Tại phủ tướng quân một canh giờ sau tiểu Yến Nhi,được đại phu chửa trị, Lương đại phu cho biết loại bột trắng đó là Bạch mê táng cái này xuất xứ từ Mông Cổ, Yến Nhi theo lời đại phu nói một lát nữa sẽ tỉnh lại.
_Gia Khiêm lo lắng ngồi bên giường tiểu muội,hắn nhìn gương mặt của muội muội ,nước da giờ đây xanh xao, đôi mắt nhắm nghiền ,lòng hắn đau đớn,lẫn tức giận, thật bọn nào cả gan không biết nặng, nhẹ dám bắt đi nhị muội của hắn,thật quá xem thường nhà hắn mà.
Tại sương phòng một thân ảnh cô độc ngồi trên giường lớn, Tuấn Thành trong lòng hắn đau đớn cùng lo lắng cho nương tử,nhìn cái giường lớn trống trơn trái tim hắn co thắt,miệng lầm thầm tự nói: Anh Anh! Hiện giờ nàng đang ở đâu?có được khỏe không?có được ăn no không?hay nàng bị người khi dễ phải khổ sở,trong đầu của hắn nghĩ đến những việc có thể sảy ra với nương tử,lòng hắn càng thêm đau đớn, hai bàn tay nắm lại thành quyền vì tức giận, hắn biết khi bắt nàng đi ,sớm muộn gì bọn kia cũng sẽ đưa ra điều kiện với hắn để trao đổi cho sự tự do của nàng, chỉ là việc sớm, muộn mà thôi.
_Lòng hắn trong lúc này rất nhớ nàng,hắn áp mặt lên chiếc gối của nàng, ngửi được mùi thơm này là trên tóc của nàng nó còn thoang thoảng ở đây, hắn hích vào mùi thơm quen thuộc của nàng cho đỡ nhớ.
Bỗng ngoài cửa sổ một đoạn phi tiêu được phóng vào ghim vào cây cột trên đó có dính kèm tờ giấy.
_Tuấn Thành liền ngồi bật dậy, nhanh tay lấy mãnh giấy xuống, mở ra xem thì ra đó là một tờ giấy hẹn hắn ra ngoài: ngươi phải đi một mình nếu muốn cứu nương tử, vào giờ Ngọ ngày mai,tại ngôi miếu hoang ở ngoại thành,cổng phía tây .
_Tuấn Thành kiểm tra nét chữ thật hắn nhìn không ra là chử ai,hắn cất giấy vào tủ,đi vào tắm ,thay y phục sạch vào.
Chân bước sang phòng đại huynh xem tiểu muội tỉnh lại chưa, vừa bước vào phòng thì nhìn thấy đại huynh ngồi bên giường, hắn nhẹ nhàng lên tiếng nói:bọn bắt cóc đã hẹn đệ ra một mình, nếu muốn cứu nương tử, vào giờ Ngọ ngày mai tại ngôi miếu hoang bên cổng thành tây, ngoài thành, đệ thưa với huynh,nếu một canh giờ mà huynh chưa thấy đệ trở lại ,thì huynh biết phải làm gì để giúp bọn đệ rồi?
_Gia Khiêm hiểu ý hắn gật đầu đôi mục quan nhìn Tuấn thành hỏi : khâm đệ có nghỉ ra kẻ nào làm chưa? Tuấn Thành đầu nhẻ lắc nhẹ, miệng lên tiếng nói:huynh cũng biết trên quan trường chuyện bất đồng ý kiến, cùng quan điểm là chuyện không tránh khỏi, nhưng gieo thù oán thì đệ chưa hề làm hại ai cả.
Hai nam nhân ngồi trầm mặc hồi lâu sau,Tuấn Thành lên tiếng nói: thôi đệ về sương phòng nghĩ ngơi, mai có thể là trận chiến sống còn .
Đệ có chết cũng phải đem nương tử cứu ra, huynh cũng ngủ đi ,Gia Khiêm liền gật đầu, Tuấn Thành bước chân nặng nhọc về lại sương phòng của mình.
Giờ ngọ hôm sau Tuấn Thành một thân y giáp võ tướng màu tím, cưỡi bạch mã tiếng vào ngôi miếu, nhưng chưa kịp bước vào thì trước mặt đã xuất hiện đám hắc y nhân, hắn tước kiếm khỏi võ tiếng lên trước, hắn ra chiêu dứt khoát một kiếm ngay tử huyệt hơn ba mươi tên hắc y nhân bị hắn hạ thanh kiếm đã không còn màu trắng,giờ phải gọi là huyết kiếm.
_Tuấn Thành nhanh chân bước vào, vừa mở cửa một loạt mũi tên được bắn ra ,hắn nhanh tay nhặt được cánh cửa củ nằm dưới đất làm thành bia đỡ, một tay cầm kiếm chém rớt số tên còn lại, nhưng bản thân lại bị một mũi tên bắn trúng vào cánh tay trái, máu từ đó chảy ra khá nhiều, lúc này hắn cũng kịp thấy nương tử cả người bị cột chặt vào cây cột nhà, lòng hắn đau xót khôn nguôi,cơn giận giờ đây được đẩy lên tới đỉnh điểm, hai mắt đỏ ngầu, miệng hắn thét lớn.. giết..giết, tay cầm kiếm bắt đầu ra chiêu thức mạnh nhất, mà trước giờ hắn ít khi sử dụng, tập hợp nội lực vào thanh kiếm, xoẹt.. xoẹt,hai chiêu kiếm đánh ra cả đám y nhân ẩn nấp nãy giờ, đều hộc máu chết ngay tại chỗ, hắn đi đến bên nương tử,tháo dây cột cho nàng,cánh tay liền ôm nàng vào lòng, môi hắn liền ngậm lấy môi nàng mà cắn mút,nàng cũng hôn đáp trả lại phu quân thật nồng nhiệt, hôn thỏa mãn hắn buông môi nàng, nhìn nàng lo lắng hỏi, nàng không sao chứ, Nguyễn Ngọc lắc đầu, nhưng động tác này vừa xong Nguyễn Ngọc cũng thấy được sự nguy hiểm ập đến, một cây chủy thủ được phóng tới nhắm vào phu quân,Nguyễn Ngọc không do dự bất ngờ ôm cả người phu quân xoay qua..phập..cây chủy thủ ghim vào phía sau lưng nàng, trước khi nhắm mắt nàng kịp nói:thiếp yêu chàng phu quân.
_Tuấn Thành hai tay ôm thân thể nương tử đã nhuộm đầy máu đỏ hắn gào lớn..nương tử!..nương tử!trong lúc này Gia Khiêm kéo quân từ ngoài vừa chạy vào, thấy một màn trước mặt làm hắn hoảng hốt gọi lớn,..nhị muội..muội bị làm sao vậy?
Gia Khiêm lấy lại bình tĩnh nói:khâm đệ mau đưa muội ấy lên xe ngựa về phủ chửa trị, mau đi kẻo không kịp,Tuấn Thành nghe vậy hắn liền thức tỉnh hai cánh tay bế nương tử lên xe ngựa, còn ngựa của hắn để thuộc hạ cưởi về.
Tại phủ tướng quân Lương đại phu đã băng bó vết thương cho Nguyễn Ngọc xong,cùng băng lại vết thương cho hắn,Lương đại phu hai tay ôm quyền báo cáo: thưa tướng quân,phu nhân đã qua cơn nguy hiểm, giờ phải chờ phu nhân tỉnh lại với lại hiện giờ phu nhân đang mang thai phải cần tẩm bổ, dù hôn mê nhưng phải cố gắng đưa thức ăn vào trong để nuôi hài nhi trong bụng.
Sao! Ông nói nương tử mang thai sao? Có thật không? Lương đại phu gật đầu liên tục,Tuấn Thành nhìn Gia Khiêm nói:đại huynh! Huynh có nghe gì không? nương tử mang thai rồi, đệ sắp làm phụ thân rồi,huynh lên chức cậu rồi, gương mặt Gia Khiêm cười tươi sáng, hắn lên tiếng hỏi đại phu:hài nhi trong bụng nhị muội có khỏe không đại phu?
Lương đại phu cười tươi nói: các ngài an tâm,thai nhi rất khỏe mạnh,Tuấn Thành liền nói: ta cảm ơn Lương đại phu Gia Khiêm cười nhẹ nói: tôi tiễn ông ra ngoài, nói xong cả Gia Khiêm cùng đại phu đều rời khỏi sương phòng.
Tuấn Thành nắm tay nương tử, hôn lên bàn tay mềm mại của nàng, hắn lầm thầm nói: nương tử ta yêu nàng,nàng hãy vì ta mà phải mau khỏe lại,ta nhớ nàng nhiều lắm nương tử,giờ chúng ta đã có hài nhi rồi, ta vui lắm nương tử nàng mau khỏe lại nha.
_Gia Khiêm lo lắng ngồi bên giường tiểu muội,hắn nhìn gương mặt của muội muội ,nước da giờ đây xanh xao, đôi mắt nhắm nghiền ,lòng hắn đau đớn,lẫn tức giận, thật bọn nào cả gan không biết nặng, nhẹ dám bắt đi nhị muội của hắn,thật quá xem thường nhà hắn mà.
Tại sương phòng một thân ảnh cô độc ngồi trên giường lớn, Tuấn Thành trong lòng hắn đau đớn cùng lo lắng cho nương tử,nhìn cái giường lớn trống trơn trái tim hắn co thắt,miệng lầm thầm tự nói: Anh Anh! Hiện giờ nàng đang ở đâu?có được khỏe không?có được ăn no không?hay nàng bị người khi dễ phải khổ sở,trong đầu của hắn nghĩ đến những việc có thể sảy ra với nương tử,lòng hắn càng thêm đau đớn, hai bàn tay nắm lại thành quyền vì tức giận, hắn biết khi bắt nàng đi ,sớm muộn gì bọn kia cũng sẽ đưa ra điều kiện với hắn để trao đổi cho sự tự do của nàng, chỉ là việc sớm, muộn mà thôi.
_Lòng hắn trong lúc này rất nhớ nàng,hắn áp mặt lên chiếc gối của nàng, ngửi được mùi thơm này là trên tóc của nàng nó còn thoang thoảng ở đây, hắn hích vào mùi thơm quen thuộc của nàng cho đỡ nhớ.
Bỗng ngoài cửa sổ một đoạn phi tiêu được phóng vào ghim vào cây cột trên đó có dính kèm tờ giấy.
_Tuấn Thành liền ngồi bật dậy, nhanh tay lấy mãnh giấy xuống, mở ra xem thì ra đó là một tờ giấy hẹn hắn ra ngoài: ngươi phải đi một mình nếu muốn cứu nương tử, vào giờ Ngọ ngày mai,tại ngôi miếu hoang ở ngoại thành,cổng phía tây .
_Tuấn Thành kiểm tra nét chữ thật hắn nhìn không ra là chử ai,hắn cất giấy vào tủ,đi vào tắm ,thay y phục sạch vào.
Chân bước sang phòng đại huynh xem tiểu muội tỉnh lại chưa, vừa bước vào phòng thì nhìn thấy đại huynh ngồi bên giường, hắn nhẹ nhàng lên tiếng nói:bọn bắt cóc đã hẹn đệ ra một mình, nếu muốn cứu nương tử, vào giờ Ngọ ngày mai tại ngôi miếu hoang bên cổng thành tây, ngoài thành, đệ thưa với huynh,nếu một canh giờ mà huynh chưa thấy đệ trở lại ,thì huynh biết phải làm gì để giúp bọn đệ rồi?
_Gia Khiêm hiểu ý hắn gật đầu đôi mục quan nhìn Tuấn thành hỏi : khâm đệ có nghỉ ra kẻ nào làm chưa? Tuấn Thành đầu nhẻ lắc nhẹ, miệng lên tiếng nói:huynh cũng biết trên quan trường chuyện bất đồng ý kiến, cùng quan điểm là chuyện không tránh khỏi, nhưng gieo thù oán thì đệ chưa hề làm hại ai cả.
Hai nam nhân ngồi trầm mặc hồi lâu sau,Tuấn Thành lên tiếng nói: thôi đệ về sương phòng nghĩ ngơi, mai có thể là trận chiến sống còn .
Đệ có chết cũng phải đem nương tử cứu ra, huynh cũng ngủ đi ,Gia Khiêm liền gật đầu, Tuấn Thành bước chân nặng nhọc về lại sương phòng của mình.
Giờ ngọ hôm sau Tuấn Thành một thân y giáp võ tướng màu tím, cưỡi bạch mã tiếng vào ngôi miếu, nhưng chưa kịp bước vào thì trước mặt đã xuất hiện đám hắc y nhân, hắn tước kiếm khỏi võ tiếng lên trước, hắn ra chiêu dứt khoát một kiếm ngay tử huyệt hơn ba mươi tên hắc y nhân bị hắn hạ thanh kiếm đã không còn màu trắng,giờ phải gọi là huyết kiếm.
_Tuấn Thành nhanh chân bước vào, vừa mở cửa một loạt mũi tên được bắn ra ,hắn nhanh tay nhặt được cánh cửa củ nằm dưới đất làm thành bia đỡ, một tay cầm kiếm chém rớt số tên còn lại, nhưng bản thân lại bị một mũi tên bắn trúng vào cánh tay trái, máu từ đó chảy ra khá nhiều, lúc này hắn cũng kịp thấy nương tử cả người bị cột chặt vào cây cột nhà, lòng hắn đau xót khôn nguôi,cơn giận giờ đây được đẩy lên tới đỉnh điểm, hai mắt đỏ ngầu, miệng hắn thét lớn.. giết..giết, tay cầm kiếm bắt đầu ra chiêu thức mạnh nhất, mà trước giờ hắn ít khi sử dụng, tập hợp nội lực vào thanh kiếm, xoẹt.. xoẹt,hai chiêu kiếm đánh ra cả đám y nhân ẩn nấp nãy giờ, đều hộc máu chết ngay tại chỗ, hắn đi đến bên nương tử,tháo dây cột cho nàng,cánh tay liền ôm nàng vào lòng, môi hắn liền ngậm lấy môi nàng mà cắn mút,nàng cũng hôn đáp trả lại phu quân thật nồng nhiệt, hôn thỏa mãn hắn buông môi nàng, nhìn nàng lo lắng hỏi, nàng không sao chứ, Nguyễn Ngọc lắc đầu, nhưng động tác này vừa xong Nguyễn Ngọc cũng thấy được sự nguy hiểm ập đến, một cây chủy thủ được phóng tới nhắm vào phu quân,Nguyễn Ngọc không do dự bất ngờ ôm cả người phu quân xoay qua..phập..cây chủy thủ ghim vào phía sau lưng nàng, trước khi nhắm mắt nàng kịp nói:thiếp yêu chàng phu quân.
_Tuấn Thành hai tay ôm thân thể nương tử đã nhuộm đầy máu đỏ hắn gào lớn..nương tử!..nương tử!trong lúc này Gia Khiêm kéo quân từ ngoài vừa chạy vào, thấy một màn trước mặt làm hắn hoảng hốt gọi lớn,..nhị muội..muội bị làm sao vậy?
Gia Khiêm lấy lại bình tĩnh nói:khâm đệ mau đưa muội ấy lên xe ngựa về phủ chửa trị, mau đi kẻo không kịp,Tuấn Thành nghe vậy hắn liền thức tỉnh hai cánh tay bế nương tử lên xe ngựa, còn ngựa của hắn để thuộc hạ cưởi về.
Tại phủ tướng quân Lương đại phu đã băng bó vết thương cho Nguyễn Ngọc xong,cùng băng lại vết thương cho hắn,Lương đại phu hai tay ôm quyền báo cáo: thưa tướng quân,phu nhân đã qua cơn nguy hiểm, giờ phải chờ phu nhân tỉnh lại với lại hiện giờ phu nhân đang mang thai phải cần tẩm bổ, dù hôn mê nhưng phải cố gắng đưa thức ăn vào trong để nuôi hài nhi trong bụng.
Sao! Ông nói nương tử mang thai sao? Có thật không? Lương đại phu gật đầu liên tục,Tuấn Thành nhìn Gia Khiêm nói:đại huynh! Huynh có nghe gì không? nương tử mang thai rồi, đệ sắp làm phụ thân rồi,huynh lên chức cậu rồi, gương mặt Gia Khiêm cười tươi sáng, hắn lên tiếng hỏi đại phu:hài nhi trong bụng nhị muội có khỏe không đại phu?
Lương đại phu cười tươi nói: các ngài an tâm,thai nhi rất khỏe mạnh,Tuấn Thành liền nói: ta cảm ơn Lương đại phu Gia Khiêm cười nhẹ nói: tôi tiễn ông ra ngoài, nói xong cả Gia Khiêm cùng đại phu đều rời khỏi sương phòng.
Tuấn Thành nắm tay nương tử, hôn lên bàn tay mềm mại của nàng, hắn lầm thầm nói: nương tử ta yêu nàng,nàng hãy vì ta mà phải mau khỏe lại,ta nhớ nàng nhiều lắm nương tử,giờ chúng ta đã có hài nhi rồi, ta vui lắm nương tử nàng mau khỏe lại nha.
/34
|