- Mày thấy cái này được chưa ? - Phương hỏi nó và Yến .
- Duyệt ! - cả hai đồng thanh .
- Thế thì đi thôi ! - cả ba đứa nó đi ra khỏi cửa hàng tiến đến ba chiếc mô tô phóng đi như gió trong phút chốc đã chẳng thấy đâu .
------------------------------------
- Bọn bây xong chưa thế ? - hắn nhìn đồng hồ rồi hỏi .
- Sắp xong rồi ! - Nam lên tiếng .
- Xong ! Go ! - Nhật bay ra ôm cổ hắn làm hắn giật mình rồi nhận nay một cái lườm từ hắn .
--------------------------------------------
Tại bar White
3 chiếc mô tô dừng trước cổng , ba đứa nó sải chân đứng xuống tháo nón ra thì làm cho mọi người ở đấy đều phải quay đầu lại nhìn , bao con mắt nhìn họ , có người chảy cả máu mũi sao không chảy được . Yến mặc một đầm ôm sát cơ thể màu đen cúp ngực để lộ nửa vòng một quyến rũ , mang đôi giày boot cổ ngắn có gót cao làm nó cao thêm gần 10 cm . Phương mặc một chiếc váy ngắn bó sát vòng ba hấp dẫn , chiếc áo sơ mi hơi rộng mở hai cúc áo thu hút vô cùng . Còn nó mặc chiếc quần jeans ngắn đến nỗi không còn gì ngắn nữa rách rách vào chỗ , áo thun không quá rốn ôm vào eo nó màu trắng khoác thêm cái áo khoác đen ở ngoài và đôi giày chiến binh màu đen làm người ta nhìn vào cảm thấy CHẤT vô cùng . Cả ba đứa nó đi vào trong thì không gian cực kì feel , tiếng nhạc rất lớn , ánh đèn lập lờ lờ mờ bao sắc màu , biết bao con người đứng uốn lượn dưới ánh đèn , có cả những người ngồi trên bàn hút , chơi hàng đá bọn nó nhìn mà trong tởm vô cùng . Chúng nó đi vào chỗ đăng kí , gặp một cô nhân viên rất xinh đẹp , thân thiện .
- Cho chúng tôi đăng kí cuộc thi ! - nó nói giọng lạnh như băng . Nó nói bằng tiếng Anh.
- Cho tôi hỏi hok tên ba vị ! - cô nhân viên này là Tina , cô mỉm cười hỏi . Cô này người Anh.
- Rose ! - Phương nói .
- Sunshine ! - Yến nói .
- Rain ! - nó lên tiếng làm cô nhân viên hỏi lại .
- Rain ? Mưa ? Đúng chứ ! - Tina mở to mắt nhìn nó , cô cảm thấy nó rất đẹp , đẹp vô cùng , cái tên rất đặt biệt tại sao lại là trời mưa .
- Đúng ! R-A-I-N ! - nó đọc từng chữ một .
- Ok Ok ! - cô cười tươi nói .
- Khoảng 30' nữa sẽ bắt đầu các cô chuẩn bị tốt nhé ! Fitting ! - chúng nó cười rồi ra quầy rượu .
- Ba ly rượu vang . - Phương gọi .
- Đứa nào thắng hồi đứa đấy đãi , Oki ? - Yến nói .
- Đấu đi , giành giải cao nhất thì hai đứa còn lại thua gì đi . - nó nói .
- Muốn gì cũng được chơi ? - Phương thách đấu .
- Ok Ok , chờ đi ! - ba đứa nói rồi phá lên cười làm cho bao con người lung lay con tim .
Đột nhiên ngoài cửa mọi người xôn xao cả lên bao cô gái nhìn với ánh mắt trái tim, muốn sở hữu . Tụi hắn bước vào , một người vẻ nổi loạn , một vẻ lạnh lùng , một nghịch ngợm . Nam mang vẻ nổi loạn , tóc nhuộm màu đỏ rượu , tai đeo khuyên , mũi bấm móc vào , mặc áo phông đen tạo kiểu rách một đường ngay vai , quần dài , giày đinh dát vàng thật . Nhật lại nghịch ngợm , công tử đổi cả màu tóc từ đen sang vàng , áo thun trắng , quần kaki ngắn đen , giày thể thao . Hắn thì thì thì lại sơ mi trắng , quần bò , phần trước áo bỏ vào quần phần sau để ngoài , mang giày lười . Ba người như làm náo loạn hết cả cái bar , nữ bu đông nghẹt hỏi này nọ nhưng bọn hắn thì lơ mắt làm ngơ chẳng quan tâm đi đến phía trước ngồi xuống một cái bàn lớn . - Bọn bây biến tao thành cái gì đây ? - hắn tức giận , hắn định mặc vest nhưng lại bị hai người kia bắt bận như thế .
- Tao thấy đẹp mà ! - Nhật vuốt vuốt cằm nhìn hắn .
- Rồi nhìn hai đứa mày kìa , chẳng giống cái gì hết , đổi cả màu tóc nữa chứ . Gớm ! - hắn phán chữ cuối làm hai đứa kia mặt như muốn giết chết hắn .
- Mày không biết gì về cái đẹp thì im đi ! Như thế mới truất's ! - Nhật và Nam cười rộ lên mặt hắn bí xị xuống .
- Xin chào quý vị ! Trước tiên tôi xin cảm ơn tất cả mọi người đã đến đây tham dự buổi party này ! Alex tôi cảm ơn và tôi muốn mọi người ở đây chơi với tôi một trò chơi , trò chơi có tên là The Smart , những người tôi đọc tên sau đây sẽ là những người tham gia trò chơi này :
Hoàng Nhật Long
Phạm Hoàng Nhật
Dương Minh Hạo
Lưu Hạ Vy ( nghe đến tên nó thì hắn sửng sốt , đứng lên nhìn xung quanh tìm kiếm nó )
Trần Ánh Phương ( Nam cũng chẳng khác gì , nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh )
Nguyễn Ngọc Yến ( Nhật thì thôi rồi sốt hết cả ruột )
Tên đó đnag định nói gì đó thì Nam lên tiếng
- Không có tôi à ! - cậu cầm trên tay ly rượu lắc lắc làm cho nước trong ly dịch chuyển theo . Trong lòng ai cũng đã biết chắc chắn hắn sẽ bày trò nhưng họ không ngờ lại có tụi nó ở đây , tất cả đều được chuẩn bị không lường là có sự cố lớn như thế , dù rất lo lắng nhưng họ không để đánh mất lý trí .
- Ôi ! Đỗ Nhật Nam đấy sao , lâu không gặp rồi , bạn tốt ! Thế cùng tham gia chung nhé . - Alex cười một nụ cười gian tà .
- Nào những người chơi đi theo tôi nào . - hắn bước xuống sân khấu dẫn chúng nó đến một tầng hầm rất lớn , ánh đèn yếu ớt không phải đèn mà là đuốc khoảng 1-2m mới có hai cây để hai bên tường , càng nhìn sâu bên trong càng tối , bọn nó nắm chặt tay tụi hắn .
- Nào , có cần sợ như thế không các cô gái . Nếu không có thể đi theo tôi , đi chơi với tôi này ! - Giọng nói từ phía sau phát ra , cả bọn quay đầu lại nhìn là Dương Minh Hạo .
- Hứ , có sợ chết đi nữa cũng không đi với ngươi . - nó lên giọng khinh bỉ tên đấy .
- Tôi thích em rồi đấy , cứng miệng lắm đi , chút nữa cũng phải quỳ dưới chân tôi thôi . - Dương Minh Hạo tiến lại gần nói , nhếch mép cười .
- Sao ? Thấy những bậc đá đấy không ? Qua hết ải này đi từ từ sẽ có trò vui , chúng mày chỉ có 3 tiếng để ra khỏi đây nếu không cả bọn chết từ từ nhá ! Có bom đấy , bùm ! Haaaaaa! - Alex nói rồi cười to bỏ đi .
- Này , sao nhóc lại ở đây hả ? - hắn trừng mắt với nó .
- Tôi ở đâu kệ tôi . - nó nghênh mặt với hắn .
- Ai cho nhóc đến mấy chỗ như thế này hả ? Biết nguy hiểm lắm không - hắn quát lên .
- Chúng tôi chỉ muốn tham gia cuộc thi DJ thôi mà , có ai biết chuyện này đâu . - nó cãi lại .
- Thôi im hết đi , nhìn kìa ! - Nam chỉ tay về phía những bậc thằng hiện lên vài lí hiệu rất khó hiểu ánh vàng lên .
- Không có tín hiệu ! Đệt thật ! - Nhật mở điện thoại .
- Những kí hiệu la mã , hôm bữa tao vừa đọc qua cuốn sách về những kí hiệu trong kim tự tháp , nó tương tự thế này để tao giải . - Nam nói rồi chỉ chỉ tay về phía trước miệng nhép nhép gì đó rồi hô to .
- Có rồi tổng cộng có 50 bậc đá , nghe cho kĩ , nhớ và làm theo tôi . Bắt đầu trái 2 bước lên 1 bước phải 4 bước lên tiếp tục phải 1 bước trái 3 bước lên.........- Nam cứ thế nói rồi nội người bước theo đúng thật họ đã qua được chỉ trong 5' . Một cái loa ở đâu đó phát ra .
- Bọn mày cũng nhanh dữ , thế chuẩn bị cho trận tiếp đi , đi cho cẩn thận kẻo dao nó xẹt ngang ! - giọng Alex nghe thật đê tiện .
Hai bên tường có những khe hở bên trong đấy là những lưỡi dao sắc bén vô cùng , phía dưới chân là những miếng thủy tinh vụn vỡ , có mấy cái gì đấy nhô lên , chỉ cần dẫm phải đấm thoii thì những con dao sẽ lao nhanh ra , ánh sáng ngày càng yếu bóng tối sắp chiếm gần hết ngọn lửa .
- Đi ! - hắn nắm chặt tay nó .
- Cẩn thận đấy . Đừng để bị thương . - Nhật nói rồi dìu Yến từ từ theo lối đi của hắn .
Gần qua hết đường thì.......
- Áaaaaaa....- tiếng hét thất thanh của Phương .
- Phươngggggggggg! - Nam la lên cũng nhanh chóng né ra những lưỡi dao sắc nhọn phóng vụn vút qua lại , đến khi qua được thì chẳng còn thấy Phương đâu khi nãy Nam nhớ rất rõ họ đi đúng theo cách đi của hắn nhưng tại sao , bàn tay Nam chỉ còn lại hơi ấm của Phương...........
- Duyệt ! - cả hai đồng thanh .
- Thế thì đi thôi ! - cả ba đứa nó đi ra khỏi cửa hàng tiến đến ba chiếc mô tô phóng đi như gió trong phút chốc đã chẳng thấy đâu .
------------------------------------
- Bọn bây xong chưa thế ? - hắn nhìn đồng hồ rồi hỏi .
- Sắp xong rồi ! - Nam lên tiếng .
- Xong ! Go ! - Nhật bay ra ôm cổ hắn làm hắn giật mình rồi nhận nay một cái lườm từ hắn .
--------------------------------------------
Tại bar White
3 chiếc mô tô dừng trước cổng , ba đứa nó sải chân đứng xuống tháo nón ra thì làm cho mọi người ở đấy đều phải quay đầu lại nhìn , bao con mắt nhìn họ , có người chảy cả máu mũi sao không chảy được . Yến mặc một đầm ôm sát cơ thể màu đen cúp ngực để lộ nửa vòng một quyến rũ , mang đôi giày boot cổ ngắn có gót cao làm nó cao thêm gần 10 cm . Phương mặc một chiếc váy ngắn bó sát vòng ba hấp dẫn , chiếc áo sơ mi hơi rộng mở hai cúc áo thu hút vô cùng . Còn nó mặc chiếc quần jeans ngắn đến nỗi không còn gì ngắn nữa rách rách vào chỗ , áo thun không quá rốn ôm vào eo nó màu trắng khoác thêm cái áo khoác đen ở ngoài và đôi giày chiến binh màu đen làm người ta nhìn vào cảm thấy CHẤT vô cùng . Cả ba đứa nó đi vào trong thì không gian cực kì feel , tiếng nhạc rất lớn , ánh đèn lập lờ lờ mờ bao sắc màu , biết bao con người đứng uốn lượn dưới ánh đèn , có cả những người ngồi trên bàn hút , chơi hàng đá bọn nó nhìn mà trong tởm vô cùng . Chúng nó đi vào chỗ đăng kí , gặp một cô nhân viên rất xinh đẹp , thân thiện .
- Cho chúng tôi đăng kí cuộc thi ! - nó nói giọng lạnh như băng . Nó nói bằng tiếng Anh.
- Cho tôi hỏi hok tên ba vị ! - cô nhân viên này là Tina , cô mỉm cười hỏi . Cô này người Anh.
- Rose ! - Phương nói .
- Sunshine ! - Yến nói .
- Rain ! - nó lên tiếng làm cô nhân viên hỏi lại .
- Rain ? Mưa ? Đúng chứ ! - Tina mở to mắt nhìn nó , cô cảm thấy nó rất đẹp , đẹp vô cùng , cái tên rất đặt biệt tại sao lại là trời mưa .
- Đúng ! R-A-I-N ! - nó đọc từng chữ một .
- Ok Ok ! - cô cười tươi nói .
- Khoảng 30' nữa sẽ bắt đầu các cô chuẩn bị tốt nhé ! Fitting ! - chúng nó cười rồi ra quầy rượu .
- Ba ly rượu vang . - Phương gọi .
- Đứa nào thắng hồi đứa đấy đãi , Oki ? - Yến nói .
- Đấu đi , giành giải cao nhất thì hai đứa còn lại thua gì đi . - nó nói .
- Muốn gì cũng được chơi ? - Phương thách đấu .
- Ok Ok , chờ đi ! - ba đứa nói rồi phá lên cười làm cho bao con người lung lay con tim .
Đột nhiên ngoài cửa mọi người xôn xao cả lên bao cô gái nhìn với ánh mắt trái tim, muốn sở hữu . Tụi hắn bước vào , một người vẻ nổi loạn , một vẻ lạnh lùng , một nghịch ngợm . Nam mang vẻ nổi loạn , tóc nhuộm màu đỏ rượu , tai đeo khuyên , mũi bấm móc vào , mặc áo phông đen tạo kiểu rách một đường ngay vai , quần dài , giày đinh dát vàng thật . Nhật lại nghịch ngợm , công tử đổi cả màu tóc từ đen sang vàng , áo thun trắng , quần kaki ngắn đen , giày thể thao . Hắn thì thì thì lại sơ mi trắng , quần bò , phần trước áo bỏ vào quần phần sau để ngoài , mang giày lười . Ba người như làm náo loạn hết cả cái bar , nữ bu đông nghẹt hỏi này nọ nhưng bọn hắn thì lơ mắt làm ngơ chẳng quan tâm đi đến phía trước ngồi xuống một cái bàn lớn . - Bọn bây biến tao thành cái gì đây ? - hắn tức giận , hắn định mặc vest nhưng lại bị hai người kia bắt bận như thế .
- Tao thấy đẹp mà ! - Nhật vuốt vuốt cằm nhìn hắn .
- Rồi nhìn hai đứa mày kìa , chẳng giống cái gì hết , đổi cả màu tóc nữa chứ . Gớm ! - hắn phán chữ cuối làm hai đứa kia mặt như muốn giết chết hắn .
- Mày không biết gì về cái đẹp thì im đi ! Như thế mới truất's ! - Nhật và Nam cười rộ lên mặt hắn bí xị xuống .
- Xin chào quý vị ! Trước tiên tôi xin cảm ơn tất cả mọi người đã đến đây tham dự buổi party này ! Alex tôi cảm ơn và tôi muốn mọi người ở đây chơi với tôi một trò chơi , trò chơi có tên là The Smart , những người tôi đọc tên sau đây sẽ là những người tham gia trò chơi này :
Hoàng Nhật Long
Phạm Hoàng Nhật
Dương Minh Hạo
Lưu Hạ Vy ( nghe đến tên nó thì hắn sửng sốt , đứng lên nhìn xung quanh tìm kiếm nó )
Trần Ánh Phương ( Nam cũng chẳng khác gì , nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh )
Nguyễn Ngọc Yến ( Nhật thì thôi rồi sốt hết cả ruột )
Tên đó đnag định nói gì đó thì Nam lên tiếng
- Không có tôi à ! - cậu cầm trên tay ly rượu lắc lắc làm cho nước trong ly dịch chuyển theo . Trong lòng ai cũng đã biết chắc chắn hắn sẽ bày trò nhưng họ không ngờ lại có tụi nó ở đây , tất cả đều được chuẩn bị không lường là có sự cố lớn như thế , dù rất lo lắng nhưng họ không để đánh mất lý trí .
- Ôi ! Đỗ Nhật Nam đấy sao , lâu không gặp rồi , bạn tốt ! Thế cùng tham gia chung nhé . - Alex cười một nụ cười gian tà .
- Nào những người chơi đi theo tôi nào . - hắn bước xuống sân khấu dẫn chúng nó đến một tầng hầm rất lớn , ánh đèn yếu ớt không phải đèn mà là đuốc khoảng 1-2m mới có hai cây để hai bên tường , càng nhìn sâu bên trong càng tối , bọn nó nắm chặt tay tụi hắn .
- Nào , có cần sợ như thế không các cô gái . Nếu không có thể đi theo tôi , đi chơi với tôi này ! - Giọng nói từ phía sau phát ra , cả bọn quay đầu lại nhìn là Dương Minh Hạo .
- Hứ , có sợ chết đi nữa cũng không đi với ngươi . - nó lên giọng khinh bỉ tên đấy .
- Tôi thích em rồi đấy , cứng miệng lắm đi , chút nữa cũng phải quỳ dưới chân tôi thôi . - Dương Minh Hạo tiến lại gần nói , nhếch mép cười .
- Sao ? Thấy những bậc đá đấy không ? Qua hết ải này đi từ từ sẽ có trò vui , chúng mày chỉ có 3 tiếng để ra khỏi đây nếu không cả bọn chết từ từ nhá ! Có bom đấy , bùm ! Haaaaaa! - Alex nói rồi cười to bỏ đi .
- Này , sao nhóc lại ở đây hả ? - hắn trừng mắt với nó .
- Tôi ở đâu kệ tôi . - nó nghênh mặt với hắn .
- Ai cho nhóc đến mấy chỗ như thế này hả ? Biết nguy hiểm lắm không - hắn quát lên .
- Chúng tôi chỉ muốn tham gia cuộc thi DJ thôi mà , có ai biết chuyện này đâu . - nó cãi lại .
- Thôi im hết đi , nhìn kìa ! - Nam chỉ tay về phía những bậc thằng hiện lên vài lí hiệu rất khó hiểu ánh vàng lên .
- Không có tín hiệu ! Đệt thật ! - Nhật mở điện thoại .
- Những kí hiệu la mã , hôm bữa tao vừa đọc qua cuốn sách về những kí hiệu trong kim tự tháp , nó tương tự thế này để tao giải . - Nam nói rồi chỉ chỉ tay về phía trước miệng nhép nhép gì đó rồi hô to .
- Có rồi tổng cộng có 50 bậc đá , nghe cho kĩ , nhớ và làm theo tôi . Bắt đầu trái 2 bước lên 1 bước phải 4 bước lên tiếp tục phải 1 bước trái 3 bước lên.........- Nam cứ thế nói rồi nội người bước theo đúng thật họ đã qua được chỉ trong 5' . Một cái loa ở đâu đó phát ra .
- Bọn mày cũng nhanh dữ , thế chuẩn bị cho trận tiếp đi , đi cho cẩn thận kẻo dao nó xẹt ngang ! - giọng Alex nghe thật đê tiện .
Hai bên tường có những khe hở bên trong đấy là những lưỡi dao sắc bén vô cùng , phía dưới chân là những miếng thủy tinh vụn vỡ , có mấy cái gì đấy nhô lên , chỉ cần dẫm phải đấm thoii thì những con dao sẽ lao nhanh ra , ánh sáng ngày càng yếu bóng tối sắp chiếm gần hết ngọn lửa .
- Đi ! - hắn nắm chặt tay nó .
- Cẩn thận đấy . Đừng để bị thương . - Nhật nói rồi dìu Yến từ từ theo lối đi của hắn .
Gần qua hết đường thì.......
- Áaaaaaa....- tiếng hét thất thanh của Phương .
- Phươngggggggggg! - Nam la lên cũng nhanh chóng né ra những lưỡi dao sắc nhọn phóng vụn vút qua lại , đến khi qua được thì chẳng còn thấy Phương đâu khi nãy Nam nhớ rất rõ họ đi đúng theo cách đi của hắn nhưng tại sao , bàn tay Nam chỉ còn lại hơi ấm của Phương...........
/39
|