Đi sang trái, bước sang phải.
Hai hướng trái ngược nhau, bèn cho rằng đây là khoảng cách vĩnh viễn.
Nắm một sợi dây vô hình càng bước càng xa.
Chỉ là, chúng ta đều quên mất.
Trước giờ, Trái đất luôn luôn tròn.
—Tô Tử Quân.
————————-
Thành tích của Tô Tử Quân không quá tốt, nhưng trong trường, có vẻ người như vậy càng dễ nhận được sự công nhận của người khác hơn. Sự tồn tại của cô vừa không tạo thành mối uy hiếp với những người có thành tích tốp đầu, lại càng không quan trọng với những người không coi trọng thành tích. Cho nên, cuộc sống của Tô Tử Quân được coi như sóng yên biển lặng.
Tô Diệc Mân họa hoằn lắm mới về nhà, Tô Tử Quân cũng đã quen với sự yên bình như vậy.
Trong kỳ nghỉ khi Tô Tử Quân sắp lên lớp Mười hai, Tô Giải Phong vẫn gọi Tô Diệc Mân về, lý do vô cùng kiên định, đó là bảo Tô Diệc Mân dạy kèm cho Tô Tử Quân. Tuy Tô Giải Phong và Ôn Như Kiều không có yêu cầu gì với Tô Tử Quân, nhưng tên một ngôi trường đại học tốp đầu nghe vẫn hay hơn đại học hạng ba.
Khi trở về, Tô Diệc Mân có thể gọi là cát bụi dặm trường. Cô chỉ nghe nói ở đại học anh vẫn luôn làm thêm mấy công việc, trong kỳ nghỉ cũng sẽ tìm việc làm. Nhìn cơ thể rõ ràng đã gầy đi của anh, hẳn những tin đồn đó đều là thật. Có điều, tuy Tô Diệc Mân gầy đi không ít nhưng có cảm giác vẫn cường tráng, không có vẻ thư sinh yếu đuối.
“Bố ơi, trong kỳ nghỉ trường con sẽ dạy thêm cho học sinh mà.” Tô Tử Quân không muốn về nhà vừa ngẩng đầu đã trông thấy anh.
“Học thêm chung quy vẫn tốt kia mà.”
Xem ra không thể phản bác rồi, bản thân Tô Tử Quân cũng chấp nhận số phận.
Mỗi ngày từ trường về nhà lại còn phải nghe Tô Diệc Mân giảng bài. Phương pháp của Tô Diệc Mân cũng rập khuôn, đó là giao ví dụ mẫu điển hình cho cô giải bài, sau đó suy một mà ra ba. Tuy phương pháp rập khuôn, nhưng thật sự có tác dụng. Chỉ là tác dụng không quá lớn. Trên thế giới này, không chỉ cái gọi là nghệ thuật mới cần năng khiếu mà đi học cũng cần khả năng trời phú.
Chẳng hạn, Tô Tử Quân cảm thấy mình là người không có năng khiếu.
Tô Tử Quân cảm thấy suy nghĩ của mình rất lạ lùng, nếu không có Tô Diệc Mân giảng bài cho cô, cô thi kém thì cũng không sao. Nhưng sau khi Tô Diệc Mân dạy kèm cho cô, khi thành tích thi của cô từ 70 nhảy đến 71 điểm, cô sẽ cảm thấy là vấn đề của bản thân mình.
Tựa như thật sự chứng minh trí thông minh của cô không bằng người khác vậy.
Tô Giải Phong cũng không nói gì nhiều, chỉ thở dài, sau đó lại nói với giọng khích lệ: “Đây chỉ là kiểm tra tình hình học tập của con trong tháng này, không phải là thi đại học, không có gì to tát cả.”
Sau khi Tô Giải Phong nói xong câu này, Tô Diệc Mân im lặng mấp máy khóe miệng.
Nhà trường kết thúc việc dạy thêm, Tô Tử Quân phải đối mặt với việc bị bao vây trong biển đề khổ đau cả ngày lẫn đêm của Tô Diệc Mân. Sau khi Tô Diệc Mân giảng một bài mười mấy phút, Tô Tử Quân đột nhiên nhìn anh. “Anh đừng nói nữa, em cũng có thể dừng lại rồi. Lâu vậy rồi, anh cũng nhìn ra rồi chứ, em chỉ là một khúc gỗ mục, anh có chạm khắc thế nào cũng không biến được thành viên ngọc đẹp đâu.”
Ngay cả giọng điệu của Tô Diệc Mân cũng không thay đổi. “Thành tích môn Toán của em vẫn ổn.”
Đây được coi là thành tích môn học duy nhất cô có thể lôi ra khoe. “Nhưng mà thầy cô bọn em nói người có thành tích Vật lý tốt chắc chắn cũng học giỏi Toán, nhưng người có thành tích Toán tốt chưa chắc đã học giỏi Vật lý. Em vừa khéo là người sau.” Cô nghĩ một lúc. “Em ghét nhất là Vật lý.”
“Tại sao?” Anh vốn nghĩ nếu đã ghét thì tại sao ban đầu còn chọn khối tự nhiên, nhưng nghĩ một lúc, có lẽ là khối xã hội phải học thuộc quá nhiều.
“Vật lý = vật vã không lý do mà!”
Tô Diệc Mân cười nhẹ, không nói gì thêm.
“Yên tâm đi, em sẽ không nói với họ đâu. Anh muốn làm gì thì cứ đi làm đi. Em cũng làm chuyện mà em muốn làm. Khỏi cần lãng phí thời gian của nhau.”
Tô Diệc Mân không tỏ rõ ý kiến, dù anh thật sự không muốn lãng phí thời gian cho cô.
Vẫn ở nhà, không biết anh tìm đâu ra bộ màu, ngày nào cũng nghiên cứu vẽ tranh sơn dầu. Ngày nào cô cũng đi đỡ những chiếc lá phong bị gió thổi rụng, vì không phải rụng tự nhiên nên lá vẫn còn xanh, trong vẻ tươi xanh phô bày ra sức sống của chúng.
Thời gian mau chóng qua đi, còn hai hôm nữa là Tô Diệc Mân phải quay lại trường. Tô Tử Quân vẫn không có tiến bộ gì, nhưng cô phát hiện dường như Tô Giải Phong và Ôn Như Kiều không có quá nhiều kỳ vọng với cô, có lẽ họ đã chấp nhận việc có một cô con gái với trí thông minh như vậy rồi.
Tô Giải Phong vẫn rất bận, Ôn Như Kiều cũng ở ngoài cả ngày.
Hôm ấy, Tô Tử Quân cảm thấy mình chẳng qua chỉ uống hai hộp sữa chua, nhưng bụng cứ đau âm ỉ. Cô nằm trên sofa, trán toát mồ hôi lạnh.
“Cô chủ, cô sao thế?” Thím Đường sợ hết hồn.
Giọng của thím Đường đã làm kinh động Tô Diệc Mân, anh rảo bước đến bên cạnh cô, cúi đầu. “Sao thế?”
“Đau bụng.”
“Đến bệnh viện nhé?”
Tô Tử Quân lắc đầu. “Không cần, em ngủ một lúc thì hẳn sẽ không sao nữa đâu.”
Tô Diệc Mân thẳng người dậy. Ánh mắt anh rơi vào bàn tay ôm chặt bụng của cô, vì túm quá chặt mà quần áo đã nhăn nhúm. Anh nhíu mày, sau đó gần như ngay lập tức bế cô ra ngoài, đưa cô đến bệnh viện.
“Viêm ruột thừa cấp tính… May là đưa đến kịp thời…”
Mạch suy nghĩ của Tô Diệc Mân vẫn cứ đứt quãng, anh chỉ nhớ hình như bác sĩ đã nói mấy lời này. Hẳn là phải làm một cuộc phẫu thuật nhỏ. Anh đứng đợi ngoài phòng phẫu thuật, lúc này di động vang lên. Người ngoài phòng phẫu thuật rất ít, cho nên tiếng chuông vô cùng thu hút sự chú ý. Anh bước mấy bước rồi mới nghe máy. “Vâng, bị viêm ruột thừa cấp tính, bây giờ đang phẫu thuật… Hai người muốn đến ạ? … Vâng…”
Anh cúp máy, không hỏi họ hay tin từ đâu. Khả năng cao là thím Đường đã nói cho họ biết tình trạng bất thường của Tô Tử Quân rồi.
Lúc này, Tô Tử Quân được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Anh bước lên trước. “Bây giờ không sao rồi chứ ạ!”
“Phẫu thuật nhỏ thôi. Không có gì cả, xin cậu cứ yên tâm.”
Tô Diệc Mân gật đầu, đang định đẩy Tô Tử Quân vào phòng bệnh, nhưng ánh mắt anh lại rơi vào tay trái đang được truyền dịch của Tô Tử Quân. Ánh mắt anh đột nhiên trở nên u ám, anh lùi hai bước, sau đó ngăn bác sĩ vừa phẫu thuật xong rồi kéo đối phương đến một góc chết.
Không bao lâu sau, Tô Tử Quân tỉnh lại, cô vừa mở mắt đã trông thấy ánh mắt soi xét của Tô Diệc Mân. Cô đã từng thấy rất nhiều ánh mắt, nhưng trước giờ chưa từng thấy kiểu này của anh. Cô toan lên tiếng nói gì đó, Tô Diệc Mân đã ấn chuông cảnh báo đầu giường. Thì ra chai nước truyền này đã sắp hết. Chẳng mấy chốc, y tá đã tới đổi sang chai khác.
Y tá vừa chọc kim vào huyết quản vừa liếc Tô Diệc Mân.
Đột nhiên, Tô Tử Quân hít ngược vào một hơi. Hóa ra y tá đã chọc nhầm vị trí.
“Mạch máu của em nhỏ quá, chẳng dễ tìm tẹo nào.” Y tá nói một cách đầy chính nghĩa.
Tô Tử Quân chẳng muốn nói chuyện một chút nào.
Cuối cùng, y tá cũng hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn rồi rời đi một cách đầy lưu luyến. Song Tô Tử Quân cảm thấy lúc này tay cứ là lạ, cô nhìn sang tay mình, quả nhiên, nó đang hơi sưng. Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng, Tô Diệc Mân đã gấp gáp nói: “Anh có chuyện vô cùng quan trọng, anh đi chỗ này một lúc.”
Tô Tử Quân nhìn anh tức tốc rời đi, lại lập tức ấn chuông đầu giường.
Khi Tô Giải Phong và Ôn Như Kiều đến bệnh viện thì trông thấy hiện trạng này: Tô Tử Quân nửa nằm trên giường, một tay bị kim đâm ra mấy lỗ, mu bàn tay đã tím xanh, vẫn còn đang truyền nước; còn một tay khác thì đang chạm vào cốc nước sôi một cách rất khó khăn.
Tô Giải Phong lập tức tiến lên, rút tay cô về. “Để bố rót nước.”
Ông vừa đau lòng vừa lo lắng, rót nước sôi và thổi một lúc rồi mới đưa vào tay Tô Tử Quân. Lúc này, Ôn Như Kiều đón lấy cốc nước đó. “Bây giờ vẫn chưa thể uống nước.”
Tô Giải Phong nhìn Ôn Như Kiều, không lăn tăn chuyện này. “Diệc Mân đâu rồi, sao không thấy bóng dáng nó đâu cả.”
“Chắc là bị vướng chuyện quan trọng rồi!” Ôn Như Kiều khẽ nói, sau đó thở dài. “Nhưng mà dù có chuyện quan trọng hơn nữa phải đi thì cũng nên tìm một người tới chăm sóc chứ, để Tử Quân ở đây một mình…”
Ôn Như Kiều nhìn Tô Giải Phong, không nói tiếp nữa.
Nhưng ánh mắt Tô Giải Phong rõ ràng tối sầm lại.
Tô Tử Quân nhìn họ. “Con không sao mà, bố mẹ cứ về nghỉ ngơi đi!”
Ôn Như Kiều nắm tay Tô Tử Quân. “Hôm nay mẹ ở đây với con. Dù gì đi chăng nữa, vẫn phải là người thân thì mới hoàn toàn đáng để tin tưởng.”
Tô Giải Phong thở dài. “Vậy tôi về trước. Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.” Giọng điệu của ông không tốt cho lắm, ông cũng chẳng buồn quay đầu mà rời đi luôn.
Ôn Như Kiều cẩn thận chăm sóc Tô Tử Quân. “Lâu lắm rồi mẹ con mình không trò chuyện riêng thế này. Con còn nhớ chuyện hồi con còn nhỏ không? Con luôn thích ôm mấy thứ đồ chơi, có lúc còn chẳng chịu ăn cơm, cứ đòi cầm đồ chơi thì mới chịu ăn.”
Tô Tử Quân nhìn bà ta. “Thế ạ?”
“Đúng đó, hồi nhỏ con đáng yêu lắm, lúc cười nhìn rõ hai chiếc răng khểnh nhỏ…”
Ánh mắt Tô Tử Quân hờ hừng, cô nhìn bà ta một lúc lâu rồi mới nói: “Mẹ, mẹ nói xem con trông giống ai hơn nhỉ?”
Ánh mắt Ôn Như Kiều trở nên sắc bén, nhưng trong thoáng chốc lại khôi phục vẻ dịu dàng. “Con là con gái mẹ, đương nhiên là giống mẹ rồi.”
Tô Tử Quân hé miệng, nhưng không thể phát ra tiếng, cô muốn hỏi “Thế ạ?”, nhưng cô vẫn nằm trong lòng Ôn Như Kiều, cảm nhận phần ấm áp này.
Ngày hôm sau Tô Diệc Mân mới tới phòng bệnh của Tô Tử Quân. Anh vừa mới bước vào phòng thì Tô Giải Phong cũng đến. Chỉ nói mấy câu đơn giản, Tô Diệc Mân bị Tô Giải Phong mời lên tầng thượng.
“Anh cho tôi một lý do để giải thích ngày hôm qua anh đã đi đâu?” Tô Giải Phong nhíu chặt mày.
“Bố đang tức giận đấy à?” Giọng nói của Tô Diệc Mân thản nhiên.
“Con bé là em gái anh, sao anh có thể bỏ con bé lại trong tình huống như thế?”
“Không phải vẫn có hai người đấy sao? Chẳng lẽ hai người sẽ nỡ bỏ con bé lại?” Anh cười châm chọc.
“Anh có giọng điệu gì thế hả?”
“Là giọng điệu mà bố nghe thấy đấy.”
“Đúng là phản mà. Mày còn không biết đường hối cải.”
Bấy giờ Tô Diệc Mân thật sự nở nụ cười. “Bố căng thẳng gì chứ. Không phải Tô Tử Quân không sao đấy ư? Bố lo lắng như vậy làm gì, còn không ngại tính sổ với con.”
“Tô Tử Quân là em gái mày.”
“Ngoài ngày trước mắt con có chút vấn đề ra thì tai con không có vấn đề gì cả. Bố không cần nhắc nhở con làm gì.”
“Bây giờ rốt cuộc mày làm sao thế hả?”
“Chẳng sao hết.” Tô Diệc Mân mỉm cười. “Chỉ là, con đột nhiên nghĩ, nếu ban đầu bố chỉ cần tiêu tốn một phần mười tình cảm của bố giống như đối xử với Ôn Như Kiều, bố nói xem, mẹ con có tự sát không?”
Tô Giải Phong sững sờ nguyên tại chỗ.
Sau hôm đó, Tô Diệc Mân mau chóng quay lại trường. Anh vẫn sống như trước, lúc rảnh rỗi thì đi làm thêm, hoặc đi vẽ tranh, mang theo cõi lòng của riêng anh. Anh cũng có một sở thích khác là viết mấy bài thơ, sau đó những bài thơ ấy luôn lan truyền trong trường với tốc độ như một cơn gió.
Còn Tô Tử Quân dồn toàn tâm toàn lực vào việc học, đương nhiên đây cũng là chuyện mà Tô Giải Phong và Ôn Như Kiều thích nhìn thấy.
Tô Tử Quân luôn tíu tít cùng Lý Giai Tinh, cùng đến căng tin ăn cơm, cùng đi rửa bát, cùng vào nhà vệ sinh.
Hôm nay thì sao, gần như tiết nào Lý Giai Tinh cũng vào nhà vệ sinh. Cuối cùng, Tô Tử Quân không nhịn được nữa mà phải nói: “Rốt cuộc cậu làm sao thế?”
Lý Giai Tinh cười hì hì nhìn cô. “Tớ lại thấy một anh chàng đẹp trai rồi.”
Tô Tử Quân nhìn cô ấy bằng ánh mắt “cậu rõ là vô vị”.
“Đừng vậy chứ, đây là chàng trai đẹp trai nhất mà tớ biết sau Tô Diệc Mân đấy. Tớ đã nghe ngóng rõ ràng rồi, người ta tên Hàng Vĩnh Tịch, cùng khóa với tụi mình, nghe nói là học sinh chuyển trường.”
Tô Tử Quân nhìn cô ấy hồi lâu. “Tớ chỉ muốn biết, chuyện này có liên quan gì đến việc cậu đi vệ sinh.”
“Cuối cùng cậu cũng ngâu xi một lần rồi. Cậu nghĩ mà xem, nhà vệ sinh của nam và nữ liền nhau, chỉ cần tiết nào tớ cũng đi vệ sinh thì thể nào cũng gặp cậu ấy một lần.”
Lúc này, Tô Tử Quân chỉ khẽ thở dài, ngay cả bình luận cũng chẳng muốn nói nữa.
Nhưng, một năm này, Tô Tử Quân cố gắng như thế, thậm chí còn thúc đẩy Lý Giai Tinh cùng nỗ lực, kết quả đến khiến người ta hơi cạn lời. Lý Giai Tinh rất may mắn, mấy câu trắc nghiệm cuối đề tổng hợp các môn tự nhiên đều khoanh đúng, phát huy vượt trội mà vào Đại học Thâm Hạ, còn Tô Tử Quân thì thi trượt.
Tô Tử Quân rất thản nhiên, nếu thật sự đỗ vào Đại học Thâm Hạ thì mới là kỳ tích, nhưng rất rõ ràng, kỳ tích sẽ không xảy đến với cô.
Không hoàn thành tâm nguyện của Tô Giải Phong và Ôn Như Kiều, điều này khiến lòng Tô Tử Quân hơi áy náy. Có điều Tô Giải Phong và Ôn Như Kiều cũng không thật sự trách gì cô, hoặc chăng họ đã sớm cảm thấy thất vọng về cô rồi.
Chỉ là, từ hôm đó, có vẻ Lý Giai Tinh đã quên anh chàng đẹp trai khiến cô ấy không ngừng vào nhà vệ sinh rồi, cho dù sau này Tô Tử Quân nhắc nhở thế nào, Lý Giai Tinh cũng chối không thừa nhận.
Nhưng trong khoảng thời gian gần ba tháng đó, hai người gần như dồn ra tất cả thời gian để ở cạnh nhau.
Lúc đi ăn tiệc chia tay bạn bè, câu mà Lý Giai Tinh nói nhiều nhất là: “Sau này các cậu phát đạt rồi thì đừng có quên tớ đấy nhé!”
Khi đến lượt Tô Tử Quân, Lý Giai Tinh còn chưa lên tiếng, Tô Tử Quân đã ngắt lời cô ấy. “Đừng lãng phí nước bọt nữa, đợi tớ phát đạt rồi người đầu tiên tớ quên là cậu, tránh cho cậu tới lừa tiền tớ.”
Tất cả các bạn đều cười.
Hôm ấy, Lý Giai Tinh cũng uống rất phiêu, sống chết kéo Tô Tử Quân ngồi trên bục cao cách đường cái không xa. Hai người ngồi trên đó, gió đêm thổi tới, đuổi bay cơn chếnh choáng của Lý Giai Tinh đi.
“Tử Quân, sau này cậu sẽ thích người như thế nào?”
Tô Tử Quân cười xoắn ngón tay mình. “Anh ấy có thể không quá đẹp trai, cũng có thể không cần có điều kiện gia đình quá tốt, anh ấy có thể không cần học quá giỏi, cũng có thể…”
Lý Giai Tinh cười đưa tay phát cô. “Cậu cứ nói thẳng là khác với Tô Diệc Mân là được!”
“Sao cậu cứ nhắc tới cái tên đó vậy? Cậu không nhắc tớ đã quên luôn người ta rồi.”
“Con trai ưu tú luôn sống trong ký ức đó má.”
Tô Tử Quân phì cười. “Đến lượt cậu rồi. Nói xem bạch mã hoàng tử của cậu như thế nào.”
“Tớ lại trúng kế rồi. Cậu còn chưa truyền đạt thông tin gì cả…”
“Đừng có chơi xấu.”
“Anh ấy nhất định phải có một trái tim cứng rắn, phải rất có nghị lực, rất kiên cố, sẽ học cách chín chắn thông qua tôi luyện…”
“Cậu đang nói đến thép à.”
Lý Giai Tinh: “…”
“Thực ra kim cương cũng được đấy…”
Hai hướng trái ngược nhau, bèn cho rằng đây là khoảng cách vĩnh viễn.
Nắm một sợi dây vô hình càng bước càng xa.
Chỉ là, chúng ta đều quên mất.
Trước giờ, Trái đất luôn luôn tròn.
—Tô Tử Quân.
————————-
Thành tích của Tô Tử Quân không quá tốt, nhưng trong trường, có vẻ người như vậy càng dễ nhận được sự công nhận của người khác hơn. Sự tồn tại của cô vừa không tạo thành mối uy hiếp với những người có thành tích tốp đầu, lại càng không quan trọng với những người không coi trọng thành tích. Cho nên, cuộc sống của Tô Tử Quân được coi như sóng yên biển lặng.
Tô Diệc Mân họa hoằn lắm mới về nhà, Tô Tử Quân cũng đã quen với sự yên bình như vậy.
Trong kỳ nghỉ khi Tô Tử Quân sắp lên lớp Mười hai, Tô Giải Phong vẫn gọi Tô Diệc Mân về, lý do vô cùng kiên định, đó là bảo Tô Diệc Mân dạy kèm cho Tô Tử Quân. Tuy Tô Giải Phong và Ôn Như Kiều không có yêu cầu gì với Tô Tử Quân, nhưng tên một ngôi trường đại học tốp đầu nghe vẫn hay hơn đại học hạng ba.
Khi trở về, Tô Diệc Mân có thể gọi là cát bụi dặm trường. Cô chỉ nghe nói ở đại học anh vẫn luôn làm thêm mấy công việc, trong kỳ nghỉ cũng sẽ tìm việc làm. Nhìn cơ thể rõ ràng đã gầy đi của anh, hẳn những tin đồn đó đều là thật. Có điều, tuy Tô Diệc Mân gầy đi không ít nhưng có cảm giác vẫn cường tráng, không có vẻ thư sinh yếu đuối.
“Bố ơi, trong kỳ nghỉ trường con sẽ dạy thêm cho học sinh mà.” Tô Tử Quân không muốn về nhà vừa ngẩng đầu đã trông thấy anh.
“Học thêm chung quy vẫn tốt kia mà.”
Xem ra không thể phản bác rồi, bản thân Tô Tử Quân cũng chấp nhận số phận.
Mỗi ngày từ trường về nhà lại còn phải nghe Tô Diệc Mân giảng bài. Phương pháp của Tô Diệc Mân cũng rập khuôn, đó là giao ví dụ mẫu điển hình cho cô giải bài, sau đó suy một mà ra ba. Tuy phương pháp rập khuôn, nhưng thật sự có tác dụng. Chỉ là tác dụng không quá lớn. Trên thế giới này, không chỉ cái gọi là nghệ thuật mới cần năng khiếu mà đi học cũng cần khả năng trời phú.
Chẳng hạn, Tô Tử Quân cảm thấy mình là người không có năng khiếu.
Tô Tử Quân cảm thấy suy nghĩ của mình rất lạ lùng, nếu không có Tô Diệc Mân giảng bài cho cô, cô thi kém thì cũng không sao. Nhưng sau khi Tô Diệc Mân dạy kèm cho cô, khi thành tích thi của cô từ 70 nhảy đến 71 điểm, cô sẽ cảm thấy là vấn đề của bản thân mình.
Tựa như thật sự chứng minh trí thông minh của cô không bằng người khác vậy.
Tô Giải Phong cũng không nói gì nhiều, chỉ thở dài, sau đó lại nói với giọng khích lệ: “Đây chỉ là kiểm tra tình hình học tập của con trong tháng này, không phải là thi đại học, không có gì to tát cả.”
Sau khi Tô Giải Phong nói xong câu này, Tô Diệc Mân im lặng mấp máy khóe miệng.
Nhà trường kết thúc việc dạy thêm, Tô Tử Quân phải đối mặt với việc bị bao vây trong biển đề khổ đau cả ngày lẫn đêm của Tô Diệc Mân. Sau khi Tô Diệc Mân giảng một bài mười mấy phút, Tô Tử Quân đột nhiên nhìn anh. “Anh đừng nói nữa, em cũng có thể dừng lại rồi. Lâu vậy rồi, anh cũng nhìn ra rồi chứ, em chỉ là một khúc gỗ mục, anh có chạm khắc thế nào cũng không biến được thành viên ngọc đẹp đâu.”
Ngay cả giọng điệu của Tô Diệc Mân cũng không thay đổi. “Thành tích môn Toán của em vẫn ổn.”
Đây được coi là thành tích môn học duy nhất cô có thể lôi ra khoe. “Nhưng mà thầy cô bọn em nói người có thành tích Vật lý tốt chắc chắn cũng học giỏi Toán, nhưng người có thành tích Toán tốt chưa chắc đã học giỏi Vật lý. Em vừa khéo là người sau.” Cô nghĩ một lúc. “Em ghét nhất là Vật lý.”
“Tại sao?” Anh vốn nghĩ nếu đã ghét thì tại sao ban đầu còn chọn khối tự nhiên, nhưng nghĩ một lúc, có lẽ là khối xã hội phải học thuộc quá nhiều.
“Vật lý = vật vã không lý do mà!”
Tô Diệc Mân cười nhẹ, không nói gì thêm.
“Yên tâm đi, em sẽ không nói với họ đâu. Anh muốn làm gì thì cứ đi làm đi. Em cũng làm chuyện mà em muốn làm. Khỏi cần lãng phí thời gian của nhau.”
Tô Diệc Mân không tỏ rõ ý kiến, dù anh thật sự không muốn lãng phí thời gian cho cô.
Vẫn ở nhà, không biết anh tìm đâu ra bộ màu, ngày nào cũng nghiên cứu vẽ tranh sơn dầu. Ngày nào cô cũng đi đỡ những chiếc lá phong bị gió thổi rụng, vì không phải rụng tự nhiên nên lá vẫn còn xanh, trong vẻ tươi xanh phô bày ra sức sống của chúng.
Thời gian mau chóng qua đi, còn hai hôm nữa là Tô Diệc Mân phải quay lại trường. Tô Tử Quân vẫn không có tiến bộ gì, nhưng cô phát hiện dường như Tô Giải Phong và Ôn Như Kiều không có quá nhiều kỳ vọng với cô, có lẽ họ đã chấp nhận việc có một cô con gái với trí thông minh như vậy rồi.
Tô Giải Phong vẫn rất bận, Ôn Như Kiều cũng ở ngoài cả ngày.
Hôm ấy, Tô Tử Quân cảm thấy mình chẳng qua chỉ uống hai hộp sữa chua, nhưng bụng cứ đau âm ỉ. Cô nằm trên sofa, trán toát mồ hôi lạnh.
“Cô chủ, cô sao thế?” Thím Đường sợ hết hồn.
Giọng của thím Đường đã làm kinh động Tô Diệc Mân, anh rảo bước đến bên cạnh cô, cúi đầu. “Sao thế?”
“Đau bụng.”
“Đến bệnh viện nhé?”
Tô Tử Quân lắc đầu. “Không cần, em ngủ một lúc thì hẳn sẽ không sao nữa đâu.”
Tô Diệc Mân thẳng người dậy. Ánh mắt anh rơi vào bàn tay ôm chặt bụng của cô, vì túm quá chặt mà quần áo đã nhăn nhúm. Anh nhíu mày, sau đó gần như ngay lập tức bế cô ra ngoài, đưa cô đến bệnh viện.
“Viêm ruột thừa cấp tính… May là đưa đến kịp thời…”
Mạch suy nghĩ của Tô Diệc Mân vẫn cứ đứt quãng, anh chỉ nhớ hình như bác sĩ đã nói mấy lời này. Hẳn là phải làm một cuộc phẫu thuật nhỏ. Anh đứng đợi ngoài phòng phẫu thuật, lúc này di động vang lên. Người ngoài phòng phẫu thuật rất ít, cho nên tiếng chuông vô cùng thu hút sự chú ý. Anh bước mấy bước rồi mới nghe máy. “Vâng, bị viêm ruột thừa cấp tính, bây giờ đang phẫu thuật… Hai người muốn đến ạ? … Vâng…”
Anh cúp máy, không hỏi họ hay tin từ đâu. Khả năng cao là thím Đường đã nói cho họ biết tình trạng bất thường của Tô Tử Quân rồi.
Lúc này, Tô Tử Quân được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Anh bước lên trước. “Bây giờ không sao rồi chứ ạ!”
“Phẫu thuật nhỏ thôi. Không có gì cả, xin cậu cứ yên tâm.”
Tô Diệc Mân gật đầu, đang định đẩy Tô Tử Quân vào phòng bệnh, nhưng ánh mắt anh lại rơi vào tay trái đang được truyền dịch của Tô Tử Quân. Ánh mắt anh đột nhiên trở nên u ám, anh lùi hai bước, sau đó ngăn bác sĩ vừa phẫu thuật xong rồi kéo đối phương đến một góc chết.
Không bao lâu sau, Tô Tử Quân tỉnh lại, cô vừa mở mắt đã trông thấy ánh mắt soi xét của Tô Diệc Mân. Cô đã từng thấy rất nhiều ánh mắt, nhưng trước giờ chưa từng thấy kiểu này của anh. Cô toan lên tiếng nói gì đó, Tô Diệc Mân đã ấn chuông cảnh báo đầu giường. Thì ra chai nước truyền này đã sắp hết. Chẳng mấy chốc, y tá đã tới đổi sang chai khác.
Y tá vừa chọc kim vào huyết quản vừa liếc Tô Diệc Mân.
Đột nhiên, Tô Tử Quân hít ngược vào một hơi. Hóa ra y tá đã chọc nhầm vị trí.
“Mạch máu của em nhỏ quá, chẳng dễ tìm tẹo nào.” Y tá nói một cách đầy chính nghĩa.
Tô Tử Quân chẳng muốn nói chuyện một chút nào.
Cuối cùng, y tá cũng hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn rồi rời đi một cách đầy lưu luyến. Song Tô Tử Quân cảm thấy lúc này tay cứ là lạ, cô nhìn sang tay mình, quả nhiên, nó đang hơi sưng. Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng, Tô Diệc Mân đã gấp gáp nói: “Anh có chuyện vô cùng quan trọng, anh đi chỗ này một lúc.”
Tô Tử Quân nhìn anh tức tốc rời đi, lại lập tức ấn chuông đầu giường.
Khi Tô Giải Phong và Ôn Như Kiều đến bệnh viện thì trông thấy hiện trạng này: Tô Tử Quân nửa nằm trên giường, một tay bị kim đâm ra mấy lỗ, mu bàn tay đã tím xanh, vẫn còn đang truyền nước; còn một tay khác thì đang chạm vào cốc nước sôi một cách rất khó khăn.
Tô Giải Phong lập tức tiến lên, rút tay cô về. “Để bố rót nước.”
Ông vừa đau lòng vừa lo lắng, rót nước sôi và thổi một lúc rồi mới đưa vào tay Tô Tử Quân. Lúc này, Ôn Như Kiều đón lấy cốc nước đó. “Bây giờ vẫn chưa thể uống nước.”
Tô Giải Phong nhìn Ôn Như Kiều, không lăn tăn chuyện này. “Diệc Mân đâu rồi, sao không thấy bóng dáng nó đâu cả.”
“Chắc là bị vướng chuyện quan trọng rồi!” Ôn Như Kiều khẽ nói, sau đó thở dài. “Nhưng mà dù có chuyện quan trọng hơn nữa phải đi thì cũng nên tìm một người tới chăm sóc chứ, để Tử Quân ở đây một mình…”
Ôn Như Kiều nhìn Tô Giải Phong, không nói tiếp nữa.
Nhưng ánh mắt Tô Giải Phong rõ ràng tối sầm lại.
Tô Tử Quân nhìn họ. “Con không sao mà, bố mẹ cứ về nghỉ ngơi đi!”
Ôn Như Kiều nắm tay Tô Tử Quân. “Hôm nay mẹ ở đây với con. Dù gì đi chăng nữa, vẫn phải là người thân thì mới hoàn toàn đáng để tin tưởng.”
Tô Giải Phong thở dài. “Vậy tôi về trước. Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.” Giọng điệu của ông không tốt cho lắm, ông cũng chẳng buồn quay đầu mà rời đi luôn.
Ôn Như Kiều cẩn thận chăm sóc Tô Tử Quân. “Lâu lắm rồi mẹ con mình không trò chuyện riêng thế này. Con còn nhớ chuyện hồi con còn nhỏ không? Con luôn thích ôm mấy thứ đồ chơi, có lúc còn chẳng chịu ăn cơm, cứ đòi cầm đồ chơi thì mới chịu ăn.”
Tô Tử Quân nhìn bà ta. “Thế ạ?”
“Đúng đó, hồi nhỏ con đáng yêu lắm, lúc cười nhìn rõ hai chiếc răng khểnh nhỏ…”
Ánh mắt Tô Tử Quân hờ hừng, cô nhìn bà ta một lúc lâu rồi mới nói: “Mẹ, mẹ nói xem con trông giống ai hơn nhỉ?”
Ánh mắt Ôn Như Kiều trở nên sắc bén, nhưng trong thoáng chốc lại khôi phục vẻ dịu dàng. “Con là con gái mẹ, đương nhiên là giống mẹ rồi.”
Tô Tử Quân hé miệng, nhưng không thể phát ra tiếng, cô muốn hỏi “Thế ạ?”, nhưng cô vẫn nằm trong lòng Ôn Như Kiều, cảm nhận phần ấm áp này.
Ngày hôm sau Tô Diệc Mân mới tới phòng bệnh của Tô Tử Quân. Anh vừa mới bước vào phòng thì Tô Giải Phong cũng đến. Chỉ nói mấy câu đơn giản, Tô Diệc Mân bị Tô Giải Phong mời lên tầng thượng.
“Anh cho tôi một lý do để giải thích ngày hôm qua anh đã đi đâu?” Tô Giải Phong nhíu chặt mày.
“Bố đang tức giận đấy à?” Giọng nói của Tô Diệc Mân thản nhiên.
“Con bé là em gái anh, sao anh có thể bỏ con bé lại trong tình huống như thế?”
“Không phải vẫn có hai người đấy sao? Chẳng lẽ hai người sẽ nỡ bỏ con bé lại?” Anh cười châm chọc.
“Anh có giọng điệu gì thế hả?”
“Là giọng điệu mà bố nghe thấy đấy.”
“Đúng là phản mà. Mày còn không biết đường hối cải.”
Bấy giờ Tô Diệc Mân thật sự nở nụ cười. “Bố căng thẳng gì chứ. Không phải Tô Tử Quân không sao đấy ư? Bố lo lắng như vậy làm gì, còn không ngại tính sổ với con.”
“Tô Tử Quân là em gái mày.”
“Ngoài ngày trước mắt con có chút vấn đề ra thì tai con không có vấn đề gì cả. Bố không cần nhắc nhở con làm gì.”
“Bây giờ rốt cuộc mày làm sao thế hả?”
“Chẳng sao hết.” Tô Diệc Mân mỉm cười. “Chỉ là, con đột nhiên nghĩ, nếu ban đầu bố chỉ cần tiêu tốn một phần mười tình cảm của bố giống như đối xử với Ôn Như Kiều, bố nói xem, mẹ con có tự sát không?”
Tô Giải Phong sững sờ nguyên tại chỗ.
Sau hôm đó, Tô Diệc Mân mau chóng quay lại trường. Anh vẫn sống như trước, lúc rảnh rỗi thì đi làm thêm, hoặc đi vẽ tranh, mang theo cõi lòng của riêng anh. Anh cũng có một sở thích khác là viết mấy bài thơ, sau đó những bài thơ ấy luôn lan truyền trong trường với tốc độ như một cơn gió.
Còn Tô Tử Quân dồn toàn tâm toàn lực vào việc học, đương nhiên đây cũng là chuyện mà Tô Giải Phong và Ôn Như Kiều thích nhìn thấy.
Tô Tử Quân luôn tíu tít cùng Lý Giai Tinh, cùng đến căng tin ăn cơm, cùng đi rửa bát, cùng vào nhà vệ sinh.
Hôm nay thì sao, gần như tiết nào Lý Giai Tinh cũng vào nhà vệ sinh. Cuối cùng, Tô Tử Quân không nhịn được nữa mà phải nói: “Rốt cuộc cậu làm sao thế?”
Lý Giai Tinh cười hì hì nhìn cô. “Tớ lại thấy một anh chàng đẹp trai rồi.”
Tô Tử Quân nhìn cô ấy bằng ánh mắt “cậu rõ là vô vị”.
“Đừng vậy chứ, đây là chàng trai đẹp trai nhất mà tớ biết sau Tô Diệc Mân đấy. Tớ đã nghe ngóng rõ ràng rồi, người ta tên Hàng Vĩnh Tịch, cùng khóa với tụi mình, nghe nói là học sinh chuyển trường.”
Tô Tử Quân nhìn cô ấy hồi lâu. “Tớ chỉ muốn biết, chuyện này có liên quan gì đến việc cậu đi vệ sinh.”
“Cuối cùng cậu cũng ngâu xi một lần rồi. Cậu nghĩ mà xem, nhà vệ sinh của nam và nữ liền nhau, chỉ cần tiết nào tớ cũng đi vệ sinh thì thể nào cũng gặp cậu ấy một lần.”
Lúc này, Tô Tử Quân chỉ khẽ thở dài, ngay cả bình luận cũng chẳng muốn nói nữa.
Nhưng, một năm này, Tô Tử Quân cố gắng như thế, thậm chí còn thúc đẩy Lý Giai Tinh cùng nỗ lực, kết quả đến khiến người ta hơi cạn lời. Lý Giai Tinh rất may mắn, mấy câu trắc nghiệm cuối đề tổng hợp các môn tự nhiên đều khoanh đúng, phát huy vượt trội mà vào Đại học Thâm Hạ, còn Tô Tử Quân thì thi trượt.
Tô Tử Quân rất thản nhiên, nếu thật sự đỗ vào Đại học Thâm Hạ thì mới là kỳ tích, nhưng rất rõ ràng, kỳ tích sẽ không xảy đến với cô.
Không hoàn thành tâm nguyện của Tô Giải Phong và Ôn Như Kiều, điều này khiến lòng Tô Tử Quân hơi áy náy. Có điều Tô Giải Phong và Ôn Như Kiều cũng không thật sự trách gì cô, hoặc chăng họ đã sớm cảm thấy thất vọng về cô rồi.
Chỉ là, từ hôm đó, có vẻ Lý Giai Tinh đã quên anh chàng đẹp trai khiến cô ấy không ngừng vào nhà vệ sinh rồi, cho dù sau này Tô Tử Quân nhắc nhở thế nào, Lý Giai Tinh cũng chối không thừa nhận.
Nhưng trong khoảng thời gian gần ba tháng đó, hai người gần như dồn ra tất cả thời gian để ở cạnh nhau.
Lúc đi ăn tiệc chia tay bạn bè, câu mà Lý Giai Tinh nói nhiều nhất là: “Sau này các cậu phát đạt rồi thì đừng có quên tớ đấy nhé!”
Khi đến lượt Tô Tử Quân, Lý Giai Tinh còn chưa lên tiếng, Tô Tử Quân đã ngắt lời cô ấy. “Đừng lãng phí nước bọt nữa, đợi tớ phát đạt rồi người đầu tiên tớ quên là cậu, tránh cho cậu tới lừa tiền tớ.”
Tất cả các bạn đều cười.
Hôm ấy, Lý Giai Tinh cũng uống rất phiêu, sống chết kéo Tô Tử Quân ngồi trên bục cao cách đường cái không xa. Hai người ngồi trên đó, gió đêm thổi tới, đuổi bay cơn chếnh choáng của Lý Giai Tinh đi.
“Tử Quân, sau này cậu sẽ thích người như thế nào?”
Tô Tử Quân cười xoắn ngón tay mình. “Anh ấy có thể không quá đẹp trai, cũng có thể không cần có điều kiện gia đình quá tốt, anh ấy có thể không cần học quá giỏi, cũng có thể…”
Lý Giai Tinh cười đưa tay phát cô. “Cậu cứ nói thẳng là khác với Tô Diệc Mân là được!”
“Sao cậu cứ nhắc tới cái tên đó vậy? Cậu không nhắc tớ đã quên luôn người ta rồi.”
“Con trai ưu tú luôn sống trong ký ức đó má.”
Tô Tử Quân phì cười. “Đến lượt cậu rồi. Nói xem bạch mã hoàng tử của cậu như thế nào.”
“Tớ lại trúng kế rồi. Cậu còn chưa truyền đạt thông tin gì cả…”
“Đừng có chơi xấu.”
“Anh ấy nhất định phải có một trái tim cứng rắn, phải rất có nghị lực, rất kiên cố, sẽ học cách chín chắn thông qua tôi luyện…”
“Cậu đang nói đến thép à.”
Lý Giai Tinh: “…”
“Thực ra kim cương cũng được đấy…”
/105
|