Edit: Gumi Chan Beta: Vi Vi Ngay lập tức khoảng bảy tám người cả nam lẫn nữ ùa vào, lúc này mới nhìn đến Cố Hàm Ninh đang ngồi yên ổn ở phòng khách cầm điều khiển từ xa chuyển kênh, tiếng cười đùa ngừng lại vài giây, rồi lại hihi haha vang lên, hai ba người trong đó đều không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía một cô gái đang tươi cười thì chững lại.
Cố Hàm Ninh tự nhiên không có chú ý đến, cô cười liếc Lục Khải một cái, cũng chỉ là mím môi cười.
Trông bộ dáng có lẽ là bạn học trung học.
Triệu Thừa Dư vỗ vỗ vai Lục Khải, có chút ngại ngùng, dù sao thì vừa rồi nếu như cứ tiếp tục như vậy, cậu cũng không biết có kiềm hãm được không nữa… Chính là hiện tại, đứng trước mặt bạn học cậu có chút lúng túng.
May mắn là áo khoác đủ dài…
Nhưng mà trong lòng cũng không phải là không có nuối tiếc, nếu như bọn họ không đến, hoặc giả như chậm hơn một hồi, chậm thêm một chút nữa thôi…
“Hắc, lớp trưởng, mình cũng coi như là bà mối của hai người đi? Chuyện tốt mà thành, không nghĩ tới khao mình à?”
Lời này Lục Khải là nói với Cố Hàm Ninh, trả lời lại là Triệu Thừa Dư.
“Nhất định rồi! Chúng mình mời cậu ăn cơm nhé? Địa điểm tùy cậu bố trí!”
Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh một cái, cười đồng ý.
Trong đám bạn học trung học của Triệu Thừa Dư, Lục Khải cũng đã sớm quen biết Cố Hàm Ninh, mọi người thấy vậy liền bật cười.
Triệu Thừa Dư cười đi qua, kéo Cố Hàm Ninh đứng dậy.
“Đây là bạn gái của mình, Cố Hàm Ninh, đây đều là bạn học trung học của mình!”
“Này này này, chúng mình đều có tên, có họ a!”
“Các bạn quá nhiều người, nhất định là Hàm Ninh cũng không nhớ ngay được.”
Triệu Thừa Dư cũng không sợ bạn học trêu chọc, nắm lấy tay Cố Hàm Ninh, thỉnh thoảng quay nhìn, tươi cười từ trên mặt nhuốm đến trong mắt.
Bạn cùng lớp cấp hai của Triệu Thưa Dư nói là mở hội bạn học, thật ra chẳng qua là mấy bạn học tụ họp cùng nhau vui đùa một chút, vốn chính là gọi Triệu Thừa Dư cùng đi ra ngoài chơi, nhưng bây giờ người ta còn có bạn gái ở đây, tự nhiên bỏ lại người đi một mình sẽ không tốt.
“Triệu Thừa Dư, chúng ta dự định đi KTV, vừa đúng lúc lớp cũ của mình cũng ở đây, không bằng cùng đi a?”
Triệu Thừa Dư quay đầu nhìn Cố Hàm Ninh, ánh mắt mang theo dò hỏi.
Thế giới hai người khó có được bị quấy rầy, trong lòng Cố Hàm Ninh có chút bất mãn, nhưng là tình huống hiện tại, cô cũng không thể nói: bạn học Triệu, không cho phép đi, theo mình!
Được rồi, làm bạn gái hiền lành ôn nhu săn sóc, tự nhiên nên hành động như một cô gái nhỏ!
“Tùy cậu đấy. Nhưng mà cơm chiều mình phải về nhà cô mình ăn.”
“Tốt lắm, chúng ta cùng nhau đi!”
Bạn học trung học cũng quả thật lâu rồi không gặp, Triệu Thừa Dư ít nhiều có chút hoài niệm, tuy rằng, hôm nay, bọn họ tới không đúng lúc. .
Lễ mừng năm mới vừa qua, KTV dĩ nhiên là rất đông, chờ tới lúc bọn họ đến quán KTV hay đi gần đó thì cũng chỉ còn lại một phòng nhỏ.
“Có phòng còn hơn không, dù sao phòng lớn hay nhỏ cùng một lúc cũng chỉ có thể hát một bài a! Ngồi chen chúc nhau càng tình cảm hơn!”
Mọi người nở nụ cười.
“Vậy thuê phòng này đi !”
Dù sao, quan trọng nhất không phải chuyện ca hát!
Vốn là bảy người, cộng thêm Triệu Thừa Dư cùng Cố Hàm Ninh, vừa chín người, phòng nhỏ tuy rằng không đủ rộng rãi, nhưng cũng không quá mức chật chội.
Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư lần lượt ngồi ở góc khuất của ghế sofa hình chữ U, ngẩng đầu đánh giá, liền đối diện với đôi mắt đẹp, trong suốt. Cố Hàm Ninh hơi cười cười, sau đó tự nhiên dời đi tầm mắt.
Đôi mắt vừa to lại vừa tròn, rất đẹp, đáng tiếc bên trong lại nhàn nhạt u oán làm mất đi mấy phần hào quang rực rỡ.
Cố Hàm Ninh nhìn mấy người trong đó vô tình hay cố ý né tránh, cô gái mang theo u oán, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Triệu Thừa Dư.
Triệu Thừa Dư không có chú ý, quay đầu nắm tay Cố Hàm Ninh, nhẹ nhàng nhíu mày.
“Tay cậu còn lạnh như vậy, đừng kéo áo khoác .”
“Không sao đâu, mùa đông đến mình đều như vậy.” Cố Hàm Ninh đem tầm mắt thu hồi lại, cười liếc nhìn Triệu Thừa Dư, dựa sát vào nhẹ giọng cười nói, “Không phải có cậu sưởi ấm sao!”
Triệu Thừa Dư nở nụ cười, chân mày giãn ra, như gió xuân đi vào lòng người.
“Được, mình sưởi ấm cho cậu. . .” Vừa nói liền cầm đôi tay Cố Hàm Ninh, đặt ở trong lòng bàn tay mình, để trên đùi.
Trong phòng ánh sáng lờ mờ, mọi người cười ngồi xuống, thật ra cũng không có nhiều người chú ý đến bọn họ bên này, chỉ là Cố Hàm Ninh ngẩng đầu lần nữa, vừa vặn hướng lên đôi mắt to xinh đẹp kia, mông lung sương mù, tình cảm lưu chuyển.
Cố Hàm Ninh vẫn là cười quay đầu đi.
Thời niên thiếu, luôn có một người như vậy, dấu ấn dưới đáy lòng, hoặc là chậm rãi trôi qua, hoặc là khắc cốt ghi tâm!
Cố Hàm Ninh có chút ngơ ngẩn với hồi ức, thời trung học hoặc là cấp ba, tựa như cũng có một người như vậy, len lén để ở trong lòng, mỗi ngày ánh mắt đều chú ý cậu, nhưng khi ánh mắt cậu nhìn đến, tim đập liền rộn lên cuống quít cúi đầu. Khi thành tích kỳ thi công bố thì ở trên danh sách trước tiên sẽ tìm kiếm tên của cậu, sau đó tính khoảng cách giữa tên của hai người. Ngẫu nhiên vì một câu của cậu mà vui vẻ cả ngày, cũng sẽ bởi vì cậu cười với nữ sinh khác mà uể oải. . .
Đúng vậy a trong lòng cô gái nào mà chưa từng có một người như vậy! Thiện cảm nhẹ nhàng, một số đâm chồi, có một số héo rũ, nhưng ít nhiều để lại dấu ấn nông sâu trong lòng.
Cái thời của cô, bởi vì quá xa xôi, chỉ nhớ mang máng có một thân ảnh, nhưng đã không còn nhớ rõ tên. Cho dù bộ mặt đối phương đã mơ hồ, nhưng trái tim vừa đập thình thịch lại dè dè dặt dặt, nhớ lại, vẫn tốt đẹp!
Cố Hàm Ninh khóe môi ẩn chứa nụ cười, quay đầu liếc vẻ mặt tuấn tú của Triệu Thừa Dư.
Người đàn ông mà cô chọn, đương nhiên phải là một người ưu tú ! Cấp hai cũng thế, cấp ba cũng tốt, đều không thể thiếu một hai thiếu nữ thầm mến, ừ, bình thường! Rất bình thường!
Cố Hàm Ninh khóe môi mỉm cười càng thêm ôn nhu, rút tay trái ra, ánh mắt Triệu Thừa Dư hơi hơi nghi hoặc, len nhéo thắt lưng cậu một cái.
Triệu Thừa Dư cau mày, cười nhíu mày nhìn về phía Cố Hàm Ninh.
Cố Hàm Ninh cười híp híp mắt, quay đầu trở lại, bĩu bĩu khóe môi.
Hừ, đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt!
Cô còn tưởng rằng Triệu Thừa Dư hướng nội, không thu hút con gái, lại không nghĩ rằng, con gái có khẩu vị giống cô ngược lại không ít!
Đáng tiếc, cô gái nhỏ, các cô đều đã tới chậm! Gốc cây xanh tươi mỹ vị non nớt này chị đây đã nhận trước!
Ừm, cũng có người tới sớm hơn so với cô, đáng tiếc, tới sớm không bằng tới đúng dịp, ai bảo lúc Triệu Thừa Dư thông suốt lại vừa lúc gặp Cố Hàm Ninh đây!
Cố Hàm Ninh trong lòng khẽ đắc ý, mím môi cười đưa tay đặt trên lưng Triệu Thừa Dư nhéo nhẹ, xoa bóp bày tỏ an ủi!
Triệu Thừa Dư nhíu mày lần nữa, nhìn Cố Hàm Ninh bật cười.
Cố Hàm Ninh cười chớp chớp mắt với Triệu Thừa Dư, trong ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt tươi tắn dí dỏm dường như phát ra ánh sáng lấp lánh.
Triệu Thừa Dư gần như không khắc chế được muốn đem Cố Hàm Ninh kéo vào trong ngực, hôn một cái, ôm một cái, sự tê dại nóng bỏng vừa rồi lúc hai người ở một mình như thoáng cái quay trở lại, làm cho cậu có chút miệng lưỡi đắng khô!
Ánh mắt Cố Hàm Ninh chăm chú nóng bỏng nhìn Triệu Thừa Dư, mặt mày cong cong, cười đến vui vẻ, tay trái thuận thế từ trên lưng Triệu Thừa Dư trượt xuống cái mông co giãn đầy đặn của cậu vỗ nhè nhẹ, sau đó mới nhanh chóng thu tay lại.
Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh miệng cười nghịch ngợm, bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu, trong mắt tràn đầy sủng nịch, dường như muốn tràn ra!
Tiếng nhạc vang lên, đã có người chọn bài, bắt đầu hát trước tiên.
Cố Hàm Ninh còn chưa từng nghe Triệu Thừa Dư ca hát bao giờ, liền đưa ngón trỏ ra chọc nhẹ thắt lưng cậu, ghé vào bên tai nói:
“Anh hát cho em nghe một chút nhé ?”
“Em muốn nghe cái gì?” Triệu Thừa Dư cười cũng bắt chước bộ dáng Cố Hàm Ninh ghé vào cạnh tai cô nói chuyện.
“Ừ, đều được, dễ nghe là được!”
Triệu Thừa Dư cười nhìn Cố Hàm Ninh, đứng dậy đến bên kia chọn bài, cô gái bên cạnh tựa hồ chần chừ, cũng vội vàng đi theo.
Cố Hàm Ninh mím môi cười, chỉ liếc mắt một cái sau đó đem tầm mắt chuyển hướng tới Triệu Thừa Dư.
Một hai người như vậy, cô dường như càng lúc càng bình tĩnh nha.
Cũng không phải là không thèm để ý, chỉ là nếu nghiêm túc so đo, thì có cái gì ghê gớm mà để ý ?
Chỉ cần Triệu Thừa Dư không nhìn đến bọn họ, như vậy bọn họ chẳng qua cũng chỉ đơn phương thầm mến mà thôi, từ trước giờ cô không can dự quá vào thế giới của Triệu Thừa Dư, cần gì phải sinh thêm phiền não, nếu không, với bạn học Triệu Thừa Dư ưu tú, cũng là quá cực khổ đi!
Ừm, huống chi, nghiêm túc thừa nhận, chưa tính đến kiếp trước, cô cũng không phải là không thầm mến qua người khác nha!
Ừ, đương nhiên, Lỗ Tĩnh Nhã đó là ngoại lệ! Nếu thực sự có người cố chấp muốn bước vào thế giới của cô cùng Triệu Thừa Dư, như vậy, cho dù chen vào được một đầu ngón tay, cô cũng sẽ không khách khí mà trực tiếp chặt xuống ném cho chó ăn!
Hừ hừ, đối phó địch nhân, chị đây chính là rất lãnh khốc vô tình !
Triệu Thừa Dư chọn bài rất nhanh, trực tiếp thêm ca khúc vào, đợi đến người phía trước hát xong, liền cầm microphone đứng lên, mắt cười nhìn Cố Hàm Ninh, chậm rãi mở miệng.
Giọng ca trầm lắng tràn đầy tình cảm vang lên, Cố Hàm Ninh mím môi cười, trong mắt hơi hơi ướt át, đáy lòng run rẩy, phảng phất những ca từ kia đều tiến vào trong lòng cô!
“Anh vẫn luôn ở phía sau em chờ đợi
Chờ có một ngày em quay đầu lại nhìn anh
Nụ cười của anh đều trao cho em
Hi vọng em vui vẻ
Khổ sở của em đều cho anh
Mọi thứ về em anh đều
Cất giữ thật tốt
Anh vẫn luôn ở phía sau chờ đợi em
Chờ một ngày em có thể cảm nhận được anh
Cho dù anh ở thế giới của em
Nhỏ bé giống như một hạt bụi
Anh cũng sẽ vẫn trao cho em tất cả ánh sáng và ấm áp nơi anh
. . .”
( Bài hát Anh Luôn Ở Đây _ Tô Hữu Bằng)
Hát xong một bài, tầm mắt Triệu Thừa Dư cũng không có rời khỏi Cố Hàm Ninh, người ngu ngốc cũng biết cậu hát cho ai nghe.
Chờ cậu hát xong, các bạn học bên cạnh liền bắt đầu ồn ào.
“Song ca! Song ca! Song ca!”
Lục Khải mở âm thanh lớn nhất, một bạn nữ bên cạnh lại đẩy cậu một cái, ánh mắt ý bảo một cô gái đã cầm microphone còn lại.
Trên màn hình hiển thị chính là đôi tình nhân hát song ca, một microphone vẫn ở trong tay Triệu Thừa Dư, nhưng cái còn lại lại không phải ở trong tay Cố Hàm Ninh.
“Ai nha, Thẩm Điềm, người ta là nhường Triệu Thừa Dư cùng Cố Hàm Ninh song ca, cậu xem náo nhiệt gì nha! Bài hát tiếp theo cậu lại hát a!” Lục Khải cười hướng về phía Thẩm Điềm đang cúi thấp đầu, người cứng đờ vẫn cố chấp cầm lấy Microphone không thả vẫy vẫy tay.
Cố Hàm Ninh khe khẽ mỉm cười, liếc mắt qua microphone trước mặt Thẩm Điềm, nhìn Triệu Thừa Dư nhíu mày cười một tiếng.
“Thôi, nhường Thẩm Điềm hát trước đi. Bọn mình hát sau.” Triệu Thừa Dư cười nói, đem microphone để ở trên bàn trà, trở lại ngồi bên cạnh Cố Hàm Ninh.
Một bên đã có bạn nam đứng lên, cầm lên microphone Triệu Thừa Dư để xuống.
“Là song ca nha! Bài này mình hát, Thẩm Điềm, mình và cậu cùng nhau hát đi?”
“Thật là dễ nghe!”
Triệu Thừa Dư vừa ngồi xuống, Cố Hàm Ninh liền dựa sát vào, hơn nửa trọng lượng tựa vào trên người Triệu Thừa Dư, dán vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói chuyện.
Triệu Thừa Dư nhịn xuống muốn sờ lỗ tai, cười lặng lẽ đưa tay vòng qua lưng Cố Hàm Ninh nhẹ nhàng ôm.
“Em còn muốn nghe bài gì? trở về từ từ mình hát cho cậu nghe?”
“Bài gì cũng được?” Cố Hàm Ninh cười nhíu mày.
“Ừ, không biết mình sẽ học.” Triệu Thừa Dư gật đầu đáp ứng, không chần chừ.
Cố Hàm Ninh tự nhiên không có chú ý đến, cô cười liếc Lục Khải một cái, cũng chỉ là mím môi cười.
Trông bộ dáng có lẽ là bạn học trung học.
Triệu Thừa Dư vỗ vỗ vai Lục Khải, có chút ngại ngùng, dù sao thì vừa rồi nếu như cứ tiếp tục như vậy, cậu cũng không biết có kiềm hãm được không nữa… Chính là hiện tại, đứng trước mặt bạn học cậu có chút lúng túng.
May mắn là áo khoác đủ dài…
Nhưng mà trong lòng cũng không phải là không có nuối tiếc, nếu như bọn họ không đến, hoặc giả như chậm hơn một hồi, chậm thêm một chút nữa thôi…
“Hắc, lớp trưởng, mình cũng coi như là bà mối của hai người đi? Chuyện tốt mà thành, không nghĩ tới khao mình à?”
Lời này Lục Khải là nói với Cố Hàm Ninh, trả lời lại là Triệu Thừa Dư.
“Nhất định rồi! Chúng mình mời cậu ăn cơm nhé? Địa điểm tùy cậu bố trí!”
Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh một cái, cười đồng ý.
Trong đám bạn học trung học của Triệu Thừa Dư, Lục Khải cũng đã sớm quen biết Cố Hàm Ninh, mọi người thấy vậy liền bật cười.
Triệu Thừa Dư cười đi qua, kéo Cố Hàm Ninh đứng dậy.
“Đây là bạn gái của mình, Cố Hàm Ninh, đây đều là bạn học trung học của mình!”
“Này này này, chúng mình đều có tên, có họ a!”
“Các bạn quá nhiều người, nhất định là Hàm Ninh cũng không nhớ ngay được.”
Triệu Thừa Dư cũng không sợ bạn học trêu chọc, nắm lấy tay Cố Hàm Ninh, thỉnh thoảng quay nhìn, tươi cười từ trên mặt nhuốm đến trong mắt.
Bạn cùng lớp cấp hai của Triệu Thưa Dư nói là mở hội bạn học, thật ra chẳng qua là mấy bạn học tụ họp cùng nhau vui đùa một chút, vốn chính là gọi Triệu Thừa Dư cùng đi ra ngoài chơi, nhưng bây giờ người ta còn có bạn gái ở đây, tự nhiên bỏ lại người đi một mình sẽ không tốt.
“Triệu Thừa Dư, chúng ta dự định đi KTV, vừa đúng lúc lớp cũ của mình cũng ở đây, không bằng cùng đi a?”
Triệu Thừa Dư quay đầu nhìn Cố Hàm Ninh, ánh mắt mang theo dò hỏi.
Thế giới hai người khó có được bị quấy rầy, trong lòng Cố Hàm Ninh có chút bất mãn, nhưng là tình huống hiện tại, cô cũng không thể nói: bạn học Triệu, không cho phép đi, theo mình!
Được rồi, làm bạn gái hiền lành ôn nhu săn sóc, tự nhiên nên hành động như một cô gái nhỏ!
“Tùy cậu đấy. Nhưng mà cơm chiều mình phải về nhà cô mình ăn.”
“Tốt lắm, chúng ta cùng nhau đi!”
Bạn học trung học cũng quả thật lâu rồi không gặp, Triệu Thừa Dư ít nhiều có chút hoài niệm, tuy rằng, hôm nay, bọn họ tới không đúng lúc. .
Lễ mừng năm mới vừa qua, KTV dĩ nhiên là rất đông, chờ tới lúc bọn họ đến quán KTV hay đi gần đó thì cũng chỉ còn lại một phòng nhỏ.
“Có phòng còn hơn không, dù sao phòng lớn hay nhỏ cùng một lúc cũng chỉ có thể hát một bài a! Ngồi chen chúc nhau càng tình cảm hơn!”
Mọi người nở nụ cười.
“Vậy thuê phòng này đi !”
Dù sao, quan trọng nhất không phải chuyện ca hát!
Vốn là bảy người, cộng thêm Triệu Thừa Dư cùng Cố Hàm Ninh, vừa chín người, phòng nhỏ tuy rằng không đủ rộng rãi, nhưng cũng không quá mức chật chội.
Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư lần lượt ngồi ở góc khuất của ghế sofa hình chữ U, ngẩng đầu đánh giá, liền đối diện với đôi mắt đẹp, trong suốt. Cố Hàm Ninh hơi cười cười, sau đó tự nhiên dời đi tầm mắt.
Đôi mắt vừa to lại vừa tròn, rất đẹp, đáng tiếc bên trong lại nhàn nhạt u oán làm mất đi mấy phần hào quang rực rỡ.
Cố Hàm Ninh nhìn mấy người trong đó vô tình hay cố ý né tránh, cô gái mang theo u oán, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Triệu Thừa Dư.
Triệu Thừa Dư không có chú ý, quay đầu nắm tay Cố Hàm Ninh, nhẹ nhàng nhíu mày.
“Tay cậu còn lạnh như vậy, đừng kéo áo khoác .”
“Không sao đâu, mùa đông đến mình đều như vậy.” Cố Hàm Ninh đem tầm mắt thu hồi lại, cười liếc nhìn Triệu Thừa Dư, dựa sát vào nhẹ giọng cười nói, “Không phải có cậu sưởi ấm sao!”
Triệu Thừa Dư nở nụ cười, chân mày giãn ra, như gió xuân đi vào lòng người.
“Được, mình sưởi ấm cho cậu. . .” Vừa nói liền cầm đôi tay Cố Hàm Ninh, đặt ở trong lòng bàn tay mình, để trên đùi.
Trong phòng ánh sáng lờ mờ, mọi người cười ngồi xuống, thật ra cũng không có nhiều người chú ý đến bọn họ bên này, chỉ là Cố Hàm Ninh ngẩng đầu lần nữa, vừa vặn hướng lên đôi mắt to xinh đẹp kia, mông lung sương mù, tình cảm lưu chuyển.
Cố Hàm Ninh vẫn là cười quay đầu đi.
Thời niên thiếu, luôn có một người như vậy, dấu ấn dưới đáy lòng, hoặc là chậm rãi trôi qua, hoặc là khắc cốt ghi tâm!
Cố Hàm Ninh có chút ngơ ngẩn với hồi ức, thời trung học hoặc là cấp ba, tựa như cũng có một người như vậy, len lén để ở trong lòng, mỗi ngày ánh mắt đều chú ý cậu, nhưng khi ánh mắt cậu nhìn đến, tim đập liền rộn lên cuống quít cúi đầu. Khi thành tích kỳ thi công bố thì ở trên danh sách trước tiên sẽ tìm kiếm tên của cậu, sau đó tính khoảng cách giữa tên của hai người. Ngẫu nhiên vì một câu của cậu mà vui vẻ cả ngày, cũng sẽ bởi vì cậu cười với nữ sinh khác mà uể oải. . .
Đúng vậy a trong lòng cô gái nào mà chưa từng có một người như vậy! Thiện cảm nhẹ nhàng, một số đâm chồi, có một số héo rũ, nhưng ít nhiều để lại dấu ấn nông sâu trong lòng.
Cái thời của cô, bởi vì quá xa xôi, chỉ nhớ mang máng có một thân ảnh, nhưng đã không còn nhớ rõ tên. Cho dù bộ mặt đối phương đã mơ hồ, nhưng trái tim vừa đập thình thịch lại dè dè dặt dặt, nhớ lại, vẫn tốt đẹp!
Cố Hàm Ninh khóe môi ẩn chứa nụ cười, quay đầu liếc vẻ mặt tuấn tú của Triệu Thừa Dư.
Người đàn ông mà cô chọn, đương nhiên phải là một người ưu tú ! Cấp hai cũng thế, cấp ba cũng tốt, đều không thể thiếu một hai thiếu nữ thầm mến, ừ, bình thường! Rất bình thường!
Cố Hàm Ninh khóe môi mỉm cười càng thêm ôn nhu, rút tay trái ra, ánh mắt Triệu Thừa Dư hơi hơi nghi hoặc, len nhéo thắt lưng cậu một cái.
Triệu Thừa Dư cau mày, cười nhíu mày nhìn về phía Cố Hàm Ninh.
Cố Hàm Ninh cười híp híp mắt, quay đầu trở lại, bĩu bĩu khóe môi.
Hừ, đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt!
Cô còn tưởng rằng Triệu Thừa Dư hướng nội, không thu hút con gái, lại không nghĩ rằng, con gái có khẩu vị giống cô ngược lại không ít!
Đáng tiếc, cô gái nhỏ, các cô đều đã tới chậm! Gốc cây xanh tươi mỹ vị non nớt này chị đây đã nhận trước!
Ừm, cũng có người tới sớm hơn so với cô, đáng tiếc, tới sớm không bằng tới đúng dịp, ai bảo lúc Triệu Thừa Dư thông suốt lại vừa lúc gặp Cố Hàm Ninh đây!
Cố Hàm Ninh trong lòng khẽ đắc ý, mím môi cười đưa tay đặt trên lưng Triệu Thừa Dư nhéo nhẹ, xoa bóp bày tỏ an ủi!
Triệu Thừa Dư nhíu mày lần nữa, nhìn Cố Hàm Ninh bật cười.
Cố Hàm Ninh cười chớp chớp mắt với Triệu Thừa Dư, trong ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt tươi tắn dí dỏm dường như phát ra ánh sáng lấp lánh.
Triệu Thừa Dư gần như không khắc chế được muốn đem Cố Hàm Ninh kéo vào trong ngực, hôn một cái, ôm một cái, sự tê dại nóng bỏng vừa rồi lúc hai người ở một mình như thoáng cái quay trở lại, làm cho cậu có chút miệng lưỡi đắng khô!
Ánh mắt Cố Hàm Ninh chăm chú nóng bỏng nhìn Triệu Thừa Dư, mặt mày cong cong, cười đến vui vẻ, tay trái thuận thế từ trên lưng Triệu Thừa Dư trượt xuống cái mông co giãn đầy đặn của cậu vỗ nhè nhẹ, sau đó mới nhanh chóng thu tay lại.
Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh miệng cười nghịch ngợm, bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu, trong mắt tràn đầy sủng nịch, dường như muốn tràn ra!
Tiếng nhạc vang lên, đã có người chọn bài, bắt đầu hát trước tiên.
Cố Hàm Ninh còn chưa từng nghe Triệu Thừa Dư ca hát bao giờ, liền đưa ngón trỏ ra chọc nhẹ thắt lưng cậu, ghé vào bên tai nói:
“Anh hát cho em nghe một chút nhé ?”
“Em muốn nghe cái gì?” Triệu Thừa Dư cười cũng bắt chước bộ dáng Cố Hàm Ninh ghé vào cạnh tai cô nói chuyện.
“Ừ, đều được, dễ nghe là được!”
Triệu Thừa Dư cười nhìn Cố Hàm Ninh, đứng dậy đến bên kia chọn bài, cô gái bên cạnh tựa hồ chần chừ, cũng vội vàng đi theo.
Cố Hàm Ninh mím môi cười, chỉ liếc mắt một cái sau đó đem tầm mắt chuyển hướng tới Triệu Thừa Dư.
Một hai người như vậy, cô dường như càng lúc càng bình tĩnh nha.
Cũng không phải là không thèm để ý, chỉ là nếu nghiêm túc so đo, thì có cái gì ghê gớm mà để ý ?
Chỉ cần Triệu Thừa Dư không nhìn đến bọn họ, như vậy bọn họ chẳng qua cũng chỉ đơn phương thầm mến mà thôi, từ trước giờ cô không can dự quá vào thế giới của Triệu Thừa Dư, cần gì phải sinh thêm phiền não, nếu không, với bạn học Triệu Thừa Dư ưu tú, cũng là quá cực khổ đi!
Ừm, huống chi, nghiêm túc thừa nhận, chưa tính đến kiếp trước, cô cũng không phải là không thầm mến qua người khác nha!
Ừ, đương nhiên, Lỗ Tĩnh Nhã đó là ngoại lệ! Nếu thực sự có người cố chấp muốn bước vào thế giới của cô cùng Triệu Thừa Dư, như vậy, cho dù chen vào được một đầu ngón tay, cô cũng sẽ không khách khí mà trực tiếp chặt xuống ném cho chó ăn!
Hừ hừ, đối phó địch nhân, chị đây chính là rất lãnh khốc vô tình !
Triệu Thừa Dư chọn bài rất nhanh, trực tiếp thêm ca khúc vào, đợi đến người phía trước hát xong, liền cầm microphone đứng lên, mắt cười nhìn Cố Hàm Ninh, chậm rãi mở miệng.
Giọng ca trầm lắng tràn đầy tình cảm vang lên, Cố Hàm Ninh mím môi cười, trong mắt hơi hơi ướt át, đáy lòng run rẩy, phảng phất những ca từ kia đều tiến vào trong lòng cô!
“Anh vẫn luôn ở phía sau em chờ đợi
Chờ có một ngày em quay đầu lại nhìn anh
Nụ cười của anh đều trao cho em
Hi vọng em vui vẻ
Khổ sở của em đều cho anh
Mọi thứ về em anh đều
Cất giữ thật tốt
Anh vẫn luôn ở phía sau chờ đợi em
Chờ một ngày em có thể cảm nhận được anh
Cho dù anh ở thế giới của em
Nhỏ bé giống như một hạt bụi
Anh cũng sẽ vẫn trao cho em tất cả ánh sáng và ấm áp nơi anh
. . .”
( Bài hát Anh Luôn Ở Đây _ Tô Hữu Bằng)
Hát xong một bài, tầm mắt Triệu Thừa Dư cũng không có rời khỏi Cố Hàm Ninh, người ngu ngốc cũng biết cậu hát cho ai nghe.
Chờ cậu hát xong, các bạn học bên cạnh liền bắt đầu ồn ào.
“Song ca! Song ca! Song ca!”
Lục Khải mở âm thanh lớn nhất, một bạn nữ bên cạnh lại đẩy cậu một cái, ánh mắt ý bảo một cô gái đã cầm microphone còn lại.
Trên màn hình hiển thị chính là đôi tình nhân hát song ca, một microphone vẫn ở trong tay Triệu Thừa Dư, nhưng cái còn lại lại không phải ở trong tay Cố Hàm Ninh.
“Ai nha, Thẩm Điềm, người ta là nhường Triệu Thừa Dư cùng Cố Hàm Ninh song ca, cậu xem náo nhiệt gì nha! Bài hát tiếp theo cậu lại hát a!” Lục Khải cười hướng về phía Thẩm Điềm đang cúi thấp đầu, người cứng đờ vẫn cố chấp cầm lấy Microphone không thả vẫy vẫy tay.
Cố Hàm Ninh khe khẽ mỉm cười, liếc mắt qua microphone trước mặt Thẩm Điềm, nhìn Triệu Thừa Dư nhíu mày cười một tiếng.
“Thôi, nhường Thẩm Điềm hát trước đi. Bọn mình hát sau.” Triệu Thừa Dư cười nói, đem microphone để ở trên bàn trà, trở lại ngồi bên cạnh Cố Hàm Ninh.
Một bên đã có bạn nam đứng lên, cầm lên microphone Triệu Thừa Dư để xuống.
“Là song ca nha! Bài này mình hát, Thẩm Điềm, mình và cậu cùng nhau hát đi?”
“Thật là dễ nghe!”
Triệu Thừa Dư vừa ngồi xuống, Cố Hàm Ninh liền dựa sát vào, hơn nửa trọng lượng tựa vào trên người Triệu Thừa Dư, dán vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói chuyện.
Triệu Thừa Dư nhịn xuống muốn sờ lỗ tai, cười lặng lẽ đưa tay vòng qua lưng Cố Hàm Ninh nhẹ nhàng ôm.
“Em còn muốn nghe bài gì? trở về từ từ mình hát cho cậu nghe?”
“Bài gì cũng được?” Cố Hàm Ninh cười nhíu mày.
“Ừ, không biết mình sẽ học.” Triệu Thừa Dư gật đầu đáp ứng, không chần chừ.
/97
|