_Trong sương phòng giờ đây toàn là mùi vị hoan ái,xen lẫn là tiếng rên rỉ của nữ nhân,và tiếng thở dốc lên đỉnh của nam nhân hai người trải qua sự hạnh phúc tuyệt vời cùng nhau, Nguyễn Ngọc mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi trong lòng phu quân,nhưng bất ngờ Nguyễn Ngọc muốn hỏi phu quân một chuyện thì, khi mở mắt ra nàng không còn thấy phu quân đâu nữa.
_Tâm tình hoảng loạn nàng vội ngồi dậy, mặc vào y phục, liền chạy khắp nơi trong phủ tìm kiếm, nàng chạy qua hết phòng này đến phòng khác, chạy ra hoa viên nhưng vẫn không thấy phu quân, nàng mệt mỏi bước từng bước chậm chạp về phía trước , vô tình nàng lại bước vào từ đường,ý định Nguyễn Ngọc cũng muốn vào để lễ bái Tổ tiên,nhưng điều nàng không ngờ tới những gì nàng nhìn thấy làm nàng đau đớn, cùng hỏan loạn ,trên bàn thờ có một bài vị lớn nàng ráng nhíu mắt phượng nhìn kĩ lại thì tên trên đó nàng lầm thầm đọc: đại tướng quân Nguyễn Tuấn Thành cùng hai hài nhi chi vị.
_Nguyễn Ngọc thét lớn: không!.. không thể nào như vậy !.. phu quân!.. phu quân!..chàng đừng đùa thiếp như vậy mà!.. phu quân..ơi!,tiếng gọi lớn sau cùng làm cho Nguyễn Ngọc từ trong mộng tỉnh lại, cả người hoảng hốt ngồi bật dậy,trán cô đỗ đầy mồ hôi cả người cũng ướt hết, tim cô lúc này lại nhói đau, lần này không phải đau do bệnh gây ra, mà là vì cô đang lo lắng cho phu quân, không biết chàng có sảy ra việc gì hay không, cô rời đi khỏi bất ngờ như vậy chàng sẽ sống ra sao đây? Nguyễn Ngọc ngồi trên giường mà tâm trí cứ nghĩ về phu quân của mình ở tại thế giới xa xôi nào đó mà thôi.
Những ngày kế tiếp,sau khi Nguyễn Ngọc cùng ba mẹ đưa em gái trở về Mỹ thì từ lúc đó cô trở nên trầm mặc, chỉ quanh quẩn ở nhà, mà cũng ít nói chuyện với ba mẹ, cô chỉ ở trong phòng vẽ tranh, và chơi đàn tranh,ăn uống lại càng ít hơn, chủ yếu là uống sữa qua ngày, và điều quan trọng hầu như ngày nào cô cũng mơ về phu quân.
_Có lúc thì thấy hai người vui vẻ cùng nhau ngồi bên đình Ngọc Hương ngắm cảnh, có khi lại thấy phu quân chải tóc cho mình, rồi thấy cô ngồi dệt vãi mai chiếc áo ngự hàng cho chàng lúc trời vừa chuyển lạnh .
Và đêm đêm thì lại thấy những chuyện ái ân của hai người,lúc như khi cô còn ở bên chàng vậy, nhưng khi tỉnh dậy thì trên giường chỉ có mình cô mà thôi,hai hàng nước mắt cô rơi, lòng cô chua xót, cô nhớ phu quân nhưng giờ đây không thể gặp lại nhau nữa rồi ,mãi mãi cách xa, không còn trông mong gì nữa cả.
Lúc này ở thế giới cổ đại Tuấn Thành lo lắng đi tới ,rồi lại đi lui đôi mắt hắn nhìn trên giường, nương tử đang nằm đó, đôi mắt vẫn nhắm ,trên tay thì đại phu đang chuẩn mạch cho nàng.
Lúc này Tuấn Thành nóng nảy lên tiếng: nương tử của ta có sao không Lương đại phu? .
Chuẩn mạch xong đại phu ngừng lại, đứng lên hai ôm quyền thi lễ nói : hồi tướng quân! sức khỏe của phu nhân vẫn tốt, thai nhi phát triển bình thường, chỉ có điều phu nhân vẫn ở trạng thái hôn mê sâu.
_Tuấn Thành lo lắng lại hỏi : vậy giờ phải làm cách nào cho nàng tỉnh lại? .
_Lương đại phu suy nghĩ hồi lâu, rồi nhìn Tuấn Thành nói: chuyện tỉnh lại thì phải có thời gian thưa tướng quân!nhưng nếu ngài chịu khó làm việc này mỗi ngày thì khả năng phu nhân tỉnh lại sớm hơn là có thể.
_ Cách gì?ông nói ngay đi!
_Lương đại phu từ tốn lên tiếng nói: mỗi ngày tướng quân ở bên tai phu nhân, kể chuyện cho phu nhân nghe,những chuyện thường ngày hai người có cùng nhau,những kỉ niệm vui buồn hai người có với nhau, làm như vậy sẽ giúp phu nhân sớm tỉnh lại.
_Đôi mục quan Tuấn Thành u buồn nhìn đến nương tử,lòng suy nghĩ:bây giờ có phải làm gì mà nương tử tỉnh lại hắn sẽ làm hết, hắn nhìn đại phu liền nói:ta cảm ơn Lương đại phu, để ta gọi quản gia tiễn ông ra về, dứt lời Tuấn Thành gọi lớn: Trịnh quản gia! sau tiếng gọi chưa bao lâu Trịnh quản gia mở cửa phòng bước vào cuối đầu trước hắn giọng nhỏ nói: dạ chủ nhân cho gọi.
_Tuấn Thành gật nhẹ đầu rồi nói : ông tiển Lương đại phu ra về ,trả tiền hậu hỷ cho ông ấy đấy.hai người cuối đầu với hắn, rồi quay lưng rời khỏi sương phòng.
Tuấn Thành hắn ngồi xuống bên giường, bàn tay hắn nắm lấy bàn tay của nương tử đưa lên môi hôn ,hắn thủ thỉ nói nhỏ: nương tử! nàng mau tỉnh lại đi, phu quân nhớ nàng lắm đó,nàng có biết không?chúng ta có hài nhi rồi đó, nàng phải tỉnh lại để chăm sóc con, giờ con trong bụng nàng,con không được ăn uống đầy đủ như vậy, con sẽ không khỏe mạnh,nàng mau tỉnh lại đi,từ nay ta sẽ không ép buộc nàng mãi ở trong phủ,chỉ cần nàng thích ta sẽ đưa nàng ra ngoài dạo chơi,ta hứa với nàng đó, nương tử!nàng sớm tỉnh lại đi.
Tại lúc này thành phố hiện đại Nguyễn Ngọc đang vẽ tranh,những nét cuối cùng của bức tranh ,nó đã hoàn thành,bức tranh này nàng vẽ khung cảnh tướng phủ,hắn và cô ngồi bên đình Ngọc Hương,phu quân chải tóc cho cô,trên tay cô thì cầm một bó hoa hồng do phu quân tặng.
Cô vẽ xong đứng nhìn mãi vào gương mặt phu quân trong tranh vẽ, làm cho trái tim cô đau nhói,hai hàng nước mắt lần lượt chảy xuống, cơn đau ở ngực bắt đầu đau nhiều hơn, nó làm cô không thở được,đưa bàn tay ôm lấy ngực mình, cả người cô lão đão té xuống đất, trước khi nhắm mắt ra đi,mắt cô nhìn lần cuối căn phòng của mình mắt nhìn lên bức ảnh gia đình được treo trên tường,miệng nói thầm:cha,mẹ con gái bất hiếu phải đi trước hai người rồi!cha mẹ và em, mọi người phải sống thật vui vẻ, khỏe mạnh nha,con đây đi trước,lời nói vừa xong cô nhẹ nhàng nhắm mắt,Nguyễn Ngọc ra đi ở tuổi đời đẹp nhất,tròn 20 tuổi gia đình cô cùng bạn bè đau đớn khi tiễn đưa cô về nơi an nghỉ, nhưng họ cũng hiểu bệnh của cô chuyện ra đi là việc sớm muộn mà thôi,nhưng không ai ngờ nó lại đến nhanh như vậy .
_Tâm tình hoảng loạn nàng vội ngồi dậy, mặc vào y phục, liền chạy khắp nơi trong phủ tìm kiếm, nàng chạy qua hết phòng này đến phòng khác, chạy ra hoa viên nhưng vẫn không thấy phu quân, nàng mệt mỏi bước từng bước chậm chạp về phía trước , vô tình nàng lại bước vào từ đường,ý định Nguyễn Ngọc cũng muốn vào để lễ bái Tổ tiên,nhưng điều nàng không ngờ tới những gì nàng nhìn thấy làm nàng đau đớn, cùng hỏan loạn ,trên bàn thờ có một bài vị lớn nàng ráng nhíu mắt phượng nhìn kĩ lại thì tên trên đó nàng lầm thầm đọc: đại tướng quân Nguyễn Tuấn Thành cùng hai hài nhi chi vị.
_Nguyễn Ngọc thét lớn: không!.. không thể nào như vậy !.. phu quân!.. phu quân!..chàng đừng đùa thiếp như vậy mà!.. phu quân..ơi!,tiếng gọi lớn sau cùng làm cho Nguyễn Ngọc từ trong mộng tỉnh lại, cả người hoảng hốt ngồi bật dậy,trán cô đỗ đầy mồ hôi cả người cũng ướt hết, tim cô lúc này lại nhói đau, lần này không phải đau do bệnh gây ra, mà là vì cô đang lo lắng cho phu quân, không biết chàng có sảy ra việc gì hay không, cô rời đi khỏi bất ngờ như vậy chàng sẽ sống ra sao đây? Nguyễn Ngọc ngồi trên giường mà tâm trí cứ nghĩ về phu quân của mình ở tại thế giới xa xôi nào đó mà thôi.
Những ngày kế tiếp,sau khi Nguyễn Ngọc cùng ba mẹ đưa em gái trở về Mỹ thì từ lúc đó cô trở nên trầm mặc, chỉ quanh quẩn ở nhà, mà cũng ít nói chuyện với ba mẹ, cô chỉ ở trong phòng vẽ tranh, và chơi đàn tranh,ăn uống lại càng ít hơn, chủ yếu là uống sữa qua ngày, và điều quan trọng hầu như ngày nào cô cũng mơ về phu quân.
_Có lúc thì thấy hai người vui vẻ cùng nhau ngồi bên đình Ngọc Hương ngắm cảnh, có khi lại thấy phu quân chải tóc cho mình, rồi thấy cô ngồi dệt vãi mai chiếc áo ngự hàng cho chàng lúc trời vừa chuyển lạnh .
Và đêm đêm thì lại thấy những chuyện ái ân của hai người,lúc như khi cô còn ở bên chàng vậy, nhưng khi tỉnh dậy thì trên giường chỉ có mình cô mà thôi,hai hàng nước mắt cô rơi, lòng cô chua xót, cô nhớ phu quân nhưng giờ đây không thể gặp lại nhau nữa rồi ,mãi mãi cách xa, không còn trông mong gì nữa cả.
Lúc này ở thế giới cổ đại Tuấn Thành lo lắng đi tới ,rồi lại đi lui đôi mắt hắn nhìn trên giường, nương tử đang nằm đó, đôi mắt vẫn nhắm ,trên tay thì đại phu đang chuẩn mạch cho nàng.
Lúc này Tuấn Thành nóng nảy lên tiếng: nương tử của ta có sao không Lương đại phu? .
Chuẩn mạch xong đại phu ngừng lại, đứng lên hai ôm quyền thi lễ nói : hồi tướng quân! sức khỏe của phu nhân vẫn tốt, thai nhi phát triển bình thường, chỉ có điều phu nhân vẫn ở trạng thái hôn mê sâu.
_Tuấn Thành lo lắng lại hỏi : vậy giờ phải làm cách nào cho nàng tỉnh lại? .
_Lương đại phu suy nghĩ hồi lâu, rồi nhìn Tuấn Thành nói: chuyện tỉnh lại thì phải có thời gian thưa tướng quân!nhưng nếu ngài chịu khó làm việc này mỗi ngày thì khả năng phu nhân tỉnh lại sớm hơn là có thể.
_ Cách gì?ông nói ngay đi!
_Lương đại phu từ tốn lên tiếng nói: mỗi ngày tướng quân ở bên tai phu nhân, kể chuyện cho phu nhân nghe,những chuyện thường ngày hai người có cùng nhau,những kỉ niệm vui buồn hai người có với nhau, làm như vậy sẽ giúp phu nhân sớm tỉnh lại.
_Đôi mục quan Tuấn Thành u buồn nhìn đến nương tử,lòng suy nghĩ:bây giờ có phải làm gì mà nương tử tỉnh lại hắn sẽ làm hết, hắn nhìn đại phu liền nói:ta cảm ơn Lương đại phu, để ta gọi quản gia tiễn ông ra về, dứt lời Tuấn Thành gọi lớn: Trịnh quản gia! sau tiếng gọi chưa bao lâu Trịnh quản gia mở cửa phòng bước vào cuối đầu trước hắn giọng nhỏ nói: dạ chủ nhân cho gọi.
_Tuấn Thành gật nhẹ đầu rồi nói : ông tiển Lương đại phu ra về ,trả tiền hậu hỷ cho ông ấy đấy.hai người cuối đầu với hắn, rồi quay lưng rời khỏi sương phòng.
Tuấn Thành hắn ngồi xuống bên giường, bàn tay hắn nắm lấy bàn tay của nương tử đưa lên môi hôn ,hắn thủ thỉ nói nhỏ: nương tử! nàng mau tỉnh lại đi, phu quân nhớ nàng lắm đó,nàng có biết không?chúng ta có hài nhi rồi đó, nàng phải tỉnh lại để chăm sóc con, giờ con trong bụng nàng,con không được ăn uống đầy đủ như vậy, con sẽ không khỏe mạnh,nàng mau tỉnh lại đi,từ nay ta sẽ không ép buộc nàng mãi ở trong phủ,chỉ cần nàng thích ta sẽ đưa nàng ra ngoài dạo chơi,ta hứa với nàng đó, nương tử!nàng sớm tỉnh lại đi.
Tại lúc này thành phố hiện đại Nguyễn Ngọc đang vẽ tranh,những nét cuối cùng của bức tranh ,nó đã hoàn thành,bức tranh này nàng vẽ khung cảnh tướng phủ,hắn và cô ngồi bên đình Ngọc Hương,phu quân chải tóc cho cô,trên tay cô thì cầm một bó hoa hồng do phu quân tặng.
Cô vẽ xong đứng nhìn mãi vào gương mặt phu quân trong tranh vẽ, làm cho trái tim cô đau nhói,hai hàng nước mắt lần lượt chảy xuống, cơn đau ở ngực bắt đầu đau nhiều hơn, nó làm cô không thở được,đưa bàn tay ôm lấy ngực mình, cả người cô lão đão té xuống đất, trước khi nhắm mắt ra đi,mắt cô nhìn lần cuối căn phòng của mình mắt nhìn lên bức ảnh gia đình được treo trên tường,miệng nói thầm:cha,mẹ con gái bất hiếu phải đi trước hai người rồi!cha mẹ và em, mọi người phải sống thật vui vẻ, khỏe mạnh nha,con đây đi trước,lời nói vừa xong cô nhẹ nhàng nhắm mắt,Nguyễn Ngọc ra đi ở tuổi đời đẹp nhất,tròn 20 tuổi gia đình cô cùng bạn bè đau đớn khi tiễn đưa cô về nơi an nghỉ, nhưng họ cũng hiểu bệnh của cô chuyện ra đi là việc sớm muộn mà thôi,nhưng không ai ngờ nó lại đến nhanh như vậy .
/34
|