Cuộc sống của Tô Diệc Mân bây giờ vô cùng có quy luật, buổi sáng nghe Tô Tử Quân đọc báo, thi thoảng bảo Kha Hoa đến một chuyến nói về tình hình công ty, sau đó ra ngoài dạo bộ.
Tô Tử Quân đang bận rộn trong bếp. Trong nhận thức của bản thân cô, cháo là món ăn cô nấu ngon nhất.
Cô bưng cháo ra, ừm, rồi mau chóng phớt lờ cái nhíu mày của anh. Ngày trước anh am hiểu vờ vịt, còn bây giờ anh khinh thường giả vờ, thích hay không vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra.
“Nếm thử trước xem. Biết đâu lại là hương vị anh thích nhất thì sao.” Tử Quân dỗ dành.
Tô Diệc Mân rõ ràng không tin, nhưng vẫn cầm thìa lên, ăn một miếng đầy cam chịu.
Nét mặt đó chắc chắn là đau khổ, mày vẫn nhíu mãi.
Điều đó khiến Tô Tử Quân cũng nhíu mày. “Hương vị thế nào?” Cô hỏi với vẻ rất không chắc chắn.
“Khó ăn lắm.”
Không tin, kiên quyết không tin. Vừa nãy cô đã nếm thử rồi, hương vị rất ngon mới phải.
Tô Diệc Mân như nhìn ra suy nghĩ của cô. “Không tin hả? Vậy em nếm thử xem.”
Tô Tử Quân bán tin bán nghi cầm thìa lên, vừa nhìn anh, vừa cho vào miệng mình. Cô vừa húp vào, Tô Diệc Mân lập tức nhanh tay nhanh mắt đứng dậy, cố định cô cho vững. Tay anh ôm chặt cô, đầu lưỡi khẽ cuốn đi thức ăn trong miệng cô. Tô Tử Quân hơi nhíu mày, song lại không dám đẩy mạnh anh. Ngược lại, như thế lại hơi có cảm giác lạt mềm buộc chặt.
Anh giống như một đứa trẻ đắc thắng, ánh mắt cũng trở nên thuần khiết. “Hương vị rất ngon.”
Lời lẽ không đồng nhất như vậy khiến cô vừa xấu hổ vừa bực mình, chỉ có thể trừng anh.
Qua một lúc, cô bỗng gần như hét lên. “Tô Diệc Mân, anh lừa em, chân của anh…”
Tô Diệc Mân trông chẳng hề sợ hãi. “Bác sĩ nói sau phẫu thuật sẽ sinh ra tác dụng phụ nhất định, chân sẽ tê liệt trong thời gian ngắn, đã qua bao nhiêu ngày như thế rồi, đương nhiên… Ơ kìa, vẻ mặt em là sao vậy?”
Bấy giờ Tô Tử Quân mới hiểu được bản chất của anh. “Mặc kệ, anh đang lừa em.”
Sắc mặt Tô Diệc Mân sầm xuống. “Chẳng lẽ em mong chân anh thật sự không thể phục hồi lại à?”
Sao anh có thể đổ oan cho cô như thế?
“Hay là, em mong cả đời này anh đều phải ngồi xe lăn?”
“Tuyệt đối không có.”
“Vậy điệu bộ thất vọng khi em nhìn anh đứng dậy thì sao?”
Tô Tử Quân: “…”
Đây rốt cuộc là gì vậy?
Tô Tử Quân vừa rửa bát vừa phản tỉnh, rõ ràng mình tức giận, sao đến cuối cùng lại là mình vô lý?
Càng nghĩ càng thấy sai sai, tay vẫn còn bọt nước rửa bát nhưng cô vẫn cứ thế xông ra ngoài. Tô Diệc Mân đang xem tivi. “Em chắn anh rồi.”
“Xem xem xem, có gì hay mà xem?”
Tô Diệc Mân liếc cô một cái. “Đúng là không hay bằng em.”
Tô Tử Quân nhìn mình vẫn còn mặc tạp dề và đầy bọt nước rửa bát trên tay, lại hộc tốc xông vào bếp rửa sạch.
Tô Diệc Mân nhìn bóng lưng cô, trong mắt đều là vẻ thỏa mãn.
Tô Tử Quân vẫn không phục, bèn bắt “bệnh nhân” “vừa khỏi bệnh” là anh quét tước sạch sẽ. Còn cô thì nhàn nhã nằm trên sofa xem tivi, như thể tivi hay vô cùng, hoàn toàn quên lời cô đã nói với anh trước đó.
Tô Diệc Mân cầm chổi khua mấy cái, Tô Tử Quân bất mãn nhìn anh. “Ê, chắn em rồi.”
Tô Diệc Mân nghiêng người.
“Vẫn chắn.”
Tô Diệc Mân lại nghiêng, rồi mới nói với vẻ hơi bất mãn: “Hay thế à?” Đều là mấy chương trình khỉ gì, chẳng có chút bổ ích nào.
Tô Tử Quân nghiêm trang gật đầu. “Hay cực cực cực kỳ.”
Tô Diệc Mân cam chịu quét dọn.
Lại qua một lúc.
Tô Diệc Mân thực sự không thể nhịn được nữa. “Cái miệng em có thể dừng lại được không?”
Khắp sàn nhà đều là vỏ hạt dưa, chỗ vừa quét, cô có thể phun ra một đống to ngay lập tức. Thật sự không biết nên thấy vui vì răng cô khỏe, hay là nên thấy vui vì hạt dưa có sức hấp dẫn nữa.
Cô mỉm cười trả lời, làm người phải có lễ độ chứ. “Không thể.”
Tô Diệc Mân: “…”
Cảm giác có thể sai khiến người khác, mùi vị đó, thật sự quá sướng.
Sau khi quét nhà xong, Tô Diệc Mân cầm một bộ cờ tướng đi đến bên cạnh cô. “Chơi nhé!”
Trông Tô Tử Quân đầy phòng bị. “Muốn làm gì?”
“Chi bằng chúng mình đánh cược nhé!”
“Cược gì?”
“Ai thua phải làm việc nhà.”
Cô ngẫm nghĩ, hơi thiệt. “Không muốn.”
“Anh nhường em một quân.”
“Không muốn.”
“Hai quân.” Tiếp tục dẫn dắt từng bước.
Suy nghĩ một lúc, vẫn hơi nguy hiểm.
“Em chơi cờ giỏi như thế, sợ gì?”
Không mắc mưu.
Tô Diệc Mân cười. “Cùng lắm là ba quân.”
“Chốt kèo.”
Hậu quả của chốt kèo vẫn là thua thê thảm, Tô Tử Quân trông đầy não nề. “Này, anh không được ăn hạt dưa.”
“Được.”
“Không được ném đồ xuống sàn nhà.”
“Được.”
“Sao dễ nói chuyện thế?”
“Anh có bảo em quét nhà hả?”
“Không.”
“Cho nên em chủ động đòi quét, anh đương nhiên phải ngoan ngoãn phối hợp rồi.”
Tô Tử Quân bò qua, đánh mạnh vào lưng anh. “Anh đáng ghét.”
Tô Diệc Mân cười. “Em muốn đền bù kiểu khác cho anh à?”
Nói đoạn, anh bèn túm tay cô lại, xoay người liền đè cô trên sofa, bất ngờ hôn cô.
Tô Tử Quân nhìn anh, tay khẽ đẩy, nhưng lại như không có tác dụng. Anh vẫn hôn cô, tay lại có mấy phần không an phận.
Ánh mắt cô trong veo, chỉ nhìn anh.
“Tô Diệc Mân.”
Không có lời nào khác, nhưng anh đã hiểu, sau đó dừng động tác lại. Anh yên lặng ôm cô, vỗ về cô, khẽ khàng vỗ đầu cô. “Anh có thể đợi, một mực đợi.”
Tô Tử Quân bỗng ưu thương, rúc vào trong lòng anh.
Cô nghe thấy anh nói: “Dù mất bao lâu, anh đều sẵn lòng đợi.”
Tô Tử Quân đang bận rộn trong bếp. Trong nhận thức của bản thân cô, cháo là món ăn cô nấu ngon nhất.
Cô bưng cháo ra, ừm, rồi mau chóng phớt lờ cái nhíu mày của anh. Ngày trước anh am hiểu vờ vịt, còn bây giờ anh khinh thường giả vờ, thích hay không vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra.
“Nếm thử trước xem. Biết đâu lại là hương vị anh thích nhất thì sao.” Tử Quân dỗ dành.
Tô Diệc Mân rõ ràng không tin, nhưng vẫn cầm thìa lên, ăn một miếng đầy cam chịu.
Nét mặt đó chắc chắn là đau khổ, mày vẫn nhíu mãi.
Điều đó khiến Tô Tử Quân cũng nhíu mày. “Hương vị thế nào?” Cô hỏi với vẻ rất không chắc chắn.
“Khó ăn lắm.”
Không tin, kiên quyết không tin. Vừa nãy cô đã nếm thử rồi, hương vị rất ngon mới phải.
Tô Diệc Mân như nhìn ra suy nghĩ của cô. “Không tin hả? Vậy em nếm thử xem.”
Tô Tử Quân bán tin bán nghi cầm thìa lên, vừa nhìn anh, vừa cho vào miệng mình. Cô vừa húp vào, Tô Diệc Mân lập tức nhanh tay nhanh mắt đứng dậy, cố định cô cho vững. Tay anh ôm chặt cô, đầu lưỡi khẽ cuốn đi thức ăn trong miệng cô. Tô Tử Quân hơi nhíu mày, song lại không dám đẩy mạnh anh. Ngược lại, như thế lại hơi có cảm giác lạt mềm buộc chặt.
Anh giống như một đứa trẻ đắc thắng, ánh mắt cũng trở nên thuần khiết. “Hương vị rất ngon.”
Lời lẽ không đồng nhất như vậy khiến cô vừa xấu hổ vừa bực mình, chỉ có thể trừng anh.
Qua một lúc, cô bỗng gần như hét lên. “Tô Diệc Mân, anh lừa em, chân của anh…”
Tô Diệc Mân trông chẳng hề sợ hãi. “Bác sĩ nói sau phẫu thuật sẽ sinh ra tác dụng phụ nhất định, chân sẽ tê liệt trong thời gian ngắn, đã qua bao nhiêu ngày như thế rồi, đương nhiên… Ơ kìa, vẻ mặt em là sao vậy?”
Bấy giờ Tô Tử Quân mới hiểu được bản chất của anh. “Mặc kệ, anh đang lừa em.”
Sắc mặt Tô Diệc Mân sầm xuống. “Chẳng lẽ em mong chân anh thật sự không thể phục hồi lại à?”
Sao anh có thể đổ oan cho cô như thế?
“Hay là, em mong cả đời này anh đều phải ngồi xe lăn?”
“Tuyệt đối không có.”
“Vậy điệu bộ thất vọng khi em nhìn anh đứng dậy thì sao?”
Tô Tử Quân: “…”
Đây rốt cuộc là gì vậy?
Tô Tử Quân vừa rửa bát vừa phản tỉnh, rõ ràng mình tức giận, sao đến cuối cùng lại là mình vô lý?
Càng nghĩ càng thấy sai sai, tay vẫn còn bọt nước rửa bát nhưng cô vẫn cứ thế xông ra ngoài. Tô Diệc Mân đang xem tivi. “Em chắn anh rồi.”
“Xem xem xem, có gì hay mà xem?”
Tô Diệc Mân liếc cô một cái. “Đúng là không hay bằng em.”
Tô Tử Quân nhìn mình vẫn còn mặc tạp dề và đầy bọt nước rửa bát trên tay, lại hộc tốc xông vào bếp rửa sạch.
Tô Diệc Mân nhìn bóng lưng cô, trong mắt đều là vẻ thỏa mãn.
Tô Tử Quân vẫn không phục, bèn bắt “bệnh nhân” “vừa khỏi bệnh” là anh quét tước sạch sẽ. Còn cô thì nhàn nhã nằm trên sofa xem tivi, như thể tivi hay vô cùng, hoàn toàn quên lời cô đã nói với anh trước đó.
Tô Diệc Mân cầm chổi khua mấy cái, Tô Tử Quân bất mãn nhìn anh. “Ê, chắn em rồi.”
Tô Diệc Mân nghiêng người.
“Vẫn chắn.”
Tô Diệc Mân lại nghiêng, rồi mới nói với vẻ hơi bất mãn: “Hay thế à?” Đều là mấy chương trình khỉ gì, chẳng có chút bổ ích nào.
Tô Tử Quân nghiêm trang gật đầu. “Hay cực cực cực kỳ.”
Tô Diệc Mân cam chịu quét dọn.
Lại qua một lúc.
Tô Diệc Mân thực sự không thể nhịn được nữa. “Cái miệng em có thể dừng lại được không?”
Khắp sàn nhà đều là vỏ hạt dưa, chỗ vừa quét, cô có thể phun ra một đống to ngay lập tức. Thật sự không biết nên thấy vui vì răng cô khỏe, hay là nên thấy vui vì hạt dưa có sức hấp dẫn nữa.
Cô mỉm cười trả lời, làm người phải có lễ độ chứ. “Không thể.”
Tô Diệc Mân: “…”
Cảm giác có thể sai khiến người khác, mùi vị đó, thật sự quá sướng.
Sau khi quét nhà xong, Tô Diệc Mân cầm một bộ cờ tướng đi đến bên cạnh cô. “Chơi nhé!”
Trông Tô Tử Quân đầy phòng bị. “Muốn làm gì?”
“Chi bằng chúng mình đánh cược nhé!”
“Cược gì?”
“Ai thua phải làm việc nhà.”
Cô ngẫm nghĩ, hơi thiệt. “Không muốn.”
“Anh nhường em một quân.”
“Không muốn.”
“Hai quân.” Tiếp tục dẫn dắt từng bước.
Suy nghĩ một lúc, vẫn hơi nguy hiểm.
“Em chơi cờ giỏi như thế, sợ gì?”
Không mắc mưu.
Tô Diệc Mân cười. “Cùng lắm là ba quân.”
“Chốt kèo.”
Hậu quả của chốt kèo vẫn là thua thê thảm, Tô Tử Quân trông đầy não nề. “Này, anh không được ăn hạt dưa.”
“Được.”
“Không được ném đồ xuống sàn nhà.”
“Được.”
“Sao dễ nói chuyện thế?”
“Anh có bảo em quét nhà hả?”
“Không.”
“Cho nên em chủ động đòi quét, anh đương nhiên phải ngoan ngoãn phối hợp rồi.”
Tô Tử Quân bò qua, đánh mạnh vào lưng anh. “Anh đáng ghét.”
Tô Diệc Mân cười. “Em muốn đền bù kiểu khác cho anh à?”
Nói đoạn, anh bèn túm tay cô lại, xoay người liền đè cô trên sofa, bất ngờ hôn cô.
Tô Tử Quân nhìn anh, tay khẽ đẩy, nhưng lại như không có tác dụng. Anh vẫn hôn cô, tay lại có mấy phần không an phận.
Ánh mắt cô trong veo, chỉ nhìn anh.
“Tô Diệc Mân.”
Không có lời nào khác, nhưng anh đã hiểu, sau đó dừng động tác lại. Anh yên lặng ôm cô, vỗ về cô, khẽ khàng vỗ đầu cô. “Anh có thể đợi, một mực đợi.”
Tô Tử Quân bỗng ưu thương, rúc vào trong lòng anh.
Cô nghe thấy anh nói: “Dù mất bao lâu, anh đều sẵn lòng đợi.”
/105
|