết thương nhỏ.
Tử Nhan lại thâm sâu sâu thở dài, xem ra trải qua một chuyện khôn ngoan những lời như nhìn xa trông rộng quả nhiên là có đạo lý , lần sau nàng có thể bớt thủ tục hỏi vấn đề ,về phần trốn? Nàng tốt hơn chuẩn bị bên thân túi nước có thể sẽ tương đối hữu dụng.
Vô Tình rất nhanh lái xe mà đi, trải qua chuyện Hách Liên Dung Dung chặn đường,không nhịn được nhìn về phía đống đất bên kia giống như là phần mộ .
Không hổ là người thừa kế Mộ Dung gia, công lực tốt đến nỗi có thể giết người cùng chôn người làm cùng lúc. Chiêu này muốn học . . . . . .
* * *
“Thiếu gia, là thiếu gia trở lại!”
“Ly Trần biệt viện” ngay từ lúc biết được Mộ Dung Viêm Hạo muốn tới sống một thời gian,ít người hầu liền mang vô số tâm tình nhảy nhót không dứt,thỉnh thoảng phái người ở cửa trước ngắm nhìn . Thật vất vả đợi được người đến,mọi người hầu trong biệt viện rối rít đi tới trước cửa xếp thành hàng chào đón.
Bọn họ trong đó có không ít người là của hồi môn theo chân mẫu thân Mộ Dung Viêm Hạo tới, nhưng là bởi vì Mộ Dung Hàn không cho phép thê thiếp ở Mộ Dung gia tạo thế lực của mình, vì vậy đem những người này an bài đến nơi này.
Định Duệ người đột nhiên không hẹn mà cùng run rẩy hạ xuống, nàng còn tưởng rằng nhận được hiệu quả, môi không khỏi lộ ra cười đắc ý.
Há biết bọn họ căn bản không phải sợ lời của nàng, mà là bị hàn ý trong xe ngựa phát tán ra đông lạnh .
Xong đời, thiếu gia tức giận điên lên rồi!
Nhìn chằm chằm nữ kỵ sĩ dương dương đắc ý ,bọn họ trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng bộ dáng nàng bị bầm thây vạn đoạn .
“Tử Đồng,ở trong xe chờ ta được chứ?”Hắn cẩn thận ôn nhu đem Tử Đồng ôm trở về trên nệm lót ngồi.
“Hảo. Hạo muốn làm cái gì?” Biết điều gật đầu, y quy củ ở trên nệm lót.
“Cẩu Nhi chặn đường, ta đi đuổi .”
Tử Đồng nháy mắt, không hiểu lắm lời của hắn nói là có ý gì, bất quá vẫn là gật đầu.”Hạo đuổi Cẩu Nhi, Tử Đồng đợi.”
Mộ Dung Viêm Hạo trong mắt sát ý hơi chút chuyển đạm,bên môi cũng treo lên ôn nhu mỉm cười, cúi đầu trên đôi môi non mềm hôn một cái.”Ta thoáng cái sẽ trở lại .”
Vén cửa rèm xe, hắn thong dong ưu nhã đi xuống xe ngựa, một đôi mắt sắc bén anh tuấn rất nhanh tìm đến vị trí nữ tử .
Nhìn thấy chủ nhân bước xuống xe ngựa, nữ kỵ sĩ còn tưởng rằng hắn quả nhiên sợ danh hào Hách Liên gia , nụ cười xinh đẹp đắc ý, ngạo nghễ ngồi ở trên ngựa chờ Mộ Dung Viêm Hạo nói xin lỗi.
Một đôi mắt đẹp cùng Mộ Dung Viêm Hạo nhìn nhau,trong lòng nàng bỗng dưng chấn động, kéo cương ngựa hai tay không tự chủ thu lại,kinh động tới ngựa.
Hảo tuấn mỹ nam tử!
Nàng Hách Liên Dung Dung lớn như vậy,là lần đầu tiên nhìn thấy tuấn mỹ nam nhân như thế , một thân trường bào màu xanh, mái tóc đen dài buộc thành đuôi ngựa, nổi bật trên người như trích tiên,một cỗ ngạo nghễ ngang nghạnh.
Nàng muốn người nam nhân này,Hách Liên Dung Dung nàng muốn nam tử này trở thành vị hôn phu nàng.
“Ngươi nói lời xin lỗi, cô nương ta liền tha thứ ngươi.” Nàng ngạo khí nhất thời thu liễm không ít, ý đồ ra vẻ thiện lương, rộng rãi vì hình tượng.
Mộ Dung Viêm Hạo khinh miệt nhìn nàng một cái, ánh mắt kia so với nhìn cẩu còn không bằng. Hắn Mộ Dung Viêm Hạo đời này còn không có cùng người xin thứ lỗi, xin nhận lỗi, càng đừng nói là một con cẩu mẹ kiêu ngạo.
“Ngươi. . . . . . Ngươi không nói xin lỗi?” Hắn nghiêm nghị lãnh mạc làm ngạo khí nàng tự động tàn lụi không ít, ngay cả ngựa cũng bất an kêu to.
Mộ Dung Viêm Hạo môi mỏng đỏ thẫm rất chậm, rất chậm vung lên mạt cười,phía sau Định Duệ một đôi mắt to bắt đầu chung quanh lưu chuyển.
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Một bên Tử Nhan cảm thấy được hành động kỳ quái của hắn.
Nhìn thấy tảng đá lớn cách đó không xa ,Định Duệ hai mắt sáng ngời. Đáng tiếc hắn chẳng những không để cho quyết định trong lòng thực hành, ngay cả cơ hội trả lời vấn đề Tử Nhan cũng không có.
Một trận cuồng phong thổi qua rừng cây thanh âm chợt khởi,nhất thời bụi mù, lá rụng thậm chí bão cát, thạch đá sỏi cũng bay cuộn dựng lên, gương mặt hắn bị gió úp thấu triệt, da thịt trắng nõn bịt kín bụi đất cát bụi.
Ngồi ở trên ngựa Hách Liên Dung Dung bị chưởng phong Mộ Dung Viêm Hạo đánh ra năm bước xa, chật vật ngã trên mặt đất; trừ Tử Đồng bên trong xe ngựa ngoài tầm chưởng phong Mộ Dung Viêm Hạo,không có ai không bị mặt xám mày tro.
“Có thể đi.” Lạnh lùng, Mộ Dung Viêm Hạo hướng giá xa vô tình phát ra mệnh lệnh,xoay người trở lại bên trong xe.
Định Duệ sau xe phát ra ánh mắt “đã hiểu chưa” cho Tử Nhan,Tử Nhan lau đi bùn cát thật dầy trên mặt , lắc đầu thở dài.
“Nhất định sau này nhắc nhở một tiếng nha, ” mùi vị bùn đất thật sự không thể nào tốt.
“Ngươi cho là ta có cơ hội ?” Dùng sức xóa đi bụi đất trên mặt ,trên mặt còn bị đá sỏi đả thương thành vết thương nhỏ.
Tử Nhan lại thâm sâu sâu thở dài, xem ra trải qua một chuyện khôn ngoan những lời như nhìn xa trông rộng quả nhiên là có đạo lý , lần sau nàng có thể bớt thủ tục hỏi vấn đề ,về phần trốn? Nàng tốt hơn chuẩn bị bên thân túi nước có thể sẽ tương đối hữu dụng.
Vô Tình rất nhanh lái xe mà đi, trải qua chuyện Hách Liên Dung Dung chặn đường,không nhịn được nhìn về phía đống đất bên kia giống như là phần mộ .
Không hổ là người thừa kế Mộ Dung gia, công lực tốt đến nỗi có thể giết người cùng chôn người làm cùng lúc. Chiêu này muốn học . . . . . .
* * *
“Thiếu gia, là thiếu gia trở lại!”
“Ly Trần biệt viện” ngay từ lúc biết được Mộ Dung Viêm Hạo muốn tới sống một thời gian,ít người hầu liền mang vô số tâm tình nhảy nhót không dứt,thỉnh thoảng phái người ở cửa trước ngắm nhìn . Thật vất vả đợi được người đến,mọi người hầu trong biệt viện rối rít đi tới trước cửa xếp thành hàng chào đón.
Bọn họ trong đó có không ít người là của hồi môn theo chân mẫu thân Mộ Dung Viêm Hạo tới, nhưng là bởi vì Mộ Dung Hàn không cho phép thê thiếp ở Mộ Dung gia tạo thế lực của mình, vì vậy đem những người này an bài đến nơi này.
/44
|