Trên đường trở về thành phố, trong đầu Cố Hàm Ninh luôn luôn nhớ tới ánh mắt thâm thúy của Triệu Thừa Dư, giống như mang theo nóng bỏng, tuy rằng nóng rực cũng không tổn thương người… Nhất thời tim đập thật nhanh dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng…
Cố Hàm Ninh cố gắng nhớ lại, dáng vẻ Triệu Thừa Dư mình gặp lần đầu năm đó.
Đó là khi nào nhỉ?
Đúng rồi, khi lần đầu tiên mình nhìn thấy Cao Thần, Triệu Thừa Dư cũng ở bên cạnh!
Khi đó, biểu tình của cậu ấy là như thế nào đây?
Trong nhí nhớ của Cố Hàm Ninh, Triệu Thừa Dư phần lớn là đứng ở góc khuất phía sau nhìn, có vẻ không quan tâm, mà khi đó, Cố Hàm Ninh đã cùng Cao Thần ở chung một chỗ.
Cố Hàm Ninh đột nhiên có chút kinh ngạc. . .
Thì ra, không phải ngay từ đầu Triệu Thừa Dư đã như thế!
Có phải hay không, bởi vì mình và Cao Thần yêu nhau, cho nên…
Cố Hàm Ninh khi đó vô duyên vô cớ lại khiến Triệu Thừa Dư đau lòng.
Cô vốn cho rằng, giữa mình và Triệu Thừa Dư sẽ không cùng xuất hiện quá nhiều, lại không nghĩ rằng, kiếp này, thế nhưng đụng phải cậu ấy!
Chẳng lẽ là sau đó Triệu Thừa Dư mới rời đi sao?
Cô nhớ rõ ràng, Triệu Thừa Dư cùng Cao Thần, Phạm Ý Mân là bạn học cấp ba, bọn họ hẳn đều là người thành phố S mới đúng chứ?
Cố Hàm Ninh tinh thần không yên trở về nhà, ánh mắt cô từ dầu tới cuối đều ở trên người Cao Thần, cho nên, trong trí nhớ, hình ảnh Triệu Thừa Dư cũng không nhiều, thêm nữa thời gian qua cũng lâu, hiện tại nhớ lại, chỉ có một hình ảnh mơ hồ…
Cố An Quốc trở về nhà, dưới sự thúc dục của Diêu Tuệ Nhã, gọi điện thoại cho cậu cả Cố Hàm Ninh, chứng thực chuyện chính phủ huyện muốn quy hoạch cao ốc mới ở trấn Phong Khởi, biết được Cố gia quyết định mua nhà ở Giang Nam Xuân Thành, cũng để lộ ra tin tức huyện Giang Nam tương lai sẽ đưa vào phạm vi nội thành, bỏ khu tu sửa của huyện cũng là chuyện tình của mấy năm sau.
Cố An Quốc cùng Diêu Tuệ Nhã mừng rỡ cười toe toét, tuy nói Cố Hàm Ninh đã sớm biết chuyện này, nhưng thấy ba mẹ vui vẻ, không nhịn được cũng vui theo.
Người một nhà cùng một chỗ, cùng nhau vui vẻ, cùng nhau ưu sầu cũng là hạnh phúc!
Ngày hôm sau, một nhà Cố Hàm Ninh lại tới Giang Nam Xuân Thành, trải qua cả đêm Cố Hàm Ninh “dụ dỗ”, trực tiếp quyết định mua một căn biệt thự cùng một căn hộ cao tầng hơn 120 mét vuông, chỉ là trong đó có một phần Cố An Ninh và Diêu Tuệ Nhã còn phải dùng tới quỹ vay thế chấp mới trả hết.
Lúc rời khỏi trung tâm bán hàng, Cố Hàm Ninh nhịn không được quay đầu nhìn một chút, nhưng lần này, không thấy đôi mắt đẹp kia nữa.
Về đến nhà, Cố An Quốc liền nói giỡn, bảo bọn họ phải ăn dưa muối một thời gian rồi.
Cố Hàm Ninh lập tức giơ tay, tỏ vẻ nguyện ý hiến tiền tiêu vặt của mình, trợ giúp cả nhà vượt qua cửa ải khó khăn.
Kỳ thật cô cũng biết, lần mua nhà này tuy đối với nhà bọn họ mà nói, kinh tế nhất thời có chút không ổn, nhưng không phải không có cách nào khắc phục. Thời điểm này, rất nhiều người còn chưa thích ứng việc vay thế chấp để mua nhà, kỳ thật, chỉ bằng lương mỗi tháng của Cố An Quốc và Diêu Tuệ Nhã, cũng đủ trả vay rồi.
Cố Hàm Ninh ở trong nhà nhàn nhã thong dong suốt nửa tháng, thời gian từ từ trôi qua, đã sang tháng chín.
Đến ngày khai giảng!
Cố Hàm Ninh nhìn 9 chữ thật to trên lịch treo tường, nhất thời có chút sợ hãi.
Kiếp trước mình mang theo thấp thỏm cùng hưng phấn, đối với tương lai chờ mong vô hạn, mà ra khỏi nhà.
Hiện tại, vốn cho rằng tâm đã lạnh, không ngờ, khi xuất phát, cảm xúc vẫn khẩn trương mà chờ đợi như xưa…
Cố Hàm Ninh soi gương, nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt, nơi đó không có nếp nhăn hằn lại, không có bọng mắt chảy dài, nhịn không được cong cong khóe môi.
Trong gương, cô gái mắt đen da trắng, còn có một nụ cười đơn thuần, tuổi trẻ thật tốt …
Ai có thể nhìn ra, cô cười có bao nhiêu phần là giả?
“Ninh Ninh, mau lên! Phải lên đường rồi!”
Diêu Tuệ Nhã đứng trước cửa đã đi xong giày, lại thấy Cố Hàm Ninh còn đang soi gương, vội vàng hô:
“Đẹp lắm rồi! Đừng soi nữa!”
Cố Hàm Ninh quay đầu, nở một nụ cười thật lòng với mẹ.
“Tới ngay đây ạ!”
Giống như trong ký ức của Cố Hàm Ninh, Diêu Tuệ Nhã chuẩn bị cho cô một đống hành lý, từ đồ nhỏ là miếng rửa bát, cho đến đồ lớn là chăn dày mùa đông, cố gắng nhét vào cốp xe, còn có một ít đồ thật sự không còn chỗ để nữa, đành phải bỏ vào chỗ ghế ngồi phía sau.
Có điều, lần này Cố Hàm Ninh không hề oán trách gì.
Cố Hàm Ninh ngáp một cái, tối hôm qua lại bị mất ngủ, cô vỗ vỗ cái chăn bông mềm mại bị xõa tung bên cạnh, dứt khoát co người, cuộn tròn trên chăn, nhắm mắt lại.
“Ninh Ninh! Ninh Ninh! Dậy dậy!”
Cố Hàm Ninh đột nhiên giật mình tỉnh lại, híp mắt, nhất thời có chút không phân biệt được rốt cuộc mình đang ở đâu, ngẩng đầu nhìn thấy Diêu Tuệ Nhã đang lo lắng nhìn mình.
Cố Hàm Ninh sửng sốt, lập tức cười nói: “Mẹ, không sao, chỉ là gặp ác mộng thôi.”
“Con đứa nhỏ này, ngủ như vậy cũng có thể gặp ác mộng.” Diêu Tuệ Nhã trợn mắt trách cứ Cố Hàm Ninh một câu, lúc này mới quay đầu trở lại.
Cố Hàm Ninh ngẩng đầu lau đi mồ hôi, thở ra một hơi thật dài, quay mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Cô đã thật lâu không mơ thấy ác mộng nữa, có lẽ là do càng lúc càng gần trường học chăng, vừa rồi chỉ nghĩ nhắm mắt một lát, không ngờ thế nhưng lại ngủ thiếp đi.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ, vừa quen thuộc lại xa lạ, tim Cố Hàm Ninh đập dần dần ổn định lại.
Trường học phía trước cách không xa, bọn họ đều đang đợi mình…
Trên đường cao tốc xe chạy như bay, màng dán màu đen chống nắng trên cửa kính xe, phản chiếu đôi mắt Cố Hàm Ninh có chút lạnh lẽo…
Lúc Cố Hàm Ninh tới trường đã là mười giờ sáng, đây là kết quả việc bọn họ ra khỏi nhà lúc bảy giờ, bởi vì chưa quen đường, Cố An Quốc đi rất chậm, lại còn hỏi đường nữa.
Thời điểm này, xe chưa thịnh hành GPS, thật là hơi bất tiện!
Kiếp trước, Cố Hàm Ninh ngủ thẳng tới chín giờ mới rời giường, mười giờ hơn mới ra khỏi cửa, người một nhà đều không biết đường, đi lòng vòng một lúc lâu mới tới, cho nên, khi đó Cố Hàm Ninh là một trong những người tới phòng ngủ muộn nhất.
Dừng xe xong, Cố Hàm Ninh cầm giấy báo trúng tuyển, đứng phía sau ba mẹ, sắc mặt lạnh nhạt.
Kỳ thật cô biết rõ nơi báo danh, chỉ là cô thích cảm giác trốn sau lưng ba mẹ, yên tâm không quản việc gì, giống như trước mặt có ba mẹ chắn đỡ, vấn đề gì cũng đều không có.
Dực vào sức mình làm nhiều năm như vậy, cô đã sắp quên mất loại cảm giác này…
May mắn một đường từ bãi đỗ xe đến nơi báo danh đều có bảng hướng dẫn, trên đường cũng có rất nhiều sinh viên tình nguyện.
Một nhà Cố Hàm Ninh đi được một nửa, liền có một học trưởng là sinh viên tình nguyện mặc áo gi-lê đỏ đi tới, sau khi hỏi thăm xong liền dẫn bọn họ đi.
Báo danh xong, nhận chìa khóa phòng ngủ, Cố Hàm Ninh quay đầu, nhìn bốn phía ngẫu nhiên xuất hiện mấy người chút quen mặt, không khỏi mỉm cười khe khẽ.
Loại cảm giác này thật tốt!
Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, ở trong ngôi trường này, tất cả ký ức đều là tốt đẹp!
Đồ Cố Hàm Ninh mang thật sự rất nhiều, sau khi hỏi thăm tình nguyện viên, Cố An Quốc lại đem xe lái ra khỏi cổng trường, vòng qua khu giảng đường, quẹo vào cửa khu sinh hoạt, dừng xe xong, kỳ thật ký túc xá còn cách cổng một đoạn đường ngắn, Cố An Quốc đưa chìa khóa xe cho Cố Hàm Ninh, mình thì đi trước xách rương hành lý to mang lên lầu, Diêu Tuệ Nhã một tay cầm chăn bông, một tay cầm bình thủy (phích nước), theo sát phía sau Cố An Quốc.
Cố Hàm Ninh cầm lên một túi quần áo, đi ở phía sau mấy bước, khóa cửa xe, cầm thêm một túi hành lý khác, bỗng bên cạnh có một nam sinh đi tới, dường như quay đầu nhìn cô một cái, dừng một chút, lập tức đi qua.
“Bạn… Bạn học, mình giúp bạn cầm!” Nói xong, liền đoạt lấy túi hành lý trên tay phải của Cố Hàm Ninh, cúi đầu bước nhanh về phía trước.
Cố Hàm Ninh ngẩn người, vừa rồi không nhầm hình như là Triệu Thừa Dư a?
. . .
Cố Hàm Ninh nhìn thân ảnh bước nhanh trước mắt, đứng ngây ngốc tại chỗ, cho đến khi đối phương dừng bước, quay đầu, ấp úng hỏi: “Bạn học, bạn ở tầng mấy…”
Cố Hàm Ninh nhìn chằm chằm Triệu Thừa Dư sắc mặt ửng đỏ, hì hì cười một tiếng, đưa tay chỉ về phía phòng mình.
“Tầng sáu. . .”
Trong khoảng vài giây Triệu Thừa Dư cứ ngu ngơ nhìn chằm chằm Cố Hàm Ninh, sau mới sực tỉnh lại, ngay cả cổ cũng đỏ lên, vội vàng cúi đầu bước nhanh đi tiếp.
Cố Hàm Ninh cười lắc lắc đầu.
Không nghĩ tới, lần này, người đầu tiên mình gặp lại là Triệu Thừa Dư…
Nhớ tới Triệu Thừa Dư vừa rồi ngốc nga ngốc nghếch, Cố Hàm Ninh nhịn không được cắn môi dưới, cố gắng nín cười, tim đập dần dần tăng tốc.
So với Cao Thần, Triệu Thừa Dư có lẽ ít hơn mấy phần ánh hào quang, song lúc này ở trong mắt Cố Hàm Ninh, cũng nhiều hơn một phần tuấn nhã, tuy ngũ quan còn mang một chút non nớt của thiếu niên, nhưng vẫn không gây trở ngại ngày sau cậu ta trưởng thành sẽ là một vị soái ca ổn trọng thanh nhã.
Có lẽ tầm mắt cao hơn, có lẽ ánh mắt đã thanh đổi, Cố Hàm Ninh không khỏi cảm thấy, nếu là mình bây giờ, sẽ thích kiểu như vậy đi….
Cố Hàm Ninh đi nhanh vài bước, theo Triệu Thừa Dư đi vào ký túc xá, bên trong hành lang có không ít người, có tân sinh viên, có phụ huynh, Cố Hàm Ninh đi tới đầu bậc thang, liền thấy Cố An Quốc đang vội vàng chạy xuống, Diêu Tuệ Nhã đi theo phía sau.
“Ba, mẹ.”
Triệu Thừa Dư nghe được tiếng Cố Hàm Ninh phía sau gọi, lập tức dừng chân, cầm túi hành lý, có chút không biết phải làm sao.
Cố Hàm Ninh đứng ở phía sau Triệu Thừa Dư, cách nhau chỉ một cánh tay, nhìn bóng lưng phía trước cứng ngắc, Cố Hàm Ninh xấu xa nghĩ: Đoán không được nhanh như vậy đã gặp ba mẹ sao?
Từ vị trí Cố Hàm Ninh, có thể thấy rõ ràng hai cái tai hồng hồng trước mắt.
Cố Hàm Ninh càng thêm khẳng định, trước đại học Triệu Thừa Dư tuyệt đối đã quen biết mình.
Từ sau khi cô sống lại, tính cả lần này, hai lần ngẫu nhiên gặp, ánh mắt Triệu Thừa Dư đều kinh ngạc, còn có một chút mừng rỡ mà Cố Hàm Ninh không dám khẳng định?
Chỉ là, điều này lại càng khiến cô thêm nghi ngờ.
Cố Hàm Ninh cố gắng nhớ lại, dáng vẻ Triệu Thừa Dư mình gặp lần đầu năm đó.
Đó là khi nào nhỉ?
Đúng rồi, khi lần đầu tiên mình nhìn thấy Cao Thần, Triệu Thừa Dư cũng ở bên cạnh!
Khi đó, biểu tình của cậu ấy là như thế nào đây?
Trong nhí nhớ của Cố Hàm Ninh, Triệu Thừa Dư phần lớn là đứng ở góc khuất phía sau nhìn, có vẻ không quan tâm, mà khi đó, Cố Hàm Ninh đã cùng Cao Thần ở chung một chỗ.
Cố Hàm Ninh đột nhiên có chút kinh ngạc. . .
Thì ra, không phải ngay từ đầu Triệu Thừa Dư đã như thế!
Có phải hay không, bởi vì mình và Cao Thần yêu nhau, cho nên…
Cố Hàm Ninh khi đó vô duyên vô cớ lại khiến Triệu Thừa Dư đau lòng.
Cô vốn cho rằng, giữa mình và Triệu Thừa Dư sẽ không cùng xuất hiện quá nhiều, lại không nghĩ rằng, kiếp này, thế nhưng đụng phải cậu ấy!
Chẳng lẽ là sau đó Triệu Thừa Dư mới rời đi sao?
Cô nhớ rõ ràng, Triệu Thừa Dư cùng Cao Thần, Phạm Ý Mân là bạn học cấp ba, bọn họ hẳn đều là người thành phố S mới đúng chứ?
Cố Hàm Ninh tinh thần không yên trở về nhà, ánh mắt cô từ dầu tới cuối đều ở trên người Cao Thần, cho nên, trong trí nhớ, hình ảnh Triệu Thừa Dư cũng không nhiều, thêm nữa thời gian qua cũng lâu, hiện tại nhớ lại, chỉ có một hình ảnh mơ hồ…
Cố An Quốc trở về nhà, dưới sự thúc dục của Diêu Tuệ Nhã, gọi điện thoại cho cậu cả Cố Hàm Ninh, chứng thực chuyện chính phủ huyện muốn quy hoạch cao ốc mới ở trấn Phong Khởi, biết được Cố gia quyết định mua nhà ở Giang Nam Xuân Thành, cũng để lộ ra tin tức huyện Giang Nam tương lai sẽ đưa vào phạm vi nội thành, bỏ khu tu sửa của huyện cũng là chuyện tình của mấy năm sau.
Cố An Quốc cùng Diêu Tuệ Nhã mừng rỡ cười toe toét, tuy nói Cố Hàm Ninh đã sớm biết chuyện này, nhưng thấy ba mẹ vui vẻ, không nhịn được cũng vui theo.
Người một nhà cùng một chỗ, cùng nhau vui vẻ, cùng nhau ưu sầu cũng là hạnh phúc!
Ngày hôm sau, một nhà Cố Hàm Ninh lại tới Giang Nam Xuân Thành, trải qua cả đêm Cố Hàm Ninh “dụ dỗ”, trực tiếp quyết định mua một căn biệt thự cùng một căn hộ cao tầng hơn 120 mét vuông, chỉ là trong đó có một phần Cố An Ninh và Diêu Tuệ Nhã còn phải dùng tới quỹ vay thế chấp mới trả hết.
Lúc rời khỏi trung tâm bán hàng, Cố Hàm Ninh nhịn không được quay đầu nhìn một chút, nhưng lần này, không thấy đôi mắt đẹp kia nữa.
Về đến nhà, Cố An Quốc liền nói giỡn, bảo bọn họ phải ăn dưa muối một thời gian rồi.
Cố Hàm Ninh lập tức giơ tay, tỏ vẻ nguyện ý hiến tiền tiêu vặt của mình, trợ giúp cả nhà vượt qua cửa ải khó khăn.
Kỳ thật cô cũng biết, lần mua nhà này tuy đối với nhà bọn họ mà nói, kinh tế nhất thời có chút không ổn, nhưng không phải không có cách nào khắc phục. Thời điểm này, rất nhiều người còn chưa thích ứng việc vay thế chấp để mua nhà, kỳ thật, chỉ bằng lương mỗi tháng của Cố An Quốc và Diêu Tuệ Nhã, cũng đủ trả vay rồi.
Cố Hàm Ninh ở trong nhà nhàn nhã thong dong suốt nửa tháng, thời gian từ từ trôi qua, đã sang tháng chín.
Đến ngày khai giảng!
Cố Hàm Ninh nhìn 9 chữ thật to trên lịch treo tường, nhất thời có chút sợ hãi.
Kiếp trước mình mang theo thấp thỏm cùng hưng phấn, đối với tương lai chờ mong vô hạn, mà ra khỏi nhà.
Hiện tại, vốn cho rằng tâm đã lạnh, không ngờ, khi xuất phát, cảm xúc vẫn khẩn trương mà chờ đợi như xưa…
Cố Hàm Ninh soi gương, nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt, nơi đó không có nếp nhăn hằn lại, không có bọng mắt chảy dài, nhịn không được cong cong khóe môi.
Trong gương, cô gái mắt đen da trắng, còn có một nụ cười đơn thuần, tuổi trẻ thật tốt …
Ai có thể nhìn ra, cô cười có bao nhiêu phần là giả?
“Ninh Ninh, mau lên! Phải lên đường rồi!”
Diêu Tuệ Nhã đứng trước cửa đã đi xong giày, lại thấy Cố Hàm Ninh còn đang soi gương, vội vàng hô:
“Đẹp lắm rồi! Đừng soi nữa!”
Cố Hàm Ninh quay đầu, nở một nụ cười thật lòng với mẹ.
“Tới ngay đây ạ!”
Giống như trong ký ức của Cố Hàm Ninh, Diêu Tuệ Nhã chuẩn bị cho cô một đống hành lý, từ đồ nhỏ là miếng rửa bát, cho đến đồ lớn là chăn dày mùa đông, cố gắng nhét vào cốp xe, còn có một ít đồ thật sự không còn chỗ để nữa, đành phải bỏ vào chỗ ghế ngồi phía sau.
Có điều, lần này Cố Hàm Ninh không hề oán trách gì.
Cố Hàm Ninh ngáp một cái, tối hôm qua lại bị mất ngủ, cô vỗ vỗ cái chăn bông mềm mại bị xõa tung bên cạnh, dứt khoát co người, cuộn tròn trên chăn, nhắm mắt lại.
“Ninh Ninh! Ninh Ninh! Dậy dậy!”
Cố Hàm Ninh đột nhiên giật mình tỉnh lại, híp mắt, nhất thời có chút không phân biệt được rốt cuộc mình đang ở đâu, ngẩng đầu nhìn thấy Diêu Tuệ Nhã đang lo lắng nhìn mình.
Cố Hàm Ninh sửng sốt, lập tức cười nói: “Mẹ, không sao, chỉ là gặp ác mộng thôi.”
“Con đứa nhỏ này, ngủ như vậy cũng có thể gặp ác mộng.” Diêu Tuệ Nhã trợn mắt trách cứ Cố Hàm Ninh một câu, lúc này mới quay đầu trở lại.
Cố Hàm Ninh ngẩng đầu lau đi mồ hôi, thở ra một hơi thật dài, quay mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Cô đã thật lâu không mơ thấy ác mộng nữa, có lẽ là do càng lúc càng gần trường học chăng, vừa rồi chỉ nghĩ nhắm mắt một lát, không ngờ thế nhưng lại ngủ thiếp đi.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ, vừa quen thuộc lại xa lạ, tim Cố Hàm Ninh đập dần dần ổn định lại.
Trường học phía trước cách không xa, bọn họ đều đang đợi mình…
Trên đường cao tốc xe chạy như bay, màng dán màu đen chống nắng trên cửa kính xe, phản chiếu đôi mắt Cố Hàm Ninh có chút lạnh lẽo…
Lúc Cố Hàm Ninh tới trường đã là mười giờ sáng, đây là kết quả việc bọn họ ra khỏi nhà lúc bảy giờ, bởi vì chưa quen đường, Cố An Quốc đi rất chậm, lại còn hỏi đường nữa.
Thời điểm này, xe chưa thịnh hành GPS, thật là hơi bất tiện!
Kiếp trước, Cố Hàm Ninh ngủ thẳng tới chín giờ mới rời giường, mười giờ hơn mới ra khỏi cửa, người một nhà đều không biết đường, đi lòng vòng một lúc lâu mới tới, cho nên, khi đó Cố Hàm Ninh là một trong những người tới phòng ngủ muộn nhất.
Dừng xe xong, Cố Hàm Ninh cầm giấy báo trúng tuyển, đứng phía sau ba mẹ, sắc mặt lạnh nhạt.
Kỳ thật cô biết rõ nơi báo danh, chỉ là cô thích cảm giác trốn sau lưng ba mẹ, yên tâm không quản việc gì, giống như trước mặt có ba mẹ chắn đỡ, vấn đề gì cũng đều không có.
Dực vào sức mình làm nhiều năm như vậy, cô đã sắp quên mất loại cảm giác này…
May mắn một đường từ bãi đỗ xe đến nơi báo danh đều có bảng hướng dẫn, trên đường cũng có rất nhiều sinh viên tình nguyện.
Một nhà Cố Hàm Ninh đi được một nửa, liền có một học trưởng là sinh viên tình nguyện mặc áo gi-lê đỏ đi tới, sau khi hỏi thăm xong liền dẫn bọn họ đi.
Báo danh xong, nhận chìa khóa phòng ngủ, Cố Hàm Ninh quay đầu, nhìn bốn phía ngẫu nhiên xuất hiện mấy người chút quen mặt, không khỏi mỉm cười khe khẽ.
Loại cảm giác này thật tốt!
Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, ở trong ngôi trường này, tất cả ký ức đều là tốt đẹp!
Đồ Cố Hàm Ninh mang thật sự rất nhiều, sau khi hỏi thăm tình nguyện viên, Cố An Quốc lại đem xe lái ra khỏi cổng trường, vòng qua khu giảng đường, quẹo vào cửa khu sinh hoạt, dừng xe xong, kỳ thật ký túc xá còn cách cổng một đoạn đường ngắn, Cố An Quốc đưa chìa khóa xe cho Cố Hàm Ninh, mình thì đi trước xách rương hành lý to mang lên lầu, Diêu Tuệ Nhã một tay cầm chăn bông, một tay cầm bình thủy (phích nước), theo sát phía sau Cố An Quốc.
Cố Hàm Ninh cầm lên một túi quần áo, đi ở phía sau mấy bước, khóa cửa xe, cầm thêm một túi hành lý khác, bỗng bên cạnh có một nam sinh đi tới, dường như quay đầu nhìn cô một cái, dừng một chút, lập tức đi qua.
“Bạn… Bạn học, mình giúp bạn cầm!” Nói xong, liền đoạt lấy túi hành lý trên tay phải của Cố Hàm Ninh, cúi đầu bước nhanh về phía trước.
Cố Hàm Ninh ngẩn người, vừa rồi không nhầm hình như là Triệu Thừa Dư a?
. . .
Cố Hàm Ninh nhìn thân ảnh bước nhanh trước mắt, đứng ngây ngốc tại chỗ, cho đến khi đối phương dừng bước, quay đầu, ấp úng hỏi: “Bạn học, bạn ở tầng mấy…”
Cố Hàm Ninh nhìn chằm chằm Triệu Thừa Dư sắc mặt ửng đỏ, hì hì cười một tiếng, đưa tay chỉ về phía phòng mình.
“Tầng sáu. . .”
Trong khoảng vài giây Triệu Thừa Dư cứ ngu ngơ nhìn chằm chằm Cố Hàm Ninh, sau mới sực tỉnh lại, ngay cả cổ cũng đỏ lên, vội vàng cúi đầu bước nhanh đi tiếp.
Cố Hàm Ninh cười lắc lắc đầu.
Không nghĩ tới, lần này, người đầu tiên mình gặp lại là Triệu Thừa Dư…
Nhớ tới Triệu Thừa Dư vừa rồi ngốc nga ngốc nghếch, Cố Hàm Ninh nhịn không được cắn môi dưới, cố gắng nín cười, tim đập dần dần tăng tốc.
So với Cao Thần, Triệu Thừa Dư có lẽ ít hơn mấy phần ánh hào quang, song lúc này ở trong mắt Cố Hàm Ninh, cũng nhiều hơn một phần tuấn nhã, tuy ngũ quan còn mang một chút non nớt của thiếu niên, nhưng vẫn không gây trở ngại ngày sau cậu ta trưởng thành sẽ là một vị soái ca ổn trọng thanh nhã.
Có lẽ tầm mắt cao hơn, có lẽ ánh mắt đã thanh đổi, Cố Hàm Ninh không khỏi cảm thấy, nếu là mình bây giờ, sẽ thích kiểu như vậy đi….
Cố Hàm Ninh đi nhanh vài bước, theo Triệu Thừa Dư đi vào ký túc xá, bên trong hành lang có không ít người, có tân sinh viên, có phụ huynh, Cố Hàm Ninh đi tới đầu bậc thang, liền thấy Cố An Quốc đang vội vàng chạy xuống, Diêu Tuệ Nhã đi theo phía sau.
“Ba, mẹ.”
Triệu Thừa Dư nghe được tiếng Cố Hàm Ninh phía sau gọi, lập tức dừng chân, cầm túi hành lý, có chút không biết phải làm sao.
Cố Hàm Ninh đứng ở phía sau Triệu Thừa Dư, cách nhau chỉ một cánh tay, nhìn bóng lưng phía trước cứng ngắc, Cố Hàm Ninh xấu xa nghĩ: Đoán không được nhanh như vậy đã gặp ba mẹ sao?
Từ vị trí Cố Hàm Ninh, có thể thấy rõ ràng hai cái tai hồng hồng trước mắt.
Cố Hàm Ninh càng thêm khẳng định, trước đại học Triệu Thừa Dư tuyệt đối đã quen biết mình.
Từ sau khi cô sống lại, tính cả lần này, hai lần ngẫu nhiên gặp, ánh mắt Triệu Thừa Dư đều kinh ngạc, còn có một chút mừng rỡ mà Cố Hàm Ninh không dám khẳng định?
Chỉ là, điều này lại càng khiến cô thêm nghi ngờ.
/97
|